Giữa nguy khốn xả thân tương trợ.
Bất đắc dĩ lộ thân phận định rõ chân tâm
Phủ đại tướng quân.
Bên trong ngự thư phòng Phu Tử viện, Hoắc Tâm đại tướng quân cùng Hoặc Thiện bộ hộ thị lang đang yên lặng đọc sách, bên ngoài, một vệ binh hớt hải chạy đến ôm quyền:
“Bẩm đại tướng quân, người bên Thịnh Vương vừa có động tĩnh!”
Hoắc Tâm cùng Hoắc Thiện lập tức buông sách, sắc mặt đại biến kinh hô:
“Mau nói!”
“Bẩm, nửa canh giờ trước, người của ta phát hiện Thịnh Vương điều động một đám hơn hai trăm người mang theo vũ khí chạy về hướng Bắc, mật thám của chúng ta vẫn đang đuổi theo!!!”
Hoắc Thiện quay mặt sang nhìn Hoắc Tâm đại tướng ngưng trọng nói:
“Thịnh Vương là cửu thúc của Quốc Công, đến nay đã nhất sinh thất thập cổ lai hi, trước nay vẫn luôn an phận thủ thường làm nhàn vương, cớ sao hôm nay lại có chuyện điều động người mang vũ khí như vậy?”
Hoắc Tâm đại tướng vuốt chòm râu từ tốn nói:
“Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, trên dưới lại không có biến cố gì xảy ra, Thịnh Vương nhàn rỗi lại chịu khó động thủ, chuyện này có chút khó hiểu!” Hoắc Tâm đại tướng ngẫm ngẫm lại sực nhớ ra điều gì lập tức quay sang hỏi vệ binh: “Quốc Công đã về chưa?”
Hoắc Thiện không để cho vệ binh đang mờ mịt trả lời mà tự mình đáp: “Quốc Công đã về từ chạng vạng, nhưng ngài ấy sau khi biết lão nhị cùng Triệu tiên sinh ra ngoài chơi, liền theo tìm!”
“Theo tìm?” Hoắc Tâm đại tướng thoáng kinh ngạc: “Con trai ta từ khi nào có phúc phận được Quốc Công tự mình đi tìm như vậy?”
Hoắc Thiện cười vui đáp: “Lão nhị đương nhiên không có phúc phận đó nhưng Triệu tiên sinh thì có, người Quốc Công đi tìm là Triệu tiên sinh!”
“Triệu Tiên sinhh?” Hai mắt Hoắc Tâm đại tướng như gần rớt ra khỏi tròng: “Không lẽ lời đám người ngoài kia bàn tán sau đại hội....!”
“Quả thực có mấy phần chính xác!” Hoắc Thiện cúi mình khẳng định.
Hoắc Tâm đại tướng vẻ mặt trầm trọng, thiết nghĩ một nam nhân cao lớn tuấn tú đúng chuẩn đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, là người chính khí đầy mình, có tâm tư mẫn tiệp cùng khả năng bày binh khiển tướng kiệt suất, cũng giảo hoạt quỷ quyệt khiến người ta đau đầu lại tâm nghi một nam nhân. Hoắc Tâm thừa thấy vừa khó tin, lại dường như tiếc nuối, thật là phí một đời nam nhân mà.
“Vậy Quốc....”
Hoắc Tâm đại tướng còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chân lịch bịch vội vàng cùng giọng la thất thanh:
“Đại tướng quân, không hay rồi!!!” Hạ Chí lật đật phi thẳng vào ngự thư phòng kinh hô: “Triệu tiên sinh bị một đám người tập kích rồi bắt đi, Quốc Công thì biến mất, Hoắc tướng quân cùng đám thị vệ truy tìm đến giờ vẫn không thấy tăm tích Triệu tiên sinh cùng Quốc Công đâu!!!”
“Cái gì???” Hoắc Tâm đại tướng biến sắc: “Không phải bên cạnh Quốc Công luôn có ảnh vệ sao, sao có thể nói biến mất là biến mất, còn nữa thị vệ bên cạnh Triệu tiên sinh là đệ nhất ảnh vệ, sao lại dễ dàng bị dắt mũi như vậy???”
Hạ Chí mồ hôi đầy mặt nuốt khan nói:
“Nghe nói trong lúc bảo vệ Triệu tiên sinh có kẻ ném dược đạn, không biết vì sao Triệu tiên sinh lại có thể biến mất ngay bên cạnh Sa Thủy, liền sau đó Quốc Công đến nơi, Triệu tiên sinh đã biến mất nên vội vã đuổi theo. Đám người ảnh vệ kia chẳng thể đuổi kịp Quốc Công một thân khinh công trác tuyệt nên liền mất dấu!”
“Vậy còn đám người tập kích, chúng là ai?” Hoắc Thiện giữ bình tĩnh truy hỏi.
“Bọn chúng bịt kín mặt, không lộ diện, không biết là đến từ đâu!” Hạ Chí vội đáp.
Hoắc Tâm đại tướng suy nghẫm một lát hỏi:
“Chúng có bao nhiêu người, vũ khí có gì đặc biệt không?”
Hạ Chí lục lọi trí nhớ một lúc mới đáp:
“Gần hai trăm kẻ bao vây thanh lâu nhưng chỉ có hơn hai mươi tên trực tiếp tấn công, nghe đám người trong thanh lâu nói kiếm chúng dùng hình như có khắc chữ ‘Sư’!”
Vệ binh nãy giờ không có lời thoại vội chen mồm:
“Là bọn chúng!”
Hoắc Tâm cùng Hoắc Thiện nhìn nhau, dường như cũng có chút ngờ vực lại như lường tỏ.
Hoắc Tâm đại tướng ngưng trọng nói:
“Quốc Công đã từng nói, có thể bỏ qua việc theo dõi bất cứ phủ vương nào ngoại trừ phủ Thịnh Vương, chỉ e hành động ngày hôm nay Quốc Công sớm đã lường trước, việc bắt giữ Triệu tiên sinh, ắt hẳn là vì hành vi ngày đại hội của Quốc Công với tiên sinh, lấy tiên sinh làm mục tiêu uy hiếp!”
“Mục tiêu uy hiếp???” Hạ Chí nhíu mày hỏi: “Triệu tiên sinh chỉ là một giám xưởng, cứ cho là Quốc Công có chút tâm ý, nhưng với tính cách ngài ấy, có thể vì một người khác mà chịu xuống nước bị uy hiếp sao?”
Hoắc Thiện chắp hai tay sau lưng chầm chậm xải bước:
“Quốc Công đương nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, ngài ấy xử trí như thế nào chúng ta không thể lường hết. Việc cấp bách ngay bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra Triệu tiên sinh, bảo vệ an toàn cho Quốc Công!”
Hoắc Tâm đại tướng nghe vậy, đôi mắt liền vụt sáng, tất bật chạy ra ngoài điều động binh lính truy lùng.
“Phụ thân, mau chuẩn bị thêm quân binh cùng vũ khí!” Hoắc Thiện nhẹ nhàng nhắc nhở Hoắc Tâm đại tướng.
“Số lượng đó vẫn không đủ để tìm người sao?” Hoắc Tâm nghi hoặc.
“Lần này không phải để tìm người.” Hoắc Thiện nghiêm trọng đáp: “Mà là để giết người!”
----
Rừng thẳm tối đen như mực, đàn quạ lác đác kêu lên vài tiếng thê lương. Từ đằng xa tiếng cú vọ như tăng thêm nhịp điệu cho màn đêm đáng sợ.
Gió bấc khẽ thổi, cành cây đung đưa, đám lá khô bị từng người từng người trong đêm đen vượt gió dẫm nát.
“Mau chia nhau ra tìm, chỗ này có dấu chân ướt, chắc chắn chưa thể đi xa được” Giọng nói gấp gáp của Sa Hỏa vang vọng khắp cánh rừng bạc đen như mực.
Sa Thủy nhân chóng chạy vụt về phía được phân công tìm kiếm, Lam Thất dựa vào tầm quan sát của ảnh vệ, truy tìm Quốc Công đã biến mất gần một canh giờ trong rừng sâu. Lúc này ảnh vệ xung quanh hắn sớm đã mất phương hướng, thân thủ Lưu Dĩ vốn không tệ, khi thường ít khi động thủ, thực chất bởi xung quanh luôn có người bảo vệ, nhưng một khi ra tay, so với đám ảnh vệ xung quanh, có thể hơn, tuyệt không kém. Chính vì vậy lúc Lưu Dĩ gấp gáp thi triển khinh công rời đi, vô hình khiến ảnh vệ như rắn mất đầu hoang mang lướt đi tìm.
Cách đó không xa là Hoắc Sinh mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, tròng mắt hoảng hốt không dấu nét sợ hãi vượt qua bao nhiêu đám cây ngóc hang tìm kiếm. Khu rừng rộng lớn bao la, lại tối đen không có lấy một mảnh ánh sáng, Tiểu Tử biến mất, ngay cả một manh mối cũng không có. Trong tim Hoắc Sinh hoảng loạn dần mất đi lý trí, mắt đào thoáng chốc đỏ âu.
Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!
Bỗng Hoắc Sinh phát hiện phía bên kia cây đại thụ có động tĩnh, Hoắc Sinh nhanh như chớp đạp gió bay tới.
Trên một con đường có tầm quan sát rộng, bóng bạch kim cao lớn xé gió lao sâu vào rừng thẳm. Thoạt nhiên vẻ mặt lạnh lẽo đầy gai lạnh, nhịp chân linh hoạt vượt xa dặm trượng không chút ngơi nghỉ. Trong ánh mắt u lạnh đỏ rực, đôi con ngươi đen tối hoảng loạn.
Ở đâu! Rốt cuộc là ở đâu!!!
Bên này cũng không có, bên kia cũng không có. Triệu Phạm Hoa, ngươi đâu rồi!!!
Bóng bạch kim kích động chạy loạn, một thân kinh công trác tuyệt vì mất đi lý trí mà hụt chân đạp trúng nhành cây nhỏ mục gãy làm đôi theo quán tính rơi xuống. Lưu Dĩ rơi tự do thuận thế đạp một chân lộn nhào một rồi an toàn vòng tiếp đất.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi thấm đẫm trường bào, con ngươi đen tối sâm hoắm.
Không được, lúc này không thể hoảng loạn. Phạm Hoa đang gặp nguy hiểm.
Lưu Dĩ bình tĩnh đứng im, từ từ tìm lấy hơi thở, khôi phục lý trí. Đôi mắt âm u của hắn lúc này mới có biểu hiện sáng suốt. Lưu Dĩ nén khí yên lặng nhắm mắt, dùng đôi tai cùng thần trí nắm bắt động tĩnh khu rừng.
Trong làn gió tiễn đưa cành cây xào xạc, mùi hoa đỗ quyên thoang thoảng đâu đây. Phía xa kia có tiếng va chạm của kiếm, tựa hồ có người đang giao đấu.
Lưu Dĩ đột nhiên mở trừng mắt. Hắn điểm mũi chân thi triển khinh công về phía phát ra tiếng động, rất nhanh chóng tìm được chính xác một nơi đang có đám người giao đấu.
Giữa mảnh đất hoang trong khu rừng. Bóng xám của Yến Tử cùng bóng đỏ của Hoắc Sinh đang kịch liệt giao đấu với một đám mười hắc y nhân mang đao lớn.
Tiểu Yến Tử tay bị trói nhưng một thân thế thuật dùng vô ảnh cước nhanh nhẹn hạ thủ được một tên, Hoắc Sinh như ngọn lửa điên cuồng hạ sát bất cứ ai đến gần Yến Tử.
Tiểu Yến Tử đứng sau lưng Hoắc Sinh, tay bị trói lại vừa tung cước hạ thủ hắc y liền mất đà ngã nhào ra phía sau, một hắc y nhân thừa cơ thuận thế lập tức bổ nhào tới nàng hướng mũi kiếm tấn công.
Lưu Dĩ như một bóng ma trên không trung ung dung đáp xuống, Thượng Phương lóe lên, máu tươi tràn lan trên lưỡi kiếm, hắc y nhân trợn mắt gục xuống đất tắt thở.
Bàn tay to lớn vững chãi của Lưu Dĩ vươn ra đỡ lấy Yến Tử suýt ngã đập đầu vào lòng.
Mùi cổ hương quen thuộc, vòm ngực to lớn an toàn. Tiểu Yến Tử ngước mắt lên kinh hô: “Quốc Công!”
Lưu Dĩ giữ chặt Yến Tử vào lòng, mặc kệ xung quanh đang có một cuộc đẫm chiến, hắn ôm lấy Yến Tử, xác thực Tiểu Tử đã được an toàn, trái tim treo lơ lửng của hắn quan sát Yến Tử vẫn ổn mới được kéo xuống, thoảng qua một tiếng thở phào.
“Khó...khó thở...!” Tiểu Yến Tử bị Lưu Dĩ vùi vào trong ngực nhất mực siết chặt nàng.
Lưu Dĩ nghe người trong lòng khó khăn kêu lên liền buông lỏng tay đưa đôi mắt sâu lạnh nhìn nàng nói:
“Đứng yên đó!”
Lưu Dĩ nhanh chóng cắt sợi dây thừng buộc chặt tay Yến Tử, giữ cho nàng đứng thẳng rồi cùng Hoắc Sinh nghênh chiến hạ sát đám người Hắc y.
Nhưng Lưu Dĩ bước lên chưa được ba bước thì từ xa, một đám hắc y gần một trăm tên từ đêm đen bổ nhào ra như ngả ra cầm cung tên phóng tiễn trực tiếp nhắm thẳng đám người Lưu Dĩ cùng hắc y nhân vẫn đang hạ thủ Hoắc Sinh, tựa hồ hai đám hắc y này là hai phe khác nhau đang cùng nhắm đến một mục tiêu. Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử thấy trong đêm hàng trăm mũi tên tàn nhẫn lao đến chỉ biết cúi mình chịu trận. Bóng bạch kim cùng bóng đỏ như tia chớp, nhanh chóng tạo thành hàng phòng ngự vững chắc, cùng nhau đẩy Yến Tử vào bên trong che chắn, Họa Ảnh kiếm cùng Thượng Phương kiếm sắc bén lóe sáng, thân ảnh hư ảo múa lượn giữa đêm đen chặn đứng bất kì cung tiễn nào cả gan lao tới.
Cung tiễn từng lượt từng lượt tiến tới rồi bị Họa Ảnh cùng Thượng Phương chém tơi tả rơi xuống.
Yến Tử run rẩy ngước nhìn.
Nàng thấy mình được Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh bảo vệ, bên thái dương hai khuôn mặt tuấn tú sớm đã xuất hiện một tầng mồ hôi, khoảnh khắc giao tranh đã qua được mấy khắc, tuy trên gương mặt họ vẫn rất bình tĩnh nghiêm túc, nhưng sớm không dấu được sự mệt mỏi, mắt cơ hồ đã đỏ tía. Số lượng hắc y bên kia càng lúc càng đông mà Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh lại chẳng hề có chút ngơi nghỉ.
Trong lòng Yến Tử mơ hồ dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Kiếp trước ngoại trừ Tử Du ra, chưa có ai yêu thương che chở cho nàng.
Đến kiếp này nàng được đại ca Triệu Phạm Hoa nhất mực yêu thương, lại được hai đại nam nhân đứng đầu đại Sở che chở bảo vệ, tựa như kiếp này sống không uổng phí, tìm được người vì mình mà hao tâm tổn sức đến vậy, quả thật dù chết vạn lần cũng không trả hết.
Sự vụ hôm nay, tuy không nắm bắt rõ lí do hai đám người kia cứ nhắm vào nàng mà hạ thủ, một bên nhất mực giết chết, một bên lại kiên quyết bắt sống. Tuy có chút mơ hồ khó hiểu nhưng đám muốn giết nàng đã bị trúng tên mà chết không ít, hơn một trăm người muốn bắt sống nàng đang phi tiễn bên kia vẫn nắm thế thượng phong.
Cung tiễn bắn ra dần bị Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh thành công đốn hạ, đám người kia từ màn đêm vung kiếm khắc chữ ‘Sư’ hung hãn bổ nhào về Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh tấn công.
“Hoắc Sinh, lùi về bảo vệ Phạm Hoa!”
Lưu Dĩ gấp giọng hạ lệnh. Hoắc Sinh nhận lệnh áp sát Yến Tử về phía sau bảo vệ cánh phải. Phía trước Lưu Dĩ đám hắc y trực tiếp tấn công, bóng bạch kim nhanh như nhạn xoay một vòng, ánh kiếm lóe sáng, máu tươi ngập tràn, đám người này vừa gục xuống, một đám người khác lại tiếp tục bổ nhào đến.
Bên này Hoắc Sinh cũng không rảnh tay, từ tứ phía, đâu đâu cũng có sát thủ, dường như chúng ngày càng đông lên, không có nửa phân dấu hiệu giảm bớt.
Tiểu Yến Tử không quen với những màn đấu kiếm, coi mạng người như cỏ rác, buông kiếm hạ thủ như vậy. Chỉ biết nhu nhược run rẩy đứng sau lưng Hoắc Sinh nhìn từng người từng người ngã xuống.
Nàng đưa mắt về phía Lưu Dĩ đang bị cả một toán quân áp thế bên kia. Thân thủ vẫn chẳng mảy may chậm lại kể cả khi liên tục chống đỡ cung tiễn gần một canh giờ.
Bỗng nhiên một bóng đen từ phía sau lưng hướng Lưu Dĩ xé gió lao tới. Yến Tử nhanh nhẹn nhận ra đó là một thanh chủy thủ.
“Không!!!”
Tiểu Yến Tử nhanh như như nhạn, đôi mắt một mực kiên trung nhìn vào thanh chủy thủ, nàng bật người bay lên dùng thân che chắn cho Lưu Dĩ. Trong lòng chỉ có một ý niệm.
Lưu Dĩ không được bị thương.
“Phập!”
Thanh chủy thủ hung hãn cắm phập vào xương quai xanh Yến Tử, mắt tròn trợn trừng, thân thể gầy nhỏ trên không trung từ từ rơi xuống.
“Triệu Phạm Hoa!”
Lưu Dĩ như tia chớp điểm mũi chân đỡ lấy Yến Tử, mắt lạnh u hồn, tiết khí quanh thân lạnh lẽo như ngàn năm sương giá, khuôn mặt vô cảm sớm đã bị một tầng sát khí vây lấy trừng trừng nhìn Yến Tử đang thở gấp đau đớn ôm lấy vết thương.
Hoắc Sinh mặt cắt không còn giọt máu kinh hô:
“Mẫn Mẫn...”
Nhưng nào có để Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh rảnh rỗi, tranh thủ lúc hai người kia nới lỏng phòng bị, hắc y nhân ào ào bổ nhào tới. Hoắc Sinh còn không kịp nhìn vết thương của Yến Tử phải cố nhịn một thân hạ sát hắc y nhân lúc này đã gần đến hai trăm tên.
Lưu Dĩ cùng Yến Tử được Hoắc Sinh che chắn, hắn nhẹ nhàng đặt yến Tử xuống chân, bình tĩnh quan sát độ nông của chủy thủ, mắt lạnh đau đớn gầm giọng:
“Không có sự cho phép của ta, ngươi dám cả gan đỡ, lớn mật quá rồi!” Vừa nói tay lại nhẹ nhàng nắm lấy chủy thủ.
Tiểu Yến Tử nhìn rõ trong đôi mắt Lưu Dĩ đã dấy lên một nỗi niềm tiếc thương. Khuôn trang nhỏ nhắn chầm chậm giãn ra một nụ cười.
“Báo cáo...Hạ thần...cứu giá, thành công. A!!!” Tiểu Yến Tử khó khăn nói.
Lưu Dĩ thừa cơ nàng đang bận bịu nói chuyện, nhanh nhẹn rút chủy thủ ra tránh việc chủy thủ có độc ăn sâu vào cơ thể rồi nhánh chóng xé vạt áo của hắn bịt chặt vết thương thấm đẫm áo nàng rồi nhanh nhẹn điểm huyệt cầm máu.
Tiểu Yến Tử chỉ kịp A lên một tiếng rồi lịm đi. Lưu Dĩ nhìn Yến Tử mặt trắng bệch nhắm tịt mắt, lòng hắn lạnh đi, mắt lạnh u hồn phóng ra hàn ngàn tia sát khí. Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt Yến Tử xuống hướng đám người hắc y tiến tới.
Lúc này đám hắc y nhân dường như cảm nhận được giữa rừng sâu thăm thẳm, một luồng khí lạnh tàn khốc nào đó ôm lấy, không hạ lệnh mà động loạt ngưng động thủ.
Hoắc Sinh đau lòng nhìn Yến Tử bất tỉnh trên nền đất, may mắn vết thương không ở vị trí hiểm, nếu không...
Lưu Dĩ mang theo sát khí, chầm chậm xải bước đến bên Hoắc Sinh, mắt lạnh tóe lửa, mày lưỡi mác cau chặt, gân tay nổi lên, siết chặt bảo kiếm:
“Một đao chém chết, tuyệt không lưu tình!!!”
Hoắc Sinh nhận lệnh, khí thế khi thường phát ra ngọn lửa hung hãn cực đại, mắt đào phóng ra tiết khi, Họa Ảnh lóe lên, một đường hạ sát.
“Vụt!!!”
Bóng bạch kim như tia chớp, lưỡi kiếm sáng quắc, lạnh lùng chặt đứt gân tay gân chân của đám hắc y, Thượng Phương tiếp tục lóe lên, trong màn đêm tối tăm, thân thể hắc y rời rạc ngã gục xuống đất, máu tươi tràn ngập một vùng.
Chỉ trong chưa đầy một khắc, hơn trăm hắc y bị Hoắc Sinh cùng Lưu Dĩ như hai con sói hoang hạ thủ tàn nhẫn. Đôi mắt u lạnh, trường bào ngập máu, kinh động nhân gian.
Đám hắc y nhân còn lại dường như cảm nhận được hai bóng người kia lúc này đã biến thành quỷ dữ, thức thời tháo chạy.
Hoắc Sinh nào để cho bọn chúng có cơ hội gọi đồng minh trở lại nhanh chóng điểm mũi chân theo sát.
Sâu trong khu rừng đen tối, một bãi chiến trường ngập tràn xác người, mưa máu xả xuống, mùi tanh bốc lên.
Lưu Dĩ vội vã đến bên cạnh Yến Tử đang bất tỉnh, hắn đặt nàng lên chân cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Tử, thật may là trúng vị trí xương quai xanh, nếu trúng ngực chỉ e nguy hiểm bội phần.
“Phạm Hoa!” Lưu Dĩ nhìn Yến Tử đau đớn nhắm tịt mắt, trong cổ họng có chất dịch nào đó muốn trào lên nhưng bị hắn nén lại.
Bàn tay to lớn của Lưu Dĩ linh hoạt tháo đai lưng Yến Tử xuống, nhanh chóng cởi y phục của Yến Tử ra tính toán kiểm tra độ nông của vết thương.
Tiết y cuối cùng bị cởi ra, Lưu Dĩ mới nhìn thấy trước ngực Tiểu Tử có một lớp vải băng dày quấn nhiều vòng, vết thương đẫm máu ở xương quai xanh dường như không có dấu hiệu bị trúng độc, chỉ là máu tươi tràn xuống, ướt đẫm tấm vải băng quấn ngực kia. Lưu Dĩ giữ lấy mảnh vải ép xuống miệng vết thương cầm máu. Vết thương không quá nghiêm trọng, thật may.
Nhưng bỗng nhiên mắt Lưu Dĩ trợn trừng. Thần kinh chậm rãi vận động, hắn nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mịn quấn băng ép ngực của người trong lòng. Đôi gò bồng trắng hồng mềm mịn bị tấm vải trắng ép buộc bó sát nén xuống, một nửa gò bồng lấp ló phía trên theo nhịp thở yếu ớt nhấp nhô.
Đây...đây là....
Thoảng trong làn gió rừng sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo phảng phất một tầng đỏ, tiếng tim đập liên hồi, mạnh mẽ như trống trận không có nửa đoạn trấn tĩnh.
Người này...Dù có ăn bao nhiêu, tập luyện bao nhiêu cũng chưa từng có dấu hiệu cao lên. Cũng chưa từng thấy mấy phân mọc râu trổ mã.
Chính là bởi vì người này...là nữ nhân.
Nữ nhân!!!
Lưu Dĩ rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Yến Tử mê man bất tỉnh trong lòng ngực. Khuôn trang lãnh đạm nhiễu một tầng mây đỏ rực, đôi mắt ái vị mãnh liệt nhìn Yến Tử.
Tại sao ta chưa từng nghĩ đến, Tiểu Tử là nữ nhân? Là nàng từ lúc nào khiến ta mê muội, không thể nhận ra bất thường quanh nàng rồi sao?
Làn gió lạnh quét qua, người trong lòng thoáng run lên. Lưu Dĩ vội thu lại chấn kinh cởi phắt áo choàng của mình ra quấn một vòng, bọc Yến Tử như kén tằm rồi điểm mũi chân ôm nàng rời đi.
Giữa rừng đêm sâu thẳm, trái tim bạch kim reo lên hồi chuông mạnh mẽ.
----
Ánh sáng nhỏ nhoi từ phía mặt trời đằng đông chậm chầm hé sáng, trước cổng một gian nhà lụp xụp bên trong khu rừng sâu thẳm, bóng một nam nhân bạch kim cao lớn, trường sam thấm đẫm máu, khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt sâu lạnh, trên tay đang bế một thân thể nhỏ nhắn bị quấn tròn bởi một tấm áo choàng. Khuôn mặt trắng xanh, hơi thở yếu ớt.
Bên trong ngôi nhà vang vọng ra giọng nói già nua cáu kỉnh:
“Mới sáng sớm, kẻ nào lớn mật dám quấy rầy giấc ngủ của lão nương!”
Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung tuổi một thân y phục xám khố đơn sắc, mái tóc thẩm bạc vấn cao quấn bằng dải lụa xám, đôi mắt già nua nhăn nheo hiền từ thoảng kinh ngạc, khó tin kinh hô:
“Quốc Công, ngài sao lại....”
Lưu Di chỉ chậm rãi gật đầu ra hiệu gì đó, hắn thản nhiên đi thẳng vào trong, nhẹ nhàng đặt Yến Tử lên giường, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ, sắc mặt của nàng rồi đến trước mặt lão nương đang mặt mày trắng xanh kinh hãi đến mất hồn vía trước một loạt động tác dịu dàng hiếm gặp của Lưu Dĩ kia:
“Đình bà bà, phiền người xem qua vết thương của nàng!”
“Vết thương?” Đình bà bà nhíu mày nghi hoặc, là vết thương nào, sao bà không nhìn thấy.
Đình bà bà xải bước đến bên giường cẩn thận gạt tấm áo choàng ra, thân thể nữ tử trước ngực bị một tấm vải bó sát ép chặt, vết thương trên xương quai xanh khá nông nhưng vì mất máu quá nhiều nên mới hôn mê bất tỉnh, nhìn miệng vết thương đã khép lại không ít, lại sớm đã được điểm huyệt cầm máu, Đình bà bà thoáng liếc mắt sang Lưu Dĩ đang quay đầu hướng ra cửa sổ không tiện nhìn nữ tử đang lộ thân thể bên kia. Trong mắt Đình bà bà không dấu nổi ý cười liền cúi mình khẽ nói:
“Quốc Công, vết thương của cô nương này không quá nghiêm trọng, may mà vết thương nông nên mọi việc đều có thể xử lý được. Phiền Quốc Công ra bên ngoài thưởng trà, việc trong này để nô tì sắp xếp!”
Lưu Dĩ không đáp, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng ra cửa, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đình bà bà trước là nữ y trong cung, sau được phân phó trở thành vú nuôi của Lưu Dĩ lúc nhỏ, đối với hắn, bà không khác gì mẫu thân thứ hai, Đình bà bà vài năm trước vì tuổi già sức yếu, đã được hoàng thất cho lui về nghỉ ngơi. Vừa hay nơi xảy ra loạn chiến đêm qua lại gần kề với gian nhà nhỏ của Đình bà bà, tình thế cấp bất, Lưu Dĩ đành đến đây nhờ Đình bà bà trị liệu.
An tâm giao Tiểu Tử cho Đình bà bà. Lúc này trái tim đang lơ lửng của Lưu Dĩ mới được kéo xuống. Chỉ có điều tiếng nhịp tim không hiểu vì sao cứ đập liên hồi, tuyệt không có chút ngưng lại. Trong lòng lại khấp khởi cảm xúc nóng hổi nào đó không nói thành lời.
Lưu Dĩ như nhớ ra điều gì, mày lưỡi mác khẽ cau: Ôn gia đã tự mình chứng thực, Triệu gia quả thật có đích nam Triệu Phạm Hoa, nếu nàng không phải Triệu Phạm Hoa, vậy nàng là ai? Mục đích đến cạnh ta là gì?
Lưu Dĩ ngồi xuống bàn gỗ đơn sơ kê bên ngoài gian nhà nhỏ, nhẹ nhàng đặt Thượng Phương trong tay xuống bàn, trong khu vườn đầy hoa, bên ngoài cây cối đua nhau múa cùng gió, xa xa bình minh ló rạng, mặt trời lên cao, nhạn bay đầy trời.
Lưu Dĩ an yên nhìn một đàn chim trời nối đuôi nhau bay đi kiếm mồi, cách đó không xa, một đám hơn mười hắc y ảnh vệ xé gió lao tới, nhìn bóng bạch kim trường bào thấm đẫm máu, Lam Thất đứng đầu xanh mặt, chỉ biết ôm quyền kinh hô:
“Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin Quốc Công trách tội!!!”
Lưu Dĩ vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, mắt sâu không rời khỏi đám nhạn trời đang tự do bay lượn trên không trung nói:
“Đám ngời tập kích Triệu Phạm Hoa, là người của Thịnh Vương, đúng không?”
“Thưa vâng!” Lam Thất khẳng định: “Đêm qua phủ Thịnh Vương sau khi biết được thông tin Triệu tiên sinh ra ngoài, liền điều động người tập kích!”
Lưu Dĩ rời mắt xuống, đôi tay siết chặt, hắn rút từ trong ngực ra một tấm lệnh bài đưa cho Lam Thất nói:
“Đưa lệnh bài cho Đại tướng quân, nhờ ông ấy thay ta phong tỏa phủ Thịnh Vương!”
Lam Thất thoáng kinh ngạc, nếu muốn phong tỏa cửu thúc của mình, sao Quốc Công không tự mình động thủ lại phải nhờ người khác: “Quốc Công, ngài còn muốn lưu lại đây?”
Lưu Dĩ nhìn đám chim trời đang chạy loạn phía xa, môi mỏng mấp máy:
“Sắp đến rồi!”
Cái gì sắp đến, Lam Thất cùng ảnh vệ mờ mịt nhìn nhau.
Lưu Dĩ khoát tay ra hiệu, Lam Thất cùng ảnh vệ sau đó bỏ nghi hoặc ra sau đầu nhanh chóng rời đi.
Lam Thất vừa đi khỏi, từ hướng Tây, một bóng bốn người đeo đai lưng khắc hổ phù hoàng thất, thân thủ còn nhanh hơn nhạn đạp gió chạy tới trước mặt Lưu Dĩ quỳ xuống thi lễ, hắc y mặt chữ điền đứng đầu bẩm báo:
“Bẩm Quốc Công, đã điều tra ra được thân phận của Triệu giám xưởng!”
Thân thể Lưu Dĩ thoáng động, đám người này đã được hắn điều đi ngay từ sau đại hội, đến bây giờ lại trở về đúng lúc hắn đang mờ mịt về thân phận Tiểu Tử, bất quá trong lòng không dấu được kích động:
“Nói!”
“Triệu giám xưởng kia không phải là Triệu Phạm Hoa, nàng là Triệu Mẫn, tiểu muội của Triệu Phạm Hoa. Cách đây không lâu, Triệu Phạm Hoa quả thực nhờ danh Triệu gia mà được nhận vào làm quản gia cho phủ Quốc Công, nhưng đến lúc phải lên kinh thành nhập phủ lại trở bệnh nặng. Triệu Mẫn đại tiểu thư vì không có tiền chạy chữa, Triệu gia lại nợ nần chống chất mà cải trang nam, giả danh đại ca mình trà trộn vào phủ Quốc Công làm quản gia.”
Đôi mắt u lạnh của Lưu Dĩ xẹt qua một tia u buồn, lại có chút kinh ngạc, không lường tượng được biểu cảm thú vị, dường như vẻ mặt kia quá đa xúc, không thể nhất thời mà đọc vị hết.
Bỗng nhiên đôi mắt kia của Lưu Dĩ lóe lên sát khí, hàn băng quanh người bỗng nhiên phóng đại. Lưu Dĩ cùng bốn hắc y đưa mắt nhìn về phía khu rừng.
Từ trong ánh nắng ban mai, bóng một nam nhân trường lam tố sam cao lớn, khuôn mặt nhọn gầy trắng trẻo như thư sinh ngồi trên lưng ngựa, đằng sau là một đám hắc y cầm vũ khí liền bao vây gian nhà nhỏ.
Mắt lạnh của kẻ ngồi trên ngựa kia chưa lấy nửa khắc rời khỏi Lưu Dĩ, hắn nhẹ nhàng xuống ngựa, bước đến trước mặt Lưu Dĩ khẽ nói:
“Thập tam thúc. Lâu!”
Lưu Dĩ vẫn ngồi yên trên bàn gỗ, bốn hắc y ảnh vệ tạo thành đội hình phòng ngự xung quanh hắn bảo vệ, bóng bạch kim an nhiên như không có chuyện gì, chỉ là ánh mắt phát ra tiết khí lạnh lẽo, cho người khác cảm giác kinh hãi không dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ nói:
“Tiểu vương Lưu Tề Lôi, không ngờ đã lớn vậy rồi!”
Bất đắc dĩ lộ thân phận định rõ chân tâm
Phủ đại tướng quân.
Bên trong ngự thư phòng Phu Tử viện, Hoắc Tâm đại tướng quân cùng Hoặc Thiện bộ hộ thị lang đang yên lặng đọc sách, bên ngoài, một vệ binh hớt hải chạy đến ôm quyền:
“Bẩm đại tướng quân, người bên Thịnh Vương vừa có động tĩnh!”
Hoắc Tâm cùng Hoắc Thiện lập tức buông sách, sắc mặt đại biến kinh hô:
“Mau nói!”
“Bẩm, nửa canh giờ trước, người của ta phát hiện Thịnh Vương điều động một đám hơn hai trăm người mang theo vũ khí chạy về hướng Bắc, mật thám của chúng ta vẫn đang đuổi theo!!!”
Hoắc Thiện quay mặt sang nhìn Hoắc Tâm đại tướng ngưng trọng nói:
“Thịnh Vương là cửu thúc của Quốc Công, đến nay đã nhất sinh thất thập cổ lai hi, trước nay vẫn luôn an phận thủ thường làm nhàn vương, cớ sao hôm nay lại có chuyện điều động người mang vũ khí như vậy?”
Hoắc Tâm đại tướng vuốt chòm râu từ tốn nói:
“Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, trên dưới lại không có biến cố gì xảy ra, Thịnh Vương nhàn rỗi lại chịu khó động thủ, chuyện này có chút khó hiểu!” Hoắc Tâm đại tướng ngẫm ngẫm lại sực nhớ ra điều gì lập tức quay sang hỏi vệ binh: “Quốc Công đã về chưa?”
Hoắc Thiện không để cho vệ binh đang mờ mịt trả lời mà tự mình đáp: “Quốc Công đã về từ chạng vạng, nhưng ngài ấy sau khi biết lão nhị cùng Triệu tiên sinh ra ngoài chơi, liền theo tìm!”
“Theo tìm?” Hoắc Tâm đại tướng thoáng kinh ngạc: “Con trai ta từ khi nào có phúc phận được Quốc Công tự mình đi tìm như vậy?”
Hoắc Thiện cười vui đáp: “Lão nhị đương nhiên không có phúc phận đó nhưng Triệu tiên sinh thì có, người Quốc Công đi tìm là Triệu tiên sinh!”
“Triệu Tiên sinhh?” Hai mắt Hoắc Tâm đại tướng như gần rớt ra khỏi tròng: “Không lẽ lời đám người ngoài kia bàn tán sau đại hội....!”
“Quả thực có mấy phần chính xác!” Hoắc Thiện cúi mình khẳng định.
Hoắc Tâm đại tướng vẻ mặt trầm trọng, thiết nghĩ một nam nhân cao lớn tuấn tú đúng chuẩn đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, là người chính khí đầy mình, có tâm tư mẫn tiệp cùng khả năng bày binh khiển tướng kiệt suất, cũng giảo hoạt quỷ quyệt khiến người ta đau đầu lại tâm nghi một nam nhân. Hoắc Tâm thừa thấy vừa khó tin, lại dường như tiếc nuối, thật là phí một đời nam nhân mà.
“Vậy Quốc....”
Hoắc Tâm đại tướng còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chân lịch bịch vội vàng cùng giọng la thất thanh:
“Đại tướng quân, không hay rồi!!!” Hạ Chí lật đật phi thẳng vào ngự thư phòng kinh hô: “Triệu tiên sinh bị một đám người tập kích rồi bắt đi, Quốc Công thì biến mất, Hoắc tướng quân cùng đám thị vệ truy tìm đến giờ vẫn không thấy tăm tích Triệu tiên sinh cùng Quốc Công đâu!!!”
“Cái gì???” Hoắc Tâm đại tướng biến sắc: “Không phải bên cạnh Quốc Công luôn có ảnh vệ sao, sao có thể nói biến mất là biến mất, còn nữa thị vệ bên cạnh Triệu tiên sinh là đệ nhất ảnh vệ, sao lại dễ dàng bị dắt mũi như vậy???”
Hạ Chí mồ hôi đầy mặt nuốt khan nói:
“Nghe nói trong lúc bảo vệ Triệu tiên sinh có kẻ ném dược đạn, không biết vì sao Triệu tiên sinh lại có thể biến mất ngay bên cạnh Sa Thủy, liền sau đó Quốc Công đến nơi, Triệu tiên sinh đã biến mất nên vội vã đuổi theo. Đám người ảnh vệ kia chẳng thể đuổi kịp Quốc Công một thân khinh công trác tuyệt nên liền mất dấu!”
“Vậy còn đám người tập kích, chúng là ai?” Hoắc Thiện giữ bình tĩnh truy hỏi.
“Bọn chúng bịt kín mặt, không lộ diện, không biết là đến từ đâu!” Hạ Chí vội đáp.
Hoắc Tâm đại tướng suy nghẫm một lát hỏi:
“Chúng có bao nhiêu người, vũ khí có gì đặc biệt không?”
Hạ Chí lục lọi trí nhớ một lúc mới đáp:
“Gần hai trăm kẻ bao vây thanh lâu nhưng chỉ có hơn hai mươi tên trực tiếp tấn công, nghe đám người trong thanh lâu nói kiếm chúng dùng hình như có khắc chữ ‘Sư’!”
Vệ binh nãy giờ không có lời thoại vội chen mồm:
“Là bọn chúng!”
Hoắc Tâm cùng Hoắc Thiện nhìn nhau, dường như cũng có chút ngờ vực lại như lường tỏ.
Hoắc Tâm đại tướng ngưng trọng nói:
“Quốc Công đã từng nói, có thể bỏ qua việc theo dõi bất cứ phủ vương nào ngoại trừ phủ Thịnh Vương, chỉ e hành động ngày hôm nay Quốc Công sớm đã lường trước, việc bắt giữ Triệu tiên sinh, ắt hẳn là vì hành vi ngày đại hội của Quốc Công với tiên sinh, lấy tiên sinh làm mục tiêu uy hiếp!”
“Mục tiêu uy hiếp???” Hạ Chí nhíu mày hỏi: “Triệu tiên sinh chỉ là một giám xưởng, cứ cho là Quốc Công có chút tâm ý, nhưng với tính cách ngài ấy, có thể vì một người khác mà chịu xuống nước bị uy hiếp sao?”
Hoắc Thiện chắp hai tay sau lưng chầm chậm xải bước:
“Quốc Công đương nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, ngài ấy xử trí như thế nào chúng ta không thể lường hết. Việc cấp bách ngay bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra Triệu tiên sinh, bảo vệ an toàn cho Quốc Công!”
Hoắc Tâm đại tướng nghe vậy, đôi mắt liền vụt sáng, tất bật chạy ra ngoài điều động binh lính truy lùng.
“Phụ thân, mau chuẩn bị thêm quân binh cùng vũ khí!” Hoắc Thiện nhẹ nhàng nhắc nhở Hoắc Tâm đại tướng.
“Số lượng đó vẫn không đủ để tìm người sao?” Hoắc Tâm nghi hoặc.
“Lần này không phải để tìm người.” Hoắc Thiện nghiêm trọng đáp: “Mà là để giết người!”
----
Rừng thẳm tối đen như mực, đàn quạ lác đác kêu lên vài tiếng thê lương. Từ đằng xa tiếng cú vọ như tăng thêm nhịp điệu cho màn đêm đáng sợ.
Gió bấc khẽ thổi, cành cây đung đưa, đám lá khô bị từng người từng người trong đêm đen vượt gió dẫm nát.
“Mau chia nhau ra tìm, chỗ này có dấu chân ướt, chắc chắn chưa thể đi xa được” Giọng nói gấp gáp của Sa Hỏa vang vọng khắp cánh rừng bạc đen như mực.
Sa Thủy nhân chóng chạy vụt về phía được phân công tìm kiếm, Lam Thất dựa vào tầm quan sát của ảnh vệ, truy tìm Quốc Công đã biến mất gần một canh giờ trong rừng sâu. Lúc này ảnh vệ xung quanh hắn sớm đã mất phương hướng, thân thủ Lưu Dĩ vốn không tệ, khi thường ít khi động thủ, thực chất bởi xung quanh luôn có người bảo vệ, nhưng một khi ra tay, so với đám ảnh vệ xung quanh, có thể hơn, tuyệt không kém. Chính vì vậy lúc Lưu Dĩ gấp gáp thi triển khinh công rời đi, vô hình khiến ảnh vệ như rắn mất đầu hoang mang lướt đi tìm.
Cách đó không xa là Hoắc Sinh mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, tròng mắt hoảng hốt không dấu nét sợ hãi vượt qua bao nhiêu đám cây ngóc hang tìm kiếm. Khu rừng rộng lớn bao la, lại tối đen không có lấy một mảnh ánh sáng, Tiểu Tử biến mất, ngay cả một manh mối cũng không có. Trong tim Hoắc Sinh hoảng loạn dần mất đi lý trí, mắt đào thoáng chốc đỏ âu.
Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!
Bỗng Hoắc Sinh phát hiện phía bên kia cây đại thụ có động tĩnh, Hoắc Sinh nhanh như chớp đạp gió bay tới.
Trên một con đường có tầm quan sát rộng, bóng bạch kim cao lớn xé gió lao sâu vào rừng thẳm. Thoạt nhiên vẻ mặt lạnh lẽo đầy gai lạnh, nhịp chân linh hoạt vượt xa dặm trượng không chút ngơi nghỉ. Trong ánh mắt u lạnh đỏ rực, đôi con ngươi đen tối hoảng loạn.
Ở đâu! Rốt cuộc là ở đâu!!!
Bên này cũng không có, bên kia cũng không có. Triệu Phạm Hoa, ngươi đâu rồi!!!
Bóng bạch kim kích động chạy loạn, một thân kinh công trác tuyệt vì mất đi lý trí mà hụt chân đạp trúng nhành cây nhỏ mục gãy làm đôi theo quán tính rơi xuống. Lưu Dĩ rơi tự do thuận thế đạp một chân lộn nhào một rồi an toàn vòng tiếp đất.
Hơi thở gấp gáp, mồ hôi thấm đẫm trường bào, con ngươi đen tối sâm hoắm.
Không được, lúc này không thể hoảng loạn. Phạm Hoa đang gặp nguy hiểm.
Lưu Dĩ bình tĩnh đứng im, từ từ tìm lấy hơi thở, khôi phục lý trí. Đôi mắt âm u của hắn lúc này mới có biểu hiện sáng suốt. Lưu Dĩ nén khí yên lặng nhắm mắt, dùng đôi tai cùng thần trí nắm bắt động tĩnh khu rừng.
Trong làn gió tiễn đưa cành cây xào xạc, mùi hoa đỗ quyên thoang thoảng đâu đây. Phía xa kia có tiếng va chạm của kiếm, tựa hồ có người đang giao đấu.
Lưu Dĩ đột nhiên mở trừng mắt. Hắn điểm mũi chân thi triển khinh công về phía phát ra tiếng động, rất nhanh chóng tìm được chính xác một nơi đang có đám người giao đấu.
Giữa mảnh đất hoang trong khu rừng. Bóng xám của Yến Tử cùng bóng đỏ của Hoắc Sinh đang kịch liệt giao đấu với một đám mười hắc y nhân mang đao lớn.
Tiểu Yến Tử tay bị trói nhưng một thân thế thuật dùng vô ảnh cước nhanh nhẹn hạ thủ được một tên, Hoắc Sinh như ngọn lửa điên cuồng hạ sát bất cứ ai đến gần Yến Tử.
Tiểu Yến Tử đứng sau lưng Hoắc Sinh, tay bị trói lại vừa tung cước hạ thủ hắc y liền mất đà ngã nhào ra phía sau, một hắc y nhân thừa cơ thuận thế lập tức bổ nhào tới nàng hướng mũi kiếm tấn công.
Lưu Dĩ như một bóng ma trên không trung ung dung đáp xuống, Thượng Phương lóe lên, máu tươi tràn lan trên lưỡi kiếm, hắc y nhân trợn mắt gục xuống đất tắt thở.
Bàn tay to lớn vững chãi của Lưu Dĩ vươn ra đỡ lấy Yến Tử suýt ngã đập đầu vào lòng.
Mùi cổ hương quen thuộc, vòm ngực to lớn an toàn. Tiểu Yến Tử ngước mắt lên kinh hô: “Quốc Công!”
Lưu Dĩ giữ chặt Yến Tử vào lòng, mặc kệ xung quanh đang có một cuộc đẫm chiến, hắn ôm lấy Yến Tử, xác thực Tiểu Tử đã được an toàn, trái tim treo lơ lửng của hắn quan sát Yến Tử vẫn ổn mới được kéo xuống, thoảng qua một tiếng thở phào.
“Khó...khó thở...!” Tiểu Yến Tử bị Lưu Dĩ vùi vào trong ngực nhất mực siết chặt nàng.
Lưu Dĩ nghe người trong lòng khó khăn kêu lên liền buông lỏng tay đưa đôi mắt sâu lạnh nhìn nàng nói:
“Đứng yên đó!”
Lưu Dĩ nhanh chóng cắt sợi dây thừng buộc chặt tay Yến Tử, giữ cho nàng đứng thẳng rồi cùng Hoắc Sinh nghênh chiến hạ sát đám người Hắc y.
Nhưng Lưu Dĩ bước lên chưa được ba bước thì từ xa, một đám hắc y gần một trăm tên từ đêm đen bổ nhào ra như ngả ra cầm cung tên phóng tiễn trực tiếp nhắm thẳng đám người Lưu Dĩ cùng hắc y nhân vẫn đang hạ thủ Hoắc Sinh, tựa hồ hai đám hắc y này là hai phe khác nhau đang cùng nhắm đến một mục tiêu. Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử thấy trong đêm hàng trăm mũi tên tàn nhẫn lao đến chỉ biết cúi mình chịu trận. Bóng bạch kim cùng bóng đỏ như tia chớp, nhanh chóng tạo thành hàng phòng ngự vững chắc, cùng nhau đẩy Yến Tử vào bên trong che chắn, Họa Ảnh kiếm cùng Thượng Phương kiếm sắc bén lóe sáng, thân ảnh hư ảo múa lượn giữa đêm đen chặn đứng bất kì cung tiễn nào cả gan lao tới.
Cung tiễn từng lượt từng lượt tiến tới rồi bị Họa Ảnh cùng Thượng Phương chém tơi tả rơi xuống.
Yến Tử run rẩy ngước nhìn.
Nàng thấy mình được Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh bảo vệ, bên thái dương hai khuôn mặt tuấn tú sớm đã xuất hiện một tầng mồ hôi, khoảnh khắc giao tranh đã qua được mấy khắc, tuy trên gương mặt họ vẫn rất bình tĩnh nghiêm túc, nhưng sớm không dấu được sự mệt mỏi, mắt cơ hồ đã đỏ tía. Số lượng hắc y bên kia càng lúc càng đông mà Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh lại chẳng hề có chút ngơi nghỉ.
Trong lòng Yến Tử mơ hồ dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Kiếp trước ngoại trừ Tử Du ra, chưa có ai yêu thương che chở cho nàng.
Đến kiếp này nàng được đại ca Triệu Phạm Hoa nhất mực yêu thương, lại được hai đại nam nhân đứng đầu đại Sở che chở bảo vệ, tựa như kiếp này sống không uổng phí, tìm được người vì mình mà hao tâm tổn sức đến vậy, quả thật dù chết vạn lần cũng không trả hết.
Sự vụ hôm nay, tuy không nắm bắt rõ lí do hai đám người kia cứ nhắm vào nàng mà hạ thủ, một bên nhất mực giết chết, một bên lại kiên quyết bắt sống. Tuy có chút mơ hồ khó hiểu nhưng đám muốn giết nàng đã bị trúng tên mà chết không ít, hơn một trăm người muốn bắt sống nàng đang phi tiễn bên kia vẫn nắm thế thượng phong.
Cung tiễn bắn ra dần bị Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh thành công đốn hạ, đám người kia từ màn đêm vung kiếm khắc chữ ‘Sư’ hung hãn bổ nhào về Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh tấn công.
“Hoắc Sinh, lùi về bảo vệ Phạm Hoa!”
Lưu Dĩ gấp giọng hạ lệnh. Hoắc Sinh nhận lệnh áp sát Yến Tử về phía sau bảo vệ cánh phải. Phía trước Lưu Dĩ đám hắc y trực tiếp tấn công, bóng bạch kim nhanh như nhạn xoay một vòng, ánh kiếm lóe sáng, máu tươi ngập tràn, đám người này vừa gục xuống, một đám người khác lại tiếp tục bổ nhào đến.
Bên này Hoắc Sinh cũng không rảnh tay, từ tứ phía, đâu đâu cũng có sát thủ, dường như chúng ngày càng đông lên, không có nửa phân dấu hiệu giảm bớt.
Tiểu Yến Tử không quen với những màn đấu kiếm, coi mạng người như cỏ rác, buông kiếm hạ thủ như vậy. Chỉ biết nhu nhược run rẩy đứng sau lưng Hoắc Sinh nhìn từng người từng người ngã xuống.
Nàng đưa mắt về phía Lưu Dĩ đang bị cả một toán quân áp thế bên kia. Thân thủ vẫn chẳng mảy may chậm lại kể cả khi liên tục chống đỡ cung tiễn gần một canh giờ.
Bỗng nhiên một bóng đen từ phía sau lưng hướng Lưu Dĩ xé gió lao tới. Yến Tử nhanh nhẹn nhận ra đó là một thanh chủy thủ.
“Không!!!”
Tiểu Yến Tử nhanh như như nhạn, đôi mắt một mực kiên trung nhìn vào thanh chủy thủ, nàng bật người bay lên dùng thân che chắn cho Lưu Dĩ. Trong lòng chỉ có một ý niệm.
Lưu Dĩ không được bị thương.
“Phập!”
Thanh chủy thủ hung hãn cắm phập vào xương quai xanh Yến Tử, mắt tròn trợn trừng, thân thể gầy nhỏ trên không trung từ từ rơi xuống.
“Triệu Phạm Hoa!”
Lưu Dĩ như tia chớp điểm mũi chân đỡ lấy Yến Tử, mắt lạnh u hồn, tiết khí quanh thân lạnh lẽo như ngàn năm sương giá, khuôn mặt vô cảm sớm đã bị một tầng sát khí vây lấy trừng trừng nhìn Yến Tử đang thở gấp đau đớn ôm lấy vết thương.
Hoắc Sinh mặt cắt không còn giọt máu kinh hô:
“Mẫn Mẫn...”
Nhưng nào có để Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh rảnh rỗi, tranh thủ lúc hai người kia nới lỏng phòng bị, hắc y nhân ào ào bổ nhào tới. Hoắc Sinh còn không kịp nhìn vết thương của Yến Tử phải cố nhịn một thân hạ sát hắc y nhân lúc này đã gần đến hai trăm tên.
Lưu Dĩ cùng Yến Tử được Hoắc Sinh che chắn, hắn nhẹ nhàng đặt yến Tử xuống chân, bình tĩnh quan sát độ nông của chủy thủ, mắt lạnh đau đớn gầm giọng:
“Không có sự cho phép của ta, ngươi dám cả gan đỡ, lớn mật quá rồi!” Vừa nói tay lại nhẹ nhàng nắm lấy chủy thủ.
Tiểu Yến Tử nhìn rõ trong đôi mắt Lưu Dĩ đã dấy lên một nỗi niềm tiếc thương. Khuôn trang nhỏ nhắn chầm chậm giãn ra một nụ cười.
“Báo cáo...Hạ thần...cứu giá, thành công. A!!!” Tiểu Yến Tử khó khăn nói.
Lưu Dĩ thừa cơ nàng đang bận bịu nói chuyện, nhanh nhẹn rút chủy thủ ra tránh việc chủy thủ có độc ăn sâu vào cơ thể rồi nhánh chóng xé vạt áo của hắn bịt chặt vết thương thấm đẫm áo nàng rồi nhanh nhẹn điểm huyệt cầm máu.
Tiểu Yến Tử chỉ kịp A lên một tiếng rồi lịm đi. Lưu Dĩ nhìn Yến Tử mặt trắng bệch nhắm tịt mắt, lòng hắn lạnh đi, mắt lạnh u hồn phóng ra hàn ngàn tia sát khí. Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt Yến Tử xuống hướng đám người hắc y tiến tới.
Lúc này đám hắc y nhân dường như cảm nhận được giữa rừng sâu thăm thẳm, một luồng khí lạnh tàn khốc nào đó ôm lấy, không hạ lệnh mà động loạt ngưng động thủ.
Hoắc Sinh đau lòng nhìn Yến Tử bất tỉnh trên nền đất, may mắn vết thương không ở vị trí hiểm, nếu không...
Lưu Dĩ mang theo sát khí, chầm chậm xải bước đến bên Hoắc Sinh, mắt lạnh tóe lửa, mày lưỡi mác cau chặt, gân tay nổi lên, siết chặt bảo kiếm:
“Một đao chém chết, tuyệt không lưu tình!!!”
Hoắc Sinh nhận lệnh, khí thế khi thường phát ra ngọn lửa hung hãn cực đại, mắt đào phóng ra tiết khi, Họa Ảnh lóe lên, một đường hạ sát.
“Vụt!!!”
Bóng bạch kim như tia chớp, lưỡi kiếm sáng quắc, lạnh lùng chặt đứt gân tay gân chân của đám hắc y, Thượng Phương tiếp tục lóe lên, trong màn đêm tối tăm, thân thể hắc y rời rạc ngã gục xuống đất, máu tươi tràn ngập một vùng.
Chỉ trong chưa đầy một khắc, hơn trăm hắc y bị Hoắc Sinh cùng Lưu Dĩ như hai con sói hoang hạ thủ tàn nhẫn. Đôi mắt u lạnh, trường bào ngập máu, kinh động nhân gian.
Đám hắc y nhân còn lại dường như cảm nhận được hai bóng người kia lúc này đã biến thành quỷ dữ, thức thời tháo chạy.
Hoắc Sinh nào để cho bọn chúng có cơ hội gọi đồng minh trở lại nhanh chóng điểm mũi chân theo sát.
Sâu trong khu rừng đen tối, một bãi chiến trường ngập tràn xác người, mưa máu xả xuống, mùi tanh bốc lên.
Lưu Dĩ vội vã đến bên cạnh Yến Tử đang bất tỉnh, hắn đặt nàng lên chân cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Tử, thật may là trúng vị trí xương quai xanh, nếu trúng ngực chỉ e nguy hiểm bội phần.
“Phạm Hoa!” Lưu Dĩ nhìn Yến Tử đau đớn nhắm tịt mắt, trong cổ họng có chất dịch nào đó muốn trào lên nhưng bị hắn nén lại.
Bàn tay to lớn của Lưu Dĩ linh hoạt tháo đai lưng Yến Tử xuống, nhanh chóng cởi y phục của Yến Tử ra tính toán kiểm tra độ nông của vết thương.
Tiết y cuối cùng bị cởi ra, Lưu Dĩ mới nhìn thấy trước ngực Tiểu Tử có một lớp vải băng dày quấn nhiều vòng, vết thương đẫm máu ở xương quai xanh dường như không có dấu hiệu bị trúng độc, chỉ là máu tươi tràn xuống, ướt đẫm tấm vải băng quấn ngực kia. Lưu Dĩ giữ lấy mảnh vải ép xuống miệng vết thương cầm máu. Vết thương không quá nghiêm trọng, thật may.
Nhưng bỗng nhiên mắt Lưu Dĩ trợn trừng. Thần kinh chậm rãi vận động, hắn nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mịn quấn băng ép ngực của người trong lòng. Đôi gò bồng trắng hồng mềm mịn bị tấm vải trắng ép buộc bó sát nén xuống, một nửa gò bồng lấp ló phía trên theo nhịp thở yếu ớt nhấp nhô.
Đây...đây là....
Thoảng trong làn gió rừng sâu thăm thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo phảng phất một tầng đỏ, tiếng tim đập liên hồi, mạnh mẽ như trống trận không có nửa đoạn trấn tĩnh.
Người này...Dù có ăn bao nhiêu, tập luyện bao nhiêu cũng chưa từng có dấu hiệu cao lên. Cũng chưa từng thấy mấy phân mọc râu trổ mã.
Chính là bởi vì người này...là nữ nhân.
Nữ nhân!!!
Lưu Dĩ rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Yến Tử mê man bất tỉnh trong lòng ngực. Khuôn trang lãnh đạm nhiễu một tầng mây đỏ rực, đôi mắt ái vị mãnh liệt nhìn Yến Tử.
Tại sao ta chưa từng nghĩ đến, Tiểu Tử là nữ nhân? Là nàng từ lúc nào khiến ta mê muội, không thể nhận ra bất thường quanh nàng rồi sao?
Làn gió lạnh quét qua, người trong lòng thoáng run lên. Lưu Dĩ vội thu lại chấn kinh cởi phắt áo choàng của mình ra quấn một vòng, bọc Yến Tử như kén tằm rồi điểm mũi chân ôm nàng rời đi.
Giữa rừng đêm sâu thẳm, trái tim bạch kim reo lên hồi chuông mạnh mẽ.
----
Ánh sáng nhỏ nhoi từ phía mặt trời đằng đông chậm chầm hé sáng, trước cổng một gian nhà lụp xụp bên trong khu rừng sâu thẳm, bóng một nam nhân bạch kim cao lớn, trường sam thấm đẫm máu, khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt sâu lạnh, trên tay đang bế một thân thể nhỏ nhắn bị quấn tròn bởi một tấm áo choàng. Khuôn mặt trắng xanh, hơi thở yếu ớt.
Bên trong ngôi nhà vang vọng ra giọng nói già nua cáu kỉnh:
“Mới sáng sớm, kẻ nào lớn mật dám quấy rầy giấc ngủ của lão nương!”
Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung tuổi một thân y phục xám khố đơn sắc, mái tóc thẩm bạc vấn cao quấn bằng dải lụa xám, đôi mắt già nua nhăn nheo hiền từ thoảng kinh ngạc, khó tin kinh hô:
“Quốc Công, ngài sao lại....”
Lưu Di chỉ chậm rãi gật đầu ra hiệu gì đó, hắn thản nhiên đi thẳng vào trong, nhẹ nhàng đặt Yến Tử lên giường, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ, sắc mặt của nàng rồi đến trước mặt lão nương đang mặt mày trắng xanh kinh hãi đến mất hồn vía trước một loạt động tác dịu dàng hiếm gặp của Lưu Dĩ kia:
“Đình bà bà, phiền người xem qua vết thương của nàng!”
“Vết thương?” Đình bà bà nhíu mày nghi hoặc, là vết thương nào, sao bà không nhìn thấy.
Đình bà bà xải bước đến bên giường cẩn thận gạt tấm áo choàng ra, thân thể nữ tử trước ngực bị một tấm vải bó sát ép chặt, vết thương trên xương quai xanh khá nông nhưng vì mất máu quá nhiều nên mới hôn mê bất tỉnh, nhìn miệng vết thương đã khép lại không ít, lại sớm đã được điểm huyệt cầm máu, Đình bà bà thoáng liếc mắt sang Lưu Dĩ đang quay đầu hướng ra cửa sổ không tiện nhìn nữ tử đang lộ thân thể bên kia. Trong mắt Đình bà bà không dấu nổi ý cười liền cúi mình khẽ nói:
“Quốc Công, vết thương của cô nương này không quá nghiêm trọng, may mà vết thương nông nên mọi việc đều có thể xử lý được. Phiền Quốc Công ra bên ngoài thưởng trà, việc trong này để nô tì sắp xếp!”
Lưu Dĩ không đáp, chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng ra cửa, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đình bà bà trước là nữ y trong cung, sau được phân phó trở thành vú nuôi của Lưu Dĩ lúc nhỏ, đối với hắn, bà không khác gì mẫu thân thứ hai, Đình bà bà vài năm trước vì tuổi già sức yếu, đã được hoàng thất cho lui về nghỉ ngơi. Vừa hay nơi xảy ra loạn chiến đêm qua lại gần kề với gian nhà nhỏ của Đình bà bà, tình thế cấp bất, Lưu Dĩ đành đến đây nhờ Đình bà bà trị liệu.
An tâm giao Tiểu Tử cho Đình bà bà. Lúc này trái tim đang lơ lửng của Lưu Dĩ mới được kéo xuống. Chỉ có điều tiếng nhịp tim không hiểu vì sao cứ đập liên hồi, tuyệt không có chút ngưng lại. Trong lòng lại khấp khởi cảm xúc nóng hổi nào đó không nói thành lời.
Lưu Dĩ như nhớ ra điều gì, mày lưỡi mác khẽ cau: Ôn gia đã tự mình chứng thực, Triệu gia quả thật có đích nam Triệu Phạm Hoa, nếu nàng không phải Triệu Phạm Hoa, vậy nàng là ai? Mục đích đến cạnh ta là gì?
Lưu Dĩ ngồi xuống bàn gỗ đơn sơ kê bên ngoài gian nhà nhỏ, nhẹ nhàng đặt Thượng Phương trong tay xuống bàn, trong khu vườn đầy hoa, bên ngoài cây cối đua nhau múa cùng gió, xa xa bình minh ló rạng, mặt trời lên cao, nhạn bay đầy trời.
Lưu Dĩ an yên nhìn một đàn chim trời nối đuôi nhau bay đi kiếm mồi, cách đó không xa, một đám hơn mười hắc y ảnh vệ xé gió lao tới, nhìn bóng bạch kim trường bào thấm đẫm máu, Lam Thất đứng đầu xanh mặt, chỉ biết ôm quyền kinh hô:
“Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin Quốc Công trách tội!!!”
Lưu Dĩ vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, mắt sâu không rời khỏi đám nhạn trời đang tự do bay lượn trên không trung nói:
“Đám ngời tập kích Triệu Phạm Hoa, là người của Thịnh Vương, đúng không?”
“Thưa vâng!” Lam Thất khẳng định: “Đêm qua phủ Thịnh Vương sau khi biết được thông tin Triệu tiên sinh ra ngoài, liền điều động người tập kích!”
Lưu Dĩ rời mắt xuống, đôi tay siết chặt, hắn rút từ trong ngực ra một tấm lệnh bài đưa cho Lam Thất nói:
“Đưa lệnh bài cho Đại tướng quân, nhờ ông ấy thay ta phong tỏa phủ Thịnh Vương!”
Lam Thất thoáng kinh ngạc, nếu muốn phong tỏa cửu thúc của mình, sao Quốc Công không tự mình động thủ lại phải nhờ người khác: “Quốc Công, ngài còn muốn lưu lại đây?”
Lưu Dĩ nhìn đám chim trời đang chạy loạn phía xa, môi mỏng mấp máy:
“Sắp đến rồi!”
Cái gì sắp đến, Lam Thất cùng ảnh vệ mờ mịt nhìn nhau.
Lưu Dĩ khoát tay ra hiệu, Lam Thất cùng ảnh vệ sau đó bỏ nghi hoặc ra sau đầu nhanh chóng rời đi.
Lam Thất vừa đi khỏi, từ hướng Tây, một bóng bốn người đeo đai lưng khắc hổ phù hoàng thất, thân thủ còn nhanh hơn nhạn đạp gió chạy tới trước mặt Lưu Dĩ quỳ xuống thi lễ, hắc y mặt chữ điền đứng đầu bẩm báo:
“Bẩm Quốc Công, đã điều tra ra được thân phận của Triệu giám xưởng!”
Thân thể Lưu Dĩ thoáng động, đám người này đã được hắn điều đi ngay từ sau đại hội, đến bây giờ lại trở về đúng lúc hắn đang mờ mịt về thân phận Tiểu Tử, bất quá trong lòng không dấu được kích động:
“Nói!”
“Triệu giám xưởng kia không phải là Triệu Phạm Hoa, nàng là Triệu Mẫn, tiểu muội của Triệu Phạm Hoa. Cách đây không lâu, Triệu Phạm Hoa quả thực nhờ danh Triệu gia mà được nhận vào làm quản gia cho phủ Quốc Công, nhưng đến lúc phải lên kinh thành nhập phủ lại trở bệnh nặng. Triệu Mẫn đại tiểu thư vì không có tiền chạy chữa, Triệu gia lại nợ nần chống chất mà cải trang nam, giả danh đại ca mình trà trộn vào phủ Quốc Công làm quản gia.”
Đôi mắt u lạnh của Lưu Dĩ xẹt qua một tia u buồn, lại có chút kinh ngạc, không lường tượng được biểu cảm thú vị, dường như vẻ mặt kia quá đa xúc, không thể nhất thời mà đọc vị hết.
Bỗng nhiên đôi mắt kia của Lưu Dĩ lóe lên sát khí, hàn băng quanh người bỗng nhiên phóng đại. Lưu Dĩ cùng bốn hắc y đưa mắt nhìn về phía khu rừng.
Từ trong ánh nắng ban mai, bóng một nam nhân trường lam tố sam cao lớn, khuôn mặt nhọn gầy trắng trẻo như thư sinh ngồi trên lưng ngựa, đằng sau là một đám hắc y cầm vũ khí liền bao vây gian nhà nhỏ.
Mắt lạnh của kẻ ngồi trên ngựa kia chưa lấy nửa khắc rời khỏi Lưu Dĩ, hắn nhẹ nhàng xuống ngựa, bước đến trước mặt Lưu Dĩ khẽ nói:
“Thập tam thúc. Lâu!”
Lưu Dĩ vẫn ngồi yên trên bàn gỗ, bốn hắc y ảnh vệ tạo thành đội hình phòng ngự xung quanh hắn bảo vệ, bóng bạch kim an nhiên như không có chuyện gì, chỉ là ánh mắt phát ra tiết khí lạnh lẽo, cho người khác cảm giác kinh hãi không dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ nói:
“Tiểu vương Lưu Tề Lôi, không ngờ đã lớn vậy rồi!”
/102
|