- Này, cái không gian giới chỉ này ngươi lấy từ đâu ra? - Phạm Ny không thể hiểu nổi chuyện gì, nhìn Hàn Thạc kinh ngạc nói.
- Ta mua đấy.
Hàn Thạc trả lời hờ hững, sau đó nhìn ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị của các đệ tử Vong Linh hệ nói thêm:
- Ta dùng một ngàn tám trăm kim tệ mua ở cửa hiệu bán đồ ma pháp bên trong thành, không gian giới chỉ này sức chứa có thể bằng một căn phòng nhỏ.
- Ta đương nhiên biết là ngươi mua, chỉ là ta muốn hỏi ngươi như thế nào mà lại có một ngàn tám trăm kim tệ? - Phạm Ny vẫn giữ vẻ kinh dị trên mặt như trước, bực bội trừng mắt nhìn Hàn Thạc.
Bên trong nhà kho, ngoại trừ Phạm Ny còn có các sư phụ và đệ tử khác của Vong Linh hệ, suy nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không hiểu làm thế nào mà Hàn Thạc đột nhiên có nhiều tiền như vậy.
- Ngươi, ngươi, có đúng là ngươi lấy chiến lợi phẩm đi bán không? - Bối Lạp sửng sốt một hồi, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng đi vào bên trong kho kiểm tra chiến lợi phẩm các nàng để ở đây.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc liếc mắt nhìn Bối Lạp vẻ khinh thị, cười nhạt nói:
- Vậy thì ngươi mau chóng tra tra xét xét kĩ càng xem ta có đút túi riêng chút nào không. Hừ, mười ba cái túi đều ở chỗ này nguyên xi chưa mở ra, ngươi rốt cuộc còn có con mắt không hả?
- Vậy kim tệ của ngươi là ở đâu ra?
Cát Ân vẻ mặt cũng lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Hàn Thạc, ánh mắt tham lam dò xét không gian giới chỉ trên ngón trỏ tay trái Hàn Thạc, thầm nghĩ “ta thân là sư phụ Vong Linh hệ còn không mua nổi không gian giới chỉ, ngươi chỉ là một kẻ tạp dịch lại đeo một cái, thế gian có còn công lý hay không chứ?”
- Không cần ngươi quản tới, bất luận thế nào giờ trong tay ta cũng có không gian giới chỉ rồi, các ngươi đem vật tư kiểm kê rồi đưa cho ta giao nhận, chờ sau khi trở lại học viện Ba Bỉ Luân, ta sẽ phụ trách việc buôn bán một lần nữa, đến lúc đó thu được kim tệ chúng ta sẽ chia nhau. - Hàn Thạc mỉm cười thần bí, nhìn Cát Ân nhẹ nhàng nói.
- Phạm Ny sư phụ, ý người thế nào? - Cát Ân thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Phạm Ny, hỏi ý kiến nàng.
- Thôi được, cứ quyết định vậy đi, chúng ta có thể lấy được mấy thứ này, công lao của Bố Lai Ân là lớn nhất. Hắn đã nói có biện pháp đem mấy thứ này đi ra ngoài xử lý, vậy thì cứ để hắn quản lý, thu được kim tệ thì Bố Lai Ân bốn phần, còn lại chúng ta. - Phạm Ny trầm ngâm một chút, cau mày đề nghị.
- Dựa vào cái gì, tại sao hắn lại chiếm tới bốn phần, chẳng phải chúng ta cũng là đều nỗ lực cố gắng sao? - Ba Khắc vừa nghe Phạm Ny nói, không đồng ý lớn tiếng hỏi lại.
- Đúng vậy, đúng vậy, hắn vốn chỉ là một kẻ tạp dịch, không nên có được nhiều vàng như thế. - Bối Lạp vừa kiểm kê vật tư vừa phụ họa.
Hàn Thạc gãi gãi đầu, trên mặt nở một nụ cười vẻ ngây ngô, ánh mắt quét sang hai người, hắc hắc nói:
- Vậy làm sao mới đúng ý các ngươi đây?
Ba Khắc cùng Bối Lạp hai người sớm đã nếm không ít đau khổ từ Hàn Thạc, biết tỏng cái vẻ ngoài thật thà, chất phác của hắn chỉ là ngụy trang, hắn đối đãi địch nhân thủ đoạn có thể nói là vô cùng âm hiểm độc ác. Hai người vừa thấy dáng vẻ này của Hàn Thạc đã cảm thấy cả người lạnh toát, đều tức khắc ngậm miệng không dám nói thêm cái gì.
- Được rồi, được rồi, Bố Lai Ân, ngươi cũng đừng hù dọa bọn họ nữa. Chuyện này quyết định vậy đi, nếu không có Bố Lai Ân , các ngươi căn bản cũng không còn sống tới giờ, huống chi mấy món này cũng là do chúng ta tìm được, mấy người các ngươi toàn bộ đều lo đuổi theo lang kỵ binh nên bây giờ cũng không đủ tư cách lên tiếng. - Phạm Ny đầu tiên là liếc xéo Hàn Thạc một cái, sau đó chống nạnh, nghiêm mặt giáo huấn Ba Khắc cùng Bối Lạp .
- Đã như vậy, trước hết ta đem mấy thứ này thu vào trong không gian giới chỉ, sau đó chúng ta thuê ngựa đi thẳng tới thành Trát Cơ Ách Tư. Hôm nay ta nghe nói lang kỵ binh của thú nhân sau khi cướp bóc tại làng bên cạnh hình như đã rời đi, nên chúng ta hẳn là sẽ không gặp thêm nguy hiểm gì nữa. - Hàn Thạc liếc nhìn mọi người uể oải nói.
Hàn Thạc chờ đến khi thấy cả đám Phạm Ny, Cát Ân đều gật đầu đồng ý, bắt đầu phóng xuất ra một luồng tinh thần lực, đem không gian giới chỉ chuyển động theo sự điều khiển của hai cánh tay của hắn, mười ba chiếc túi liền biến mất, cánh tay trái hắn bắn ra liên tiếp 13 đạo quang mang màu xanh vào không gian giới chỉ. Giữa ánh mắt hâm mộ cùng đố kị của các sư phụ và đệ tử của Vong Linh hệ, Hàn Thạc đem những chiến lợi phẩm này thu vào không gian giới chỉ, hắn phát hiện ra là sau khi đã thu nạp mười ba túi đồ rồi không gian giới chỉ cũng đã căng đầy, sức chứa không còn lại bao nhiêu.
Sau đó cả đoàn người lại tốn tiền thêm lần nữa thuê mấy con chiến mã để rời khỏi thành Ba Nhĩ Tát Trạch, trải qua hai ngày thì về tới thành Trát Cơ Ách Tư.
Sử dụng Truyền Tống trận của thành Trát Cơ Ách Tư, mọi người hóa thành một dải bạch quang, trở về học viện Ba Bỉ Luân của thành Áo Sâm. Nhìn chung quanh bên trong học viện, trải qua một lần đại nạn không chết, mọi người tự nhiên bùng lên niềm hạnh phúc tái sinh.
- Bố Lai Ân , từ nay về sau ngươi không phải làm tạp dịch cho Vong Linh hệ nữa. Ta bây giờ phải đi tìm giám hiệu thương lượng giải trừ thân phận nô lệ của ngươi, để ngươi chính thức trở thành một đệ tử nhập môn của Vong Linh hệ ma pháp. - Phạm Ny tìm Hàn Thạc vui vẻ nói.
Thấy nàng cả quyết như vậy, trong long Hàn Thạc cũng rất vui, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Đã trải qua lần khảo luyện ở U Ám sâm lâm, con người hắn đã có sự cảm nhận sâu sắc về sự ảnh hưởng của thân phận nô dịch đối với sự phát triển sau này. Bây giờ chẳng những giải trừ được thân phận này mà còn trở thành một đệ tử chính thức, hắn tự nhiên là trong lòng vui sướng.
- Ta biết rồi Phạm Ny sư phụ, vậy chờ ta đưa các đồ đạc bên trong không gian giới chỉ xử lý xong xuôi sẽ trở lại tìm người.
Hàn Thạc cười nói với Phạm Ny, sau đó suy nghĩ một chút, móc ra ba kim tệ đưa cho Lỵ Toa bảo:
- Nàng nếu nhìn thấy Kiệt Khắc thì đưa ba kim tệ này cho hắn.
Lỵ Toa đưa mắt nhìn hắn vẻ là lạ giơ tay ra cầm lấy ba kim tệ, trả lời:
- Nhìn không ra ngươi đối với tiểu tử mập mạp kia vẫn tốt như vậy, thật không biết ngươi làm sao đột nhiên có tiền , ba kim tệ này cũng đủ cho cả nhà Kiệt Khắc sống một năm, ngươi thật là hào phóng a.
Bất luận là Bố Lai Ân trước kia hay là Hàn Thạc bây giờ đều có quan hệ tốt với tiểu tử mập Kiệt Khắc. Hiện tại Hàn Thạc có tiền rồi, người thứ nhất để hắn thi ân chính là Kiệt Khắc. Ba kim tệ giờ đối với Hàn Thạc không là cái gì lớn lao, nhưng đối với Kiệt Khắc mà nói, là một khoản tiền rất lớn, coi như báo đáp sự giúp đỡ của Kiệt Khắc với hắn những ngày qua .
Sau khi rời khỏi học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc lấy ngân phiếu Phú Tân Ân lúc trước lưu lại, thuê một cỗ xe ngựa, căn cứ vào địa chỉ ghi trên đó, trực chỉ phía nam thành Áo Sâm.
- Tới thương hội Bố Tư Đặc rồi. - Xe ngựa chạy một hồi lâu, rốt cục cũng từ từ dừng lại, nghe thấy tiếng mã phu kêu lên ngoài cỗ xe.
Từ xe ngựa bước xuống, Hàn Thạc đưa cho mã phu hai đồng ngân tệ để hắn rời đi, lúc này mới bắt đầu đánh giá thương hội Bố Tư Đặc. Có hai thị vệ người đứng thẳng, tay cầm trường mâu trước hai cánh cửa sắt màu đen, từ xa nhìn vào trong chỉ thấy một dãy phòng ốc san sát cao ngất, nhìn khí thế khẳng định chỉ những kẻ giàu có mới dám ở.
- Tiểu tử, lén lén, lút lút nhìn cái gì đó? - Một thị vệ trước cửa, mắt thấy Hàn Thạc hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút nhịn không được lên tiếng quát tháo.
- Chỗ này xem ra đúng là thương hội Bố Tư Đặc, ta đến tìm Phú Tân Ân tiên sinh. - Hàn Thạc liếc nhanh hai thị vệ một cái, hờ hững đáp.
- Phú Tân Ân? Không có nghe nói qua thương hội chúng ta có người này? - Thị vệ kia vẻ mặt nghi ngờ quay sang hỏi kẻ đối diện.
- Hình như có nghe qua, hắn hình như là đi theo làm việc bên cạnh tiểu thư, mấy ngày hôm trước vừa mới từ U Ám sâm lâm trở về, nghe nói thu hoạch không nhỏ. - Tên thị vệ còn lại trả lời, dừng một chút, hắn liếc Hàn Thạc vẻ hồ nghi, nhìn toàn thân đánh giá một lượt, trong ánh mắt vài phần khinh thị, hách dịch hỏi:
- Ngươi tìm hắn có việc gì?
- Ta tìm hắn bàn chuyện làm ăn. - Bởi vì thân phận tạp dịch còn chưa được giải trừ, hơn nữa trên đường đi thẳng một mạch trở về học viện Ba Bỉ Luân, bộ quần áo tạp dịch trên người Hàn Thạc đã bị rách lỗ chỗ, xem chừng rõ ràng là bị mấy kẻ cẩu nô tài này khinh thị rồi.
- Việc làm ăn, ha ha, thật là buồn cười, loại người như ngươi cũng dám nói chuyện làm ăn? Thương hội Bố Tư Đặc chúng ta nổi tiếng là đại thương hội của đế quốc, ta xem là ngươi tới lộn chỗ rồi? - Tên thị vệ kia cười ha ha, mở miệng chế nhạo.
Đang lúc Hàn Thạc vừa muốn tức giận, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đột nhiên dừng lại trước thương hội, sau khi hai vệ sỹ thân hình cao lớn xuống ngựa, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp từ trong xe bước xuống. Nữ tử này vóc người cao gầy, mái tóc dài màu nâu, quần áo đính rất nhiều đá quý, thoạt nhìn toát ra vẻ thanh lịch, quý tộc, bất quá trên gương mặt tuyệt mỹ lại phảng phất vẻ lạnh lùng, lại có một vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
- Có chuyện gì vậy? - Nữ tử kia quay về sau, nghiêm mặt nhìn hai thị vệ, giọng nói rất thánh thót, rõ ràng.
- Tiểu thư, hắn nói muốn gặp Phú Tân Ân tiên sinh, tôi thấy hắn lén lén lút lút, hết nhìn ngang lại ngó dọc, quần áo trên người toàn là đồ rẻ tiền, cảm giác có chút khả nghi, liền truy hỏi hắn mấy câu. - Một thị vệ cung kính khom người, mở miệng giải thích.
- Ngươi biết Phú Tân Ân? - Nữ tử tuyệt mỹ này, nhíu mày liếc Hàn Thạc một cái, lãnh đạm hỏi.
Hàn Thạc lớn mật dò xét thân thể tuyệt mỹ nữ tử, nghe nàng hỏi hắn mới có phản ứng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ở U Ám sâm lâm, ta và Phú Tân Ân tiên sinh đã làm một vụ giao dịch, ta tên là Bố Lai Ân, ta nghĩ Phú Tân Ân tiên sinh dám chắc sẽ có ấn tượng với ta.
- Bố Lai Ân...... Bố Lai Ân, ta hình như đã nghe Phú Tân Ân nói qua. Đã như vậy, ngươi theo ta vào đi? -Nàng nói xong câu đó cũng không nhìn lại Hàn Thạc đi thẳng vào trong .
Hàn Thạc đứng trước cửa trừng mắt nhìn hai thị vệ thấp giọng nói một câu:
- Còn không mở to cặp mắt chó ra!
Sau đó cười ha ha đi nhanh vào trong.
/1026
|