Tiêu Phàm rất muốn cho Thái Hư một cái đánh giá, nghĩ tới nghĩ lui tất cả đều là xấu. Một người rất thần kỳ, chính là cả đời chưa làm một chuyện tốt, Thái Hư làm rất ổn, thực không dễ dàng.
Nhận lão làm sư phụ chính là sự kiện thất bại trong đời Tiêu Phàm. Hắn rất muốn xuyên qua lần nữa, trở lại Giang Phổ huyện hai năm trước, khi lão chụp bờ vai hắn, nghiêm nghị và quyền uy bảo “Ngươi có điềm xấu”, khi đó, hắn sẽ không bao giờ hồ đồ mời lão ăn cơm nữa, mà cầm một cục gạch vỗ thẳng vào mặt lão, sau đó thong dong phất tay áo, bĩnh tĩnh tránh đi.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận!
Cho nên, Tiêu Phàm vẫn phải gọi người sư phụ này, cho dù hắn đốt rụi kinh sư thì Tiêu Phàm vẫn phải lo. Ân oán giữa thầy trò, xui xẻo chính là Phương Hiếu Nhụ.
Hắn bây giờ còn nằm ở hoa viên, người đã hôn mê, phía sau gáy gồ lên cục u to tướng, cung kỹ của Tiêu Phàm lực rất ổn, chỉ là chính xác quá kém.
- Phương đại nhân, ta có lỗi với ngươi...
Tiêu Phàm có chút biến sắc.
Đại nho đương thời ba lần bốn bận bị hắn hành hạ như thế, đúng là có lỗi thật, nếu bị người đọc sách biết thần tượng chịu tai ương như thế hắn không bị mắng chết mới là lạ...
- Tiêu lão đệ, ngươi bây giờ nhận lỗi thật sự là lãng phí nước miếng, Phương đại nhân còn choáng váng lắm...
Tào Nghị khuyên giải.
- Vậy chờ hắn tỉnh lại, ta lại nhận lỗi...
Thái Hư lại gần, sờ sờ trên người Phương Hiếu Nhụ, miệng còn thấp giọng thầm thì cái gì.
- Ngươi đang làm gì?
Tiêu Phàm sắc mặt không tốt hỏi.
- Nhìn trên người hắn có bạc không, ta chỉ cần tám lạng, sau đó cho hắn lá bùa trừ tà... Đồ đệ a, lão Phương này mệnh rất tà môn, ta chỉ thu hắn tám lạng giúp hắn giải hung, giá còn rẻ hơn ra chợ mua thịt heo a...
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi bây giờ còn có tâm tình kiếm bạc? Ngươi có nhớ hay không trước khi rời kinh đã làm chuyện gì?
Thái Hư tay sờ bạc liền dừng lại, giật mình ngẩng đầu nhìn hắn:
- Vô lượng thọ phật, sao ngươi lại biết? Ta và sư huynh chạy nhanh hơn chó, sao ngươi có thể...
- Ngươi chạy trốn có thể so với cấp báo của Cẩm y vệ sao?
Thái Hư: ......
- Sư phụ, ngươi đốt nhà ta, cũng nên cho ta cái công đạo chứ? Phủi mông chạy là sao?
Thái Hư mặt mang nét hổ thẹn, đôi mắt nhỏ lóe ra không ngừng, có vẻ rất là chột dạ, trong miệng còn ấp úng, đứt quãng nói từng chữ vô nghĩa:
- A... Tê... Đắc a tê đắc lạc...
Tào Nghị nhức đầu, khó hiểu nói:
- Lão thần tiên rầm rì nói ý gì?
Tiêu Phàm cũng nhăn mày, ngưng thần nghe xong trong chốc lát, không xác định nói:
- Hắn đang hát a...
Khâm sai dừng tại Sơn Đông Duyện Châu phủ mấy ngày, quan phủ Duyện Châu trên dưới tất cả đều thấp thỏm lo âu, lúc Tiêu Phàm ở Từ Châu đã làm quan trường Từ Châu náo loạn tận trời, quan lại tự thú, tự sát quá nửa.
Nay ôn thần này lại tới Duyện Châu, lại bất động thanh sắc, quan viên hốt hoảng không yên, vì sao hắn mãi không đi biên cảnh khao thưởng biên quân, đến cùng là có ý gì?
Duyện Châu tri phủ Từ Thái mấy ngày này gấp đến độ toát mồ hôi toàn thân, Từ Châu bị bắt nhiều quan viên phạm pháp như thế, tri phủ Lưu Trị bị tội quản lí không nghiêm, bỏ bê nhiệm vụ cũng đã bị giải vào kinh sau khi khâm sai đi.
Lúc này khâm sai đã tới Duyện Châu, không biết muốn kéo bao nhiêu quan viên xuống ngựa, quan trọng là có thể nắm đầu tri phủ hắn mà khai đao không?
Từ Thái mấy ngày này nơm nớp lo sợ nhưng mà mỗi ngày không thể không tươi cười xã giao, thân thiết với Tiêu Phàm quả thực còn hiếu thảo hơn cha ruột.
Tiêu Phàm mỗi ngày vẫn như cũ bất động thanh sắc ở tại quan dịch, hắn đang chờ, hắn đang đợi tin của Võ Định hầu Quách Anh.
Đến ngày thứ tư, Quách Anh phái người phi ngựa bẩm báo, bốn vạn binh mã dưới trướng toàn bộ đến Đại Danh phủ, hạ trại đóng quân.
Đọc được tin tức này, Tiêu Phàm yên tâm.
Vì thế, khâm sai Tiêu Phàm rốt cục cũng khởi hành.
Theo thường lệ, toàn thành quan viên dân chúng cùng đến đưa tiễn, Từ Thái cao hứng nước mắt rơi như mưa, khâm sai lúc này thủ hạ lưu tình, không đảo loạn quan trường Duyện Châu, thật sự là công đức vô lượng, vạn gia sinh phật.
Nghi trượng đi trước, nhắm Đông Xương phủ phía đông xuất phát.
Qua Đông Xương, liền là Bắc Bình địa giới, sắp tiếp cận Bắc Bình, Tiêu Phàm trong lòng bất an, tiền đồ gian nguy, đợi hắn sẽ là cái gì? Kỳ thật hắn và Chu Lệ đều hiểu, Chu Lệ hy vọng hắn chết, hắn đồng dạng cũng ngóng trông Chu Lệ thăng, hắn cùng với Chu Lệ đã là tử địch, hiện tại hắn cảm giác mình như con thỏ ngốc chạy đến miệng sói. Tuy nói hắn hai đời người làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng lần này là chuyện ngu xuẩn nhất, không có một trong.
Người sống trên đời đôi khi cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện ngu xuẩn, cho dù được chọn lại, hắn cũng sẽ lựa chọn như thế..
Đối với Tiêu Phàm mà nói, để tiếp tục sống, nhất định phải diệt trừ địch nhân, mà địch nhân sẽ không ngốc đứng yên cho hắn giết, cho nên trước khi gặp nhau trên chiến trường nhất địch phải tìm hiểu hắn thật kĩ, những điều này không thể chỉ qua tình báo mà biết được, còn phải tận mắt lĩnh ngộ.
Nghi trượng trên đường đến Đông Xương, Tiêu Phàm nói:
- Phương đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy, còn chưa có đến Bắc Bình, ngươi đã là vết thương đầy mình, hạ quan rất là lo lắng a, sợ ngươi chống đỡ không nổi...
Phương Hiếu Nhụ được an bài trên một chiếc xe ngựa lớn, đầu băng kín, nằm nghiêng trong buồng xe, được mấy thiếu nữ đút nho cho. Hắn oán niệm với Tiêu Phàm rất nặng, nghe thế tức giận hừ:
- Ngươi vỗ ngực tự hỏi xem, vết thương của lão phu là do ai?
Tiêu Phàm lúng túng cười:
- Hiểu lầm... Tất cả đều là hiểu lầm.
Phương Hiếu Nhụ hốc mắt ửng hồng, đau lòng nói:
- Ngươi ngắm trật lại bảo là hiểu nhầm, lão phu hoài nghi ngươi căn bản là cố ý chứ làm sao bắn trật như thế được?
Tiêu Phàm thành khẩn nói:
- Thật là hiểu lầm... Phương đại nhân, ngươi phải tin tưởng ta, con người của ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nói láo, một khi nói láo đầu óc đều quay cuồng buồn nôn...
Phương Hiếu Nhụ tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, nói:
- Mặc kệ là thật là giả, Tiêu đại nhân, sau đừng thương tổn lão phu, lão phu chịu không nổi, ngươi xem rồi nước mắt lão phu, —— sau đừng nghịch ná nữa được không?
- Được!
Năm ngày sau, giữa trưa, nghi trượng tới Đông Xương phủ.
Theo thường lệ lại là một phen nghênh đón rồi an bài chu đáo cho đoàn người.
Sau bữa tiệc tẩy trần, đuổi đám quan viên đi, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị khoanh tay đứng trong quan dịch, im lặng không nói gì.
Quan dịch thiết lập bên hồ một gian nhà trúc, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ xa xa, khiến người ta thoải mái vui vẻ.
Hai người trầm mặc rất lâu, Tào Nghị nhìn sắc trời, nói:
- Qua Đông Xương, liền tiến vào Bắc Bình địa giới...
Tiêu Phàm cười nói:
- Đúng vậy, Đông Xương là Sơn Đông biên giới, ra Đông Xương liền thẳng vào Bắc Bình...
Tào Nghị nhíu mày nói:
- Ngươi còn cười được, thật kỳ quái...
Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái, nói:
- Ngươi biết giờ phút này trong lòng ta đang suy nghĩ gì không?
Tào Nghị cũng cười, nụ cười cũng cổ quái như Tiêu Phàm:
- Có lẽ... Ngươi nghĩ giống như ta nghĩ.
Tiêu Phàm dần dần thu liễm nụ cười, ánh mắt nhìn phía mặt hồ mênh mông, trầm mặc một hồi, khoan thai nói:
- Ta cùng với Yến vương kết oán sâu, hắn khẳng định không muốn ta sống, hôm nay ta là khâm sai, đại thiên bắc tuần, nếu chết giữa đường...
Tào Nghị nói tiếp:
- Hơn nữa chết bên ngoài Bắc Bình, như vậy thiên hạ sẽ không ai nghĩ cái chết của khâm sai liên quan gì đến Yến vương hắn cả...
Tiêu Phàm cười nói:
- Đông Xương vừa gần Bắc Bình, nếu ta là Yến vương, ta sẽ động thủ ám sát ở đây, nếu hắn không động thủ, vậy hắn rất ngu xuẩn...
Tào Nghị cũng cười nói:
- Nếu hắn lựa chọn động thủ tại Đông Xương, vậy hắn cũng ngu xuẩn...
Buổi tối Tiêu Phàm từ chối lời mời của tri phủ Đông Xương và đám quan viên, đơn giản dùng cơm trong quan dịch cùng Tào Nghị, Phương Hiếu Nhụ...
Dùng cơm xong, Tiêu Phàm kéo Thái Hư ra một góc hẻo lánh nói:
- Sư phụ, ta biết ngươi vẫn áy náy chuyện đốt nhà ta...
Thái Hư ngẩn người, bật thốt lên:
- Ta không có a...
- Ân?
Thấy Tiêu Phàm sắc mặt không tốt, Thái Hư vội vàng chột dạ cười cười, sau đó lại bắt đầu đọc kinh không ai biết:
- A... Tê... Đắc a tê đắc lạc...
- Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng tụng nữa, cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội thì như thế nào?
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
- Rất đơn giản, buổi tối ngươi mặc quan phục của ta, sau đó ngồi ở quan dịch trong thư phòng đọc sách, được không?
Thái Hư nheo mắt:
- Ngươi muốn ta làm thế thân của ngươi? Ngươi muốn làm gì? Đêm nay có người muốn ám sát ngươi?
Tiêu Phàm cười nói:
- Sư phụ lo lắng nhiều rồi, đồ đệ ta thiện lương đáng yêu như vậy, ai không có việc gì mà giết ta? Kỳ thật là như vậy, buổi tối ta muốn đi dạo dạo, nhưng mà... Ân, sư phụ là người từng trải, ngươi hiểu mà...
Thái Hư tức khắc vẻ mặt hiểu ra:
- Ngươi lo lắng người khác nói ngươi lúc làm khâm sai lại vui đùa, truyền ra ngoài thanh danh bất hảo, vì thế tìm ta làm thế thân giúp ngươi ngồi ở thư phòng, như vậy sẽ không ai hoài nghi ngươi, có đúng hay không?
Tiêu Phàm bội phục nói:
- Sư phụ quả nhiên là băng tuyết thông minh, cùng người thông minh nói chuyện rất tốt.
Thái Hư đắc ý chớp mắt vài cái, cười nói:
- Đi đi đi đi, bần đạo hôm nay liền giúp ngươi làm thế thân một lần, ta đốt nhà ngươi coi như xoá nợ, sau này không được nhắc lại nữa.
- Không thành vấn đề.
- Vô lượng thọ phật, đồ nhi ngươi cũng phải cẩn thận thân, cần biết tửu sắc thương thân, sắc tức là không a... Thuận tiện giúp bần đạo đóng gói một kiện yếm, nhất định phải nguyên vẹn đem về.
- Tốt.
Đêm dài sâu lắng, lạnh như nước.
Bên ngoài quan dịch, mõ phu lười biếng gõ, một dài hai ngắn, đã quá nửa đêm.
Bốn phía tối đen yên tĩnh, quan dịch chỉ có vài đội thân quân cầm cây đuốc qua lại tuần tra, trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế mèn kêu, khiến người ta thêm buồn ngủ.
Trong thư phòng đèn vẫn sáng như cũ, bóng người mặc quan phục nghiêng người bên cửa sổ, vừa lật sách vừa ngáp dài.
Đây là một đêm bình tĩnh không có gì lạ thường.
Đột nhiên, ba bóng người hai cao một thấp như linh miêu phóng qua tường, lặng yên nhảy vào trong, động tác mượt mà trơn tru, đủ thấy ba người này là cao thủ.
Ba người như ba con sói kiên nhẫn, lẳng lặng nhìn từng tốp binh sĩ tuần tra ngang qua, lặng yên không tiếng động. Nửa canh giờ sau, ba người đã nắm giữ tiết tấu tuần tra của binh sĩ, ba người nhìn nhau, đồng thời lướt bay đến nóc nhà quan dịch.
Bên trong tối đen yên tĩnh, chỉ có góc trái chỗ thư phòng còn sáng đèn, trong đêm đen rất nổi bật.
Ba người như linh miêu cẩn thận nép vào mái nhà, rất lâu không hề có động tĩnh.
Lại qua nửa canh giờ, ba người xác định không có bị ai phát hiện, liền khẽ ngồi dậy, từng bước tiếp cận thư phòng. Cẩn thận nhấc một mảnh ngói trên thư phòng lên, dưới ánh đèn bên dưới, một người mặc quan viên đang vừa lật sách vừa ngáp dài.
Quan viên cúi đầu đọc sách, ba người trên nóc nhà không thấy rõ tướng mạo của hắn, bất quá dáng người, quan phục, lại tư cách ngồi đây, chỉ có thể là một người.
Xác định mục tiêu, mắt ba người lộ ra vẻ hưng phấn, liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Một người lấy bên thân mình ra một ống trúc, sau đó móc một cây kim châm loé u quang, chuẩn bị ổn thoả, người áo đen cầm ồng trúc lên miệng, nhắm vào người trong phòng, ra sức thổi một cái...
Lần ám sát này hết sức thuận lợi, từ đầu đến cuối không hề có trở ngại gì, ba người vẻ mặt thêm hưng phấn, châm chỉ cần cắm lên bất kì chỗ nào trên người gia hoả kia là nhiệm vụ hoàn thành, độc châm thấy máu là chết, trên đời không có giải dược nào cứu được.
Đúng lúc này, người áo đen đang định thổi ống trúc thì đột nhiên cảm thấy bả vai bị bỗ một cái...
Hắn không nhịn được lắc vai một cái.
Vừa chuẩn bị tập trung tinh thần, bả vai lại bị người vỗ một cái.
Người áo đen miệng ngậm ống trúc, bất mãn quay đầu, vừa nhìn đã sợ tới hồn phi phách tán.
Một lão đầu mặc đạo bào màu xám đang từ ái nhìn hắn.
Trong đêm đen, một lão đầu đứng trên nóc nhà nhìn thích khách cười như thiên sứ... Hình ảnh này thế nào cũng có cảm giác quỷ dị, làm người ta kinh hãi vạn phần.
Hai gã thích khách khác cũng thấy tình huống không hợp, hai người đồng thời quay lại, đồng thời sợ ngây người, bốn người cứ thế trầm mặc nhìn nhau, không động đậy gì...
Tên thích khách còn ngậm ống trúc, trợn mắt há hốc mồm như doanh nhân thành đạt ngậm xì gà, chợt phát hiện mình bỗng nhiên bất lực như thế...
Trầm mặc rất lâu, lão đầu nhi cuối cùng mở miệng, hắn ha ha cười nói:
- Vô lượng thọ phật... Ba vị không cảm thấy bần đạo xuất hiện tại đây có cái gì không đúng sao?
Ba người đờ đẫn không nói gì: ......
Lão đầu nhi hì hì cười, chỉ chỉ thư phòng phía dưới, nói:
- Ngồi ở trong phòng, là sư đệ bần đạo, các ngươi nhận nhầm người... Các ngươi có muốn biết bần đạo là ai hay không?
Ba người tiếp tục đờ đẫn: ......
Lão đầu nhi đột nhiên giả làm mặt quỷ, thè lười ra:
- Ta là quỷ a ——
Ba thích khách sợ hãi, nhất là tên thích khách ngậm ống trúc, ra sức hít vào, hít luôn cả độc châm vào họng.
Phốc.
Thích khách run lên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, miệng sùi bọt mép, sắp chết, hắn tự lẩm bẩm:
- Châm có độc...
Nói xong, thích khách khí tuyệt bỏ mình, thân hình ngã xuống liền lăn xuống mái hiên.
Còn lại hai gã thích khách vẻ mặt kinh hãi, vọt người bỏ chạy.
Lúc này chợt nghe một tiếng la vang, tiếp theo, bốn phía đồng thời sáng lên.
Cẩm y thân quân tay cầm cường nỏ đã bao vây xung quanh lầu, phút chốc quan dịch sáng như ban ngày.
Trong đám thị vệ, một người trẻ tuổi mặc đồ trắng đang nhìn bọn họ cười xấu xa, tà ác, đáng giận...
Nhận lão làm sư phụ chính là sự kiện thất bại trong đời Tiêu Phàm. Hắn rất muốn xuyên qua lần nữa, trở lại Giang Phổ huyện hai năm trước, khi lão chụp bờ vai hắn, nghiêm nghị và quyền uy bảo “Ngươi có điềm xấu”, khi đó, hắn sẽ không bao giờ hồ đồ mời lão ăn cơm nữa, mà cầm một cục gạch vỗ thẳng vào mặt lão, sau đó thong dong phất tay áo, bĩnh tĩnh tránh đi.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận!
Cho nên, Tiêu Phàm vẫn phải gọi người sư phụ này, cho dù hắn đốt rụi kinh sư thì Tiêu Phàm vẫn phải lo. Ân oán giữa thầy trò, xui xẻo chính là Phương Hiếu Nhụ.
Hắn bây giờ còn nằm ở hoa viên, người đã hôn mê, phía sau gáy gồ lên cục u to tướng, cung kỹ của Tiêu Phàm lực rất ổn, chỉ là chính xác quá kém.
- Phương đại nhân, ta có lỗi với ngươi...
Tiêu Phàm có chút biến sắc.
Đại nho đương thời ba lần bốn bận bị hắn hành hạ như thế, đúng là có lỗi thật, nếu bị người đọc sách biết thần tượng chịu tai ương như thế hắn không bị mắng chết mới là lạ...
- Tiêu lão đệ, ngươi bây giờ nhận lỗi thật sự là lãng phí nước miếng, Phương đại nhân còn choáng váng lắm...
Tào Nghị khuyên giải.
- Vậy chờ hắn tỉnh lại, ta lại nhận lỗi...
Thái Hư lại gần, sờ sờ trên người Phương Hiếu Nhụ, miệng còn thấp giọng thầm thì cái gì.
- Ngươi đang làm gì?
Tiêu Phàm sắc mặt không tốt hỏi.
- Nhìn trên người hắn có bạc không, ta chỉ cần tám lạng, sau đó cho hắn lá bùa trừ tà... Đồ đệ a, lão Phương này mệnh rất tà môn, ta chỉ thu hắn tám lạng giúp hắn giải hung, giá còn rẻ hơn ra chợ mua thịt heo a...
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi bây giờ còn có tâm tình kiếm bạc? Ngươi có nhớ hay không trước khi rời kinh đã làm chuyện gì?
Thái Hư tay sờ bạc liền dừng lại, giật mình ngẩng đầu nhìn hắn:
- Vô lượng thọ phật, sao ngươi lại biết? Ta và sư huynh chạy nhanh hơn chó, sao ngươi có thể...
- Ngươi chạy trốn có thể so với cấp báo của Cẩm y vệ sao?
Thái Hư: ......
- Sư phụ, ngươi đốt nhà ta, cũng nên cho ta cái công đạo chứ? Phủi mông chạy là sao?
Thái Hư mặt mang nét hổ thẹn, đôi mắt nhỏ lóe ra không ngừng, có vẻ rất là chột dạ, trong miệng còn ấp úng, đứt quãng nói từng chữ vô nghĩa:
- A... Tê... Đắc a tê đắc lạc...
Tào Nghị nhức đầu, khó hiểu nói:
- Lão thần tiên rầm rì nói ý gì?
Tiêu Phàm cũng nhăn mày, ngưng thần nghe xong trong chốc lát, không xác định nói:
- Hắn đang hát a...
Khâm sai dừng tại Sơn Đông Duyện Châu phủ mấy ngày, quan phủ Duyện Châu trên dưới tất cả đều thấp thỏm lo âu, lúc Tiêu Phàm ở Từ Châu đã làm quan trường Từ Châu náo loạn tận trời, quan lại tự thú, tự sát quá nửa.
Nay ôn thần này lại tới Duyện Châu, lại bất động thanh sắc, quan viên hốt hoảng không yên, vì sao hắn mãi không đi biên cảnh khao thưởng biên quân, đến cùng là có ý gì?
Duyện Châu tri phủ Từ Thái mấy ngày này gấp đến độ toát mồ hôi toàn thân, Từ Châu bị bắt nhiều quan viên phạm pháp như thế, tri phủ Lưu Trị bị tội quản lí không nghiêm, bỏ bê nhiệm vụ cũng đã bị giải vào kinh sau khi khâm sai đi.
Lúc này khâm sai đã tới Duyện Châu, không biết muốn kéo bao nhiêu quan viên xuống ngựa, quan trọng là có thể nắm đầu tri phủ hắn mà khai đao không?
Từ Thái mấy ngày này nơm nớp lo sợ nhưng mà mỗi ngày không thể không tươi cười xã giao, thân thiết với Tiêu Phàm quả thực còn hiếu thảo hơn cha ruột.
Tiêu Phàm mỗi ngày vẫn như cũ bất động thanh sắc ở tại quan dịch, hắn đang chờ, hắn đang đợi tin của Võ Định hầu Quách Anh.
Đến ngày thứ tư, Quách Anh phái người phi ngựa bẩm báo, bốn vạn binh mã dưới trướng toàn bộ đến Đại Danh phủ, hạ trại đóng quân.
Đọc được tin tức này, Tiêu Phàm yên tâm.
Vì thế, khâm sai Tiêu Phàm rốt cục cũng khởi hành.
Theo thường lệ, toàn thành quan viên dân chúng cùng đến đưa tiễn, Từ Thái cao hứng nước mắt rơi như mưa, khâm sai lúc này thủ hạ lưu tình, không đảo loạn quan trường Duyện Châu, thật sự là công đức vô lượng, vạn gia sinh phật.
Nghi trượng đi trước, nhắm Đông Xương phủ phía đông xuất phát.
Qua Đông Xương, liền là Bắc Bình địa giới, sắp tiếp cận Bắc Bình, Tiêu Phàm trong lòng bất an, tiền đồ gian nguy, đợi hắn sẽ là cái gì? Kỳ thật hắn và Chu Lệ đều hiểu, Chu Lệ hy vọng hắn chết, hắn đồng dạng cũng ngóng trông Chu Lệ thăng, hắn cùng với Chu Lệ đã là tử địch, hiện tại hắn cảm giác mình như con thỏ ngốc chạy đến miệng sói. Tuy nói hắn hai đời người làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng lần này là chuyện ngu xuẩn nhất, không có một trong.
Người sống trên đời đôi khi cam tâm tình nguyện làm mấy chuyện ngu xuẩn, cho dù được chọn lại, hắn cũng sẽ lựa chọn như thế..
Đối với Tiêu Phàm mà nói, để tiếp tục sống, nhất định phải diệt trừ địch nhân, mà địch nhân sẽ không ngốc đứng yên cho hắn giết, cho nên trước khi gặp nhau trên chiến trường nhất địch phải tìm hiểu hắn thật kĩ, những điều này không thể chỉ qua tình báo mà biết được, còn phải tận mắt lĩnh ngộ.
Nghi trượng trên đường đến Đông Xương, Tiêu Phàm nói:
- Phương đại nhân, ngươi cũng nhìn thấy, còn chưa có đến Bắc Bình, ngươi đã là vết thương đầy mình, hạ quan rất là lo lắng a, sợ ngươi chống đỡ không nổi...
Phương Hiếu Nhụ được an bài trên một chiếc xe ngựa lớn, đầu băng kín, nằm nghiêng trong buồng xe, được mấy thiếu nữ đút nho cho. Hắn oán niệm với Tiêu Phàm rất nặng, nghe thế tức giận hừ:
- Ngươi vỗ ngực tự hỏi xem, vết thương của lão phu là do ai?
Tiêu Phàm lúng túng cười:
- Hiểu lầm... Tất cả đều là hiểu lầm.
Phương Hiếu Nhụ hốc mắt ửng hồng, đau lòng nói:
- Ngươi ngắm trật lại bảo là hiểu nhầm, lão phu hoài nghi ngươi căn bản là cố ý chứ làm sao bắn trật như thế được?
Tiêu Phàm thành khẩn nói:
- Thật là hiểu lầm... Phương đại nhân, ngươi phải tin tưởng ta, con người của ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nói láo, một khi nói láo đầu óc đều quay cuồng buồn nôn...
Phương Hiếu Nhụ tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, nói:
- Mặc kệ là thật là giả, Tiêu đại nhân, sau đừng thương tổn lão phu, lão phu chịu không nổi, ngươi xem rồi nước mắt lão phu, —— sau đừng nghịch ná nữa được không?
- Được!
Năm ngày sau, giữa trưa, nghi trượng tới Đông Xương phủ.
Theo thường lệ lại là một phen nghênh đón rồi an bài chu đáo cho đoàn người.
Sau bữa tiệc tẩy trần, đuổi đám quan viên đi, Tiêu Phàm cùng Tào Nghị khoanh tay đứng trong quan dịch, im lặng không nói gì.
Quan dịch thiết lập bên hồ một gian nhà trúc, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ xa xa, khiến người ta thoải mái vui vẻ.
Hai người trầm mặc rất lâu, Tào Nghị nhìn sắc trời, nói:
- Qua Đông Xương, liền tiến vào Bắc Bình địa giới...
Tiêu Phàm cười nói:
- Đúng vậy, Đông Xương là Sơn Đông biên giới, ra Đông Xương liền thẳng vào Bắc Bình...
Tào Nghị nhíu mày nói:
- Ngươi còn cười được, thật kỳ quái...
Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái, nói:
- Ngươi biết giờ phút này trong lòng ta đang suy nghĩ gì không?
Tào Nghị cũng cười, nụ cười cũng cổ quái như Tiêu Phàm:
- Có lẽ... Ngươi nghĩ giống như ta nghĩ.
Tiêu Phàm dần dần thu liễm nụ cười, ánh mắt nhìn phía mặt hồ mênh mông, trầm mặc một hồi, khoan thai nói:
- Ta cùng với Yến vương kết oán sâu, hắn khẳng định không muốn ta sống, hôm nay ta là khâm sai, đại thiên bắc tuần, nếu chết giữa đường...
Tào Nghị nói tiếp:
- Hơn nữa chết bên ngoài Bắc Bình, như vậy thiên hạ sẽ không ai nghĩ cái chết của khâm sai liên quan gì đến Yến vương hắn cả...
Tiêu Phàm cười nói:
- Đông Xương vừa gần Bắc Bình, nếu ta là Yến vương, ta sẽ động thủ ám sát ở đây, nếu hắn không động thủ, vậy hắn rất ngu xuẩn...
Tào Nghị cũng cười nói:
- Nếu hắn lựa chọn động thủ tại Đông Xương, vậy hắn cũng ngu xuẩn...
Buổi tối Tiêu Phàm từ chối lời mời của tri phủ Đông Xương và đám quan viên, đơn giản dùng cơm trong quan dịch cùng Tào Nghị, Phương Hiếu Nhụ...
Dùng cơm xong, Tiêu Phàm kéo Thái Hư ra một góc hẻo lánh nói:
- Sư phụ, ta biết ngươi vẫn áy náy chuyện đốt nhà ta...
Thái Hư ngẩn người, bật thốt lên:
- Ta không có a...
- Ân?
Thấy Tiêu Phàm sắc mặt không tốt, Thái Hư vội vàng chột dạ cười cười, sau đó lại bắt đầu đọc kinh không ai biết:
- A... Tê... Đắc a tê đắc lạc...
- Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng tụng nữa, cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội thì như thế nào?
- Ngươi muốn ta làm cái gì?
- Rất đơn giản, buổi tối ngươi mặc quan phục của ta, sau đó ngồi ở quan dịch trong thư phòng đọc sách, được không?
Thái Hư nheo mắt:
- Ngươi muốn ta làm thế thân của ngươi? Ngươi muốn làm gì? Đêm nay có người muốn ám sát ngươi?
Tiêu Phàm cười nói:
- Sư phụ lo lắng nhiều rồi, đồ đệ ta thiện lương đáng yêu như vậy, ai không có việc gì mà giết ta? Kỳ thật là như vậy, buổi tối ta muốn đi dạo dạo, nhưng mà... Ân, sư phụ là người từng trải, ngươi hiểu mà...
Thái Hư tức khắc vẻ mặt hiểu ra:
- Ngươi lo lắng người khác nói ngươi lúc làm khâm sai lại vui đùa, truyền ra ngoài thanh danh bất hảo, vì thế tìm ta làm thế thân giúp ngươi ngồi ở thư phòng, như vậy sẽ không ai hoài nghi ngươi, có đúng hay không?
Tiêu Phàm bội phục nói:
- Sư phụ quả nhiên là băng tuyết thông minh, cùng người thông minh nói chuyện rất tốt.
Thái Hư đắc ý chớp mắt vài cái, cười nói:
- Đi đi đi đi, bần đạo hôm nay liền giúp ngươi làm thế thân một lần, ta đốt nhà ngươi coi như xoá nợ, sau này không được nhắc lại nữa.
- Không thành vấn đề.
- Vô lượng thọ phật, đồ nhi ngươi cũng phải cẩn thận thân, cần biết tửu sắc thương thân, sắc tức là không a... Thuận tiện giúp bần đạo đóng gói một kiện yếm, nhất định phải nguyên vẹn đem về.
- Tốt.
Đêm dài sâu lắng, lạnh như nước.
Bên ngoài quan dịch, mõ phu lười biếng gõ, một dài hai ngắn, đã quá nửa đêm.
Bốn phía tối đen yên tĩnh, quan dịch chỉ có vài đội thân quân cầm cây đuốc qua lại tuần tra, trong bụi cỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế mèn kêu, khiến người ta thêm buồn ngủ.
Trong thư phòng đèn vẫn sáng như cũ, bóng người mặc quan phục nghiêng người bên cửa sổ, vừa lật sách vừa ngáp dài.
Đây là một đêm bình tĩnh không có gì lạ thường.
Đột nhiên, ba bóng người hai cao một thấp như linh miêu phóng qua tường, lặng yên nhảy vào trong, động tác mượt mà trơn tru, đủ thấy ba người này là cao thủ.
Ba người như ba con sói kiên nhẫn, lẳng lặng nhìn từng tốp binh sĩ tuần tra ngang qua, lặng yên không tiếng động. Nửa canh giờ sau, ba người đã nắm giữ tiết tấu tuần tra của binh sĩ, ba người nhìn nhau, đồng thời lướt bay đến nóc nhà quan dịch.
Bên trong tối đen yên tĩnh, chỉ có góc trái chỗ thư phòng còn sáng đèn, trong đêm đen rất nổi bật.
Ba người như linh miêu cẩn thận nép vào mái nhà, rất lâu không hề có động tĩnh.
Lại qua nửa canh giờ, ba người xác định không có bị ai phát hiện, liền khẽ ngồi dậy, từng bước tiếp cận thư phòng. Cẩn thận nhấc một mảnh ngói trên thư phòng lên, dưới ánh đèn bên dưới, một người mặc quan viên đang vừa lật sách vừa ngáp dài.
Quan viên cúi đầu đọc sách, ba người trên nóc nhà không thấy rõ tướng mạo của hắn, bất quá dáng người, quan phục, lại tư cách ngồi đây, chỉ có thể là một người.
Xác định mục tiêu, mắt ba người lộ ra vẻ hưng phấn, liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Một người lấy bên thân mình ra một ống trúc, sau đó móc một cây kim châm loé u quang, chuẩn bị ổn thoả, người áo đen cầm ồng trúc lên miệng, nhắm vào người trong phòng, ra sức thổi một cái...
Lần ám sát này hết sức thuận lợi, từ đầu đến cuối không hề có trở ngại gì, ba người vẻ mặt thêm hưng phấn, châm chỉ cần cắm lên bất kì chỗ nào trên người gia hoả kia là nhiệm vụ hoàn thành, độc châm thấy máu là chết, trên đời không có giải dược nào cứu được.
Đúng lúc này, người áo đen đang định thổi ống trúc thì đột nhiên cảm thấy bả vai bị bỗ một cái...
Hắn không nhịn được lắc vai một cái.
Vừa chuẩn bị tập trung tinh thần, bả vai lại bị người vỗ một cái.
Người áo đen miệng ngậm ống trúc, bất mãn quay đầu, vừa nhìn đã sợ tới hồn phi phách tán.
Một lão đầu mặc đạo bào màu xám đang từ ái nhìn hắn.
Trong đêm đen, một lão đầu đứng trên nóc nhà nhìn thích khách cười như thiên sứ... Hình ảnh này thế nào cũng có cảm giác quỷ dị, làm người ta kinh hãi vạn phần.
Hai gã thích khách khác cũng thấy tình huống không hợp, hai người đồng thời quay lại, đồng thời sợ ngây người, bốn người cứ thế trầm mặc nhìn nhau, không động đậy gì...
Tên thích khách còn ngậm ống trúc, trợn mắt há hốc mồm như doanh nhân thành đạt ngậm xì gà, chợt phát hiện mình bỗng nhiên bất lực như thế...
Trầm mặc rất lâu, lão đầu nhi cuối cùng mở miệng, hắn ha ha cười nói:
- Vô lượng thọ phật... Ba vị không cảm thấy bần đạo xuất hiện tại đây có cái gì không đúng sao?
Ba người đờ đẫn không nói gì: ......
Lão đầu nhi hì hì cười, chỉ chỉ thư phòng phía dưới, nói:
- Ngồi ở trong phòng, là sư đệ bần đạo, các ngươi nhận nhầm người... Các ngươi có muốn biết bần đạo là ai hay không?
Ba người tiếp tục đờ đẫn: ......
Lão đầu nhi đột nhiên giả làm mặt quỷ, thè lười ra:
- Ta là quỷ a ——
Ba thích khách sợ hãi, nhất là tên thích khách ngậm ống trúc, ra sức hít vào, hít luôn cả độc châm vào họng.
Phốc.
Thích khách run lên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, miệng sùi bọt mép, sắp chết, hắn tự lẩm bẩm:
- Châm có độc...
Nói xong, thích khách khí tuyệt bỏ mình, thân hình ngã xuống liền lăn xuống mái hiên.
Còn lại hai gã thích khách vẻ mặt kinh hãi, vọt người bỏ chạy.
Lúc này chợt nghe một tiếng la vang, tiếp theo, bốn phía đồng thời sáng lên.
Cẩm y thân quân tay cầm cường nỏ đã bao vây xung quanh lầu, phút chốc quan dịch sáng như ban ngày.
Trong đám thị vệ, một người trẻ tuổi mặc đồ trắng đang nhìn bọn họ cười xấu xa, tà ác, đáng giận...
/209
|