-Này, mày đã chuẩn bị tinh thần tập trung trí tuệ chưa_Minh Kiều đập vai nó hỏi
-Chắc chắn rồi_nó cười
-Đi ăn sáng nhé_nó tiếp lời
----------Căn tin------------
-Cho anh ngồi chung nhé_Phương Khánh nói
-Ừm_Minh Kiều trả lời, nó thì vẫn cắm cúi ăn
-Nhà em ở đâu Vãn Tình_Khánh hỏi nó
-Ở đâu còn lâu mới nói_nó trả lời khi vừa ăn xong
-Nói đi mà_Khánh năn nỉ
-Ở tận gốc mít đi tít vào trong_vừa nói nó vừa uống nước
-Thế em ở xóm nào_Khánh tiếp tục hỏi mặc dù không nhận được câu trả lời
-Thôn cành lá, xã cành cây, huyện gió mây, tỉnh đồi núi_nó đáp
-Thế cho anh số điện thoại được không_Khánh hỏi nữa
-1900 1 tông 1 dép, 1 tông vào mép, 1dép vào mồm_nó cười khi nói xong
-Phù…_Khánh thở dài nhưng vẫn mĩm cười
Đúng lúc hắn bước đến, ngồi xuống bàn
-Cô không lo ôn bài đi à, có cần tôi chỉ cho không_hắn nghênh mặt nói
-Không_nó trả lời cộc lốc
-Giờ tôi mới hiểu tại sao cô lại ế_Hắn nói
-Chỉ có chó mới biết được độ khó của việc gặm xương và chỉ có người đơn phương mới hiểu được độ tang thương của việc ế, điều đó chứng tỏ anh cũng ế như tôi nhĩ_nói xong nó nhếch miệng cười rồi bỏ đi
HẮn ngồi ở lại mặt cứ nhìn theo nó và miệng không ngừng cười. “Mày bị gì vậy, không lẽ lại đi yêu một đứa con gái đanh đá suốt ngày cứ chọc tức mày thế kia” nghĩ đến đây hắn đứng dậy về lớp.
Reng..Reng…_giờ nó và Linh Lan thi đấu đã đến, thể lệ cuộc thi. Giáo viên sẽ canh gay gắt, chỉ cần nhìn đi đâu hay quay tới quay lui thì có thể sẽ là người thua cuộc.
Tất cả học sinh đều chạy đến để xem, nhà giàu mà nhiều chuyện gớm. Đề toán đã được phát ra, đề này rất khó tầm cỡ thi đại học, đến nỗi Linh Loan còn phải choáng váng mặc dù cô ta đã được biết đề trước (t/g: nhà giàu mà). Nó cầm đề toán lên, xem hết các câu hỏi rồi gục xuống bàn ngủ ngon lành, làm cho Minh Kiều, Phùng Hy, Phương Khánh và hắn hốt hoảng. Linh Loan thì hí hoáy làm. Còn 45phút còn lại nó mới ngẩng mặt lên, cầm cây viết nó làm bài không ngần ngại, nó làm khí thế hào hùng, nhìn như nó cứ đặt bút viết đại chẳng cần suy nghĩ gì cho phiền phức.
Làm bài xong, hai đứa phải ngồi đợi kết quả chấm thi nên không được rời khỏi chỗ ngồi. Nó bình thản như chẳng có gì to tát lắm, dường như nó đã biết kết quả của mình ra sao. Linh Lan thì nghênh mặt lên với nó vì cô ta đã xem hồ sơ học bạ năm trước của nó và nắm được nhược điểm.
-Sau đây thầy sẽ công bố kết quả
-Thật bấc ngờ, Linh Loan em rất giỏi về lĩnh vực toán học, em đạt được kết quả rất cao 9,8 điểm_Thầy toán vừa nói vừa vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay theo
-Còn Vãn Tình thì làm chúng tôi thật sự rất bấc ngờ, bài làm của em chúng tôi nhìn vào chỉ muốn tăng điểm lên thôi nhưng chẳng tăng lên được nữa vì em đạt điểm tối đa 10 điểm chúc mừng em_thầy toán cười
Chúng bạn và cả mẹ nó nhẹ nhõm người, thật là một bấc ngờ quá lớn
-Cô quay cóp phải không_Linh Loan quát
-Nếu tôi có thể, biết bao nhiêu thầy cô vây quanh và nhìn chằm vào tôi cơ mà, cô cứ việc hỏi thì sẽ biết thôi_nó bực bội đáp
-Tôi cao điểm hơn cô là tôi quay cóp sao, mặc dù năm lớp 10 tôi ngu thật nhưng tôi không bỉ ổi vô liêm sĩ đến như vậy_nó nói như đăm thọt vào tim của Loan
Cô ả bậc khóc, tìm kiếm sự thương hại từ Phương Khánh và mọi người xung quanh nhưng rất tiếc là không được như ý muốn.
-Cô có phải một người con gái thông minh không_nó hỏi bằng giọng lạnh lùng
-Mày nói vậy là sao_Linh Loan ứa nước mắt nhìn nó
-Con gái thông minh là hôn chứ không yêu, liêu xiêu chứ không đỗ, và vấp ngã nó đứng dậy chứ không nằm ngọ nguậy khóc lóc_nó nhìn Linh Loan bằng một ánh mắt sắt bén nói
-Cô có vẻ mạnh mẽ hơn những người con gái ở đây_hắn chọc ghẹo nó
-Anh nghĩ vậy sao, không có đứa con gái nào thật sự mạnh mẽ cả…chỉ có người
con gái biết tô vẽ cho mình một bề ngoài cứng cáp mà thôi_nó nói rồi mĩm cười
-----Cổng trường-----
-Wow, đẹp trai quá mày ơi, xuống mau lên_đám nữ sinh hét lên
Toàn thân nó cứng đờ khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc đó, nó khóc, nó thật sự đã khóc trước mặt nhiều người, trước giờ nó chưa từng như vậy. Từ xa mẹ nó đã đi lại và ôm nó vào lòng. Chỉ có mẹ nó mới hiểu được những gì nó đang thể hiện
-Con xuống gặp cậu ta đi_mẹ nó nói
-Nó đến đây để tìm con_mẹ nó tiếp lời khi không thấy phản hồi từ nó
Nó không nói gì, lặng lẽ lau dòng nước mắt, bước từng bước nặng nề xuống sân trường nới có người con trai lạ mặt đó. Hắn, kiều và Hy thì vẫn chưa hiểu được chuyện gì nên chạy theo
-Chắc chắn rồi_nó cười
-Đi ăn sáng nhé_nó tiếp lời
----------Căn tin------------
-Cho anh ngồi chung nhé_Phương Khánh nói
-Ừm_Minh Kiều trả lời, nó thì vẫn cắm cúi ăn
-Nhà em ở đâu Vãn Tình_Khánh hỏi nó
-Ở đâu còn lâu mới nói_nó trả lời khi vừa ăn xong
-Nói đi mà_Khánh năn nỉ
-Ở tận gốc mít đi tít vào trong_vừa nói nó vừa uống nước
-Thế em ở xóm nào_Khánh tiếp tục hỏi mặc dù không nhận được câu trả lời
-Thôn cành lá, xã cành cây, huyện gió mây, tỉnh đồi núi_nó đáp
-Thế cho anh số điện thoại được không_Khánh hỏi nữa
-1900 1 tông 1 dép, 1 tông vào mép, 1dép vào mồm_nó cười khi nói xong
-Phù…_Khánh thở dài nhưng vẫn mĩm cười
Đúng lúc hắn bước đến, ngồi xuống bàn
-Cô không lo ôn bài đi à, có cần tôi chỉ cho không_hắn nghênh mặt nói
-Không_nó trả lời cộc lốc
-Giờ tôi mới hiểu tại sao cô lại ế_Hắn nói
-Chỉ có chó mới biết được độ khó của việc gặm xương và chỉ có người đơn phương mới hiểu được độ tang thương của việc ế, điều đó chứng tỏ anh cũng ế như tôi nhĩ_nói xong nó nhếch miệng cười rồi bỏ đi
HẮn ngồi ở lại mặt cứ nhìn theo nó và miệng không ngừng cười. “Mày bị gì vậy, không lẽ lại đi yêu một đứa con gái đanh đá suốt ngày cứ chọc tức mày thế kia” nghĩ đến đây hắn đứng dậy về lớp.
Reng..Reng…_giờ nó và Linh Lan thi đấu đã đến, thể lệ cuộc thi. Giáo viên sẽ canh gay gắt, chỉ cần nhìn đi đâu hay quay tới quay lui thì có thể sẽ là người thua cuộc.
Tất cả học sinh đều chạy đến để xem, nhà giàu mà nhiều chuyện gớm. Đề toán đã được phát ra, đề này rất khó tầm cỡ thi đại học, đến nỗi Linh Loan còn phải choáng váng mặc dù cô ta đã được biết đề trước (t/g: nhà giàu mà). Nó cầm đề toán lên, xem hết các câu hỏi rồi gục xuống bàn ngủ ngon lành, làm cho Minh Kiều, Phùng Hy, Phương Khánh và hắn hốt hoảng. Linh Loan thì hí hoáy làm. Còn 45phút còn lại nó mới ngẩng mặt lên, cầm cây viết nó làm bài không ngần ngại, nó làm khí thế hào hùng, nhìn như nó cứ đặt bút viết đại chẳng cần suy nghĩ gì cho phiền phức.
Làm bài xong, hai đứa phải ngồi đợi kết quả chấm thi nên không được rời khỏi chỗ ngồi. Nó bình thản như chẳng có gì to tát lắm, dường như nó đã biết kết quả của mình ra sao. Linh Lan thì nghênh mặt lên với nó vì cô ta đã xem hồ sơ học bạ năm trước của nó và nắm được nhược điểm.
-Sau đây thầy sẽ công bố kết quả
-Thật bấc ngờ, Linh Loan em rất giỏi về lĩnh vực toán học, em đạt được kết quả rất cao 9,8 điểm_Thầy toán vừa nói vừa vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay theo
-Còn Vãn Tình thì làm chúng tôi thật sự rất bấc ngờ, bài làm của em chúng tôi nhìn vào chỉ muốn tăng điểm lên thôi nhưng chẳng tăng lên được nữa vì em đạt điểm tối đa 10 điểm chúc mừng em_thầy toán cười
Chúng bạn và cả mẹ nó nhẹ nhõm người, thật là một bấc ngờ quá lớn
-Cô quay cóp phải không_Linh Loan quát
-Nếu tôi có thể, biết bao nhiêu thầy cô vây quanh và nhìn chằm vào tôi cơ mà, cô cứ việc hỏi thì sẽ biết thôi_nó bực bội đáp
-Tôi cao điểm hơn cô là tôi quay cóp sao, mặc dù năm lớp 10 tôi ngu thật nhưng tôi không bỉ ổi vô liêm sĩ đến như vậy_nó nói như đăm thọt vào tim của Loan
Cô ả bậc khóc, tìm kiếm sự thương hại từ Phương Khánh và mọi người xung quanh nhưng rất tiếc là không được như ý muốn.
-Cô có phải một người con gái thông minh không_nó hỏi bằng giọng lạnh lùng
-Mày nói vậy là sao_Linh Loan ứa nước mắt nhìn nó
-Con gái thông minh là hôn chứ không yêu, liêu xiêu chứ không đỗ, và vấp ngã nó đứng dậy chứ không nằm ngọ nguậy khóc lóc_nó nhìn Linh Loan bằng một ánh mắt sắt bén nói
-Cô có vẻ mạnh mẽ hơn những người con gái ở đây_hắn chọc ghẹo nó
-Anh nghĩ vậy sao, không có đứa con gái nào thật sự mạnh mẽ cả…chỉ có người
con gái biết tô vẽ cho mình một bề ngoài cứng cáp mà thôi_nó nói rồi mĩm cười
-----Cổng trường-----
-Wow, đẹp trai quá mày ơi, xuống mau lên_đám nữ sinh hét lên
Toàn thân nó cứng đờ khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc đó, nó khóc, nó thật sự đã khóc trước mặt nhiều người, trước giờ nó chưa từng như vậy. Từ xa mẹ nó đã đi lại và ôm nó vào lòng. Chỉ có mẹ nó mới hiểu được những gì nó đang thể hiện
-Con xuống gặp cậu ta đi_mẹ nó nói
-Nó đến đây để tìm con_mẹ nó tiếp lời khi không thấy phản hồi từ nó
Nó không nói gì, lặng lẽ lau dòng nước mắt, bước từng bước nặng nề xuống sân trường nới có người con trai lạ mặt đó. Hắn, kiều và Hy thì vẫn chưa hiểu được chuyện gì nên chạy theo
/22
|