Đại Minh Võ Phu

Chương 173

/214


Chương 173:. Hạt giống


 





Hắn cảm thấy lỡ lời, Trần Thăng trái lại làm như chẳng nghe thấy gì. Lúc này Thạch Mãn Cường cũng đi tới, trên người dính đầy đất cát, Thạch Mãn Cường nói to:
- Nói chung đã xem qua cả một lượt, không còn mồi lửa nào khác. Ta đã sắp đặt người đứng từ trên cao nhìn xuống, nếu như có gì đó bất thường, lập tức cho người đến cứu lửa.

Triệu Tiến gật gật đầu, cầm ba mũi tên lông vũ lên nói:
- Ta không tập bắn cung tên nhiều, song tên này dường như là trong kho vũ khí. Theo cách nói của Trương Hổ Bân, hẳn là nhìn thấy nơi bắn tên vào.

- Gần như là trong vòng một trăm hai mươi bước.
Có thể tiếp lời này cũng chỉ có Trần Thăng. Y cùng Triệu Tiến và Đổng Băng Phong là ba người có kỹ thuật tập luyện võ rất toàn diện.

Bắn tên từ ngoài một trăm bước, có được cự ly này, có thể chạy trốn rất dễ.

- Nhà cửa xung quanh tửu phường của chúng ta rất lung tung, đường không thẳng tắp. Ban đêm một mình đi lại không dễ, mặc dù là từ xa bắn tên, bọn chúng cũng không thể chạy nhanh như thế.
Lưu Dũng trầm ngâm nói.

- Chẳng lẽ là tai mắt của Vệ sở hoặc tham tướng làm?
Thạch Mãn Cường trợn tròn mắt lên nói.

Cung tên từ kho Võ khí ra, đối với địa hình trong thành quen thuộc như thế này, chỉ có người của quân đội mới có bản lĩnh này. Trần Thăng cười lắc đầu, giải thích:
- Đồ dùng trong kho vũ khí bán lung tung ở khắp nơi, có trời mà biết là ai mua. Song chỗ đó cũng phải công nhận là cung tên có tốt, những thứ khác đều là hàng nát.

Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Đường tuy là không dễ đi, nhưng chỉ có ban ngày đi dễ một chút, muốn chạy thì cũng rất dễ.

- Mỗi đêm giày vò một lần, gây sự kiểu này thì có ý gì, tức là làm cho chúng ta ngủ không yên hay sao?
Thạch Mãn Cường bực bội nói.

Nói đến vấn đề này, nét mặt của Triệu Tiến trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng nói:
- Ngươi cho rằng đây chỉ là gây sự thôi sao? Sở dĩ biến thành chuyện nhỏ, bởi vì kẻ khác không ngờ là chúng ta đã phòng bị nghiêm ngặt như vậy. Các huynh đệ làm việc đều rất chăm chỉ, nếu là người làm ăn bình thường, đêm qua và tối nay tửu phường này đã thiêu cháy rụi cả rồi, làm không tốt có khi còn bị thiêu vào đó mấy chục mạng người.

Cho dù giấy tẩm dầu đêm qua hay là hỏa tiễn tối nay, ý đồ cũng cực kỳ độc ác, là chuẩn bị triệt để thiêu hủy mọi thứ trong tửu phường.

Sắc mặt của Thạch Mãn Cường lập tức trở nên nhăn nhó, hai người khác nét mặt cũng thận trọng. Triệu Tiến cười cười nói:
- Thủ đoạn hai đêm nay có thể coi như đốt doanh trại quân lính cũng có thể đốt rồi. Chúng ta bên này không như vậy, những thủ đoạn nhỏ này chẳng có tác dụng gì, muốn gây phá hoại chỉ có thể đáp trả cứng rắn. Song, tất cả đều phải dựa vào bản thân chúng ta, chỉ cần chúng ta nghiêm túc cẩn thận, kẻ khác không có chỗ để chui vào.

Nghe hắn nói vậy, mọi người mới có chút thoải mái. Sau khi bàn bạc xong, nỗi lo lắng giảm đi rất nhiều, mấy người đã bắt đầu ngáp rồi.

- Ta trực một canh giờ, Đại Thăng trực thay ta, đi ngủ luôn đi.
Triệu Tiến cười nói.

Ba người khác đứng dậy đi ra, Trần Thăng đi ra đến cửa lại bị Triệu Tiến gọi giật lại, Triệu Tiến nét mặt nghiêm túc nói:
- Đại Thăng, hiện nay những gia đinh này đều là hạt giống, người phải coi như là huynh đệ chúng ta và người nhà, không được tùy tiện lãng phí, bằng không, chúng ta sẽ mất đi sự trung thành đó, ngươi hiểu không?

Trong cả đám đồng bọn, có quan hệ gần gũi nhất với Triệu Tiến, sống chung tùy tiện nhất là Trần Thăng, rốt cuộc thì hai người thời gian sống cùng nhau rất dài, Triệu Tiến rất ít khi nói nghiêm túc như vậy với Trần Thăng.

Thấy Triệu Tiến nhìn mình chằm chằm, Trần Thăng theo bản năng cảm thấy chột dạ, hắng giọng một cái rồi nói:
- Ta biết rồi.

Giọng điệu vẫn có chút tùy tiện. Không đợi y quay người đi, Triệu Tiến nắm chặt lấy bờ vai y, vô cùng nghiêm nghị nói:
- Đây là việc đại sự, ngươi phải ghi nhớ ở trong lòng, hiểu không?

- Triệu Triệu huynh, ta hiểu rồi.
Trần Thăng giật mình, vội đáp

Triệu Tiến lúc này mới gật gật đầu, buông tay để Trần Thăng đi ra. Trần Thăng là người làm việc chắc chắn nhất trong đám đồng bọn, nhưng thường thường quá là lý tính, sự kiện vừa rồi nhìn ra rất rõ ràng.

Sắp đặt bọn gia đinh truy đuổi cung thủ, đó lại là ba kẻ dùng cung tên trong kho quân dụng, hơn nữa lại dám động thủ trong đêm, ba tên cung thủ chính xác không tệ, không thể đuổi kịp mà thôi, nếu thực sự đuổi kịp, đám gia đinh sẽ chết không ít hơn mười người. Nhưng phán đoán của Trần Thăng cũng không sai, chỉ cần xảy ra trận chiến, đám gia đinh các ngả đường quây lại, người chắc chắn sẽ bắt được. 

Cái tâm lý không nghĩ đến cái chết mà chỉ tính đến được mất không thể nói là không đúng. Nhưng đặt vào cục diện mới khởi đầu hiện nay thì chắc chắn là không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lòng trung thành và sĩ khí của đám gia đinh. Cho nên Triệu Tiến phải nghiêm túc cảnh cáo.

Lúc bắn tên vào không còn sớm, đợi cho một canh giờ qua đi, Trần Thăng trở dậy thay ca, trời đã tang tảng sáng. Triệu Tiến cũng không đi ngủ, dẫn người đi kiểm tra một vòng xung quanh, lúc trở về phòng lại tiếp tục bận rộn.

Ăn sáng xong, tất cả nhóm bạn đều tề tựu đông đủ bên này. Chuyện đêm qua mọi người đều đã nghe cả, người nào vẻ mặt cũng rất là nghiêm trọng. Đặc biệt là Tôn Đại Lôi, nghe được không ngờ lại dùng cung tên, mặt mũi càng biến sắc. Triệu Tiến vừa nói xong, y liền cười và nói:
- Đại ca, thị trấn Ngung Đầu bên kia rượu bán rất tốt, ta muốn nhân dịp gần cuối năm, qua nhanh bên đó xem xem, đợi đến năm sau bọn ta mở rộng xây dựng tăng sản lượng, cũng có nguồn tiêu thụ.

Y ở bên này gượng cười giải thích, Trần Thăng bên kia đập bàn một cái, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử ngươi sợ muốn chạy thì cứ nói thẳng ra, tìm mấy cái lý do khốn kiếp ấy ra làm gì?

Mỗi lần Tôn Đại Lôi khiếp đảm, Trần Thăng luôn không quen nhìn, vả lại Tôn Đại Lôi khiếp đảm không chỉ một hai lần. Tình cảnh này mọi người lại quen rồi, chẳng những không có tâm trạng gì, ngược lại còn nhìn nhau cười thầm.

Triệu Tiến khoát tay, cười nói:
- Mấy hôm tới lại có việc muốn giao cho Đại Lôi bên này, mua mười con ngựa về, nhất định phải là ngựa tốt, yên cương hàm thiếc phải đầy đủ, người chăn ngựa cũng phải có, các loại như chuồng trại và thức ăn cho ngựa ngươi cũng phải sắp xếp cùng một lúc. Trước tiên chi hai trăm lạng bạc ngươi cầm lấy. Chuyện này phải làm cho tốt.

Nghe đến đây, Tôn Đại Lôi mặt mày rạng rỡ, vội vàng nhận lời nói:
- Mong đại ca yên tâm, chợ lừa ngựa Tam Tiên Đài bên kia ta rất là quen, chắc chắn sẽ mua được ngựa tốt.

- Băng Phong, nhà ngươi bên kia hẳn là có người hiểu việc cưỡi ngựa, hiểu được chiến mã, giúp chúng ta đến làm giáo đầu, dạy mọi người cưỡi ngựa, dạy mọi người kỹ thuật chiến đấu trên lưng ngựa.
Triệu Tiến quay sang nói với Đổng Băng Phong, Đổng Băng Phong rất phấn khởi gật đầu, bởi vì hiếm khi có chuyện nhờ y giúp.

- Nếu như có người cưỡi ngựa cảnh giới, thì coi như là nó có bắn tên từ xa cũng chạy không kịp.
Triệu Tiến thêm một câu, mọi người đều sực tỉnh, hóa ra là vì chuyện này.

Triệu Tiến tiện tay cầm lấy tờ giấy trắng, trải ra trên cái bàn bát tiên, chỉ lên trên nói:
- Cưỡi ngựa cảnh giới cũng chẳng qua là ngộ biến tòng quyền, chỉ ở lỳ trong thành, người ngoài sẽ có cơ hội lợi dụng. Muốn triệt để an toàn, chín là cần phải chuyển ra ngoài thành. Các ngươi xem, đây là bản vẽ đêm qua ta vẽ ra, nếu như chuyển ra ngoài, thì xây theo quy mô này.

Mọi người đều lại gần xem, bản vẽ trên giấy rất sơ sài, nhưng những đường nét rất thẳng, vẽ rất trừu tượng.

- Kho hàng và tửu phường tách bạch ra không thuận tiện, mọi người phối hợp với nhau cũng phiền hà, vả lại tửu phường còn cần tiếp tục mở rộng.

Theo giới thiệu, mọi người bắt đầu hiểu ra lối suy nghĩ của Triệu Tiến. Hắn muốn đặt tửu phường và doanh trại cùng một chỗ, ban ngày huấn luyện, tối đến canh phòng, sau đó lương thực trong tửu phường, nơi chứa củi, xung quanh nơi làm quán phải có vành đai cách ly, cứ coi như có phóng hỏa quấy nhiễu, cũng bị vành đai cách ly chặn ở bên ngoài, đồng thời trong này phải có giếng, nước dùng trong tửu phường nhất định phải bảo đảm.

Chiếm cứ một trang viên đất rộng lớn như vậy, trong thành không thể nào có đủ không gian. Cho dù là có, quan phủ cũng không thể nào cho phép, lựa chọn duy nhất là ở ngoài thành.

- Thành lũy cổ xưa, cũng làm gần giống thế này?
Vương Triệu Tĩnh cười hỏi một câu.

Cát Hương ở đó nghĩ một lúc, cẩn thận mở miệng hỏi:
- Đại ca chẳng phải nói ngoài thành không an toàn sao? Tại sao lại muốn ra khỏi thành?

- Trước khác nay khác, hiện nay chúng ta có người, có tiền. Những nơi này ở thành ngoài, ngoài Vân Sơn tự ra, ai còn có khả năng chống chọi với chúng ta?
Triệu Tiến hỏi một câu.

Tất cả mọi người là giật mình, những nơi trong trang viên có vài trăm đến một ngàn tráng đinh không hề ít. Nhưng một lúc đưa ra hơn hai trăm người thuần túy chiến đấu thì lại rất là ít. Tính ra như thế, ngoài thành quả thực chẳng có gì phải lo lắng cả.

Cái gọi là thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, mấy tháng trước còn cẩn thận từng ly từng tí, lập ra tửu phường, tài lực phát triển mạnh mẽ, hành sự lập tức có thay đổi.

- Triệu huynh làm như vậy rất đúng, các nơi trong thành thuận tiện rất đúng. Nhưng quan phủ và thân sĩ để ý rất chặt, chưa biết chừng lại chuốc lấy phiền hà. Thôn trang ở thành ngoài các nơi độc lập, chúng ta nếu có ra, thì là trời cao đất rộng rồi.
Vương Triệu Tĩnh gật đầu tán thành nói.

Triệu Tiến vỗ vỗ bản vẽ, nhỏ tiếng xuống nói:
- Những thứ phức tạp trong thành động thủ với chúng ta, ức hiếp chúng ta thì chúng ta cũng không dám thoải mái ra tay. Đợi ra ngoài thành rồi vẫn có người đến giày vò chúng ta, đến lúc đó mới biết lợi hại thế nào.

Có nhà cửa phòng ốc yểm trợ, thủ hạ của Triệu Tiến không thể khua chiêng gióng trống mà tìm tòi, trong tình huống không có lý do thậm chí không dám đả thương người. Nếu ra ngoài thành, những điều này chẳng cần phải suy nghĩ.

Hai hôm nay mọi người đều bị quấy nhiễu làm cho thấp thỏm không yên, nghe thấy Triệu Tiến nói như vậy, cả bọn đều lần lượt gật đầu.

- Nói nhiều như vậy, địa điểm còn phải đi tìm. Những yêu cầu của ta vừa rồi đã nói rõ, các người có người quen hoặc địa điểm thì giới thiệu ra đây, giá cả gì gì mọi thứ đều dễ nói.
Triệu Tiến mở miệng nói, Triệu gia chỉ có quan hệ với Vệ sở bên kia, Hà gia thôn ở đó cũng chẳng có nơi nào dư thừa. Cho nên Triệu Tiến tìm không ra chỗ thích hợp, chỉ đành sai bằng hữu cho người đi các nơi tìm, Trần gia, Tôn gia và Đổng gia bên ngoài đều có sản nghiệp, quan hệ cũng nhiều, tìm được ra chắc chắn càng thuận tiện.

- Thạch Đầu, mỗi gia đinh đều phải có một cây trường mâu, một thanh đoản đao. Cái này người phải chú ý chặt chẽ để làm ra. Tiểu Dũng, ngươi đi tìm Trần Nhị Cẩu, Sát Trư Lý và cả những Truyền Đầu của Văn Hương giáo trong thành mà chúng ta biết, nói đêm nay ta mời họ ở quán Bài Cốt Trương ăn cơm, không cho phép ai vắng mặt.

Ban ngày gió thổi vào mặt rét như dao cắt, sự nhiệt tình của thương gia càng tăng vọt. Nồng độ mạnh và khẩu vị của Hán Tỉnh Danh Tửu, thời tiết càng rét càng bán chạy, vả lại thời gian khép lại một năm đã cận kề, người ta có tiết kiệm thì cuối năm cũng nới tay hơn. Loại rượu ngon này chắc chắn sẽ được hoan nghênh. Rất nhiều khách đã uống qua Hán Tỉnh Danh Tửu khi chuẩn bị đón Tết đều đã chuẩn bị một ít.

Có thương gia cầm bạc đến tìm thẳng Triệu Tiến, hy vọng dự định đặt một lô hàng. Nhưng cái cách đặt cọc bạc trước mọi người đều có thể nghĩ ra. Kết quả là theo sản lượng hiện nay thì cho dù sắp xếp đến tháng hai năm sau cũng không cấp đủ hàng, chỉ có thể dựa vào tuần tự trước sau mà cấp hàng thôi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


/214

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status