Đại Minh Võ Phu

Chương 146

/214


Chương 146:. Ác nhân tự có ác nhân trị.


 





Người ở trên con đường này nhìn Triệu Tiến bọn họ lũ lượt kéo đến đều cuống không kịp tránh vào lề đường, hỏi han lẫn nhau rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh đã có người phát hiện Triệu Tiến theo ở phía sau đoàn người. Triệu Tiến ở thành nam nhưng ai ai cũng biết là nhân vật có tiếng. Sự xuất hiện của hắn khiến cho mọi người càng thêm nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bình thường sáu mươi mấy tên lưu manh đi trên đường, phô trương thanh thế ồn ào đàm tiếu, mấy con phố bên cạnh đều có thể nghe được. Hôm nay khi xuất phát cũng như vậy. Nhưng đi chưa được xa, cả bọn đều thấy khác lạ, quay đầu lại nhìn, phát hiện đám “gia đinh thương hành” mười lăm, mười sáu tuổi, tay cầm gậy, xếp hàng chỉnh tề bước đều.

Mặc dù không lên tiếng, nhưng lại gây cho người ta một kiểu áp lực khó hiểu. Lại nhìn nhìn mấy người trẻ tuổi đi sau cùng, nghĩ đến tin đồn về mấy người này. Đám lưu manh theo bản năng lập tức im lặng.

Như vậy trầm mặc đi càng làm cho người ta cảm thấy áp lực. Không khí trên phố Xuyên Mã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

Hiệu cầm đồ Phó Toàn kia và các cửa hiệu khác trên đường quả thực không giống nhau. Các cửa hiệu khác đã cài cửa lại rồi. Tiểu nhị ở cửa hiệu của y chẳng qua đi ra nhìn trước ngó sau, căn bản không có phản ứng gì khác.

Đương nhiên, đợi đến khi cả đại đội người vây quanh nhà y, chưởng quầy và tiểu nhị trong hiệu cầm đồ mới phát hiện không ổn.

Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý nhìn Triệu Tiến, Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Vàng bạc giữ lại, thứ khác không cần để ý.

Nhận được lệnh, hai người Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý hét lớn phát ra mệnh lệnh:
- Xông vào, đập, mặc sức đập phá.

Mấy chục tên lưu manh hô lên một tiếng, cùng tràn vào trong tiệm cầm đồ. Mở hiệu cầm đồ làm gì có người lương thiện. Chưởng quầy và quản gia cuống quít né tránh, bọn tiểu nhị cũng quơ lấy dụng cụ nghênh tiếp. Nhưng chiến đấu như thế này, bên nào nhiều người, thì bên đó thắng, chẳng bao lâu sau, bọn tiểu nhị đã bị đánh ngã ra đất, cửa hiệu bị đập nát bét.

Bên cạnh Triệu Tiến chỉ có một mình Cát Hương, đám gia đinh cũng chỉ có ba mươi người.

- Ngươi thủ ở chỗ này, không được để cho bọn chúng mang đồ của cửa hiệu cuỗm đi mất, cũng không được để cho người của cửa hiệu đập hỏng mất. Ta đi ra đằng sau.
Triệu Tiến dặn dọ một câu, rời đám đông đi theo con đường nhỏ bên cạnh, đi vào sân sau của hiệu cầm đồ.

- Đập phá rất tốt.

- Phó Toàn này là con rệp hút máu. 

- Cái nhà ở trước phố kia bị hắn bức tử chết tươi.

Đi trên đường, những lời bàn tán của người đứng xem rót vào tai, Triệu Tiến vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại có đắn đo, đã đập pháp như vậy rồi thì để cho nó vỡ.

Đi xuyên qua con đường nhỏ bên cạnh hiệu cầm đồ, đến một con phố liền đó. Nhà Phó Toàn này và hiệu cầm đồ thông nhau trước sau, ở một bên khác là trạch viện của y.

Trạch viện của nhà Phó Toàn tuy không to, nhưng ở đất của thành nam này trái lại ngay ngắn hiếm có, tường viện và cửa chính còn mới tinh.

Trần Thăng, Thạch Mãn Cường và Tôn Đại Lôi dẫn đám gia đinh chặn ở trước cửa nhà Phó Toàn. Nhìn thấy Triệu Tiến đi tới, Trần Thăng tiến lên nói:
- Bên trong chưa có người nào đi ra, cửa mở một chút lại vội vàng đóng lại.

Sau khi tiến vào phố Xuyên Mã, Triệu Tiến chia quân làm hai đường, chặn Phó gia một cách nghiêm ngặt, hiện nay phía trước có người đập, phía sau cũng không có cách nào để chạy, hoàn toàn bắt rùa trong hũ

- Đại ca, phải trèo tường vào sao?
Thạch Mãn Cường xoa tay nói, lâu không đánh nhau, y rất là phấn chấn.

Triệu Tiến cười lắc đầu, mở miệng nói:
- Lấy phác đao ra đây, chặt phá cửa ra.

Ra lệnh một tiếng, Lỗ Đại dẫn người cầm đao lên, nhằm vào cánh cửa chém tới.

Trước cửa chỗ đứng không đủ, cũng chỉ đủ năm người lên trên, năm thanh phác đao lần lượt chém xuống, trên cánh cửa vụn gỗ bắn tung tóe, âm thanh phát ra không ngừng.

Cánh cửa nhà Phó gia chất lượng rất tốt, lại dầy dặn, nhưng không chịu nổi năm phác đao liên tục chém xuống. Không lâu sau đã chém thủng ra một lỗ, sau đó chốt cửa cũng bị chém đứt. Lỗ Đại vốn mang theo đao định xông vào, bị đồng bọn ở phía sau kéo lại, mới biết là để Triệu Tiến vào trước.

Hôm nay trước khi xuất phát mười mấy thanh phác đao đều mang theo hết, có thể cầm đao là mười mấy người gia nhập sớm nhất, người nào người nấy đều rất kích động, người không cầm đao được cũng rất háo hức. 

Trong sân cũng có bốn người, tay cầm đoản đao và gậy, nhìn thấy thanh thế bên ngoài như vậy, sớm đã bị làm cho sợ mất mật. Một người đàn ông gầy còm cắn răng hô lên:
- Di Lặc phù hộ, nhà ta là thắp hương tin Phật đấy, các ngươi làm loạn, không sợ báo ứng sao?

- Ta là Triệu Tiến, ai là Phó Toàn?
Triệu Tiến vốn không quan tâm đến lời nói “miệng hùm gan sứa”, trầm giọng hỏi thẳng.


Nghe đến cái tên “Triệu Tiến” này, người đàn ông gầy còm tay run run, đoản đao lập tức rơi xuống đất. Ba người bên cạnh y mặt mũi trắng bệch, đồ không rơi xuống đất, nhưng người thì run bần bật, đều nhìn vào người gầy còm, khỏi cần nói, người này chính là Phó Toàn. 

- Có đàn bà thì đuổi ra, còn lại đập phá hết
Triệu Tiến đưa tay hạ lệnh.

Đám gia đinh sau lưng vâng dạ một tiếng, xông thẳng vào trong sân. Ba người bên cạnh tên gầy còm nhìn thấy mấy chục người cầm đao xông vào, vội vàng ném binh khí trên tay xuống, quỳ mọp xuống đất. Phó Toàn gầy còm lại định khom người nhặt đoản đao lên.

Tên Phó Toàn này tay còn chưa chạm tới đao, gậy trong tay Thạch Mãn Cường đã đập mạnh xuống, nện thẳng vào lưng, cả người nằm xoài xuống đất.

- Đêm qua người nào đến phóng hỏa nhà ta, nói ra, đập phá xong thì thôi, không nói, thì lột một lớp da.
Triệu Tiến lạnh lùng nói.

- Tiến Tiến gia, ta là tiểu Truyền Đầu của Văn Hương giáo, ngươi như vậy…

Câu nói một nửa đứt quãng, biến thành một tiếng kêu thê lương thảm thiết, trường mâu của Triệu Tiến đã đâm xuyên qua bàn tay của y, cắm thẳng xuống đất. 

- Ta biết rằng các ngươi là thuộc Văn Hương giáo, nói ra ai sai khiến.
Cánh tay Triệu Tiến dừng lại, lại ép hỏi.

Tay hắn ấn mạnh, bàn tay của Phó Toàn như muốn đứt rời ra, lại rên la thảm thiết. Trong phòng cũng đã kêu loảng xoảng, đám gia đinh bắt đầu đập.

Phó Toàn vô cùng hoảng loạn, cắn răng nói:
- Tiến gia, Văn Hương giáo bọn ta trên dưới giáo chúng có đến trăm vạn người.

Triệu Tiến xoắn tay một cái, lưỡi mâu chuyển động ở vết đâm trên bàn tay Phó Toàn, đau buốt xuyên vào tim, Phó Toàn lại thất thanh la lên.

Hiệu cầm đồ không lớn, Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý dẫn người đến rất nhanh đã đập một trận tan tành. Những thứ cần lấy đã chất thành một đống, lối cửa thông từ cửa hiệu vào nhà cũng đã được mở ra, có người vừa ở đó ló đầu ra, liền bị đám gia đinh của Triệu Tiến đuổi quay vào.

Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu bên kia vội vàng đi vòng tới, lại nhìn thấy Triệu Tiến đang hỏi, nhìn đến vết đâm trên tay Phó Toàn máu với thịt trộn lẫn, hai người này đều rùng mình một cái.

Tuy là cảm giác liên tưởng đến bản thân, nhưng nét mặt của Sát Trư Lý vẫn biểu lộ sự hả hê. Phó Toàn bên kia ngẩng đầu nhìn thấy Sát Trư Lý, lập tức vẻ mặt toát lên sự thù hận.

Triệu Tiến lại rút trường mâu ra, cười nói:
- Từ đầu đến cuối ngươi chỉ có nói người thắp hương của các ngươi có bao nhiêu người, thế lực to lớn thế nào, chứ không hề nói mình không biết phải không? Xem ra là cứng đầu không nói hả.

Phó Toàn nghe đến đây, lập tức toàn thân rung lên. Triệu Tiến không thèm nói, vẫy vẫy tay:
- Trói lại, vứt lên xe ngựa, đến nha môn chịu đau đớn rồi nói sau.

Đám gia đinh vâng dạ một tiếng, lại dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói thật chặt.

Bên kia Lỗ Đại dẫn hai người mang đến một cái bao, trên mặt có bạc nén tiền đồng, thậm chí có cả vàng thỏi, phải đến trăm lạng bạc. Triệu Tiến gật đầu nói:
- Cho hết vào một bao to.

Lỗ Đại trong đám thủ hạ của Triệu Tiến tư cách già nhất, huấn luyện luôn chăm chỉ nhất, bàn về sự dũng mãnh cũng là bậc nhất luôn. Nhưng bây giờ Lý Ngũ và người khác đã có cơ hội một mình dẫn đội đi làm, Lỗ Đại lại chưa hề có.

Bởi vì Triệu Tiến cảm thấy Lỗ Đại đầu óc đần độn, hăng hái xông pha đủ rồi, nhưng không đủ linh hoạt, một mình bên ngoài ham xông lên, ham đánh rất dễ gặp họa, lúc nào cũng phải để ý mới yên tâm. Trường hợp như thế này hôm nay, người khác chưa biết chừng sẽ trộm vặt đút túi, kiếm chút ít béo bở, nhưng Lỗ Đại thì không, hơn nữa y còn để ý người khác.

Phía sau của trạch viện đã vơ vét xong rất nhanh, phía trước ở cửa hiệu cầm đồ kia vẫn còn loạn xì ngầu cả lên, thậm chí còn có những người tranh giành đồ đạc còn đánh lẫn nhau.

Nhìn thấy cảnh như vậy, Sát Trư Lý và Trần Nhị Cẩu đều cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào, vội vàng chạy tới để duy trì trật tự. Ở bên này còn nghe thấy tiếng hai người lớn tiếng quát mắng, phải rất vất vả mới yên tĩnh trở lại.

Nhân lúc bên kia duy trì trật tự, Trần Thăng nhỏ tiếng hỏi:
- Đập phá lung tung một chập như thế này có quá đáng quá không, bọn ta bắt người luôn không được sao? Ta xem Phó Toàn này đã biết cái gì rồi, bọn ta dùng sức, chưa biết chừng y đã khai ra rồi.

- Ngày hôm qua có người phóng hỏa đốt nhà của ta, chính là có ý đồ mưu hại công sai, có danh phận đại nghĩa như vậy, huống hồ là chúng ta tìm đến là tên ác ôn có tiếng xấu, dù cho có gây sức ép thế nào, cũng chẳng có người nói chúng ta không đúng.
Triệu Tiến cười nói.

Nhìn thấy Trần Thăng vẫn chưa hiểu hết, Triệu Tiến dằn lòng nói:
- Bắt một người, ép hỏi ra đồng bọn, cũng chỉ là mấy người đó bị trừng phạt, giáo chúng của Văn Hương giáo trong thành Từ Châu sẽ chưa cảm thấy sợ, mà chỉ cảm thấy oán hận. Bọn ta lần này thu dọn hết nhưng cái đáng đập và không đáng đập, cho bọn họ biết, đắc tội bọn ta ai ai cũng phải chịu xui xẻo. Như vậy mới làm cho bọn họ sợ. Xemkhánnhìn Trần Hoảng trên mặt vẫnnhưng cóhữu không hiểu, Triệu Tiến kiên nhẫnkiên trìnhẫn nạibền bỉ nói: "Trảobắtgãi một người, ép hỏi ra đồng lõađồng bọnđồng hội đồng thuyềncùng nhómngười cùng nhómcùng một giuộc, cũng liền như vậynhư thếnhư thế đấythế đóthế đấythì vài ngườimấy người chịu tộibị giày vòmang vạ bị phạtchịu phạt, Từ Châu bên trong thànhnội thành Văn Hương giáo chúng sẽ không cảm thấy sợ hãisợsợ sệt, chỉchỉ (cái)conchỉ cóchích sẽ cảm thấy oán hậnoán giậncăm hờnthù hậnoán tráchoán thùsự oán giậnsự căm hờn, chúng tachúng mìnhtôibạn lần này cần đembảthanh nên đánhđáng đánh không nênchớ nên đánh đậpcó.thuê xe ô tôđánh chính làbắt xe đềucũng thu thậpchỉnh đốnchỉnh lýthu dọnsửa chữasửatrừng trịtrừng phạtgiết chếtdọn dẹp một chútcho ăndừng lạingừng lạingừng một látmột lầnmột hồimột trậnmột chầucùngcùng nhaudừng lại:một chầumột bữa, khiếnnhườnglàm chonhượngđể lại để chođể chođể bọn họ biết rằngchúng nó biết rằngbọn chúng biết rằnghọ biết rằng, đắc tộimạo phạmlàm mất lòngxúc phạmlàm mích lòng chúng tachúng mìnhtôibạn mỗi ngườingười ngườimọi người đều phảiđều muốn xui xẻokhông hay hokhông mayxuixúi quẩyrủi ro, như vậynhư thếthế này mới có thể làm cho bọn họđể cho bọn họ sợ hãisợsợ sệt."

Trần Nhị Cẩu bên kia đem vàng bạc tiền nong ở hiệu cầm đồ trước mặt tới. Triệu Tiến cũng chẳng buồn nhìn, sai bọn họ cho hết vào một bao to gần Lỗ Đại. Đám thủ hạ của Trần Nhị Cẩu và Sát Trư Lý tất nhiên là đã xơi không ít, bây giờ cũng chẳng cần phải so đo.

Cùng nhau đi ra khỏi cửa, Triệu Tiến lôi danh sách ra xem, mở miệng nói:
- Tiếp theo là đi đến nhà của Vương Đức Hoành.

Phía trước lập tức có người dẫn đường, cả đội nhằm hướng nhà Vương Đức Hoành mà đi. Triệu Tiến vừa đi vừa nói với Trần Thăng:
- Đám gia đinh không thể ngày nào cũng luyện tập, cũng phải có cơ hội chiến đấu thật. Cơ hội quang minh chính đại như thế này rất là hiếm. Còn có một điều, lần này mang uy phong của chúng ta đi đánh, những người như bọn ta đều là nhân vật có bổn phận, không phải đi gây chuyện. Cho dù trước mắt có giết người ra uy, thời gian lâu dần mọi người cũng sẽ quên, lần này vừa vặn lúc ra uy.

Trần Thăng nghe được lắc đầu luôn, có chút không hiểu được nói:
- Triệu Tiến, tâm tư của ngươi sao giống với cha ta vậy, nghĩ cũng quá chu đáo.

Triệu Tiến cười cười không trả lời. Thành nam người vô công rồi nghề nhiều, sau khi đập nhà Phó Toàn, đã có không ít người vây quanh xem náo nhiệt. Thấy Triệu Tiến dẫn cả đoàn người không có ý quay về, đám vô công dồi nghề này đều đi theo.

- Đại ca, có cần phải đuổi họ đi không?
Cát Hương nhỏ tiếng hỏi, Triệu Tiến lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Người đi tìm người lanh lợi, đem chuyện nhà ta đêm qua bị người phóng hỏa ra kể, chuyện này người biết ngày càng nhiều càng tốt.

 

 


/214

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status