Bên trong thạch thất có mấy cái tủ sách lớn, ở giữa là một cái bàn gỗ màu đen dày rộng. Ngải Mễ Lệ thần sắc chuyên chú, tay cầm một bản sách chép tay cổ, cặp mày khẽ nhíu lại vì trong lòng hơi nghi hoặc với tri thức Hắc Ám ma pháp trong đó.
- Bẩm báo Ngải Mễ Lệ đại nhân, có Bố Lai Ân đại nhân cầu kiến! - Đang ngồi bên cạnh bàn thì Ngải Mễ Lệ chợt nghe tiếng thông báo truyền đến từ một cái lỗ nhỏ.
Vẻ ngạc nhiên vui mừng lập tức tràn ngập trên khuôn mặt đang tập trung của Ngải Mễ Lệ. Nàng bất giác hô nhẹ một tiếng rồi buông nhanh bản sách chép tay xuống, vội vội vàng vàng lấy từ không gian giới chỉ ra một cái gương sáng soi lên rồi trang điểm qua gương mặt yêu kiều.
- Ngải Mễ Lệ đại nhân, có thể cho Bố Lai Ân đại nhân tiến vào được chưa? - Tên dẫn đường nghe tiếng hô nhẹ của Ngải Mễ Lệ thì biết nàng đang ở trong mật thất, nhưng sau đó thì thấy nàng không lên tiếng thì hỏi lại.
Ngải Mễ Lệ đang luống cuống chân tay sửa lại dung nhan, vừa nghe hỏi vậy thì vội vàng đáp với giọng dịu dàng:
- Chờ một chút nhé, xong ngay đây!
Vừa nói Ngải Mễ Lệ vừa cẩn thận soi lại gương, sau khi thấy gương mặt mình đã hoàn hảo rồi thì khoác một cái ma pháp bào màu đen loại xa xỉ, dùng ma pháp ủi sạch các vết nhăn rồi nói:
- Được rồi, để cho Bố Lai Ân đại nhân tiến vào đi!
Quang mang chợt lóe, Hàn Thạc dùng Truyền tống trận ở khoảng cách ngắn đi thẳng vào thạch thất của Ngải Mễ Lệ.
- Bố Lai Ân! - Vừa thấy thân thể cao lớn suốt ngày xâm chiếm giấc mộng của mình hiểu hiện trong thạch thất, Ngải Mễ Lệ chỉ hô lên được một tiếng vui sướng. Rồi nàng chợt như một con yến non về tổ lao thẳng vào vòm ngực rộng của Hàn Thạc, ôm chặt lấy, phảng phất như hắn sẽ tự nhiên tan biến vậy.
Hàn Thạc vẻ mặt dịu dàng, cười khẽ rồi cúi đầu nhìn xuống Ngải Mễ Lệ trong vòm ngực.
Dung nhan đang tươi cười trong vòm ngực kia vẫn không đổi trong ba năm qua, lại càng thêm vẻ phong vận mê người. Gương mặt kiều diễm hình trái xoan ngẩng lên đầy kiêu hãnh được vẻ vui sướng làm ửng hồng toát lên một vẻ xinh đẹp không thể tả.
Hàn Thạc có thể cảm giác hơi nóng từ thân thể Ngải Mễ Lệ đang dâng cao dần. Đã ba năm rồi, hắn chưa từng trải qua việc ân ái, giờ cảm nhận cơ thể nhấp nhô mê người trong ngực, một ngọn lửa không thể khống chế từ tiểu phúc bốc lên hừng hực.
Ngải Mễ Lệ hiển nhiên cảm nhận được nhiệt lượng đang dâng trào dưới tiểu phúc của Hàn Thạc. Vốn nàng mẫn cảm dị thường với mưa móc của hắn nên cặp mắt sáng chợt trở nên mê man, thanh âm và thân thể mềm mại đột nhiên cùng run rẩy. Hai tay đang ôm chặt lấy Hàn Thạc vô thức xoa bóp cuồng nhiệt tấm lưng hắn.
Hàn Thạc gầm nhẹ một tiếng rồi ôm xốc lấy Ngải Mễ Lệ đặt lên chiếc bàn dùng để phân phối nhiệm vụ công tác cho các thành viên của Ám Mạc. Bỗng chốc vang lên tiếng y phục bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ…
Một hồi sau, Ngải Mễ Lệ ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, cả người lười nhác cuộn tròn trong chiếc ghế mềm rộng rãi.
Một tia Ma Nguyên Lực chậm rãi lưu động dễ chịu trong người nàng. Cơ thể nàng đang rã rời dần dần khôi phục.
Lúc sau, Ngải Mễ Lệ cực kỳ thoải mái thở nhẹ một hơi, mở cặp mắt ẩn chứa thâm tình sâu như biển nhìn sững vào người Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, chàng tới thành Áo Sâm lúc nào vậy?
- Vừa tới! - Hàn Thạc thay lại y phục rồi dịu dàng cầm một tấm thảm mềm mại phủ lên thân hình kiều diễm của Ngải Mễ Lệ.
Cặp mắt sáng của Ngải Mễ Lệ chợt lóe lên một tia hưng phấn, khóe miệng khẽ nhướng lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào, hàng mi cụp xuống ngượng ngùng khẽ nói:
- Như vậy, chàng vừa đến thành Áo Sâm là đến đây tìm thiếp đầu tiên à?
- Ừ? - Hàn Thạc cười trả lời.
- Chàng thật tốt! - Ngải Mễ Lệ ngẩng mạnh đầu lên giống như một tiểu cô nương ngọt ngào nhìn Hàn Thạc hô nhẹ. Hai tay nàng nắm chặt bàn tay to tướng của Hàn Thạc đang dịu dàng vuốt ve gò má, chủ động đưa tay hắn cọ nhẹ lên mặt.
- Đây là một viên tinh thể bản nguyên Ám nguyên tố ta lấy được từ hẻm núi Tháp Lạp Gia. Nàng cầm lấy rồi từng bước đưa linh hồn dung hợp với nó để có thể hình thành nguyên tố chi hồn. Đối với người tu luyện Hắc Ám hệ ma pháp thì sẽ cực kỳ có lợi! - Hàn Thạc lấy viên tinh thể bản nguyên chứa lực lượng hắc ám thuần khiết kia ra rồi để vào lòng bàn tay của Ngải Mễ Lệ.
Viên tinh thể bản nguyên chứa Ám nguyên tố cực thuần khiết được Hàn Thạc lấy từ không gian giới chỉ rồi đưa cho Ngải Mễ Lệ đang nằm cuộn tròn trong chiếc ghế. Nàng lập tức cảm ứng lượng Ám nguyên tố thuần khiết khổng lồ chứa trong nó.
Loại lực lượng Ám nguyên tố thuần khiết không một chút tạp chất này mang theo sự dụ hoặc khó tả với Ngải Mễ Lệ. Nàng cho dù không cần dùng tinh thần lực hết sức để cảm ứng nhưng thân là một Hắc Ám hệ ma pháp sư nên có thể cảm ngộ rõ bên trong quả cầu chứa đựng sự thần kỳ ra sao.
- Ám nguyên tố quá thuần khiết, đây là cái gì vậy? - Thanh âm Ngải Mễ Lệ đột nhiên cao vút, cặp mắt sáng nhìn Hàn Thạc hỏi dồn.
- Cái này gọi là tinh thể bản nguyên. Bên trong nó chứa một lượng Ám nguyên tố thuần khiết khổng lồ. Một khi nàng dung hợp linh hồn với nó thì sẽ có thể hình thành nguyên tố chi hồn, sẽ cho nàng cảm ngộ sâu sắc với Hắc Ám hệ ma pháp, linh hồn và Ám nguyên tố sẽ có sự hòa hợp hoàn mỹ.
- Ma pháp sư của nguyên tố hệ muốn thành thần thì đều phải hình thành nguyên tố chi hồn và nguyên tố chi thể. Các nguyên tố pháp sư thông thường vĩnh viễn không thể đưa linh hồn hình thành nguyên tố chi hồn. Cho dù là biết cách thì cũng không phải người thường có thể thực hiện.
- Với một viên nguyên tố chi tinh này, nàng chỉ cần dung hợp linh hồn với nó rồi lợi dụng lực lượng Ám nguyên tố khổng lồ thuần khiết bên trong thì có thể trực tiếp khiến nàng hình thành nguyên tố chi hồn. Xem chừng người tu luyện Hắc Ám hệ ma pháp như nàng thì đây chính là ngày đi ngàn dặm. Đồng thời là cơ sở để nàng thành thần! - Hàn Thạc mỉm cười nhìn Ngải Mễ Lệ, dịu dàng giải thích.
Thân thể mềm mại của Ngải Mễ Lệ nhịn không được run rẩy. Cặp mắt sáng lóng lánh vẻ không dám tin. Nàng nhìn Hàn Thạc, giọng nói cũng đồng dạng lắp bắp, nói vẻ khó khăn:
- Bố… Bố Lai Ân, cái này cho thiếp ư? Chàng khẳng định là cho thiếp ư?
- Nữ nhân ngốc nghếch này, đương nhiên là cho nàng rồi!
Hàn Thạc nhẹ nhàng vuốt má Ngải Mễ Lệ, ôn nhu nói. Đột nhiên, hắn nhớ ra cái gì liền trịnh trọng:
- Chỉ có điều với cảnh giới trước mắt của nàng thì phải cẩn thận một chút. Ta cũng không biết linh hồn của nàng có thể hấp thu hoàn toàn chỗ Ám nguyên tố khổng lồ này không, dù sao cũng phải hết sức cẩn thận!
- Thiếp nhất định sẽ cẩn thận! - Hai tay Ngải Mễ Lệ cầm viên tinh thể bản nguyên Ám nguyên tố, hạnh phúc đến mê muội. Nghe Hàn Thạc nói, nàng hiểu viên tinh thể bản nguyên này đối với nàng có ý nghĩa ra sao, là thứ khả dĩ nhất có thể biến nàng thành thần. Lúc này nàng không biết dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt sự ái mộ và cảm kích của mình với hắn.
- Ngải Mễ Lệ đại nhân, Bố Lai Ân có phải đang bên cạnh ngươi không? - Từ trang bị ma pháp trên bàn đột nhiên truyền ra tiếng của Khảm Địch Đạt.
Thanh âm của Khảm Địch Đạt có chút không bình ổn, tâm tình tựa hồ hơi kích động khó hiểu. Còn chưa đợi Hàn Thạc trả lời, thì từ trang bị ma pháp đã truyền tiếp ra thanh âm:
- Ta cảm giác được người đến phòng ngươi kia có một lực lượng Ám nguyên tố vô cùng khổng lồ, các ngươi không có chuyện gì chứ?
Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đồng thời phản ứng liếc nhìn nhau. Khảm Địch Đạt cũng là một Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư, thời gian lão chìm đắm vào ma pháp Hắc Ám hệ lâu hơn nhiều so với Ngải Mễ Lệ, lĩnh ngộ về về nó phỏng chừng cũng cao hơn nàng.
Hàn Thạc cũng không dùng phương pháp đặc thù che giấu khí tức của viên tinh thể bản nguyên chứa lượng Ám nguyên tố khổng lồ. Thân là một Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư, Khảm Địch Đạt có thể cảm ứng được một nó cũng là chuyện đương nhiên.
- Nhanh lên một chút, thu hồi lại! - Hàn Thạc một tay che cái trang bị ma pháp truyền thanh kia vừa vội vàng bảo Ngải Mễ Lệ.
Lúc nghe tiếng Khảm Địch Đạt, Ngải Mễ Lệ cũng lập tức phản ứng. Đầu tiên là nàng vội vàng mặc quần áo lại chỉnh tề rồi theo lời nhắc nhở của Hàn Thạc cầm lấy viên tinh thể bản nguyên, bối rối:
- Lão đã biết rồi, làm sao bây giờ?
Ngải Mễ Lệ có thể ngồi được vào vị trí bây giờ vốn sẽ không hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh như bây giờ. Chỉ vì viên tinh thể bản nguyên này gây cho nàng chấn động quá lớn khiến nàng mới có vẻ bối rối khẩn trương như vậy.
- Không việc gì, đừng nói là lão không biết cái gì, cho dù là biết ta đưa tinh thể bản nguyên cho nàng thì có thể làm gì nào?
Hàn Thạc trấn an Ngải Mễ Lệ rồi biết nàng đang quá kích động không thích hợp cho Khảm Địch Đạt đi vào liền nói thêm:
- Nàng cứ ở đây đợi đến khi nào bình tĩnh lại, Khảm Địch Đạt để ta ứng phó được rồi!
Nói xong, Hàn Thạc đứng vào Truyền Tống trận bên trong phòng Ngải Mễ Lệ. Một luồng ánh sáng lóe lên, hắn đã xuất hiện trước mặt Khảm Địch Đạt.
- Bố Lai Ân, ta vừa có nghe được có người bẩm báo, quả nhiên là ngươi đã trở lại. Được rồi, ta vừa mới cảm ứng được từ thạch thất của Ngải Mễ Lệ truyền ra một luồng lực lượng Ám nguyên tố dày đặc. Nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng cảm thụ được một nơi nào có Ám nguyên tố thuần khiết như vậy, xảy ra chuyện gì vậy? - Khảm Địch Đạt hỏi.
- Không có gì, chỉ là ta dùng vũ kĩ để trợ giúp Ngải Mễ Lệ ngưng tụ một chút Ám nguyên tố để cho nàng có thể cảm thụ được sự tồn tại của nó một cách trực quan mà thôi.
Hàn Thạc mỉm cười khỏa lấp rồi nói sang chuyện khác:
- Đại nhân, ta đã gặp lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ rồi.
Có lẽ là chuyện về lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đã dẫn dắt sự hứng thú của Khảm Địch Đạt, cũng có lẽ là lão thâm trầm hiểu được hắn không muốn nói thêm. Dù sao lão cũng không thắc mắc về chuyện lúc nãy nữa mà kinh ngạc hỏi về quá trình gặp mặt giữa Hàn Thạc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ.
- Bẩm báo Ngải Mễ Lệ đại nhân, có Bố Lai Ân đại nhân cầu kiến! - Đang ngồi bên cạnh bàn thì Ngải Mễ Lệ chợt nghe tiếng thông báo truyền đến từ một cái lỗ nhỏ.
Vẻ ngạc nhiên vui mừng lập tức tràn ngập trên khuôn mặt đang tập trung của Ngải Mễ Lệ. Nàng bất giác hô nhẹ một tiếng rồi buông nhanh bản sách chép tay xuống, vội vội vàng vàng lấy từ không gian giới chỉ ra một cái gương sáng soi lên rồi trang điểm qua gương mặt yêu kiều.
- Ngải Mễ Lệ đại nhân, có thể cho Bố Lai Ân đại nhân tiến vào được chưa? - Tên dẫn đường nghe tiếng hô nhẹ của Ngải Mễ Lệ thì biết nàng đang ở trong mật thất, nhưng sau đó thì thấy nàng không lên tiếng thì hỏi lại.
Ngải Mễ Lệ đang luống cuống chân tay sửa lại dung nhan, vừa nghe hỏi vậy thì vội vàng đáp với giọng dịu dàng:
- Chờ một chút nhé, xong ngay đây!
Vừa nói Ngải Mễ Lệ vừa cẩn thận soi lại gương, sau khi thấy gương mặt mình đã hoàn hảo rồi thì khoác một cái ma pháp bào màu đen loại xa xỉ, dùng ma pháp ủi sạch các vết nhăn rồi nói:
- Được rồi, để cho Bố Lai Ân đại nhân tiến vào đi!
Quang mang chợt lóe, Hàn Thạc dùng Truyền tống trận ở khoảng cách ngắn đi thẳng vào thạch thất của Ngải Mễ Lệ.
- Bố Lai Ân! - Vừa thấy thân thể cao lớn suốt ngày xâm chiếm giấc mộng của mình hiểu hiện trong thạch thất, Ngải Mễ Lệ chỉ hô lên được một tiếng vui sướng. Rồi nàng chợt như một con yến non về tổ lao thẳng vào vòm ngực rộng của Hàn Thạc, ôm chặt lấy, phảng phất như hắn sẽ tự nhiên tan biến vậy.
Hàn Thạc vẻ mặt dịu dàng, cười khẽ rồi cúi đầu nhìn xuống Ngải Mễ Lệ trong vòm ngực.
Dung nhan đang tươi cười trong vòm ngực kia vẫn không đổi trong ba năm qua, lại càng thêm vẻ phong vận mê người. Gương mặt kiều diễm hình trái xoan ngẩng lên đầy kiêu hãnh được vẻ vui sướng làm ửng hồng toát lên một vẻ xinh đẹp không thể tả.
Hàn Thạc có thể cảm giác hơi nóng từ thân thể Ngải Mễ Lệ đang dâng cao dần. Đã ba năm rồi, hắn chưa từng trải qua việc ân ái, giờ cảm nhận cơ thể nhấp nhô mê người trong ngực, một ngọn lửa không thể khống chế từ tiểu phúc bốc lên hừng hực.
Ngải Mễ Lệ hiển nhiên cảm nhận được nhiệt lượng đang dâng trào dưới tiểu phúc của Hàn Thạc. Vốn nàng mẫn cảm dị thường với mưa móc của hắn nên cặp mắt sáng chợt trở nên mê man, thanh âm và thân thể mềm mại đột nhiên cùng run rẩy. Hai tay đang ôm chặt lấy Hàn Thạc vô thức xoa bóp cuồng nhiệt tấm lưng hắn.
Hàn Thạc gầm nhẹ một tiếng rồi ôm xốc lấy Ngải Mễ Lệ đặt lên chiếc bàn dùng để phân phối nhiệm vụ công tác cho các thành viên của Ám Mạc. Bỗng chốc vang lên tiếng y phục bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ…
Một hồi sau, Ngải Mễ Lệ ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, cả người lười nhác cuộn tròn trong chiếc ghế mềm rộng rãi.
Một tia Ma Nguyên Lực chậm rãi lưu động dễ chịu trong người nàng. Cơ thể nàng đang rã rời dần dần khôi phục.
Lúc sau, Ngải Mễ Lệ cực kỳ thoải mái thở nhẹ một hơi, mở cặp mắt ẩn chứa thâm tình sâu như biển nhìn sững vào người Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân, chàng tới thành Áo Sâm lúc nào vậy?
- Vừa tới! - Hàn Thạc thay lại y phục rồi dịu dàng cầm một tấm thảm mềm mại phủ lên thân hình kiều diễm của Ngải Mễ Lệ.
Cặp mắt sáng của Ngải Mễ Lệ chợt lóe lên một tia hưng phấn, khóe miệng khẽ nhướng lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào, hàng mi cụp xuống ngượng ngùng khẽ nói:
- Như vậy, chàng vừa đến thành Áo Sâm là đến đây tìm thiếp đầu tiên à?
- Ừ? - Hàn Thạc cười trả lời.
- Chàng thật tốt! - Ngải Mễ Lệ ngẩng mạnh đầu lên giống như một tiểu cô nương ngọt ngào nhìn Hàn Thạc hô nhẹ. Hai tay nàng nắm chặt bàn tay to tướng của Hàn Thạc đang dịu dàng vuốt ve gò má, chủ động đưa tay hắn cọ nhẹ lên mặt.
- Đây là một viên tinh thể bản nguyên Ám nguyên tố ta lấy được từ hẻm núi Tháp Lạp Gia. Nàng cầm lấy rồi từng bước đưa linh hồn dung hợp với nó để có thể hình thành nguyên tố chi hồn. Đối với người tu luyện Hắc Ám hệ ma pháp thì sẽ cực kỳ có lợi! - Hàn Thạc lấy viên tinh thể bản nguyên chứa lực lượng hắc ám thuần khiết kia ra rồi để vào lòng bàn tay của Ngải Mễ Lệ.
Viên tinh thể bản nguyên chứa Ám nguyên tố cực thuần khiết được Hàn Thạc lấy từ không gian giới chỉ rồi đưa cho Ngải Mễ Lệ đang nằm cuộn tròn trong chiếc ghế. Nàng lập tức cảm ứng lượng Ám nguyên tố thuần khiết khổng lồ chứa trong nó.
Loại lực lượng Ám nguyên tố thuần khiết không một chút tạp chất này mang theo sự dụ hoặc khó tả với Ngải Mễ Lệ. Nàng cho dù không cần dùng tinh thần lực hết sức để cảm ứng nhưng thân là một Hắc Ám hệ ma pháp sư nên có thể cảm ngộ rõ bên trong quả cầu chứa đựng sự thần kỳ ra sao.
- Ám nguyên tố quá thuần khiết, đây là cái gì vậy? - Thanh âm Ngải Mễ Lệ đột nhiên cao vút, cặp mắt sáng nhìn Hàn Thạc hỏi dồn.
- Cái này gọi là tinh thể bản nguyên. Bên trong nó chứa một lượng Ám nguyên tố thuần khiết khổng lồ. Một khi nàng dung hợp linh hồn với nó thì sẽ có thể hình thành nguyên tố chi hồn, sẽ cho nàng cảm ngộ sâu sắc với Hắc Ám hệ ma pháp, linh hồn và Ám nguyên tố sẽ có sự hòa hợp hoàn mỹ.
- Ma pháp sư của nguyên tố hệ muốn thành thần thì đều phải hình thành nguyên tố chi hồn và nguyên tố chi thể. Các nguyên tố pháp sư thông thường vĩnh viễn không thể đưa linh hồn hình thành nguyên tố chi hồn. Cho dù là biết cách thì cũng không phải người thường có thể thực hiện.
- Với một viên nguyên tố chi tinh này, nàng chỉ cần dung hợp linh hồn với nó rồi lợi dụng lực lượng Ám nguyên tố khổng lồ thuần khiết bên trong thì có thể trực tiếp khiến nàng hình thành nguyên tố chi hồn. Xem chừng người tu luyện Hắc Ám hệ ma pháp như nàng thì đây chính là ngày đi ngàn dặm. Đồng thời là cơ sở để nàng thành thần! - Hàn Thạc mỉm cười nhìn Ngải Mễ Lệ, dịu dàng giải thích.
Thân thể mềm mại của Ngải Mễ Lệ nhịn không được run rẩy. Cặp mắt sáng lóng lánh vẻ không dám tin. Nàng nhìn Hàn Thạc, giọng nói cũng đồng dạng lắp bắp, nói vẻ khó khăn:
- Bố… Bố Lai Ân, cái này cho thiếp ư? Chàng khẳng định là cho thiếp ư?
- Nữ nhân ngốc nghếch này, đương nhiên là cho nàng rồi!
Hàn Thạc nhẹ nhàng vuốt má Ngải Mễ Lệ, ôn nhu nói. Đột nhiên, hắn nhớ ra cái gì liền trịnh trọng:
- Chỉ có điều với cảnh giới trước mắt của nàng thì phải cẩn thận một chút. Ta cũng không biết linh hồn của nàng có thể hấp thu hoàn toàn chỗ Ám nguyên tố khổng lồ này không, dù sao cũng phải hết sức cẩn thận!
- Thiếp nhất định sẽ cẩn thận! - Hai tay Ngải Mễ Lệ cầm viên tinh thể bản nguyên Ám nguyên tố, hạnh phúc đến mê muội. Nghe Hàn Thạc nói, nàng hiểu viên tinh thể bản nguyên này đối với nàng có ý nghĩa ra sao, là thứ khả dĩ nhất có thể biến nàng thành thần. Lúc này nàng không biết dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt sự ái mộ và cảm kích của mình với hắn.
- Ngải Mễ Lệ đại nhân, Bố Lai Ân có phải đang bên cạnh ngươi không? - Từ trang bị ma pháp trên bàn đột nhiên truyền ra tiếng của Khảm Địch Đạt.
Thanh âm của Khảm Địch Đạt có chút không bình ổn, tâm tình tựa hồ hơi kích động khó hiểu. Còn chưa đợi Hàn Thạc trả lời, thì từ trang bị ma pháp đã truyền tiếp ra thanh âm:
- Ta cảm giác được người đến phòng ngươi kia có một lực lượng Ám nguyên tố vô cùng khổng lồ, các ngươi không có chuyện gì chứ?
Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ đồng thời phản ứng liếc nhìn nhau. Khảm Địch Đạt cũng là một Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư, thời gian lão chìm đắm vào ma pháp Hắc Ám hệ lâu hơn nhiều so với Ngải Mễ Lệ, lĩnh ngộ về về nó phỏng chừng cũng cao hơn nàng.
Hàn Thạc cũng không dùng phương pháp đặc thù che giấu khí tức của viên tinh thể bản nguyên chứa lượng Ám nguyên tố khổng lồ. Thân là một Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư, Khảm Địch Đạt có thể cảm ứng được một nó cũng là chuyện đương nhiên.
- Nhanh lên một chút, thu hồi lại! - Hàn Thạc một tay che cái trang bị ma pháp truyền thanh kia vừa vội vàng bảo Ngải Mễ Lệ.
Lúc nghe tiếng Khảm Địch Đạt, Ngải Mễ Lệ cũng lập tức phản ứng. Đầu tiên là nàng vội vàng mặc quần áo lại chỉnh tề rồi theo lời nhắc nhở của Hàn Thạc cầm lấy viên tinh thể bản nguyên, bối rối:
- Lão đã biết rồi, làm sao bây giờ?
Ngải Mễ Lệ có thể ngồi được vào vị trí bây giờ vốn sẽ không hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh như bây giờ. Chỉ vì viên tinh thể bản nguyên này gây cho nàng chấn động quá lớn khiến nàng mới có vẻ bối rối khẩn trương như vậy.
- Không việc gì, đừng nói là lão không biết cái gì, cho dù là biết ta đưa tinh thể bản nguyên cho nàng thì có thể làm gì nào?
Hàn Thạc trấn an Ngải Mễ Lệ rồi biết nàng đang quá kích động không thích hợp cho Khảm Địch Đạt đi vào liền nói thêm:
- Nàng cứ ở đây đợi đến khi nào bình tĩnh lại, Khảm Địch Đạt để ta ứng phó được rồi!
Nói xong, Hàn Thạc đứng vào Truyền Tống trận bên trong phòng Ngải Mễ Lệ. Một luồng ánh sáng lóe lên, hắn đã xuất hiện trước mặt Khảm Địch Đạt.
- Bố Lai Ân, ta vừa có nghe được có người bẩm báo, quả nhiên là ngươi đã trở lại. Được rồi, ta vừa mới cảm ứng được từ thạch thất của Ngải Mễ Lệ truyền ra một luồng lực lượng Ám nguyên tố dày đặc. Nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng cảm thụ được một nơi nào có Ám nguyên tố thuần khiết như vậy, xảy ra chuyện gì vậy? - Khảm Địch Đạt hỏi.
- Không có gì, chỉ là ta dùng vũ kĩ để trợ giúp Ngải Mễ Lệ ngưng tụ một chút Ám nguyên tố để cho nàng có thể cảm thụ được sự tồn tại của nó một cách trực quan mà thôi.
Hàn Thạc mỉm cười khỏa lấp rồi nói sang chuyện khác:
- Đại nhân, ta đã gặp lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ rồi.
Có lẽ là chuyện về lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ đã dẫn dắt sự hứng thú của Khảm Địch Đạt, cũng có lẽ là lão thâm trầm hiểu được hắn không muốn nói thêm. Dù sao lão cũng không thắc mắc về chuyện lúc nãy nữa mà kinh ngạc hỏi về quá trình gặp mặt giữa Hàn Thạc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ.
/1026
|