"Mạnh gia không thừa nhận, cha mẹ cô đã nói hủy hôn, cô còn cho rằng đây là hôn ước sao?"
Miêu Vân ngớ ra một hồi, lát sau mới khoát tay nói: "Ta nói không lại cô, nhưng ta lại biết một việc - ta là vợ của đại lang."
Trạm Liên bất đắc dĩ, biết nên dùng tình mà nói, ôn nhu bảo : "Ta biết cô tình nghĩa, trên đường tìm phu mà chịu bao vất vả, nhưng cô tận mắt trông thấy, Mạnh Quang Đào không phải kẻ tốt đẹp, ta còn hận không thể nhảy khỏi biển lửa, cô làm sao lại chịu khổ sở nhảy vào hố lửa? Cô nếu không cam lòng, vậy để Mạnh Quang Đào đưa cô về Thông Châu, dập đầu mấy cái trước phần mộ phụ mẫu cô, cô thấy thế nào?"
"Ta không muốn chàng dập đầu lạy."
"Được rồi, cô là cô nương tốt, cô vừa có gương mặt xinh xắn, lại biết chịu khó, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng người thật lòng đối đãi với cô tuyệt không ghét bỏ, ta cho cô năm trăm lạng bạc, để làm hồi môn được không?"
"Mạnh phu nhân, ta biết cô muốn gì rồi, cô muốn đuổi ta đi, đúng không?" Miêu Vân nghiêm túc nhìn Trạm Liên : "Ta biết, tuy rằng ta với đại lang có hôn ước từ trước, nhưng cô là thê tử bệ hạ ban cho đại lang, thế nào cũng lớn hơn ta, cô yên tâm, cho dù ta gả vào, ta nguyện làm thiếp, gọi cô một tiếng tỷ tỷ, được không?"
"Ai cần cô gọi là tỷ tỷ?" Trạm Liên cau mày, nàng ngừng một lát, nhẹ nhàng nói với cô ta : "Mạnh Quang Đào sắp chết rồi, chuyện mất mặt của hắn vang tới tận triều đình, bệ hạ nhất định không tha cho hắn."
"Thật vậy?" Miêu Vân sợ hết hồn.
"Đệ muốn giết cô ta sao?" Trạm Liên hỏi.
Mạnh Quang Dã xốc lại tinh thần, cười khổ lắc đầu. Hắn muốn nói lại thôi, ngồi trên ghế đá một hồi, nhìn thẳng chằm chằm Trạm Liên, Hỉ Phương thiếu tí nữa muốn tiến lên bảo phi lễ chớ nhìn.
Ánh mắt Trạm Liên hơi nhíu lại, biết rõ nên quát mắng mà chẳng thể mở nổi cái miệng.
Nàng làm sao thế này? Nàng không khỏi kì lạ với tâm tình kỳ quái của mình.
May mà ánh mắt Mạnh Quang Dã cuối cùng cũng rời đi, dừng một chút, nói với Trạm Liên một câu, "Đệ đi đây."
Trạm Liên đứng dậy tiễn.
Mạnh Quang Dã bảo nàng dừng chân, hắn nhìn sâu Trạm Liên một lát, quay người nhanh chân rời đi.
Hai ngày sau Mạnh Quang Dã được nghỉ, Trạm Liên sửa soạn rất sớm, thay đổi một bộ trang phục phụ nhân bình thường, chỉ điểm xuyến trên đầu một cây trâm và thắt lưng eo, nhìn qua vẫn xinh đẹp khả ái.
Nhưng mà tiểu đồng của Mạnh Quang Dã tới, nói nhị gia có việc khác, không thể cùng dạo phố với nàng.
Trạm Liên nghe xong rất thất vọng.
Có điều ban đêm tiểu đồng quay lại, dâng tới một hộp gấm. Trạm Liên vừa mở ra, chính là tượng đất na tra náo hải như một linh hồn sống hiện ra.
Trạm Liên cầm trên tay thưởng thức lúc lâu, nụ cười treo trên môi mãi không phai.
Triều sớm hôm sau, các đại thần khoanh tay đi tới đại điện người nào cũng chất đầy tâm trạng, mặt ủ mày chau.
Thuận An đứng bên long ỷ, mang vài phần đồng tình nhìn triều thần.
Từ sau khi thiên tử ném hai bản tấu chương, các bận quan văn võ đều vắt óc phỏng đoán long tâm, mấy ngày nay ở trên triều mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, đem hỗn loạn rối ren của Mạnh gia, Toàn gia, Hách gia, Hoàng gia làm rối tinh rối mù lên, còn vì ý kiến bất đồng mà đồng liêu tranh chấp tới gay mặt đỏ tai, bệ hạ ngồi trên long ỷ cứ mang vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào.
Thuận An tự mình phỏng đoán một hồi, tấu chương về Mạnh Quang Đào này bệ hạ giữ lại một lúc lâu, việc xấu xa của Mạnh Quang Đào từ trước khi bệ hạ gả tứ tiểu thư đi đã biết rõ. Bệ hạ lúc này mới nói ra sự thật, nhất định là có mưu tính khác. Hắn đoán là có tám, chín phần liên quan tới Mạnh phu nhân. Có điều tấu chương kết tội Hoàng Bảo Quý, hắn lại thực không hiểu. Bệ hạ tưởng niệm Vĩnh Lạc công chúa thì sẽ bảo vệ cho Bảo Ninh tiểu hầu gia, đồng thời đây vốn là mâu thuẫn của tiểu hầu gia và nhị gia Mạnh gia, tuy nói rằng việc này bất lợi với tiểu hầu gia, nhưng là chỉ là chuyện trong một câu nói của bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ muốn nhổ sạch cả hai huynh đệ Mạnh gia? Có điều liên danh bẩm tấu lên không phải ai khác, lại là Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu đó. Nếu như động tới Mạnh Quang Dã, bệ hạ chẳng phải cũng kéo theo cả Thanh Viễn hầu sao?
"Ngô hoàng giá lâm, bá quan nghênh đón___" tiểu thái giám hô to lên.
Chúng thần cùng nhau quỳ xuống, Minh Đức đế mang long bào ngọc quan bước lên ngồi xuống long ỷ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế____"
"Các khanh bình thân."
Thanh âm kia không rõ mừng giận, mọi người liếc trộm sắc mặt rồng trên bảo tỏa, dường như còn âm trầm hơn qua một phần. Cứ tiếp tục vậy, chắc muốn kéo bọn họ xuống chém đầu mất.
"Có việc khởi bẩm, không việc bãi triều____" tiểu thái giám lại tuyên nói.
Tề tướng quốc cùng Công Bộ lần lượt bẩm báo một việc quan trọng, Minh Đức đế lần lượt phân phó xuống, sau đó quét mắt nhìn chúng thần : "Chúng ái khanh, thấy thế nào?"
Trong triều đình lại nổi lên tiếng tranh luận, nhưng vẫn nói về hai tấu chương đòi mạng kia.
Bỗng nhiên một kẻ đứng ra, nắm thẻ ngọc nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, Mạnh Quang Đào dù vô sỉ, nhưng phu nhân Toàn thị cũng thực đáng thương. Bệ hạ khi trước tuy là vì lòng tốt mà vô ý tứ hôn cho hai người, nhưng Mạnh Quang Đào dám che dấu sự thật, hại một đời của Mạnh phu nhân."
Chúng thần cả kinh, cùng nhìn về phía Thượng Thư Tả sử Vệ Anh Đạt thường khi rất ít lên tiếng. Thầm nghĩ ông ta chắc say rồi, bệ hạ tứ hôn vốn là chuyện có ẩn tình, bây giờ tuy tứ tiểu thư nhận được thánh sủng, nhưng Thượng Thư này lại đứng trước mặt chỉ trích bệ hạ gây ra sai lầm, chẳng phải muốn chết à?
Ai ngờ hoàng đế bệ hạ cũng không giận, trái lại thâm trầm mở kim khẩu: "Ái khanh nói có lý."
Lời này vừa nói ra, chúng quan đều lặng yên.
Trời cao đất dày ơi! Vạn tuế gia người nếu muốn nhận sai chỉ cần tìm cái cớ, tội gì phải tạo thành cục diện lớn lao thế này, tùy tiện ám chỉ đôi lời là thành không phải sao? Hại cho bọn họ tưởng muốn mượn cớ giết người, ai cũng nghiêm chỉnh chờ đợi, trong lòng đã nhận định rõ lập trường, ngay cả di thư cũng viết xong ở nhà, ai ngờ đây chỉ là việc nhỏ! Này, không phải đang lén chỉnh bọn họ hay sao? Người người đều tên đã lên cung, kẻ gây rối lại nói, thôi, đừng đánh. Hắn đúng là lại thăm dò tâm tư họ một lần, nhưng mà, mũi tên này không thả ra, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Minh Đức đế đó giờ thích làm việc này, hắn kệ cho nội tâm thần tử kêu than, cảm khái nói rằng: "Vệ ái khanh nói thực đúng đắn, trẫm vốn có ý tốt, lại hại một cô nương thông minh lanh lợi. Các khanh, trẫm nên làm sao cho phải?"
Triều thần đối mặt nhìn nhau. Việc này cứ ban thưởng, gỗ đóng thành thuyền, loại trừ nhận mệnh thì còn làm gì cho phải nữa... đợi đã, bệ hạ muốn Toàn tứ tiểu thư nhận mệnh, làm sao phải khổ sở đề cập trên điện? Ý của người là...
"Bệ hạ, thần cho rằng, bệ hạ long ân, Mạnh Quang Đào cũng không có phúc hưởng, nghĩ tới việc hắn mắc bệnh này, hai người e là còn chưa thành phu thê thực sự, không bằng...cho phép hai người hòa ly, chọn một người khác tứ hôn cho Toàn thị."
Một người cuối cùng cũng nói ra thay hoàng đế, chúng thần tự hiểu ra, liên thanh phụ họa.
Minh Đức đế gật gù, tỏ vẻ tán thành.
Nghĩ thầm lần này lão gia người hài lòng rồi, mau cho bọn họ về nhà hủy di thư đi thôi.
Không ngờ thiên tử nghĩ một lát, lại nói lời cảm khái: "Trẫm khi trước vô tình không để ý, đã tạo thành ác nghiệt lớn như vậy, thực là tội lỗi!"
Chúng thần nghĩ đến thái độ hoàng đế khi trước, trong lòng oán thầm, e là người biết được sự thật mới gả Toàn Nhã Liên đi ấy!
"Cho phép hai người họ hòa ly tuy là cách giải quyết, nhưng mà Toàn Nhã Liên gặp trắc trở này, trong lòng tất nhiên oan ức vạn ngàn, sau này tái giá chỉ sợ cũng bị nhà chồng hiếp đáp, việc này cũng bởi trẫm quá vô tâm...Trẫm quyết ý sắc phong thành nghĩa muội, bù đắp lại sai lầm của trẫm."
Sắc phong Toàn Nhã Liên làm nghĩa muội? Sắc phong muội muội của hoàng hậu làm nghĩa muội? Chúng thần bất chợt ngây ngốc, cũng chẳng biết nói gì.
Toàn hoàng hậu là chính thê của người, Toàn Nhã Liên là em vợ người. Tại sao phải thêm cái tên gọi nghĩa muội, chẳng phải thừa thãi à?
Lẽ nào trong này còn có thâm ý gì?
Lễ bộ chỉ thấy không thích hợp, rời hàng trình bày. Vẻ mặt hoàng đế đạm nhạt: "Trẫm muốn cho nàng một phong hào, khanh có dị nghị sao?"
Lễ Bộ Thượng Thư lau mồ hôi lạnh, ban cho cái phận công chúa, nói cho cùng là việc nhà đế vương. Công chúa chẳng qua nhiều bổng lộc, thân phận cao quý chút, cũng không liên quan quá tới bọn họ, cũng chẳng liên quan nhiều tới quốc gia xã tắc, bản thân tội gì phải khiến thiên tử không vui? Lần này vừa nghĩ, Lệ Bộ vâng dạ đáp lời, khom người về chỗ.
Cha đẻ Toàn Nhã Liên đứng trong cùng hàng đó, phải chịu bao ánh mắt thách thức của đồng môn, cả người lúc nóng lúc lạnh. Tứ cô nương này lên voi xuống chó, ông vốn tưởng nàng không như con thiêu thân chết yểu đã tạ trời tạ đất rồi, lúc này đã thành công chúa rồi sao? Cả nhà ông nào có tài cán gì, một hoàng hậu một công chúa, đây thực... tích góp được phúc phần mấy đời? Nhưng nước đầy thì tràn, long ân hôm nay, cuối cùng là phúc hay họa?
Minh Đức đế đã giải quyết được một tâm bệnh trong lòng, tâm trạng khá là thoải mái, hắn khẽ cười, nhìn xuống chúng thần đang ở dưới chờ đợi: "Đã vậy, chúng khanh gia lại suy tính một việc giúp trẫm."
Triều thần rửa tay lắng nghe.
"Tấu chương kết tội Mạnh Quang Đào ở chỗ trẫm so với vạch trần Hoàng Bảo Quý làm việc ác có thể xếp chồng cao hơn núi, nhưng vì sao lại là Thanh Viễn hầu không làm quan và Mạnh Quang Dã không thể vào triều dâng lên?"
"..."
"Thần có chuyện muốn bẩm!" Lại là vị Thượng Thư Tả sử thường ngày không lên tiếng.
"..."
Di thư tạm thời vẫn chưa nên xé.
Trạm Liên không biết ca ca đang ở trong triều đùa bỡn quan lại, chỉ biết một đạo thánh chỉ hạ xuống, nàng đã không còn liên quan tới Mạnh Quang Đào này nữa.
Mạnh phu nhân vốn dĩ nằm mơ cũng muốn con trai bà ta và ác phụ này hòa ly, nhưng ngày đó đến thực, bà lại hoảng cả lên. Cho dù bà ta có ngốc, cũng biết phụ nhân này giờ rất được hoàng gia sủng ái, có nàng ta ở đây con trai cả sẽ bình yên vô sự, nhưng hôm nay bệ hạ ban cho hôn ước lại ban hòa ly, là muốn phụ nhân này rũ sạch quan hệ với Mạnh gia sao?
Mạnh Thái Điệp đúng thực vô cùng phấn khởi, chúc mừng huynh trưởng thoát được ác phụ. Dưới cái nhìn của nàng ta, thương nhân Miêu Vân kia hơn Trạm Liên nhiều, cô ta thành đại tẩu của mình, huyện chúa Phương Hoa làm nhị tẩu, cuộc sống nàng ta biết bao nhiêu vui vẻ đây.
Sắc mặt Mạnh Quang Đào âm trầm, dữ tợn lườm tiểu muội chúc mừng hắn hòa ly. Chứng bệnh bản thân không muốn nhận lại bị thiên tử và bá quan biết hết, sau này hắn làm gì còn thời khắc gượng dậy?
Mạnh Quang Dã cảm xúc rối ren, nàng và đại ca hòa ly, trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng lại pha thêm một vị đắng không thể tả rõ được. Hắn cũng lo lắng vì đại ca, việc này đối với bệ hạ không đáng kể, nhưng cũng không vinh quang gì, bệ hạ dễ dàng buông tha đại ca vậy sao?
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Nửa canh giờ sau, hai đạo thánh chỉ lại truyền tới Mạnh phủ, một đảo đại hỉ, một đạo đại hung.
Trạm Liên được sắc phong hoàng muội, ban tước công chúa, phong hào Khang Lạc. Chỉ hai chữ đã tỏ rõ dụng tâm của hoàng đế ca ca, trước đây hắn mong nàng một đời hoan lạc, giờ chỉ nguyện nàng an khang vui vẻ.
Trạm Liên tay nâng thánh chỉ, nghĩ đến ca ca mà tràn đầy ôn nhu.
Một đạo thánh chỉ khác dành cho Mạnh Quang Đào, nói Mạnh Quang Đào từng là quan triều đình mà hành vi không kiểm điểm, gây ra việc hổ thẹn nhất trước nay, bôi nhọ bộ mặt quan lại Đại Lương, thiên tử tức giận, lệnh tự cung để tạ tội.
Khi Mạnh phu nhân hiểu rõ ý nghĩa hai chữ tự cung, mắt bà trợn trắng lên hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Quang Đào nhận lấy thánh chỉ, nửa bên lông mày run rẩy dữ dội : "Ta muốn diện thánh, ta muốn diện thánh!" Hắn điên cuồng hô lên với thái giám.
Mạnh Quang Dã ngăn huynh trưởng lại, sợ hắn gánh thêm tội danh khinh thường thánh chỉ, chỉ sợ cái mạng cũng giữ không nổi.
Khó khăn lắm mới cho kẻ dưới đỡ đại ca như phát điên xuống dưới, Mạnh Quang Dã lau mặt, thở dài không dứt.
"Hắn giữ được cái mạng, đã là khai ân."
Mạnh Quang Dã quay đầu, Trạm Liên đứng sau hắn như cười như không.
Đây là đang an ủi hắn sao? Mạnh Quang Dã bất đắc dĩ, lắc đầu, sắc mặt dịu đi một phần.
"Sáng mai ta đi rồi, Mạnh nhị gia."
"Ừ, bảo trọng."
Hai người đối diện chốc lát, Trạm Liên dãn gương mặt: "Ta chắc rất nhanh sẽ có phủ công chúa rồi." Hắn dâng lên bái thiếp*, có thể nàng sẽ đưa hắn vào phủ thưởng ngoạn một phen.
*là một loại thiếp mang ý xin được gặp mặt, kết giao.
Mạnh Quang Dã trầm mặc chốc lát, nhưng chỉ nói: "Vậy chúc mừng rồi."
Trạm Liên hơi thất vọng, nàng gật đầu, quay người muốn đi.
"...Nếu ta dâng lên bái thiếp, công chúa có thể cho ta vào phủ một lần được không?" Đợi nàng đi vài bước, thanh âm của Mạnh Quang Dã vang lên.
Trạm Liên quay đầu, cong môi cười.
Hôm sau Trạm Liên rời Mạnh phủ, phụng chỉ ở tạm hậu cung.
Vốn tưởng chuyện đã kết thúc, ai ngờ sóng gió lại nổi lên.
Miêu Vân ngớ ra một hồi, lát sau mới khoát tay nói: "Ta nói không lại cô, nhưng ta lại biết một việc - ta là vợ của đại lang."
Trạm Liên bất đắc dĩ, biết nên dùng tình mà nói, ôn nhu bảo : "Ta biết cô tình nghĩa, trên đường tìm phu mà chịu bao vất vả, nhưng cô tận mắt trông thấy, Mạnh Quang Đào không phải kẻ tốt đẹp, ta còn hận không thể nhảy khỏi biển lửa, cô làm sao lại chịu khổ sở nhảy vào hố lửa? Cô nếu không cam lòng, vậy để Mạnh Quang Đào đưa cô về Thông Châu, dập đầu mấy cái trước phần mộ phụ mẫu cô, cô thấy thế nào?"
"Ta không muốn chàng dập đầu lạy."
"Được rồi, cô là cô nương tốt, cô vừa có gương mặt xinh xắn, lại biết chịu khó, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng người thật lòng đối đãi với cô tuyệt không ghét bỏ, ta cho cô năm trăm lạng bạc, để làm hồi môn được không?"
"Mạnh phu nhân, ta biết cô muốn gì rồi, cô muốn đuổi ta đi, đúng không?" Miêu Vân nghiêm túc nhìn Trạm Liên : "Ta biết, tuy rằng ta với đại lang có hôn ước từ trước, nhưng cô là thê tử bệ hạ ban cho đại lang, thế nào cũng lớn hơn ta, cô yên tâm, cho dù ta gả vào, ta nguyện làm thiếp, gọi cô một tiếng tỷ tỷ, được không?"
"Ai cần cô gọi là tỷ tỷ?" Trạm Liên cau mày, nàng ngừng một lát, nhẹ nhàng nói với cô ta : "Mạnh Quang Đào sắp chết rồi, chuyện mất mặt của hắn vang tới tận triều đình, bệ hạ nhất định không tha cho hắn."
"Thật vậy?" Miêu Vân sợ hết hồn.
"Đệ muốn giết cô ta sao?" Trạm Liên hỏi.
Mạnh Quang Dã xốc lại tinh thần, cười khổ lắc đầu. Hắn muốn nói lại thôi, ngồi trên ghế đá một hồi, nhìn thẳng chằm chằm Trạm Liên, Hỉ Phương thiếu tí nữa muốn tiến lên bảo phi lễ chớ nhìn.
Ánh mắt Trạm Liên hơi nhíu lại, biết rõ nên quát mắng mà chẳng thể mở nổi cái miệng.
Nàng làm sao thế này? Nàng không khỏi kì lạ với tâm tình kỳ quái của mình.
May mà ánh mắt Mạnh Quang Dã cuối cùng cũng rời đi, dừng một chút, nói với Trạm Liên một câu, "Đệ đi đây."
Trạm Liên đứng dậy tiễn.
Mạnh Quang Dã bảo nàng dừng chân, hắn nhìn sâu Trạm Liên một lát, quay người nhanh chân rời đi.
Hai ngày sau Mạnh Quang Dã được nghỉ, Trạm Liên sửa soạn rất sớm, thay đổi một bộ trang phục phụ nhân bình thường, chỉ điểm xuyến trên đầu một cây trâm và thắt lưng eo, nhìn qua vẫn xinh đẹp khả ái.
Nhưng mà tiểu đồng của Mạnh Quang Dã tới, nói nhị gia có việc khác, không thể cùng dạo phố với nàng.
Trạm Liên nghe xong rất thất vọng.
Có điều ban đêm tiểu đồng quay lại, dâng tới một hộp gấm. Trạm Liên vừa mở ra, chính là tượng đất na tra náo hải như một linh hồn sống hiện ra.
Trạm Liên cầm trên tay thưởng thức lúc lâu, nụ cười treo trên môi mãi không phai.
Triều sớm hôm sau, các đại thần khoanh tay đi tới đại điện người nào cũng chất đầy tâm trạng, mặt ủ mày chau.
Thuận An đứng bên long ỷ, mang vài phần đồng tình nhìn triều thần.
Từ sau khi thiên tử ném hai bản tấu chương, các bận quan văn võ đều vắt óc phỏng đoán long tâm, mấy ngày nay ở trên triều mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, đem hỗn loạn rối ren của Mạnh gia, Toàn gia, Hách gia, Hoàng gia làm rối tinh rối mù lên, còn vì ý kiến bất đồng mà đồng liêu tranh chấp tới gay mặt đỏ tai, bệ hạ ngồi trên long ỷ cứ mang vẻ lạnh lùng, không nói tiếng nào.
Thuận An tự mình phỏng đoán một hồi, tấu chương về Mạnh Quang Đào này bệ hạ giữ lại một lúc lâu, việc xấu xa của Mạnh Quang Đào từ trước khi bệ hạ gả tứ tiểu thư đi đã biết rõ. Bệ hạ lúc này mới nói ra sự thật, nhất định là có mưu tính khác. Hắn đoán là có tám, chín phần liên quan tới Mạnh phu nhân. Có điều tấu chương kết tội Hoàng Bảo Quý, hắn lại thực không hiểu. Bệ hạ tưởng niệm Vĩnh Lạc công chúa thì sẽ bảo vệ cho Bảo Ninh tiểu hầu gia, đồng thời đây vốn là mâu thuẫn của tiểu hầu gia và nhị gia Mạnh gia, tuy nói rằng việc này bất lợi với tiểu hầu gia, nhưng là chỉ là chuyện trong một câu nói của bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ muốn nhổ sạch cả hai huynh đệ Mạnh gia? Có điều liên danh bẩm tấu lên không phải ai khác, lại là Thanh Viễn hầu Hách Dương Diệu đó. Nếu như động tới Mạnh Quang Dã, bệ hạ chẳng phải cũng kéo theo cả Thanh Viễn hầu sao?
"Ngô hoàng giá lâm, bá quan nghênh đón___" tiểu thái giám hô to lên.
Chúng thần cùng nhau quỳ xuống, Minh Đức đế mang long bào ngọc quan bước lên ngồi xuống long ỷ.
"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế____"
"Các khanh bình thân."
Thanh âm kia không rõ mừng giận, mọi người liếc trộm sắc mặt rồng trên bảo tỏa, dường như còn âm trầm hơn qua một phần. Cứ tiếp tục vậy, chắc muốn kéo bọn họ xuống chém đầu mất.
"Có việc khởi bẩm, không việc bãi triều____" tiểu thái giám lại tuyên nói.
Tề tướng quốc cùng Công Bộ lần lượt bẩm báo một việc quan trọng, Minh Đức đế lần lượt phân phó xuống, sau đó quét mắt nhìn chúng thần : "Chúng ái khanh, thấy thế nào?"
Trong triều đình lại nổi lên tiếng tranh luận, nhưng vẫn nói về hai tấu chương đòi mạng kia.
Bỗng nhiên một kẻ đứng ra, nắm thẻ ngọc nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, Mạnh Quang Đào dù vô sỉ, nhưng phu nhân Toàn thị cũng thực đáng thương. Bệ hạ khi trước tuy là vì lòng tốt mà vô ý tứ hôn cho hai người, nhưng Mạnh Quang Đào dám che dấu sự thật, hại một đời của Mạnh phu nhân."
Chúng thần cả kinh, cùng nhìn về phía Thượng Thư Tả sử Vệ Anh Đạt thường khi rất ít lên tiếng. Thầm nghĩ ông ta chắc say rồi, bệ hạ tứ hôn vốn là chuyện có ẩn tình, bây giờ tuy tứ tiểu thư nhận được thánh sủng, nhưng Thượng Thư này lại đứng trước mặt chỉ trích bệ hạ gây ra sai lầm, chẳng phải muốn chết à?
Ai ngờ hoàng đế bệ hạ cũng không giận, trái lại thâm trầm mở kim khẩu: "Ái khanh nói có lý."
Lời này vừa nói ra, chúng quan đều lặng yên.
Trời cao đất dày ơi! Vạn tuế gia người nếu muốn nhận sai chỉ cần tìm cái cớ, tội gì phải tạo thành cục diện lớn lao thế này, tùy tiện ám chỉ đôi lời là thành không phải sao? Hại cho bọn họ tưởng muốn mượn cớ giết người, ai cũng nghiêm chỉnh chờ đợi, trong lòng đã nhận định rõ lập trường, ngay cả di thư cũng viết xong ở nhà, ai ngờ đây chỉ là việc nhỏ! Này, không phải đang lén chỉnh bọn họ hay sao? Người người đều tên đã lên cung, kẻ gây rối lại nói, thôi, đừng đánh. Hắn đúng là lại thăm dò tâm tư họ một lần, nhưng mà, mũi tên này không thả ra, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Minh Đức đế đó giờ thích làm việc này, hắn kệ cho nội tâm thần tử kêu than, cảm khái nói rằng: "Vệ ái khanh nói thực đúng đắn, trẫm vốn có ý tốt, lại hại một cô nương thông minh lanh lợi. Các khanh, trẫm nên làm sao cho phải?"
Triều thần đối mặt nhìn nhau. Việc này cứ ban thưởng, gỗ đóng thành thuyền, loại trừ nhận mệnh thì còn làm gì cho phải nữa... đợi đã, bệ hạ muốn Toàn tứ tiểu thư nhận mệnh, làm sao phải khổ sở đề cập trên điện? Ý của người là...
"Bệ hạ, thần cho rằng, bệ hạ long ân, Mạnh Quang Đào cũng không có phúc hưởng, nghĩ tới việc hắn mắc bệnh này, hai người e là còn chưa thành phu thê thực sự, không bằng...cho phép hai người hòa ly, chọn một người khác tứ hôn cho Toàn thị."
Một người cuối cùng cũng nói ra thay hoàng đế, chúng thần tự hiểu ra, liên thanh phụ họa.
Minh Đức đế gật gù, tỏ vẻ tán thành.
Nghĩ thầm lần này lão gia người hài lòng rồi, mau cho bọn họ về nhà hủy di thư đi thôi.
Không ngờ thiên tử nghĩ một lát, lại nói lời cảm khái: "Trẫm khi trước vô tình không để ý, đã tạo thành ác nghiệt lớn như vậy, thực là tội lỗi!"
Chúng thần nghĩ đến thái độ hoàng đế khi trước, trong lòng oán thầm, e là người biết được sự thật mới gả Toàn Nhã Liên đi ấy!
"Cho phép hai người họ hòa ly tuy là cách giải quyết, nhưng mà Toàn Nhã Liên gặp trắc trở này, trong lòng tất nhiên oan ức vạn ngàn, sau này tái giá chỉ sợ cũng bị nhà chồng hiếp đáp, việc này cũng bởi trẫm quá vô tâm...Trẫm quyết ý sắc phong thành nghĩa muội, bù đắp lại sai lầm của trẫm."
Sắc phong Toàn Nhã Liên làm nghĩa muội? Sắc phong muội muội của hoàng hậu làm nghĩa muội? Chúng thần bất chợt ngây ngốc, cũng chẳng biết nói gì.
Toàn hoàng hậu là chính thê của người, Toàn Nhã Liên là em vợ người. Tại sao phải thêm cái tên gọi nghĩa muội, chẳng phải thừa thãi à?
Lẽ nào trong này còn có thâm ý gì?
Lễ bộ chỉ thấy không thích hợp, rời hàng trình bày. Vẻ mặt hoàng đế đạm nhạt: "Trẫm muốn cho nàng một phong hào, khanh có dị nghị sao?"
Lễ Bộ Thượng Thư lau mồ hôi lạnh, ban cho cái phận công chúa, nói cho cùng là việc nhà đế vương. Công chúa chẳng qua nhiều bổng lộc, thân phận cao quý chút, cũng không liên quan quá tới bọn họ, cũng chẳng liên quan nhiều tới quốc gia xã tắc, bản thân tội gì phải khiến thiên tử không vui? Lần này vừa nghĩ, Lệ Bộ vâng dạ đáp lời, khom người về chỗ.
Cha đẻ Toàn Nhã Liên đứng trong cùng hàng đó, phải chịu bao ánh mắt thách thức của đồng môn, cả người lúc nóng lúc lạnh. Tứ cô nương này lên voi xuống chó, ông vốn tưởng nàng không như con thiêu thân chết yểu đã tạ trời tạ đất rồi, lúc này đã thành công chúa rồi sao? Cả nhà ông nào có tài cán gì, một hoàng hậu một công chúa, đây thực... tích góp được phúc phần mấy đời? Nhưng nước đầy thì tràn, long ân hôm nay, cuối cùng là phúc hay họa?
Minh Đức đế đã giải quyết được một tâm bệnh trong lòng, tâm trạng khá là thoải mái, hắn khẽ cười, nhìn xuống chúng thần đang ở dưới chờ đợi: "Đã vậy, chúng khanh gia lại suy tính một việc giúp trẫm."
Triều thần rửa tay lắng nghe.
"Tấu chương kết tội Mạnh Quang Đào ở chỗ trẫm so với vạch trần Hoàng Bảo Quý làm việc ác có thể xếp chồng cao hơn núi, nhưng vì sao lại là Thanh Viễn hầu không làm quan và Mạnh Quang Dã không thể vào triều dâng lên?"
"..."
"Thần có chuyện muốn bẩm!" Lại là vị Thượng Thư Tả sử thường ngày không lên tiếng.
"..."
Di thư tạm thời vẫn chưa nên xé.
Trạm Liên không biết ca ca đang ở trong triều đùa bỡn quan lại, chỉ biết một đạo thánh chỉ hạ xuống, nàng đã không còn liên quan tới Mạnh Quang Đào này nữa.
Mạnh phu nhân vốn dĩ nằm mơ cũng muốn con trai bà ta và ác phụ này hòa ly, nhưng ngày đó đến thực, bà lại hoảng cả lên. Cho dù bà ta có ngốc, cũng biết phụ nhân này giờ rất được hoàng gia sủng ái, có nàng ta ở đây con trai cả sẽ bình yên vô sự, nhưng hôm nay bệ hạ ban cho hôn ước lại ban hòa ly, là muốn phụ nhân này rũ sạch quan hệ với Mạnh gia sao?
Mạnh Thái Điệp đúng thực vô cùng phấn khởi, chúc mừng huynh trưởng thoát được ác phụ. Dưới cái nhìn của nàng ta, thương nhân Miêu Vân kia hơn Trạm Liên nhiều, cô ta thành đại tẩu của mình, huyện chúa Phương Hoa làm nhị tẩu, cuộc sống nàng ta biết bao nhiêu vui vẻ đây.
Sắc mặt Mạnh Quang Đào âm trầm, dữ tợn lườm tiểu muội chúc mừng hắn hòa ly. Chứng bệnh bản thân không muốn nhận lại bị thiên tử và bá quan biết hết, sau này hắn làm gì còn thời khắc gượng dậy?
Mạnh Quang Dã cảm xúc rối ren, nàng và đại ca hòa ly, trong lòng hắn mừng rỡ, nhưng lại pha thêm một vị đắng không thể tả rõ được. Hắn cũng lo lắng vì đại ca, việc này đối với bệ hạ không đáng kể, nhưng cũng không vinh quang gì, bệ hạ dễ dàng buông tha đại ca vậy sao?
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn.
Nửa canh giờ sau, hai đạo thánh chỉ lại truyền tới Mạnh phủ, một đảo đại hỉ, một đạo đại hung.
Trạm Liên được sắc phong hoàng muội, ban tước công chúa, phong hào Khang Lạc. Chỉ hai chữ đã tỏ rõ dụng tâm của hoàng đế ca ca, trước đây hắn mong nàng một đời hoan lạc, giờ chỉ nguyện nàng an khang vui vẻ.
Trạm Liên tay nâng thánh chỉ, nghĩ đến ca ca mà tràn đầy ôn nhu.
Một đạo thánh chỉ khác dành cho Mạnh Quang Đào, nói Mạnh Quang Đào từng là quan triều đình mà hành vi không kiểm điểm, gây ra việc hổ thẹn nhất trước nay, bôi nhọ bộ mặt quan lại Đại Lương, thiên tử tức giận, lệnh tự cung để tạ tội.
Khi Mạnh phu nhân hiểu rõ ý nghĩa hai chữ tự cung, mắt bà trợn trắng lên hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Quang Đào nhận lấy thánh chỉ, nửa bên lông mày run rẩy dữ dội : "Ta muốn diện thánh, ta muốn diện thánh!" Hắn điên cuồng hô lên với thái giám.
Mạnh Quang Dã ngăn huynh trưởng lại, sợ hắn gánh thêm tội danh khinh thường thánh chỉ, chỉ sợ cái mạng cũng giữ không nổi.
Khó khăn lắm mới cho kẻ dưới đỡ đại ca như phát điên xuống dưới, Mạnh Quang Dã lau mặt, thở dài không dứt.
"Hắn giữ được cái mạng, đã là khai ân."
Mạnh Quang Dã quay đầu, Trạm Liên đứng sau hắn như cười như không.
Đây là đang an ủi hắn sao? Mạnh Quang Dã bất đắc dĩ, lắc đầu, sắc mặt dịu đi một phần.
"Sáng mai ta đi rồi, Mạnh nhị gia."
"Ừ, bảo trọng."
Hai người đối diện chốc lát, Trạm Liên dãn gương mặt: "Ta chắc rất nhanh sẽ có phủ công chúa rồi." Hắn dâng lên bái thiếp*, có thể nàng sẽ đưa hắn vào phủ thưởng ngoạn một phen.
*là một loại thiếp mang ý xin được gặp mặt, kết giao.
Mạnh Quang Dã trầm mặc chốc lát, nhưng chỉ nói: "Vậy chúc mừng rồi."
Trạm Liên hơi thất vọng, nàng gật đầu, quay người muốn đi.
"...Nếu ta dâng lên bái thiếp, công chúa có thể cho ta vào phủ một lần được không?" Đợi nàng đi vài bước, thanh âm của Mạnh Quang Dã vang lên.
Trạm Liên quay đầu, cong môi cười.
Hôm sau Trạm Liên rời Mạnh phủ, phụng chỉ ở tạm hậu cung.
Vốn tưởng chuyện đã kết thúc, ai ngờ sóng gió lại nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/124
|