Chương 61: Chẳng qua chỉ như thế thôi
Triệu Chấn Đường đã thu đao, dùng vải bố lau sạch thân đao, sau đó ôm quyền về phía giám trảm quan bên kia, xoay người đi xuống đài hành hình.
Trong nháy mắt chặt đầu đó, tất cả mọi người đều thân thể chấn động. Dù tâm thái muốn xem náo nhiệt thế nào, tận mắt nhìn thấy cảnh giết người cũng sẽ cảm giác rúng động.
Thời khắc đao hạ đầu rơi kia, Triệu Tiến còn chưa kịp phản ứng, máu tươi phun tung toé, xác chết không đầu nghiêng đổ, hắn khi ấy mới ý thức được việc hành hình chém đầu đã hoàn thành xong. Chẳng qua chỉ như thế, Triệu Tiến chưa từng thấy qua cảnh tượng máu tanh thật sự. Nhưng cảnh giả thì không biết thấy qua bao nhiêu lần rồi, hơn nữa tâm trí thành thục, sự thừa nhận vốn là rất mạnh. Nhưng trong lòng không xem việc này vào đâu, nhưng bản năng vẫn cảm thấy hoảng sợ như trước.
Triệu Tiến chỉ cảm thấy cả người tóc gáy dựng đứng, trong lòng đập rộn mấy cái, thân mình run rẩy. Nhưng hắn hít một hơi thật sâu, rất nhanh điều chỉnh xong, cho dù không có những việc từng trải qua kia, thân thể chịu đựng năm năm kia, luyện võ nghẹ chuyên cần, cũng đủ để cho dũng khí càng thêm mạnh mẽ.
Cho đến lúc này, Triệu Tiến mới cảm giác được có người vẫn luôn đang nhìn mình, thuận theo đó quay đầu nhìn. Nhận ra phụ thân Triệu Chấn Hưng đi xuống đài hành hình đang quan tâm nhìn sang đây. Trong lòng Triệu Tiến ấm áp, hơi khom người hướng về phía phụ thân, đứng dậy nhìn thấy khuôn mặt Triệu Chấn Hưng mang chút tán thưởng, gật gù xoay người rời khỏi.
Lại nhìn bên phía Trần Thăng, sắc mặt Trần Thăng trắng bệch, nhưng vẫn coi như điềm tĩnh, mà Vương Triệu Tĩnh thì không có gì khác thường. Thoạt nhìn hết thảy dáng vẻ bình thường, mà Tôn Đại Lôi và Lưu Dũng không ngờ cầm lấy tay của đối phương, ngơ ngẩn đứng ở phía kia không dám nhúc nhích, hai người bọn họ thật sự bị doạ cho sợ hãi.
Một tiếng ầm đùng, khuôn cảnh tại đây cuối cùng cũng khôi phục bình thường, không ít quần chúng đều xông qua phía bên kia đài hành hình. Móc ra màn thầu và bánh chuẩn bị sẵn từ sớm đi quết lấy máu trên đài hành hình, còn có người ở nơi nào đó lớn tiếng thét to:
- Càng là hung thần ác sát, máu từ đầu của hắn càng có chỗ hiệu quả, không riêng gì có thể trị bệnh lao, còn có thể đổi vận chiêu tài.
Rất nhiều người sau khi quệt lấy máu, ngay lập tức ở tại chỗ gặm luôn, khoé miệng đầy máu tươi, ngược lại vẻ mặt hưng phấn sáng sủa.
Cảnh tượng mất đầu Triệu Tiến còn có thể chịu được, nhưng bộ dạng số lượng người rất nhiều ăn màn thầu máu người này ngược lại chịu không nổi. Chỉ cảm thấy trong dạ dày nôn nao khó chịu, chán ghét vô cùng, Triệu Tiến không muốn ở chỗ này nhiều thêm một khắc nào nữa, xoay người rời đi.
Triệu Tiến con của Triệu Chấn Đường lần trước xem chém đầu, sự tình lần đó thiếu chút nữa bị doạ sợ đến chết ngất mọi người đều biết. Sai dịch nha môn đến đây lần đó đều nhìn thấy rõ, cũng có không ít người vẫn luôn xem chừng hắn, chưa từng nghĩ thần sắc Triệu Tiến từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến kỳ lại, thậm chí so với bọn họ những người trưởng thành xem quen việc này rồi còn phải điềm tĩnh hơn.
Biểu hiện như vậy làm cho người ta rất là kinh ngạc, liên tưởng tới lời đồn sự võ dũng của Triệu Tiến, làm cho bọn họ không thể không tin.
Triệu Tiến trầm mặc đi về hướng bãi chứa hàng, đi ra tới một con đường lớn, Trần Thăng bọn họ mới đuổi theo ở phía sau. Ngoại trừ Vương Triệu Tĩnh, hơi thở mấy người khác có chút không nóng vội, hiển nhiên còn chưa có khôi phục hoàn toàn từ trong sự chấn động.
Bọn thiếu niên bình thường đi cùng nhau, túm lại là nói không hết vấn đề. Hôm nay tất cả mọi người đều rất trầm mặc, vẫn là Vương Triệu Tĩnh mở miệng nói trước:
- Đao của Triệu thúc thật đúng là mau, tôi ở kinh sư lúc xem chặt đầu, mấy tên đao phủ kia dùng đao cũng chưa nhanh nhẹn thuần thục đến như vậy.
- Huynh từ trước đã từng xem qua chặt đầu rồi à?
- Gia phụ dẫn tôi đi xem qua vài lần, lần đầu tiên lúc đi xem sợ hãi, về nhà cả mấy đêm liền đều gặp ác mộng.
Vương Triệu Tĩnh cười nói.
Triệu Tiến nghe thấy mấy lời này cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rằng Vương gia dạy bảo con cháu thật đúng là có một cách thức riêng.
Tất cả trong lúc nói chuyện với nhau dần dần trầm tĩnh lại, Trần Thăng tay không chém vào không khí một cái, cảm thán nói:
- Xem được một đao kia của Triệu thúc trong lòng đệ vui vẻ thoải mái, không biết tôi muốn luyện bao nhiêu lâu mới có thể đạt được mức độ ấy.
Bây giờ Trần Thăng lúc tỷ võ cũng không dùng mộc đao, mà là dùng trường đao bọc theo vỏ đao, dựa theo cách nói của y, dùng đao nhất định phải thuần thục đối với đao, mộc đao quá nhẹ, dùng lâu lực lượng và phán đoán đều có vấn đề, tay phải từng giây từng phút cầm đao thật.
- Quen tay hay việc, giết người nhiều tóm lại sẽ luyện ra.
Triệu Tiến cười trả lời, tuy nhiên hắn biết một đao kia của phụ thân mình gọn gàng sạch sẽ như thế không chỉ vì thuần thục, mà là có võ công làm cơ sở trong đấy, từ trong động tác chém cộc gỗ ở nhà có thể nhận ra được.
Sau khi xem xong buổi chặt đầu thời gian trở về đến bãi chứa hàng đã muộn rồi, quá giữa trưa, nhóm bạn đồng lứa của Triệu Tiến có kẻ đi bận rộn tìm kiếm cái ăn cái mặc, có kẻ đi chăm học khổ luyện, chỉ còn lại một đám nhóc ở chỗ đó đùa giỡn náo nhiệt. Bọn chúng cũng bắt chước bọn người Triệu Tiến làm ra tỷ võ, tuy nhiên không có võ vẽ gì cả, cũng không có phần thưởng, là chơi đùa náo nhiệt thuần tuý.
Chuyện phiếm đơn giản vài câu, trong đám nhỏ tuổi đó của Triệu Tiến, mấy kẻ dẫn đầu không đi xem chặt đầu đều có chút hối hận. Trọn cả ngày luyện võ đánh quyền, đầy ngập nhuệ khí không có chỗ giải phóng, điều mong muốn nhất là nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy. Tuy nhiên nói tới nói lui, chờ mong quay về lại chờ mong, điều cảm nhận sau khi xem ngược lại là một chuyện khác.
Tất cả rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu đã tản ra hết xung quanh, mỗi người tự đi về nhà, Triệu Tiến chạy đến một con đường chần chừ ở đấy, xoay người đi về phía nhà của nhị thúc mình, nơi đó đã không còn là nơi hắn sống nữa rồi.
Khoảng cách giữa Triệu Chấn Đường và chỗ ở của Triệu Chấn Hưng là mấy con đường lớn, một con đường lớn trong số đó suốt dọc con đường đều là cửa hiệu trước cửa, tuy nhiên mấy năm gần đây, ngoại trừ hai nhà bán đồ cung ứng cho các hộ gia đình xung quanh, còn lại đều đã đóng cửa. Cỏ dại mọc ra tới ngoài đường, cực kỳ tĩnh lặng, mỗi lần đi qua nơi này, Triệu Tiến đều có thể thân thiết cảm nhận được sự suy bại của Từ Châu.
Đi đến trước cửa nhà của nhị thúc, cửa chính khoá chặt, phía trên treo một miếng vải đen, cũng là quy tắc việc nhà có tang.
Triệu Tiến lấy ra chìa khoá mở khoá, sau đó lột xuống miếng vải đen kia, đi vào trong nhà. Triệu Tiến nhắm mắt đứng một lát, mình ở chỗ này sống được bốn năm, mỗi lần mình đứng ở bên này, nhị thúc Triệu Chấn Hưng đều sẽ thúc giục, một khi phân tâm sẽ cầm roi mây vụt xuống.
Không thể buông lơi, Triệu Tiến mở to mắt sải bước đi vào trong nhà, cầm thanh trường mâu kia ra, chỉ có khổ luyện không ngừng, càng luyện thì càng mạnh, mới không phụ lòng kỳ vọng của nhị thúc.
Trong lúc Triệu Chấn Hưng bệnh nặng, vốn muốn tìm sư phụ cho Triệu Tiến lần nữa, lại bị Triệu Tiến cự tuyệt, hắn biết rằng nhị thúc của mình là sợ hãi mình vì không ai đốc thúc mà buông lỏng bản thân, nhưng Triệu Tiến cũng có sự tin tưởng vào bản thân, hắn biết mục tiêu của mình, hắn sẽ không buông lỏng bản thân.
Trung bình tấn, sức mạnh, sau cùng mới đến thương thuật, cũng khó trách Triệu Chấn Hưng sẽ lo lắng, bởi vì nhưng hạng mục này đều rất đơn điệu nhàm chán, một người huấn luyện trong lúc buồn bực, đặc biệt người trẻ tuổi hứng thú gấp nhiều lần, rất dễ dàng phân thần buông lỏng.
Nhưng Triệu Tiến không giống như vậy, hắn có thể trầm xuống càng chuyên chú hơn, không có mảy may buông lỏng, trường mâu trong tay đâm ra hết lượt này đến lượt khác.
Sau khi vách tường ở trong sân bị hắn đâm xuyên qua, Triệu TIến cũng không dùng vách tường làm bia ngắm, bằng không tiếp tục thế này, bức tường này cũng sẽ bị đâm sập. Một cây cọc gỗ cứng chắc kích cỡ chừng nắm tay, cộc gỗ này cao bằng người bình thường, ở vị trí cổ họng và ngực dùng sơn đỏ bôi lên, mỗi ngày đâm đánh.
Cọc gỗ cỡ thế này Triệu Tiến đã đâm chặt gãy hết mấy chục cái, hai tay của hắn bị mài ra mấy vết chai thật dày.
Đang chuyên tâm luyện võ, lại nghe được có người gõ cửa, Triệu Tiến sửng sốt nghĩ thầm rằng bây giờ còn có ai tới nơi này, vừa mới đi sang chợt nghe thấy bên ngoài có người hô hoán:
- Tiểu Tiến ca ca, là muội.
Lại là Mộc Thục Lan, tiểu cô nương sau khi đi bái tế, mấy ngày nay đều không có xuất hiện. Triệu Tiến bây giờ cũng mò không quy luật hành động của Mộc Thục Lan, dù sao cũng có thể thường xuyên gặp nhau được, đối với điều này không đáng quan tâm, tuy nhiên hôm nay đến nơi này ngược lại có chút khác lạ.
Đi ra mở cửa, tiểu cô nương cười hì hì chạy vào, nơi này nàng cũng đã quen thuộc rồi.
Mộc Thục Lan chải búi tóc đôi, lại mặc nam trang, trong tay lại mang theo một cái túi xách nhỏ, nhìn hết sức tuấn tú, dựa theo tuổi tác này của cô bé không nên thế này ra ngoài. Tuy nhiên Mộc Thục Lan lại rất thích thú đi bãi chứa hàng, mê mẩn một đám thiếu niên khiến chúng thần hồn điên đảo.
Người khác cảm thấy cô bé này không biết phép tắc, hoạt bát quá phận, Triệu Tiến lại biết Mộc Thục Lan không phải tự mình muốn đến. Bản thân tiểu cô nương này chỉ bằng lòng ở lại trong Triệu Tiến, nhưng ngẫu nhiên nghe mấy lời Mộc Thục Lan không cẩn thận lộ ra có thể đoán ra, dường nhưu là phụ thân của Mộc Thục Lan sai cô bé đến.
Lúc ấy sau khi nghe được, Triệu Tiến thật không biết nói cái gì cho phải, không ngờ còn có người cha cổ quái như vậy. Đặt ở thời đại bình thường không nói làm gì, đặt vào thời đại nam nữ không được gần gũi, thật sự không thể tin nổi.
Chính Triệu Tiến kỳ quái lại quay về kỳ quái, nhưng cũng chẳng biết đâu.
Việc riêng nhà người ta hỏi nhiều không tốt, sau khi tiểu cô nương vào đây tự mình đóng cửa lại, ngồi xuống giữa nhà giữa cửa, thở dài ra một hơi nói:
- Cha muội và các thúc bá cãi lộn với nhau, chỗ kia thật là đáng sợ, cho nên mới đến chỗ Tiểu Tiến ca ca trốn.
/214
|