Kỳ thực đây cũng không hẳn là sinh nhật của Trạm Liên, đây là sinh nhật của Toàn Nhã Liên.
Chủ ý của Trạm Huyên là sau khi dẫn Trạm Liên đi vi phục xem xét đường thủy, đoàn nghi trượng sẽ uy nghi trở về, nói trắng ra là tổ chức một sinh nhật cho nàng, như thế thần tử mới rõ tâm tư của hắn. Thế nhưng hiện nay loạn trong giặc ngoài, hắn không thể tổ chức cho nàng một sinh nhật long trọng, nếu hắn mà làm vậy, chỉ có mang đến cho Liên Hoa Nhi một tràng mắng chửi mà thôi.
Trước giờ sinh nhật Vĩnh Lạc công chúa là náo nhiệt nhất, Trạm Huyên không muốn bản thân lại không thể cho tiểu tâm can của hắn một ngày sinh nhật.
Trạm Liên yêu cầu toàn bộ sinh nhật giản lược, tất cả chi phí tiết kiệm được dùng để cứu tế người nhà lao dịch và sung quân.
Trạm Huyên nghe xong im lặng không nói, hôm sau đem tấu chương thỉnh lập Hiền phi làm hậu ném lên mặt đại thần dâng tấu.
Trạm Liên biết Tam ca ca vì chuyện lập thái tử đã rầu rĩ không vui, dịu dàng khuyên bảo: “Đại hoàng tử từ nhỏ thông minh ôn hòa, làm thái tử cũng không phải là không được, có thể trưởng thành sẽ có được nhiều thành tựu hơn nữa.”
Trạm Huyên mỉm cười gật đầu.
Trạm Liên thấy thế càng thêm lo lắng. Vốn dĩ Tam ca ca chưa bao giờ khiến nàng lo lắng, lần trước nàng không dễ gì mới khuyên được, kết quả Tam ca ca hạ tội kỷ chiếu còn chưa nói, lại bị cưỡng bức lập thái tử, mặc dù biết là vì suy nghĩ cho đại cục, nhưng hắn thân là cửu ngũ chí tôn, bị ép làm chuyện bản thân không muốn làm, trong lòng tất nhiên là không dễ chịu, huống chi hiện tại lòng dân dao động, ngoại xâm ngông cuồng, cộng thêm sinh nhật của nàng thực không đúng lúc, Tam ca ca bực bội bộc phát, mặc dù trước mặt nàng miễn cưỡng vui cười, nhưng nghe tiểu công công nói, bệ hạ tránh mặt nàng, sắc mặt nàng trầm xuống.
Trạm Liên vừa thương vừa lo, giống như trở lại kiếp trước lúc nàng sắp qua đời ấy. Khi đó nàng chỉ sợ Tam ca ca đau lòng khổ sở, không nỡ khiến hắn vì cái chết của nàng mà suy sụp chán nản, lúc này tâm tình bất lực khi đó lại quay lại, trong đầu dường như lẫn lộn một chút tâm tình của hắn.
Ngày sinh nhật đã đến, Trạm Liên ở trong phủ công chúa đóng cửa không ra, không mở yến hội lớn, cũng không nhận quà mừng bên ngoài. Ngay cả toàn gia đến tặng lễ vật, nàng cũng phái quay về.
Sáng sớm Hoàng tử Kiệt, Đại Ny, Nhị Ny cùng mẫu thân đã tới hành lễ với Trạm Liên, mẫu thân Đại Ny Nhị Ny tỉ mỉ thêu một váy bách hoa tặng cho nàng, Trạm Liên rất thích, Đại Ny vẽ một bức tranh thủy mặc, chính là hình ảnh qua tết bọn họ cùng nhau đắp người tuyết, bức tranh mặc dù không tinh tế, nhưng rất có hồn, Trạm Liên lập tức sai người dán lên tường. Chỉ là Hoàng Tử Kiệt lại tặng một món đồ khiến Trạm Liên dở khóc dở cười. Hắn tặng một con rùa đen nhỏ còn sống sờ sờ, nói là tốn rất nhiều công sức mới tìm được, đại ý muốn nàng sống lâu trăm tuổi.
Buổi tối Trạm Huyên đến, thấy nàng đem chậu lưu ly ra nuôi rùa, nghe nàng nói ngọn nguồn, cười nhạt nói: “Cố tình tặng món đồ như thế, biểu đệ này của muội xem như là hết tâm rồi.”
Trạm Liên rót cho hắn một chén rượu, hé miệng cười khẽ: “Phải không?”
Trạm Huyên cầm chén rượu đầy ngửa đầu uống cạn, rồi sai người đem lễ vật của mình vào. Thuận An dẫn người dâng lễ vật lên rồi mang theo tỳ nữ ra ngoài.
Một đống lễ vật không có gì ngoài vàng bạc tơ lụa y theo chế phẩm, nhưng nhiều hơn ba bảo bối.
Nói chung lễ vật của nàng không khác gì phần hàng năm Trạm Huyên chuẩn bị cho người khác, chỉ là không ngờ nhiều hơn ba món, Trạm Liên hiếu kỳ nhìn hộp gấm to nhỏ khác nhau: “Sao lại có ba món?” Chẳng lẽ ba món này đi cùng nhau?
Trạm Huyên chăm chú nhìn nàng cười khẽ: “Chẳng phải là muội đã qua ba sinh nhật rồi sao?”
Trạm Liên sửng sốt, mới hiểu là Trạm Huyên tặng thêm hai năm đã qua nữa. Trong lòng cảm động, nàng ôm cánh tay Trạm Huyên làm nũng nói: “A Huyên thật là tốt.”
Trạm Huyên nhếch môi, mở món quà thứ nhất ra, món đầu tiên là chiếc mũ tai thỏ làm từ lông chồn, bên trên quấn mấy viên trân châu trắng. Tuy rằng quý giá, nhưng cũng không phải hiếm lạ. Thuở nhỏ Trạm Liên lớn lên ở hoàng cung, có bảo bối gì mà chưa từng thấy? Nàng cũng không bảo Trạm Huyên hàng năm huy động nhân lực đi tìm khuynh thế trân bảo, chỉ mong hắn có tấm lòng mà thôi.
Mũ tai thỏ này Trạm Liên cũng là qua mùa đông năm nay mới thấy, vì nó là sau khi Vĩnh Lạc qua đời mới xuất hiện.
“Năm đó trẫm thấy người khác mang đẹp, nghĩ rằng nhất định muội sẽ thích, nên sai người chuẩn bị một cái.” Trạm Huyên nói.
Trạm Liên gật đầu, mở hộp gấm thứ hai ra, bên trong đặt một bộ cờ bằng ngọc tinh xảo khéo léo. Trạm Huyên cười nói: “Đây là thứ muội vẫn đòi, trẫm vẫn luôn không tìm được một khối ngọc tốt, nếu không sao có thể kéo dài từ năm ngoái mới làm cho muội được?”
“Ca ca ngốc, muội đã quên rồi, huynh vẫn còn nhớ nó làm gì?” Trạm Liên lay lay cánh tay hắn.
“Trẫm đã nhận lời làm cho muội, đương nhiên muốn làm cho chu đáo.”
Trạm Liên vươn tay chạm vào ngọc diện khắc chữ, bị thu hút bởi chữ Thục: “Chữ trên đây, đều là ca ca ngự bút ư?”
Trạm Huyên gật đầu.
“Cảm ơn A Huyên.” Trạm Liên cười tươi như hoa.
Trạm Huyên cười xoa mặt nàng, mở hộp quà dài cuối cùng ra.
Bên trong chính là một con diều, cánh đã vẽ xong, khung cũng đã gọt xong, đặt cẩn thận trong hộp gấm.
Trạm Huyên thấy than nhẹ: “Con diều này, toàn bộ đều là trẫm làm, vốn là món quà sinh nhật năm ấy, trẫm định tới sinh nhật muội sẽ dẫn muội xuất cung chơi diều, nhưng bệnh tình muội ngày càng nặng, trẫm không dám lấy ra nữa, sợ muội làm loạn cùng trẫm, nên thay món quà khác cho muội, ai ngờ muội vẫn làm ầm ĩ một trận, dáng vẻ khóc đến thở không ra hơi đến nay trẫm nhớ lại hãy còn mới mẻ, muội không biết chuyện này khiến trẫm hối tiếc bao lâu…”
Trạm Liên cay cay mũi: “Lúc ấy muội biết mạng mình không còn dài, chỉ muốn cùng huynh vui vẻ xuất cung du ngoạn một chuyến, giữ lại cho huynh kỉ niệm tốt đẹp.”
Trạm Huyên cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, thờ dài nói: “Muội luôn luôn nghĩ cho trẫm.”
Trạm Liên khẽ khắc đầu.
Trạm Huyên nâng cằm nàng, ánh mắt tinh tế chăm chú nhìn bảo bối của hắn. Khuôn mặt nhỏ của Trạm Liên ngượng ngùng, ánh mắt trong trẻo nhìn vào mắt hắn.
Hồi lâu, Trạm Huyên cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi nàng. Trạm Liên nhắm mắt, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn.
Hôn một lúc lâu, Trạm Huyên ôm ngang hông nàng, đi về phía nguyệt động sàng, Trạm Liên ôm cổ hắn, xấu hổ vùi đầu vào cổ hắn.
Đêm nay Trạm Liên không cự tuyệt, mặc dù nàng không có cách nào tiếp nhận, nhưng để mặc cho Trạm Huyên châm lửa trên người nàng, Trạm Huyên vẫn không biết đủ, cảm giác kì lạ mà êm dịu, hắn yêu nàng hết lần này tới lần khácmãi đến lúc nàng không chịu nổi ngất đi.
Sáng sớm hôm sau, Trạm Liên mơ màng tỉnh lại, ngáp một cái, lại lạc vào một đôi mặt ngập ý cười.
Trạm Liên vô cùng kinh ngạc: “A Huyên, huynh vẫn chưa hồi cung à?” Bây giờ là giờ gì?
“Ừ, hôm nay trẫm không thượng triều.” Trạm Huyên gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như ngậm xuân tình của nàng, nói ậm ừ.
“Huynh lại lười biếng.” Trạm Liên nghe vậy có chút lo lắng, nhưng lời nói lại mang ý trêu đùa.
Trạm Huyên cười khẽ: “Trẫm đâu lười biếng, trẫm là có chuyện này muốn thương lượng với muội.”
“Chuyện gì?”
Trạm Huyên ngừng lại, úp úp mở mở, “Đợi ăn sáng xong rồi nói cũng không muộn.”
Trạm Liên không chịu, nhưng Trạm Huyên một mực không nói, Trạm Liên không có cách nào, chỉ đành đứng dậy. Nàng ngồi thẳng dậy, “Á” lên một tiếng.
“Muội sao vậy?” Trạm Huyên vội hỏi.
Đôi mắt như nước xấu hổ nhìn hắn,Trạm Liên nhỏ giọng nói: “Đau.”
Trạm Huyên nhướn mày: “Trẫm hầu hạ muội.”
Trạm Huyên tự mình giúp Trạm Liên thay xiêm y rồi mới gọi người vào rửa mặt cho nàng.
Lát sau, Trạm Liên ngồi ở bàn trang điểm, Trạm Huyên cầm lấy đồ trong tay Hỉ phương, thành thạo tô mày cho nàng. Trạm Liên chê hắn vẽ mày không đẹp bằng Hỉ Phương, khiến Trạm Huyên mượn cớ ăn hết son trên môi nàng.
Hai người náo loạn không dễ gì mặc xong y phục, ăn chút cháo đậu đỏ và bánh bao, Hoàng Tử Kiệt và Đại Ny phải đi học, muốn qua thỉnh an, Trạm Liên đáp lại cách một cánh cửa.
Ăn sáng xong, Trạm Liên nhìn chằm chằm Trạm Huyên, ý bảo hắn mau nói chuyện vừa nãy.
Trạm Huyên buồn cười xoa cằm nhỏ của nàng, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: “Trẫm muốn ngự giá thân chinh.”
Trạm Liên sửng sốt, lập tức nói: “Không được!”
Trạm Huyên như đã liệu được Trạm Liên sẽ phản đối, giọng nói bình tĩnh: “Trẫm phải đi, trẫm còn phải mang hài cốt lão tứ trở về.”
Trạm Liên lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được!”
Hiện nay Đan Yến quốc và Trạm Vũ Bác hừng hực khí thế, chia ra mấy đường bao vây đế đô, thay vì cùng Đại Lương đánh giáp lá cà, thà rằng phân thắng bại một phen, hiện tại Đan Yến vương ở Tín Châu và Lương quân dằng co không dứt, nếu Tín Châu thất thủ, quân địch sẽ xông thẳng tới đế đô. Trạm Liên nghe tình hình được báo lại cực kỳ hung hiểm, sao có thể bằng lòng để Tam ca ca tới nơi nguy hiểm đó? Trước đây đã có hoàng đế băng hà trên đường xuất chinh!
“Liên hoa nhi, muội nghe trẫm nói, bây giờ lòng dân Đại Lương ta bất ổn, sĩ khí uể oải, chỉ có trẫm ngự giá thân chính mới có thể làm phấn chấn lòng quân.”
“Huynh là hoàng đế, không phải là tướng quân, tội gì mang binh đi đánh giặc? Đại Lương ta nhiều võ tướng như vậy, người nào cũng dũng mãnh thiện chiến, bây giờ không phải là lúc dùng bọn họ hay sao?”
Trạm Huyên cười nhạt: “Trẫm chỉ sợ lại tin bọn họ, giang sơn trẫm sẽ không còn.”
“Ca ca sao có thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng?”
“Trẫm tự có suy xét, muội để trẫm đi.”
“Không phải có được hay không, cái gì muội cũng có thể nhận lời huynh, chỉ có việc này không được.”
“Liên Hoa Nhi…”
“Ca ca đừng nói nữa, muội chỉ có hai chữ, không được!”
Chủ ý của Trạm Huyên là sau khi dẫn Trạm Liên đi vi phục xem xét đường thủy, đoàn nghi trượng sẽ uy nghi trở về, nói trắng ra là tổ chức một sinh nhật cho nàng, như thế thần tử mới rõ tâm tư của hắn. Thế nhưng hiện nay loạn trong giặc ngoài, hắn không thể tổ chức cho nàng một sinh nhật long trọng, nếu hắn mà làm vậy, chỉ có mang đến cho Liên Hoa Nhi một tràng mắng chửi mà thôi.
Trước giờ sinh nhật Vĩnh Lạc công chúa là náo nhiệt nhất, Trạm Huyên không muốn bản thân lại không thể cho tiểu tâm can của hắn một ngày sinh nhật.
Trạm Liên yêu cầu toàn bộ sinh nhật giản lược, tất cả chi phí tiết kiệm được dùng để cứu tế người nhà lao dịch và sung quân.
Trạm Huyên nghe xong im lặng không nói, hôm sau đem tấu chương thỉnh lập Hiền phi làm hậu ném lên mặt đại thần dâng tấu.
Trạm Liên biết Tam ca ca vì chuyện lập thái tử đã rầu rĩ không vui, dịu dàng khuyên bảo: “Đại hoàng tử từ nhỏ thông minh ôn hòa, làm thái tử cũng không phải là không được, có thể trưởng thành sẽ có được nhiều thành tựu hơn nữa.”
Trạm Huyên mỉm cười gật đầu.
Trạm Liên thấy thế càng thêm lo lắng. Vốn dĩ Tam ca ca chưa bao giờ khiến nàng lo lắng, lần trước nàng không dễ gì mới khuyên được, kết quả Tam ca ca hạ tội kỷ chiếu còn chưa nói, lại bị cưỡng bức lập thái tử, mặc dù biết là vì suy nghĩ cho đại cục, nhưng hắn thân là cửu ngũ chí tôn, bị ép làm chuyện bản thân không muốn làm, trong lòng tất nhiên là không dễ chịu, huống chi hiện tại lòng dân dao động, ngoại xâm ngông cuồng, cộng thêm sinh nhật của nàng thực không đúng lúc, Tam ca ca bực bội bộc phát, mặc dù trước mặt nàng miễn cưỡng vui cười, nhưng nghe tiểu công công nói, bệ hạ tránh mặt nàng, sắc mặt nàng trầm xuống.
Trạm Liên vừa thương vừa lo, giống như trở lại kiếp trước lúc nàng sắp qua đời ấy. Khi đó nàng chỉ sợ Tam ca ca đau lòng khổ sở, không nỡ khiến hắn vì cái chết của nàng mà suy sụp chán nản, lúc này tâm tình bất lực khi đó lại quay lại, trong đầu dường như lẫn lộn một chút tâm tình của hắn.
Ngày sinh nhật đã đến, Trạm Liên ở trong phủ công chúa đóng cửa không ra, không mở yến hội lớn, cũng không nhận quà mừng bên ngoài. Ngay cả toàn gia đến tặng lễ vật, nàng cũng phái quay về.
Sáng sớm Hoàng tử Kiệt, Đại Ny, Nhị Ny cùng mẫu thân đã tới hành lễ với Trạm Liên, mẫu thân Đại Ny Nhị Ny tỉ mỉ thêu một váy bách hoa tặng cho nàng, Trạm Liên rất thích, Đại Ny vẽ một bức tranh thủy mặc, chính là hình ảnh qua tết bọn họ cùng nhau đắp người tuyết, bức tranh mặc dù không tinh tế, nhưng rất có hồn, Trạm Liên lập tức sai người dán lên tường. Chỉ là Hoàng Tử Kiệt lại tặng một món đồ khiến Trạm Liên dở khóc dở cười. Hắn tặng một con rùa đen nhỏ còn sống sờ sờ, nói là tốn rất nhiều công sức mới tìm được, đại ý muốn nàng sống lâu trăm tuổi.
Buổi tối Trạm Huyên đến, thấy nàng đem chậu lưu ly ra nuôi rùa, nghe nàng nói ngọn nguồn, cười nhạt nói: “Cố tình tặng món đồ như thế, biểu đệ này của muội xem như là hết tâm rồi.”
Trạm Liên rót cho hắn một chén rượu, hé miệng cười khẽ: “Phải không?”
Trạm Huyên cầm chén rượu đầy ngửa đầu uống cạn, rồi sai người đem lễ vật của mình vào. Thuận An dẫn người dâng lễ vật lên rồi mang theo tỳ nữ ra ngoài.
Một đống lễ vật không có gì ngoài vàng bạc tơ lụa y theo chế phẩm, nhưng nhiều hơn ba bảo bối.
Nói chung lễ vật của nàng không khác gì phần hàng năm Trạm Huyên chuẩn bị cho người khác, chỉ là không ngờ nhiều hơn ba món, Trạm Liên hiếu kỳ nhìn hộp gấm to nhỏ khác nhau: “Sao lại có ba món?” Chẳng lẽ ba món này đi cùng nhau?
Trạm Huyên chăm chú nhìn nàng cười khẽ: “Chẳng phải là muội đã qua ba sinh nhật rồi sao?”
Trạm Liên sửng sốt, mới hiểu là Trạm Huyên tặng thêm hai năm đã qua nữa. Trong lòng cảm động, nàng ôm cánh tay Trạm Huyên làm nũng nói: “A Huyên thật là tốt.”
Trạm Huyên nhếch môi, mở món quà thứ nhất ra, món đầu tiên là chiếc mũ tai thỏ làm từ lông chồn, bên trên quấn mấy viên trân châu trắng. Tuy rằng quý giá, nhưng cũng không phải hiếm lạ. Thuở nhỏ Trạm Liên lớn lên ở hoàng cung, có bảo bối gì mà chưa từng thấy? Nàng cũng không bảo Trạm Huyên hàng năm huy động nhân lực đi tìm khuynh thế trân bảo, chỉ mong hắn có tấm lòng mà thôi.
Mũ tai thỏ này Trạm Liên cũng là qua mùa đông năm nay mới thấy, vì nó là sau khi Vĩnh Lạc qua đời mới xuất hiện.
“Năm đó trẫm thấy người khác mang đẹp, nghĩ rằng nhất định muội sẽ thích, nên sai người chuẩn bị một cái.” Trạm Huyên nói.
Trạm Liên gật đầu, mở hộp gấm thứ hai ra, bên trong đặt một bộ cờ bằng ngọc tinh xảo khéo léo. Trạm Huyên cười nói: “Đây là thứ muội vẫn đòi, trẫm vẫn luôn không tìm được một khối ngọc tốt, nếu không sao có thể kéo dài từ năm ngoái mới làm cho muội được?”
“Ca ca ngốc, muội đã quên rồi, huynh vẫn còn nhớ nó làm gì?” Trạm Liên lay lay cánh tay hắn.
“Trẫm đã nhận lời làm cho muội, đương nhiên muốn làm cho chu đáo.”
Trạm Liên vươn tay chạm vào ngọc diện khắc chữ, bị thu hút bởi chữ Thục: “Chữ trên đây, đều là ca ca ngự bút ư?”
Trạm Huyên gật đầu.
“Cảm ơn A Huyên.” Trạm Liên cười tươi như hoa.
Trạm Huyên cười xoa mặt nàng, mở hộp quà dài cuối cùng ra.
Bên trong chính là một con diều, cánh đã vẽ xong, khung cũng đã gọt xong, đặt cẩn thận trong hộp gấm.
Trạm Huyên thấy than nhẹ: “Con diều này, toàn bộ đều là trẫm làm, vốn là món quà sinh nhật năm ấy, trẫm định tới sinh nhật muội sẽ dẫn muội xuất cung chơi diều, nhưng bệnh tình muội ngày càng nặng, trẫm không dám lấy ra nữa, sợ muội làm loạn cùng trẫm, nên thay món quà khác cho muội, ai ngờ muội vẫn làm ầm ĩ một trận, dáng vẻ khóc đến thở không ra hơi đến nay trẫm nhớ lại hãy còn mới mẻ, muội không biết chuyện này khiến trẫm hối tiếc bao lâu…”
Trạm Liên cay cay mũi: “Lúc ấy muội biết mạng mình không còn dài, chỉ muốn cùng huynh vui vẻ xuất cung du ngoạn một chuyến, giữ lại cho huynh kỉ niệm tốt đẹp.”
Trạm Huyên cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, thờ dài nói: “Muội luôn luôn nghĩ cho trẫm.”
Trạm Liên khẽ khắc đầu.
Trạm Huyên nâng cằm nàng, ánh mắt tinh tế chăm chú nhìn bảo bối của hắn. Khuôn mặt nhỏ của Trạm Liên ngượng ngùng, ánh mắt trong trẻo nhìn vào mắt hắn.
Hồi lâu, Trạm Huyên cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi nàng. Trạm Liên nhắm mắt, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn.
Hôn một lúc lâu, Trạm Huyên ôm ngang hông nàng, đi về phía nguyệt động sàng, Trạm Liên ôm cổ hắn, xấu hổ vùi đầu vào cổ hắn.
Đêm nay Trạm Liên không cự tuyệt, mặc dù nàng không có cách nào tiếp nhận, nhưng để mặc cho Trạm Huyên châm lửa trên người nàng, Trạm Huyên vẫn không biết đủ, cảm giác kì lạ mà êm dịu, hắn yêu nàng hết lần này tới lần khácmãi đến lúc nàng không chịu nổi ngất đi.
Sáng sớm hôm sau, Trạm Liên mơ màng tỉnh lại, ngáp một cái, lại lạc vào một đôi mặt ngập ý cười.
Trạm Liên vô cùng kinh ngạc: “A Huyên, huynh vẫn chưa hồi cung à?” Bây giờ là giờ gì?
“Ừ, hôm nay trẫm không thượng triều.” Trạm Huyên gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như ngậm xuân tình của nàng, nói ậm ừ.
“Huynh lại lười biếng.” Trạm Liên nghe vậy có chút lo lắng, nhưng lời nói lại mang ý trêu đùa.
Trạm Huyên cười khẽ: “Trẫm đâu lười biếng, trẫm là có chuyện này muốn thương lượng với muội.”
“Chuyện gì?”
Trạm Huyên ngừng lại, úp úp mở mở, “Đợi ăn sáng xong rồi nói cũng không muộn.”
Trạm Liên không chịu, nhưng Trạm Huyên một mực không nói, Trạm Liên không có cách nào, chỉ đành đứng dậy. Nàng ngồi thẳng dậy, “Á” lên một tiếng.
“Muội sao vậy?” Trạm Huyên vội hỏi.
Đôi mắt như nước xấu hổ nhìn hắn,Trạm Liên nhỏ giọng nói: “Đau.”
Trạm Huyên nhướn mày: “Trẫm hầu hạ muội.”
Trạm Huyên tự mình giúp Trạm Liên thay xiêm y rồi mới gọi người vào rửa mặt cho nàng.
Lát sau, Trạm Liên ngồi ở bàn trang điểm, Trạm Huyên cầm lấy đồ trong tay Hỉ phương, thành thạo tô mày cho nàng. Trạm Liên chê hắn vẽ mày không đẹp bằng Hỉ Phương, khiến Trạm Huyên mượn cớ ăn hết son trên môi nàng.
Hai người náo loạn không dễ gì mặc xong y phục, ăn chút cháo đậu đỏ và bánh bao, Hoàng Tử Kiệt và Đại Ny phải đi học, muốn qua thỉnh an, Trạm Liên đáp lại cách một cánh cửa.
Ăn sáng xong, Trạm Liên nhìn chằm chằm Trạm Huyên, ý bảo hắn mau nói chuyện vừa nãy.
Trạm Huyên buồn cười xoa cằm nhỏ của nàng, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi mở miệng: “Trẫm muốn ngự giá thân chinh.”
Trạm Liên sửng sốt, lập tức nói: “Không được!”
Trạm Huyên như đã liệu được Trạm Liên sẽ phản đối, giọng nói bình tĩnh: “Trẫm phải đi, trẫm còn phải mang hài cốt lão tứ trở về.”
Trạm Liên lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được!”
Hiện nay Đan Yến quốc và Trạm Vũ Bác hừng hực khí thế, chia ra mấy đường bao vây đế đô, thay vì cùng Đại Lương đánh giáp lá cà, thà rằng phân thắng bại một phen, hiện tại Đan Yến vương ở Tín Châu và Lương quân dằng co không dứt, nếu Tín Châu thất thủ, quân địch sẽ xông thẳng tới đế đô. Trạm Liên nghe tình hình được báo lại cực kỳ hung hiểm, sao có thể bằng lòng để Tam ca ca tới nơi nguy hiểm đó? Trước đây đã có hoàng đế băng hà trên đường xuất chinh!
“Liên hoa nhi, muội nghe trẫm nói, bây giờ lòng dân Đại Lương ta bất ổn, sĩ khí uể oải, chỉ có trẫm ngự giá thân chính mới có thể làm phấn chấn lòng quân.”
“Huynh là hoàng đế, không phải là tướng quân, tội gì mang binh đi đánh giặc? Đại Lương ta nhiều võ tướng như vậy, người nào cũng dũng mãnh thiện chiến, bây giờ không phải là lúc dùng bọn họ hay sao?”
Trạm Huyên cười nhạt: “Trẫm chỉ sợ lại tin bọn họ, giang sơn trẫm sẽ không còn.”
“Ca ca sao có thể một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng?”
“Trẫm tự có suy xét, muội để trẫm đi.”
“Không phải có được hay không, cái gì muội cũng có thể nhận lời huynh, chỉ có việc này không được.”
“Liên Hoa Nhi…”
“Ca ca đừng nói nữa, muội chỉ có hai chữ, không được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/124
|