Ba thanh trường kiếm vốn sắp đâm trúng Hàn Thạc, giờ một thanh tách ra đối phó Tiểu Khô Lâu, một thanh biến chiêu ngăn cản mũi tên Hàn Thạc vừa bắn ra, chỉ còn lại một thanh đâm về phía Hàn Thạc. Hai tay Hàn Thạc ôm lấy Phỉ Bích đẩy về phía Phú Tân Ân. Tay phải hắn nắm chặt chủy thủ, từ chiếc bàn tròn đã vỡ thành bốn năm mảnh phóng người ra, Ma Nguyên lực lưu chuyển lên chủy thủ làm nó chuyển sang màu tím nhạt, nhắm trường kiếm đánh tới.
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên “keng keng” chói tai, Hàn Thạc rên một tiếng, cánh tay cầm chủy thủ tê dại. Thân hình hắn đang lao ra giờ không tự chủ được lại bật ngược rớt xuống dưới bàn. Thích khách kia cũng chấn động thân hình.
Cánh tay phải cầm kiếm của thích khách vừa đối chiêu, tựa hồ đã bị hàn khí Huyền Băng Ma Diễm Quyết từ thanh chủy thủ của Hàn Thạc tỏa ra làm đông cứng. Đột nhiên y đổi trường kiếm sang tay trái, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hàn Thạc, trường kiếm lại nhắm hướng Hàn Thạc đâm tới, một luồng đấu khí mãnh liệt ập vào cơ thể vốn đã bị thương của Hàn Thạc, xuyên qua ngực hắn rồi lan tỏa toàn thân.
Cảm giác đau đớn đến mức thấu xương thoáng chốc đã lan khắp thân thể Hàn Thạc. Lúc luồng đấu khí màu xanh lục kia ập vào ngực hắn thì Ma Nguyên lực đồng thời cũng điên cuồng vận chuyển hóa thành ngàn vạn tia nhỏ như tơ nhện cuốn chặt lấy luồng đấu khí nọ, cương quyết không để nó khuếch tán. Dù vậy, Hàn Thạc vẫn phun ra một ngụm máu tươi, cước bộ lảo đảo rồi té lăn ra. Thích khách xem chừng đối với một chiêu kiếm khí xuất ra tuyệt đối tự tin, y vừa thấy Hàn Thạc trúng chiêu không thèm nhìn thêm, quay lại phía Phỉ Bích và Phú Tân Ân tiếp tục hạ thủ.
Chỉ là y không làm sao ngờ được, thân thể Hàn Thạc sau khi trải qua quá trình không ngừng rèn luyện ma công đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa còn thêm công dụng kỳ diệu của Ma Nguyên lực, nên một kiếm tất sát vừa rồi, căn bản không thể lấy mạng hắn. Khi tên thích khách vừa quay người, đúng lúc dợm bước định đi, đã thấy Hàn Thạc còn đang té ngã dưới đất bỗng như quỷ mị đột nhiên vùng dậy, một đạo hàn quang từ mũi chủy thủ trong tay phải hiện ra, hung mãnh nhằm lưng y đâm tới.
Thích khách không hổ danh là Cao Cấp Kiếm Sĩ, trong tình huống khẩn yếu sinh tử quan đầu mà y vẫn không mất đi cảnh giác, thân hình bỗng nhiên xoay lại nhanh như chớp, trường kiếm trong tay trái lại phóng ra luồng đấu khí màu xanh lục ngăn chặn chủy thủ của Hàn Thạc. Chỉ là, y chặn được chủy thủ của Hàn Thạc, nhưng lại không chặn được mũi tên bắn lén của hắn. Từ ống tay áo bên trái một mũi tên bay vụt ra, lạnh lẽo vô tình xuyên vào mắt trái thích khách. Trong lúc hắn kêu thảm đưa tay lên ôm lấy mắt, chủy thủ trong tay Hàn Thạc đã lập tức vung lên, một vành máu hiện ra trên cổ thích khách, thân thể y vô lực đổ ầm xuống.
Lúc này, tay trái Hàn Thạc lau máu tươi đang trào bên khóe miệng, tay phải nắm thật chặt thanh chủy thủ, bình tĩnh bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Hắn thấy Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao trong tay đang cùng thích khách chiến đấu, Tiểu Khô Lâu trải qua quá trình liên tục luyện chế ma công đã trở nên mạnh mẽ dị thường, tốc độ công kích bằng cốt đao cực kỳ nhanh nhẹn. Dù thỉnh thoảng thân thể bị trúng vài kiếm, mấy cái xương đen của nó cũng chỉ lung lay vài lần, đến khi Tiểu Khô Lâu ổn định lại tiếp tục công kích làm thích khách kia cũng bất lực không biết đối phó ra sao.
Thích khách còn lại, sau khi đã đánh gãy được mũi tên Hàn Thạc bắn ra, lại phóng như bay về phía Phỉ Bích, Phú Tân Ân vẻ mặt thất kinh hô to:
- Tiểu thư cẩn thận, Bố Lai Ân mau cứu mạng!
Hàn Thạc thoáng ngây người, nhìn qua đã biết là việc cứu Phỉ Bích cũng không còn kịp rồi. Thở dài một tiếng, Hàn Thạc đang định nhân cơ hội có Tiểu Khô Lâu cản đường, nhanh chóng rời đi, bất quá lúc này xảy ra một sự tình ngoài dự liệu của hắn.
Vẻ kinh hoảng hiện rõ trên gương mặt của Phỉ Bích, nhưng kỳ lạ là cặp mắt nàng vẫn bình tĩnh lạnh lùng, lúc kiếm quang màu xanh lục của thích khách ập tới, trong tay Phỉ Bích không biết từ khi nào, đã cầm một thanh chủy thủ, sau đó một luồng đấu khí màu trắng đột nhiên từ mũi chủy thủ phóng ra trông như một đóa hoa sen khai nở, luồng đấu khí màu trắng đó vừa chạm vào kiếm mang mạnh mẽ đã thành hình của thích khách thì ngay lập tức thôn tính hoàn toàn nó.
- A…
Một tiếng kêu thê lương vang lên, đến khi luồng đấu khí màu trắng tan đi, sát thủ kia như bị ngàn vạn thanh kiếm đâm qua, toàn thân đẫm máu. Chẳng những Hàn Thạc sợ ngây người, ngay cả Phú Tân Ân và tên thích khách cuối cùng đang đối chiến với Tiểu Khô Lâu cũng bị chấn kinh. Hàn Thạc và Phú Tân Ân khiếp sợ cũng chẳng sao, bất quá thích khách đang cùng Tiểu Khô Lâu kịch chiến thì thật thảm hại, trong lúc thất thần, tay trái hắn lập tức bị Tiểu Khô Lâu chém lìa. Hắn hét thảm một tiếng, đang định đào tẩu, chủy thủ trong tay Phỉ Bích đã vọt ra, đâm thẳng vào lưng thích khách, y không kịp kêu lên một tiếng, ngã rầm xuống đất.
- Tiểu… Tiểu thư, người là môt Kiếm Sư? - Phú Tân Ân há hốc mồm, nhìn trân trân vào vẻ mặt lãnh đạm của Phỉ Bích, mãi sau mới lắp bắp được mấy tiếng.
Kiếm sĩ cũng giống như kỵ sĩ, chia làm Thực Tập Kiếm Sĩ (màu lam nhạt), Sơ Cấp Kiếm Sĩ (màu lam đậm), Trung Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh nhạt), Cao Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh lục), Kiếm Sư (màu trắng), Đại Kiếm Sư (màu bạc), Kiếm Thánh (màu vàng). Hàn Thạc cũng không ngờ được Phỉ Bích ẩn tàng thực lực kín đáo như vậy, xem ra ngay cả Phú Tân Ân cũng không biết, Phỉ Bích kỳ thật là ở đẳng cấp Kiếm Sư, so với Cao Cấp Kiếm Sĩ cao hơn một bậc. Ở độ tuổi của nàng mà có thực lực Kiếm Sư, chuyện này nói ra chắc chắn có thể khiến cho người ta khiếp sợ.
- Xem ra ta làm chuyện thừa rồi! - Hàn Thạc cười nhạt, miệng đọc một câu chú ngữ, khiến Tiểu Khô Lâu đang cầm tiểu cốt đao đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
- Không, không có sự trợ giúp của ngươi, một mình ta căn bản không thể giết chết toàn bộ ba sát thủ đến từ Tàn Ảnh. Mình ta nhiều lắm chỉ có thể chống trả, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ đào tẩu, cho nên sự trợ giúp của ngươi có tác dụng rất lớn, ta rất cảm kích ngươi! - Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc, nghiêm trang nói.
Dừng một chút, Phỉ Bích nhíu mày trầm ngâm, đột nhiên kỳ dị nhìn Hàn Thạc, hỏi:
- Bố Lai Ân tiên sinh, mới vừa rồi trong khi ngươi ra tay, tại sao ta không cảm nhận được sự tồn tại của đấu khí trên người ngươi. Hơn nữa, nếu ta không nhìn lầm, ngươi còn kiêm tu cả Vong Linh ma pháp, chỉ là ta chưa bao giờ biết, khô lâu chiến sĩ lại có thể có thực lực đối chiến cùng Cao Cấp Kiếm Sĩ, Bố Lai Ân tiên sinh thật đúng là một người thần kỳ a!
Thật là một nữ nhân lợi hại, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Phỉ Bích sau đó làm ra vẻ thần bí nói:
- Phỉ Bích tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể có thực lực của Kiếm Sư, đó mới là một người thần kỳ chân chính. So với tiểu thư, ta thật không đáng nhắc tới.
- Tiên sinh quá khách khí rồi.
Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói một câu như vậy, cũng không tiếp tục hỏi thêm, quay đầu nhìn Phú Tân Ân vẫn đang khiếp sợ, nhẹ giọng nói:
- Phú Tân Ân, ngươi đem mấy món đồ trên mặt đất kiểm tra lại đi, lần này Bố Lai Ân đã cứu chúng ta, nhất định phải cho hắn một cái giá tốt.
Phú Tân Ân đang còn ngây ngốc, nghe Phỉ Bích nói vậy, ngẩn người ra một lúc, quái dị nhìn Phỉ Bích, rồi lại nhìn Hàn Thạc, sau đó mới cúi xuống bắt đầu kiểm tra lại mấy món đồ trên mặt đất.
- Phỉ Bích điệt nữ, Phỉ Bích điệt nữ, sao rồi, sao rồi? - Đúng lúc ấy, từ đằng xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Phỉ Bích đột nhiên lóe ra vẻ căm hận, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục như thường, trên mặt thậm chí còn hơi tươi cười, ôn tồn nói:
- Cách La Phật thúc thúc, con không có chuyện gì, đa tạ người quan tâm.
Một nhóm năm người tông cửa bước vào, đi trước là một lão đầu gầy gò mang y phục đắt tiền, tướng mạo vẻ âm hiểm. Việc trước tiên khi lão vào phòng là quét mắt nhìn quanh đánh giá tình hình sau đó mới ra vẻ lo lắng nói với Phỉ Bích:
- Ta vừa mới nghe tiếng kêu cứu mạng, từ xa nhìn thấy hai vệ sĩ của con nằm trước cửa liền vội vàng chạy đến. Con không xảy ra chuyện gì thì thật là phước lớn mạng lớn, chắc cũng nhờ vong linh phụ thân con phù hộ.
- Để cho thúc thúc phải lo lắng rồi, bất quá không phải nhờ vong linh của phụ thân mà là nhờ có chiến sĩ anh dũng này cứu điệt nữ một mạng, không thì tiểu mệnh của điệt nữ sợ rằng đã bị sát thủ mang đi rồi. - Phỉ Bích ra vẻ sợ hãi, chỉ vào Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc trầm tĩnh nhìn Phỉ Bích và Cách La Phật nói chuyện với nhau, sau khi chăm chú quan sát trong lòng đã ngầm có kiến giải. Vừa mới rồi trong ánh mắt Phỉ Bích lóe lên vẻ căm hận, Hàn Thạc đã tận mắt nhìn rõ. Sau đó phát hiện khi Cách La Phật tiến vào, đầu tiên là tập trung toàn bộ sự chú ý lên thân thể ba sát thủ đang nằm tại hiện trường, sau đó mới biểu đạt sự quan tâm với Phỉ Bích, đã nói lên rằng quan hệ bên trong của hai người căn bản không giống như những gì được biểu hiện ra ngoài.
- Thật là cảm tạ dũng sĩ, ta nhất định phải thưởng hậu cho ngươi! - Cách La Phật nghe Phỉ Bích nói như vậy, nhìn Hàn Thạc kinh hô một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn dò xét, tựa hồ muốn nhìn thấu tư tưởng Hàn Thạc.
- Thúc thúc, thật sự đa tạ ý tốt của người, nhưng Phỉ Bích muốn chính mình báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Con bây giờ cũng không có việc gì rồi, thúc thúc mỗi ngày đều vì thương hội làm việc quá độ, có lẽ nên về nghỉ ngơi đi! - Phỉ Bích sắc mặt nghiêm trang, khom người nói với Cách La Phật.
- Được rồi, được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ta sẽ giúp con nhanh chóng tra ra lai lịch mấy tên sát thủ này, hảo điệt nữ con cứ yên tâm, chờ ta biết là ai làm, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ài, con từ nay về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận, ta đi về trước đây.
Cách La Phật cũng vờ vịt nói với Phỉ Bích, mang theo người của hắn bước ra khỏi cửa, khi sắp ra ngoài đột nhiên quay người lại nhìn Hàn Thạc nói:
- Tiểu tử dũng cảm, ngươi tên là gì?
- Bố Lai Ân! - Hàn Thạc hơi khom người, lễ phép cười trả lời.
Cách La Phật gật đầu, nói:
- Bố Lai Ân, tên rất hay, tên rất hay, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi!
Nói xong câu đó, Cách La Phật lúc này mới mang theo người của hắn rời khỏi phòng.
- Ta nghĩ vì cô ta đã gặp phải phiền toái lớn rồi, Phỉ Bích tiểu thư, cô định đền bù ta như thế nào? - Cách La Phật vừa đi, Hàn Thạc tắt ngay nụ cười, lạnh lùng nhìn Phỉ Bích nói.
- Ngoại trừ số tiền mua hàng, ta trả thêm cho ngươi ba ngàn kim tệ, số tiền này chắc cũng đủ mua rất nhiều nhân mạng rồi chứ? - Phỉ Bích cười nhẹ, cặp mắt toát lên vẻ hiểu biết, ôn nhu nói.
Hàn Thạc trong lòng rúng động, nở một nụ cười trên khuôn mặt còn nhem nhuốc, thỏa mãn nói:
- Ta rất thích phiền toái lớn này!
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên “keng keng” chói tai, Hàn Thạc rên một tiếng, cánh tay cầm chủy thủ tê dại. Thân hình hắn đang lao ra giờ không tự chủ được lại bật ngược rớt xuống dưới bàn. Thích khách kia cũng chấn động thân hình.
Cánh tay phải cầm kiếm của thích khách vừa đối chiêu, tựa hồ đã bị hàn khí Huyền Băng Ma Diễm Quyết từ thanh chủy thủ của Hàn Thạc tỏa ra làm đông cứng. Đột nhiên y đổi trường kiếm sang tay trái, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hàn Thạc, trường kiếm lại nhắm hướng Hàn Thạc đâm tới, một luồng đấu khí mãnh liệt ập vào cơ thể vốn đã bị thương của Hàn Thạc, xuyên qua ngực hắn rồi lan tỏa toàn thân.
Cảm giác đau đớn đến mức thấu xương thoáng chốc đã lan khắp thân thể Hàn Thạc. Lúc luồng đấu khí màu xanh lục kia ập vào ngực hắn thì Ma Nguyên lực đồng thời cũng điên cuồng vận chuyển hóa thành ngàn vạn tia nhỏ như tơ nhện cuốn chặt lấy luồng đấu khí nọ, cương quyết không để nó khuếch tán. Dù vậy, Hàn Thạc vẫn phun ra một ngụm máu tươi, cước bộ lảo đảo rồi té lăn ra. Thích khách xem chừng đối với một chiêu kiếm khí xuất ra tuyệt đối tự tin, y vừa thấy Hàn Thạc trúng chiêu không thèm nhìn thêm, quay lại phía Phỉ Bích và Phú Tân Ân tiếp tục hạ thủ.
Chỉ là y không làm sao ngờ được, thân thể Hàn Thạc sau khi trải qua quá trình không ngừng rèn luyện ma công đã trở nên vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa còn thêm công dụng kỳ diệu của Ma Nguyên lực, nên một kiếm tất sát vừa rồi, căn bản không thể lấy mạng hắn. Khi tên thích khách vừa quay người, đúng lúc dợm bước định đi, đã thấy Hàn Thạc còn đang té ngã dưới đất bỗng như quỷ mị đột nhiên vùng dậy, một đạo hàn quang từ mũi chủy thủ trong tay phải hiện ra, hung mãnh nhằm lưng y đâm tới.
Thích khách không hổ danh là Cao Cấp Kiếm Sĩ, trong tình huống khẩn yếu sinh tử quan đầu mà y vẫn không mất đi cảnh giác, thân hình bỗng nhiên xoay lại nhanh như chớp, trường kiếm trong tay trái lại phóng ra luồng đấu khí màu xanh lục ngăn chặn chủy thủ của Hàn Thạc. Chỉ là, y chặn được chủy thủ của Hàn Thạc, nhưng lại không chặn được mũi tên bắn lén của hắn. Từ ống tay áo bên trái một mũi tên bay vụt ra, lạnh lẽo vô tình xuyên vào mắt trái thích khách. Trong lúc hắn kêu thảm đưa tay lên ôm lấy mắt, chủy thủ trong tay Hàn Thạc đã lập tức vung lên, một vành máu hiện ra trên cổ thích khách, thân thể y vô lực đổ ầm xuống.
Lúc này, tay trái Hàn Thạc lau máu tươi đang trào bên khóe miệng, tay phải nắm thật chặt thanh chủy thủ, bình tĩnh bắt đầu đánh giá tình hình xung quanh. Hắn thấy Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao trong tay đang cùng thích khách chiến đấu, Tiểu Khô Lâu trải qua quá trình liên tục luyện chế ma công đã trở nên mạnh mẽ dị thường, tốc độ công kích bằng cốt đao cực kỳ nhanh nhẹn. Dù thỉnh thoảng thân thể bị trúng vài kiếm, mấy cái xương đen của nó cũng chỉ lung lay vài lần, đến khi Tiểu Khô Lâu ổn định lại tiếp tục công kích làm thích khách kia cũng bất lực không biết đối phó ra sao.
Thích khách còn lại, sau khi đã đánh gãy được mũi tên Hàn Thạc bắn ra, lại phóng như bay về phía Phỉ Bích, Phú Tân Ân vẻ mặt thất kinh hô to:
- Tiểu thư cẩn thận, Bố Lai Ân mau cứu mạng!
Hàn Thạc thoáng ngây người, nhìn qua đã biết là việc cứu Phỉ Bích cũng không còn kịp rồi. Thở dài một tiếng, Hàn Thạc đang định nhân cơ hội có Tiểu Khô Lâu cản đường, nhanh chóng rời đi, bất quá lúc này xảy ra một sự tình ngoài dự liệu của hắn.
Vẻ kinh hoảng hiện rõ trên gương mặt của Phỉ Bích, nhưng kỳ lạ là cặp mắt nàng vẫn bình tĩnh lạnh lùng, lúc kiếm quang màu xanh lục của thích khách ập tới, trong tay Phỉ Bích không biết từ khi nào, đã cầm một thanh chủy thủ, sau đó một luồng đấu khí màu trắng đột nhiên từ mũi chủy thủ phóng ra trông như một đóa hoa sen khai nở, luồng đấu khí màu trắng đó vừa chạm vào kiếm mang mạnh mẽ đã thành hình của thích khách thì ngay lập tức thôn tính hoàn toàn nó.
- A…
Một tiếng kêu thê lương vang lên, đến khi luồng đấu khí màu trắng tan đi, sát thủ kia như bị ngàn vạn thanh kiếm đâm qua, toàn thân đẫm máu. Chẳng những Hàn Thạc sợ ngây người, ngay cả Phú Tân Ân và tên thích khách cuối cùng đang đối chiến với Tiểu Khô Lâu cũng bị chấn kinh. Hàn Thạc và Phú Tân Ân khiếp sợ cũng chẳng sao, bất quá thích khách đang cùng Tiểu Khô Lâu kịch chiến thì thật thảm hại, trong lúc thất thần, tay trái hắn lập tức bị Tiểu Khô Lâu chém lìa. Hắn hét thảm một tiếng, đang định đào tẩu, chủy thủ trong tay Phỉ Bích đã vọt ra, đâm thẳng vào lưng thích khách, y không kịp kêu lên một tiếng, ngã rầm xuống đất.
- Tiểu… Tiểu thư, người là môt Kiếm Sư? - Phú Tân Ân há hốc mồm, nhìn trân trân vào vẻ mặt lãnh đạm của Phỉ Bích, mãi sau mới lắp bắp được mấy tiếng.
Kiếm sĩ cũng giống như kỵ sĩ, chia làm Thực Tập Kiếm Sĩ (màu lam nhạt), Sơ Cấp Kiếm Sĩ (màu lam đậm), Trung Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh nhạt), Cao Cấp Kiếm Sĩ (màu xanh lục), Kiếm Sư (màu trắng), Đại Kiếm Sư (màu bạc), Kiếm Thánh (màu vàng). Hàn Thạc cũng không ngờ được Phỉ Bích ẩn tàng thực lực kín đáo như vậy, xem ra ngay cả Phú Tân Ân cũng không biết, Phỉ Bích kỳ thật là ở đẳng cấp Kiếm Sư, so với Cao Cấp Kiếm Sĩ cao hơn một bậc. Ở độ tuổi của nàng mà có thực lực Kiếm Sư, chuyện này nói ra chắc chắn có thể khiến cho người ta khiếp sợ.
- Xem ra ta làm chuyện thừa rồi! - Hàn Thạc cười nhạt, miệng đọc một câu chú ngữ, khiến Tiểu Khô Lâu đang cầm tiểu cốt đao đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
- Không, không có sự trợ giúp của ngươi, một mình ta căn bản không thể giết chết toàn bộ ba sát thủ đến từ Tàn Ảnh. Mình ta nhiều lắm chỉ có thể chống trả, nhưng không cách nào ngăn cản bọn họ đào tẩu, cho nên sự trợ giúp của ngươi có tác dụng rất lớn, ta rất cảm kích ngươi! - Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc, nghiêm trang nói.
Dừng một chút, Phỉ Bích nhíu mày trầm ngâm, đột nhiên kỳ dị nhìn Hàn Thạc, hỏi:
- Bố Lai Ân tiên sinh, mới vừa rồi trong khi ngươi ra tay, tại sao ta không cảm nhận được sự tồn tại của đấu khí trên người ngươi. Hơn nữa, nếu ta không nhìn lầm, ngươi còn kiêm tu cả Vong Linh ma pháp, chỉ là ta chưa bao giờ biết, khô lâu chiến sĩ lại có thể có thực lực đối chiến cùng Cao Cấp Kiếm Sĩ, Bố Lai Ân tiên sinh thật đúng là một người thần kỳ a!
Thật là một nữ nhân lợi hại, Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Phỉ Bích sau đó làm ra vẻ thần bí nói:
- Phỉ Bích tiểu thư tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể có thực lực của Kiếm Sư, đó mới là một người thần kỳ chân chính. So với tiểu thư, ta thật không đáng nhắc tới.
- Tiên sinh quá khách khí rồi.
Phỉ Bích nghe Hàn Thạc nói một câu như vậy, cũng không tiếp tục hỏi thêm, quay đầu nhìn Phú Tân Ân vẫn đang khiếp sợ, nhẹ giọng nói:
- Phú Tân Ân, ngươi đem mấy món đồ trên mặt đất kiểm tra lại đi, lần này Bố Lai Ân đã cứu chúng ta, nhất định phải cho hắn một cái giá tốt.
Phú Tân Ân đang còn ngây ngốc, nghe Phỉ Bích nói vậy, ngẩn người ra một lúc, quái dị nhìn Phỉ Bích, rồi lại nhìn Hàn Thạc, sau đó mới cúi xuống bắt đầu kiểm tra lại mấy món đồ trên mặt đất.
- Phỉ Bích điệt nữ, Phỉ Bích điệt nữ, sao rồi, sao rồi? - Đúng lúc ấy, từ đằng xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng của Phỉ Bích đột nhiên lóe ra vẻ căm hận, sau đó trong nháy mắt lại khôi phục như thường, trên mặt thậm chí còn hơi tươi cười, ôn tồn nói:
- Cách La Phật thúc thúc, con không có chuyện gì, đa tạ người quan tâm.
Một nhóm năm người tông cửa bước vào, đi trước là một lão đầu gầy gò mang y phục đắt tiền, tướng mạo vẻ âm hiểm. Việc trước tiên khi lão vào phòng là quét mắt nhìn quanh đánh giá tình hình sau đó mới ra vẻ lo lắng nói với Phỉ Bích:
- Ta vừa mới nghe tiếng kêu cứu mạng, từ xa nhìn thấy hai vệ sĩ của con nằm trước cửa liền vội vàng chạy đến. Con không xảy ra chuyện gì thì thật là phước lớn mạng lớn, chắc cũng nhờ vong linh phụ thân con phù hộ.
- Để cho thúc thúc phải lo lắng rồi, bất quá không phải nhờ vong linh của phụ thân mà là nhờ có chiến sĩ anh dũng này cứu điệt nữ một mạng, không thì tiểu mệnh của điệt nữ sợ rằng đã bị sát thủ mang đi rồi. - Phỉ Bích ra vẻ sợ hãi, chỉ vào Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc trầm tĩnh nhìn Phỉ Bích và Cách La Phật nói chuyện với nhau, sau khi chăm chú quan sát trong lòng đã ngầm có kiến giải. Vừa mới rồi trong ánh mắt Phỉ Bích lóe lên vẻ căm hận, Hàn Thạc đã tận mắt nhìn rõ. Sau đó phát hiện khi Cách La Phật tiến vào, đầu tiên là tập trung toàn bộ sự chú ý lên thân thể ba sát thủ đang nằm tại hiện trường, sau đó mới biểu đạt sự quan tâm với Phỉ Bích, đã nói lên rằng quan hệ bên trong của hai người căn bản không giống như những gì được biểu hiện ra ngoài.
- Thật là cảm tạ dũng sĩ, ta nhất định phải thưởng hậu cho ngươi! - Cách La Phật nghe Phỉ Bích nói như vậy, nhìn Hàn Thạc kinh hô một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn dò xét, tựa hồ muốn nhìn thấu tư tưởng Hàn Thạc.
- Thúc thúc, thật sự đa tạ ý tốt của người, nhưng Phỉ Bích muốn chính mình báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Con bây giờ cũng không có việc gì rồi, thúc thúc mỗi ngày đều vì thương hội làm việc quá độ, có lẽ nên về nghỉ ngơi đi! - Phỉ Bích sắc mặt nghiêm trang, khom người nói với Cách La Phật.
- Được rồi, được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ta sẽ giúp con nhanh chóng tra ra lai lịch mấy tên sát thủ này, hảo điệt nữ con cứ yên tâm, chờ ta biết là ai làm, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Ài, con từ nay về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận, ta đi về trước đây.
Cách La Phật cũng vờ vịt nói với Phỉ Bích, mang theo người của hắn bước ra khỏi cửa, khi sắp ra ngoài đột nhiên quay người lại nhìn Hàn Thạc nói:
- Tiểu tử dũng cảm, ngươi tên là gì?
- Bố Lai Ân! - Hàn Thạc hơi khom người, lễ phép cười trả lời.
Cách La Phật gật đầu, nói:
- Bố Lai Ân, tên rất hay, tên rất hay, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi!
Nói xong câu đó, Cách La Phật lúc này mới mang theo người của hắn rời khỏi phòng.
- Ta nghĩ vì cô ta đã gặp phải phiền toái lớn rồi, Phỉ Bích tiểu thư, cô định đền bù ta như thế nào? - Cách La Phật vừa đi, Hàn Thạc tắt ngay nụ cười, lạnh lùng nhìn Phỉ Bích nói.
- Ngoại trừ số tiền mua hàng, ta trả thêm cho ngươi ba ngàn kim tệ, số tiền này chắc cũng đủ mua rất nhiều nhân mạng rồi chứ? - Phỉ Bích cười nhẹ, cặp mắt toát lên vẻ hiểu biết, ôn nhu nói.
Hàn Thạc trong lòng rúng động, nở một nụ cười trên khuôn mặt còn nhem nhuốc, thỏa mãn nói:
- Ta rất thích phiền toái lớn này!
/1026
|