Thời gian cùng không gian được người của 2 nhà chủ động nhường cho Dĩ Mặc cùng Ninh Tâm, ai cũng không có đi quấy rầy.
Kha Dĩ Nghiên đưa cha mẹ của Ninh Tâm dẫn tới 1 phòng khách, trong phòng khách chỉ có một người đang đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn bóng đêm. Người đó là Kha Vân Sinh phụ thân của Kha Dĩ Mặc.
Kha Dĩ Nghiên dung mạo thật giống phụ thân, nhất là đôi mắt phượng dài hiện ra quyến rũ đa tình. Người này tuy tuổi gần trung niên nhưng Kha Vân Sinh vẫn tác phong giống thanh niên, nhanh nhẹn khí chất cao nhã nhưng trong thời gian ngắn ngủi vài ngày người chói lọi đó tóc đã điểm trắng, có vẻ già nua tiều tụy.
Nhìn qua cha như vậy, Kha Di Nghiên không biết nên như thế nào mà nói với gì với cha. Nếu như không phải là phụ thân cường ngạnh ngăn cản Dĩ Mặc cùng Ninh Tâm lui tới… nếu như không phải là phụ thân muốn chia rẽ Dĩ Mặc cùng Ninh Tâm mà không để mắt đến con mình quật cường như vậy thì bây giờ em trai không đến mức nằm ở bệnh viện lạnh như băng sinh tử chưa biết thế kia.
Nhưng dù thế nào người trước mắt vẫn là cha ruột của mình, vì Dĩ Mặc cha lương tâm đã tự khiển trách, nhiều hối hận một đêm tóc trắng. Nói cho cùng… cha cùng là đau lòng… phiền muộn.
“Ba ba, con đã mời cha mẹ của Ninh Tâm tới đây .”
Kha Vân Sinh chậm rãi xoay người, hướng con gái gật gật đầu nói:
“Tiểu Nghiên, em đi ra ngoài trước. Ba ba có chuyện muốn nói cùng cha mẹ Ninh Tâm một chút.”
“Con biết rồi, con ở ngoài cửa có việc cứ gọi con một tiếng.” Kha Dĩ Nghiên lui ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại 3 người.
“Mời 2 vị ngồi.” Kha Vân Sinh thái độ khách khí hữu lễ, Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn nhìn nhau một cái rốt cục ngồi xuống.
Ba người làm cha mẹ đều có tâm tư riêng Tiêu Viện nhíu mày, Ninh Tu Văn nhìn chằm chằm chén trà trong tay không biết suy nghĩ gì, Kha Vân Sinh tuy có nhiều lời muốn nói lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lúc nhất thời trong phòng trầm mặc.
ội tâm giãy giụa hồi lâu nghĩ đến sinh tử con trai trên giường còn chưa biết, Kha Vân Sinh rốt cục cắn răng mở miệng nói:
“Hôm nay là đêm ba mươi lại đem nhị vị cùng Ninh tiểu thư thỉnh đến nơi này, tôi thật sự thật xin lỗi.”
“Dù sao cũng là lời khách khí, chúng tôi cũng không muốn nói nhiều. Là tôi vì ý muốn của nữ nhi của mình cùng Kha tiên sinh không quan hệ. Chúng ta đều là làm cha mẹ con cái hai nhà đi đến một bước này, ta nghĩ Kha tiên sinh trong lòng chắc suy nghĩ không khác gì chúng ta. Vậy chúng ta liền trực tiếp tiến vào lời muốn nói đi.” Tiêu Viện trên mặt phong khinh vân đạm, thoạt nhìn tương đối bình tĩnh nói chuyện mặc dù lễ phép nhưng lộ ra lạnh lùng xa cách. (L: a men nếu như ko phải tình huống 2 người kia ở phòng bệnh.. ta nghĩ đoạn lời nói này chuyển thành ocn dại cái mang hậu quả cha mẹ giải quyết.. đi đến cưới… ha ha)
“Tình huống của Dĩ Mặc nhị vị cũng đã thấy được. Ninh tiểu thư cùng Dĩ Mặc có tình cảm tôi nghĩ nhị vị cũng có thể hiểu được. Tôi biết rõ tôi vốn không nên thỉnh cầu nhị vị nhưng vì chúng ta đều là làm cha mẹ nhìn con gái mình chịu khổ luôn hy vọng có thể vì người kia làm chút gì đó. Cho nên có thể không xin đồng ý cho Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc tiếp tục lui tới được không?”
“Lui tới?” Tiêu Viện khiêu mi, khẩu khí càng nói ra càng lãnh đạm,
“Kha tiên sinh, nếu như tôi nhìn thấy không có kị mà nói, lệnh công tử bệnh tình chuyển biến xấu là do ngài ngăn cản nó và con gái của tôi cùng một chỗ đi?”
Kha Vân Sinh cười khổ, đây là tự mình gây nghiệt không thể sống? Mấy ngày hôm trước hắn còn một mặt ngăn cản tình yêu của hai người hôm nay lại chỉ có thể cúi đầu khẩn cầu cha mẹ đối phương cho hai đứa cùng một chỗ.
Mắt thấy Kha Vân Sinh không phản bác được, Tiêu Viện tiếp tục nói:
“Kha tiên sinh vì con trai của mình cân nhắc, tâm tình của ngài tôi có thể hiểu được. Nhưng cũng xin ngài thay nữ nhi của tôi suy tính một chút. Nó năm nay mới 19 tuổi, từ nhỏ đến lớn là bị chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay quá nuông chiều. Có thể nói nó đến bây giờ một chút khổ cũng không nếm qua. Tình huống của Kha công tử chúng ta đều lòng dạ biết rõ nếu như tương lai thật sự có một ngày phát sinh cái gì ngoài ý muốn thử hỏi con gái của tôi làm sao có thể tiếp nhận đả kích tương lai đó đây?”
Tiêu Viện tự nhận mình không phải là người không hiểu chuyện, trước kia nàng tâm tâm niệm niệm chính là một ngày nữ nhi bảo bối có tình yêu đầu tiên, nếu là gặp được người con trai trong long nó ngưỡng mộ người làm là mẫu thân ngoài chúc phúc thì chỉ có lòng tràn đầy vui mừng.
Nhưng với Kha Dĩ Mặc thì khác, đối với một người tùy thời sẽ tử vong nếu vậ người ở bên cạnh ngoại trừ lo lắng hãi hung thì chịu áp lực của cái chết.
Ninh Tâm mới mười chín tuổi, không có trải qua mưa gió không hiểu xã hội phức tạp, nó thậm chí không biết người ta lừa gạt như thế nào, bảo vệ mình thế nào. Vẫn như cũ duy trì tinh thần của nó lại chưa từng gặp phải sự tử vong sẽ không cách nào biết sự đau đớn của sinh ly tử biệt. Loại đau xót vĩnh viễn đó là cả đời không cách nào khép kín vết thương.
Thân thể Kha Dĩ Mặc có thể chống giữ được bao lâu cũng không ai biết. Không có bất kỳ điều kiện gì bảo đảm chẳng lẽ muốn làm cho Ninh Tâm dùng khoảng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất cùng nó hao tổn sao? Nếu quả như thật bỏ mặc Ninh Tâm cùng Kha Dĩ Mặc tiếp tục đợi đến lúc Kha Dĩ Mặc rời đi lưu cho Ninh Tâm không chỉ là tiếc nuối cùng thống khổ…lại có tuổi xuân không trở về và sự ovo tư ngày xưa của nó…
Sự tình quan hệ đến hạnh phúc của con gái, và tương lai của nó thân làm mẹ Tiêu Viện đánh cuộc không dậy nổi.
Tiêu Viện cự tuyệt hoàn toàn giống như trong dự liệu của Kha Vân Sinh, có thể tưởng tượng đến chính mình thua con trai ông cúi đầu xuống, gần như cầu khẩn làm cho Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn bị đau lòng.
“Tôi biết rõ làm như vậy đối với Ninh Tâm rất không công bằng. Làm cha mẹ Ninh Tâm quyết định của 1 người là không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ Dĩ Mặc thật sự không thể mất đi Ninh Tâm. Vì con bé nó thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không muốn, Ninh Tâm sẽ là hi vọng sống sót duy nhất của nó. Nếu như hiện tại Ninh Tâm rời đi nó đối với đả kích đó với Dĩ Mặc có thể nói là trí mạng. Thỉnh nhị vị thông cảm cho 1 người làm cha muốn cứu con của mình, nếu như 2 người nguyện ý cho Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc tôi bảo đảm hất định sẽ đền bù tổn thất cho con bé. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, tôi sẽ đem Ninh Tâm như con gái ruột của mình, tài sản của tôi nó cũng có thể thừa kế.”
“Đủ rồi.” Ninh Tu Văn lạnh lùng cắt đứt.
“Kha tiên sinh chúng ta không phải là bán nữ nhi. Ta cùng vợ ta mặc dù không có bản lãnh gì nhưng vẫn có chút tài sản Ninh Tâm là con gái duy nhất của chúng ta, cho nó 1 cuộc sống sung sướng chúng tôi còn có thể làm được.”
Ninh Tu Văn lời mà nói thật giống như một chậu nước lạnh như băng làm cho Kha Vân Sinh cảm xúc mất khống chế chậm rãi bình tĩnh trở lại. 1 kẻ trên thương trường phong vân một cõi lại chán nản ngồi ở trên ghế đưa tay che hai mắt, khuôn mặt bi thiết.
“Tôi… là tôi lỡ lời. Tôi không phải là muốn dùng tiền tài đến mua tình cảm. Tôi chỉ là… Tôi chỉ là muốn vì con mình làm một chút chuyện. Đối với Dĩ Mặc tôi nợ nó rất nhiều. Tôi không xứng làm cha của nó.”
Thân là cha hắn chưa hết trách nhiệm. Làm chồng hắn cũng không xong…hắn là người thua cuộc. Năm đó, hắn không dám phản kháng cha mình an bài khiến cho thê tử thân thể yếu lại mạo hiểm tính mạng cho hắn con nối dòng, cho nên lão thiên gia là đang trừng phạt mình, để con trai của ông ra đời ngày đó vĩnh viễn mất đi thê tử.
Về sau chỉ cần trông thấy cùng con trai có khuôn mặt giống với thê tử ông lại càng áy náy, cũng càng đau lòng. Trông thấy Kha Dĩ Mặc liền sẽ nghĩ tới vợ. Tại bên cạnh Kha Dĩ Mặc ông mỗi thời mỗi khắc đều sống giữa áy náy. Cho nên ông bài xích con trai, kháng cự con trai.. trốn tránh con trai. 21 năm qua ông không có đối với con trai tận trách nhiệm 1 người cha. Thậm chí… ông thống hận nó sinh ra.
Mà nay lão thiên gia trừng phạt hắn 1 lần nữa mất đi người thân. Có thể đến giờ khắc này ông mới hiểu được mặc dù mình coi thường con trai 21 năm nhưng dưới đáy lòng vĩnh viễn có nó
Nhìn qua vẻ mặt chán nản của Kha Vân Sinh, Ninh Tu Văn ánh mắt phức tạp nói:
“Kha tiên sinh tâm tình của ngài chúng ta có thể hiểu. Nhưng đều là người cha người mẹ cũng xin ông thông cảm cho khó xử của chúng tôi. Ông vì con trai của mình chịu thỉnh cầu chúng ta, chúng tôi cũng vì nữ nhi đồng dạng chỉ có thể nhẫn tâm dù là con gái sẽ hận chúng tôi.”
Nói xong, Ninh Tu Văn đỡ dậy vợ chậm rãi đi ra phòng khách. Nhìn qua thần sắc cha mẹ Ninh Tâm, ngoài cửa Kha Dĩ Nghiên trong nội tâm buồn bã.
“Chiếu cố tốt cha của cháu.” KHi đi thoáng qua, Ninh Tu Văn bên tai Kha Dĩ Nghiên nói nhỏ. Kha Dĩ Nghiên khẽ gật đầu, đứng ở ngoài cửa lặng im một lát, từ từ đẩy cửa phòng ra.
“Ba ba.”
Nghe được giọng con gái, Kha Vân Sinh mờ mịt ngẩng đầu.
“Tiểu Nghiên. ba vô dụng… ba vô dụng.”
Nhìn qua người cha trước mắt phong độ mất hết, Kha Dĩ Nghiên con mắt đau xót bước nhanh đi đến bên cạnh phụ thân ôm vai phụ thân.
“Ba ba, ba đừng như vậy.”
“Tiểu Nghiên ba ba thật hận. Ba thật hận mình năm đó không có bảo vệ mẹ con…., ba ba thật hận mình bạc đãi em trai con, ba càng hận chính mình… vì cái gì ba sinh nó mà cũng không nuôi. Rõ rang là đứa con mà mẹ con quên mình vì cha mà sinh hạ đáng nhẽ cha nên thật tốt thương yêu nó … nên thật tốt thương yêu nó. Nhưng cha.. cha… lại vẫn đem nó đẩy vào trong chỗ chết.”
“Cha… đừng nói nữa, cha đừng nói nữa.” Kha Di Nghiên nắm lấy vai phụ thân, 2 cha con ôm nhau mà khóc.
Có vài người cho đến mất đi mới biết được quý trọng.
Kha Dĩ Nghiên đã từng hận qua… oán qua.
Mà nay, nhìn qua cha như vậy nàng chỉ rầu rĩ.
Sinh mệnh không thể tiếp tục, phụ thân của nàng sao có thể thừa nhận được sự đả kích lần thứ hai này đây?
Kha Dĩ Nghiên đưa cha mẹ của Ninh Tâm dẫn tới 1 phòng khách, trong phòng khách chỉ có một người đang đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn bóng đêm. Người đó là Kha Vân Sinh phụ thân của Kha Dĩ Mặc.
Kha Dĩ Nghiên dung mạo thật giống phụ thân, nhất là đôi mắt phượng dài hiện ra quyến rũ đa tình. Người này tuy tuổi gần trung niên nhưng Kha Vân Sinh vẫn tác phong giống thanh niên, nhanh nhẹn khí chất cao nhã nhưng trong thời gian ngắn ngủi vài ngày người chói lọi đó tóc đã điểm trắng, có vẻ già nua tiều tụy.
Nhìn qua cha như vậy, Kha Di Nghiên không biết nên như thế nào mà nói với gì với cha. Nếu như không phải là phụ thân cường ngạnh ngăn cản Dĩ Mặc cùng Ninh Tâm lui tới… nếu như không phải là phụ thân muốn chia rẽ Dĩ Mặc cùng Ninh Tâm mà không để mắt đến con mình quật cường như vậy thì bây giờ em trai không đến mức nằm ở bệnh viện lạnh như băng sinh tử chưa biết thế kia.
Nhưng dù thế nào người trước mắt vẫn là cha ruột của mình, vì Dĩ Mặc cha lương tâm đã tự khiển trách, nhiều hối hận một đêm tóc trắng. Nói cho cùng… cha cùng là đau lòng… phiền muộn.
“Ba ba, con đã mời cha mẹ của Ninh Tâm tới đây .”
Kha Vân Sinh chậm rãi xoay người, hướng con gái gật gật đầu nói:
“Tiểu Nghiên, em đi ra ngoài trước. Ba ba có chuyện muốn nói cùng cha mẹ Ninh Tâm một chút.”
“Con biết rồi, con ở ngoài cửa có việc cứ gọi con một tiếng.” Kha Dĩ Nghiên lui ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại 3 người.
“Mời 2 vị ngồi.” Kha Vân Sinh thái độ khách khí hữu lễ, Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn nhìn nhau một cái rốt cục ngồi xuống.
Ba người làm cha mẹ đều có tâm tư riêng Tiêu Viện nhíu mày, Ninh Tu Văn nhìn chằm chằm chén trà trong tay không biết suy nghĩ gì, Kha Vân Sinh tuy có nhiều lời muốn nói lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Trong lúc nhất thời trong phòng trầm mặc.
ội tâm giãy giụa hồi lâu nghĩ đến sinh tử con trai trên giường còn chưa biết, Kha Vân Sinh rốt cục cắn răng mở miệng nói:
“Hôm nay là đêm ba mươi lại đem nhị vị cùng Ninh tiểu thư thỉnh đến nơi này, tôi thật sự thật xin lỗi.”
“Dù sao cũng là lời khách khí, chúng tôi cũng không muốn nói nhiều. Là tôi vì ý muốn của nữ nhi của mình cùng Kha tiên sinh không quan hệ. Chúng ta đều là làm cha mẹ con cái hai nhà đi đến một bước này, ta nghĩ Kha tiên sinh trong lòng chắc suy nghĩ không khác gì chúng ta. Vậy chúng ta liền trực tiếp tiến vào lời muốn nói đi.” Tiêu Viện trên mặt phong khinh vân đạm, thoạt nhìn tương đối bình tĩnh nói chuyện mặc dù lễ phép nhưng lộ ra lạnh lùng xa cách. (L: a men nếu như ko phải tình huống 2 người kia ở phòng bệnh.. ta nghĩ đoạn lời nói này chuyển thành ocn dại cái mang hậu quả cha mẹ giải quyết.. đi đến cưới… ha ha)
“Tình huống của Dĩ Mặc nhị vị cũng đã thấy được. Ninh tiểu thư cùng Dĩ Mặc có tình cảm tôi nghĩ nhị vị cũng có thể hiểu được. Tôi biết rõ tôi vốn không nên thỉnh cầu nhị vị nhưng vì chúng ta đều là làm cha mẹ nhìn con gái mình chịu khổ luôn hy vọng có thể vì người kia làm chút gì đó. Cho nên có thể không xin đồng ý cho Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc tiếp tục lui tới được không?”
“Lui tới?” Tiêu Viện khiêu mi, khẩu khí càng nói ra càng lãnh đạm,
“Kha tiên sinh, nếu như tôi nhìn thấy không có kị mà nói, lệnh công tử bệnh tình chuyển biến xấu là do ngài ngăn cản nó và con gái của tôi cùng một chỗ đi?”
Kha Vân Sinh cười khổ, đây là tự mình gây nghiệt không thể sống? Mấy ngày hôm trước hắn còn một mặt ngăn cản tình yêu của hai người hôm nay lại chỉ có thể cúi đầu khẩn cầu cha mẹ đối phương cho hai đứa cùng một chỗ.
Mắt thấy Kha Vân Sinh không phản bác được, Tiêu Viện tiếp tục nói:
“Kha tiên sinh vì con trai của mình cân nhắc, tâm tình của ngài tôi có thể hiểu được. Nhưng cũng xin ngài thay nữ nhi của tôi suy tính một chút. Nó năm nay mới 19 tuổi, từ nhỏ đến lớn là bị chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay quá nuông chiều. Có thể nói nó đến bây giờ một chút khổ cũng không nếm qua. Tình huống của Kha công tử chúng ta đều lòng dạ biết rõ nếu như tương lai thật sự có một ngày phát sinh cái gì ngoài ý muốn thử hỏi con gái của tôi làm sao có thể tiếp nhận đả kích tương lai đó đây?”
Tiêu Viện tự nhận mình không phải là người không hiểu chuyện, trước kia nàng tâm tâm niệm niệm chính là một ngày nữ nhi bảo bối có tình yêu đầu tiên, nếu là gặp được người con trai trong long nó ngưỡng mộ người làm là mẫu thân ngoài chúc phúc thì chỉ có lòng tràn đầy vui mừng.
Nhưng với Kha Dĩ Mặc thì khác, đối với một người tùy thời sẽ tử vong nếu vậ người ở bên cạnh ngoại trừ lo lắng hãi hung thì chịu áp lực của cái chết.
Ninh Tâm mới mười chín tuổi, không có trải qua mưa gió không hiểu xã hội phức tạp, nó thậm chí không biết người ta lừa gạt như thế nào, bảo vệ mình thế nào. Vẫn như cũ duy trì tinh thần của nó lại chưa từng gặp phải sự tử vong sẽ không cách nào biết sự đau đớn của sinh ly tử biệt. Loại đau xót vĩnh viễn đó là cả đời không cách nào khép kín vết thương.
Thân thể Kha Dĩ Mặc có thể chống giữ được bao lâu cũng không ai biết. Không có bất kỳ điều kiện gì bảo đảm chẳng lẽ muốn làm cho Ninh Tâm dùng khoảng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất cùng nó hao tổn sao? Nếu quả như thật bỏ mặc Ninh Tâm cùng Kha Dĩ Mặc tiếp tục đợi đến lúc Kha Dĩ Mặc rời đi lưu cho Ninh Tâm không chỉ là tiếc nuối cùng thống khổ…lại có tuổi xuân không trở về và sự ovo tư ngày xưa của nó…
Sự tình quan hệ đến hạnh phúc của con gái, và tương lai của nó thân làm mẹ Tiêu Viện đánh cuộc không dậy nổi.
Tiêu Viện cự tuyệt hoàn toàn giống như trong dự liệu của Kha Vân Sinh, có thể tưởng tượng đến chính mình thua con trai ông cúi đầu xuống, gần như cầu khẩn làm cho Tiêu Viện cùng Ninh Tu Văn bị đau lòng.
“Tôi biết rõ làm như vậy đối với Ninh Tâm rất không công bằng. Làm cha mẹ Ninh Tâm quyết định của 1 người là không có gì đáng trách. Nhưng bây giờ Dĩ Mặc thật sự không thể mất đi Ninh Tâm. Vì con bé nó thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không muốn, Ninh Tâm sẽ là hi vọng sống sót duy nhất của nó. Nếu như hiện tại Ninh Tâm rời đi nó đối với đả kích đó với Dĩ Mặc có thể nói là trí mạng. Thỉnh nhị vị thông cảm cho 1 người làm cha muốn cứu con của mình, nếu như 2 người nguyện ý cho Ninh Tâm cùng Dĩ Mặc tôi bảo đảm hất định sẽ đền bù tổn thất cho con bé. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, tôi sẽ đem Ninh Tâm như con gái ruột của mình, tài sản của tôi nó cũng có thể thừa kế.”
“Đủ rồi.” Ninh Tu Văn lạnh lùng cắt đứt.
“Kha tiên sinh chúng ta không phải là bán nữ nhi. Ta cùng vợ ta mặc dù không có bản lãnh gì nhưng vẫn có chút tài sản Ninh Tâm là con gái duy nhất của chúng ta, cho nó 1 cuộc sống sung sướng chúng tôi còn có thể làm được.”
Ninh Tu Văn lời mà nói thật giống như một chậu nước lạnh như băng làm cho Kha Vân Sinh cảm xúc mất khống chế chậm rãi bình tĩnh trở lại. 1 kẻ trên thương trường phong vân một cõi lại chán nản ngồi ở trên ghế đưa tay che hai mắt, khuôn mặt bi thiết.
“Tôi… là tôi lỡ lời. Tôi không phải là muốn dùng tiền tài đến mua tình cảm. Tôi chỉ là… Tôi chỉ là muốn vì con mình làm một chút chuyện. Đối với Dĩ Mặc tôi nợ nó rất nhiều. Tôi không xứng làm cha của nó.”
Thân là cha hắn chưa hết trách nhiệm. Làm chồng hắn cũng không xong…hắn là người thua cuộc. Năm đó, hắn không dám phản kháng cha mình an bài khiến cho thê tử thân thể yếu lại mạo hiểm tính mạng cho hắn con nối dòng, cho nên lão thiên gia là đang trừng phạt mình, để con trai của ông ra đời ngày đó vĩnh viễn mất đi thê tử.
Về sau chỉ cần trông thấy cùng con trai có khuôn mặt giống với thê tử ông lại càng áy náy, cũng càng đau lòng. Trông thấy Kha Dĩ Mặc liền sẽ nghĩ tới vợ. Tại bên cạnh Kha Dĩ Mặc ông mỗi thời mỗi khắc đều sống giữa áy náy. Cho nên ông bài xích con trai, kháng cự con trai.. trốn tránh con trai. 21 năm qua ông không có đối với con trai tận trách nhiệm 1 người cha. Thậm chí… ông thống hận nó sinh ra.
Mà nay lão thiên gia trừng phạt hắn 1 lần nữa mất đi người thân. Có thể đến giờ khắc này ông mới hiểu được mặc dù mình coi thường con trai 21 năm nhưng dưới đáy lòng vĩnh viễn có nó
Nhìn qua vẻ mặt chán nản của Kha Vân Sinh, Ninh Tu Văn ánh mắt phức tạp nói:
“Kha tiên sinh tâm tình của ngài chúng ta có thể hiểu. Nhưng đều là người cha người mẹ cũng xin ông thông cảm cho khó xử của chúng tôi. Ông vì con trai của mình chịu thỉnh cầu chúng ta, chúng tôi cũng vì nữ nhi đồng dạng chỉ có thể nhẫn tâm dù là con gái sẽ hận chúng tôi.”
Nói xong, Ninh Tu Văn đỡ dậy vợ chậm rãi đi ra phòng khách. Nhìn qua thần sắc cha mẹ Ninh Tâm, ngoài cửa Kha Dĩ Nghiên trong nội tâm buồn bã.
“Chiếu cố tốt cha của cháu.” KHi đi thoáng qua, Ninh Tu Văn bên tai Kha Dĩ Nghiên nói nhỏ. Kha Dĩ Nghiên khẽ gật đầu, đứng ở ngoài cửa lặng im một lát, từ từ đẩy cửa phòng ra.
“Ba ba.”
Nghe được giọng con gái, Kha Vân Sinh mờ mịt ngẩng đầu.
“Tiểu Nghiên. ba vô dụng… ba vô dụng.”
Nhìn qua người cha trước mắt phong độ mất hết, Kha Dĩ Nghiên con mắt đau xót bước nhanh đi đến bên cạnh phụ thân ôm vai phụ thân.
“Ba ba, ba đừng như vậy.”
“Tiểu Nghiên ba ba thật hận. Ba thật hận mình năm đó không có bảo vệ mẹ con…., ba ba thật hận mình bạc đãi em trai con, ba càng hận chính mình… vì cái gì ba sinh nó mà cũng không nuôi. Rõ rang là đứa con mà mẹ con quên mình vì cha mà sinh hạ đáng nhẽ cha nên thật tốt thương yêu nó … nên thật tốt thương yêu nó. Nhưng cha.. cha… lại vẫn đem nó đẩy vào trong chỗ chết.”
“Cha… đừng nói nữa, cha đừng nói nữa.” Kha Di Nghiên nắm lấy vai phụ thân, 2 cha con ôm nhau mà khóc.
Có vài người cho đến mất đi mới biết được quý trọng.
Kha Dĩ Nghiên đã từng hận qua… oán qua.
Mà nay, nhìn qua cha như vậy nàng chỉ rầu rĩ.
Sinh mệnh không thể tiếp tục, phụ thân của nàng sao có thể thừa nhận được sự đả kích lần thứ hai này đây?
/85
|