Chương 134: Bà quả phụ Diệp gia.
Tất cả mọi người cảm thấy rất hưng phấn, tuy nhiên Vương Triệu Tĩnh lại cảm thấy rất liều lĩnh. Về nhà nói lại cho Hà thúc, Hà thúc lại có cách nhìn khác, nói kiếm tiền không cầu hưởng thụ, ngược lại biết tích vốn sinh tiền, tóm lại là rất tốt.
Vương Triệu Tĩnh chỉ cười khổ nói, vài huynh đệ tính cả bề trên trong nhà, không một ai biết cách ủ rượu, nghề buôn bán cần tay nghề này làm sao có thể dễ dàng thành công, chỉ sợ sẽ bị thiệt hại nặng. Buổi tối trước khi đi ngủ Vương Triệu Tĩnh còn tính toán số bạc còn lại của mình, chuẩn bị đến lúc đó trợ cấp cho Triệu Tiến và mọi người.
Ngoại trừ uống rượu tìm sư phụ ủ rượu ra, mấy ngày này còn có mấy người khác đặc biệt.
Một là Chưởng quầy quán trà trong ngõ Hộ bộ. Quán trà tên là Thanh Phù ký. Ông chủ của Thanh Phù ký họ Lý, cũng có danh tiếng ở thành Từ Châu. Bởi vì thân thích của ông ta tại Từ Châu mười năm trước là tiến sĩ, hiện tại làm Tham chính tại Hà Nam, xem như là quan to một phương. Có tầng quan hệ này, quan địa phương cung phải chiếu cố hơn nhiều.
Ngõ Hộ Bộ là nơi phú quý trong thành Từ Châu, quan viên và sĩ thân có công danh đều sống ở đó, kẻ có nhiều tiền, sức chi phí lớn, quán trà này kiếm không mấy tiền, thu nhập chân chính là từ những khoản hoa hồng đánh bạc.
Con cháu phú quý thường bài bạc mua vui, đến thành nam bên này cảm thấy rất mất thân phận. Thành tây thành bắc đều có một quán, bọn họ cảm thấy không quen, Thanh Phù ký mở chính là vừa hợp ý mọi người.
Ông chủ này có thôn trang tại Tiêu huyện, ở Bi Châu có hai hiệu buôn, mở trà đánh bạc đơn giản là mời chào nhân vật, kết giao quan hệ, tiền kiếm được chỉ là thứ yếu. Bởi vì trong lòng tính toán như vậy, trong sòng bài rất công chính, dần dần danh tiếng lan rộng, các nhân vật phú quý một châu bốn huyện của Từ Châu đều thích đến đây chơi, thậm chí còn có người ở Bi Châu cũng tới.
Nơi như Thanh Phù ký Triệu Tiến đương nhiên biết, hắn còn biết nếu như có thể kiếm được tiền trên phương diện làm ăn từ nhà này, tiền lời nhất định rất hậu. Nhưng Triệu Tiến căn bản không có tâm tư này, ngoại từ ông chủ quán trà kiêu ngạo ra, nghe nói con trai tham tướng Từ Châu cũng có cổ phần trong đó. Nơi có bối cảnh hùng hậu như thế, đi trêu chọc vào khẳng định là chết.
Chưa từng nghĩ chưởng quầy Thanh Phù ký lại chủ động tìm tới tận cửa, nói muốn Triệu Tiến để ý cho một cút. Đây là lời nói khách khí, mục đích đến giống như những người trước đó, là kết quan hệ, kết thiện duyên mà thôi.
Hóa ra trong mắt họ không có nhân vật như Triệu Tiến, cho dù không đến kết thiện duyên, Triệu Tiến cũng sẽ không đi trêu chọc vào.
Nhưng thanh danh của Triệu Tiến hiện tại quá lớn, giết sáu tên hòa thượng Vân Sơn tự, cứu người từ trong tay đám lừa gạt, đã trở thành một sự kiện chấn động trong thành Từ Châu. Mọi người nói người thanh niên này dũng mãnh, nhưng có rất nhiều người nói Triệu Tiến lỗ mãng. Về phần đẩy Trần Nhị Cẩu thượng vị rất nhiều người căn bản không quan tâm, nhưng Triệu Tiến huyết chiến ở thành nam, sau khi giết mười mấy đạo tặc thì đánh giá đã không còn như trước nữa. Mọi người đều cảm thấy Triệu Tiến võ dũng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Giết sáu tên hòa thượng còn có thể bị coi là may mắn và lỗ mãng. Giết mười mấy tên đạo tặc, mọi người mới nhận thức đây là bởi vì bản thân Triệu Tiến dũng mãnh. Nhân vật như vậy đã khiến mọi người không thể khinh thị nữa, cho dù không muốn cũng phải đi chào hỏi.
Mà ngày đó ra mặt thay Sát Trư Lý, trận phục dọa lùi mấy chục tên lưu manh, sau khi chuyện này lưu truyền ra ngoài, Triệu Tiến đã từ một gã võ phu dũng mãnh biến thành một huyền thoại. Có thể võ dũng như vậy, có thể uy phong như vậy, nói hắn tiền đồ vô lượng cũng không quá nói ngoa rồi.
Có suy nghĩ và phán đoán như vậy bên trong thành bất kỳ bên nào cung không thể đối đãi qua loa được. Quan lại quyền quý và thân hào công danh còn có thân phận để khoe khoang, nhưng hắn và tam giáo cửu lưu giao tiếp nhất định phải nhìn mặt mũi, giữ tình cảm, ngày sau còn gặp mặt.
Chưởng quầy Thanh Phù ký lần đầu tiên đưa tới một trăm lượng và bốn gánh lễ vật, còn nói sau này mỗi tháng hai mươi lượng, xin Triệu Tiến quan tâm nhiều hơn. Tuy nhiên cửa hàng mặt tiền như Thanh Phù ký bên trong thành Từ Châu cũng chỉ có một mà thôi.
Ngoài ra, lương hành của Đồng tri Từ Châu cũng đến gặp mặt tham gia góp cổ phần. Loại kinh doanh này chưa nói tới trả thù lao theo tháng, đơn giản chỉ đến nhà bán một ân tình, mọi người làm quen với nhau.
Còn có một vị khách đặc biệt khác là đường thẩm Diệp Ngô thị của Diệp Văn thư, hơn năm mươi tuổi.
Bên trong thành Từ Châu ngày càng có nhiều người biết tên tuổi của Triệu Tiến, thán phục ngạc nhiên vì sự tích của hắn. Nơi để hàng bên này cũng dần dần yên ổn lại, phàm là kết giao thiện duyên, nên tới cũng đã tới, muốn ghi danh làm gia đinh, phần lớn đều biết bên này danh sách đã đủ rồi.
Huấn luyện trăm gia đinh và huấn luyện hơn ba mươi người hoàn toàn khác nhau. Triệu Tiến ngoại trừ kéo tất cả đám bạn Vương Triệu Tĩnh ra, mỗi người đều làm giáo đầu dạy học viên, lúc này mới duy trì kỷ luật và đạt hiệu suất huấn luyện.
Nhưng lúc này cũng có thêm một ưu đãi hơn so với trước, tức là ba mươi sáu người chiêu mộ lúc trước đã có chút cơ sở, bọn họ ít nhiều đã có tác dụng truyền kinh nghiệm.
Mộc côn độ dài thích hợp, màu sắc quần áo thống nhất, trang bị trên người các gia đinh đã bắt đầu được thực thi. Duy nhất làm cho người ta khó xử chính là nơi để hàng đã không đủ rộng rồi. Đội ngũ luyện tập đã chật chội, chạy bộ hiển nhiên là rất nhỏ, kết quả các cư dân chung quanh nơi để hàng ngày ngày có cảnh để nhìn chính là, hơn trăm gia đinh xếp đội ngũ chỉnh tề ngày ngày chạy vòng quay, bụi đất tung bay mù mịt.
- Người bị phạt bước ra khỏi hàng.
Triệu Tiến đứng trước đội ngũ lạnh lùng nói.
Mười người bị hắn chỉ đích danh ủ rũ từ trong đội ngũ bước ra, tự giác quỳ xuống đất. Triệu Tiến và đám bạn cầm côn bổng tiến lên, hung hăn quất xuống.
Mỗi canh giờ đều có người bị phạt đánh, nghiêm trọng thậm chí không cho ăn cơm. Kỷ luật và trừng phạt tuy rằng nghiêm khắc, nhưng thắng ở công chính, đám gia đinh sợ hãi, nhưng không hề oán hận. Huấn luyện nghiêm khắc kỷ luật công chính, dần dần đã có hiệu quả.
Đầu tháng sáu Từ Châu rất nóng, các gia đinh đứng dưới mặt trời nắng gặt huấn luyện chưa bao lâu mồ hôi đã ướt đẫm quần áo, nhưng khi bọn họ đứng đối diện với các giáo đầu cũng đổ mồ hôi đầm đìa thì không ai kêu khổ nữa, mọi người đều căn răng chịu đựng.
Hơn nữa bên cạnh có một thùng nước muối đun sôi để nguội, cơm trưa cơm chiều còn có súp đậu xanh để uống. Đãi ngộ như vậy, các gia đinh cũng không ai kêu khổ.
Đánh xong quay về đội rồi, Triệu Tiến nghiêm túc hô mệnh lệnh. Mặt hắn kéo căng, tâm tình lại rất nhẹ nhàng. Vốn cho rằng sư phụ ủ rượu khó tìm, bởi vì rượu là từng giây từng phút đều có người uống, hơn nữa người uống đâu đâu cũng có, tiêu phí số lượng lớn như vậy, sư phụ ủ rượu khẳng định kiếm tiền không ít, tối thiểu sẽ thu vào một phần tiền công ổn định.
Khiến Triệu Tiến không ngờ chính là, trong thành ngoài thành Từ Châu thật sự là có không ít sự phụ ủ rượu đổi nghề. Nguyên nhân này cũng liên quan từ việc Từ Châu khó khăn. Hóa ra chen chốt là kênh đào Từ Châu, là điểm giữa của dòng người nam bắc và giao lưu hàng hóa, giàu có phồn hoa, ngày ngày một lượng lớn rượu trắng được bán đi. Nhưng từ khi sông Ca mở, Từ Châu khó khăn, cũng không có nhiều người uống rượu nữa, không ít tửu phường đóng cửa do không kinh doanh được, sư phụ ủ rượu cũng đều đổi nghề.
Hơn nữa thời đại này con người khó rời khỏi cố thổ, không đến mức tuyệt cảnh sinh tử tuyệt đối sẽ không rời khỏi cố hương, cho nên rất nhiều sư phụ ủ rượu đều ở tại Từ Châu.
Nhóm bạn của Triệu Tiến không mất nhiều công sức, chỉ có Trần Thăng và Tôn Đại Lôi ra mặt đã tìm được vài người phù hợp với yêu cầu của Triệu Tiến, chuẩn bị hai ngày nữa tới gặp mặt.
Nhìn gia đinh xếp hàng trước mạt, Triệu Tiến mỉm cười, những tích lũy mà mình cố gắng gây dựng, hiện tại hết thảy đều đã đi theo quỹ đạo rồi.
Vừa mới nghĩ đến đây, chợt nghe có người gọi:
- Tiến thiếu gia.
Theo tiếng gọi nhìn sang, là Diệp Văn Thư đã tới. Hiện giờ người báo danh mỗi ngày đều có vài người, Triệu Tiến thấy thích hợp, trực tiếp an bài họ đi nha môn đăng ký với Diệp Văn thư, cũng không cần Diệp văn thư ngày nào cũng phải đến bên này. Vài người Diệp văn thư nghe được tin này rất là thất vọng, bởi vì ý nghĩa chính là không được nhận khoản thu nhập thêm nữa rồi.
Diệp Văn Thư cũng không đi tới một mình, phía sau còn có một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo vải màu nâu, vẻ mặt rất câu nệ.
- Hóa ra là Diệp thúc.
Triệu Tiến cười tiếp đón.
- Không đảm đương nổi xưng hô như thế. Tiến thiếu gia thật sự muốn giết ta rồi. Gọi tại lạ là Diệp Côn đi.
Diệp Văn thư cười đi tới.
Triệu Tiến nhìn người phụ nữ đi phía sau Diệp văn thư, biết hẳn là có việc đến bàn bạc, bèn an bài Trần Thăng dẫn mọi người huấn luyện, hắn giơ tay làm tư thế mới Diệp văn thư cùng nhau vào viện tử.
Hiện giờ Vương Triệu Tĩnh không tham gia huấn luyện bên ngoài, ngày ngày ở trong viện tử đọc sách viết chữ. Thấy Triệu Tiến đi vào, y cười ngồi một bên.
- Tiến thiếu gia, tại hạ có chuyện xin ngài hỗ trợ.
Vừa đi vào, Diệp Văn thư do dự rồi mở miệng.
Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Mời nói, để tôi xem có giúp gì được không.
Diệp Văn Thư vội vàng gật đầu, giới thiệu lão phụ kia:
- Tiến thiếu gia, vị này chính là đường thẩm của tại hạ.
Đường thúc của Diệp văn thư năm ngoái đã chết, mà trước đây, đường huynh đệ của Diệp văn thư một người lúc đi thuyền đã rơi xuống sông chết đuối, một người khác thì làm ăn ở Hà Nam một đi chưa trở lại, đường thẩm của Diệp văn thư sống cơ khổ một mình, do Diệp Văn Thư thường xuyên tiếp tế.
Nói đến, Triệu Tiến cũng nghe nói đến hàng xóm của Diệp Ngô thị này, là Cử nhân Dương Trung Bình câu kết với Vân Sơn tự.
Dương cử nhân xuất thân bần hàn, lẽ ra sau khi trúng cử nên xây nhà ở nơi khác để ở, nhưng y lại muốn tranh giành phần mặt mũi này, để cho đám bạn hàng xóm lúc trước xem thường mình nghèo thấy họ đã có mắt như mù như thế nào.
Phú quý đến sau đương nhiên không thể phá nhà cửa, chỗ ở của Dương Trung Bình đã tu sửa mấy lần, nhưng dù sao cũng chật chội, ở vẫn không thoải mái, năm nay Dương gia muốn xây dựng mở rộng thêm.
Xây thêm thì phải mua lại nhà của hàng xóm, Diệp Ngô thị cũng ở trong nhóm này. Diệp Ngô thị sống ở trong thành không dễ dàng, cũng định bán nhà cửa đi lấy tiền về quê dưỡng lão.
Nhưng không ngờ khế ước căn nhà vì năm rộng tháng dài mà đã bị chuột gặm mục nát cả rồi.
Việc này bị quản gia của Dương cử nhân biết được, đã nói thẳng với Diệp Ngô thị căn nhà đó chính là của Dương gia, bà ta ở đã nhiều năm, tiền thuê không phải trả, giờ hãy mau chóng rời khỏi căn nhà ngay.
Căn nhà của Diệp gia này cũng đáng giá hơn hai mươi lượng bạc, Diệp Ngô thị chỉ chờ khoản tiền này để dưỡng già, đương nhiên không thừa nhận việc này.
Nhưng Dương gia làm việc tuyệt tình, quản gia của Dương Trung Bình mang theo mấy người tới nhà uy hiếp, nói nếu không đi, Dương gia sẽ đi nha môn cáo trạng bà, đến lúc đó còn yêu cầu Diệp Ngô thị bồi thường tiền nữa.
/214
|