Chương 140: Bình thường
- Nhớ năm ấy ta cũng được thấy cảnh đại quân đi qua đây, chỉ sợ chỉ có thân binh thân vệ mới có loại khí thế này.
- Còn so sánh với đại quân đi qua cái gì. Từ Châu Vệ của chúng ta, Từ Châu Tả Tệ, còn có tham tướng Từ Châu đứng đầu tiểu doanh, phía dưới kia chẳng lẽ không phải là đại quân, đều không so được với những người này.
- Những người kia, không phải là những người nghèo khổ sao?
Triệu Tiến đi ở phía trước, nhóm đồng bạn của Triệu Tiến thì đi ở bốn phía, canh giữ đội ngũ, không cho đội hình và kỷ luật xảy ra vấn đề nào. Nghị luận ở bên ngoài bay vào trong tai họ, sắc mặt Triệu Tiến trầm tĩnh mà trên mặt đồng bạn của hắn cùng bọn gia đinh đều xuất hiện thần sắc tự hào, theo bản năng ưỡn ngực lên, sống lưng thẳng tắp.
Người qua đường kính sợ, kẻ nhàn rỗi bàn luận, mà đám bạn cùng tuổi thì không chút che giấu vẻ mặt hâm mộ, bọn họ đều cảm thấy đội ngũ thật chỉnh tề, mọi người hòa làm một thể, một người mà như có lực lượng của trăm người vậy, từ nay về sau không sợ gì cả.
Tới tửu phường, bọn gia đinh theo sự phân công bắt đầu làm việc, trong mắt những tiểu nhị trẻ tuổi được thuê làm ở tửu phường đều toát ra ánh lửa hâm mộ.
Dọc theo đường đi đồng bạn rất trật tự, tới tửu phường rồi lập tức đem vây Triệu Tiến lại, trên mặt là thần sắc kích động, mọi người nhìn ta, ta nhìn ngươi, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không biết nói lên như thế nào.
Vương Triệu Tĩnh cười, giơ ngón cái lên, nói:
- Triệu huynh nghĩ thật chu toàn, hàng ngày dùng biện pháp huấn luyện này, tất cả mọi người đều không nhìn ra lợi ích gì, không nghĩ tới có thể luyện ra đội ngũ như vậy. Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được.
Đây là lời nói trong lòng của mọi người, từ nện bước chỉnh tề cùng với khí thế không thể lý giải xuất hiện, tất cả mọi người có một loại cảm xúc không nói lên lời lại làm cho nhiệt huyết của người ta sôi trào.
- Hiện tại chỉ là cái có thể nhìn thấy được, tác dụng thật sự phải trải qua chiến trận. Giống như huynh đệ chúng ta, sau một thời gian dài luận võ luyện võ, giết được người mới coi như hoàn chỉnh.
Triệu Tiến cười nói.
Hắn nói xong, mọi người đều an tĩnh lại, mỗi người như có điều suy nghĩ. Một lát sau, Trần Thăng mới thở dài một hơi, trầm ổn gật đầu, Vương Triệu Tĩnh thì mỉm cười, chỉ ở nơi đó lắc đầu, Tôn Đại Lôi không ngừng quay đầu nhìn bọn gia đinh đang bận việc đến lu bù lên, mà vẻ mặt của Đổng Băng Phong và Thạch Mãn đều là kích động, Cát Hương cùng Lưu Dũng lại đang nhìn chằm chằm vào Triệu Tiến.
Tửu phường không nhỏ, rất nhiều nơi cần dọn dẹp, nhưng nhân lực cũng đủ thậm chí là vượt quá số lượng. Trong vòng ba ngày đã dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, sau đó chính là việc vận chuyển dụng cụ vào trong, xe cao lương và những nhu yếu phẩm cũng đều đã đầy đủ.
Cuộc hành quân của gia đinh kia đã được cả Từ Châu chăm chú nhìn, mọi người đều biết Triệu Tiến có thể luyện binh, gia đinh dưới tay đi lại như đại binh di chuyển, có khí thế vô cùng sâm nghiêm, sau đó mở tửu phường ở thành Nam, xung quanh đặt mua chế tạo dụng cụ, thu mua cao lương trong tay thương nhân bán lương thực và địa chủ ở Từ Châu. Hai việc này khiến cho mọi người trong thành đều biết chuyện Triệu Tiến mở tửu phường, cũng biết Triệu Tiến muốn dùng cao lương để ủ rượu.
Toàn bộ người thành Từ Châu đều chờ xem Triệu Tiến bị chê cười, mấy nhà nuôi heo trong ngoài thành đều chuẩn bị xong, Triệu Tiến ủ rượu không thành, cao lương lãng phí và bã rượu thì lấy đi cho heo ăn.
Theo mạng lưới tin tức của Triệu Tiến ngày hôm nay, mọi nơi bên trong thành đều chế giễu việc này, không đợi bao lâu nữa sẽ biết. Sở dĩ trưởng bối, thuộc hạ còn có đồng bạn của hắn nói với hắn việc này, chính là không muốn hắn làm chuyện kinh doanh rõ ràng sẽ thất bại này.
Nhưng Triệu Tiến lại không có động tĩnh gì, đem mọi thứ trở thành gió thoảng bên tai.
Nhận thấy Triệu Tiến không nghe khuyên bảo, mọi người cũng không tiếp tục kiên trì, đồng bạn đều cảm thấy cho dù là làm điều này hay không cũng không hề gì, hành động lần đó của hơn trăm gia đinh từ nơi để hàng đến tửu phường, không hiểu sao lại làm bọn hắn vô cùng tin tưởng, không làm không được.
Mà thái độ của trưởng bối lại rất đơn giản, chính là xuôi gió xuôi nước quá cũng không tốt, phải chịu một bài học thì mới có ích.
Vốn người uống trà ở Bộ phòng cùng tổng Bộ đầu Trần Vũ lúc nào cũng là một người, bên cạnh có mấy kẻ xu nịnh đứng cùng. Một tháng trước, lúc Trần Vũ uống trà đều vui vẻ kêu Triệu Chấn Đường uống cùng, hai người ngồi đối diện nhau mà uống trà, vây quanh bên cạnh có một đám bộ khoái và bạch dịch nịnh nọt, một mực lấy lòng hai người, mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, không thể không nói đến chuyện Triệu Tiến mở tửu phường. Trần Vũ cười nói:
- Bạc trong tay tiểu tử nhà ông đúng là không ít, mất đi thì mất, nói sao thì ở cái tuổi của nó nên chịu một bài học cũng không phải là có hại.
Triệu Chấn Đường cười gật đầu, nói:
- Đúng là vậy.
Sau khi nói xong, mày Triệu Chấn Đường nhăn lại, thần sắc có chút cổ quái nói:
- Tuy nhiên mấy năm nay nó chưa làm sai chuyện gì, cho dù khoản tiền cho vay mỗi năm kia, mua lương thực mùa thu cũng là chuyện bình thường, có lẽ thật sự có thể hoàn thành tửu phường.
Trần Vũ cười to, chỉ nói Triệu Chấn Đường cưng chiều đứa con nhà mình quá. Một đám người đều hợp lại cười.
Sau khi tửu phường Phiêu Hương bỏ hoang được dọn dẹp xong, phụ thân của Thạch Mãn Cường dẫn đội công nhân vào tiếp quản, bắt đầu tu sửa, trang trí.
Phụ thân của Cát Hương chuyên phụ trách thức ăn và tạp vụ ở nơi để hàng , bởi vì ở chỗ này kiếm được nhiều hơn so với bày quầy bán hàng.
Bây giờ tiệm thợ rèn của Thạch gia cũng đã thành nghề tay trái, những nghề chính còn lại thì triệu tập các thợ thủ công giúp Triệu Tiến tu sửa, chỉnh đốn phòng ốc, việc này cũng kiếm được rất nhiều. Theo lời Thạch Mãn Cường mà nói, từ nhỏ tới lớn, số lượng thịt và bột mỳ mà gia đình ăn cũng không nhiều như năm nay.
Các dụng cụ của tửu phường nhanh chóng được chuẩn bị, có một đám thợ thủ công có kinh nghiệm ủ rượu phong phú chủ trương, lại có đầy đủ tiền tài và nhân lực đương nhiên việc vận hành sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng ủ rượu cũng không phải chuyện làm trong chốc lát là xong, cần ngâm cao lương, chưng cất lần đầu, hầm cao lương, chưng cất lần hai, lại thêm đủ loại quy trình rắc rối, coi như mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, cũng phải gần hai mươi ngày sau mới có thể là ra rượu.
Lư Hướng Cửu và Tô Đại thấy Triệu Tiến tin tưởng tràn ngập như vậy, còn tưởng rằng hắn có phương pháp đặc biệt nào cho việc ngâm cao lương kia, vì vậy trước khi bắt đầu công việc còn cố ý chạy đến thỉnh giáo Triệu Tiến, không nghĩ tới Triệu Tiến chẳng có biện pháp gì mới cả, chỉ bảo bọn hắn cứ dựa theo phương pháp cũ mà làm.
Chuyện này bị những người chú ý tới Triệu Tiến biết, mọi người đều không coi trọng tương lai của tửu phường này. Cũng có người nghĩ Triệu Tiến làm ra đám rượu mạnh thứ cấp này là muốn phân chia cho các hiệu ăn quán rượu bên trong thành, mọi người cũng chuẩn bị bịt mũi mà mua, coi như là thu tiền đất.
Mỗi ngày Lư Hướng Cửu và Tô Đại đều đến bẩm báo tiến triển của tửu phường, mọi thứ đều đang được tiến hành bình thường.
Phần lớn tinh lực của Triệu Tiến đều đặt ở việc huấn luyện gia đinh, lần đó trải qua việc “hành quân”, từ trên xuống dưới, tinh thần huấn luyện của mọi người đều tăng cao.
Còn ở trong nhà, vợ chồng Triệu Tam chạy nạn, được Triệu Chấn Đường thu nhận và giúp đỡ, bọn họ đã trải qua những ngày cực khổ, đương nhiên biết cuộc sống sinh hoạt bây giờ vô cùng quý giá. Ngày đó Triệu Chấn Đường nói nếu còn tiếp tục tín giáo thì sẽ đuổi ra khỏi nhà, vợ chồng Triệu Tam bị dọa sợ, cũng không dám đốt hương thờ cúng nữa.
Qua vài ngày, vợ chồng Triệu Tam liền tỉnh ra, bắt đầu tiếc cho khoản tiền mua thuốc của mình lại bị đem ra ngoài thờ cúng hết, Trong lúc đó còn có người giáo hữu hương chúng đến tìm, đều bị vợ của Triệu Tam đuổi trở về.
Tháng sau qua được một nửa, thời tiết đã rất nóng, nếu như là ngày nắng mà nói, buổi huấn luyện giữa trưa sẽ lùi lại sau một canh giờ, bằng không sẽ có người vì phơi nắng mà bị cảm.
Bọn gia đinh phân rõ phải trái, bắt đầu theo bản năng phục tùng khẩu lệnh, tập luyện bước đi cũng càng lúc càng có bộ dáng, Triệu Tiến bắt đầu dạy cho bọn họ thương thuật (thuật dùng thương).
Ban đầu còn có tranh luận việc truyền cho bọn gia đinh võ kỹ gì, đương nhiên Triệu Tiến muốn truyền thụ thương thuật, mà Trần Thăng lại cho rằng dùng đao tốt hơn, những người khác thì không phù hợp cho lắm, Triệu Tiến dùng lời nói rất đơn giản để thuyết phục Trần Thăng.
- Đầu tiên, thương thuật của ta chỉ có hai cái, thứ hai, chế tạo thương mâu đơn giản hơn nhiều so với chế tạo đao búa.
Bọn gia đinh sau khi nghe được tin mình có thể được luyện võ đều rất hưng phấn và tò mò, bởi vì thương thuật của Triệu Tiến đã được truyền lưu vô cùng thần kỳ, bọn họ đều muốn được học loại võ kỹ khó lường này.
Ngay từ đầu huấn luyện bọn họ liền thất vọng, Triệu Tiến dạy bọn họ rất đơn giản, cầm trường mâu đâm về phía trước, sau đó rút về, lại đâm tiếp, một động tác huấn luyện như vậy phải lặp đi lặp lại trăm lần ngàn lần, cực kỳ buồn tẻ.
Tuy nhiên, đám gia đinh đối với việc huấn luyện buồn tẻ này đã thành thói quen, tuy rằng cảm thấy không thú vị, nhưng lại rất kiên trì.
Tháng bảy tới, trong hầm rượu đã tràn đầy nguyên liệu cao lương, trang rượu vò rượu cũng được vận chuyển vào trong sân tửu phường.
Ở bên trong gọn gàng phân minh, nhưng lại có chút tin tức không tốt, cao lương vốn rất rẻ giờ lại tăng giá, hơn nữa còn tăng giá gấp đôi, thương nhân bán lương thực còn cố ý tìm đến Triệu Tiến để giải thích. Bởi vì nạn đói ở Sơn Đông, giá lương thực tăng cao, cho nên vận chuyển lương thực đi Sơn Đông có thể được nhiều lợi nhuận, bán cao lương cũng có thể được lợi nhuận, cho nên giá cả liền tăng vọt lên.
Chuyện này trở thành đề tài bàn luận của rất nhiều người trong thành Từ Châu, mọi người nghĩ đó sẽ trở thành một trong những nguyên nhân thất bại của tửu phường của Triệu Tiến.
Triệu Tiến đối với chuyện này rất thờ ơ, mỗi ngày vẫn đi huấn luyện gia đinh của hắn, nơi để hàng giờ đây cũng không có nhiều người dám đi xem náo nhiệt nữa, một trăm người cầm trường côn đồng thời đâm về phía trước, đồng thanh hô: Giết, quá mức chấn nhiếp nhân tâm, thậm chí có kẻ nhàn rỗi bị dọa cho ngồi bệt xuống đất.
- Bước ra khỏi hàng!
Sau khi đọc một chuỗi dài các tên, hai mươi mấy tên gia đinh ủ rũ đi ra từ trong đám người.
Khi huấn luyện, Triệu Tiến đứng trên mộc đài mới xây dựng, gia đinh phía dưới ai đang lúc huấn luyện mà không đến nơi đến chốn sẽ phát hiện được ngay.
- Trong khi huấn luyện không thể lơ đãng, mệnh lệnh vừa ra là phải toàn lực đâm lên. Nếu là thực tế, chậm một giây là ngươi sẽ bị người khác đánh, thậm chí là bị giết. Phạt! Tái phạm tăng gấp đôi!
Triệu Tiến ở trên đài lớn tiếng nói.
Hai mươi mấy gia đinh bị gọi ra quỳ rạp trên mặt đất. Gia đinh hàng thứ nhất cầm trường côn trong tay bước lên đánh.
Trần Thăng đứng phía bên phải đầu hàng thứ nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đội ngũ, những người ở toàn bộ đội ngũ xung quanh, vừa rồi hai mươi mấy người trong đám người kia hơn phân nửa là do bọn họ phát hiện đấy.
Hiện tại đám gia đinh đối với đám người Trần Thăng đều tràn ngập sợ hãi, bởi vì bọn hắn giống với Triệu Tiến, đều là huấn luyện viên nghiêm khắc.
Trong tay Triệu Tiến cầm côn gỗ, làm một động tác đâm lên tiêu chuẩn, rút về, vừa muốn giảng giải, lại nghe thấy ở phương Bắc vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nơi để hàng tuy rằng nhiều người nhưng tất cả mọi người đang đứng trang nghiêm bày trận, hết sức an tĩnh, xung quanh cũng không có kẻ rảnh rỗi đứng xem, làm cho mọi người nghe thấy tiếng bước chân rất rõ ràng.
Không nghĩ đến người tới lại là Triệu Tam, lông mày Triệu Tiến lập tức nhăn lại. Trên dưới Triệu gia đều biết Triệu Tiến ở nơi để hàng làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa rất ăn ý đều không theo đến, ngay cả vợ chồng Triệu Tam cũng ít khi tới.
/214
|