Chương 137: Thuê nhân công.
Nói tới đây, Đồng Tri Châu cũng nghĩ tới, lần huyết chiến của Triệu Tiến ở thành nam đó cũng tính là hăng hái làm việc nghĩa, nếu không phải án tử, đương nhiên ấn tượng của ông ta sẽ không sâu. Đồng Tri Châu vỗ bàn trà nói:
- Chẳng lẽ người giết tên lừa đảo để cứu người chính là Triệu Tiến kia.
- Đông gia anh minh, đúng là thiếu niên kia. Thật không thể tưởng tượng được, tuổi hắn còn nhỏ nhưng không tới nửa tháng mà trên tay đã có gần ba mươi mạng người, không thể tưởng tượng được!
Vương sư gia cười nói.
Nghe được ba mươi mạng người, trong lòng Đồng Tri Châu chấn động mãnh liệt. Quan phủ đúng là cường quyền thật nhưng đối mặt với người quá mạnh mẽ cũng muốn rút lui. Vừa nghe Triệu Tiến mạnh mẽ như vậy, lập tức ý nghĩ muốn bảo vệ tôn nghiêm thể diện cũng giảm xuống vài phần.
Đồng Tri Châu trầm ngâm một lúc, nâng ly trà lên nói:
- Từ trước tới giờ Dương Trung Bình kia đều không biết kiềm chế hành vi của mình, chịu chút giáo huấn cũng không phải là chuyện xấu. Vương tiên sinh không cần phải đi, ở lại uống trà đi.
Đúng lúc trong nha môn Tri châu phát sinh đoạn đối thoại này, trong độc viện, Triệu Tiến đã gặp vị khách nhân kia.
Trần Thăng dẫn người đi huấn luyện ở bên ngoài, y như phán đoán của Triệu Tiến lúc đầu, đồng bạn của hắn và đám gia đinh đồng thời tiếp xúc với hạng mục thao luyện nhưng tốc độ và trình độ nắm vững lại vượt xa. Chưa đến mười ngày, đồng bạn đã đủ tư cách làm huấn luyện viên. Ở phương diện này, Trần Thăng và Đổng Băng Phong còn đặc biệt xuất sắc, nghĩ lại, có lẽ liên quan đến việc Trần Thăng cùng Đổng Băng Phong đều xuất thân ở trong quân mà ra.
Hiện tại, mỗi ngày Vương Triệu Tĩnh đều ở trong sân đọc sách, đọc sách mệt lại ở trong sân của mình luyện võ, lúc Triệu Tiến cùng khách nhân đàm luận, nếu không cần y tránh đi, y sẽ yên lặng ở một bên lắng nghe.
Triệu Tiến ngồi thẳng tắp ở trên ghế, hắn cố ý giữ loại trạng thái cẩn thận tỉ mỉ này. Triệu Tiến hiểu ý nghĩ của việc làm gương tốt, nếu phải nghiêm khắc giáo huấn thủ hạ, chính mình càng phải làm gương tốt thì mới có tác dụng.
Trạng thái này của hắn làm cho người đối diện chịu áp lực rất lớn. Không cần nói gì khác, chỉ riêng tên của Triệu Tiến đã khiến trong lòng của Tri châu đại nhân chịu một cú sốc, chứ đừng nói là dân chúng bình thường, hai người đứng đối diện với Triệu Tiến chỉ kém không quỳ trên mặt đất luôn rồi.
- Các ngươi nói Từ Châu hiện giờ không thích hợp ủ rượu?
Triệu Tiến trầm giọng hỏi.
Nếu không phải Tôn Đại Lôi giới thiệu qua, nói rằng người lớn hơn là bốn mươi ba tuổi, tuổi của người nhỏ là ba tám tuổi, Triệu Tiến nghĩ tới hai người trước mặt này đều phải năm mươi sáu mươi tuổi rồi.
Người hơn bốn mươi tuổi tên là Lư Hướng Cửu, mười năm trước đóng cửa tửu phường gia truyền, hiện giờ ở ngoại thành có hơn trăm mẫu đất, cả nhà vất vả trồng trọt, miễn cưỡng được coi là tiểu địa chủ. Người hơn ba mươi tuổi họ Tô, tên có một chữ, Tô Đại, là một thợ khéo của tửu phường, mười một tuổi học nghề, từng bước trở thành người ủ rượu như dự định, sau khi tửu phường đóng cửa thì luôn ở ngoại thành cạnh sông Hoàng Hà làm khuôn vác để mưu sinh.
Hai người bọn họ ngược lại lại không biết uy danh của Triệu Tiến, nhưng nhìn gia đinh huấn luyện ở bên ngoài, lại nhìn thấy Vương Triệu Tĩnh phong tư xuất chúng ở bên cạnh, ở trong lòng đã cho rằng Triệu Tiến là một đại nhân vật khó lường - quý gia công tử. Tuy rằng buồn bực tại sao vị này lại tỉ mỉ hỏi quy trình ủ rượu như vậy, hơn nữa rõ ràng còn nghe rất vui vẻ, nhưng hai người bọn họ vẫn nơm nớp lo sợ.
Nghe thấy Triệu Tiến hỏi lại, Lư Hướng Cửu kia run một cái, vội vàng trả lời:
- Bẩm lão gia, thật sự không được.
- Những năm trước có thể, tại sao bây giờ lại không được?
Triệu Tiến ôn hòa hỏi.
Ở bên cạnh, lực chú ý của Vương Triệu Tĩnh từ trên sách vở đã dời đi, tò mò chú ý trong phòng, mỗi một câu đều cẩn thận lắng nghe.
- Bẩm lão gia, trước đây ít năm có kênh đào chảy qua trước cửa Từ Châu chúng ta, bên trong thành lại có kho lương thực lớn của Hộ bộ, giá lương thực rất rẻ, tửu phường có thể kiếm được lợi nhuận. Hiện tại lương thực không còn ở đây nữa, giá lương thực cũng theo đó tăng cao, công việc ủ rượu không thể kiếm được tiền.
Rốt cuộc Lư Hướng Cửu vẫn là người từng làm ở tửu phường, đối với toàn bộ quy trình đều rất quen thuộc. Lúc trước, gần như toàn bộ lương thực của Từ Châu là do vận chuyển đến, hiện tại giá lương thực tăng cao, ủ rượu thật sự không có lợi gì.
Nghe được “Không có lợi”, “Giá lương thực tăng cao”, lông mày của Triệu Tiến chau lại, trầm ngâm hỏi:
- Ngoài thành có không ít các loại cao lương, chắc giá sẽ không đắt.
Tiếp tục nói chuyện, trạng thái căng thẳng của Lư Hướng Cửu và Tô Đại cũng biến mất nhiều. Đã nhiều năm hai người bọn họ không tiếp xúc với rượu rồi, bây giờ nói đến, đều khơi gợi lên rất nhiều hồi ức.
- Cao lương?
Tô Đại ngạc nhiên hỏi, sau đó lập tức cười khổ nói:
- Lão gia, cao lương đúng là không đắt, dù hạn lụt nhưng thứ kia vẫn có thể bảo vệ thu hoạch, năm trước là hai trăm văn tiền, năm kia cũng chỉ hơn hai trăm văn một chút, nhưng dùng cao lương làm nguyên liệu ủ rượu, rượu hoàn toàn không thể uống được.
Lư Hướng Cửu ở bên cạnh cũng nói tiếp:
- Tô Đại nói không sai, dùng cao lương để làm rượu, hương vị rất kém, uống vào không khác gì dùng búa gõ trên đầu vậy. Rượu này cho dù làm ra thì bán cũng không được giá, chỉ có mấy người nghèo mới bằng lòng mua về uống. Nghe nói phương Bắc đã bán cho Thát tử, cái đó thật ra có thể bán được giá cao nhưng không trông cậy vào được, muốn làm rượu tốt chỉ có thể dùng gạo lúa mạch, nhưng hiện tại căn bản là không kiếm được lợi nhuận.
Nghe được “ Như búa gõ vào đầu”, Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh đều cười rộ lên, không khí trong phòng cũng trở nên thoải mái nhiều.
Nếu nói như vậy, ủ rượu căn bản không thể kiếm được tiền. Vương Triệu Tĩnh quay đầu nhìn về phía Triệu Tiến, khiến y thấy lạ là vẻ mặt của Triệu Tiến không có vẻ gì thất vọng, mà dường như càng thêm hưng trí bừng bừng. Triệu Tiến ở bên kia cười, tiếp tục hỏi:
- Ngày trước làm nhiều rượu như vậy, rượu này đều do người trong vùng mua uống ư? Hiện tại nhiều tửu phường đóng cửa như vậy mà vẫn chưa ai nghiện rượu sao?
Nói hay, tất cả mọi người đều cười, Lư Hướng Cửu khom người nói:
- Lão gia, thời điểm sông Ca chưa mở, chợ ở Từ Châu rất phồn vinh, có tiền hơn, uống rượu nhiều, nhưng một nửa số lượng vẫn là do bán được trên sông đấy.
Trên sông? Triệu Tiến không rõ đối phương nói là kênh đào hay là Hoàng Hà. Tô Đại ở bên kia lại nói tiếp:
- Tào đinh trai tráng vận tải ở trên sông có khi phải mất cả tháng, cả năm ở trên thuyền, quanh năm suốt tháng thì chỉ có mấy tháng ở trên bờ, bọn họ đều thích dùng rượu giải sầu. Hơn nữa, thời điểm thuyền đi qua nơi có núi, hồ, đều có thể nâng cốc uống. Thương gia lui tới cũng muốn uống mấy ngụm chứ nói chi là nhà đò và các thuyền viên.
Xem ra đúng là nói về kênh đào, hóa ra nguồn tiêu thụ nằm ở chỗ này. Vương Triệu Tĩnh gấp sách lại, y tuy rằng không hiểu được việc buôn bán và ủ rượu nhưng vừa nghe xong cũng có thể đưa ra được kết luận, ở Từ Châu không kiếm được tiền từ việc làm rượu này được.
Nguyên liệu chỉ có thể dùng gạo lúa mạch, mà ở Từ Châu, gạo lúa mạch trong vùng còn không đủ tự cấp, muốn đưa từ bên ngoài vào thì giá cả lại không hề thấp, phí tổn dùng để ủ rượu rất cao. Số lượng cao lương rất lớn nhưng dùng để ủ rượu lại cho hương vị rất kém, bán không được bao nhiêu tiền, càng không cần nói tới Từ Châu khó khăn như vậy, căn bản là bán không được. Hơn nữa kênh đào ngược dòng với sông Ca, ở Từ Châu cũng không bán được đến kênh đào, chi phí cao, không nguồn tiêu thụ, làm chuyện này không có ý nghĩa chút nào.
Tuy nhiên Vương Triệu Tĩnh lại cảm thấy hẳn là có cái gì chính mình không nghĩ tới, bởi vì y cảm thấy y có thể nghĩ đến thì khẳng định Triệu Tiến cũng nghĩ tới.
- Ôi, ở Sơn Đông lại gặp nạn, nghe nói còn có chuyện ăn thịt trẻ con, chỉ sợ giá cả của cao lương lại tăng.
Lư Hướng Cửu cảm khái.
Dịch tử tương thực (dễ dàng ăn thịt đồng loại), đây đúng là thảm kịch của nhân gian, nghe xong, lòng Vương Triệu Tĩnh liền run lên, nhưng theo những gì được nói đến, thiên tai ở Sơn Đông, thể nào xung quanh cũng phải cấp lương thực, của dân gian cũng muốn mua. Tiếp giáp với Sơn Đông, giá lương thực ở Từ Châu chắc chắn cũng sẽ tăng lên, việc ủ rượu càng không hợp lý.
Vương Triệu Tĩnh tuy nghĩ như vậy nhưng vẻ mặt lại bất động thanh sắc, trong lòng hắn cũng tràn ngập tò mò, muốn biết Triệu Tiến sẽ làm gì tiếp theo.
- Bên trong thành có tửu phường không?
- Có mấy nhà, đều ở thành Nam, hiện tại có lẽ chỉ có một nhà mở thôi.
- Đầy đủ dụng cụ là có thể bắt đầu ủ rượu sao?
Lư Hướng Cửu và Tô Đại liếc nhau một cái, hai người có chút không rõ ràng, nãy giờ nói nhiều như vậy, còn nói rất rõ ràng, ủ rượu ở Từ Châu chính là không kiếm được tiền. Vị lão gia trẻ tuổi ở trước mắt này lại muốn ủ rượu, chẳng lẽ lại là phú gia công tử muốn làm chơi? Nhưng tuổi Triệu Tiến tuy nhỏ, điệu bộ lại rất trầm ổn, không giống loại nhân vật thích làm xằng làm bậy.
- Tuy nói mấy năm qua không dính qua bã rượu, nhưng chỉ cần có dụng cụ, có lương thực, nhất định có thể làm ra rượu.
Lư Hướng Cửu nói rất tự tin, Tô Đại ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
Triệu Tiến gật đầu nói:
- Tiền công một người một tháng là ba lượng bạc, bao ăn bao ở, dự định một năm, các người đồng ý làm việc cho ta không?
Vừa nói ra giá tiền, cả phòng lập tức yên tĩnh lại, Lư Hướng Cửu và Tô Đại bất chấp cái gì kính sợ, nhìn lẫn nhau, lại ngẩng đầu sững sờ mà hỏi:
- Lão gia, ngài nói mỗi người mỗi tháng có thể nhận ba lượng bạc, cấp trước một năm, sau đó còn bao ăn bao ở?
Vào lúc đặt câu hỏi Tô Đại đều nói không được lưu loát rồi, thanh âm đều run run. Lư Hướng Cửu cũng nhìn chằm chằm vào Triệu Tiến, mà ngay cả Vương Triệu Tĩnh ở bên cạnh cũng nghiêng mặt qua nhìn Triệu Tiến. Hiện tại mỗi tháng đồng bạn mới được lĩnh có hai mươi lạng bạc, không ngờ lại đem trả cho hai người thợ ủ rượu có vẻ ngoài xấu xí này nhiều tiền như vậy.
Mặc dù không trải qua dân tình nhưng Vương Triệu Tĩnh cũng biết đại khái một chút giá thị trường, bình thường làm tiểu nhị ở cửa hàng, học nghề được ba năm mà đủ ăn cũng được coi là tốt lắm rồi, cho dù có tiền công, ba lượng tiền công một năm cũng coi như dị thường nhiều rồi. Vậy mà Triệu Tiến lại lập tức trả mỗi tháng ba lượng, còn có điều kiện bao ăn bao ở, rất không hợp với lẽ thường.
Vương Triệu Tĩnh muốn mở miệng khuyên bảo, lại bị Triệu Tiến mỉm cười liếc nhìn, lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Tiền công tuy rằng không hợp lý nhưng không phải không trả nổi, hơn nữa Triệu Tiến làm việc đều có đạo lý của hắn, Vương Triệu Tiến cảm thấy vẫn nên để hắn tự quyết thì hơn.
Triệu Tiến cười gật gật đầu, sau đó lại nói:
- Bạc có thể lĩnh trước, chỉ cần các ngươi ký vào công văn khế ước, bạc chính là của các ngươi.
Trên mặt Tô Đại lộ ra thần sắc kích động, nhưng Lư Hướng Cửu có gia có nghiệp nên điềm đạm hơn nhiều, ông ta cẩn thận hỏi:
- Lão gia, chúng tiểu nhân có thể tìm người trong nha môn đến đây chứng thực được không?
- Có thể, khế ước đưa ra, các người có thể tìm người quen trước đây nhìn thử, cảm thấy có gì không ổn, không cần ký.
Triệu Tiến cười nói.
Nghe được lời giải thích, Lư Hướng Cửu và Tô Đại càng thêm kích động. Lúc này Triệu Tiến thu lại nụ cười, nói:
- Con người của ta luôn đúng theo quy củ, chỉ cần dùng tâm dựa theo quy củ mà làm việc, tiền công hay thứ gì khác cũng không cần lo lắng. Nhưng nếu làm sai quy củ, ta là người cũng không nói đến tình cảm, các người ở ngoại thành, khả năng chưa nghe đến ta, khi đi ra thì tìm người hỏi thăm một chút, nếu công văn đã ký thì các ngươi cũng không được hối hận.
/214
|