Mà mấy tên đàn ông kia đối mặt với Phù Dung thì đều cung kính giống như lũ chó, có nằm mơ cũng không nghĩ đến, ả lại bị một tên đàn ông tát.
Tú bà nổi giận vung tay, một bàn tay béo phì rót đầy chân khí, đánh về phía Lý Thanh Sơn. Mọi người đều biết rõ, Phù Dung không chỉ là hoa khôi của Vân Vũ lâu mà còn là đồ đệ của mụ, nhưng nằm ngoài dự liệu, Cát Kiện lại đứng chặn trước mặt mụ, tú bà đột ngột dừng tay:
- Ngươi!
Cát Kiện lạnh lùng nói:
- Bà muốn đánh cả Ưng Lang vệ sao?
Gã cũng là có điều khó nói, chỉ cần Lý Thanh Sơn vẫn là Ưng Lang vệ thì gã không thể ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này có liên quan đến thể diện của Ưng Lang vệ. Quan trọng nhất là, gã rất nghi ngờ, dựa vào thực lực của tú bà thì có thể đánh thắng Lý Thanh Sơn được hay không.
Vân Vũ lâu mỗi năm đều tặng Trác Trí Bá một lượng lớn đan dược, cùng rất nhiều mỹ nữ cho Trác Trí Bá hưởng thụ, ngay cả tên chân sai là gã cũng được chia phần, nên đương nhiên gã không muốn thấy Vân Vũ lâu phải chịu thiệt.
Tú bà thở gấp vài cái, nói một tiếng:
- Được!
Sau đó liền lôi Phù Dung còn đang ngây người đi ra ngoài.
Lý Thanh Sơn lại ngồi xuống chỗ cũ, nói:
- Nhanh lên chút, ta vẫn đang đợi tiết mục tiếp theo đấy, chắc Vân Vũ lâu các ngươi không chỉ có mỗi loại thứ hàng hương sắc kia chứ? Cát huynh, ta vẫn đang chờ đây.
Chỉ nghe tiếng gào khan thảm thiết của Phù Dung từ bên ngoài vọng vào, cuối cùng bật thành tiếng:
- Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn!
Cát Kiện lại quay đầu lại, sắc mặt âm trầm đã không còn thấy, chỉ cười một cách bất đắc dĩ:
- Thanh Sơn, ngươi không thích thì thôi, việc gì phải đánh người ta? Nữ nhân tinh thông mị thuật cũng không nhiều, thỉnh thoảng thử một chút, cũng không ảnh hưởng gì.
Ngay cả Điêu Phi đang tủi thân cũng nghi ngờ không biết Cát Kiện có phải là vô tâm hay không.
- Chỉ là một ả gái điếm, đánh thì cũng đánh rồi!
Lý Thanh Sơn vô tư dựa vào lưng ghế, dương dương tự đắc, thị nữ bên cạnh vội vàng hái một quả nho đưa lên miệng hắn, trông bộ dạng cực kỳ vô lại.
Nơi này lại dám liên kết với Trác Trí Bá để hại mình, hắn đang muốn học Lỗ Đề Hạt, trước tiên mua mười cân thịt nạc, thái thành miếng nhỏ, không được có một chút mỡ nào, lại tiếp tục mua mười cân thịt mỡ, không được lẫn một ít thịt nạc nào, cũng thái thành miếng nhỏ, cuối cùng lại mua mười cân xương sụn, lọc bỏ hết thịt, rồi lại thái thành miếng nhỏ.
Đợi đến cô gái tiếp theo, nếu như là gầy, thì hắn sẽ sẽ nói muốn đầy đặn hơn, đánh cho tú bà kia một cái tát, nếu như là béo, thì hắn sẽ nói là muốn yểu điệu một chút, cũng đánh cho tú bà một cái tát, có điều đây dường như không phải là mua bán, mà là một đoạn trong tiết mục tướng thanh nào đó.
- Ta đi xem xem!
Cát Kiện vừa bước ra ngoài, nét mặt đã trở nên giận dữ, không ngờ mấy tuyệt chiêu của Vân Vũ lâu lại không bẫy được một tên nhà quê mới xuống núi. Nhưng lúc này vẫn chưa thể trở mặt, chỉ cần Trác Trí Bá vẫn chưa làm rõ mối quan hệ của Lý Thanh Sơn cùng Cố Nhạn Ảnh, thì Trác Trí Bá sẽ không trở mặt, mà Trác Trí Bá không dám trở mặt, thì gã cũng không thể.
Quan trọng hơn là, gã lo lắng cho dù mình có trở mặt, e rằng cũng không phải là đối thủ của tên tiểu tử này, một cái tát vừa rồi, khiến ngay cả gã cũng kinh ngạc, trong vòng mười bước, nếu như Lý Thanh Sơn cố tình làm khó, thì ngay cả là gã cũng không dám nói trước được gì. Luyện thể có thật là mạnh như vậy không?
Chưa đến mười lăm phút sau, Cát Kiện quay lại, dẫn theo một tú bà, trên mặt nở nụ cười tươi rói giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cũng không biết Cát Kiện đã nói gì mà còn dẫn theo cả bảy tám thiếu nữ trẻ, gầy béo đủ cả, dung nhan mỗi người cũng đều rất xinh đẹp, cô lớn nhất cùng lắm là mười sáu mười bảy, nhỏ thì khoảng mười bốn mười lăm.
- Vị tiểu ca này xem ra có vẻ không thích những cô gái trưởng thành, đây đều là là những thanh quan mới được điều đến đây dạy dỗ, bảo đảm tuyệt đối trong sạch, chi bằng chọn mấy người về làm nha hoàn bóp chân, giá cả cũng có thể thương lượng.
Tú bà xoa má một cô gái đứng bên cạnh, quay sang giới thiệu với Lý Thanh Sơn.
Những thanh quan này cùng nhìn về phía Lý Thanh Sơn, lộ ra ánh mắt chờ mong, có thể được chuộc thân ra khỏi nơi này trước khi phải đeo biển hành nghề tiếp khách chính là niềm may mắn hạnh phúc nhất của bọn họ, huống chi đối phương lại là một thiếu niên trẻ tuổi chứ không phải là một ông già gầy nhom hay một phú thương bụng phệ.
Cát Kiện nói:
- Ta đoán chắc lúc ở trên núi ngươi cũng có một hai người hầu hạ, chiếc giường lớn như vậy, một mình nằm sao hết.
Lo lắng nhiệm vụ Trác Trí Bá giao cho không thể hoàn thành, gã liền bày mưu tính kế, thấy tên tiểu tử này có vẻ giống một người trọng tình nghĩa, chỉ cần bên cạnh hắn có thêm một mối bận tâm, thì sau này cũng dễ dàng uy hiếp hắn hơn.
Nhìn những cô gái đang đứng chờ đợi được chọn giống như một bầy ngựa, Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thấy có chút bi thương, lại nhìn mụ tú bà béo phì khiến hắncàng cảm thấy ghê tởm, quả thực hận không thể cho mụ một đao. Nhưng hắn cũng biết, ở thời đại này, thanh lâu thuộc vào kinh doanh chính đáng, rất nhiều người người sinh con gái ra, do tư tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn nuôi lớn, hoặc không thể nuôi lớn, liền đem con đến đây, coi như là có một đường sống.
Lý Thanh Sơn nói
- Các ngươi đều là tự nguyện sao?
Những cô gái kia quay sang nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu, lần lượt nói vâng.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy mất hứng, đứng dậy nói:
- Hôm nay đến đây thôi, ta muốn về ngủ rồi!
Sau đó quay người bước ra ngoài, khi đi qua những cô gái, có một người nhét mảnh giấy nhỏ vào trong tay hắn.
Khánh Tú nhìn bóng hình cao lớn kia với vẻ mặt chờ đợi, từ khi bị bắt tới nơi này, đã nhiều năm như vậy, lẽ ra cô đã tuyệt vọng từ lâu, nhưng một cái tát kia của Lý Thanh Sơn, lại khiến cô dấy lên một tia hy vọng, làm ra cái chuyện to gan nguy hiểm này. Hắn không giống với những tên đàn ông khác, nếu như là hắn, nói không chừng có thể báo quan, cứu thoát bản thân cô, cứu cả những chị em khác, vị Tri huyện đại nhân kia, nghe nói cũng là một vị quan tốt, nhất định sẽ giúp bọn họ.
Cô lại thấy Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng lại, cứ như vậy mở tờ giấy ra, sau đó hỏi mình:
- Là cô đưa cho ta sao?
Mọi ánh mắt trong chớp nhoáng tập trung lên người cô, đặc biệt là ánh mắt của tú bà, nhìn thấy dòng chữ trên giấy, mơ hồ mang theo vài phần sát khí.
Khánh Tú cúi thấp đầu thật thấp, cảm thấy như bị một mũi dao nhọn dí vào lưng, nghĩ đến kết cục bi thảm của những chị em từng có ý định chạy trốn khỏi Vân Vũ lâu trước đây, sắc mặt không khỏi tuyệt vọng, trong lòng thầm hối hận, cũng thầm oán thán Lý Thanh sơn:
- Ngươi là tên ngốc sao? Ngươi biết thế lực của Vân Vũ lâu đáng sợ đến thế nào không? Lần này bị ngươi hại chết rồi!
Lý Thanh Sơn thu tờ giấy lại, cười cười vỗ lên vai tiểu thanh quan:
- Lúc nãy hỏi cô sao cô không nói, nói sớm có phải tốt hơn không.
Ta đây mài kiếm mười năm, một lòng hào hiệp nghĩa khí, chính là để đợi gặp được chuyện bất bình!
Hắn cảm thấy mình rất hoà nhã, khuôn mặt tuấn tú lại càng trở nên nhợt nhạt.
Tú bà đã nhìn ra Lý Thanh Sơn là một kẻ nhiều chuyện, liền lôi Khánh Tú ra phía sau:
- Nó bị điên rồi, ngài đừng để ở trong lòng.
Khánh Tú trước nay luôn nghe lời, muốn cô ta làm gì cô ta cũng làm, không hề phản kháng. Tú bà tưởng rằng đã dạy dỗ được kha khá, mới để cô ta ra ngoài gặp khách, không ngờ rằng vào lúc quan trọng, cô ta lại dám làm ra chuyện như vậy, trở về nhất định phải đánh cho một trận thừa sống thiếu chết để răn đe.
Lý Thanh Sơn nói:
- Các ngươi không phải là muốn ta chọn sao, ta chọn nàng ấy!
Tú bà nói:
- Còn không mau lôi nó xuống.
Sau đó quay sang cười với Lý Thanh Sơn:
- Thanh lâu chúng tôi còn rất nhiều cô khác, để cậu chọn một đứa điên loạn, quả thật là không thoả đáng!
Lập tức có hai hộ vệ to khoẻ đến lôi Khánh Tú ra ngoài.
- Đứng lại!
Lý Thanh Sơn bước lên đuổi theo, thân hình béo phì của tú bà lanh lẹ chắn trước mặt hắn, hắn muốn tránh ra, Cát Kiện lại kéo tay hắn lại:
- Thanh Sơn, ngươi muốn đi đâu? Chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ thôi mà!
Đây là câu Lý Thanh Sơn vừa mới nói ra, nhưng Lý Thanh Sơn lại lập tức quay đầu lại:
- Ngươi mới là đồ điếm! Bỏ tay ta ra!
Cánh tay giật mạnh, Cát Kiện nào có thể địch nổi sức của Lý Thanh Sơn, lập tức buông tay hắn ra, mặt biến sắc nói:
- Ngươi nói cái gì?
Gã đường đường là Ưng Lang vệ lại bị mắng là đồ điếm, cũng không khỏi nổi cơn thịnh nộ, không thiết kìm chết nhẫn nhịn nữa.
Còn hai tên hộ vệ kia đều mang vũ khí, nhìn có vẻ như ngày thường đi bộ tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã ra đến cửa ngoài, hoà vào dòng người đông đúc.
Lý Thanh Sơn không thèm để ý gã, sải bước ra ngoài, đâm thẳng vào một khối thịt béo núc trước mặt. Tú bà cảm thấy giống như bị một con voi điên húc phải, tông vỡ cửa sổ cùng lan can hành lang, bay lên giữa giếng trời, rơi thẳng xuống từ tầng bảy.
Mụ thét lên một tiếng chói tai giữa không trung:
- Ngăn hắn lại!
Bàn tay đầy mỡ đánh ra, chân khí tuôn phun, thân hình mũm mĩm bay ngang xuống hành lang tầng ba.
Lý Thanh Sơn đã theo đà chạy ra ngoài, chỉ thấy trong biển người mênh mông không còn nhìn được bóng dáng của Khánh Tú, nhưng hắn khịt khịt mũi, lần tìm dấu vết của luồng khí tức kia.
Về giác quan thứ sáu, hắn vượt trội hơn người thường, nhất là khứu giác. Luyện Khí sĩ bình thường chỉ cần tu luyện chân khí, mở được huyệt đạo, thị giác và thính giác đều sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, có thấy thấy được côn trùng bay lượn cách xa trăm trượng, trong vòng trăm trượng còn nghe thấy tiếng kiến bò trên đường, nhưng khứu giác lại không có thay đổi gì lớn, còn không bằng một con chó hoang trên phố, đây chính là sự bó buộc không thể thay đổi.
Nhưng khứu giác của Lý Thanh Sơn, từ lâu đã nhạy bén hơn cả loài chó, lần theo quỹ đạo của luồng khí tức còn lưu lại mà đuổi theo.
- Tiểu ca đang đi đâu vậy?
Mấy cô gái mặt đầy son phấn của thanh lâu không biết từ đâu chui ra, chật cứng hành lang, lần lượt quay lên, ôm lấy chân tay hắn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Tránh ra!
Không có một chút thương hoa tiếc ngọc, chân khí toả ra, chấn bay đám kỹ nữ xung quanh.
Xuống đến tầng sáu, một tên hộ vệ mặc áo vàng dường như nghe thấy lời của tú bà, xông ra từ một căn phòng bên cạnh, vừa nhìn đã thấy Lý Thanh Sơn, vượt đến trước mặt hắn, từ khí tức có thể thấy được gã là một cao thủ nhất lưu giang hồ.
Hôm nay gã mới ném một tên cao thủ nhất lưu ra ngoài, dáng vẻ bệ vệ. Thấy Lý Thanh Sơn sải bước đến, tuy nhìn ra hắn là Luyện Khí sĩ, nhưng chẳng qua chỉ là luyện khí tầng một, gã tự tin có thể đánh một trận, thậm chí nắm chắc phần thắng. Trước nay gã không coi những tên dựa vào tư chất sẵn có trực tiếp luyện khí ra gì, liền dùng giọng điệu thường ngày hay quát khách làng chơi ra, nghiêm giọng thét:
- Đứng lại cho ta!
- Đàn bà con gái yếu ớt thì không sao, chẳng qua chỉ là thứ bị người ta điều khiển, nam nhi đại trượng phu lại đi nối giáo cho giặc, đúng là đáng chết!
Lý Thanh Sơn miệng nói chân không hề dừng lại, không biết từ lúc nào, Liễu Phong đao đã nằm trong tay, lưỡi đao sáng loáng chợt loé lên.
Tên hộ vệ áo vàng vừa định ra tay, chỉ cảm thấy giữa cổ chợt lạnh, sau đó là cảm giác bị hất bay, trời đất quay cuồng, nhìn thấy cơ thể của chính mình. Mấy tên hộ vệ khác muốn xông lên, nhìn thấy cái đầu đang bay phun ra máu, lập tức như bị ai đóng đinh trên mặt đất, không dám tiến trước nửa bước.
Tú bà nổi giận vung tay, một bàn tay béo phì rót đầy chân khí, đánh về phía Lý Thanh Sơn. Mọi người đều biết rõ, Phù Dung không chỉ là hoa khôi của Vân Vũ lâu mà còn là đồ đệ của mụ, nhưng nằm ngoài dự liệu, Cát Kiện lại đứng chặn trước mặt mụ, tú bà đột ngột dừng tay:
- Ngươi!
Cát Kiện lạnh lùng nói:
- Bà muốn đánh cả Ưng Lang vệ sao?
Gã cũng là có điều khó nói, chỉ cần Lý Thanh Sơn vẫn là Ưng Lang vệ thì gã không thể ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này có liên quan đến thể diện của Ưng Lang vệ. Quan trọng nhất là, gã rất nghi ngờ, dựa vào thực lực của tú bà thì có thể đánh thắng Lý Thanh Sơn được hay không.
Vân Vũ lâu mỗi năm đều tặng Trác Trí Bá một lượng lớn đan dược, cùng rất nhiều mỹ nữ cho Trác Trí Bá hưởng thụ, ngay cả tên chân sai là gã cũng được chia phần, nên đương nhiên gã không muốn thấy Vân Vũ lâu phải chịu thiệt.
Tú bà thở gấp vài cái, nói một tiếng:
- Được!
Sau đó liền lôi Phù Dung còn đang ngây người đi ra ngoài.
Lý Thanh Sơn lại ngồi xuống chỗ cũ, nói:
- Nhanh lên chút, ta vẫn đang đợi tiết mục tiếp theo đấy, chắc Vân Vũ lâu các ngươi không chỉ có mỗi loại thứ hàng hương sắc kia chứ? Cát huynh, ta vẫn đang chờ đây.
Chỉ nghe tiếng gào khan thảm thiết của Phù Dung từ bên ngoài vọng vào, cuối cùng bật thành tiếng:
- Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn!
Cát Kiện lại quay đầu lại, sắc mặt âm trầm đã không còn thấy, chỉ cười một cách bất đắc dĩ:
- Thanh Sơn, ngươi không thích thì thôi, việc gì phải đánh người ta? Nữ nhân tinh thông mị thuật cũng không nhiều, thỉnh thoảng thử một chút, cũng không ảnh hưởng gì.
Ngay cả Điêu Phi đang tủi thân cũng nghi ngờ không biết Cát Kiện có phải là vô tâm hay không.
- Chỉ là một ả gái điếm, đánh thì cũng đánh rồi!
Lý Thanh Sơn vô tư dựa vào lưng ghế, dương dương tự đắc, thị nữ bên cạnh vội vàng hái một quả nho đưa lên miệng hắn, trông bộ dạng cực kỳ vô lại.
Nơi này lại dám liên kết với Trác Trí Bá để hại mình, hắn đang muốn học Lỗ Đề Hạt, trước tiên mua mười cân thịt nạc, thái thành miếng nhỏ, không được có một chút mỡ nào, lại tiếp tục mua mười cân thịt mỡ, không được lẫn một ít thịt nạc nào, cũng thái thành miếng nhỏ, cuối cùng lại mua mười cân xương sụn, lọc bỏ hết thịt, rồi lại thái thành miếng nhỏ.
Đợi đến cô gái tiếp theo, nếu như là gầy, thì hắn sẽ sẽ nói muốn đầy đặn hơn, đánh cho tú bà kia một cái tát, nếu như là béo, thì hắn sẽ nói là muốn yểu điệu một chút, cũng đánh cho tú bà một cái tát, có điều đây dường như không phải là mua bán, mà là một đoạn trong tiết mục tướng thanh nào đó.
- Ta đi xem xem!
Cát Kiện vừa bước ra ngoài, nét mặt đã trở nên giận dữ, không ngờ mấy tuyệt chiêu của Vân Vũ lâu lại không bẫy được một tên nhà quê mới xuống núi. Nhưng lúc này vẫn chưa thể trở mặt, chỉ cần Trác Trí Bá vẫn chưa làm rõ mối quan hệ của Lý Thanh Sơn cùng Cố Nhạn Ảnh, thì Trác Trí Bá sẽ không trở mặt, mà Trác Trí Bá không dám trở mặt, thì gã cũng không thể.
Quan trọng hơn là, gã lo lắng cho dù mình có trở mặt, e rằng cũng không phải là đối thủ của tên tiểu tử này, một cái tát vừa rồi, khiến ngay cả gã cũng kinh ngạc, trong vòng mười bước, nếu như Lý Thanh Sơn cố tình làm khó, thì ngay cả là gã cũng không dám nói trước được gì. Luyện thể có thật là mạnh như vậy không?
Chưa đến mười lăm phút sau, Cát Kiện quay lại, dẫn theo một tú bà, trên mặt nở nụ cười tươi rói giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cũng không biết Cát Kiện đã nói gì mà còn dẫn theo cả bảy tám thiếu nữ trẻ, gầy béo đủ cả, dung nhan mỗi người cũng đều rất xinh đẹp, cô lớn nhất cùng lắm là mười sáu mười bảy, nhỏ thì khoảng mười bốn mười lăm.
- Vị tiểu ca này xem ra có vẻ không thích những cô gái trưởng thành, đây đều là là những thanh quan mới được điều đến đây dạy dỗ, bảo đảm tuyệt đối trong sạch, chi bằng chọn mấy người về làm nha hoàn bóp chân, giá cả cũng có thể thương lượng.
Tú bà xoa má một cô gái đứng bên cạnh, quay sang giới thiệu với Lý Thanh Sơn.
Những thanh quan này cùng nhìn về phía Lý Thanh Sơn, lộ ra ánh mắt chờ mong, có thể được chuộc thân ra khỏi nơi này trước khi phải đeo biển hành nghề tiếp khách chính là niềm may mắn hạnh phúc nhất của bọn họ, huống chi đối phương lại là một thiếu niên trẻ tuổi chứ không phải là một ông già gầy nhom hay một phú thương bụng phệ.
Cát Kiện nói:
- Ta đoán chắc lúc ở trên núi ngươi cũng có một hai người hầu hạ, chiếc giường lớn như vậy, một mình nằm sao hết.
Lo lắng nhiệm vụ Trác Trí Bá giao cho không thể hoàn thành, gã liền bày mưu tính kế, thấy tên tiểu tử này có vẻ giống một người trọng tình nghĩa, chỉ cần bên cạnh hắn có thêm một mối bận tâm, thì sau này cũng dễ dàng uy hiếp hắn hơn.
Nhìn những cô gái đang đứng chờ đợi được chọn giống như một bầy ngựa, Lý Thanh Sơn không khỏi cảm thấy có chút bi thương, lại nhìn mụ tú bà béo phì khiến hắncàng cảm thấy ghê tởm, quả thực hận không thể cho mụ một đao. Nhưng hắn cũng biết, ở thời đại này, thanh lâu thuộc vào kinh doanh chính đáng, rất nhiều người người sinh con gái ra, do tư tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn nuôi lớn, hoặc không thể nuôi lớn, liền đem con đến đây, coi như là có một đường sống.
Lý Thanh Sơn nói
- Các ngươi đều là tự nguyện sao?
Những cô gái kia quay sang nhìn nhau, cuối cùng cúi đầu, lần lượt nói vâng.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy mất hứng, đứng dậy nói:
- Hôm nay đến đây thôi, ta muốn về ngủ rồi!
Sau đó quay người bước ra ngoài, khi đi qua những cô gái, có một người nhét mảnh giấy nhỏ vào trong tay hắn.
Khánh Tú nhìn bóng hình cao lớn kia với vẻ mặt chờ đợi, từ khi bị bắt tới nơi này, đã nhiều năm như vậy, lẽ ra cô đã tuyệt vọng từ lâu, nhưng một cái tát kia của Lý Thanh Sơn, lại khiến cô dấy lên một tia hy vọng, làm ra cái chuyện to gan nguy hiểm này. Hắn không giống với những tên đàn ông khác, nếu như là hắn, nói không chừng có thể báo quan, cứu thoát bản thân cô, cứu cả những chị em khác, vị Tri huyện đại nhân kia, nghe nói cũng là một vị quan tốt, nhất định sẽ giúp bọn họ.
Cô lại thấy Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng lại, cứ như vậy mở tờ giấy ra, sau đó hỏi mình:
- Là cô đưa cho ta sao?
Mọi ánh mắt trong chớp nhoáng tập trung lên người cô, đặc biệt là ánh mắt của tú bà, nhìn thấy dòng chữ trên giấy, mơ hồ mang theo vài phần sát khí.
Khánh Tú cúi thấp đầu thật thấp, cảm thấy như bị một mũi dao nhọn dí vào lưng, nghĩ đến kết cục bi thảm của những chị em từng có ý định chạy trốn khỏi Vân Vũ lâu trước đây, sắc mặt không khỏi tuyệt vọng, trong lòng thầm hối hận, cũng thầm oán thán Lý Thanh sơn:
- Ngươi là tên ngốc sao? Ngươi biết thế lực của Vân Vũ lâu đáng sợ đến thế nào không? Lần này bị ngươi hại chết rồi!
Lý Thanh Sơn thu tờ giấy lại, cười cười vỗ lên vai tiểu thanh quan:
- Lúc nãy hỏi cô sao cô không nói, nói sớm có phải tốt hơn không.
Ta đây mài kiếm mười năm, một lòng hào hiệp nghĩa khí, chính là để đợi gặp được chuyện bất bình!
Hắn cảm thấy mình rất hoà nhã, khuôn mặt tuấn tú lại càng trở nên nhợt nhạt.
Tú bà đã nhìn ra Lý Thanh Sơn là một kẻ nhiều chuyện, liền lôi Khánh Tú ra phía sau:
- Nó bị điên rồi, ngài đừng để ở trong lòng.
Khánh Tú trước nay luôn nghe lời, muốn cô ta làm gì cô ta cũng làm, không hề phản kháng. Tú bà tưởng rằng đã dạy dỗ được kha khá, mới để cô ta ra ngoài gặp khách, không ngờ rằng vào lúc quan trọng, cô ta lại dám làm ra chuyện như vậy, trở về nhất định phải đánh cho một trận thừa sống thiếu chết để răn đe.
Lý Thanh Sơn nói:
- Các ngươi không phải là muốn ta chọn sao, ta chọn nàng ấy!
Tú bà nói:
- Còn không mau lôi nó xuống.
Sau đó quay sang cười với Lý Thanh Sơn:
- Thanh lâu chúng tôi còn rất nhiều cô khác, để cậu chọn một đứa điên loạn, quả thật là không thoả đáng!
Lập tức có hai hộ vệ to khoẻ đến lôi Khánh Tú ra ngoài.
- Đứng lại!
Lý Thanh Sơn bước lên đuổi theo, thân hình béo phì của tú bà lanh lẹ chắn trước mặt hắn, hắn muốn tránh ra, Cát Kiện lại kéo tay hắn lại:
- Thanh Sơn, ngươi muốn đi đâu? Chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ thôi mà!
Đây là câu Lý Thanh Sơn vừa mới nói ra, nhưng Lý Thanh Sơn lại lập tức quay đầu lại:
- Ngươi mới là đồ điếm! Bỏ tay ta ra!
Cánh tay giật mạnh, Cát Kiện nào có thể địch nổi sức của Lý Thanh Sơn, lập tức buông tay hắn ra, mặt biến sắc nói:
- Ngươi nói cái gì?
Gã đường đường là Ưng Lang vệ lại bị mắng là đồ điếm, cũng không khỏi nổi cơn thịnh nộ, không thiết kìm chết nhẫn nhịn nữa.
Còn hai tên hộ vệ kia đều mang vũ khí, nhìn có vẻ như ngày thường đi bộ tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã ra đến cửa ngoài, hoà vào dòng người đông đúc.
Lý Thanh Sơn không thèm để ý gã, sải bước ra ngoài, đâm thẳng vào một khối thịt béo núc trước mặt. Tú bà cảm thấy giống như bị một con voi điên húc phải, tông vỡ cửa sổ cùng lan can hành lang, bay lên giữa giếng trời, rơi thẳng xuống từ tầng bảy.
Mụ thét lên một tiếng chói tai giữa không trung:
- Ngăn hắn lại!
Bàn tay đầy mỡ đánh ra, chân khí tuôn phun, thân hình mũm mĩm bay ngang xuống hành lang tầng ba.
Lý Thanh Sơn đã theo đà chạy ra ngoài, chỉ thấy trong biển người mênh mông không còn nhìn được bóng dáng của Khánh Tú, nhưng hắn khịt khịt mũi, lần tìm dấu vết của luồng khí tức kia.
Về giác quan thứ sáu, hắn vượt trội hơn người thường, nhất là khứu giác. Luyện Khí sĩ bình thường chỉ cần tu luyện chân khí, mở được huyệt đạo, thị giác và thính giác đều sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm, có thấy thấy được côn trùng bay lượn cách xa trăm trượng, trong vòng trăm trượng còn nghe thấy tiếng kiến bò trên đường, nhưng khứu giác lại không có thay đổi gì lớn, còn không bằng một con chó hoang trên phố, đây chính là sự bó buộc không thể thay đổi.
Nhưng khứu giác của Lý Thanh Sơn, từ lâu đã nhạy bén hơn cả loài chó, lần theo quỹ đạo của luồng khí tức còn lưu lại mà đuổi theo.
- Tiểu ca đang đi đâu vậy?
Mấy cô gái mặt đầy son phấn của thanh lâu không biết từ đâu chui ra, chật cứng hành lang, lần lượt quay lên, ôm lấy chân tay hắn.
Lý Thanh Sơn nói:
- Tránh ra!
Không có một chút thương hoa tiếc ngọc, chân khí toả ra, chấn bay đám kỹ nữ xung quanh.
Xuống đến tầng sáu, một tên hộ vệ mặc áo vàng dường như nghe thấy lời của tú bà, xông ra từ một căn phòng bên cạnh, vừa nhìn đã thấy Lý Thanh Sơn, vượt đến trước mặt hắn, từ khí tức có thể thấy được gã là một cao thủ nhất lưu giang hồ.
Hôm nay gã mới ném một tên cao thủ nhất lưu ra ngoài, dáng vẻ bệ vệ. Thấy Lý Thanh Sơn sải bước đến, tuy nhìn ra hắn là Luyện Khí sĩ, nhưng chẳng qua chỉ là luyện khí tầng một, gã tự tin có thể đánh một trận, thậm chí nắm chắc phần thắng. Trước nay gã không coi những tên dựa vào tư chất sẵn có trực tiếp luyện khí ra gì, liền dùng giọng điệu thường ngày hay quát khách làng chơi ra, nghiêm giọng thét:
- Đứng lại cho ta!
- Đàn bà con gái yếu ớt thì không sao, chẳng qua chỉ là thứ bị người ta điều khiển, nam nhi đại trượng phu lại đi nối giáo cho giặc, đúng là đáng chết!
Lý Thanh Sơn miệng nói chân không hề dừng lại, không biết từ lúc nào, Liễu Phong đao đã nằm trong tay, lưỡi đao sáng loáng chợt loé lên.
Tên hộ vệ áo vàng vừa định ra tay, chỉ cảm thấy giữa cổ chợt lạnh, sau đó là cảm giác bị hất bay, trời đất quay cuồng, nhìn thấy cơ thể của chính mình. Mấy tên hộ vệ khác muốn xông lên, nhìn thấy cái đầu đang bay phun ra máu, lập tức như bị ai đóng đinh trên mặt đất, không dám tiến trước nửa bước.
/133
|