Đã đến giờ hẹn, tân khách đều đến đông đủ, Diệp Đại Xuyên đứng dậy chúc rượu. Trước tiên nói vài lời mở đầu :
- Mọi người có thể tới đây, bổn quan thật lấy làm vinh hạnh.
Sau đó vào luôn chủ đề chính:
- Lần này xin phép mời mọi người tới, là vì một chuyện liên quan đến sự tồn vong của Khánh Dương thành của chúng ta. Không sai, đó chính là đám ung nhọt Hắc Phong trại. Sơn tặc Hắc Phong trại hung hăng tàn nhẫn, độc ác dã man, cướp đoạt bao nhiêu tiền bạc … khụ, giết không biết bao nhiêu dân chúng.
Đám sơn Tặc kia so với lão Huyện lệnh còn có nhiều tiền hơn, khiến lão vô cùng tức giận. Sư gia ở cạnh bàn đá lão một cái, lão ho nhẹ rồi vội vàng đổi lời.
- Bây giờ chúng lại đang tàn sát Ngọa Ngưu thôn. Bổn quan thân là quan phụ mẫu của Khánh Dương thành, không thể nhẫn nhục hơn được nữa. Bên cạnh ta nay có vị này, chắc mọi người cũng đã được nghe nói qua, Hổ Hạ Sơn! Lý Thanh Sơn!
Lão lại đặc biệt nhấn mạnh ngoại hiệu ‘Hổ Hạ Sơn’ uy danh lẫy lừng, làm cho Lý Thanh Sơn khẽ cau mày.
- Vị thiếu niên anh hùng này, bây giờ đã là người của bổn quan, thậm chí còn làm bổ đầu của toàn bộ Khánh Dương thành. Hắn chẳng những đã tự tay tiêu diệt Tam Đương gia cùng mười mấy tên sơn tặc, mà hiện tại còn xin đi tiêu diệt toàn bộ Hắc Phong trại. Xin mọi người bỏ tiền xuất lực, giúp đỡ hắn hoàn thành chuyện này. Để không uổng tâm ý của hắn, để trời đất chứng giám!
Nói xong, đem rượu trong chén một hơi uống cạn.
Khánh Dương thành không có nhiều binh lính để Huyện lệnh có thể điều động, ngay cả nha dịch cũng chỉ toàn là người già cả bệnh hoạn. Thế nhưng, trong nhà các phú hào, đại viện, gia đinh hộ vệ đông đảo. Chính vì vậy, trị an Khánh Dương thành phần lớn là dó Thiết Quyền môn duy trì. Muốn điều binh khiển tướng, chỉ có thể mượn người của các nhà thân sĩ. Chỉ cần bốn năm người, là có thể gần như đủ số người Huyện lệnh đã dự trù trước.
Các thân sĩlại uống không trôi, hai mắt nhìn nhau. Vị Huyện lệnh này có phải đùa quá trớn rồi không? !
Muốn quyên tiền là chuyện bình thường, Huyện lệnh nào nhâm chức không phải vì muốn tiền, nhưng muốn người lại là vấn đề lớn.
Mấy Huyện lệnh trước đây chỉ dám thu tiền sau đó đi vài vòng quanh núi để làm dáng. Mấy Huyện lệnh sau này, ngay cả làm dáng cũng lười khônglàm, chỉ nói thời cơ chưa tới, còn khi nào thời cơ đến thì chỉ có trời mới biết.
Trên tửu lâu ồn ào một trận, đám thân sĩ ngay cả tiền cũng không muốn bỏ ra huống chi là người. Bị đánh đến thương tật, bọn họ còn có tiền chữa trị, đắc tội Hắc Phong trại thì chỉ có thể bỏ mạng thôi.
Ngọa Ngưu thôn ở nơi nào, ai biết. Chuyện sinh diệt của bọn họ, ai thèm quản. Hắc Phong trại chỉ cần không đụng tới đầu của bọn họ, hài tử của người khác có chết cũng mặc kệ.
Một thân sĩ trung niên, tầm bốn năm mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ đức cao vọng trọng, nói:
- Diệp đại nhân, ngài có thể tận tâm vì dân chúng, việc này chúng ta đều hiểu. Thực ra chúng ta cũng không e dè chuyện phải bỏ ra chút tiền. Nhưng mà, muốn chúng ta giao người, chuyện đó là không thể. Mà cho dù chúng ta có đáp ứng thì bọn hộ vệ cũng sẽ không chịu đi.
Ông ta nói rất ngắn gọn, lập trường rõ ràng, ‘nể tình ngươi ở đây được coi là bề trên, mọi ngươi có thể góp cho ngươi một chút tiền. Ngươi cầm chỗ tiền đó rồi thì giả ngây giả ngô, ngồi một chỗ, đừng gây thêm phiền phức cho bọn ta.’
Ta thực sự muốn tiền! Diệp Đại Xuyên có cảm giác không thể tin được, thật muốn cấu vào bắp đùi một cái, xem mình có phải đang nằm mơ hay không. Kể từ khi lão làm huyện lệnh đến giờ, chưa chỗ nào là chưa sờ đến, nhưng chả có ai coi lão ra gì, ngay cả một lượng bác cũng bòn không ra.
Thành công luôn tới một cách ngẫu nhiên. Diệp Đại Xuyên ổn định lại tâm trí, nhìn Lý thanh Sơn một cái, cân nhắc xem có nên thu tiền hay không.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, cũng không trách đám hương thân tư lợi, lòng dạ người thường, phần lớn là như vậy. Hơn nữa, mấy đời Huyện lện trước đã phải bỏ không ra ít tiền bạc, cuối cùng đều không làm được. Nếu đã không thể nhờ vả thì cũng không cần miễn cưỡng:
- Vậy thì đa tạ chư vị…
- Phụ thân, không được cho hắn tiền!
Một thanh niên trẻ tuổi hùng hổ bước lên lầu, hung tợn nhìn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lập tức nhớ ra, y chính là tên công tử bột hôm đó phi xe trên đường. Nhớ lúc đó còn quỳ gối khúm lúm giao tiền cho hắn, đột nhiên hôm nay lại to gan đến vậy, chẳng lẽ là ỷ vào Huyện lệnh đang có mặt ở đây sao?
- Không được làm loạn. Đây không phải nơi ngươi có thể tới, mau đi xuống!
Thân sĩ trung niên đuổi đi, y cũng không chịu rút lui, mặt mày ngạo mạn tự đắc:
- Sư huynh của bọn ta tới!
- Người của Long Môn phái tới!
Không biết thân sĩ nào kêu lên một tiếng, giọng điệu tràn đầy vui mừng.
- Tiểu tử nhà ta cũng luyện võ ở đó!
- Đúng vậy, con ta cũng thế!
Đám thân sĩ mặt mày hớn hở, tay chân không yên. Thật may đã có người thay họ ra mặt, không phải mất chút bạc này rồi.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn trở nên sắc lạnh, cảnh tượng ngày đó bị vũ nhục trên núi lại dấy lên trong lòng.
Một đám người kéo lên lầu, già có trẻ có, ai cũng một thân bạch y bội kiếm, đi thành một đoàn, vẻ mặt không coi người khác ra gì, bừng bừng khí thế.
Cầm đầu chính là Thiếu chủ của Long Môn phái, Dương Tuấn.
- Huyện lệnh đại nhân, mở tiệc mời các phe phái, tại sao chỉ có duy nhất Long Môn ta là không mời. Có phải ngươi không coi Long Môn phái ta ra gì chăng?
Dương Tuấn nhìn qua một lượt, thấy Lưu Hồng liền khẽ gật đầu, miễn cưỡng coi là hành lễ. Cho đến khi nhìn đến Lý Thanh Sơn, mắt cũng sáng lên, sau đó nổi giận, vẻ mặt vô cùng phẫn uất:
- Ngươi quả nhiên là ở đây, để chúng ta vất vả tìm kiếm!
- Các ngươi đang tìm ta?
Lý Thanh Sơn ngược lại, cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy biểu lộ của đối phương, dường như mình đắc tội với chúng vậy. Nhưng hôm nay y đã tìm đến tận cửa, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y. Chỉ tiếc là không có đại thương ở đây, nếu không có thể thử xem, dùng thương quét qua một lượt, sẽ giết được bao nhiêu, bị thương bao nhiêu.
- Chỉ hận ban đầu không dùng một kiếm giết chết ngươi. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi phun hết đồ đã ăn ra.
Dương Tuấn nhìn Lý Thanh Sơn như thể kẻ thù không đội trời chung. Y biết, Linh Sâm đã bị Lý Thanh Sơn lấy đi, nên vô cùng giận dữ.
Linh Sâm quý giá là do y làm mất, cuồi cùng lại rơi vào tay của tên quê mùa này. Mặc dù Linh Sâm không dễ đàng đểtiêu hóa hết, nhưng để lâu như vậy hẳn là đã bị mất đi không ít dược tính. Nếu không, tại sao tên quê mùa này lại có thể giết được Tam Đương gia của Hắc Phong trại. Sức mạnh đó vốn dĩ phải thuộc về y.
Ở trong mắt y, Lý Thanh Sơn là kẻ tiểu tặc hèn hạ, đáng hận. Dám trộm đồ của y, làm sao có thể không hận đến nghiến răng nghiến lợi được cơ chứ. Nhất định phải cho tên Lý Thanh Sơn này niếm mùi nghìn cắt vạn chém.
Diệp Đại xuyên cuống quýt đứng dậy:
- Dương thiếu hiệp, có gì từ từ nói, Thanh Sơn là bổ đầu của Bổn quan, sao có thể kêu đánh đánh giết giết được.
Lão thấy Long Môn phái khí thế bừng bừng, người người cầm đao kiếm, trong lòng khẽ run sợ. Có câu nói ‘song quyền khó địch tứ phía, đao kiếm đâm loạn’, Lý Thanh Sơn dù có võ nghệ cao cường hưn nữa, cũng khó cói thể ngăn cản.
Dương Tuấn mặt âm trầm nói:
- Huyện lệnh đại nhân, người này dám trộm một món đồ rất quan trọng của Long Môn phái ta. Hôm nay tới bắt hắn về quy án, mong ngài đừng can thiệp, cẩn thận đao kiếm không có mắt.
Sau đó, không chời lão trả lời, liền ra lênh: ‘Bắt hắn lại!’, rồi âm thầm cười một tiếng:
- Đừng giết chết hắn, ta còn phải tra khảo hắn tung tích của một món đồ.
Mười mấy người lao tới, đám thân sĩ đang ồn ào lập tức dẹp sang hai bên, Huyện lệnh cùng sư gia cũng né ra, cả một cái bàn tròn lớn như vậy cũng chỉ có mình Lưu Hồng còn ngồi vững, chậm rãi uống rượu.
Ở đây, chỉ có duy nhất Lưu Hồng hiểu được Lý thanh Sơn mạnh như thế nào, nhưng quan hệ của Thiết Quyền môn và Long Môn phái, chỉ cần nhìn thái dộ vừa rồi của Dương Tuấn là có thể hiểu. Thiết Quyền môn là ở tầng dưới, chuyên thu nhận đệ tử trong giang hồ, còn Long Môn phái ở tầng trên, chuyên thu nhận con cái quý tộc làm đệ tử.
Tuy nói rằng nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng chưa từng gặp mặt chính thức. Cho nên, ông cũng không cần nhắc nhở người của Long Môn phái để cho bọn chúng hùng hùng hổ hổ tiến vào chỗ chết. Đặc biệt là thái độ hống hách kiêu ngạo, bất kính của Dương Tuấn. Nhưng ông cũng đoán ra, món đồ trọng yếu đó là cái gì? Cũng đã có lời đồn đại về chuyện đó rồi.
Long Môn phái, dẫn đầu là một kiếm thủ cao gầy, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn tràn đầy vẻ oán hận. Đó chính là Trì Đạt. Khí ở trên núi, y bị Lý Thanh Sơn bẻ gãy kiếm phong, bị mất mặt trước các đồng môn, lại còn bị chưởng môn trách phạt. Trong lòng đã hận Lý Thanh Sơn đến cựa diểm, không chờ được nữa, chỉ muốn xông lên chém đứt một cánh tay của hắn.
- Mọi người có thể tới đây, bổn quan thật lấy làm vinh hạnh.
Sau đó vào luôn chủ đề chính:
- Lần này xin phép mời mọi người tới, là vì một chuyện liên quan đến sự tồn vong của Khánh Dương thành của chúng ta. Không sai, đó chính là đám ung nhọt Hắc Phong trại. Sơn tặc Hắc Phong trại hung hăng tàn nhẫn, độc ác dã man, cướp đoạt bao nhiêu tiền bạc … khụ, giết không biết bao nhiêu dân chúng.
Đám sơn Tặc kia so với lão Huyện lệnh còn có nhiều tiền hơn, khiến lão vô cùng tức giận. Sư gia ở cạnh bàn đá lão một cái, lão ho nhẹ rồi vội vàng đổi lời.
- Bây giờ chúng lại đang tàn sát Ngọa Ngưu thôn. Bổn quan thân là quan phụ mẫu của Khánh Dương thành, không thể nhẫn nhục hơn được nữa. Bên cạnh ta nay có vị này, chắc mọi người cũng đã được nghe nói qua, Hổ Hạ Sơn! Lý Thanh Sơn!
Lão lại đặc biệt nhấn mạnh ngoại hiệu ‘Hổ Hạ Sơn’ uy danh lẫy lừng, làm cho Lý Thanh Sơn khẽ cau mày.
- Vị thiếu niên anh hùng này, bây giờ đã là người của bổn quan, thậm chí còn làm bổ đầu của toàn bộ Khánh Dương thành. Hắn chẳng những đã tự tay tiêu diệt Tam Đương gia cùng mười mấy tên sơn tặc, mà hiện tại còn xin đi tiêu diệt toàn bộ Hắc Phong trại. Xin mọi người bỏ tiền xuất lực, giúp đỡ hắn hoàn thành chuyện này. Để không uổng tâm ý của hắn, để trời đất chứng giám!
Nói xong, đem rượu trong chén một hơi uống cạn.
Khánh Dương thành không có nhiều binh lính để Huyện lệnh có thể điều động, ngay cả nha dịch cũng chỉ toàn là người già cả bệnh hoạn. Thế nhưng, trong nhà các phú hào, đại viện, gia đinh hộ vệ đông đảo. Chính vì vậy, trị an Khánh Dương thành phần lớn là dó Thiết Quyền môn duy trì. Muốn điều binh khiển tướng, chỉ có thể mượn người của các nhà thân sĩ. Chỉ cần bốn năm người, là có thể gần như đủ số người Huyện lệnh đã dự trù trước.
Các thân sĩlại uống không trôi, hai mắt nhìn nhau. Vị Huyện lệnh này có phải đùa quá trớn rồi không? !
Muốn quyên tiền là chuyện bình thường, Huyện lệnh nào nhâm chức không phải vì muốn tiền, nhưng muốn người lại là vấn đề lớn.
Mấy Huyện lệnh trước đây chỉ dám thu tiền sau đó đi vài vòng quanh núi để làm dáng. Mấy Huyện lệnh sau này, ngay cả làm dáng cũng lười khônglàm, chỉ nói thời cơ chưa tới, còn khi nào thời cơ đến thì chỉ có trời mới biết.
Trên tửu lâu ồn ào một trận, đám thân sĩ ngay cả tiền cũng không muốn bỏ ra huống chi là người. Bị đánh đến thương tật, bọn họ còn có tiền chữa trị, đắc tội Hắc Phong trại thì chỉ có thể bỏ mạng thôi.
Ngọa Ngưu thôn ở nơi nào, ai biết. Chuyện sinh diệt của bọn họ, ai thèm quản. Hắc Phong trại chỉ cần không đụng tới đầu của bọn họ, hài tử của người khác có chết cũng mặc kệ.
Một thân sĩ trung niên, tầm bốn năm mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ đức cao vọng trọng, nói:
- Diệp đại nhân, ngài có thể tận tâm vì dân chúng, việc này chúng ta đều hiểu. Thực ra chúng ta cũng không e dè chuyện phải bỏ ra chút tiền. Nhưng mà, muốn chúng ta giao người, chuyện đó là không thể. Mà cho dù chúng ta có đáp ứng thì bọn hộ vệ cũng sẽ không chịu đi.
Ông ta nói rất ngắn gọn, lập trường rõ ràng, ‘nể tình ngươi ở đây được coi là bề trên, mọi ngươi có thể góp cho ngươi một chút tiền. Ngươi cầm chỗ tiền đó rồi thì giả ngây giả ngô, ngồi một chỗ, đừng gây thêm phiền phức cho bọn ta.’
Ta thực sự muốn tiền! Diệp Đại Xuyên có cảm giác không thể tin được, thật muốn cấu vào bắp đùi một cái, xem mình có phải đang nằm mơ hay không. Kể từ khi lão làm huyện lệnh đến giờ, chưa chỗ nào là chưa sờ đến, nhưng chả có ai coi lão ra gì, ngay cả một lượng bác cũng bòn không ra.
Thành công luôn tới một cách ngẫu nhiên. Diệp Đại Xuyên ổn định lại tâm trí, nhìn Lý thanh Sơn một cái, cân nhắc xem có nên thu tiền hay không.
Lý Thanh Sơn nhướng mày, cũng không trách đám hương thân tư lợi, lòng dạ người thường, phần lớn là như vậy. Hơn nữa, mấy đời Huyện lện trước đã phải bỏ không ra ít tiền bạc, cuối cùng đều không làm được. Nếu đã không thể nhờ vả thì cũng không cần miễn cưỡng:
- Vậy thì đa tạ chư vị…
- Phụ thân, không được cho hắn tiền!
Một thanh niên trẻ tuổi hùng hổ bước lên lầu, hung tợn nhìn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lập tức nhớ ra, y chính là tên công tử bột hôm đó phi xe trên đường. Nhớ lúc đó còn quỳ gối khúm lúm giao tiền cho hắn, đột nhiên hôm nay lại to gan đến vậy, chẳng lẽ là ỷ vào Huyện lệnh đang có mặt ở đây sao?
- Không được làm loạn. Đây không phải nơi ngươi có thể tới, mau đi xuống!
Thân sĩ trung niên đuổi đi, y cũng không chịu rút lui, mặt mày ngạo mạn tự đắc:
- Sư huynh của bọn ta tới!
- Người của Long Môn phái tới!
Không biết thân sĩ nào kêu lên một tiếng, giọng điệu tràn đầy vui mừng.
- Tiểu tử nhà ta cũng luyện võ ở đó!
- Đúng vậy, con ta cũng thế!
Đám thân sĩ mặt mày hớn hở, tay chân không yên. Thật may đã có người thay họ ra mặt, không phải mất chút bạc này rồi.
Sắc mặt Lý Thanh Sơn trở nên sắc lạnh, cảnh tượng ngày đó bị vũ nhục trên núi lại dấy lên trong lòng.
Một đám người kéo lên lầu, già có trẻ có, ai cũng một thân bạch y bội kiếm, đi thành một đoàn, vẻ mặt không coi người khác ra gì, bừng bừng khí thế.
Cầm đầu chính là Thiếu chủ của Long Môn phái, Dương Tuấn.
- Huyện lệnh đại nhân, mở tiệc mời các phe phái, tại sao chỉ có duy nhất Long Môn ta là không mời. Có phải ngươi không coi Long Môn phái ta ra gì chăng?
Dương Tuấn nhìn qua một lượt, thấy Lưu Hồng liền khẽ gật đầu, miễn cưỡng coi là hành lễ. Cho đến khi nhìn đến Lý Thanh Sơn, mắt cũng sáng lên, sau đó nổi giận, vẻ mặt vô cùng phẫn uất:
- Ngươi quả nhiên là ở đây, để chúng ta vất vả tìm kiếm!
- Các ngươi đang tìm ta?
Lý Thanh Sơn ngược lại, cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy biểu lộ của đối phương, dường như mình đắc tội với chúng vậy. Nhưng hôm nay y đã tìm đến tận cửa, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y. Chỉ tiếc là không có đại thương ở đây, nếu không có thể thử xem, dùng thương quét qua một lượt, sẽ giết được bao nhiêu, bị thương bao nhiêu.
- Chỉ hận ban đầu không dùng một kiếm giết chết ngươi. Hôm nay ta sẽ bắt ngươi phun hết đồ đã ăn ra.
Dương Tuấn nhìn Lý Thanh Sơn như thể kẻ thù không đội trời chung. Y biết, Linh Sâm đã bị Lý Thanh Sơn lấy đi, nên vô cùng giận dữ.
Linh Sâm quý giá là do y làm mất, cuồi cùng lại rơi vào tay của tên quê mùa này. Mặc dù Linh Sâm không dễ đàng đểtiêu hóa hết, nhưng để lâu như vậy hẳn là đã bị mất đi không ít dược tính. Nếu không, tại sao tên quê mùa này lại có thể giết được Tam Đương gia của Hắc Phong trại. Sức mạnh đó vốn dĩ phải thuộc về y.
Ở trong mắt y, Lý Thanh Sơn là kẻ tiểu tặc hèn hạ, đáng hận. Dám trộm đồ của y, làm sao có thể không hận đến nghiến răng nghiến lợi được cơ chứ. Nhất định phải cho tên Lý Thanh Sơn này niếm mùi nghìn cắt vạn chém.
Diệp Đại xuyên cuống quýt đứng dậy:
- Dương thiếu hiệp, có gì từ từ nói, Thanh Sơn là bổ đầu của Bổn quan, sao có thể kêu đánh đánh giết giết được.
Lão thấy Long Môn phái khí thế bừng bừng, người người cầm đao kiếm, trong lòng khẽ run sợ. Có câu nói ‘song quyền khó địch tứ phía, đao kiếm đâm loạn’, Lý Thanh Sơn dù có võ nghệ cao cường hưn nữa, cũng khó cói thể ngăn cản.
Dương Tuấn mặt âm trầm nói:
- Huyện lệnh đại nhân, người này dám trộm một món đồ rất quan trọng của Long Môn phái ta. Hôm nay tới bắt hắn về quy án, mong ngài đừng can thiệp, cẩn thận đao kiếm không có mắt.
Sau đó, không chời lão trả lời, liền ra lênh: ‘Bắt hắn lại!’, rồi âm thầm cười một tiếng:
- Đừng giết chết hắn, ta còn phải tra khảo hắn tung tích của một món đồ.
Mười mấy người lao tới, đám thân sĩ đang ồn ào lập tức dẹp sang hai bên, Huyện lệnh cùng sư gia cũng né ra, cả một cái bàn tròn lớn như vậy cũng chỉ có mình Lưu Hồng còn ngồi vững, chậm rãi uống rượu.
Ở đây, chỉ có duy nhất Lưu Hồng hiểu được Lý thanh Sơn mạnh như thế nào, nhưng quan hệ của Thiết Quyền môn và Long Môn phái, chỉ cần nhìn thái dộ vừa rồi của Dương Tuấn là có thể hiểu. Thiết Quyền môn là ở tầng dưới, chuyên thu nhận đệ tử trong giang hồ, còn Long Môn phái ở tầng trên, chuyên thu nhận con cái quý tộc làm đệ tử.
Tuy nói rằng nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng chưa từng gặp mặt chính thức. Cho nên, ông cũng không cần nhắc nhở người của Long Môn phái để cho bọn chúng hùng hùng hổ hổ tiến vào chỗ chết. Đặc biệt là thái độ hống hách kiêu ngạo, bất kính của Dương Tuấn. Nhưng ông cũng đoán ra, món đồ trọng yếu đó là cái gì? Cũng đã có lời đồn đại về chuyện đó rồi.
Long Môn phái, dẫn đầu là một kiếm thủ cao gầy, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn tràn đầy vẻ oán hận. Đó chính là Trì Đạt. Khí ở trên núi, y bị Lý Thanh Sơn bẻ gãy kiếm phong, bị mất mặt trước các đồng môn, lại còn bị chưởng môn trách phạt. Trong lòng đã hận Lý Thanh Sơn đến cựa diểm, không chờ được nữa, chỉ muốn xông lên chém đứt một cánh tay của hắn.
/133
|