Dạ Ngân Tuyết hoàn thành lịch trình của ngày hôm nay cô và Lăng An Vũ bắt đầu đi hẹn hò hai người đi xem phim rồi đi ăn chụp hình với nhau rất vui vẻ. Hơn 11 giờ đêm hai người quay về Dạ viên.
Dạ Ngân Tuyết đi lên phòng của mình, vừa bước vào bật đèn lên cô giật bắn mình khi nhìn thấy Dạ Khải Hiên đang ngồi trên giường của mình nhìn cô chăm chăm, cô vuốt ngực của mình rồi cau mày hỏi anh:
"Anh hai! Tại sao anh lại ở trong phòng của em? Nếu anh đã ở trong phòng của em thì ít ra anh cũng phải bật đèn lên chứ? Làm em giật cả mình có ngày em đứng tim chết là tại anh đó."
Dạ Khải Hiên nhìn cô em gái của mình rồi chậm rãi cất giọng:
"Anh ở đây chờ em để thông báo cho em là em hãy chuẩn bị tinh thần đối phó với ba và mẹ đi. Lần này em gặp khó khăn rồi đấy."
Dạ Ngân Tuyết nhìn Dạ Khải Hiên với ánh mắt khó hiểu:
"Anh nói vậy là sao chứ? Em không hiểu khó khăn gì? Tại sao lại phải đối phó với ba mẹ?"
"Hồi trưa anh có thăm dò hỏi ba mẹ về chuyện của em em có biết ba mẹ nói như thế nào không?"
Vừa nghe đến chuyện này, Dạ Ngân Tuyết liền bước nhanh đến ngồi xuống giường cạnh Dạ Khải Hiên:
"Ba mẹ đã nói như thế nào? Anh hãy mau nói cho em biết đi."
Dạ Khải Hiên thở dài một hơi rồi nói với em gái của mình:
"Ba mẹ phản đối chuyện này ba mẹ nói rằng nếu như em quen người có gia cảnh không tốt thì ba và mẹ sẽ phản đối ngay lập tức ba mẹ không muốn em sau này sẽ phải chịu cực khổ. Mà em cũng thừa biết tính của ba mẹ rồi nếu như đã quyết định chuyện gì thì sẽ khó mà thay đổi nên việc em quen với An Vũ sẽ gặp khó khăn đó. Hơn nữa em không chỉ gặp khó khăn trong gia đình thôi đâu em còn gặp khó khăn, áp lực của công chúng, dư luận nữa chưa chắc gì họ ủng hộ em."
"Về công chúng em mặc kệ mặc bọn họ nói gì, làm gì còn về ba mẹ em nhất định sẽ thuyết phục đến cùng, em sẽ nói cho ba mẹ hiểu."
"Em muốn làm gì, nói gì cũng được nhưng trước mắt em không được nói cho ba mẹ biết là em và An Vũ đang quen nhau nếu không em và cậu ta sẽ gặp rắc rối đó, ba và mẹ nhất định sẽ tìm cách chia rẽ em và cậu ta. Anh cũng đã dặn những người trong Dạ viên là giữ bí mật giúp em rồi."
Dạ Ngân Tuyết gật đầu, mỉm cười cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một người anh trai như anh, quá tốt rồi, cô mỉm cười tinh nghịch với anh:
"Cảm ơn chú rùa của em rất nhiều."
Dạ Khải Hiên nghe cô gọi thế liền nhớ lại câu nói của mình vào ngày hôm qua anh đã nói nếu như anh giúp cô thì anh sẽ là con rùa, anh hít thở thật sâu nhìn cô rồi hai bàn tay xòe ra đặt lên mặt của mình, cười với cô, giọng nói đáng yêu cất lên:
"Anh là một chú rùa đáng yêu, đẹp trai vô cùng."
Dạ Ngân Tuyết cười phá lên cười đến chảy cả nước mắt, thấy cô cười như thế Dạ Khải Hiên cũng bật cười theo, Dạ Ngân Tuyết vừa cười vừa nói với anh:
"Đúng đúng! Anh là một chú rùa rất đáng yêu, đẹp trai. Vậy sao này em sẽ gọi anh là rùa soái ca."
Dạ Khải Hiên híp mắt nhìn cô rồi đứng dậy nhéo má của cô:
"Em đó cười hoài lo mà ngủ đi, rùa soái ca gì mà rùa soái ca."
Nói xong, Dạ Khải Hiên đi ra khỏi phòng Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy anh bước đến cánh cửa cô cố gắng nhịn cười, trêu anh một lần nữa:
"Tạm biệt rùa soái ca! Chúc rùa soái ca ngủ ngon."
Dạ Khải Hiên vẫn cứ rời khỏi phòng giả vờ lơ đi cô, vừa bước ra ngoài anh bật cười một cái rồi đi qua phòng của mình.
Trong phòng, Dạ Ngân Tuyết đi tắm rồi ngã người xuống giường ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, cô không biết phải thuyết phục như thế nào để khiến cho ba và mẹ của cô có thể chấp nhận cô và anh quen nhau. Suốt cả một đêm, cô không tài nào chợp mắt ngủ được cả cứ lo lắng không thôi.
Dạ Ngân Tuyết đi lên phòng của mình, vừa bước vào bật đèn lên cô giật bắn mình khi nhìn thấy Dạ Khải Hiên đang ngồi trên giường của mình nhìn cô chăm chăm, cô vuốt ngực của mình rồi cau mày hỏi anh:
"Anh hai! Tại sao anh lại ở trong phòng của em? Nếu anh đã ở trong phòng của em thì ít ra anh cũng phải bật đèn lên chứ? Làm em giật cả mình có ngày em đứng tim chết là tại anh đó."
Dạ Khải Hiên nhìn cô em gái của mình rồi chậm rãi cất giọng:
"Anh ở đây chờ em để thông báo cho em là em hãy chuẩn bị tinh thần đối phó với ba và mẹ đi. Lần này em gặp khó khăn rồi đấy."
Dạ Ngân Tuyết nhìn Dạ Khải Hiên với ánh mắt khó hiểu:
"Anh nói vậy là sao chứ? Em không hiểu khó khăn gì? Tại sao lại phải đối phó với ba mẹ?"
"Hồi trưa anh có thăm dò hỏi ba mẹ về chuyện của em em có biết ba mẹ nói như thế nào không?"
Vừa nghe đến chuyện này, Dạ Ngân Tuyết liền bước nhanh đến ngồi xuống giường cạnh Dạ Khải Hiên:
"Ba mẹ đã nói như thế nào? Anh hãy mau nói cho em biết đi."
Dạ Khải Hiên thở dài một hơi rồi nói với em gái của mình:
"Ba mẹ phản đối chuyện này ba mẹ nói rằng nếu như em quen người có gia cảnh không tốt thì ba và mẹ sẽ phản đối ngay lập tức ba mẹ không muốn em sau này sẽ phải chịu cực khổ. Mà em cũng thừa biết tính của ba mẹ rồi nếu như đã quyết định chuyện gì thì sẽ khó mà thay đổi nên việc em quen với An Vũ sẽ gặp khó khăn đó. Hơn nữa em không chỉ gặp khó khăn trong gia đình thôi đâu em còn gặp khó khăn, áp lực của công chúng, dư luận nữa chưa chắc gì họ ủng hộ em."
"Về công chúng em mặc kệ mặc bọn họ nói gì, làm gì còn về ba mẹ em nhất định sẽ thuyết phục đến cùng, em sẽ nói cho ba mẹ hiểu."
"Em muốn làm gì, nói gì cũng được nhưng trước mắt em không được nói cho ba mẹ biết là em và An Vũ đang quen nhau nếu không em và cậu ta sẽ gặp rắc rối đó, ba và mẹ nhất định sẽ tìm cách chia rẽ em và cậu ta. Anh cũng đã dặn những người trong Dạ viên là giữ bí mật giúp em rồi."
Dạ Ngân Tuyết gật đầu, mỉm cười cô cảm thấy mình thật may mắn khi có một người anh trai như anh, quá tốt rồi, cô mỉm cười tinh nghịch với anh:
"Cảm ơn chú rùa của em rất nhiều."
Dạ Khải Hiên nghe cô gọi thế liền nhớ lại câu nói của mình vào ngày hôm qua anh đã nói nếu như anh giúp cô thì anh sẽ là con rùa, anh hít thở thật sâu nhìn cô rồi hai bàn tay xòe ra đặt lên mặt của mình, cười với cô, giọng nói đáng yêu cất lên:
"Anh là một chú rùa đáng yêu, đẹp trai vô cùng."
Dạ Ngân Tuyết cười phá lên cười đến chảy cả nước mắt, thấy cô cười như thế Dạ Khải Hiên cũng bật cười theo, Dạ Ngân Tuyết vừa cười vừa nói với anh:
"Đúng đúng! Anh là một chú rùa rất đáng yêu, đẹp trai. Vậy sao này em sẽ gọi anh là rùa soái ca."
Dạ Khải Hiên híp mắt nhìn cô rồi đứng dậy nhéo má của cô:
"Em đó cười hoài lo mà ngủ đi, rùa soái ca gì mà rùa soái ca."
Nói xong, Dạ Khải Hiên đi ra khỏi phòng Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy anh bước đến cánh cửa cô cố gắng nhịn cười, trêu anh một lần nữa:
"Tạm biệt rùa soái ca! Chúc rùa soái ca ngủ ngon."
Dạ Khải Hiên vẫn cứ rời khỏi phòng giả vờ lơ đi cô, vừa bước ra ngoài anh bật cười một cái rồi đi qua phòng của mình.
Trong phòng, Dạ Ngân Tuyết đi tắm rồi ngã người xuống giường ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, cô không biết phải thuyết phục như thế nào để khiến cho ba và mẹ của cô có thể chấp nhận cô và anh quen nhau. Suốt cả một đêm, cô không tài nào chợp mắt ngủ được cả cứ lo lắng không thôi.
/62
|