Đường hầm trong mỏ quặng hẹp hơn so với tưởng tượng của Hàn Thạc, thân hình của ải nhân thấp bé đi lại dĩ nhiên là dễ dàng nhưng đối với Hàn Thạc thì quả là khó khăn. Dọc đường đi tuy có đèn dầu chiếu sáng nhưng hầm mỏ vẫn rất tối tăm. Đi được vài phút, Hàn Thạc không thể không khom người xuống, càng đi vào sâu lối đi càng lầy lội tối tăm, trên mặt đất đá vụn vương vãi khắp nơi, đến lúc hắn bắt đầu cảm thấy cúi người xuống mà đi cũng khó khăn thì ba ải nhân kia cùng dừng lại.
Phía trước có mấy ải nhân, trong tay cầm xẻng sắt, búa sắt ra sức đào bới, tiếng “Đinh đinh đang đang” vang lên bên tai không dứt. Khi phát hiện Hàn Thạc tiến vào, bọn họ liền dừng tay, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Hàn Thạc.
- Băng qua những khúc quanh nhỏ hẹp này, lòng động phía trước càng đi càng trở nên rộng rãi. Bên trong mặc dù quặng sắt, quặng đồng còn nhiều hơn nữa, nhưng khi di chuyển sẽ bị đá rơi xuống đầu, mấy ngày trước trong động đã từng sụp một lần, khiến chúng ta tốn rất nhiều khí lực mới thông lại được đường hầm. - Ban Nại Đặc dáng vẻ mỏi mệt, dựa vào vách động, nhìn Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc gật đầu:
- Được rồi, các ngươi dãn ra một chút, ta muốn triệu hoán khô lâu chiến sĩ, để bọn chúng tiến hành khai thác khoáng thạch.
Theo sự phân phó của Hàn Thạc, mấy ải nhân bên trong lục tục nối đuôi nhau lùi ra. Đến khi bên trong không còn ai, Hàn Thạc niệm Vong Linh ma pháp chú ngữ, ngay lập tức bảy khô lâu chiến sĩ, từng bộ từng bộ lần lượt xuất hiện ở cửa thông đạo, tiến thẳng vào đường hầm. Nguyên Hàn Thạc vốn chỉ có thể điều khiển một lúc sáu bộ khô lâu chiến sĩ, nhưng qua mấy ngày sử dụng quả cầu màu xanh minh tưởng, rõ ràng tinh thần lực đã tiến bộ thêm một lần nữa, giờ đây đã có thể điều khiển được cùng lúc bảy bộ khô lâu cùng một lúc.
- Để xẻng và búa của các ngươi ở trên mặt đất đi, ta sẽ cho các khô lâu dùng các công cụ này để vào trong khai thác. - Sau khi bảy bộ khô lâu chiến sĩ xuất hiện, Hàn Thạc quay lại nói với mấy ải nhân.
Mấy ải nhân nghe hắn nói vậy thoáng vẻ do dự, nhưng được Ban Nại Đặc thuyết phục bèn ném các công cụ xuống. Hàn Thạc điều khiển mấy khô lâu chiến sĩ bỏ cốt đao xuống, cầm mấy món công cụ lên khom người từ từ tiến vào trong. Đồng thời hắn cũng phóng xuất ra một Oán Linh, theo mệnh lệnh của hắn đi cùng mấy bộ khô lâu nhẹ nhàng tiến vào sâu trong động. Nhờ Oán Linh, Hàn Thạc có thể quan sát cảnh tượng xung quanh nó. Oán Linh đi trước nhất mở đường nên khung cảnh sâu bên trong mỏ quặng như hiện ra rõ ràng trước mắt hắn vậy.
Quả nhiên đúng như các ải nhân đã nói, mấy khô lâu chiến sĩ sau khi khom người hết mức băng qua chỗ nhỏ hẹp nhất thì càng đi không gian càng mở rộng, chỉ là bên trong không có trang bị chiếu sáng, Hàn Thạc không thể quan sát được toàn bộ cảnh tượng xung quanh.
Khi Oán Linh cùng các khô lâu chiến sĩ đi được một quãng xa đến mức Hàn Thạc cảm giác xa hơn chút nữa sẽ không điều khiển được bọn chúng, liền ra lệnh bắt đầu khai thác. Hắn thông qua thị giác của Oán Linh ngưng tụ tinh thần lực điều khiển bảy khô lâu chiến sĩ tiến hành đào đào bới bới khoáng thạch xung quanh. Mấy khô lâu chiến sĩ bắt đầu đào bới thì tiếng “Đinh đinh đang đang” bên trong cũng vang ra chói tai. Hàn Thạc nhờ vào cặp mắt của Oán Linh thấy được khi các khô lâu hoạt động thì tảng đá trên đầu chúng cũng bắt đầu lung lay, lát sau đã rơi xuống đầu một khô lâu chiến sĩ, khiến nó biến thành đống xương vụn.
Tập trung tinh thần lực, Hàn Thạc nhắm mắt lại đứng thẳng trước mấy ải nhân, cẩn thận điều khiển hoạt động của mấy khô lâu chiến sĩ còn lại, cho Oán Linh bay lượn trên nóc động, quan sát kỹ khi nào có tảng đá rơi xuống liền lệnh cho các khô lâu chiến sĩ ở dưới tránh né. Được một lúc lâu, lại có một khô lâu chiến sĩ bị một tảng đá lớn rơi xuống làm nát vụn, tinh thần lực của Hàn Thạc cũng suy kiệt, cảm giác đầu óc có chút mê muội, lập tức hiểu rằng tinh thần lực đã hao phí quá độ, liền nhanh chóng lệnh cho năm khô lâu chiến sĩ còn lại dừng đào bới, thu nhặt khoáng thạch đã khai thác được, bắt đầu vận chuyển ra ngoài.
Chờ năm khô lâu chiến sĩ lần lượt đem khoáng thạch vừa khai thác xong tới được chỗ lòng hang hẹp, Ban Nại Đặc cùng mấy ải nhân hô lên một tiếng, không chờ Hàn Thạc phân phó, từng người từng người đến tiếp tục vận chuyển chỗ khoáng thạch kia đến chỗ Hàn Thạc. Cứ như thế được một lúc nữa, Hàn Thạc cảm giác tinh thần lực rốt cuộc không thể duy trì hoạt động của mấy khô lâu chiến sĩ nữa, liền niệm chú ngữ đem toàn bộ khô lâu chiến sĩ cùng Oán Linh tống về dị thời không. Lúc này, ở cửa động trước mặt Hàn Thạc, có hơn mười khối khoáng thạch to nhỏ khác nhau, mấy ải nhân miệng hoan hô, tranh nhau bỏ chúng vào một chiếc túi lớn.
- Ồ, bằng hữu thân ái, nhờ ngươi trợ giúp, thu hoạch hôm nay so với chúng ta vất vả một tuần có lẽ còn nhiều hơn. Sắt và thép khả ái này sau khi luyện hóa có thể rèn ra binh khí tuyệt mĩ, thật sự là một chuyện hạnh phúc a. - Ban Nại Đặc mặc dù cơ thể bị thương, cực kỳ mỏi mệt, nhưng tinh thần hắn bây giờ rất vui vẻ, nhìn các tộc nhân đang cao hứng thu nhặt khoáng thạch, nhìn Hàn Thạc tỏ vẻ cảm kích.
Các ải nhân vừa cầm khoáng thạch xem xét, vừa lấy túi rượu bên mình ra tu, thống khoái vô cùng. Tiếng uống rượu ừng ực cực kỳ hào sảng.
- Trời ạ, đây là cái gì, đây là cái gì? - Đột nhiên, một ải nhân bỗng hét lớn, vì tiếng hét ấy, cả đám ải nhân bu lại quanh gã ải nhân nọ.
Hàn Thạc cũng lấy làm kinh hãi, không tự chủ được nhìn sang ải nhân đang bị vây quanh, nhưng hắn không nhìn tới được chỗ ải nhân nọ đang đứng, thầm tự hỏi không biết xảy ra chuyện gì? Đang lúc hắn còn đoán già đoán non, chợt nghe Ban Nại Đặc cười lớn, giơ túi rượu lớn trong tay quăng thẳng lên trời, kèm theo tiếng hét cực kỳ cao hứng :
- Hắc thiết, hắc thiết chết tiệt, ta dám khẳng định đây thực sự là hắc thiết, trời ạ, bên trong không ngờ lại có quặng hắc thiết, thôn trưởng mà biết chắc chắn sẽ mừng phát điên lên mất.
Các ải nhân khác nghe Ban Nại Đặc nói xong, cả đám sắc mặt đỏ hồng, không tự chủ được hoa chân múa tay vui sướng giơ búa điên cuồng đập vào vách đá xung quanh kêu oanh oanh, dọa Hàn Thạc một mẻ hết hồn. Hàn Thạc nghe Ban Nại Đặc nói vậy, trong lòng hiểu được ải nhân này khẳng định đã tìm được một thứ kim loại kỳ diệu, nên mới hưng phấn như vậy, hắn cũng ngấm ngầm vui mừng.
Một lúc sau chờ cho ải nhân dần dần trẫn tĩnh, Hàn Thạc mới hỏi:
- Ban Nại Đặc, hắc thiết là quặng gì, có phải là cực kỳ trân quý không?
Ban Nại Đặc giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, hưng phấn nói:
- Đương nhiên, vô cùng trân quý, trân quý tới cực điểm! Hắc thiết là loại cứng rắn nhất trong các loại khoáng thạch, nhưng số lượng cũng ít ỏi nhất. Nó vĩnh viễn không bao giờ rỉ sét, có thể thông qua quá trình chế tạo thay đổi màu sắc, là nguyên liệu tối cực phẩm để chế tạo vũ khí, là quà tặng mà thần linh ban thưởng cho chúng ta!
Hàn Thạc đang định nói câu chúc mừng, đột nhiên linh quang chợt lóe, một đoạn trí nhớ mãnh liệt ập về, căn cứ vào tính chất mà hiểu rằng loại hắc thiết này, kỳ thực trong trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại là một loại nguyênliệu trân quý để rèn ma bảo- huyền thiết. Hắc thiết và huyền thiết mặc dù cái tên không giống nhau, nhưng đối chiếu những gì mà Ban Nại Đặc miêu tả với trí nhớ của Sở Thương Lan, lập tức Hàn Thạc minh bạch hai danh tự khoáng thạch bất đồng này, cùng chỉ một loại. Hắc thiết của Ban Nại Đặc cũng chính là huyền thiết trong trí nhớ Sở Thương Lan.
- Đáng tiếc, chỉ có một khối rất nhỏ, xem chừng chỉ đủ luyện thành một thanh chủy thủ. -Hưng phấn qua đi, Ban Nại Đặc nhìn khối hắc thiết trong tay ải nhân, giọng nói có chút nuối tiếc.
- Ban Nại Đặc, ngươi không nên quá nản chí, bên trong dám chắc còn có hắc thiết, nói không chừng chúng ta lần sau có thể tìm được một khối lớn hơn nữa, như vậy chúng ta có thể chế tạo ra vũ khí tối lợi hại rồi! - Ải nhân Ban Sâm động viên.
- Bằng hữu thân ái, đa tạ sự trợ giúp của ngươi, chúng ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ mỏ quặng này, mong ngươi có thể tiếp tục trợ giúp chúng ta khai thác khoáng thạch, chúng ta nguyện ý cùng hưởng lợi với ngươi. - Ban Nại Đặc nghe Ban Sâm nói vậy, mặt lộ vẻ thèm muốn, nhìn Hàn Thạc khẩn cầu.
- Rất cảm động khi được các ngươi tín nhiệm như vậy, ta sẵn lòng trợ giúp các ngươi, nhưng hôm nay đã quá mỏi mệt, ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở lại cùng các ngươi tiếp tục khai thác, được không? - Hàn Thạc trong lòng vui sướng, nhã nhặn nói với Ban Nại Đặc.
- Đương nhiên, đương nhiên. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đến cùng với trưởng thôn, hy vọng ngươi sẽ quay lại! - Ban Nại Đặc vội vàng nói.
Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu
- Quyết định vậy đi, ngày mai gặp lại!
Nói xong , Hàn Thạc không cầm theo một khối khoáng thạch nào, tiêu sái rời đi, chỉ còn mấy ải nhân lưu lại hưng phấn như điên, say sưa chè chén.
Phía trước có mấy ải nhân, trong tay cầm xẻng sắt, búa sắt ra sức đào bới, tiếng “Đinh đinh đang đang” vang lên bên tai không dứt. Khi phát hiện Hàn Thạc tiến vào, bọn họ liền dừng tay, dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá Hàn Thạc.
- Băng qua những khúc quanh nhỏ hẹp này, lòng động phía trước càng đi càng trở nên rộng rãi. Bên trong mặc dù quặng sắt, quặng đồng còn nhiều hơn nữa, nhưng khi di chuyển sẽ bị đá rơi xuống đầu, mấy ngày trước trong động đã từng sụp một lần, khiến chúng ta tốn rất nhiều khí lực mới thông lại được đường hầm. - Ban Nại Đặc dáng vẻ mỏi mệt, dựa vào vách động, nhìn Hàn Thạc giải thích.
Hàn Thạc gật đầu:
- Được rồi, các ngươi dãn ra một chút, ta muốn triệu hoán khô lâu chiến sĩ, để bọn chúng tiến hành khai thác khoáng thạch.
Theo sự phân phó của Hàn Thạc, mấy ải nhân bên trong lục tục nối đuôi nhau lùi ra. Đến khi bên trong không còn ai, Hàn Thạc niệm Vong Linh ma pháp chú ngữ, ngay lập tức bảy khô lâu chiến sĩ, từng bộ từng bộ lần lượt xuất hiện ở cửa thông đạo, tiến thẳng vào đường hầm. Nguyên Hàn Thạc vốn chỉ có thể điều khiển một lúc sáu bộ khô lâu chiến sĩ, nhưng qua mấy ngày sử dụng quả cầu màu xanh minh tưởng, rõ ràng tinh thần lực đã tiến bộ thêm một lần nữa, giờ đây đã có thể điều khiển được cùng lúc bảy bộ khô lâu cùng một lúc.
- Để xẻng và búa của các ngươi ở trên mặt đất đi, ta sẽ cho các khô lâu dùng các công cụ này để vào trong khai thác. - Sau khi bảy bộ khô lâu chiến sĩ xuất hiện, Hàn Thạc quay lại nói với mấy ải nhân.
Mấy ải nhân nghe hắn nói vậy thoáng vẻ do dự, nhưng được Ban Nại Đặc thuyết phục bèn ném các công cụ xuống. Hàn Thạc điều khiển mấy khô lâu chiến sĩ bỏ cốt đao xuống, cầm mấy món công cụ lên khom người từ từ tiến vào trong. Đồng thời hắn cũng phóng xuất ra một Oán Linh, theo mệnh lệnh của hắn đi cùng mấy bộ khô lâu nhẹ nhàng tiến vào sâu trong động. Nhờ Oán Linh, Hàn Thạc có thể quan sát cảnh tượng xung quanh nó. Oán Linh đi trước nhất mở đường nên khung cảnh sâu bên trong mỏ quặng như hiện ra rõ ràng trước mắt hắn vậy.
Quả nhiên đúng như các ải nhân đã nói, mấy khô lâu chiến sĩ sau khi khom người hết mức băng qua chỗ nhỏ hẹp nhất thì càng đi không gian càng mở rộng, chỉ là bên trong không có trang bị chiếu sáng, Hàn Thạc không thể quan sát được toàn bộ cảnh tượng xung quanh.
Khi Oán Linh cùng các khô lâu chiến sĩ đi được một quãng xa đến mức Hàn Thạc cảm giác xa hơn chút nữa sẽ không điều khiển được bọn chúng, liền ra lệnh bắt đầu khai thác. Hắn thông qua thị giác của Oán Linh ngưng tụ tinh thần lực điều khiển bảy khô lâu chiến sĩ tiến hành đào đào bới bới khoáng thạch xung quanh. Mấy khô lâu chiến sĩ bắt đầu đào bới thì tiếng “Đinh đinh đang đang” bên trong cũng vang ra chói tai. Hàn Thạc nhờ vào cặp mắt của Oán Linh thấy được khi các khô lâu hoạt động thì tảng đá trên đầu chúng cũng bắt đầu lung lay, lát sau đã rơi xuống đầu một khô lâu chiến sĩ, khiến nó biến thành đống xương vụn.
Tập trung tinh thần lực, Hàn Thạc nhắm mắt lại đứng thẳng trước mấy ải nhân, cẩn thận điều khiển hoạt động của mấy khô lâu chiến sĩ còn lại, cho Oán Linh bay lượn trên nóc động, quan sát kỹ khi nào có tảng đá rơi xuống liền lệnh cho các khô lâu chiến sĩ ở dưới tránh né. Được một lúc lâu, lại có một khô lâu chiến sĩ bị một tảng đá lớn rơi xuống làm nát vụn, tinh thần lực của Hàn Thạc cũng suy kiệt, cảm giác đầu óc có chút mê muội, lập tức hiểu rằng tinh thần lực đã hao phí quá độ, liền nhanh chóng lệnh cho năm khô lâu chiến sĩ còn lại dừng đào bới, thu nhặt khoáng thạch đã khai thác được, bắt đầu vận chuyển ra ngoài.
Chờ năm khô lâu chiến sĩ lần lượt đem khoáng thạch vừa khai thác xong tới được chỗ lòng hang hẹp, Ban Nại Đặc cùng mấy ải nhân hô lên một tiếng, không chờ Hàn Thạc phân phó, từng người từng người đến tiếp tục vận chuyển chỗ khoáng thạch kia đến chỗ Hàn Thạc. Cứ như thế được một lúc nữa, Hàn Thạc cảm giác tinh thần lực rốt cuộc không thể duy trì hoạt động của mấy khô lâu chiến sĩ nữa, liền niệm chú ngữ đem toàn bộ khô lâu chiến sĩ cùng Oán Linh tống về dị thời không. Lúc này, ở cửa động trước mặt Hàn Thạc, có hơn mười khối khoáng thạch to nhỏ khác nhau, mấy ải nhân miệng hoan hô, tranh nhau bỏ chúng vào một chiếc túi lớn.
- Ồ, bằng hữu thân ái, nhờ ngươi trợ giúp, thu hoạch hôm nay so với chúng ta vất vả một tuần có lẽ còn nhiều hơn. Sắt và thép khả ái này sau khi luyện hóa có thể rèn ra binh khí tuyệt mĩ, thật sự là một chuyện hạnh phúc a. - Ban Nại Đặc mặc dù cơ thể bị thương, cực kỳ mỏi mệt, nhưng tinh thần hắn bây giờ rất vui vẻ, nhìn các tộc nhân đang cao hứng thu nhặt khoáng thạch, nhìn Hàn Thạc tỏ vẻ cảm kích.
Các ải nhân vừa cầm khoáng thạch xem xét, vừa lấy túi rượu bên mình ra tu, thống khoái vô cùng. Tiếng uống rượu ừng ực cực kỳ hào sảng.
- Trời ạ, đây là cái gì, đây là cái gì? - Đột nhiên, một ải nhân bỗng hét lớn, vì tiếng hét ấy, cả đám ải nhân bu lại quanh gã ải nhân nọ.
Hàn Thạc cũng lấy làm kinh hãi, không tự chủ được nhìn sang ải nhân đang bị vây quanh, nhưng hắn không nhìn tới được chỗ ải nhân nọ đang đứng, thầm tự hỏi không biết xảy ra chuyện gì? Đang lúc hắn còn đoán già đoán non, chợt nghe Ban Nại Đặc cười lớn, giơ túi rượu lớn trong tay quăng thẳng lên trời, kèm theo tiếng hét cực kỳ cao hứng :
- Hắc thiết, hắc thiết chết tiệt, ta dám khẳng định đây thực sự là hắc thiết, trời ạ, bên trong không ngờ lại có quặng hắc thiết, thôn trưởng mà biết chắc chắn sẽ mừng phát điên lên mất.
Các ải nhân khác nghe Ban Nại Đặc nói xong, cả đám sắc mặt đỏ hồng, không tự chủ được hoa chân múa tay vui sướng giơ búa điên cuồng đập vào vách đá xung quanh kêu oanh oanh, dọa Hàn Thạc một mẻ hết hồn. Hàn Thạc nghe Ban Nại Đặc nói vậy, trong lòng hiểu được ải nhân này khẳng định đã tìm được một thứ kim loại kỳ diệu, nên mới hưng phấn như vậy, hắn cũng ngấm ngầm vui mừng.
Một lúc sau chờ cho ải nhân dần dần trẫn tĩnh, Hàn Thạc mới hỏi:
- Ban Nại Đặc, hắc thiết là quặng gì, có phải là cực kỳ trân quý không?
Ban Nại Đặc giống như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, hưng phấn nói:
- Đương nhiên, vô cùng trân quý, trân quý tới cực điểm! Hắc thiết là loại cứng rắn nhất trong các loại khoáng thạch, nhưng số lượng cũng ít ỏi nhất. Nó vĩnh viễn không bao giờ rỉ sét, có thể thông qua quá trình chế tạo thay đổi màu sắc, là nguyên liệu tối cực phẩm để chế tạo vũ khí, là quà tặng mà thần linh ban thưởng cho chúng ta!
Hàn Thạc đang định nói câu chúc mừng, đột nhiên linh quang chợt lóe, một đoạn trí nhớ mãnh liệt ập về, căn cứ vào tính chất mà hiểu rằng loại hắc thiết này, kỳ thực trong trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại là một loại nguyênliệu trân quý để rèn ma bảo- huyền thiết. Hắc thiết và huyền thiết mặc dù cái tên không giống nhau, nhưng đối chiếu những gì mà Ban Nại Đặc miêu tả với trí nhớ của Sở Thương Lan, lập tức Hàn Thạc minh bạch hai danh tự khoáng thạch bất đồng này, cùng chỉ một loại. Hắc thiết của Ban Nại Đặc cũng chính là huyền thiết trong trí nhớ Sở Thương Lan.
- Đáng tiếc, chỉ có một khối rất nhỏ, xem chừng chỉ đủ luyện thành một thanh chủy thủ. -Hưng phấn qua đi, Ban Nại Đặc nhìn khối hắc thiết trong tay ải nhân, giọng nói có chút nuối tiếc.
- Ban Nại Đặc, ngươi không nên quá nản chí, bên trong dám chắc còn có hắc thiết, nói không chừng chúng ta lần sau có thể tìm được một khối lớn hơn nữa, như vậy chúng ta có thể chế tạo ra vũ khí tối lợi hại rồi! - Ải nhân Ban Sâm động viên.
- Bằng hữu thân ái, đa tạ sự trợ giúp của ngươi, chúng ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ mỏ quặng này, mong ngươi có thể tiếp tục trợ giúp chúng ta khai thác khoáng thạch, chúng ta nguyện ý cùng hưởng lợi với ngươi. - Ban Nại Đặc nghe Ban Sâm nói vậy, mặt lộ vẻ thèm muốn, nhìn Hàn Thạc khẩn cầu.
- Rất cảm động khi được các ngươi tín nhiệm như vậy, ta sẵn lòng trợ giúp các ngươi, nhưng hôm nay đã quá mỏi mệt, ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở lại cùng các ngươi tiếp tục khai thác, được không? - Hàn Thạc trong lòng vui sướng, nhã nhặn nói với Ban Nại Đặc.
- Đương nhiên, đương nhiên. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ đến cùng với trưởng thôn, hy vọng ngươi sẽ quay lại! - Ban Nại Đặc vội vàng nói.
Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu
- Quyết định vậy đi, ngày mai gặp lại!
Nói xong , Hàn Thạc không cầm theo một khối khoáng thạch nào, tiêu sái rời đi, chỉ còn mấy ải nhân lưu lại hưng phấn như điên, say sưa chè chén.
/1026
|