Đại Quốc Tặc

Chương 73 - Hoàng Gia

/235


Tuy rằng tạm thời dùng tiền vàng đã thu phục được Đỗ Quyên, nhưng Lâm Nhã vẫn lo lắng đối với nha hoàn tham tiền này.

Mình có thể tiêu tiền thu mua, đồng dạng, người khác nếu ra giá tiền cao hơn, Đỗ Quyên gặp lập tức sẽ trở mặt đối phó chính mình.

Phải nhanh một chút bảo người môi giới đưa người để chọn mấy tâm phúc!

Trước đó Giang Long bị tập kích trong phủ làm rối ren, Lâm Nhã không tiện lập tức đề xuất chọn nha hoàn.

Chuyện bây giờ đã qua vài ngày, mọi việc trong phủ cũng đã bình ổn lại.

Có tâm phúc, là có thể âm thầm giám thị Đỗ Quyên, đến lúc đó Đỗ Quyên muốn làm cái gì, có cái gì gió thổi cỏ lay, liền không chạy khỏi ánh mắt của Lâm Nhã.

Lại thản nhiên liếc Đỗ Quyên một cái, Lâm Nhã thu hồi bàn tay nhỏ bé bạch ngọc buông màn xe.

Màn xe cản trở ánh mặt trời chiếu vào, trong xe, lại lại trở nên u ám.

Ước chừng qua một canh giờ, đoàn xe mới đi đến được nông trang Cảnh phủ ở Ô Thạch trấn.

Hồ quản sự luôn luôn đi trước dẫn đường, hôm nay vì biểu hiện nông trang khốn cùng cho nên gã ngồi xe ngựa, sau khi đi vào quý phủ, đã bảo phu xe lại đánh xe ngựa trở về, vừa rồi Giang Long lại không nói gì, cho nên gã đã đi một canh giờ.

Tuy rằng Hồ quản sự chỉ là nô bộc của Cảnh phủ, nhưng bình thường gã dựa vào tham ô rất nhiều ngân lượng, và áp bức thu nhập của đám tá điền trong nông trang, nên sống vô cùng giàu có, giống như một viên ngoại lão gia vậy, cũng có thể tính là sống an nhàn sung sướng rồi.

Hôm nay mặc một thân quần áo vải thô dính đầy bùn đất này là gã cố ý mượn tới đấy.

Bình thường gã không cày cấy, đi ra cũng có xe ngựa, đâu có đi bộ quãng đường vừa dài vừa lâu như vậy?

Đi được nửa canh giờ , gã đã mệt muốn nhũn ra, đầu đầy mồ hôi rồi.

Tuy nhiên bọn hộ vệ Cảnh phủ phần lớn cũnhg nghe nói qua về thanh danh Hồ quản sự, cho nên chẳng những không ai thông cảm cho gã, ngược lại hộ vệ đi ở phía trước còn liên tục thúc giục, khiến gã lại đi mau một chút.

Mặc dù là mệt muốn chết, Hồ quản sự cũng phải gượng chống, bằng không chọc Giang Long mất hứng, mặc dù có Trương Khương thị che chở cũng vô dụng.

Dù sao Giang Long mới là chủ nhân của Cảnh phủ!

Lúc tới nông trang, Hồ quản sự đã mệt thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, cảm giác hai chân đều không phải là của mình rồi.

Trên người quần áo và tóc toàn bộ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, như bị dần mưa, hơn nữa đế giày vải mỏng cũng bởi vì gã đi đường luôn nhấc không nổi chân, toàn lê trên mặt đất, đã mài rách ra một lổ, lòng bàn chân đầy nước và máu.

Nghe nói đến nơi rồi, Bảo Bình nhấc lên màn xe.

Giang Long hơi hơi cúi đầu, từ trong xe nhảy xuống tới.

Lúc này nông trang hơn một trăm hộ tá điền toàn bộ đứng ở cổng vào nông trang nghênh đón.

- Tiểu thiếu gia đến đây, mọi người nhanh lên tiến lên vấn an!

Hồ quản sự mặc dù mệt lè lưỡi mà thở như chó, nhưng vẫn phải xốc tinh thần ứng đối.

Chỉ cần sống quá cửa ải này, cố ý ra nan đề làm Giang Long hồi phủ, khiến Giang Long bỏ đi ý niệm quản lý nông trang trong đầu, về sau gã lại có sống những ngày sung sướng như viên ngoại lão gia.

Ngược lại, nếu là bị Giang Long phát hiện vấn đề, vậy gã thì xong rồi.

Đến lúc đó vị trí trang đầu chẳng những khó giữ được, hơn nữa một khi Giang Long muốn thi hành gia pháp, mạng nhỏ của gã liền toi rồi!

Nghe được Hồ quản sự phân phó, mười mấy già trẻ lớn bé cả trai lẫn gái lập tức vây quanh, đều mở miệng vấn an Giang Long.

- Tiểu nhân ra mắt tiểu thiếu gia.

- Tiểu nhân thỉnh an tiểu thiếu gia.

- Tiểu thiếu gia mệt muốn chết rồi, mau mời vào nông trang!

Một đám hộ vệ Cảnh phủ đang lúc mọi người tiến lên, liền che ở phía trước, không cho những người này tới gần Giang Long quá.

Giang Long không nói gì, chỉ nâng hai tay, dùng ánh mắt cẩn thận đánh giá mọi người trước mắt.

Chỉ thấy phía trước vài người tuy rằng trên người trên mặt đều có dính tro bụi, nhưng làm qua loa, có thể nhìn ra kia là cố ý bôi loạn lên, hơn nữa mấy người này đều là làn da rất trắng.

Ánh mắt dời xuống, quét mắt nhìn bàn tay của những người này, Giang Long cười lạnh trong lòng, tá điền nhiều năm trồng trọt, ở điền dã lao động thủ công, trên tay sao có thể không có vết chai?

Nhưng hắn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu hộ vệ đem những người này đuổi tới hai bên.

Ánh mắt của Giang Long dời về phía tá điền đứng ở phía sau.

Chỉ thấy những người đó vừa đen vừa gầy, có sắc mặt vàng vọt, còn có một vài trẻ nhỏ và người già lại gầy tới da bọc xương.

Trên mặc quần áo lại cũ, miếng vá chồng lên nhau.

Trong nháy mắt, hắn liền hiểu được những người này mới là người thực sự làm lụng vất vả ở trong điền trang.

Thấy Giang Long nhìn về phía những người đó, Hồ quản sự thầm giật mình, lập tức lớn tiếng quát trách mắng:

- Mắt các ngươi mù sao, còn không mau một chút lại đây thỉnh an tiểu thiếu gia?

Đám người kia đều là người thành thật, tính cách mộc nạp, kém mồm miệng, không biết ăn nói.

Nghe được Hồ quản sự mệnh lệnh, bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một hồi lâu mới ru rú tiến lên chào Giang Long.

- Bùm!

Bất đồng với mười mấy người phía trước mang theo khuôn mặt tươi cười nhiệt tình rồi chỉ nhún hạ thấp người, bọn họ trực tiếp liền rầm rầm quỳ xuống.

Giang Long tâm thần chấn động!

Thế này, có phải là thật thà hay không?

- Mọi người đứng lên.

Giang Long liếc mắt nhìn mười mấy người đứng ở một bên, giơ tay hư đỡ.

Ngọc Sai và Bảo Bình đứng ở bên cạnh Giang Long, thấy Giang Long lên tiếng, những người đó vẫn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tay chân luống cuống quỳ nguyên tại chỗ, liền tiến lên đi đỡ vài phụ nhân cao tuổi.

- Tiểu thiếu gia cho các ngươi đứng lên.

Bảo Bình đỡ cánh tay một lão phụ nhân, lông mày khẽ nhăn, rồi không biết sao, nhìn lão phụ nhân cười toe toét miệng không răng nhìn mình cảm kích mà cười cười, đột nhiên nàng cảm thấy hốc mắt lên men.

Bàn tay mềm mại tiếp xúc với cánh tay lão phụ nhân, cảm giác vô cùng cứng rắn, chỉ có xương cốt không có thịt, thậm chí còn nghe tiếng xương khớp động!

- Đúng vậy a, đừng quỳ nữa, các ngươi không cần sợ, Giang Long tiểu thiếu gia nhà chúng ta đối đãi với người ngoài tốt lắm đấy.

Ngọc Sai cũng liên tục mở miệng không ngừng khuyên bảo.

Vài hộ vệ dưới ánh mắt ra hiệu của Giang Long tiến lên đi đỡ người.

Mấy trăm tá điền kia mới một đám lần lượt đứng dậy.

- Tiểu thiếu gia, những người này đều là đầu gỗ, ngu muốn chết, ngài đừng nóng giận.

Hồ quản sự thấy mọi người ngay cả một câu dễ nghe chút cũng không biết nói, liền cố nén đau đớn từ trên mặt và bàn chân đầy máu và nước phao truyền đến, di hai bước đến gần Giang Long nói:

- Không bằng ngài đi xem trước một cái chỗ tiểu viện suốt đêm hôm qua tiểu nhân thu dọn cho ngài, nghỉ ngơi một chút.

Chờ một lát ta sẽ giúp ngài mắng bọ chúng đấy!

Nghe lời Hồ quản sự nói, đám tá điền kia trầm mặc, rồi trên mặt hiện kích động.

- Nương, Hồ trang đầu có phải hay không lại muốn kiếm cớ phạt tiền?

Giang Long vẫn đang không có tỏ thái độ, mặt không chút thay đổi, phong cách của hắn luôn luôn là không động thủ thì thôi, vừa động thủ liền nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, vĩnh trừ hậu hoạn, tuy rằng có thể nhìn ra này Hồ quản sự có vấn đề, nhưng dù sao hiện tại trong tay không có chứng cớ gì, nhưng vào lúc này, một cái tiểu cô nương đột nhiên kéo ống tay áo mẫu thân, nghẹn ngào ra tiếng.

- Trong nhà không có tiền, lại phải đói bụng.

Cô bé vừa đen vừa thấp, quần áo đơn bạc, nhìn qua chỉ khoảng sáu bảy tuổi, có lẽ là bởi vì trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có thịt, nên có vẻ hai con mắt rất lớn.

Mọi người theo bản năng nhìn về hướng hanh âm vang lên.

Mà lúc này mẫu thân cô bé bối rối dùng bàn tay bưng kín miệng con gái.

Bởi vì lực lớn, vết chai trên lòng bàn tay mài lên mặt cô bé tạo thành một vệt đỏ ửng.

Cả chỗ đó trong khoảng thời gian ngắn đều yên tĩnh lại.

Gương mặt béo phì của Hồ quản sự nháy mắt liền đỏ lên.

Không thể không nói cô bé thật đúng là thông minh, một chút liền vạch trần tâm tư của gã.

Muốn bảo vệ vị trí trang đầu, gã không thể không đi lấy lòng Trương Khương thị, đương nhiên là hao tốn một số ngân lượng.

Mà mỡ nó rán nó, khoản tiền này gã không muốn phí phạm, tất nhiên là phải mò trở về.

Tá điền trong nông trang đó là mục tiêu gã kiếm tiền.

- Tiểu Hoàng Nha, ta, ta...

Hồ quản sự bị ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú rất không được tự nhiên, gã vốn mồm miệng linh lợi trong khoảng thời gian ngắn không ngờ biến thành lắp bắp.

Lúc này một cậu bé mập mạp mặc thô rách nát đột nhiên giận dữ, gào khóc lao về phía cô bé.

Cô bé bị hù vội vàng trốn ra phía sau mẫu thân, trong đôi mắt thật to, có hiện vẻ vô cùng sợ hãi.

Một phụ nhân trung niên đứng bên cạnh nó, một tay bắt lấy cậu bé mập kia.

Nhưng cậu bé mập giãy dụa tay chân, hung tợn nhìn chằm chằm về hướng cô bé, không chịu an tĩnh lại.

- Chị dâu!

Lúc này lại đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn, trong đám hộ vệ Cảnh phủ đột nhiên đi ra một hộ vệ ba mươi mấy tuổi, hộ vệ này đầu tiên là thần sắc kích động, lập tức lại đổi lại vẻ mặt phẫn nộ, thậm chí trong ánh mắt, còn có một tia không thể tin được:

- Là có người ức hiếp cô phải không? Còn có, mới ba năm không thấy, Tiểu Hoàng Nha như thế nào lại gầy thành cái dạng này?

Tưởng Quân thấy thế khẽ cau mày, nhìn lướt qua trên người hộ vệ đang đi nhanh ra, sau đó tiến đến gần Giang Long nhỏ giọng giới thiệu:

- Hộ vệ này kêu Dương Hải Ba, và đối với mẹ con kia...

Nghe xong giới thiệu ngắn gọn, Giang Long mới hiểu được Dương Hải Ba là bạn tốt của vong phu của nữ tử kia khi còn sống.

Mà vong phu của nữ tử năm đó chính là vì giữ gìn thể diện Cảnh phủ, bên đường chém chết một hậu đại quý tộc làm nhục uy danh Cảnh phủ, bị phán án trảm lập quyết!

Sau đó, Dương Hải Ba chiếu cố hai mẹ con này rất nhiều, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, y không lập gia đình, phụ nhân lại là tân quả phụ, y luôn chạy tới chỗ mẹ con, liền có tin đồn.

Dương Hải Ba là một đại lão thô không để ý, nhưng phụ nhân cũng có chút chịu không nổi.

Liền dẫn con gái Tiểu Hoàng Nha cáo biệt Dương Hải Ba, đi tới nông trang này sống cuộc đời đồng áng.

Bởi vì phụ nhân trước khi đi có giải thích với Dương Hải Ba nguyên nhân rời khỏi, cho nên những năm gần đây Dương Hải Ba cho dù biết chỗ ở mẹ con các nàng, nhưng cũng không tới thăm.

Chỉ có điều Dương Hải Ba tuyệt đối không thể tưởng được, cô bé gái năm đó thường xuyên được y ôm vào trong ngực vừa trắng vừa mềm, hôm nay không ngờ vừa đen vừa gầy, vừa thấy cũng biết bị đói đã lâu!

Nếu không phải trí nhớ khắc sâu, y thiếu chút nữa đã không nhận ra.

- Không, không ai ức hiếp...

Lời phụ nhân còn chưa dứt, nước mắt đã chảy xuôi.

- Cô nói hươu nói vượn cái gì chứ?

Đột nhiên, một lão giả dùng gậy trong tay gõ thật mạnh xuống đất, tung lên mấy khối bùn đất, tức giận mở miệng:

- Đám tá điền trong nông trang chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ hòa thuận, làm sao có thể sẽ có người ức hiếp mẹ con các nàng?

- Vậy tại sao các nàng lại gầy thành như vậy?

Dương Hải Ba chính trực theo bản năng nghiêng đầu rống hỏi.

Dương Hải Ba là quân sĩ chân chánh trải qua chiến trường, trên người vốn đã mang theo cỗ sát khí nồng đậm dũng mảnh, lúc này tức giận mắt đều đỏ ngầu, dường như ngay sau đó sẽ rút đao giết người, lão giả liền bị dọa đến nín thở.

Lão phụ nhân đứng ở bên nàng lúc này cũng lên tiếng:

- Ruộng của các nàng cũng trồng trọt, nhưng lại chăm sóc không tốt hoa mầu, dĩ nhiên phải đói bụng!

- Thối lắm!

Dương Hải Ba lớn bạo nói tục:

- Sau khi Trình Sơn đại ca ta mất, lão phu nhân thưởng năm mươi lượng bạc cho chị dâu Cúc Hoa ta, các nàng một lớn một nhỏ mỗi ngày thì có thể ăn bao nhiêu lương thực?

Coi dù mỗi ngày ăn thịt, lúc này mới ba năm thời gian, cũng tuyệt đối tiêu không hết năm mươi lượng bạc kia mà!

Lão phụ nhân da mặt đỏ lên đáp không được.

Tuy nhiên Hồ quản sự lúc này đột nhiên ho nhẹ một tiếng mở miệng nói:

- Nếu chỉ là ăn mặc tự nhiên tiêu phí không hết nhiều như vậy, tuy nhiên các nàng phải trồng trọt, kết quả hoa mầu vừa rồi không có nẩy mầm, ngươi cũng biết, coi như là mùa thu không có gì thu hoạch, tiền thuê ruộng cũng phải trả đấy.

Ruộng của các nàng nhiều, qua lại mấy lượt, dĩ nhiên là thua lỗ không ít.

Dương Hải Ba rõ ràng là không tin, liền xoay người nhìn về phía Dương Cúc Hoa.

Dương Cúc Hoa cúi xuống ôm chặt thân thể còi cọc của con gái, khóc lắc đầu, nước mắt tuôn rơi không dứt:

- Là ta không biết làm ruộng, làm lỗ hết bạc, không liên quan đến Hồ quản sự, Hải Ba ngươi đừng quản nhiều!

- Không được!

Dương Hải Ba rống to.

- Tiểu thiếu gia.

Ngọc Sai cũng nhìn ra trong đó tất có kỳ quái, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Giang Long, muốn khiến hắn ra mặt.


/235

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status