Rất nhanh Dạ Khải Hiên đã bắt được Ngô Thừa anh gọi điện cho Dạ Ngân Tuyết, cô đang chụp hình quảng cáo sản phẩm nhận được điện thoại của anh cô liền xin nghỉ để nghe điện thoại:"Alo! Anh hai! Anh gọi em có chuyện gì vậy?"
Dạ Khải Hiên không nhanh không chậm đáp:
"Đã bắt được Ngô Thừa hiện tại anh đã nhốt anh ta ở Dạ Tử Môn khi nào em đến?"
"Em chụp hình xong em sẽ đến ngay, anh đợi em một chút sẽ nhanh thôi." Vừa nghe đã bắt được Ngô Thừa tâm trạng cô vui vẻ ngay lập tức, rất nhanh muốn đến đó trừng trị Ngô Thừa.
Dạ Ngân Tuyết chụp hình xong liền kéo Trần Uyển Dư đi đến Dạ Tử Môn, thấy dáng vẻ vội vàng lại vui vẻ đến như thế Lăng An Vũ đã đoán được chuyện gì?
Dạ Tử Môn
"Tiểu thư!" Cô vừa bước vào trong có rất nhiều vệ sĩ, thuộc hạ của ba và anh cô cung kính chào cô.
Đến một căn phòng không đầy đủ ánh sáng, cô quay người nói với Trần Uyển Dư:"Uyển Dư! Cậu hãy trút giận đi bây giờ anh ta không dám làm gì cậu đâu, cậu cứ thoải mái mà trút giận."
Dạ Khải Hiên ngồi ở đó nghe cô em gái mình nói như thế thì anh nhíu mày trong đầu hiện lên một câu hỏi chẳng phải người đàn ông này đắc tội chính là em gái của mình hay sao? Sao lại bảo Uyển Dư trút giận?
"Tiểu Tuyết! Em hãy nói cho anh biết người mà hắn ta thật sự đắc tội là Uyển Dư chứ không phải là em đúng không?" Dạ Khải Hiên nheo mắt hỏi cô.
Dạ Ngân Tuyết cười cười đáp lại:"Anh phát hiện rồi sao? Quả thật người mà anh ta đắc tội chính là Uyển Dư chứ không phải là em. Nhưng nếu em không nói như vậy thì anh làm sao có thể nhanh chóng điều tra bắt được anh ta chứ?"
Dạ Khải Hiên hết biết nói sao với cô em gái này của mình, Dạ Ngân Tuyết nắm lấy cánh tay của Trần Uyển Dư bảo bạn của mình:
"Uyển Dư! Cậu hãy làm gì đi chứ? Anh ta đã ở đây rồi và anh ta không thể làm gì cậu được nữa nên cậu cứ thoải mái trút giận đi."
Ngô Thừa cả người đều run rẩy, sợ sệt anh ta đã từng nghe đến độ đáng sợ của Dạ Tử Môn nên khi bước vào đây mặt của anh ta đã trắng bệch không còn một giọt máu nào cả.
Thấy Trần Uyển Dư vẫn do dự đứng đó không dám làm gì Dạ Ngân Tuyết liền bước đến tát hai cái thật mạnh vào mặt của Ngô Thừa:
"Nếu cậu đã không dám thì tớ sẽ thay cậu trút giận."
"Không ngờ đại minh tinh nổi tiếng Selina lại là người như thế cô không sợ nếu hình ảnh này của cô lọt ra ngoài sẽ mất hết hình tượng sao?" Ngô Thừa vẫn chưa đoán ra được thân phận của cô nên vẫn còn mạnh miệng nói.
Lăng An Vũ trừng mắt nhìn Ngô Thừa anh thật sự rất muốn bước đến đạp cho anh ta một phát thật mạnh, Dạ Ngân Tuyết đi lại ngồi lên cạnh ghế mà Dạ Khải Hiên đang ngồi, cô nhếch môi cười lạnh nhạt, khinh thường:
"Sợ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng sợ bất cứ ai cả chỉ có người ta sợ tôi thôi. Nên việc này nếu có bị truyền ra ngoài thì đã sao? Tôi bị cả thế giới quay lưng sao? Thật buồn cười."
Dạ Khải Hiên chậm rãi cất giọng nói của mình:
"Tôi thấy anh đã quá lo lắng cho em gái tôi rồi đó Mất hình tượng rồi thì sao chứ? Bị mọi người tẩy chay quay lưng sao? Anh lầm to rồi tôi nói cho anh biết cho dù tôi còn ở trên thế giới một ngày đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ không bao giờ để bất cứ ai có thể bắt nạt, ức hiếp em gái của tôi tôi sẽ là người chống lưng, là chỗ dựa cho em gái của tôi."
Khi nghe hai chứ em gái sắc mặt của Ngô Thừa ngay lập tức biến sắc, mặt từ trắng chuyển sang xanh như tàu lá chuối mặt của anh ta bây giờ đầy đủ sắc thái trông rất buồn cười:
"Em gái? Selina là em gái của anh? Nói như vậy Selina chính là thiên kim tiểu thư thần bí mà mọi người luôn muốn biết đó sao?"
"Ngạc nhiên lắm sao?" Dạ Ngân Tuyết đứng dậy đi về phía của Trần Uyển Dư rồi hỏi:
"Uyển Dư! Bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết cậu muốn xử lý anh ta như thế nào?"
Trần Uyển Dư nhìn Ngô Thừa rồi trả lời Dạ Ngân Tuyết:
"Chúng ta hãy tống anh ta vào tù đi để cho pháp luật xử lý anh ta."
Dạ Ngân Tuyết nhìn Ngô Thừa bằng ánh mắt lạnh nhạt, cất giọng:
"Cậu quá hiền rồi đó. Thôi được rồi nếu như cậu muốn như thế thì tớ sẽ làm theo ý của cậu tống anh ta vào tù."
Ngô Thừa cảm thấy mình thật may mắn anh ta thà vào tù còn hơn là ở đây chịu chết, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Dạ Khải Hiên:
"Anh hai! Anh hãy tống anh ta vào tù đi điều quan trọng là em muốn anh ta mãi mãi ở trong đó."
Dạ Khải Hiên nhướng mày nhìn thuộc hạ của mình thuộc hạ của anh hiểu ý ngay lập tức cho người đưa Ngô Thừa đi.
Dạ Khải Hiên không nhanh không chậm đáp:
"Đã bắt được Ngô Thừa hiện tại anh đã nhốt anh ta ở Dạ Tử Môn khi nào em đến?"
"Em chụp hình xong em sẽ đến ngay, anh đợi em một chút sẽ nhanh thôi." Vừa nghe đã bắt được Ngô Thừa tâm trạng cô vui vẻ ngay lập tức, rất nhanh muốn đến đó trừng trị Ngô Thừa.
Dạ Ngân Tuyết chụp hình xong liền kéo Trần Uyển Dư đi đến Dạ Tử Môn, thấy dáng vẻ vội vàng lại vui vẻ đến như thế Lăng An Vũ đã đoán được chuyện gì?
Dạ Tử Môn
"Tiểu thư!" Cô vừa bước vào trong có rất nhiều vệ sĩ, thuộc hạ của ba và anh cô cung kính chào cô.
Đến một căn phòng không đầy đủ ánh sáng, cô quay người nói với Trần Uyển Dư:"Uyển Dư! Cậu hãy trút giận đi bây giờ anh ta không dám làm gì cậu đâu, cậu cứ thoải mái mà trút giận."
Dạ Khải Hiên ngồi ở đó nghe cô em gái mình nói như thế thì anh nhíu mày trong đầu hiện lên một câu hỏi chẳng phải người đàn ông này đắc tội chính là em gái của mình hay sao? Sao lại bảo Uyển Dư trút giận?
"Tiểu Tuyết! Em hãy nói cho anh biết người mà hắn ta thật sự đắc tội là Uyển Dư chứ không phải là em đúng không?" Dạ Khải Hiên nheo mắt hỏi cô.
Dạ Ngân Tuyết cười cười đáp lại:"Anh phát hiện rồi sao? Quả thật người mà anh ta đắc tội chính là Uyển Dư chứ không phải là em. Nhưng nếu em không nói như vậy thì anh làm sao có thể nhanh chóng điều tra bắt được anh ta chứ?"
Dạ Khải Hiên hết biết nói sao với cô em gái này của mình, Dạ Ngân Tuyết nắm lấy cánh tay của Trần Uyển Dư bảo bạn của mình:
"Uyển Dư! Cậu hãy làm gì đi chứ? Anh ta đã ở đây rồi và anh ta không thể làm gì cậu được nữa nên cậu cứ thoải mái trút giận đi."
Ngô Thừa cả người đều run rẩy, sợ sệt anh ta đã từng nghe đến độ đáng sợ của Dạ Tử Môn nên khi bước vào đây mặt của anh ta đã trắng bệch không còn một giọt máu nào cả.
Thấy Trần Uyển Dư vẫn do dự đứng đó không dám làm gì Dạ Ngân Tuyết liền bước đến tát hai cái thật mạnh vào mặt của Ngô Thừa:
"Nếu cậu đã không dám thì tớ sẽ thay cậu trút giận."
"Không ngờ đại minh tinh nổi tiếng Selina lại là người như thế cô không sợ nếu hình ảnh này của cô lọt ra ngoài sẽ mất hết hình tượng sao?" Ngô Thừa vẫn chưa đoán ra được thân phận của cô nên vẫn còn mạnh miệng nói.
Lăng An Vũ trừng mắt nhìn Ngô Thừa anh thật sự rất muốn bước đến đạp cho anh ta một phát thật mạnh, Dạ Ngân Tuyết đi lại ngồi lên cạnh ghế mà Dạ Khải Hiên đang ngồi, cô nhếch môi cười lạnh nhạt, khinh thường:
"Sợ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng sợ bất cứ ai cả chỉ có người ta sợ tôi thôi. Nên việc này nếu có bị truyền ra ngoài thì đã sao? Tôi bị cả thế giới quay lưng sao? Thật buồn cười."
Dạ Khải Hiên chậm rãi cất giọng nói của mình:
"Tôi thấy anh đã quá lo lắng cho em gái tôi rồi đó Mất hình tượng rồi thì sao chứ? Bị mọi người tẩy chay quay lưng sao? Anh lầm to rồi tôi nói cho anh biết cho dù tôi còn ở trên thế giới một ngày đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ không bao giờ để bất cứ ai có thể bắt nạt, ức hiếp em gái của tôi tôi sẽ là người chống lưng, là chỗ dựa cho em gái của tôi."
Khi nghe hai chứ em gái sắc mặt của Ngô Thừa ngay lập tức biến sắc, mặt từ trắng chuyển sang xanh như tàu lá chuối mặt của anh ta bây giờ đầy đủ sắc thái trông rất buồn cười:
"Em gái? Selina là em gái của anh? Nói như vậy Selina chính là thiên kim tiểu thư thần bí mà mọi người luôn muốn biết đó sao?"
"Ngạc nhiên lắm sao?" Dạ Ngân Tuyết đứng dậy đi về phía của Trần Uyển Dư rồi hỏi:
"Uyển Dư! Bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết cậu muốn xử lý anh ta như thế nào?"
Trần Uyển Dư nhìn Ngô Thừa rồi trả lời Dạ Ngân Tuyết:
"Chúng ta hãy tống anh ta vào tù đi để cho pháp luật xử lý anh ta."
Dạ Ngân Tuyết nhìn Ngô Thừa bằng ánh mắt lạnh nhạt, cất giọng:
"Cậu quá hiền rồi đó. Thôi được rồi nếu như cậu muốn như thế thì tớ sẽ làm theo ý của cậu tống anh ta vào tù."
Ngô Thừa cảm thấy mình thật may mắn anh ta thà vào tù còn hơn là ở đây chịu chết, Dạ Ngân Tuyết quay đầu sang nhìn Dạ Khải Hiên:
"Anh hai! Anh hãy tống anh ta vào tù đi điều quan trọng là em muốn anh ta mãi mãi ở trong đó."
Dạ Khải Hiên nhướng mày nhìn thuộc hạ của mình thuộc hạ của anh hiểu ý ngay lập tức cho người đưa Ngô Thừa đi.
/62
|