Sân trường lúc này nhộn nhịp hơn bao giờ hết, lại là cái dáng người quen thuộc đối với nó, chính là Trịnh Đình Phong. Linh Lan thì đang kéo tay nó về phía đó.
-Dạy cho nó một bài học đi anh_Linh Lan nói với Phong
Sắc mặt của nó bây giờ lạnh hơn bao giờ hết, nó nhìn Phong với ánh mắt khinh bỉ, xất xược.
-Tại sao lại đánh cô ấy_Đình Phong hỏi Lan
-Nó hỗn láo lắm anh ạ_Linh Lan khoát tay Phong
-Cô bỏ tay tôi ra, đừng động vào người tôi_Phong bực tức nói
-Sao chứ, em là bạn gái anh mà_Lan cãi bướng
-Vậy là từ này, chúng ta kết thúc rồi phải không_Phương Khánh nói
-À..ừ…đúng vậy_Linh Lan có xíu nuối tiếc
-Hoan hô.._Phương Khánh reo lên, cũng đủ để nhận ra mình hơi chút quá đáng
Nó nhìn Phong, Phong nhìn nó, hai đứa yên lặng hồi lâu Linh Lan lên tiếng
-Anh cứ đứng nhìn nó thế sao_Linh Lan nói
Chẳng có câu trả lời của ai vang lên, Linh Lan tiến lại gần nó, đặt lên mặt nó một cái bợp tai đau điếng.
Nó dường như nhận ra được điều gì đó, quay mặt sang nhìn Linh Lan với ánh nhìn chết chóc.
-Cô làm cái gì vậy_Đình Phong nói, đưa tay định tát cô ta, nhưng câu nói của nó phát ra làm tất cả mọi người phải hoảng sợ
-Khi mà nụ cười của tôi tắt, là lúc nước mắt của chị sẽ tuôn rơi_nó vừa nói xong thì Linh Lan đã bị ăn hai cái bợp tai từ nó, choáng váng, ngã xuống đất
-Còn anh thì sao, vẫn vậy, không ngấm vào đầu anh được chữ nào à_nó nói
-Mặc dù anh và cái cô gái đã làm em xa rời anh đã quen nhau lâu, nhưng chẳng có lí do gì quen nhau dài lâu cả_Phong nói với ánh mắt buồn nhìn nó
-Ăn một món mãi cũng chán chứ nói gì đến việc chán vì yêu mãi một con đúng không anh nhĩ_nó nói với Phong
-Đúng là tình cảm dài lâu không bằng tình yêu sét đánh mà_nó tiếp lời
-Nhưng người anh yêu thật sự là em_Phong lại nói
-Cuộc sống nó qua mất chu kì, đánh mất đi những gì mình không tìm lại được, anh xa em rồi, anh biết không_nó nói và nước mắt lại tuôn
-Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự rất yêu em, mình làm lại từ đầu được không em_Đình Phong cũng đã khóc
-Lúc trước, em nhường, em hạ mình là vì em yêu anh, và em trân trọng tình yêu này. Chứ chẳng bao giờ em quỵ lụy níu giữ những thứ không phải của mình. Khi giận anh có thể không nói chuyện với em, có thể hững hờ với em. Nhưng anh quay lưng đi, anh buông tay em chúng ta kết thúc. Với em từng giây từng phút đều đáng trân trọng. Anh vì một chuyện không đáng mà vội cắt đứt thì đừng hối hận, không bao giờ em quay lại đâu. Cái gì đã vỡ là vỡ. Em không đủ kiên nhẫn đễ hàn gắn những thứ đã vỡ rồi đâu anh_nó nói với Phong
-Anh không cần biết, anh chỉ muốn ở bên em_Phong lao tới ôm nó
-Tôi phải nói thế nào thì anh mới tránh xa tôi ra đây_nó hét lên và đẩy Phong ra
-Khi cần tôi anh dùng lời mật ngọt, chán tôi rồi anh lại đi diễn kịch câm, cứ yên tâm đi cho dù anh có phang thẳng những chua xót và cay đắng vào bản mặt của tôi thì con này vẫn sống tốt và yên bình như thế đấy. Anh đang quen với chị ta(chỉ vào mặt Lan) mà nói còn yêu tôi muốn quay lại với tôi sao? Tôi nói những lời như vậy có thất vọng không anh, xin lỗi đã yêu một thằng tồi như anh lâu đến như vậy, sai lầm lớn nhất của tôi là cứ mù quáng, và thứ tha cho những kẻ có phẩm chất mục nát và thối rửa như anh. Cảm ơn vì đã cho tôi nhận ra, rời xa anh là một kết thúc hạnh phúc của đời tôi, trước khi tôi còn nói chuyện tử tế thì anh cũng nên tế nhị một chút đi_nói xong nó quay bước bỏ đi
-------Căn tin-------
-Cô ăn gì mà như heo thế, không sợ mập lên trông xấu xí à_hắn chọc ghẹo
-Đánh thì phải chạy, khát thì phải uống, đói thì phải ăn, các nhà khoa học gọi đó là định luật bảo toàn tính mạng đấy_nó nói và cười
-Cô chém gió có đẳng cấp rồi đấy_hắn nói
-Thường thôi_nó xua xua tay ^^!
-Mà cô nghĩ sao về tình bạn_hắn lại hỏi
-Càng đông càng vui_nó ngẩng mặt lên nói
-Còn về tình yêu_hắn lại hỏi tiếp
-Ba đứa thôi cũng đủ giải tán rồi_nó cười nói
-Câu hay nhất trong ngày của cô đó_hắn vỗ vai nó nói
Nó khều khều chàng trai cạnh bên, xin một mảnh giấy lau miệng
-Trời ạ, con trai thời nay mẫu mã đa dạng, thủ đoạn vô biên, độ điên vô đối, nói dối như siêu nhân, lăng nhăng là bản chất. Quan trọng ở đây là đã “XẤU” lại còn “KIÊU” đã “ĐIÊU” lại còn “HAY NÓI”, đã giống “SÓI” lại còn giả “NAI”_nó nói chàng trai ngồi bên cạnh xấu mà chảnh hehe
-Cô nói tôi à_hắn giả nai
-Anh có nhột không, anh có muốn nghe một câu chuyện cười chứ, tự dưng tôi muốn kể_nó cười đểu
-Cô kể thì tôi mới nghe được chứ lị_hắn nói
-Ô kê, một con muỗi và một con đom đóm đang bay bỗng nhiên va trúng nhau, con muỗi nói: không thấy tao còi xe à (tiếng còi vo ve, vo ve ý các bạn). Đóm đóm tức quá liền đáp: thế mày mù hay sao mà không thấy tao si nhan_nó kể, hắn và nó ngồi ôm bụng cười mặc dù mọi người nhìn như sinh vật lạ.
-Dạy cho nó một bài học đi anh_Linh Lan nói với Phong
Sắc mặt của nó bây giờ lạnh hơn bao giờ hết, nó nhìn Phong với ánh mắt khinh bỉ, xất xược.
-Tại sao lại đánh cô ấy_Đình Phong hỏi Lan
-Nó hỗn láo lắm anh ạ_Linh Lan khoát tay Phong
-Cô bỏ tay tôi ra, đừng động vào người tôi_Phong bực tức nói
-Sao chứ, em là bạn gái anh mà_Lan cãi bướng
-Vậy là từ này, chúng ta kết thúc rồi phải không_Phương Khánh nói
-À..ừ…đúng vậy_Linh Lan có xíu nuối tiếc
-Hoan hô.._Phương Khánh reo lên, cũng đủ để nhận ra mình hơi chút quá đáng
Nó nhìn Phong, Phong nhìn nó, hai đứa yên lặng hồi lâu Linh Lan lên tiếng
-Anh cứ đứng nhìn nó thế sao_Linh Lan nói
Chẳng có câu trả lời của ai vang lên, Linh Lan tiến lại gần nó, đặt lên mặt nó một cái bợp tai đau điếng.
Nó dường như nhận ra được điều gì đó, quay mặt sang nhìn Linh Lan với ánh nhìn chết chóc.
-Cô làm cái gì vậy_Đình Phong nói, đưa tay định tát cô ta, nhưng câu nói của nó phát ra làm tất cả mọi người phải hoảng sợ
-Khi mà nụ cười của tôi tắt, là lúc nước mắt của chị sẽ tuôn rơi_nó vừa nói xong thì Linh Lan đã bị ăn hai cái bợp tai từ nó, choáng váng, ngã xuống đất
-Còn anh thì sao, vẫn vậy, không ngấm vào đầu anh được chữ nào à_nó nói
-Mặc dù anh và cái cô gái đã làm em xa rời anh đã quen nhau lâu, nhưng chẳng có lí do gì quen nhau dài lâu cả_Phong nói với ánh mắt buồn nhìn nó
-Ăn một món mãi cũng chán chứ nói gì đến việc chán vì yêu mãi một con đúng không anh nhĩ_nó nói với Phong
-Đúng là tình cảm dài lâu không bằng tình yêu sét đánh mà_nó tiếp lời
-Nhưng người anh yêu thật sự là em_Phong lại nói
-Cuộc sống nó qua mất chu kì, đánh mất đi những gì mình không tìm lại được, anh xa em rồi, anh biết không_nó nói và nước mắt lại tuôn
-Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự rất yêu em, mình làm lại từ đầu được không em_Đình Phong cũng đã khóc
-Lúc trước, em nhường, em hạ mình là vì em yêu anh, và em trân trọng tình yêu này. Chứ chẳng bao giờ em quỵ lụy níu giữ những thứ không phải của mình. Khi giận anh có thể không nói chuyện với em, có thể hững hờ với em. Nhưng anh quay lưng đi, anh buông tay em chúng ta kết thúc. Với em từng giây từng phút đều đáng trân trọng. Anh vì một chuyện không đáng mà vội cắt đứt thì đừng hối hận, không bao giờ em quay lại đâu. Cái gì đã vỡ là vỡ. Em không đủ kiên nhẫn đễ hàn gắn những thứ đã vỡ rồi đâu anh_nó nói với Phong
-Anh không cần biết, anh chỉ muốn ở bên em_Phong lao tới ôm nó
-Tôi phải nói thế nào thì anh mới tránh xa tôi ra đây_nó hét lên và đẩy Phong ra
-Khi cần tôi anh dùng lời mật ngọt, chán tôi rồi anh lại đi diễn kịch câm, cứ yên tâm đi cho dù anh có phang thẳng những chua xót và cay đắng vào bản mặt của tôi thì con này vẫn sống tốt và yên bình như thế đấy. Anh đang quen với chị ta(chỉ vào mặt Lan) mà nói còn yêu tôi muốn quay lại với tôi sao? Tôi nói những lời như vậy có thất vọng không anh, xin lỗi đã yêu một thằng tồi như anh lâu đến như vậy, sai lầm lớn nhất của tôi là cứ mù quáng, và thứ tha cho những kẻ có phẩm chất mục nát và thối rửa như anh. Cảm ơn vì đã cho tôi nhận ra, rời xa anh là một kết thúc hạnh phúc của đời tôi, trước khi tôi còn nói chuyện tử tế thì anh cũng nên tế nhị một chút đi_nói xong nó quay bước bỏ đi
-------Căn tin-------
-Cô ăn gì mà như heo thế, không sợ mập lên trông xấu xí à_hắn chọc ghẹo
-Đánh thì phải chạy, khát thì phải uống, đói thì phải ăn, các nhà khoa học gọi đó là định luật bảo toàn tính mạng đấy_nó nói và cười
-Cô chém gió có đẳng cấp rồi đấy_hắn nói
-Thường thôi_nó xua xua tay ^^!
-Mà cô nghĩ sao về tình bạn_hắn lại hỏi
-Càng đông càng vui_nó ngẩng mặt lên nói
-Còn về tình yêu_hắn lại hỏi tiếp
-Ba đứa thôi cũng đủ giải tán rồi_nó cười nói
-Câu hay nhất trong ngày của cô đó_hắn vỗ vai nó nói
Nó khều khều chàng trai cạnh bên, xin một mảnh giấy lau miệng
-Trời ạ, con trai thời nay mẫu mã đa dạng, thủ đoạn vô biên, độ điên vô đối, nói dối như siêu nhân, lăng nhăng là bản chất. Quan trọng ở đây là đã “XẤU” lại còn “KIÊU” đã “ĐIÊU” lại còn “HAY NÓI”, đã giống “SÓI” lại còn giả “NAI”_nó nói chàng trai ngồi bên cạnh xấu mà chảnh hehe
-Cô nói tôi à_hắn giả nai
-Anh có nhột không, anh có muốn nghe một câu chuyện cười chứ, tự dưng tôi muốn kể_nó cười đểu
-Cô kể thì tôi mới nghe được chứ lị_hắn nói
-Ô kê, một con muỗi và một con đom đóm đang bay bỗng nhiên va trúng nhau, con muỗi nói: không thấy tao còi xe à (tiếng còi vo ve, vo ve ý các bạn). Đóm đóm tức quá liền đáp: thế mày mù hay sao mà không thấy tao si nhan_nó kể, hắn và nó ngồi ôm bụng cười mặc dù mọi người nhìn như sinh vật lạ.
/22
|