Chén trà sắp đưa đến bên miệng chợt dừng lại, trong mắt Tịch Thiên Thương nhất thời sinh ra chút hứng thú: “Hắn thật sự nói như vậy?”
Thường Thiếu Điển cúi đầu đáp: “Thật sự là chính miệng Dạ đại nhân nói với ta, hắn muốn sau này vì bệ hạ cúc cung tận tụy, làm quan tốt tạo phúc cho dân.”
“Nếu nói hắn giả vờ mất trí nhớ, lấy tính tình của Dạ Vị Ương sẽ không có khả năng nói ra lời như thế, nếu nói hắn thật sự mất trí nhớ, như vậy lần này rất kỳ lạ, Thiếu Điển ngươi thấy thế nào?” Nhẹ nhàng thổi lá trà nhỏ trên mặt nước uống một hớp, ngón tay khẽ ma sát đường vân tối văn long trên vành chén sứ men trắng, Tịch Thiên Thương hỏi.
“Chứng mất trí nhớ quả thực rất khó phân biệt, nhưng Dạ đại nhân hôn mê một tháng chưa từng tỉnh lại, theo vi thần thấy, Dạ đại nhân có thể thật sự bị chứng mất trí nhớ.”
“Có thể?” Âm điệu hơi nhấc lên.
Thường Thiếu Điển “bùm” một tiếng quỳ xuống đất: “Chứng bệnh Dạ đại nhân quái dị khó mà chẩn đoán, vi thần vô năng, xin hoàng thượng thứ tội.”
“Được rồi, ngay cả ngươi cũng nhìn không ra nguyên cớ, trẫm liền cân nhắc Dạ Vị Ương là mất trí nhớ thật, đứng lên đi.” Bỏ chén trà xuống bàn gỗ lim, Tịch Thiên Thương đối với một người khác trong phòng, cười nói: “Bất quá, người nọ tuy rằng mất trí nhớ nhưng đầu óc không có biến ngốc, ngày đó hắn tỉnh lại còn cùng trẫm nói từ quan hồi hương, trong phút chốc lại muốn vì trẫm cúc cung tận tụy làm một cái quan tốt.”
Thường Thiếu Điển đứng lên, hắn thoáng nhìn qua bạch y nam tử ở đối diện, một thân khí thế Đại tướng quân lộ vẻ sắc bén trước sau như một trong trẻo mà lạnh lùng, nghe nói ngày hôm qua Lưu tướng quân vừa mới hồi triều, hôm nay liền vào cung.
Bạch y nam tử nói: “Dạ đại nhân xưa nay đều thông minh.” Ngữ điệu ôn hòa không nghe ra cảm xúc.
“Nói cũng khéo, ngươi vừa trở về Vị Ương liền tỉnh, ngươi cùng hắn cũng coi như “lão bằng hữu”, có thời gian thì đi thăm hắn đi.” Tịch Thiên Thương thản nhiên nói.
“Thần nghe nói sau khi Dạ đại nhân tỉnh lại liền đóng cửa không tiếp khách, hôm qua Hà đại nhân và hộ bộ Lý đại nhân luôn giao hảo với Dạ đại nhân đến thăm đều bị cự tuyệt ngoài cửa, chỉ sợ vi thần đi cũng không gặp được.” Lưu tướng quân nói.
“Vậy mang theo ý chỉ của trẫm đi, tiếp qua một chút chính mà thời điểm thưởng phong diệp (lá phong), đến lúc đó cũng phải có hắn tiếp đón sứ giả, trẫm _____ không muốn nhìn thấy trong kinh thành phát sinh bất luận sự tình gì.” Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Tịch Thiên Thương nhìn về phía Lưu tướng quân: “Bá Hề, đã hiểu sao?”
“Thần, tuân chỉ.”
…
…
Không có phim để xem, không có micro-blog, không có thiên nhai bát quái, không post bar, không có trò chơi…
A, nhân sinh còn cái gì lạc thú?
Theo lời của Dạ Vị Ương, ngày trôi qua cũng không gian nan như vậy, cuộc sống quyền quý hắn quả thực đã trải nghiệm một phen, mỗi ngày mở mắt chỉ cần hô một tiếng là có muội tử xinh đẹp tiến vào hầu hạ.
Hai tay duỗi ra chờ người giúp hắn mặc quần áo, miệng hé ra là có đồ ăn nóng hầm hập, nhàm chán thì đọc sách, lười xem thì kêu người đọc, không đọc sách cũng có thể xem ca múa nghe tiểu khúc nhi…, chỉ là suốt ngày cứ ở nhà thật sự rất buồn bực vô vị, tuy rằng nhà này lớn đến mức có thể xây hai mươi sân bóng.
Lý Vịnh không hổ là tổng quản trong phủ, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nhất lưu, không đợi Dạ Vị Ương mở miệng đã chủ động nói: “Gia là đang buồn chán sao?”
“Mỗi ngày ở trong phủ không buồn mới lạ, hôm nay kinh thành có địa phương nào thú vị để đi chơi, ngươi thu xếp cho ta một chút.” Tốt xấu gì cũng đã xuyên qua, Dạ Vị Ương còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài thượng thư phủ rốt cục có hình dạng thế nào.
Huống hồ mấy ngày nay, hắn quan sát nơi này không giống bất cứ triều đại nào trong lịch sử, không biết hắn đã xuyên đến triều đại chưa được ghi chép lại, hay là xuyên đến thế giới khác rồi.
“Hắc hắc hắc, tiểu nhân đã biết, lập tức cấp gia an bài, vậy đi đến địa phương trước kia gia thích nhất, gia ngài thấy sao?” Đôi mắt cười đến mức đều hí thành mấy đường rãnh nhỏ, nhìn thế nào Lý Vịnh cũng giống tên tiểu tặc cười hì hì, mờ ám như vậy.
Dạ Vị Ương cười theo hai tiếng: “Địa phương trước kia gia ta thường đến? Không tồi không tồi, ngươi dẫn ta đi xem, nói không chừng có thể nhớ ra chút gì đó.”
Hắn thật sự muốn nhìn thử, đại tham quan này bình thường đi đến nơi nào tiêu dao khoái hoạt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hết chương thứ sáu
Thường Thiếu Điển cúi đầu đáp: “Thật sự là chính miệng Dạ đại nhân nói với ta, hắn muốn sau này vì bệ hạ cúc cung tận tụy, làm quan tốt tạo phúc cho dân.”
“Nếu nói hắn giả vờ mất trí nhớ, lấy tính tình của Dạ Vị Ương sẽ không có khả năng nói ra lời như thế, nếu nói hắn thật sự mất trí nhớ, như vậy lần này rất kỳ lạ, Thiếu Điển ngươi thấy thế nào?” Nhẹ nhàng thổi lá trà nhỏ trên mặt nước uống một hớp, ngón tay khẽ ma sát đường vân tối văn long trên vành chén sứ men trắng, Tịch Thiên Thương hỏi.
“Chứng mất trí nhớ quả thực rất khó phân biệt, nhưng Dạ đại nhân hôn mê một tháng chưa từng tỉnh lại, theo vi thần thấy, Dạ đại nhân có thể thật sự bị chứng mất trí nhớ.”
“Có thể?” Âm điệu hơi nhấc lên.
Thường Thiếu Điển “bùm” một tiếng quỳ xuống đất: “Chứng bệnh Dạ đại nhân quái dị khó mà chẩn đoán, vi thần vô năng, xin hoàng thượng thứ tội.”
“Được rồi, ngay cả ngươi cũng nhìn không ra nguyên cớ, trẫm liền cân nhắc Dạ Vị Ương là mất trí nhớ thật, đứng lên đi.” Bỏ chén trà xuống bàn gỗ lim, Tịch Thiên Thương đối với một người khác trong phòng, cười nói: “Bất quá, người nọ tuy rằng mất trí nhớ nhưng đầu óc không có biến ngốc, ngày đó hắn tỉnh lại còn cùng trẫm nói từ quan hồi hương, trong phút chốc lại muốn vì trẫm cúc cung tận tụy làm một cái quan tốt.”
Thường Thiếu Điển đứng lên, hắn thoáng nhìn qua bạch y nam tử ở đối diện, một thân khí thế Đại tướng quân lộ vẻ sắc bén trước sau như một trong trẻo mà lạnh lùng, nghe nói ngày hôm qua Lưu tướng quân vừa mới hồi triều, hôm nay liền vào cung.
Bạch y nam tử nói: “Dạ đại nhân xưa nay đều thông minh.” Ngữ điệu ôn hòa không nghe ra cảm xúc.
“Nói cũng khéo, ngươi vừa trở về Vị Ương liền tỉnh, ngươi cùng hắn cũng coi như “lão bằng hữu”, có thời gian thì đi thăm hắn đi.” Tịch Thiên Thương thản nhiên nói.
“Thần nghe nói sau khi Dạ đại nhân tỉnh lại liền đóng cửa không tiếp khách, hôm qua Hà đại nhân và hộ bộ Lý đại nhân luôn giao hảo với Dạ đại nhân đến thăm đều bị cự tuyệt ngoài cửa, chỉ sợ vi thần đi cũng không gặp được.” Lưu tướng quân nói.
“Vậy mang theo ý chỉ của trẫm đi, tiếp qua một chút chính mà thời điểm thưởng phong diệp (lá phong), đến lúc đó cũng phải có hắn tiếp đón sứ giả, trẫm _____ không muốn nhìn thấy trong kinh thành phát sinh bất luận sự tình gì.” Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, Tịch Thiên Thương nhìn về phía Lưu tướng quân: “Bá Hề, đã hiểu sao?”
“Thần, tuân chỉ.”
…
…
Không có phim để xem, không có micro-blog, không có thiên nhai bát quái, không post bar, không có trò chơi…
A, nhân sinh còn cái gì lạc thú?
Theo lời của Dạ Vị Ương, ngày trôi qua cũng không gian nan như vậy, cuộc sống quyền quý hắn quả thực đã trải nghiệm một phen, mỗi ngày mở mắt chỉ cần hô một tiếng là có muội tử xinh đẹp tiến vào hầu hạ.
Hai tay duỗi ra chờ người giúp hắn mặc quần áo, miệng hé ra là có đồ ăn nóng hầm hập, nhàm chán thì đọc sách, lười xem thì kêu người đọc, không đọc sách cũng có thể xem ca múa nghe tiểu khúc nhi…, chỉ là suốt ngày cứ ở nhà thật sự rất buồn bực vô vị, tuy rằng nhà này lớn đến mức có thể xây hai mươi sân bóng.
Lý Vịnh không hổ là tổng quản trong phủ, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nhất lưu, không đợi Dạ Vị Ương mở miệng đã chủ động nói: “Gia là đang buồn chán sao?”
“Mỗi ngày ở trong phủ không buồn mới lạ, hôm nay kinh thành có địa phương nào thú vị để đi chơi, ngươi thu xếp cho ta một chút.” Tốt xấu gì cũng đã xuyên qua, Dạ Vị Ương còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài thượng thư phủ rốt cục có hình dạng thế nào.
Huống hồ mấy ngày nay, hắn quan sát nơi này không giống bất cứ triều đại nào trong lịch sử, không biết hắn đã xuyên đến triều đại chưa được ghi chép lại, hay là xuyên đến thế giới khác rồi.
“Hắc hắc hắc, tiểu nhân đã biết, lập tức cấp gia an bài, vậy đi đến địa phương trước kia gia thích nhất, gia ngài thấy sao?” Đôi mắt cười đến mức đều hí thành mấy đường rãnh nhỏ, nhìn thế nào Lý Vịnh cũng giống tên tiểu tặc cười hì hì, mờ ám như vậy.
Dạ Vị Ương cười theo hai tiếng: “Địa phương trước kia gia ta thường đến? Không tồi không tồi, ngươi dẫn ta đi xem, nói không chừng có thể nhớ ra chút gì đó.”
Hắn thật sự muốn nhìn thử, đại tham quan này bình thường đi đến nơi nào tiêu dao khoái hoạt.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hết chương thứ sáu
/171
|