Một sinh vật thân cao hai thước rưỡi, toàn thân do những thanh bạch cốt sắp xếp một cách lộn xộn tạo thành, đang lững thững tiến đến.
Sinh vật này hoàn toàn do xương cốt tạo thành. Những khúc xương trên thân thể sắc bén như những thanh trường mâu, xòe ra như những cánh hoa che kín cả thông đạo không lấy gì làm rộng rãi. Mỗi bước đi của nó kéo theo một luồng tử khí nồng nặc xộc thẳng vào mặt mọi người như là đang nhắc nhở rằng hắn là sinh vật không thuộc về cái thế giới này.
Cốt Ma là một bất tử sinh vật cao cấp, bởi vì chịu sự ước thúc của lực lượng khế ước nên mới đáp xuống cái thế giới này. Mang theo sự hoang vu cùng tử khí của Vong Linh vị diện, hắn tràn ngập sự chán ghét đối với sinh vật của thế giới này. Do có trí tuệ cao cấp, hắn có khả năng cảm ứng được sự sợ hãi của những sinh vật trước mặt.
Khi hắn đi tới cửa động thì lực lượng do khế ước hình thành ra lệnh cho hắn dừng lại. Hắn vốn đang hành động định giết chết đám sinh vật ở trước mặt nhưng buộc phải ngừng lại, vì trong lúc cuồng liệt né tránh khế ước của người làm phép, hắn hiểu rằng lực lượng của người phóng thích khế ước đủ khả năng huỷ diệt lực lượng của hắn, nên hắn mới không phản kháng.
Khi mọi người ở bên trong lòng núi nhìn về phía Á Tát thì cũng tự nhiên thấy được tên Cốt Ma to lớn này đi đến, che kín hoàn toàn sơn động. Ở phía sau bộ xương sắc nhọn đang lắc lư của Cốt Ma còn tiếp tục truyền đến những tiếng bước chân nặng nề nghe như tiếng trống dội vào trong lòng mọi người đang hoảng loạn.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, phía đằng sau Cốt Ma sáng lên những vầng quỷ hỏa âm u. Quỷ hoả trông tựa như những chiếc đèn lồng nhỏ, từ xa đến gần, theo tiếng bước chân mà chậm rãi tiến lại đây. Khi đến sau lưng Cốt Ma, mọi người dựa vào ánh sáng của quỷ hoả liền nhìn thấy những cái bóng có hình dáng như những kỵ sĩ to lớn đang nghiêm cẩn bịt kín sơn động lại.
Đến lúc này, tất cả mọi người trong sơn động đều biết rằng đường ra duy nhất đã bị phong kín, nếu muốn rời đi khỏi đây chỉ có cách giết chết Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ bên ngoài. Tuy nhiên, ngoại trừ tên Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ này ra thì phía sau có còn đám bất tử sinh vật đông nghìn nghịt nữa hay không chứ?
Bên trong sơn động chật hẹp, nếu thật sự có một số lượng lớn bất tử sinh vật mà bọn họ lại không có Quang hệ ma pháp sư, muốn còn sống đi ra ngoài thì quả thật khó như lên trời vậy. Những người này rất nhanh xoay chuyển đầu óc nhận thấy rằng bất tử sinh vật không có ý định tiến vào bên trong sơn động, sự bất an trong lòng mọi người tạm thời hạ xuống, không khỏi một lần nữa dõi ánh mắt sang phía Hàn Thạc.
Lúc này, Hàn Thạc đã chặt đứt tất cả dây xích sắt trên người Đặc Lan Khắc Tư, dùng các loại thuốc đủ mọi màu sắc bôi đầy lên người gã, kể cả các vết thương đầy mủ thối rửa cũng được Hàn Thạc rửa sạch sẽ. Trong cả quá trình này, khuôn mặt âm trầm của hắn mang theo dáng vẻ khá đáng sợ.
- Bá tước Bố Lai Ân, đây không phải chuyện của ngươi. Ngươi cứu Đặc Lan Khắc Tư thì đã trở thành địch nhân của ba đại thế lực Nhật Diệu cốc chúng ta, ngươi hiểu rõ rồi chứ! - Tề Lỗ Lạp liếm môi, ngập ngừng trong chốc lát, dưới sự theo dõi của mọi người cố gắng lên gân thuyết phục Hàn Thạc.
Hàn Thạc tuyệt nhiên không trả lời, thậm chí không thèm quay đầu liếc nhìn Tề Lỗ Lạp lấy một cái, chỉ lấy tay phải đặt vào hậu tâm của Đặc Lan Khắc Tư truyền những luồng hắc mang mà tại góc độ bọn họ không thể nhìn thấy vào trong cơ thể của gã. Đặc Lan Khắc Tư đang hôn mê, chỉ cảm thấy sức sống đang trôi đi lại một lần nữa trở về.
Dần dần, Đặc Lan Khắc Tư cảm thấy một tia khí lực mang theo sự thống hận khắc cốt ghi tâm truyền vào trong cơ thể. Gã từ trong suy yếu đột nhiên quát nhỏ:
- Á Tát, ta phải giết ngươi! Dù có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Bên kia Lôi hệ Ma đạo sư Á Tát hiển nhiên cũng nghe thấy được tiếng nói của Đặc Lan Khắc Tư, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, ngón tay cầm ma pháp trượng siết lại thật chặt, đôi mắt loé lên đồng thời quay đầu nhìn lại phía sau, tuy nhiên khi nhìn thấy cặp mắt như quỷ hỏa của Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ cưỡi trên chiến mã phun ra lửa thì vội quay ngược đầu trở lại.
Sau khi quát lên một tiếng nhỏ, Đặc Lan Khắc Tư từ từ tỉnh dậy. Với tính mạng lực và khí lực dần dần khôi phục, gã khó nhọc mở to mắt ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt gã là gương mặt âm trầm đáng sợ của Hàn Thạc.
Song, vào giờ khắc này, Hàn Thạc trong mắt mọi người thì thật là âm trầm đáng sợ, nhưng xuất hiện trong mắt của Đặc Lan Khắc Tư thì lại làm cho gã vạn phần kích động, khoé miệng mấp máy cười khổ không thành tiếng, môi khô khốc chậm rãi gượng nói:
- Bố Lai Ân, ngươi tới rồi?
Gật đầu, Hàn Thạc khẽ thở dài một hơi, nói:
- Ta chỉ đến chậm một chút mà ngươi đã trọng thương đến như vậy!
- Ta còn chưa chết thì vẫn chưa trễ! Chỉ cần chưa chết, ta vẫn còn hy vọng báo thù, cho dù tay của ta, chân của ta đều bị đánh gãy, ta ít nhất còn có hàm răng, ta còn muốn cắn nuốt lũ súc sinh này! - Thanh âm của Đặc Lan Khắc Tư không cao, bất quá trong đó ẩn chứa cừu hận khiến cho kẻ khác cảm thấy hàn khí toả ra mãi không thôi.
Ở một bên, Á Tát chợt cảm thấy đáy lòng lạnh buốt, đôi mắt cấp tốc đảo một vòng, mạnh mẽ hướng Tề Lỗ Lạp nháy mắt ra dấu. Đằng kia, Tề Lỗ Lạp đang cùng với nhóm người của Già La dong binh đoàn im lặng trao đổi. Đối mặt với kẻ địch chung, bọn họ hiển nhiên là biết nên làm như thế nào, vì vậy bất tri bất giác khoảng cách giữa ba thế lực dần dần kéo gần lại với nhau.
Hàn Thạc làm như không nghe không thấy cử động của những người ở bên đó, chỉ nhìn Đặc Lan Khắc Tư. Sau khi gã nói hết những lời này, hắn mới mở miệng:
- Yên tâm đi. Ngươi ăn một viên Niết đan này vào, cho dù chân tay bị đánh gãy, ta cũng có thể làm ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu!
- Cát Nhĩ Bá Đặc, ra đây bảo vệ cho Đặc Lan Khắc Tư giúp ta! - Hàn Thạc hướng ra phía sau Đặc Lan Khắc Tư hét lớn một câu. Những âm thanh ken két từ dưới nền đất phía sau của Đặc Lan Khắc Tư truyền đến, trong chốc lát Hắc long đã từ một chỗ bên trong động bò ra.
Khi Huyền ma dò xét thấy Đặc Lan Khắc Tư đang phải chịu sự hành hạ không còn nhân tính thì Hàn Thạc lập tức ra lệnh cho Cát Nhĩ Bá Đặc dùng tốc độ nhanh nhất từ dưới lòng đất chui lên, còn hắn thì triệu hoán bất tử sinh vật phong kín đường ra duy nhất của sơn động. Khi Hàn Thạc khai thông địa đạo tiến tới chỗ Đặc Lan Khắc Tư thì Hắc long còn đang đào địa đạo nên chậm vài khắc.
Cát Nhĩ Bá Đặc đi ra, sau khi liếc nhìn Đặc Lan Khắc Tư thì hai tròng mắt liền đỏ sậm, tức thì nổi giận điên cuồng hét tướng lên:
- Ta muốn ăn thịt các ngươi!
Cát Nhĩ Bá Đặc có một khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Đặc Lan Khắc Tư, vô tình giữa hai người đã nảy sinh tình hữu nghị. Đặc Lan Khắc Tư lại đối đãi với Cát Nhĩ Bá Đặc với thái độ phi thường có ý tứ, mà Hắc long ngọai trừ có điểm không hay thì tính tình rất thẳng thắn, nên khi thấy gã bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ thì rốt cuộc không nén được sự phẫn nộ trong lòng.
Đưa bàn tay lên chặn Cát Nhĩ Bá Đặc lại, Hàn Thạc nghiêm mặt lạnh lùng phân phó:
- Bảo vệ Đặc Lan Khắc Tư, còn những người trong sơn động này thì giao cho ta là được rồi.
- Chủ nhân, ta muốn giết bọn chúng, ta muốn báo thù cho Đặc Lan Khắc Tư! - Hắc long quả thực không đành lòng khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đặc Lan Khắc Tư, giọng nói thậm chí còn mang theo sự nghẹn ngào xót xa. Đó là do Cát Nhĩ Bá Đặc quá mức phẫn nộ mà thành.
- Yên tâm đi. Sẽ có cơ hội, ngươi và Đặc Lan Khắc Tư sẽ có cơ hội!
Hàn Thạc trịnh trọng cam đoan một câu rồi một lần nữa phân phó:
- Bảo vệ cho hắn thật tốt, đừng để hắn lại chịu thêm thương tổn!
Cố nén nước mắt như đang muốn trào ra, Cát Nhĩ Bá Đặc nghẹn giọng gật đầu đáp ứng, cầm một thùng nước sạch trợ giúp Đặc Lan Khắc Tư rửa hết mùi tanh tưởi trên miệng các vết thương. Hắc long không ngừng nghẹn ngào than thở:
- Đồ chết tiệt. Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, đồ đần...
Đối với Đặc Lan Khắc Tư mà nói thì sự đau đớn quá mức đã làm cho giác quan của hắn chai lỳ hết cả rồi, thế nhưng nhìn Hắc long biểu lộ chân tình, phát khóc vì giận dữ, nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thạc vốn anh tuấn bỗng trở nên dữ tợn đáng sợ thì một thứ gì đó ấm áp mênh mông chậm rãi dung hợp lại với Ma nguyên lực mà Hàn Thạc đưa vào cơ thể, làm cho vết thương trên thân thể của mình dần dần trở nên dễ chịu.
.
- Ngươi, ngươi muốn thế nào? Ta. Chúng ta không sợ ngươi đâu, ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ rõ ràng! - Mắt thấy sau khi chữa trị cho thương thế của Đặc Lan Khắc Tư ổn định, Hàn Thạc sắc mặt âm trầm đang từng bước tiến đến, Á Tát thầm hoảng sợ mở miệng quát.
Không phí lời với bọn chúng, Hàn Thạc đột nhiên hoá thành một đạo cầu vồng màu máu, như tia chớp lao vào giữa đám người này, vung quyền xuất cước. Những âm thanh xương gẫy cốt vỡ làm tê dại da đầu vang lên trong lòng sơn động
Tại khu vực nhỏ hẹp như thế này, ma công của Hàn Thạc hoàn toàn thể hiện rõ ưu thế. Quyền đấm cước đá một cách điên cuồng mãnh liệt, căn bản không có người nào có thể ngăn cản sự tiến công của hắn. Thực lực cao nhất của những người ở đây cũng chỉ có Kiếm sư Tề Lỗ Lạp cùng với Lôi hệ Ma đạo sư Á Tát, đối với thực lực bây giờ của Hàn Thạc mà nói căn bản không gây ra một tý uy hiếp nào.
Chỉ trong vài khắc thời gian, mười lăm cao thủ của ba đại thế lực ở trong lòng sơn động canh giữ Đặc Lan Khắc Tư chẳng những xương cốt vỡ vụn mà gân chân gân tay đều bị cắt đứt. Loại thương tổn này đối với việc tu tập đấu khí của kiếm sĩ và kỵ sĩ mà nói thì cũng có nghĩa là hoàn toàn trở thành phế nhân. Đối với những ma pháp sư loại như Á Tát thì ngoại trừ những thương tổn này còn bị Hàn Thạc cắt mất đầu lưỡi, đừng mơ phóng ra được một ma pháp nào nữa.
- Ta sẽ không giết các ngươi. Đợi khi Đặc Lan Khắc Tư khôi phục lại, hắn sẽ chậm rãi tùng xẻo các ngươi. Cũng chỉ có như vậy mới có thể bồi thường đầy đủ cho những thương tổn mà hắn đã phải chịu. - Nhìn một đống thịt đang nằm xụi lơ ở đằng kia, cả Á Tát vì bị cắt đầu lưỡi nên miệng không ngừng phun bọt máu, Hàn Thạc bình tĩnh tuyên phán vận mệnh của bọn chúng.
Bị đánh gãy cẳng chân cẳng tay, đầu lưỡi cũng bị cắt đứt, Á Tát thống khổ bi thảm đến mức không thể phát ra tiếng, cặp mắt chứa đầy sự hối hận và tuyệt vọng. Y hối hận đã không sớm giết Đặc Lan Khắc Tư, hối hận lúc Hàn Thạc lần đầu tiên đến Nhật Diệu cốc đã không bất chấp tất cả mà giết hắn đi.
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc đang nghẹn lời, bởi vì sự thống khổ của hung thủ mà dần dần khôi phục lại như bình thường. Đặc Lan Khắc Tư cũng tương tự, thân thể suy yếu dần dần có khí lực, được sự hỗ trợ của Hắc long và Ma nguyên lực của Hàn Thạc, gã thậm chí đã có thể miễn cưỡng đứng thẳng lên.
Nhìn hình dạng thê thảm của Á Tát, Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, tiếng cười như tiếng cú ban đêm, tràn ngập sự thù hận vô bờ bến và sự thống khoái không nói lên lời.
Đặc Lan Khắc Tư cười to điên cuồng giống như lệ quỷ, sự thống khổ cùng với áp lực trong mấy ngày này phảng phất đều theo tiếng cười phóng thích ra. Trong khi cười như điên như khùng, gã nhìn chằm chặp vào Á Tát, cái loại ánh mắt mang theo oán hận khắc cốt ghi tâm này như là một ngục tù bằng băng giá giam hãm Á Tát vào trong đó, khiến y rét lạnh đến thấu xương.
Á Tát hiểu được rằng lần này rơi vào trong tay của Đặc Lan Khắc Tư thì y sẽ phải nhận càng nhiều thống khổ. Vào lúc Đặc Lan Khắc Tư phóng thích tất cả những nỗi tức giận, Á Tát không cần phải hoài nghi rằng một khi Đặc Lan Khắc Tư thật sự khôi phục sức khoẻ thì sẽ hành hạ y cho đến chết. Với thân thể tàn phế hôm nay lại thêm đầu lưỡi bị cắt đứt, Á Tát trong lòng chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng. Đáng tiếc với tình trạng thân thể của y lúc này thì muốn chết cũng không được, cũng chỉ có thể chờ đợi những thống khổ vô cùng vô tận sắp sửa đến.
Rất lâu sau đó, tiếng cười điên cuồng của Đặc Lan Khắc Tư cũng từ từ lặng xuống. Gã cười đến mức nước mắt chảy giàn giụa. Sau khi tâm tình bình phục lại thì gã lên tiếng với thanh âm trầm thấp hơn nhiều so với tiếng cười của mình:
- Bố Lai Ân, lúc đó là Lao Lôi Tháp, Phật La Lí Đạt và Á Đương Môn La ba tên liên thủ, nếu không ta tất đã có thể chạy thoát!
Thực lực của Đặc Lan Khắc Tư đã đạt tới Đại kiếm sư, đối với Lao Lôi Tháp của Nhật Diệu cốc cuồng hoá ba lần cũng có thể tin tưởng đánh một trận. Cũng bởi vì có tin tưởng như thế nên gã mới làm việc không hề kiêng kị, đáng tiếc lại đánh giá thấp sự vô sỉ cùng hèn hạ của lũ người này nên mới trúng phải mai phục và bị bắt sống.
- Đừng nói nữa, ta đều biết cả rồi. Ta cam đoan bọn chúng không ai chạy thoát khỏi sự trả thù của ngươi đâu! - Hàn Thạc hít sâu một hơi, bình tĩnh cam đoan với Đặc Lan Khắc Tư.
- Bố Lai Ân, ta ngàn tính vạn toán cũng không ngờ rằng Lao Lôi Tháp động thủ nhanh như vậy! Thật sự vào buổi tối trước ngày hôm đó, Lao Lôi Tháp vẫn cùng ta uống rượu đàm tiếu. Ha ha, là ta quá ngây thơ, ngược lại không hề đề phòng đối với hắn! - Đặc Lan Khắc Tư cười khổ tự giễu cợt mình, bất quá trong giọng nói tràn ngập oán hận đối với Lao Lôi Tháp.
- Lao Lôi Tháp......Lao Lôi Tháp...... - Hàn Thạc thì thào hai câu, đôi mắt dần trở nên âm lãnh.
- Chủ nhân, thân thể của Đặc Lan Khắc Tư không tốt cho lắm, không nên ở lâu tại cái địa phương này. Hay là chúng ta nên lập tức rời đi! - Hắc long xoá đi vết lệ do không cẩn thận lưu lại ở khoé mắt, cũng không để ý sự dơ bẩn và xú khí trên người Đặc Lan Khắc Tư, xốc luôn gã lên trên người hắn.
Hàn Thạc tỉnh táo gật đầu đồng ý. Cốt Ma đang ngăn trở ở động khẩu bước ra, sau đó tất cả các cương thi chiến sĩ cũng bước ra, theo mệnh lệnh của hắn nâng tất cả đám người đang nhũn ra như những khối thịt mềm nhũn trên mặt đất lên.
Trong cả quá trình này, Hàn Thạc ra lệnh cho Cốt Ma cung cấp mười đoạn xương, mỗi một cương thi chiến sĩ lợi dụng sự sắc bén của đoạn xương đâm mạnh xuống, xuyên qua chân những người này như xuyên cá nướng làm cho bọn chúng càng thêm thống khổ.
- Đi thôi! - Hàn Thạc nói một câu, theo chú ngữ vang lên, bất tử sinh vật vốn bít đầy thông đạo đồng loạt biến mất, thông đạo lại có vẻ như mở rộng thêm ra.
Sinh vật này hoàn toàn do xương cốt tạo thành. Những khúc xương trên thân thể sắc bén như những thanh trường mâu, xòe ra như những cánh hoa che kín cả thông đạo không lấy gì làm rộng rãi. Mỗi bước đi của nó kéo theo một luồng tử khí nồng nặc xộc thẳng vào mặt mọi người như là đang nhắc nhở rằng hắn là sinh vật không thuộc về cái thế giới này.
Cốt Ma là một bất tử sinh vật cao cấp, bởi vì chịu sự ước thúc của lực lượng khế ước nên mới đáp xuống cái thế giới này. Mang theo sự hoang vu cùng tử khí của Vong Linh vị diện, hắn tràn ngập sự chán ghét đối với sinh vật của thế giới này. Do có trí tuệ cao cấp, hắn có khả năng cảm ứng được sự sợ hãi của những sinh vật trước mặt.
Khi hắn đi tới cửa động thì lực lượng do khế ước hình thành ra lệnh cho hắn dừng lại. Hắn vốn đang hành động định giết chết đám sinh vật ở trước mặt nhưng buộc phải ngừng lại, vì trong lúc cuồng liệt né tránh khế ước của người làm phép, hắn hiểu rằng lực lượng của người phóng thích khế ước đủ khả năng huỷ diệt lực lượng của hắn, nên hắn mới không phản kháng.
Khi mọi người ở bên trong lòng núi nhìn về phía Á Tát thì cũng tự nhiên thấy được tên Cốt Ma to lớn này đi đến, che kín hoàn toàn sơn động. Ở phía sau bộ xương sắc nhọn đang lắc lư của Cốt Ma còn tiếp tục truyền đến những tiếng bước chân nặng nề nghe như tiếng trống dội vào trong lòng mọi người đang hoảng loạn.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, phía đằng sau Cốt Ma sáng lên những vầng quỷ hỏa âm u. Quỷ hoả trông tựa như những chiếc đèn lồng nhỏ, từ xa đến gần, theo tiếng bước chân mà chậm rãi tiến lại đây. Khi đến sau lưng Cốt Ma, mọi người dựa vào ánh sáng của quỷ hoả liền nhìn thấy những cái bóng có hình dáng như những kỵ sĩ to lớn đang nghiêm cẩn bịt kín sơn động lại.
Đến lúc này, tất cả mọi người trong sơn động đều biết rằng đường ra duy nhất đã bị phong kín, nếu muốn rời đi khỏi đây chỉ có cách giết chết Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ bên ngoài. Tuy nhiên, ngoại trừ tên Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ này ra thì phía sau có còn đám bất tử sinh vật đông nghìn nghịt nữa hay không chứ?
Bên trong sơn động chật hẹp, nếu thật sự có một số lượng lớn bất tử sinh vật mà bọn họ lại không có Quang hệ ma pháp sư, muốn còn sống đi ra ngoài thì quả thật khó như lên trời vậy. Những người này rất nhanh xoay chuyển đầu óc nhận thấy rằng bất tử sinh vật không có ý định tiến vào bên trong sơn động, sự bất an trong lòng mọi người tạm thời hạ xuống, không khỏi một lần nữa dõi ánh mắt sang phía Hàn Thạc.
Lúc này, Hàn Thạc đã chặt đứt tất cả dây xích sắt trên người Đặc Lan Khắc Tư, dùng các loại thuốc đủ mọi màu sắc bôi đầy lên người gã, kể cả các vết thương đầy mủ thối rửa cũng được Hàn Thạc rửa sạch sẽ. Trong cả quá trình này, khuôn mặt âm trầm của hắn mang theo dáng vẻ khá đáng sợ.
- Bá tước Bố Lai Ân, đây không phải chuyện của ngươi. Ngươi cứu Đặc Lan Khắc Tư thì đã trở thành địch nhân của ba đại thế lực Nhật Diệu cốc chúng ta, ngươi hiểu rõ rồi chứ! - Tề Lỗ Lạp liếm môi, ngập ngừng trong chốc lát, dưới sự theo dõi của mọi người cố gắng lên gân thuyết phục Hàn Thạc.
Hàn Thạc tuyệt nhiên không trả lời, thậm chí không thèm quay đầu liếc nhìn Tề Lỗ Lạp lấy một cái, chỉ lấy tay phải đặt vào hậu tâm của Đặc Lan Khắc Tư truyền những luồng hắc mang mà tại góc độ bọn họ không thể nhìn thấy vào trong cơ thể của gã. Đặc Lan Khắc Tư đang hôn mê, chỉ cảm thấy sức sống đang trôi đi lại một lần nữa trở về.
Dần dần, Đặc Lan Khắc Tư cảm thấy một tia khí lực mang theo sự thống hận khắc cốt ghi tâm truyền vào trong cơ thể. Gã từ trong suy yếu đột nhiên quát nhỏ:
- Á Tát, ta phải giết ngươi! Dù có chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
Bên kia Lôi hệ Ma đạo sư Á Tát hiển nhiên cũng nghe thấy được tiếng nói của Đặc Lan Khắc Tư, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, ngón tay cầm ma pháp trượng siết lại thật chặt, đôi mắt loé lên đồng thời quay đầu nhìn lại phía sau, tuy nhiên khi nhìn thấy cặp mắt như quỷ hỏa của Cốt Ma và Tà ác kỵ sĩ cưỡi trên chiến mã phun ra lửa thì vội quay ngược đầu trở lại.
Sau khi quát lên một tiếng nhỏ, Đặc Lan Khắc Tư từ từ tỉnh dậy. Với tính mạng lực và khí lực dần dần khôi phục, gã khó nhọc mở to mắt ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt gã là gương mặt âm trầm đáng sợ của Hàn Thạc.
Song, vào giờ khắc này, Hàn Thạc trong mắt mọi người thì thật là âm trầm đáng sợ, nhưng xuất hiện trong mắt của Đặc Lan Khắc Tư thì lại làm cho gã vạn phần kích động, khoé miệng mấp máy cười khổ không thành tiếng, môi khô khốc chậm rãi gượng nói:
- Bố Lai Ân, ngươi tới rồi?
Gật đầu, Hàn Thạc khẽ thở dài một hơi, nói:
- Ta chỉ đến chậm một chút mà ngươi đã trọng thương đến như vậy!
- Ta còn chưa chết thì vẫn chưa trễ! Chỉ cần chưa chết, ta vẫn còn hy vọng báo thù, cho dù tay của ta, chân của ta đều bị đánh gãy, ta ít nhất còn có hàm răng, ta còn muốn cắn nuốt lũ súc sinh này! - Thanh âm của Đặc Lan Khắc Tư không cao, bất quá trong đó ẩn chứa cừu hận khiến cho kẻ khác cảm thấy hàn khí toả ra mãi không thôi.
Ở một bên, Á Tát chợt cảm thấy đáy lòng lạnh buốt, đôi mắt cấp tốc đảo một vòng, mạnh mẽ hướng Tề Lỗ Lạp nháy mắt ra dấu. Đằng kia, Tề Lỗ Lạp đang cùng với nhóm người của Già La dong binh đoàn im lặng trao đổi. Đối mặt với kẻ địch chung, bọn họ hiển nhiên là biết nên làm như thế nào, vì vậy bất tri bất giác khoảng cách giữa ba thế lực dần dần kéo gần lại với nhau.
Hàn Thạc làm như không nghe không thấy cử động của những người ở bên đó, chỉ nhìn Đặc Lan Khắc Tư. Sau khi gã nói hết những lời này, hắn mới mở miệng:
- Yên tâm đi. Ngươi ăn một viên Niết đan này vào, cho dù chân tay bị đánh gãy, ta cũng có thể làm ngươi khôi phục lại như lúc ban đầu!
- Cát Nhĩ Bá Đặc, ra đây bảo vệ cho Đặc Lan Khắc Tư giúp ta! - Hàn Thạc hướng ra phía sau Đặc Lan Khắc Tư hét lớn một câu. Những âm thanh ken két từ dưới nền đất phía sau của Đặc Lan Khắc Tư truyền đến, trong chốc lát Hắc long đã từ một chỗ bên trong động bò ra.
Khi Huyền ma dò xét thấy Đặc Lan Khắc Tư đang phải chịu sự hành hạ không còn nhân tính thì Hàn Thạc lập tức ra lệnh cho Cát Nhĩ Bá Đặc dùng tốc độ nhanh nhất từ dưới lòng đất chui lên, còn hắn thì triệu hoán bất tử sinh vật phong kín đường ra duy nhất của sơn động. Khi Hàn Thạc khai thông địa đạo tiến tới chỗ Đặc Lan Khắc Tư thì Hắc long còn đang đào địa đạo nên chậm vài khắc.
Cát Nhĩ Bá Đặc đi ra, sau khi liếc nhìn Đặc Lan Khắc Tư thì hai tròng mắt liền đỏ sậm, tức thì nổi giận điên cuồng hét tướng lên:
- Ta muốn ăn thịt các ngươi!
Cát Nhĩ Bá Đặc có một khoảng thời gian ở cùng một chỗ với Đặc Lan Khắc Tư, vô tình giữa hai người đã nảy sinh tình hữu nghị. Đặc Lan Khắc Tư lại đối đãi với Cát Nhĩ Bá Đặc với thái độ phi thường có ý tứ, mà Hắc long ngọai trừ có điểm không hay thì tính tình rất thẳng thắn, nên khi thấy gã bị hành hạ người không ra người, quỷ không ra quỷ thì rốt cuộc không nén được sự phẫn nộ trong lòng.
Đưa bàn tay lên chặn Cát Nhĩ Bá Đặc lại, Hàn Thạc nghiêm mặt lạnh lùng phân phó:
- Bảo vệ Đặc Lan Khắc Tư, còn những người trong sơn động này thì giao cho ta là được rồi.
- Chủ nhân, ta muốn giết bọn chúng, ta muốn báo thù cho Đặc Lan Khắc Tư! - Hắc long quả thực không đành lòng khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đặc Lan Khắc Tư, giọng nói thậm chí còn mang theo sự nghẹn ngào xót xa. Đó là do Cát Nhĩ Bá Đặc quá mức phẫn nộ mà thành.
- Yên tâm đi. Sẽ có cơ hội, ngươi và Đặc Lan Khắc Tư sẽ có cơ hội!
Hàn Thạc trịnh trọng cam đoan một câu rồi một lần nữa phân phó:
- Bảo vệ cho hắn thật tốt, đừng để hắn lại chịu thêm thương tổn!
Cố nén nước mắt như đang muốn trào ra, Cát Nhĩ Bá Đặc nghẹn giọng gật đầu đáp ứng, cầm một thùng nước sạch trợ giúp Đặc Lan Khắc Tư rửa hết mùi tanh tưởi trên miệng các vết thương. Hắc long không ngừng nghẹn ngào than thở:
- Đồ chết tiệt. Tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, đồ đần...
Đối với Đặc Lan Khắc Tư mà nói thì sự đau đớn quá mức đã làm cho giác quan của hắn chai lỳ hết cả rồi, thế nhưng nhìn Hắc long biểu lộ chân tình, phát khóc vì giận dữ, nhìn thấy khuôn mặt Hàn Thạc vốn anh tuấn bỗng trở nên dữ tợn đáng sợ thì một thứ gì đó ấm áp mênh mông chậm rãi dung hợp lại với Ma nguyên lực mà Hàn Thạc đưa vào cơ thể, làm cho vết thương trên thân thể của mình dần dần trở nên dễ chịu.
.
- Ngươi, ngươi muốn thế nào? Ta. Chúng ta không sợ ngươi đâu, ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ rõ ràng! - Mắt thấy sau khi chữa trị cho thương thế của Đặc Lan Khắc Tư ổn định, Hàn Thạc sắc mặt âm trầm đang từng bước tiến đến, Á Tát thầm hoảng sợ mở miệng quát.
Không phí lời với bọn chúng, Hàn Thạc đột nhiên hoá thành một đạo cầu vồng màu máu, như tia chớp lao vào giữa đám người này, vung quyền xuất cước. Những âm thanh xương gẫy cốt vỡ làm tê dại da đầu vang lên trong lòng sơn động
Tại khu vực nhỏ hẹp như thế này, ma công của Hàn Thạc hoàn toàn thể hiện rõ ưu thế. Quyền đấm cước đá một cách điên cuồng mãnh liệt, căn bản không có người nào có thể ngăn cản sự tiến công của hắn. Thực lực cao nhất của những người ở đây cũng chỉ có Kiếm sư Tề Lỗ Lạp cùng với Lôi hệ Ma đạo sư Á Tát, đối với thực lực bây giờ của Hàn Thạc mà nói căn bản không gây ra một tý uy hiếp nào.
Chỉ trong vài khắc thời gian, mười lăm cao thủ của ba đại thế lực ở trong lòng sơn động canh giữ Đặc Lan Khắc Tư chẳng những xương cốt vỡ vụn mà gân chân gân tay đều bị cắt đứt. Loại thương tổn này đối với việc tu tập đấu khí của kiếm sĩ và kỵ sĩ mà nói thì cũng có nghĩa là hoàn toàn trở thành phế nhân. Đối với những ma pháp sư loại như Á Tát thì ngoại trừ những thương tổn này còn bị Hàn Thạc cắt mất đầu lưỡi, đừng mơ phóng ra được một ma pháp nào nữa.
- Ta sẽ không giết các ngươi. Đợi khi Đặc Lan Khắc Tư khôi phục lại, hắn sẽ chậm rãi tùng xẻo các ngươi. Cũng chỉ có như vậy mới có thể bồi thường đầy đủ cho những thương tổn mà hắn đã phải chịu. - Nhìn một đống thịt đang nằm xụi lơ ở đằng kia, cả Á Tát vì bị cắt đầu lưỡi nên miệng không ngừng phun bọt máu, Hàn Thạc bình tĩnh tuyên phán vận mệnh của bọn chúng.
Bị đánh gãy cẳng chân cẳng tay, đầu lưỡi cũng bị cắt đứt, Á Tát thống khổ bi thảm đến mức không thể phát ra tiếng, cặp mắt chứa đầy sự hối hận và tuyệt vọng. Y hối hận đã không sớm giết Đặc Lan Khắc Tư, hối hận lúc Hàn Thạc lần đầu tiên đến Nhật Diệu cốc đã không bất chấp tất cả mà giết hắn đi.
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc đang nghẹn lời, bởi vì sự thống khổ của hung thủ mà dần dần khôi phục lại như bình thường. Đặc Lan Khắc Tư cũng tương tự, thân thể suy yếu dần dần có khí lực, được sự hỗ trợ của Hắc long và Ma nguyên lực của Hàn Thạc, gã thậm chí đã có thể miễn cưỡng đứng thẳng lên.
Nhìn hình dạng thê thảm của Á Tát, Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, tiếng cười như tiếng cú ban đêm, tràn ngập sự thù hận vô bờ bến và sự thống khoái không nói lên lời.
Đặc Lan Khắc Tư cười to điên cuồng giống như lệ quỷ, sự thống khổ cùng với áp lực trong mấy ngày này phảng phất đều theo tiếng cười phóng thích ra. Trong khi cười như điên như khùng, gã nhìn chằm chặp vào Á Tát, cái loại ánh mắt mang theo oán hận khắc cốt ghi tâm này như là một ngục tù bằng băng giá giam hãm Á Tát vào trong đó, khiến y rét lạnh đến thấu xương.
Á Tát hiểu được rằng lần này rơi vào trong tay của Đặc Lan Khắc Tư thì y sẽ phải nhận càng nhiều thống khổ. Vào lúc Đặc Lan Khắc Tư phóng thích tất cả những nỗi tức giận, Á Tát không cần phải hoài nghi rằng một khi Đặc Lan Khắc Tư thật sự khôi phục sức khoẻ thì sẽ hành hạ y cho đến chết. Với thân thể tàn phế hôm nay lại thêm đầu lưỡi bị cắt đứt, Á Tát trong lòng chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng. Đáng tiếc với tình trạng thân thể của y lúc này thì muốn chết cũng không được, cũng chỉ có thể chờ đợi những thống khổ vô cùng vô tận sắp sửa đến.
Rất lâu sau đó, tiếng cười điên cuồng của Đặc Lan Khắc Tư cũng từ từ lặng xuống. Gã cười đến mức nước mắt chảy giàn giụa. Sau khi tâm tình bình phục lại thì gã lên tiếng với thanh âm trầm thấp hơn nhiều so với tiếng cười của mình:
- Bố Lai Ân, lúc đó là Lao Lôi Tháp, Phật La Lí Đạt và Á Đương Môn La ba tên liên thủ, nếu không ta tất đã có thể chạy thoát!
Thực lực của Đặc Lan Khắc Tư đã đạt tới Đại kiếm sư, đối với Lao Lôi Tháp của Nhật Diệu cốc cuồng hoá ba lần cũng có thể tin tưởng đánh một trận. Cũng bởi vì có tin tưởng như thế nên gã mới làm việc không hề kiêng kị, đáng tiếc lại đánh giá thấp sự vô sỉ cùng hèn hạ của lũ người này nên mới trúng phải mai phục và bị bắt sống.
- Đừng nói nữa, ta đều biết cả rồi. Ta cam đoan bọn chúng không ai chạy thoát khỏi sự trả thù của ngươi đâu! - Hàn Thạc hít sâu một hơi, bình tĩnh cam đoan với Đặc Lan Khắc Tư.
- Bố Lai Ân, ta ngàn tính vạn toán cũng không ngờ rằng Lao Lôi Tháp động thủ nhanh như vậy! Thật sự vào buổi tối trước ngày hôm đó, Lao Lôi Tháp vẫn cùng ta uống rượu đàm tiếu. Ha ha, là ta quá ngây thơ, ngược lại không hề đề phòng đối với hắn! - Đặc Lan Khắc Tư cười khổ tự giễu cợt mình, bất quá trong giọng nói tràn ngập oán hận đối với Lao Lôi Tháp.
- Lao Lôi Tháp......Lao Lôi Tháp...... - Hàn Thạc thì thào hai câu, đôi mắt dần trở nên âm lãnh.
- Chủ nhân, thân thể của Đặc Lan Khắc Tư không tốt cho lắm, không nên ở lâu tại cái địa phương này. Hay là chúng ta nên lập tức rời đi! - Hắc long xoá đi vết lệ do không cẩn thận lưu lại ở khoé mắt, cũng không để ý sự dơ bẩn và xú khí trên người Đặc Lan Khắc Tư, xốc luôn gã lên trên người hắn.
Hàn Thạc tỉnh táo gật đầu đồng ý. Cốt Ma đang ngăn trở ở động khẩu bước ra, sau đó tất cả các cương thi chiến sĩ cũng bước ra, theo mệnh lệnh của hắn nâng tất cả đám người đang nhũn ra như những khối thịt mềm nhũn trên mặt đất lên.
Trong cả quá trình này, Hàn Thạc ra lệnh cho Cốt Ma cung cấp mười đoạn xương, mỗi một cương thi chiến sĩ lợi dụng sự sắc bén của đoạn xương đâm mạnh xuống, xuyên qua chân những người này như xuyên cá nướng làm cho bọn chúng càng thêm thống khổ.
- Đi thôi! - Hàn Thạc nói một câu, theo chú ngữ vang lên, bất tử sinh vật vốn bít đầy thông đạo đồng loạt biến mất, thông đạo lại có vẻ như mở rộng thêm ra.
/1026
|