Đoàn người Hàn Thạc thực lực ai nấy đều kinh người, từ hải dương mênh mông bay đi U Ám sâm lâm chỉ mất nửa ngày mà thôi.
Trên đường đi, bọn người Ba Đốn và Lệ Vi trao đổi với nhau về việc Hàn Thạc nói là hắn thoát khỏi tay của Trung vị thần, đều cho rằng Hàn Thạc khoác loác, ánh mắt nhìn về phía hắn không khỏi có vài phần khinh thường. Nhưng thủ lĩnh Đường Na tựa hồ cảm thấy hứng thú với Hàn Thạc, không ngừng đàm luận với hắn về vài tình thế trên đại lục Kì Áo, có vẻ rất hăng hái.
Ma công tới cảnh giới Hàn Thạc bây giờ, sẽ không vì Đường Na thực lực cao siêu, thân phận tôn quý mà tự ti coi mình là bậc dưới để lấy lòng. Hắn vẫn biểu hiện không chống lại nhưng cũng không qụy lụy, thần thái dễ dàng tự nhiên, Đường Na nhìn cũng phải âm thầm gật đầu.
Hàn Thạc chú ý quan sát một chút, phát hiện ra vì hắn nói chuyện với Đường Na rất vui vẻ, tên Ba Văn trầm mặc ít nói lại đưa mắt nhìn về phía hắn mơ hồ có vài phần địch ý.
Tới bây giờ, Hàn Thạc đại khái biết rõ quan hệ giữa năm người này, trong số hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn thì Ba Đốn tựa hồ có hảo cảm với Lệ Vi, biểu hiện cũng rất rõ ràng. Tên Ba Văn vẫn trầm mặc, mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Na tràn ngập kính ý, làm Hàn Thạc hơi kinh ngạc.
Đối với việc trong mắt Ba Văn lộ địch ý, Hàn Thạc nhạy cảm cảm giác được, nhưng lại không đặt trong lòng.
Đi tới U Ám sâm lâm, Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được sự tồn tại của Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc. Tâm thần vừa động, phát hiện ra Cát Nhĩ Bá Đặc dừng ở vị trí cũ của Vong Mộ Địa, đang bồi hồi đi qua đi lại.
- Chờ một chút, ta có chút việc nhỏ phải xử lý. - Hàn Thạc xin lỗi Đường Na một tiếng, đột nhiên biến thành một đạo ám quang, bay tới vị trí của Hắc Long.
Trong lòng Cát Nhĩ Bá Đặc tràn đầy nghi hoặc, đi lại xung quanh vài vòng, cố cảm giác mà không thấy có kết giới nào. Thêm nữa chỗ này một khoảng tàn tạ, khắp nơi tan hoang, hắn còn cho rằng mình đến sai chỗ, tìm rộng ra xa.
Dấu vết đại chiến ở đây rất rõ ràng, Cát Nhĩ Bá Đặc đại khái có thể đoán ra chỗ này phát sinh cái gì, chỉ có điều cũng như ba cô Phạm Ny. Cát Nhĩ Bá Đặc tin tưởng Hàn Thạc một cách mù quáng, hắn căn bản không nghĩ địch nhân của Hàn Thạc lại cường đại như vậy. Về phần Hàn Thạc không thể không tạm lánh mũi nhọn, di chuyển Tử Vong Mộ Địa đi chỗ khác.
Trong khi Cát Nhĩ Bá Đặc đang lầu bầu trong miệng, đột nhiên cảm ứng được Hàn Thạc đang đến, vội vàng ngửa đầu nhìn trời.
- Sao? Từ thế giới dưới đất ra rồi à? - Hàn Thạc đứng bên cạnh Cát Nhĩ Bá Đặc, cười hỏi.
- Chủ nhân vĩ đại, sao ta không cảm giác được kết giới trên Tử Vong Mộ Địa? Việc này là sao vậy? - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa thấy Hàn Thạc, reo ầm lên.
- Tử Vong Mộ Địa không có ở chỗ này nữa đâu. Để phòng ngừa có vài người tìm được, ta dời đi rồi.
Hàn Thạc giải thích rất nhanh một câu, rồi nói với Hắc Long:
- Tình huống cụ thể như thế nào thì tạm thời không có thời gian nói với ngươi. Ngươi vừa mới từ thế giới dưới đất đi ra, có biết được bí mật mà Hắc Long tộc các ngươi bảo vệ không? Nếu ngươi biết thì nói cho ta biết một tiếng. Ta không đi tìm ông nội ngươi nữa.
Cát Nhĩ Bá Đặc thấy Hàn Thạc có vẻ vội vàng, chẳng nghĩ gì, lập tức chuyển ngay những gì ông nội cho hắn biết cho Hàn Thạc. Nói xong lại nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy? Sao ngài lo thế?
- Khi ta về sẽ giải thích cho ngươi sau. Ừm, ngươi trước tiên tới Nhật Diệu cốc đợi một thời gian, à tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng được. Chờ ta xử lý xong mọi việc ở đây sẽ chủ động liên lạc với ngươi. - Hàn Thạc dặn dò.
- Có phải gặp phải phiền toái gì không? Chủ nhân, ta có thể giúp cho ngài mà! - Cát Nhĩ Bá Đặc không sợ mà còn lấy làm mừng, tỏ vẻ rất hưng phấn.
- Chuyện này quá lớn, ngươi không trợ giúp được cho ta! Đại chiến giữa các cao thủ đẳng cấp Thần, ngươi tạm thời không tham dự được! - Hàn Thạc nói thật.
Cát Nhĩ Bá Đặc đang vô cùng hưng phấn, nghe Hàn Thạc nói thế, giật mình cả kinh, rồi lập tức ngoan ngõan ngay. Thấy Hàn Thạc thần sắc vội vàng, Hắc Long không hỏi gì nhiều, chỉ nói một câu ‘cẩn thận’. Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, hắn rời ngay đi về phía Nhật Diệu cốc.
Tại một cây cổ thụ chọc trời, sau khi Hàn Thạc rời đi, Ba Đốn cau mày, trầm giọng hỏi Đường Na:
- Đường Na đại tỷ, ngươi tin tiểu tử đó à?
Lệ Vi và Ba Văn vừa thấy Ba Đốn chứng thực với Đường Na, cũng đều lộ vẻ chú ý.
- Những lời hắn nói khá huyền bí, nhưng không biết tại sao ta thấy tin hắn! - Đường Na suy nghĩ một chút, rồi cười trả lời.
- Đường Na đại tỷ, ngươi không thể như vậy? Tên kia rõ ràng khoác loác. Ngươi sao lại tin hắn? Ta thấy tên này thực lực không ra gì, chỉ được cái mạnh miệng, lá gan cũng không nhỏ, thật không biết một Thần ở vị diện cấp thấp, sao lại dám càn rỡ như vậy!? - Lệ Vi phẫn hận nói, Ba Đốn cũng đồng ý, Ba Văn trầm mặc ít nói cũng nhè nhẹ gật đầu.
Đường Na thấy Lệ Vi phẫn hận như vậy, trong lòng cũng hiểu, buồn cười nói:
- Có phải là hắn phải biểu hiện qụy lụy, nịnh nọt thì mới là Thần ở vị diện cấp thấp không?
- Vốn nên phải là như vậy, trước đây chúng ta đi tới một vài vị diện cấp thấp khác, cường giả ở đó không phải cũng đều có biểu hiện như vậy sao? - Lệ Vi tỏ vẻ đương nhiên, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Cười lắc lắc đầu, Đường Na nói:
- Những người như vậy đều có dụng tâm đối với các ngươi. Hoặc là muốn được ngươi đề bạt, hoặc là muốn theo gia tộc các ngươi, những thứ Thần như thế, tương lai cũng chưa chắc ra gì!
- Người này bộ giỏi lắm sao? - Ba Đốn hơi khinh thường.
- Không biết, nhưng theo ta thấy, so với những người kia thì mạnh hơn một chút!
Đường Na suy nghĩ một chút, nhìn vài thanh niên ở đây, tiếp lời:
- Trên người thanh niên tên là Bố Lai Ân này có rất nhiều thứ mà các ngươi cần học tập, hơn nữa hắn thoạt nhìn khá cổ quái, có vẻ có bí mật gì đó muốn che dấu.
Ba thanh niên nghe Đường Na vừa nói như vậy, ai nấy thần sắc cổ quái, xem ra cũng không đồng ý với Đường Na. Vì Đường Na nói trên người Hàn Thạc có rất nhiều thứ họ phải học tập, ngược lại càng làm tăng ngạo khí của họ, thầm nghĩ chỉ là một tiểu nhân vật ở một vị diện cấp thấp vô quyền vô thế, có tư cách gì để cho bọn họ học tập chứ?
Đường Na nhìn thấy rõ vẻ mặt ba thanh niên này, trong lòng thở dài một chút, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy thanh niên này xuất thân từ những gia tộc có thế lực, từ nhỏ tới lớn đều được chăm bẵm, được gia tộc hết lòng vun bồi, tuổi trẻ mà thực lực đã rất kinh người. Ở đại lục của mình, có trưởng bối gia tộc che chở, ai nấy tâm cao khí ngạo, đi tới một vị diện cấp thấp như vậy, coi thường người khác cũng là việc có thể lý giải được.
Trước khi đi, trưởng bối gia tộc họ đều dặn dò nàng, nên Đường Na cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Hàn Thạc đi mau về cũng mau, phi thân tới bên cạnh bọn người Đường Na, cũng không nói nhiều, lên tiếng luôn:
- Theo ta đến đây.
Họ dùng tốc độ cực nhanh, vài đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện trong hư không, đảo mắt đã đi tới cửa vào thế giới dưới đất. Được Hàn Thạc dẫn đường, trên đường không bị cản trở gì tới tầng thứ hai ngầm dưới đất.
- Được rồi, lối đi vào cửa ngầm do ai thủ hộ? - Đường Na đột nhiên hỏi.
- Hắc Long tộc của đại lục này, nhưng chúng ta không cần qua đó, ta đã biết cửa vào rồi. - Hàn Thạc trả lời.
- Ngoại trừ ngươi, cũng chỉ có Hắc Long tộc biết phải không? - Suy nghĩ một chút, Đường Na hỏi.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Hẳn là vậy rồi.
- À. Để ngừa vạn nhất, ngươi nhất thiết phải làm cho Hắc Long tộc đó đi thật xa, nếu không địch quân cũng sẽ căn cứ vào Hắc Long tộc để tìm được cửa vào địa phương đó. - Đường Na trầm mặc một chút, nói với Hàn Thạc.
- Đường Na đại tỷ, ta cảm thấy biện pháp tốt nhất phải là diệt sạch Hắc Long tộc đó đi. - Ba Đốn không đồng ý, đột nhiên đề nghị.
Hắn vừa nói thế, Hàn Thạc lập tức giận dữ, hừ nhẹ một tiếng:
- Hắc Long tộc vì các ngươi thủ hộ bí mật này, đã nỗ lực và trả giá rất nhiều, các ngươi lại đối đãi với người bán mạng cho các ngươi à?
Đường Na cũng cau mày, trừng mắt vẻ không vui nhìn Ba Đốn, quát lớn:
- Bố Lai Ân nói đúng lắm, chúng ta chẳng những không thể làm như vậy, còn phải bảo vệ cho họ. Bằng không, sau này còn có ai dám làm việc cho chúng ta nữa?
Ba Đốn có thể bất chấp Hàn Thạc, nhưng đối với Đường Na thì không dám không nghe, nghe nàng vừa nói vậy, cười xấu hổ nói:
- Đường Na đại tỷ đừng nóng giận, ta cũng chỉ nói thôi mà.
Đường Na khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên cất tiếng:
- Bố Lai Ân, hay là trước hết tới gặp Hắc Long tộc nói một tiếng, miễn cho mấy tên gia hỏa đó đi tìm, sau đó sẽ giấu Hắc Long tộc hoàn toàn!
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc đột nhiên có loại dự cảm điềm xấu. Ngược lại, Hàn Thạc cảm thấy nếu mình là đoàn người Băng Tuyết thần điện, nếu không tìm thấy hắn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp biết rõ lối đi thông vào tầng dưới cùng thế giới dưới đất trước, sau đó diệt khẩu để bọn hắn không thể vào được.
Vừa nghĩ như vậy, Hàn Thạc có vẻ khẩn cấp lao về phía khu vực Hắc Long tộc. Đoàn người Đường Na phải nhờ Hàn Thạc dẫn đường, tự nhiên cũng phải theo.
Đến khi Hàn Thạc đi tới khu vực Hắc Long tộc, đập vào mắt hắn là những thi thể la liệt, tộc trưởng Hắc Long tộc Cát Nhĩ Cách Tư, con mắt thô lố không nhắm lại được, quả là chết không nhắm mắt!
- Xem ra, chúng ta đến chậm một bước! - Đường Na trong lòng căng thẳng, trầm giọng nói.
Hàn Thạc chầm chậm đi đến trước mặt Hắc Long tộc trưởng Cát Nhĩ Cách Tư, xem chừng hắn chết không nhắm mắt, trong lòng dâng lên sự tức giận ngập trời, đưa tay vuốt mắt cho Cát Nhĩ Cách Tư, thần thức Hàn Thạc vừa động, thông qua linh hồn của Cát Nhĩ Cách Tư còn chưa hoàn toàn tan hết, dùng ma môn nhiếp hồn bí pháp, tìm được vài ký ức cuối cùng của Cát Nhĩ Cách Tư.
Ngón giữa bắn ra một giọt bổn mạng tinh huyết, dùng linh hồn chưa tan hết của Cát Nhĩ Cách Tư làm chất dẫn, Hàn Thạc phóng lại toàn bộ cảnh huyết án vừa phát sinh không lâu ở đây giữa không trung.
Đường Na thấy Hàn Thạc thần sắc lạnh lùng, hình dáng đằng đằng sát khí, biết hắn phẫn nộ ghê gớm, vốn định mở miệng an ủi Hàn Thạc hai câu, đột nhiên nhìn thấy giữa hư không xuất hiện một bức họa, lúc này bịt miệng kinh hô một tiếng, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh dị.
Chẳng những là Đường Na, mà Lệ Vi và Ba Đốn Ba Văn, kể cả tên Khảo Bá Đặc tử khí trầm trầm, cũng đều ngây người!
- Đó là Khải Tát, còn có Ai Lí Khắc Sâm! Ngươi... Ngươi làm như thế nào được như vậy? - Ngơ ngác nhìn những cảnh này, Lệ Vi thét lên, vẻ mặt khó tưởng tượng nổi.
Dùng tay đánh ra một đạo pháp quyết, bổn mạng tinh huyết lập tức tản ra. Cảnh vừa ngưng tụ giữa hư không lại bị Hàn Thạc thu vào trong cơ thể. Linh hồn cuối cùng của Cát Nhĩ Cách Tư đến bây giờ toàn bộ tiêu tán giữa thiên địa, rốt cuộc không để lại chút dấu vết nào nữa.
“Lão Hắc long, ta sẽ báo thù cho ông!” - Hàn Thạc thầm nói.
Thông qua bức họa này, Hàn Thạc biết được thảm án phát sinh ở đây, cũng thấy được tiếng hô oán hận cuối cùng của lão Hắc long trước khi chết, đáng tiếc linh hồn lão Hắc long trước khi chết bị giày xéo quá mạnh, lúc hắn tới cũng đã quá muộn, không có biện pháp cứu được linh hồn lão nữa.
- Ta nghĩ tình huống ở đây thì các ngươi cũng đều thấy rồi đó. - Hàn Thạc cố đè lại phẫn hận trong lòng, trầm giọng nói.
Có lẽ vì biểu hiện của Hàn Thạc thật sự quá kinh người, thoáng cái đến cả hai thanh niên ngạo mạn Ba Đốn và Ba Văn đều ngây người, ai nấy thần sắc cực kỳ quái dị, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Khảo Bá Đặc, trong số những kỹ xảo cao cấp về sức mạnh Tử Vong của chúng ta, có loại phương pháp nào dùng linh hồn để vẽ lại những cảnh vừa diễn ra không? - Lệ Vi ngơ ngác nhìn Hàn Thạc, quay sang hỏi Khảo Bá Đặc phía sau.
- Bẩm báo tiểu thư, chúng ta có thể thông qua linh hồn người chết thu được một vài ý thức, nhưng không tới cảnh giới Thượng vị thần thì bình thường không dễ dàng nắm được đâu. Nhưng cho dù Thượng vị thần có nắm được phương pháp này, cũng không có khả năng thể hiện lại toàn bộ những cảnh đã diễn ra một cách rõ ràng như vậy! - Khảo Bá Đặc nhìn Hàn Thạc vẻ khiếp sợ, nhắm mắt trầm tư một chút, rồi ngưng trọng nói.
Lời này vừa nói ra, vài tên Thần đến từ vị diện cao cấp tất cả đều kinh hãi thất sắc.
- Bố Lai Ân, thứ ta nói thẳng, cái ngươi vừa mới sử dụng tựa hồ cũng không phải lực lượng nguyên tố Tử Vong. Hơn nữa, ta du lịch nhiều vị diện mà thật chưa nghe nói qua về thủ đoạn thần kỳ này của ngươi. Cái này rốt cuộc là như thế nào? - Đường Na lòng tràn đầy nghi hoặc, càng ngày càng phát hiện trên người Hàn Thạc có rất nhiều điều thần bí.
- Vị diện cấp thấp có kỹ xảo của vị diện cấp thấp. Phương thức ta vận dụng sức mạnh không thuộc loại mười hai đại sức mạnh hệ chủ lưu, thuộc loại rất hiếm có, các ngươi không biết cũng là bình thường thôi. - Hàn Thạc tâm tình không tốt lắm, trả lời qua quít.
- Có thể nói nói rõ hơn được không? - Lệ Vi cảm thấy rất hứng thú, trong mắt hào quang lóe ra, nhìn Hàn Thạc chăm chăm.
- Xin lỗi. - Hàn Thạc hờ hững cự tuyệt, không chừa lại chỗ nào thương thuyết.
- Lệ Vi, mỗi người đều có phương thức tu luyện riêng của mình. Loại vấn đề này ngươi cũng hơi lỗ mãng rồi!
Đường Na trách cứ Lệ Vi, đột nhiên cười khanh khách, mặt sáng bừng nói:
- Ta càng lúc càng tò mò về ngươi!
Rồi quay đầu liếc Ba Văn Ba Đốn hai huynh đệ đầu thâm ý, Đường Na nói tiếp:
- Ta nghĩ các ngươi hẳn là có thể tin những gì Bố Lai Ân nói lúc trước. Việc gì cũng luôn luôn có một vài ngoại lệ!
Sau khi chứng kiến sự thần kỳ của Hàn Thạc, hai huynh đệ Ba Văn Ba Đốn trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ, nhưng những gì Hàn Thạc nói lúc trước vẫn giữ thái độ hoài nghi, chỉ hừ nhẹ không trả lời.
- Đi thôi, ta nghĩ những người kia đã hành động rồi. - Hàn Thạc cảm thấy rất không vui, lạnh lùng nói.
- Bố Lai Ân, những việc thế này cũng rất bình thường thôi, mối thù của ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được. Nhưng khi gặp Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, ngàn vạn lần không được xúc động!
Dừng một chút, Đường Na thở dài một tiếng, nói:
- Thứ ta nói thẳng, cho dù ngươi trước mắt có chút thần kỳ, cũng vẫn chưa phải đối thủ của họ!
Hàn Thạc biết Đường Na nói thật, khẽ gật đầu vẻ khó khăn, trầm giọng nói:
- Ta tự biết chừng mực!
Suy nghĩ một chút, hắn lại chân thành nói với Đường Na:
- Cám ơn!
Hắn cảm thấy những lời của Đường Na rất thật tâm.
Trên đường đi, bọn người Ba Đốn và Lệ Vi trao đổi với nhau về việc Hàn Thạc nói là hắn thoát khỏi tay của Trung vị thần, đều cho rằng Hàn Thạc khoác loác, ánh mắt nhìn về phía hắn không khỏi có vài phần khinh thường. Nhưng thủ lĩnh Đường Na tựa hồ cảm thấy hứng thú với Hàn Thạc, không ngừng đàm luận với hắn về vài tình thế trên đại lục Kì Áo, có vẻ rất hăng hái.
Ma công tới cảnh giới Hàn Thạc bây giờ, sẽ không vì Đường Na thực lực cao siêu, thân phận tôn quý mà tự ti coi mình là bậc dưới để lấy lòng. Hắn vẫn biểu hiện không chống lại nhưng cũng không qụy lụy, thần thái dễ dàng tự nhiên, Đường Na nhìn cũng phải âm thầm gật đầu.
Hàn Thạc chú ý quan sát một chút, phát hiện ra vì hắn nói chuyện với Đường Na rất vui vẻ, tên Ba Văn trầm mặc ít nói lại đưa mắt nhìn về phía hắn mơ hồ có vài phần địch ý.
Tới bây giờ, Hàn Thạc đại khái biết rõ quan hệ giữa năm người này, trong số hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn thì Ba Đốn tựa hồ có hảo cảm với Lệ Vi, biểu hiện cũng rất rõ ràng. Tên Ba Văn vẫn trầm mặc, mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Na tràn ngập kính ý, làm Hàn Thạc hơi kinh ngạc.
Đối với việc trong mắt Ba Văn lộ địch ý, Hàn Thạc nhạy cảm cảm giác được, nhưng lại không đặt trong lòng.
Đi tới U Ám sâm lâm, Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được sự tồn tại của Hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc. Tâm thần vừa động, phát hiện ra Cát Nhĩ Bá Đặc dừng ở vị trí cũ của Vong Mộ Địa, đang bồi hồi đi qua đi lại.
- Chờ một chút, ta có chút việc nhỏ phải xử lý. - Hàn Thạc xin lỗi Đường Na một tiếng, đột nhiên biến thành một đạo ám quang, bay tới vị trí của Hắc Long.
Trong lòng Cát Nhĩ Bá Đặc tràn đầy nghi hoặc, đi lại xung quanh vài vòng, cố cảm giác mà không thấy có kết giới nào. Thêm nữa chỗ này một khoảng tàn tạ, khắp nơi tan hoang, hắn còn cho rằng mình đến sai chỗ, tìm rộng ra xa.
Dấu vết đại chiến ở đây rất rõ ràng, Cát Nhĩ Bá Đặc đại khái có thể đoán ra chỗ này phát sinh cái gì, chỉ có điều cũng như ba cô Phạm Ny. Cát Nhĩ Bá Đặc tin tưởng Hàn Thạc một cách mù quáng, hắn căn bản không nghĩ địch nhân của Hàn Thạc lại cường đại như vậy. Về phần Hàn Thạc không thể không tạm lánh mũi nhọn, di chuyển Tử Vong Mộ Địa đi chỗ khác.
Trong khi Cát Nhĩ Bá Đặc đang lầu bầu trong miệng, đột nhiên cảm ứng được Hàn Thạc đang đến, vội vàng ngửa đầu nhìn trời.
- Sao? Từ thế giới dưới đất ra rồi à? - Hàn Thạc đứng bên cạnh Cát Nhĩ Bá Đặc, cười hỏi.
- Chủ nhân vĩ đại, sao ta không cảm giác được kết giới trên Tử Vong Mộ Địa? Việc này là sao vậy? - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa thấy Hàn Thạc, reo ầm lên.
- Tử Vong Mộ Địa không có ở chỗ này nữa đâu. Để phòng ngừa có vài người tìm được, ta dời đi rồi.
Hàn Thạc giải thích rất nhanh một câu, rồi nói với Hắc Long:
- Tình huống cụ thể như thế nào thì tạm thời không có thời gian nói với ngươi. Ngươi vừa mới từ thế giới dưới đất đi ra, có biết được bí mật mà Hắc Long tộc các ngươi bảo vệ không? Nếu ngươi biết thì nói cho ta biết một tiếng. Ta không đi tìm ông nội ngươi nữa.
Cát Nhĩ Bá Đặc thấy Hàn Thạc có vẻ vội vàng, chẳng nghĩ gì, lập tức chuyển ngay những gì ông nội cho hắn biết cho Hàn Thạc. Nói xong lại nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy? Sao ngài lo thế?
- Khi ta về sẽ giải thích cho ngươi sau. Ừm, ngươi trước tiên tới Nhật Diệu cốc đợi một thời gian, à tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng được. Chờ ta xử lý xong mọi việc ở đây sẽ chủ động liên lạc với ngươi. - Hàn Thạc dặn dò.
- Có phải gặp phải phiền toái gì không? Chủ nhân, ta có thể giúp cho ngài mà! - Cát Nhĩ Bá Đặc không sợ mà còn lấy làm mừng, tỏ vẻ rất hưng phấn.
- Chuyện này quá lớn, ngươi không trợ giúp được cho ta! Đại chiến giữa các cao thủ đẳng cấp Thần, ngươi tạm thời không tham dự được! - Hàn Thạc nói thật.
Cát Nhĩ Bá Đặc đang vô cùng hưng phấn, nghe Hàn Thạc nói thế, giật mình cả kinh, rồi lập tức ngoan ngõan ngay. Thấy Hàn Thạc thần sắc vội vàng, Hắc Long không hỏi gì nhiều, chỉ nói một câu ‘cẩn thận’. Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, hắn rời ngay đi về phía Nhật Diệu cốc.
Tại một cây cổ thụ chọc trời, sau khi Hàn Thạc rời đi, Ba Đốn cau mày, trầm giọng hỏi Đường Na:
- Đường Na đại tỷ, ngươi tin tiểu tử đó à?
Lệ Vi và Ba Văn vừa thấy Ba Đốn chứng thực với Đường Na, cũng đều lộ vẻ chú ý.
- Những lời hắn nói khá huyền bí, nhưng không biết tại sao ta thấy tin hắn! - Đường Na suy nghĩ một chút, rồi cười trả lời.
- Đường Na đại tỷ, ngươi không thể như vậy? Tên kia rõ ràng khoác loác. Ngươi sao lại tin hắn? Ta thấy tên này thực lực không ra gì, chỉ được cái mạnh miệng, lá gan cũng không nhỏ, thật không biết một Thần ở vị diện cấp thấp, sao lại dám càn rỡ như vậy!? - Lệ Vi phẫn hận nói, Ba Đốn cũng đồng ý, Ba Văn trầm mặc ít nói cũng nhè nhẹ gật đầu.
Đường Na thấy Lệ Vi phẫn hận như vậy, trong lòng cũng hiểu, buồn cười nói:
- Có phải là hắn phải biểu hiện qụy lụy, nịnh nọt thì mới là Thần ở vị diện cấp thấp không?
- Vốn nên phải là như vậy, trước đây chúng ta đi tới một vài vị diện cấp thấp khác, cường giả ở đó không phải cũng đều có biểu hiện như vậy sao? - Lệ Vi tỏ vẻ đương nhiên, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Cười lắc lắc đầu, Đường Na nói:
- Những người như vậy đều có dụng tâm đối với các ngươi. Hoặc là muốn được ngươi đề bạt, hoặc là muốn theo gia tộc các ngươi, những thứ Thần như thế, tương lai cũng chưa chắc ra gì!
- Người này bộ giỏi lắm sao? - Ba Đốn hơi khinh thường.
- Không biết, nhưng theo ta thấy, so với những người kia thì mạnh hơn một chút!
Đường Na suy nghĩ một chút, nhìn vài thanh niên ở đây, tiếp lời:
- Trên người thanh niên tên là Bố Lai Ân này có rất nhiều thứ mà các ngươi cần học tập, hơn nữa hắn thoạt nhìn khá cổ quái, có vẻ có bí mật gì đó muốn che dấu.
Ba thanh niên nghe Đường Na vừa nói như vậy, ai nấy thần sắc cổ quái, xem ra cũng không đồng ý với Đường Na. Vì Đường Na nói trên người Hàn Thạc có rất nhiều thứ họ phải học tập, ngược lại càng làm tăng ngạo khí của họ, thầm nghĩ chỉ là một tiểu nhân vật ở một vị diện cấp thấp vô quyền vô thế, có tư cách gì để cho bọn họ học tập chứ?
Đường Na nhìn thấy rõ vẻ mặt ba thanh niên này, trong lòng thở dài một chút, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy thanh niên này xuất thân từ những gia tộc có thế lực, từ nhỏ tới lớn đều được chăm bẵm, được gia tộc hết lòng vun bồi, tuổi trẻ mà thực lực đã rất kinh người. Ở đại lục của mình, có trưởng bối gia tộc che chở, ai nấy tâm cao khí ngạo, đi tới một vị diện cấp thấp như vậy, coi thường người khác cũng là việc có thể lý giải được.
Trước khi đi, trưởng bối gia tộc họ đều dặn dò nàng, nên Đường Na cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Hàn Thạc đi mau về cũng mau, phi thân tới bên cạnh bọn người Đường Na, cũng không nói nhiều, lên tiếng luôn:
- Theo ta đến đây.
Họ dùng tốc độ cực nhanh, vài đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện trong hư không, đảo mắt đã đi tới cửa vào thế giới dưới đất. Được Hàn Thạc dẫn đường, trên đường không bị cản trở gì tới tầng thứ hai ngầm dưới đất.
- Được rồi, lối đi vào cửa ngầm do ai thủ hộ? - Đường Na đột nhiên hỏi.
- Hắc Long tộc của đại lục này, nhưng chúng ta không cần qua đó, ta đã biết cửa vào rồi. - Hàn Thạc trả lời.
- Ngoại trừ ngươi, cũng chỉ có Hắc Long tộc biết phải không? - Suy nghĩ một chút, Đường Na hỏi.
Khẽ gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Hẳn là vậy rồi.
- À. Để ngừa vạn nhất, ngươi nhất thiết phải làm cho Hắc Long tộc đó đi thật xa, nếu không địch quân cũng sẽ căn cứ vào Hắc Long tộc để tìm được cửa vào địa phương đó. - Đường Na trầm mặc một chút, nói với Hàn Thạc.
- Đường Na đại tỷ, ta cảm thấy biện pháp tốt nhất phải là diệt sạch Hắc Long tộc đó đi. - Ba Đốn không đồng ý, đột nhiên đề nghị.
Hắn vừa nói thế, Hàn Thạc lập tức giận dữ, hừ nhẹ một tiếng:
- Hắc Long tộc vì các ngươi thủ hộ bí mật này, đã nỗ lực và trả giá rất nhiều, các ngươi lại đối đãi với người bán mạng cho các ngươi à?
Đường Na cũng cau mày, trừng mắt vẻ không vui nhìn Ba Đốn, quát lớn:
- Bố Lai Ân nói đúng lắm, chúng ta chẳng những không thể làm như vậy, còn phải bảo vệ cho họ. Bằng không, sau này còn có ai dám làm việc cho chúng ta nữa?
Ba Đốn có thể bất chấp Hàn Thạc, nhưng đối với Đường Na thì không dám không nghe, nghe nàng vừa nói vậy, cười xấu hổ nói:
- Đường Na đại tỷ đừng nóng giận, ta cũng chỉ nói thôi mà.
Đường Na khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên cất tiếng:
- Bố Lai Ân, hay là trước hết tới gặp Hắc Long tộc nói một tiếng, miễn cho mấy tên gia hỏa đó đi tìm, sau đó sẽ giấu Hắc Long tộc hoàn toàn!
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc đột nhiên có loại dự cảm điềm xấu. Ngược lại, Hàn Thạc cảm thấy nếu mình là đoàn người Băng Tuyết thần điện, nếu không tìm thấy hắn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp biết rõ lối đi thông vào tầng dưới cùng thế giới dưới đất trước, sau đó diệt khẩu để bọn hắn không thể vào được.
Vừa nghĩ như vậy, Hàn Thạc có vẻ khẩn cấp lao về phía khu vực Hắc Long tộc. Đoàn người Đường Na phải nhờ Hàn Thạc dẫn đường, tự nhiên cũng phải theo.
Đến khi Hàn Thạc đi tới khu vực Hắc Long tộc, đập vào mắt hắn là những thi thể la liệt, tộc trưởng Hắc Long tộc Cát Nhĩ Cách Tư, con mắt thô lố không nhắm lại được, quả là chết không nhắm mắt!
- Xem ra, chúng ta đến chậm một bước! - Đường Na trong lòng căng thẳng, trầm giọng nói.
Hàn Thạc chầm chậm đi đến trước mặt Hắc Long tộc trưởng Cát Nhĩ Cách Tư, xem chừng hắn chết không nhắm mắt, trong lòng dâng lên sự tức giận ngập trời, đưa tay vuốt mắt cho Cát Nhĩ Cách Tư, thần thức Hàn Thạc vừa động, thông qua linh hồn của Cát Nhĩ Cách Tư còn chưa hoàn toàn tan hết, dùng ma môn nhiếp hồn bí pháp, tìm được vài ký ức cuối cùng của Cát Nhĩ Cách Tư.
Ngón giữa bắn ra một giọt bổn mạng tinh huyết, dùng linh hồn chưa tan hết của Cát Nhĩ Cách Tư làm chất dẫn, Hàn Thạc phóng lại toàn bộ cảnh huyết án vừa phát sinh không lâu ở đây giữa không trung.
Đường Na thấy Hàn Thạc thần sắc lạnh lùng, hình dáng đằng đằng sát khí, biết hắn phẫn nộ ghê gớm, vốn định mở miệng an ủi Hàn Thạc hai câu, đột nhiên nhìn thấy giữa hư không xuất hiện một bức họa, lúc này bịt miệng kinh hô một tiếng, nhìn Hàn Thạc vẻ kinh dị.
Chẳng những là Đường Na, mà Lệ Vi và Ba Đốn Ba Văn, kể cả tên Khảo Bá Đặc tử khí trầm trầm, cũng đều ngây người!
- Đó là Khải Tát, còn có Ai Lí Khắc Sâm! Ngươi... Ngươi làm như thế nào được như vậy? - Ngơ ngác nhìn những cảnh này, Lệ Vi thét lên, vẻ mặt khó tưởng tượng nổi.
Dùng tay đánh ra một đạo pháp quyết, bổn mạng tinh huyết lập tức tản ra. Cảnh vừa ngưng tụ giữa hư không lại bị Hàn Thạc thu vào trong cơ thể. Linh hồn cuối cùng của Cát Nhĩ Cách Tư đến bây giờ toàn bộ tiêu tán giữa thiên địa, rốt cuộc không để lại chút dấu vết nào nữa.
“Lão Hắc long, ta sẽ báo thù cho ông!” - Hàn Thạc thầm nói.
Thông qua bức họa này, Hàn Thạc biết được thảm án phát sinh ở đây, cũng thấy được tiếng hô oán hận cuối cùng của lão Hắc long trước khi chết, đáng tiếc linh hồn lão Hắc long trước khi chết bị giày xéo quá mạnh, lúc hắn tới cũng đã quá muộn, không có biện pháp cứu được linh hồn lão nữa.
- Ta nghĩ tình huống ở đây thì các ngươi cũng đều thấy rồi đó. - Hàn Thạc cố đè lại phẫn hận trong lòng, trầm giọng nói.
Có lẽ vì biểu hiện của Hàn Thạc thật sự quá kinh người, thoáng cái đến cả hai thanh niên ngạo mạn Ba Đốn và Ba Văn đều ngây người, ai nấy thần sắc cực kỳ quái dị, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
- Khảo Bá Đặc, trong số những kỹ xảo cao cấp về sức mạnh Tử Vong của chúng ta, có loại phương pháp nào dùng linh hồn để vẽ lại những cảnh vừa diễn ra không? - Lệ Vi ngơ ngác nhìn Hàn Thạc, quay sang hỏi Khảo Bá Đặc phía sau.
- Bẩm báo tiểu thư, chúng ta có thể thông qua linh hồn người chết thu được một vài ý thức, nhưng không tới cảnh giới Thượng vị thần thì bình thường không dễ dàng nắm được đâu. Nhưng cho dù Thượng vị thần có nắm được phương pháp này, cũng không có khả năng thể hiện lại toàn bộ những cảnh đã diễn ra một cách rõ ràng như vậy! - Khảo Bá Đặc nhìn Hàn Thạc vẻ khiếp sợ, nhắm mắt trầm tư một chút, rồi ngưng trọng nói.
Lời này vừa nói ra, vài tên Thần đến từ vị diện cao cấp tất cả đều kinh hãi thất sắc.
- Bố Lai Ân, thứ ta nói thẳng, cái ngươi vừa mới sử dụng tựa hồ cũng không phải lực lượng nguyên tố Tử Vong. Hơn nữa, ta du lịch nhiều vị diện mà thật chưa nghe nói qua về thủ đoạn thần kỳ này của ngươi. Cái này rốt cuộc là như thế nào? - Đường Na lòng tràn đầy nghi hoặc, càng ngày càng phát hiện trên người Hàn Thạc có rất nhiều điều thần bí.
- Vị diện cấp thấp có kỹ xảo của vị diện cấp thấp. Phương thức ta vận dụng sức mạnh không thuộc loại mười hai đại sức mạnh hệ chủ lưu, thuộc loại rất hiếm có, các ngươi không biết cũng là bình thường thôi. - Hàn Thạc tâm tình không tốt lắm, trả lời qua quít.
- Có thể nói nói rõ hơn được không? - Lệ Vi cảm thấy rất hứng thú, trong mắt hào quang lóe ra, nhìn Hàn Thạc chăm chăm.
- Xin lỗi. - Hàn Thạc hờ hững cự tuyệt, không chừa lại chỗ nào thương thuyết.
- Lệ Vi, mỗi người đều có phương thức tu luyện riêng của mình. Loại vấn đề này ngươi cũng hơi lỗ mãng rồi!
Đường Na trách cứ Lệ Vi, đột nhiên cười khanh khách, mặt sáng bừng nói:
- Ta càng lúc càng tò mò về ngươi!
Rồi quay đầu liếc Ba Văn Ba Đốn hai huynh đệ đầu thâm ý, Đường Na nói tiếp:
- Ta nghĩ các ngươi hẳn là có thể tin những gì Bố Lai Ân nói lúc trước. Việc gì cũng luôn luôn có một vài ngoại lệ!
Sau khi chứng kiến sự thần kỳ của Hàn Thạc, hai huynh đệ Ba Văn Ba Đốn trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ, nhưng những gì Hàn Thạc nói lúc trước vẫn giữ thái độ hoài nghi, chỉ hừ nhẹ không trả lời.
- Đi thôi, ta nghĩ những người kia đã hành động rồi. - Hàn Thạc cảm thấy rất không vui, lạnh lùng nói.
- Bố Lai Ân, những việc thế này cũng rất bình thường thôi, mối thù của ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được. Nhưng khi gặp Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát, ngàn vạn lần không được xúc động!
Dừng một chút, Đường Na thở dài một tiếng, nói:
- Thứ ta nói thẳng, cho dù ngươi trước mắt có chút thần kỳ, cũng vẫn chưa phải đối thủ của họ!
Hàn Thạc biết Đường Na nói thật, khẽ gật đầu vẻ khó khăn, trầm giọng nói:
- Ta tự biết chừng mực!
Suy nghĩ một chút, hắn lại chân thành nói với Đường Na:
- Cám ơn!
Hắn cảm thấy những lời của Đường Na rất thật tâm.
/1026
|