Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 16: Dụ địch nhập úng

/208


Đối mặt với chất vấn sắc bén của Trương Cường, Lữ Trĩ ung dung cười, càng làm cho gương mặt thanh tú kia nhu hòa hơn, đôi mắt đẹp của nàng hơi chớp, khẽ cười nói: " Phu quân thần thiếp tạ ơn đại ân của bệ hạ, vốn dĩ phải triều kiến bệ hạ, tạ ơn thiên ân. Chỉ là hiện giờ chiến sự tiền phương đang gấp rát, phu quân ngày đêm lo lắng, cho nên phó thác thiếp hết lòng thần tử."

Trương Cường giả ỷ gật đầu cười nói: "Trẫm nói vui đùa, phu nhân không cần để ở trong lòng, khó được Bái Công tận trung như thế, trẫm coi như nhờ và hiền thần, Nhạn Môn của phương bắc liền phó thác cho Bái công!"

Lữ Trĩ nghe vậy đứng dậy dịu dàng thi lễ, giọng cung kính nói: "Bái Công có thể được bệ hạ ưu ái như thế, cảm động đến rơi nước mắt, hiện giờ lại ân sủng tiểu nữ Lỗ Nguyên, một nhà vinh nhục toàn bộ nhờ ở bệ hạ, Lưu thị nguyện làm thần của bệ hạ đời đời."

Trương Cường gật gật đầu, cười nói: "Lỗ Nguyên nhập cung liền mang thai hoàng tử, thật sự là ân huệ của trời, hy vọng Bái Công cũng không phụ kỳ vọng của trẫm, sớm ngày lập được công huân, cũng dễ phong hầu ban thường tước."

Lữ Trĩ nghe vậy vội vàng ngồi thẳng thân thể mềm mại, nhẹ nhàng nghiêm mặt nói: "Lỗ Nguyên được bệ hạ ân sủng là vinh hạnh của thần tử, hôm nay được bệ hạ coi trọng như thế thật sự sợ hãi, sợ không thể báo đáp ân sâu của bệ hạ."

Trương Cường giấu diếm quét mắt liếc mắt nhìn thân thể là lướt của Lữ Trĩ một cái, thâm ý sâu sắc cười nói: "Phu nhân một mình tiến đến Hàm Dương, trong thành không có phủ đệ, hay là ở lại trong cung. Như thế, phu nhân có thể ở gần chăm sóc Lỗ Nguyên, tránh cho bi kịch lần trước lại phát sinh, như thế trẫm cũng có thể yên tâm mà pháp lý triều chính. Trong cung tuy rằng cũng không xa hoa, nhưng so với ở ngoài, tiện hơn một chút, phu nhân nên ở lại trong cung đi!"

Nói xong, cũng không đợi Lữ Trĩ chối từ khiêm nhượng, liền phân phó cho Hàn Hoán đứng ở trong góc nói: "Từ hôm nay, phu nhân ở chung một điện với Lưu mỹ nhân, để có thể dốc lòng chăm sóc."

Lữ Trĩ nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, cung kính quỳ rạp trên mặt đất cung kính nói: "Phu nhân của Bái Công Lữ Trĩ tạ ơn đại ân bệ hạ!"

Lúc này Lỗ Nguyên bên cạnh nhìn thấy hết thày, lại thấy thuận lợi hơn so với trong tường tượng, bất giác vui mừng nhìn Trương Cường tiến lên nói: "Lỗ Nguyên tạ ơn bệ hạ!"

Lữ Trĩ nhìn Trương Cường, nhẹ nhàng thở dài: "Lưu thị trấn thủ phương bắc, vì Đại Tần sẵn sàng ra trận, Lỗ Nguyên lại được bệ hạ ân sủng như thế, Lưu thị một nhà thật sự không thể báo đáp ân đức bệ hạ..."

Trương Cường gật đầu cười nói: "Phu nhân không cần khách khí như thế, Lỗ Nguyên sau khi sinh cốt nhục cho trẫm, trẫm và Lưu thị đã là cốt nhục tình thân, nên cùng chung phú quý."

Nói tới đây, đưa mắt nhìn Lỗ Nguyên vẻ mặt hạnh phúc gật đầu nói: "Trẫm còn trẻ đăng cơ, hoàng tự điêu linh. Bên trong hậu cung con nối dòng đơn bạc, phóng tầm mắt trong cung, mỹ nhân trở lên chỉ có một mình Lỗ Nguyên mang thai hoàng tự, thật là làm ta thẹn với lịch đại tiên vương."

Lời vừa nói ra, Lữ Trĩ lập tức ngầm hiểu gật đầu cười nói: "Lưu thị có thể được gần với thiên tử, đã là ân sủng vô cùng quang vinh, hiện giờ có thể sinh thêm con nối dòng bệ hạ coi như không phụ đại ân bệ hạ."

Trương Cường thấy Lữ Trĩ hiểu được ý tứ của mình, bất giác cười nói: "Khó được phu nhân đường xa mà đến. Trẫm nên đón gió tẩy trần cùng phu nhân mới đúng, cùng Nguyên Nhi về trước nghỉ ngơi, buổi tối trẫm chuẩn bị rượu nhạt cùng phu nhân đón gió."

Lữ Trĩ hiển nhiên không dự đoán được, Trương Cường lại coi trọng nàng như thế, ngớ người một lát mới vui vẻ tạ ơn nói: "Thiếp tạ ơn long ân của bệ hạ!"

Trương Cường gật đầu cười nói: "Phu nhân đi trước nghỉ ngơi, nếu cần cái gì, có thể lấy từ hoàng hậu, trẫm còn có chuyện quan trọng không thể tiếp lâu."

Lữ Trĩ cảm kích nhìn Trương Cường, đứng dậy tạ ơn nói: "Thiếp xin cáo lui, đợi buổi chiều tạ ơn ý tốt của bệ hạ."

Nói xong, dắt Lỗ Nguyên đứng dậy cáo lui, thần thái kính cần rời khỏi ngoài điện.

Nhìn thân ảnh Lữ Hậu rời khỏi ngoài điện, Trương Cường thần kinh căng thẳng lúc này mới hơi thà lỏng một chút. Mình vừa mới đã ám chỉ Lữ Trĩ, tương lai Lỗ Nguyên nếu có thế sinh hạ hoàng tử liền lập làm thái tử, có hứa hẹn này có thể tạm thời ổn định dã tâm rục rịch của Lưu Bang.

Nhìn thấy Trương Cường thần sắc ngưng trọng. Hàn Hoán cẩn thận từ trong tay nội thị tiếp nhận trà nóng dâng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn trước người Trương Cường, cẩn thận nói: "Bệ hạ, nếu là tâm trạng không tốt, nên ra bên ngoài tản bộ. Mông tướng quân vẫn là danh tướng danh chấn thiên hạ, chỉ là Hung Nô thì chưa thành vấn đề."

Trương Cường biết Hàn Hoán xuất thân quý tộc, lúc này vào cung làm hoạn quan thật sự là thiên ý trêu ngươi. Lúc này nghe vậy, bất giác miễn cưỡng dứt bỏ nặng nề trong lòng, gật đầu cười nói: "Ngươi sao biết Mông Điềm nhất định có thể chiến thắng Hung Nô? Hiện giờ Hung Nô khắc chế cả hai quận. Nếu là quận Bắc Địa thất thủ, Hàm Dương này rơi vào thế cục nguy như chồng trứng, trẫm sinh tử một người mặc dù không quan trọng, nhưng là dị tộc xâm lấn, họa chiếm đất không phải chỉ là một thành một vùng! Đáng tiếc Hung Nô Mặc Đốn quả nhiên lợi hại, có thể thừa dịp thời cơ Đại Tần cùng Hạng Võ khai chiến để lớn mạnh chính mình, liền có thể thấy được không đơn giản như tường tượng."

Hàn Hoán nhẹ nhàng cười nói: "Bệ hạ là thần nhân trời giáng, chính là thiên tử, đám Hung Nô này bất quá chỉ là loại dã thú hoang man, lại thêm Đại Tần binh hùng tướng mạnh, sao có thể thua chứ?"

Trương Cường nghe vậy cười gượng một tiếng, đưa mắt nhìn phía ngoài điện, chỉ thấy một vòng hồng nhạt đang lặn về phía tây, ánh nắng chiều chân trời như máu, trong lòng đột nhiên nghĩ tới chiến trường với tư thế hào hùng, giờ phút này chỉ sợ đúng là lúc tan hoang trước mắt.

Trời chiều cuối chân trời dần dần chìm xuống, hoàng hôn bắt đầu chậm rãi hạ màn che. Mặc Đốn vì tránh né phương thức tác chiến gần như thần thoại của phi hành quân và lực sát thương giống như ác mộng, đào ngược lại với phương thức tác chiến trước kia, chuyển sang phát động tiến công ban đêm.

Quận Bắc Địa, Cố Nguyên cách Ninh Huyện hơn một trăm dặm, lúc này sớm mang vẻ xơ xác tiêu điều, bên trong thành cư dân đã phần lớn chuyển đi, bên trong thành còn lại đều là đóng quân, thứ dân bình thường chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lui tới đều là quân nhân thần sắc nghiêm trọng.

Bởi vì quận Cửu Nguyên và Quận Thượng lần lượt thất thủ, tuy rằng Mông Điềm thân lĩnh ba mươi vạn quân đúng lúc đến kịp, bên trong thành không khí vẫn vô cùng trẫm trọng. Dù sao, nếu là quận Bắc Địa khó giữ được, Hàm Dương sẽ phải trực tiếp đối mặt với đại quân Hung Nô, đây là điều tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.

Đối mặt với loại dị tộc xâm lược này, càng dễ dàng ngưng tụ sĩ khí trong lòng người. Cho nên, lúc này các thành quận Bắc Địa không khí tuy rằng nặng nề, nhưng sĩ khí cũng tăng vọt.

Vương Ly cưỡi trên một chiến mã màu đen, đưa mắt nhìn lại phía sau, chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn, năm vạn quân Tần ở Cố Nguyên tiêu diệt một vạn quân Hung Nô, bỏ lại mấy ngàn thi thể, vội vàng rát lui khỏi Ninh Huyện.

Gió đêm lạnh thấu xương thổi vào ngọn đèn lồng đỏ cao cao lay động không ngừng, đây là đèn tín hiệu dùng để truyền lệnh trong quân, đèn tín hiệu màu đỏ trong bóng đêm chỉ dẫn đại quân vội vàng rút lui.

Nhẹ nhàng lẫn vào trong bóng đêm, đại quân Hung Nô đang thật cẩn thận truy kích quân Tần phía trước, đồng thời chỉ để lại ba vạn người đóng ở cổ thành Cố Nguyên sau Hạo Kiếp.

Lúc này, quân tiên phong Hung Nô đã đuổi theo quân bọc hậu của quân Tần, Vương Ly được biết tin tức, hạ lệnh đại quân tiếp tục rút lui, chính mình thì mang theo năm nghìn người trở lại đuổi đánh quân Hung Nô.

Trong ánh lửa phần phật, Vương Ly đi trước dẫn đầu, phía sau cũng không có cờ xí gì, chỉ là mang theo năm nghìn quân quyết tử của mình, thấy khoảng một vạn quân Tần bọc hậu đang chém giết cùng với quân Hung Nô.

Đội quân Hung Nô này, đúng là đang hứng khởi chém giết, nhìn thấy Vương Ly vọt đi lên, cũng không thèm nhìn tới, huơ đao kiếm chém đến. Vương Ly nhìn chằm chằm tên binh sĩ Hung Nô xông lên, quát lạnh nói: "Nỏ cơ chuẩn bị, phóng!"

Theo lời nói của hắn, vô số nỗ cơ loại nhỏ trên kỵ binh đồng thời cùng phóng, vô số mũi tên rít lên lao thẳng tới trước mặt binh lính Hung Nô. Một trận chiến mã hí vang truyền đến, vô số kỵ binh Hung Nô ngã xuống ngựa, khiến cho quân quân Tần bọc hậu đang kiệt lực chém giết Hung Nô rốt cục chiếm được cơ hội thở dốc, mượn cơ hội tạm dừng ngắn ngủi quân Hung Nô đang giữa làn mưa tên, rốt cục sau khi tổn thất gần năm nghìn người, thoát thân đi ra, tiếp tục thối lui về phía Ninh Huyện. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Lúc này năm vạn quân Tần của Vương Ly khi phòng thủ Cố Nguyên đã tổn thất gần một vạn người, hơn nữa tổn thất lúc này, đã gần một vạn bày ngàn người, cũng để che dấu mục đích giả lui, khiến cho Mặc Đốn không hề phát hiện ra.

Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, Vương Ly quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵ binh Hung Nô phía sau, ỷ bào thân binh phía sau dùng đèn tín hiệu trên cao truyền ra tín hiệu cấp tốc rút lui, hơn ba vạn quân Tần, dưới sự dẫn dắt của Vương Ly phóng ngựa chạy như bay, sau khi bỏ lại trên đường đồ quân nhu vật tư làm mê hoặc kẻ địch, rát lui về thành Ninh Huyện.

Mặc Đốn nhìn thoáng phía trước kỵ binh Hung Nô đang với tốc độ cao nhất truy kích kẻ địch, gật đầu nói với một gã tướng lãnh bên cạnh: "Ngươi phái ra gian tế, có được tình hình của thảnh Ninh Huyện?"

Tướng lãnh kia vội vàng giục ngựa tiến lên chắp tay nói: "Gian tế của Qua Hồ Nhĩ phái ra hôm nay vừa mới đưa tới tin tức, ba mươi vạn quân Tần ngày hôm qua đã đến Ninh Huyện, mà Mông Điềm vẫn không nhìn thấy, căn cứ tốc độ của hắn nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể tới, Thiền Vu có thể yên tâm."

Mặc Đốn nhìn phía trước đông nghìn nghịt quân Hung Nô, suy nghĩ sau một lúc lâu, thần sắc vô cùng trẫm trọng nói: "Nếu viện quân quân Tần đã đến, vì sao còn phải bỏ thành chạy tán loạn?"

Qua Hồ Nhĩ nghe vậy khinh thường khẽ cười nói: "Nghe nói, Quận thủ của quận Bắc Địa là tửu đồ nổi tiếng, ngày đó quận thủ Quận Thượng từng cố ý khuyên hắn từ bỏ tật xấu, hắn chẳng những không chịu, còn tuyên bố: chỉ cần ta không chết, rượu này không thể bỏ. Nếu là chết rồi, cũng phải có rượu! Ha ha... Như vậy chỉ sợ ngay cả Cố Nguyên là cái bộ dáng gì cũng không biết nữa, nói gì đến chuyện phái binh trợ giúp, nếu là hắn muốn phái, chỉ sợ quân Tần này cũng không cam chịu bị một tên tửu quỷ chỉ huy, Thiền Vu yên tâm."

Nói tới đây, bất giác tiếp tục nói: "Nếu là Mông Điềm thật sự đã tới, chẳng lẽ lại chẳng quan tâm tới Cố Nguyên, ngồi xem thành trì liên tục thất thủ?"

Mặc Đốn nghe hắn nói tới đây, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ghìm mạnh cương ngựa, lớn tiếng quát: "Mệnh lệnh đại quân không được truy kích, nếu có trái lệnh thì giết chết!"

Nói xong, không để ý tới Qua Hồ Nhĩ ánh mắt kinh ngạc, lập tức dừng chiến mã, lạnh lùng đứng ở tại chỗ, sự thay đổi bất ngờ này khiến cho đại quân Hung Nô đang tốc độ đi về phía trước nhất thời ngừng lại.


/208

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status