Đại Minh Võ Phu

Chương 157

/214


 

Chương 157:. Nhị Oa đầu 






Lưu Dũng gật gật đầu, cũng vội chạy ra ngoài.

Nồi thứ hai ra rượu nhiều nhất, thời gian cũng dài hơn một chút, tiếp đó lại thay nước hai lần. Nồi thứ ba mùi rượu đã nhạt hơn một chút. Nồi thứ tư thì càng nhạt. Nồi thứ năm mùi vị đã hơi có mùi chua.

- Nồi ra rượu hai và ba nồi ra rượu có thể trộn lẫn vào với nhau, mùi vị lại càng thích hợp hơn.
Lư Hướng Cửu đứng ở đó ngay tại hiện trường đem mấy loại rượu pha vào với nhau, cũng chẳng theo tỉ lệ gì cả, trực tiếp trộn luôn vào với nhau.

- Dương Châu và Giang Nam bên kia khẩu vị thiên về nhạt, nếu như sau này có nhu cầu, có thể đem nồi thứ tư pha vào.
Lưu Hướng Cửu mím môi nói.

Cao lương trong năm nồi đã ra hết rượu đã biến thành bã rượu. đã nhanh chóng được lọc ra. Cái này cũng có thể đem bán lấy tiền, dùng nuôi lợn và thức ăn gia súc vô cùng tốt. Sớm đã có người đến đặt hàng.

Những mảnh vải xô trong các ngăn của địa nồi được lấy ra ngâm vào nước, sau đó vắt khô và trải ra. Thợ học nghề khẩn trương cho cái rượu vào, chuẩn bị tiếp một vòng tuần hoàn.

Nhìn Lư Hướng Cửu ở bên này bận rộn, Tô Đại dặn dò người thợ đốt lửa vài câu, cũng chạy lại nịnh bợ nói:
- Ông chủ, rượu tốt thế này chắc chắn bán chạy. Rượu ngon phải có một cái tên, ông chủ đặt cho một cái tên đi.

Triệu Tiến trầm ngâm một chút, cười nói:
- Vậy thì gọi rượu nước thứ hai là Hán Tỉnh đi.

Vương Triệu Tĩnh đã viết xong dấu đi tới, vừa lúc nghe được cái tên này, cười nói:
- Cái tên này được, Từ Châu vốn là nơi sinh ra Hán Cao Tổ Lưu Bang, nước ngon, rượu ngon, cái tên Hán Tỉnh này khiến cho con người suy nghĩ xa xăm. Triệu huynh toàn nói mình không có đọc sách, cái tên này nếu không có cơ sở thì làm sao có thể nói ra được.

Lư Hướng Cửu và Tô Đại vốn là muốn góp vui, nghe được Vương Triệu Tĩnh nói như vậy, hai người cũng cảm thấy hay hay, cùng nhau hùa theo Vương Triệu Tĩnh trầm trồ khen ngợi.

Triệu Tiến nhìn Vương Triệu Tĩnh một cái. Bình thường vị huynh đệ này phong thái nhẹ nhàng đã ướt sũng hết cả người rồi, nhìn rất là buồn cười. Triệu Tiến cười nói:
- Ngươi viết chữ rất đẹp, cái tên này để cho ngươi viết. Trước tiên hãy ra ngoài chuẩn bị một chút, cũng thay luôn bộ quần áo cho mát mẻ.

Vương Triệu Tĩnh cúi đầu tự nhìn mình, cũng bật cười, nhận lời rồi quay người đi ra cửa. Bên này và Lư Hướng Cửu cũng bận rộn lên rồi.

Triệu Tiến kéo cái vò rượu không lại ngồi lên, tự giễu mình nói nhỏ:
- Thực ra mình định đặt tên là Nhị Oa Đầu cơ.

Công nghệ làm rượu này đích xác là Nhị Oa đầu. Sở dĩ đặt cái tên khác cũng không phải là vì tránh nghi ngờ. Trong lịch sử nguyên bản, rượu này phải qua một trăm năm mới xuất hiện, không có gì cấm kỵ. Chỉ là vì Triệu Tiến nghĩ rằng nếu mình đặt cái tên đó, thì khó tránh những người nấu rượu khác suy nghĩ ra được phương pháp nấu. Cái tên Hán Tỉnh ửu này trên thực tế là linh cảm ban đầu về giếng cổ.

Sở học trước kia của Triệu Tiến không có liên quan gì đến làm rượu, nhưng trải qua nhiều trường hợp giao tiếp, quá nhiều cuộc rượu, rất nhiều tri thức và điển cố về rượu cũng biết không ít.

Lúc uống rượu thì không có lời nào mà không nói ra, thường có những người bưng bê rượu rất biết cách nói chuyện, nói lai lịch và phương pháp làm của rượu này, nghe nhiều, không thể tránh khỏi có ấn tượng sâu sắc.

Nói ra nghe rất thú vị, cách làm rượu này là bộ phận sâu sắc nhất trong ký ức trước kia. Bởi vì không phải điều gì khác, nghe được quá nhiều, trí nhớ rất rõ ràng.

Điển cố rượu nước hai, Triệu Tiến nghe qua khá nhiều lần, nói trước kia làm rượu, cái gọi là rượu nước đầu, trong rượu rất nhiều tạp chất, uống vào thì nồng độ rất lớn, có hại với con người. Còn nước cuối của rượu thì lại rất nhạt, đã không còn mùi rượu nữa.

Có ba huynh đệ nhà Triệu gia ở kinh thành cải tiến công nghệ làm rượu trắng, “Ngắt đầu bỏ đuôi” làm ra rượu nước hai, sau đó bán cho thiên hạ.

Rượu nước hai cũng không phải là loại rượu cao cấp. Nhưng công nghệ sản xuất rượu cũng không có gì phức tạp, hơn nữa với giá cả không cao cũng đủ mát lạnh đậm đà, hơn hẳn rượu trắng cùng đẳng cấp. Một điểm nữa, nó là dùng cao lương sản xuất, giá cả của cao lương so với gạo, lúa mạch, đậu không biết rẻ hơn bao nhiêu, giá thành đã thấp hơn rất nhiều rồi.

“Ngắt đầu bỏ đuôi”, chất lượng của rượu trắng có thể tăng lên hàng trăm lần. Hiệu quả này tương tự với sửa đá thành vàng. Sự thay đổi như vậy đặc biệt có tính hí kịch, cho nên càng làm cho người ta nhớ lâu.

Triệu Tiến nhớ rất rõ ràng, ở phía bắc, rượu nước hai quả thực là loại rượu trắng rất phổ thông. Hơn nữa mọi người uống nó cũng không phải đơn thuần vì rẻ, mà vì rượu nước hai mùi vị quả thực rất tuyệt vời.

Mặc dù ký ức đối với tiến trình lịch sử khá là mơ hồ. Nhưng thời gian ba huynh đệ nhà Triệu gia cải tiến công nghệ, chế tạo rượu nước hai trong quỹ tích lịch sử nguyên bản là trong những năm Khang Hy, cách xa so với bây giờ vài chục năm đến hơn trăm năm, Triệu Tiến lúc này vẫn có thể xác định. Duy nhất không thể xác định được là thời đại này rốt cuộc có thể xuất hiện phương pháp ủ rượu này không.

Triệu Tiến trước đây cũng coi như là lão tướng trong cuộc rượu, rượu ngon hay dở có thể phân biệt được tương đối, còn nghe được nhiều người đánh giá khả năng cảm nhận khi uống rượu, phân tích nguyên nhân. Lần đầu được uống rượu trắng ở thời đại này, Triệu Tiến liền cảm thấy chất lượng rượu không thuần khiết, mùi vị lẫn lộn, hắn lập tức nghĩ đến rượu nước hai.

Thời đại này tin tức truyền đi rất chậm, chuyện lớn xảy ra ở trong thành Từ Châu, không có người đưa tin, huyện Tiêu ở ngay sát mà mười ngày sau có thể nghe được đã là tuyệt vời. Triệu Tiến luôn lo lắng công nghệ rượu nước hai xuất hiện sớm, chẳng qua là tự mình không biết mà thôi. Một người trẻ tuổi học võ chẳng có dây dưa liên quan gì đến rượu ủ trong tửu phường cả, không biết cũng là bình thường.

Nhưng đánh cuộc tổng giá trị của công nghệ này, một thạch cao lương hơn hai trăm đồng, nhưng nửa lít rượu ngon mấy chục đồng luôn có thể bán được. Những thứ này trong tửu phường, Triệu Tiến luôn quan tâm chú ý, dựa vào phương pháp sản xuất “Ngắt đầu bỏ đuôi”, năm mươi cân cao lương có thể ra hơn hai mươi lăm lít rượu, một thạch khoảng sáu mươi cân, có thể ra gần ba mươi lăm lít rượu, nói cách khác, lợi nhuận gấp mười rất nhẹ nhàng có thể lấy được, nhiều hơn cũng không phải không thể.

Lúc trước chưa ra rượu, Triệu Tiến mọi thứ đều không thể xác định, chỉ dám nói đang đánh cuộc. Nhưng hôm nay đến hiện trường của tửu phường, đợi đến khi nồi thứ hai ra rượu, lại nhìn Lư Hướng Cửu và Tô Đại kia rung động từ nội tâm, Triệu Tiến biết rằng mình làm đúng rồi.

Nhìn đám người bận rộn, cánh mũi phập phồng như là mùi rượu đã rất quen. Triệu Tiến lần này suy nghĩ thật là viển vông, hắn đang buồn bực. Phương pháp đơn giản như thế này, đám thợ thủ công này đã làm mười mấy năm, mấy mươi năm không ngờ lại không phát hiện ra.

Tuy nhiên nghĩ thông suốt cũng rất dễ dàng, mọi người vì kế sinh nhai mở tửu phường, kiếm được là một chút tiền vất vả, làm gì còn hăng hái để mà đổi mới phát minh. Hơn nữa trong hệ thống sư phụ dạy đồ đệ kiểu này, những gì mà sư phụ truyền thụ lại đều là chân lý, e rằng sau khi sửa đổi lại gặp rủi ro, cứ như vậy nhiều đời kế thừa truyền xuống, cho đến một thời khắc nào đó, một người nào đó có con mắt nhanh nhạy nhìn ra, hoặc là người có tâm tổng kết phát minh, tìm ra được phương pháp này.

Từ trước chẳng phân biệt được mấy nồi, rượu sẽ lẫn lộn ở trong một cái vò. Cuối cùng lại để lẫn lộn với nhau cùng một chỗ, xem ra chẳng có chút lãng phí nào. Thực tế mùi vị kém và tạp chất đều lẫn lộn trong rượu. Muốn dễ uống chỉ có thể dùng nước ngon, men tốt, lương thực tốt, thông qua nâng cao giá thành để nâng cao hương vị, chẳng ai nghĩ là lại đơn giản như vậy.

Trên thực tế, biện pháp này nằm ở tư duy điểm mù của con người, coi như là ngẫu nhiên phát hiện, cũng hiểu được là ngẫu nhiên, sẽ không trở thành một phát minh gì ghê gớm cả.

Sau khi biện pháp bỏ qua nồi thứ nhất và nồi cuối cùng được đưa ra, công việc tiếp theo Triệu Tiến đã không đưa ra nhiều ý kiến nữa. Lư Hướng Cửu và Tô Đại đã thể hiện kinh nghiệm và năng lực của thợ thủ công làm rượu. Bọn họ dần dần điều chỉnh thời gian và số lần thay nước trong thiên nồi, làm cho nồi rượu thứ hai ra rượu càng thêm ngọt và thuần khiết, làm cho cái rượu trong từng nồi rượu chưng cất được ra càng nhiều rượu ngon.

Thậm chí còn bỏ đi không dùng nước rượu đầu và nước rượu cuối cùng, Lư Hướng Cửu đều tìm ra biện pháp nên dùng. Hắn trực tiếp đổ nước rượu đầu, rượu cuối vào trong cái rượu mới. Sau đó tiến hành chưng cất, kết quả chưng cất ra rượu trắng có hương vị đặc sắc, trở nên có chút tinh khiết và đậm đà.

Kỳ thật tất cả các công việc, Triệu Tiến chỉ làm một công đoạn, hắn chỉ đưa ra khái niệm “Ngắt đầu bỏ đuôi”. Nhưng khái niệm này, đã mở ra cho Lư Hướng Cửu và Tô Đại một cánh cửa sổ. Tất cả những kinh nghiệm và tri thức đã tích lũy trước kia được đem ra ứng dụng phong phú theo khái niệm này.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, trời tối mịt, mọi người mới dừng tay, nét mặt của từng người đều lưu luyến không muốn rời. Lư Hướng Cửu và Tô Đại vẻ mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại lấp la lấp lánh.

Một vò rượu đặt trong quán, phía trên dán nhãn của Vương Triệu Tĩnh viết. Đồng bọn đều đã hoàn thành công việc mà Triệu Tiến đã dặn dò, đã trở lại đây.

Gió đêm thổi qua, khí nóng trong tửu phường đã tản đi nhiều. Tất cả những người làm trong tửu phường đều bị gọi lại. Triệu Tiến cười nhìn lướt qua một vòng, Lưu Dũng ở phía sau nói:
- Đại ca, người trong quán đều ra cả rồi.

- Hôm nay ra rượu, các ngươi có công lớn, Lư Hướng Cửu và Tô Đại mỗi người thưởng hai tháng tiền công.
Triệu Tiến cao giọng nói.

Lời nói còn chưa dứt, nhiều tiếng ồ lên kinh ngạc. Lư Hướng Cửu và Tô Đại sau khi hết ngạc nhiên, cũng cười tít cả mắt. Đây chính là mức thưởng gần mười lạng bạc, một người bình thường phải kiếm hai năm, sau niềm vui bất ngờ, vội quỳ xuống cảm tạ. Triệu Tiến cười đi lên đỡ dậy, lại mở miệng nói:
- Tất cả những người còn lại thưởng một tháng tiền công.

“Oa” một tiếng, tất cả đều vui mừng reo lên. Tửu phường Phiêu Hương này bao ăn bao ở, hàng tháng chi tiền công, đã khiến cho nhiều người thỏa mãn, làm việc vất vả cũng là lẽ bình thường. Nhà nào cũng không muốn nuôi kẻ vô công rồi nghề, chưa từng nghĩ ngày khởi công đầu tiên này lại thưởng một tháng tiền công. Đây quả thật là niềm vui bất ngờ, người nào người nấy vui mừng ra mặt.

Triệu Tiến cười quay đầu nói:
- Cát Hương, ngươi đi sắp xếp một chút, tối nay bên này cũng là bánh bột mỳ nướng, thịt lợn hầm.

Cát Hương vì mối quan hệ của phụ thân, việc hậu cần của sản nghiệp Triệu Tiến mà giúp không ít, nhận được mệnh lệnh vội vàng đi làm.

Vừa nghe được buổi tối ăn ngon như vậy, càng làm cho mọi người phấn chấn. Triệu Tiến hắng giọng, sắc mặt nghiệm nghị một chút, mở miệng nói:
- Từ hôm nay trở đi, nếu như các ngươi hoặc là người nhà, họ hàng mở tửu phường, hoặc là góp vốn tham gia vào các tửu phường khác, chỉ cần bị ta điều tra ra, ta sẽ tiêu diệt cả nhà.

Mới vừa rồi còn đang nói thưởng cho và khao thưởng, mọi người còn đang rất vui vẻ. Đột nhiên đề tài lại chuyển thành sát khi đằng đằng mức này. Lư Hướng Cửu theo bản năng, lùi lại sau tránh tránh, loạng choạng mấy bước, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.

Triệu Tiến lại tươi cười, chẳng qua nụ cười này nhìn thấy khiến cho người ta sợ hãi. Hắn thản nhiên nói:
- Ta là người thế nào, các ngươi hẳn là đều biết. Ta nói diệt cả nhà thì nhất định có thể diệt cả nhà.Thành thật trong tâm ta, ta cũng sẽ không giữ các ngươi cả đời, chỉ cần làm tốt, ăn tốt, uống tốt, tiền công hàng năm sẽ tăng lên. Nhưng muốn có ý đồ riêng gì, ta chỉ nói một lần, đừng để hại chính mình, đừng để hại đến người nhà.

 

 

 


/214

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status