Lý Thanh Sơn hỏi rất nhiều, đứa bé cũng giống như không nói dối mà trả lời từng câu, hoặc gật đầu hoặc là lắc đầu. Nó cũng chỉ có thể trả lời vài vấn đề đơn giản, nếu như là vấn đề phức tạp, nó liền ngẩn người tại đó.
Hắn hỏi tiểu quỷ tên gọi là gì, đến từ nơi nào, nó lập tức lắc đầu. Hắn hỏi bà cốt còn có hoa chiêu gì không, nó lập tức mờ mịt đứng nơi đó.
Cho dù như vậy, Lý Thanh Sơn cũng làm rõ rất nhiều chuyện, đứa trẻ này quả nhiên là bị bà cốt hại chết, rồi bị luyện thành tiểu quỷ, bắt buộc phải nghe lệnh mụ ta. Vốn là nó vẫn nói được nhưng bà cốt lại bắt nó uống một chén thuốc, lập tức nó không nói được lời nào nữa.
Lý Thanh Sơn đoán bà cốt sợ đứa bé này nói lung tung, lập tức hạ độc nó. Hắn chỉ cần nhắc đến bà cốt, nó lại lộ ra khuôn mặt sợ hãi.
Lý Thanh Sơn ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta sẽ giết lão yêu bà kia, để ngươi được tự do.
Trong lúc vô tình, nó đến gần Lý Thanh Sơn, trên khuôn mặt đã có thêm vài phần thân cận.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười động viên, muốn sờ sờ đầu của nó, khi tay chạm vào thân thể tiểu quỷ, hắn lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt hài từ lập tức ảm đạm, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy bi ai, Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao trên đời luôn luôn có nhiều chuyện bất bình như vậy, cùng là con người mà vẫn giết hại lẫn nhau, chẳng phải còn tàn nhẫn hơn bất kỳ một loại yêu ma quỷ quái nào.
Ngược lại đứa trẻ kia lại ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.
Dưới ánh trăng, thiếu niên tâm trí kiên định, khóe mắt lại có chút óng ánh.
Lý Thanh Sơn tự giễu nói:
- Quả nhiên nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, để ngươi phải chê cười rồi.
Nó nhón chân lên, đưa tay chạm vào khuôn mặt Lý Thanh Sơn, lấy xuống một giọt nước mắt, cẩn thận để trong lòng bàn tay, bộ dáng có chút trầm trọng.
- Đừng cầm lấy!
Sắc mặt Lý Thanh Sơn đỏ lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy chỗ khó xử của Thanh Ngưu, nước mắt nam nhân làm sao có thể giao cho người khác đây?
Hắn nghĩ tới lời Thanh Ngưu nói, quỷ vật nhỏ yếu không có thực thể, chỉ khi tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể dần dần hóa hư thành thật, cầm lấy đồ vật chân thực. Đứa bé này nhỏ yếu như vậy, chắc hẳn chỉ có thể cầm lấy đồ vật cực kỳ nhẹ.
Nó chỉ cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong lòng bàn tay.
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng có chút kỳ quái, trời hôm nay làm sao tối muộn như vậy? Cảnh sắc xung quanh phòng nhỏ tuy có chút ảm đạm nhưng vẫn trông thấy rõ ràng.
Nhưng khi hắn ngửa đầu nhìn thấy ánh trăng thì đã rõ ràng, không phải trời tối chậm mà là do con mắt của hắn đã sáng lên. Mắt hắn không chỉ thấy mọi vật ở trong đêm, hơn nữa còn giống như cửa sổ được lau chùi một tầng bụi bặm vậy, nhìn cái gì cũng thấy cực kỳ rõ ràng.
Lý Thanh Sơn tự lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên Ngưu ca là yêu quái, nước mắt mà lại có diệu dụng như vậy.
- Không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ rồi, bởi vì ngươi mà ngày hôm qua ta đã không được nghỉ ngơi tốt. Ngày mai ta còn có việc muốn làm, nếu tinh thần không được bồi dưỡng đầy đủ thì không thể làm được.
Lý Thanh Sơn trở về phòng đi ngủ, đứa trẻ thì ngồi xổm trước cửa, thân hình được ánh trăng chiếu xuống, cảm giác có chút trong suốt như giọt nước mắt của hắn.
Lý Thanh Sơn có cảm giác mình ngủ rất sâu, trời sáng choang mới chịu tỉnh, cả người cảm thấy khoan khoái. Đứa bé kia đã rời đi, chắc là không dám hoạt động vào ban ngày.
Hắn rửa mặt một phen, tùy ý luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, cầm lấy cây đao thép lấy từ nơi Lý Phú Quý, suy nghĩ thoáng một lát, lại cầm lên mấy khối thịt dê rồi đi ra cửa.
Ba tên lưu manh đang ủ rũ ngồi đối diện với nhau, Lưu chốc đầu chết rồi, đội ngũ của bọn họ không có người tâm phúc, ngày tháng ở trong thôn càng gian nan, giống như là con chuột qua đường vậy, người người hô đánh.
Muốn học Lưu chốc đầu thô bạo hoặc Lý Thanh Sơn hung ác, như thế nào mà học được, lập tức ăn cơm đều trở thành vấn đề chứ đừng nói đến ăn thịt uống rượu. Bọn chúng chỉ có thể đến nhà Lưu quản sự giúp việc, miễn cưỡng kiếm cơm ăn, làm sao thoải mái như trước đây.
Lúc này, bỗng nhiên thấy Lý Thanh Sơn đến nhà, ba tên lưu manh vội vã tiến lên nghênh tiếp, chỉ thấy biểu hiện của hắn lạnh lùng, một tay cầm đao, một tay nhấc thịt, tự nhiên toát ra một cỗ uy thế, không ai vì tuổi tác của hắn mà dám khinh thường.
Tiếng nói ba tên lưu manh cũng nhỏ tiếng đi một chút, khen ngợi một phen chuyện Lý Thanh Sơn làm hôm qua.
Lý Thanh Sơn không để ý những lời nói a dua này, đem thịt dê trên tay thả xuống:
- Có một việc muốn phiền phức các vị, thịt này chính là thù lao, cả một khối lần trước nữa.
- Như thế thật không biết xấu hổ, Nhị Lang huynh chỉ cần một câu nói, huynh đệ chúng ta xuống núi đao biển lửa cũng không từ.
Ba tên lưu manh tuy nói như vậy nhưng lại nhanh chóng cầm lấy khối thịt dê.
Giống như lần trước, Lý Thanh Sơn nói một tiếng :
- Đi theo ta!
Nói xong lập tức xoay người đi, chỉ là lần này, hắn không phải phô trương thanh thế mà là mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Ba tên lưu manh không dám do dự, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn.
Trước tiên Lý Thanh Sơn mượn cuốc xẻng ở một nhà nông dân gần đó, sau đó đi đến nhà Lý Phú Quý.
Lúc này đã gần giữa trưa, người trong thôn đã làm xong việc nông buổi sáng, kết thúc công việc và về nhà ăn cơm. Họ thấy Lý Nhị Lang danh tiếng trong thôn mang theo ba tên lưu manh cùng với công cụ, không biết là muốn làm gì, đều hiếu kỳ đi theo phía sau hắn, lần này kinh động đến hầu hết người trong thôn.
Khi thấy hắn đi tới trước cửa nhà Lý Phú Quý, họ nghĩ thầm chẳng nhẽ hắn muốn giáo huấn con ma men kia sao? Không biết con ma men kia làm sao lại đắc tội hắn? Trong lòng họ đều thấy Lý Thanh Sơn có chút trơ trẽn, ỷ vào người đông thế mạnh mà bắt nạt một người sa cơ lỡ vận đáng thương. Hắn ở Lưu gia đại viện hô quát trưởng thôn cùng quản sự, đó là hành vi không sợ cường bạo mà bây giờ lại ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng ba tên lưu manh lại rất cao hứng :
- Đã sớm nhìn ra lão tửu quỷ không ra gì.
Sau đó còn vỗ ngực chủ động xin đi giết giặc :
- Ta lập tức tóm hắn ra.
Bọn họ đã lâu không được hãnh diện như thế, lần này muốn bắt Lý Phú Quý đến lập uy, đánh y một trận ở trước mặt mọi người.
Lý Thanh Sơn lườm bọn họ một cái, cao giọng hô:
- Có tới hay không?
Đang tại thời điểm mọi người kỳ quái, Lý Phú Quý chạy ra từ trong phòng, cắn răng nói :
- Tới!
Thần sắc y lại cực kỳ tỉnh táo làm người trong thôn đều thấy kỳ quái, ngày thường Lý Phú Quý đều là một bộ dạng say khướt, cũng không biết từ lúc Lý Thanh Sơn đi rồi, Lý Phú Quý cũng không có uống một hớp rượu nào nữa, không biết ngày đêm đều ngóng trông, không nghĩ mới ngày thứ hai, Lý Thanh Sơn đã tìm đến cửa rồi.
Lần này, người trong thôn càng là không hiểu ra sao, sự thích thú cũng càng ngày càng bị dẫn lên cao.
Lý Thanh Sơn gật gật đầu, ngẩng đầu đi ở phía trước, dẫn đầu một đám người đi tới nhà bà cốt, chỉ thấy cánh cửa đóng chặt, hiển nhiên đã kinh động đến mụ ta, hắn lập tức ra lệnh cho ba tên lưu manh:
- Đập ra!
Ba tên lưu manh lập tức sợ hãi, đối với bà cốt, ở trong thôn không ai không sợ, ngay cả khi còn có Lưu chốc đầu, họ cũng không dám đắc tội, mà gian phòng này cùng với miếu thờ đều mang sắc thái thần bí. Chuyện quỷ dị phát sinh bên trong gian phòng này, bọn họ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Những thôn dân khác thấy hắn muốn tìm bà cốt phiền toái, cũng là một ồn ào xôn xao cả lên.
Có người khuyên nhủ:
- Nhị Lang, ngươi đừng làm ẩu!
Nhưng cũng có người đe dọa:
- Ngươi bất kính đối với thần chắc chắn sẽ gặp phải báo ứng.
Đây là người cực đoan đặt hết lòng tin vào bà cốt, nếu không phải sợ hãi cây đao trong tay Lý Thanh Sơn, nói không chừng còn muốn tới lý luận với hắn.
Lý Thanh Sơn không nói hai lời, "rầm" một tiếng, một cước đá văng cửa gỗ ra, gạch cửa lớn bằng cánh tay cũng bị bẻ gẫy, phát sinh một tiếng vang thật lớn, các thôn dân sợ đến mức câm như hến.
Lý Thanh Sơn quay đầu ra lệnh cho ba tên lưu manh:
- Canh ở bên ngoài, không được để cho bất kỳ một ai đi vào.
Ba tên lưu manh nhắm mắt lên tiếng, tốt xấu gì thì họ cũng không cần đi vào.
Lý Thanh Sơn vượt qua cánh cửa, bước nhanh tới nội viện, đi tới trước cửa nhà chính.
Hắn đang định đạp cửa thì cánh cửa tự động mở ra hai bên, rõ ràng bên ngoài là giữa trưa với ánh mặt trời chói chang nhưng bên trong lại là một mảnh đen ngòm, một luồng khí âm lãnh đập vào mặt.
Bà cốt mặc vu bào màu sắc tươi đẹp, ngồi trên bệ thần, dùng thanh âm khác thường nói:
- Lý Nhị Lang, ngươi có biết tội của ngươi hay không?
“Choang” một tiếng, Lý Thanh Sơn rút ra cây đao thép, miệng hét lớn:
- Nạp mạng đi!
Hắn hỏi tiểu quỷ tên gọi là gì, đến từ nơi nào, nó lập tức lắc đầu. Hắn hỏi bà cốt còn có hoa chiêu gì không, nó lập tức mờ mịt đứng nơi đó.
Cho dù như vậy, Lý Thanh Sơn cũng làm rõ rất nhiều chuyện, đứa trẻ này quả nhiên là bị bà cốt hại chết, rồi bị luyện thành tiểu quỷ, bắt buộc phải nghe lệnh mụ ta. Vốn là nó vẫn nói được nhưng bà cốt lại bắt nó uống một chén thuốc, lập tức nó không nói được lời nào nữa.
Lý Thanh Sơn đoán bà cốt sợ đứa bé này nói lung tung, lập tức hạ độc nó. Hắn chỉ cần nhắc đến bà cốt, nó lại lộ ra khuôn mặt sợ hãi.
Lý Thanh Sơn ôn nhu nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta sẽ giết lão yêu bà kia, để ngươi được tự do.
Trong lúc vô tình, nó đến gần Lý Thanh Sơn, trên khuôn mặt đã có thêm vài phần thân cận.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười động viên, muốn sờ sờ đầu của nó, khi tay chạm vào thân thể tiểu quỷ, hắn lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt hài từ lập tức ảm đạm, yên lặng cúi đầu rơi lệ.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy bi ai, Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao trên đời luôn luôn có nhiều chuyện bất bình như vậy, cùng là con người mà vẫn giết hại lẫn nhau, chẳng phải còn tàn nhẫn hơn bất kỳ một loại yêu ma quỷ quái nào.
Ngược lại đứa trẻ kia lại ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.
Dưới ánh trăng, thiếu niên tâm trí kiên định, khóe mắt lại có chút óng ánh.
Lý Thanh Sơn tự giễu nói:
- Quả nhiên nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm, để ngươi phải chê cười rồi.
Nó nhón chân lên, đưa tay chạm vào khuôn mặt Lý Thanh Sơn, lấy xuống một giọt nước mắt, cẩn thận để trong lòng bàn tay, bộ dáng có chút trầm trọng.
- Đừng cầm lấy!
Sắc mặt Lý Thanh Sơn đỏ lên, bỗng nhiên hắn cảm thấy chỗ khó xử của Thanh Ngưu, nước mắt nam nhân làm sao có thể giao cho người khác đây?
Hắn nghĩ tới lời Thanh Ngưu nói, quỷ vật nhỏ yếu không có thực thể, chỉ khi tu luyện tới một trình độ nhất định mới có thể dần dần hóa hư thành thật, cầm lấy đồ vật chân thực. Đứa bé này nhỏ yếu như vậy, chắc hẳn chỉ có thể cầm lấy đồ vật cực kỳ nhẹ.
Nó chỉ cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong lòng bàn tay.
Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng có chút kỳ quái, trời hôm nay làm sao tối muộn như vậy? Cảnh sắc xung quanh phòng nhỏ tuy có chút ảm đạm nhưng vẫn trông thấy rõ ràng.
Nhưng khi hắn ngửa đầu nhìn thấy ánh trăng thì đã rõ ràng, không phải trời tối chậm mà là do con mắt của hắn đã sáng lên. Mắt hắn không chỉ thấy mọi vật ở trong đêm, hơn nữa còn giống như cửa sổ được lau chùi một tầng bụi bặm vậy, nhìn cái gì cũng thấy cực kỳ rõ ràng.
Lý Thanh Sơn tự lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên Ngưu ca là yêu quái, nước mắt mà lại có diệu dụng như vậy.
- Không còn sớm nữa, ta muốn đi ngủ rồi, bởi vì ngươi mà ngày hôm qua ta đã không được nghỉ ngơi tốt. Ngày mai ta còn có việc muốn làm, nếu tinh thần không được bồi dưỡng đầy đủ thì không thể làm được.
Lý Thanh Sơn trở về phòng đi ngủ, đứa trẻ thì ngồi xổm trước cửa, thân hình được ánh trăng chiếu xuống, cảm giác có chút trong suốt như giọt nước mắt của hắn.
Lý Thanh Sơn có cảm giác mình ngủ rất sâu, trời sáng choang mới chịu tỉnh, cả người cảm thấy khoan khoái. Đứa bé kia đã rời đi, chắc là không dám hoạt động vào ban ngày.
Hắn rửa mặt một phen, tùy ý luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, cầm lấy cây đao thép lấy từ nơi Lý Phú Quý, suy nghĩ thoáng một lát, lại cầm lên mấy khối thịt dê rồi đi ra cửa.
Ba tên lưu manh đang ủ rũ ngồi đối diện với nhau, Lưu chốc đầu chết rồi, đội ngũ của bọn họ không có người tâm phúc, ngày tháng ở trong thôn càng gian nan, giống như là con chuột qua đường vậy, người người hô đánh.
Muốn học Lưu chốc đầu thô bạo hoặc Lý Thanh Sơn hung ác, như thế nào mà học được, lập tức ăn cơm đều trở thành vấn đề chứ đừng nói đến ăn thịt uống rượu. Bọn chúng chỉ có thể đến nhà Lưu quản sự giúp việc, miễn cưỡng kiếm cơm ăn, làm sao thoải mái như trước đây.
Lúc này, bỗng nhiên thấy Lý Thanh Sơn đến nhà, ba tên lưu manh vội vã tiến lên nghênh tiếp, chỉ thấy biểu hiện của hắn lạnh lùng, một tay cầm đao, một tay nhấc thịt, tự nhiên toát ra một cỗ uy thế, không ai vì tuổi tác của hắn mà dám khinh thường.
Tiếng nói ba tên lưu manh cũng nhỏ tiếng đi một chút, khen ngợi một phen chuyện Lý Thanh Sơn làm hôm qua.
Lý Thanh Sơn không để ý những lời nói a dua này, đem thịt dê trên tay thả xuống:
- Có một việc muốn phiền phức các vị, thịt này chính là thù lao, cả một khối lần trước nữa.
- Như thế thật không biết xấu hổ, Nhị Lang huynh chỉ cần một câu nói, huynh đệ chúng ta xuống núi đao biển lửa cũng không từ.
Ba tên lưu manh tuy nói như vậy nhưng lại nhanh chóng cầm lấy khối thịt dê.
Giống như lần trước, Lý Thanh Sơn nói một tiếng :
- Đi theo ta!
Nói xong lập tức xoay người đi, chỉ là lần này, hắn không phải phô trương thanh thế mà là mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Ba tên lưu manh không dám do dự, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn.
Trước tiên Lý Thanh Sơn mượn cuốc xẻng ở một nhà nông dân gần đó, sau đó đi đến nhà Lý Phú Quý.
Lúc này đã gần giữa trưa, người trong thôn đã làm xong việc nông buổi sáng, kết thúc công việc và về nhà ăn cơm. Họ thấy Lý Nhị Lang danh tiếng trong thôn mang theo ba tên lưu manh cùng với công cụ, không biết là muốn làm gì, đều hiếu kỳ đi theo phía sau hắn, lần này kinh động đến hầu hết người trong thôn.
Khi thấy hắn đi tới trước cửa nhà Lý Phú Quý, họ nghĩ thầm chẳng nhẽ hắn muốn giáo huấn con ma men kia sao? Không biết con ma men kia làm sao lại đắc tội hắn? Trong lòng họ đều thấy Lý Thanh Sơn có chút trơ trẽn, ỷ vào người đông thế mạnh mà bắt nạt một người sa cơ lỡ vận đáng thương. Hắn ở Lưu gia đại viện hô quát trưởng thôn cùng quản sự, đó là hành vi không sợ cường bạo mà bây giờ lại ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng ba tên lưu manh lại rất cao hứng :
- Đã sớm nhìn ra lão tửu quỷ không ra gì.
Sau đó còn vỗ ngực chủ động xin đi giết giặc :
- Ta lập tức tóm hắn ra.
Bọn họ đã lâu không được hãnh diện như thế, lần này muốn bắt Lý Phú Quý đến lập uy, đánh y một trận ở trước mặt mọi người.
Lý Thanh Sơn lườm bọn họ một cái, cao giọng hô:
- Có tới hay không?
Đang tại thời điểm mọi người kỳ quái, Lý Phú Quý chạy ra từ trong phòng, cắn răng nói :
- Tới!
Thần sắc y lại cực kỳ tỉnh táo làm người trong thôn đều thấy kỳ quái, ngày thường Lý Phú Quý đều là một bộ dạng say khướt, cũng không biết từ lúc Lý Thanh Sơn đi rồi, Lý Phú Quý cũng không có uống một hớp rượu nào nữa, không biết ngày đêm đều ngóng trông, không nghĩ mới ngày thứ hai, Lý Thanh Sơn đã tìm đến cửa rồi.
Lần này, người trong thôn càng là không hiểu ra sao, sự thích thú cũng càng ngày càng bị dẫn lên cao.
Lý Thanh Sơn gật gật đầu, ngẩng đầu đi ở phía trước, dẫn đầu một đám người đi tới nhà bà cốt, chỉ thấy cánh cửa đóng chặt, hiển nhiên đã kinh động đến mụ ta, hắn lập tức ra lệnh cho ba tên lưu manh:
- Đập ra!
Ba tên lưu manh lập tức sợ hãi, đối với bà cốt, ở trong thôn không ai không sợ, ngay cả khi còn có Lưu chốc đầu, họ cũng không dám đắc tội, mà gian phòng này cùng với miếu thờ đều mang sắc thái thần bí. Chuyện quỷ dị phát sinh bên trong gian phòng này, bọn họ không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
Những thôn dân khác thấy hắn muốn tìm bà cốt phiền toái, cũng là một ồn ào xôn xao cả lên.
Có người khuyên nhủ:
- Nhị Lang, ngươi đừng làm ẩu!
Nhưng cũng có người đe dọa:
- Ngươi bất kính đối với thần chắc chắn sẽ gặp phải báo ứng.
Đây là người cực đoan đặt hết lòng tin vào bà cốt, nếu không phải sợ hãi cây đao trong tay Lý Thanh Sơn, nói không chừng còn muốn tới lý luận với hắn.
Lý Thanh Sơn không nói hai lời, "rầm" một tiếng, một cước đá văng cửa gỗ ra, gạch cửa lớn bằng cánh tay cũng bị bẻ gẫy, phát sinh một tiếng vang thật lớn, các thôn dân sợ đến mức câm như hến.
Lý Thanh Sơn quay đầu ra lệnh cho ba tên lưu manh:
- Canh ở bên ngoài, không được để cho bất kỳ một ai đi vào.
Ba tên lưu manh nhắm mắt lên tiếng, tốt xấu gì thì họ cũng không cần đi vào.
Lý Thanh Sơn vượt qua cánh cửa, bước nhanh tới nội viện, đi tới trước cửa nhà chính.
Hắn đang định đạp cửa thì cánh cửa tự động mở ra hai bên, rõ ràng bên ngoài là giữa trưa với ánh mặt trời chói chang nhưng bên trong lại là một mảnh đen ngòm, một luồng khí âm lãnh đập vào mặt.
Bà cốt mặc vu bào màu sắc tươi đẹp, ngồi trên bệ thần, dùng thanh âm khác thường nói:
- Lý Nhị Lang, ngươi có biết tội của ngươi hay không?
“Choang” một tiếng, Lý Thanh Sơn rút ra cây đao thép, miệng hét lớn:
- Nạp mạng đi!
/133
|