Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 57 - Chương 57

/109


Hân Duyệt tiến lên từng bước, che trước người Tề Vân Đình.“Sở Nhất Nặc, ngươi nói rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Cư nhiên, lại, là, phụ nữ có chồng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, không biết những lời này là trả lời Hân Duyệt hay là nói cho chính mình nghe.

“Tránh ra.” Tề Vân Đình đẩy Hân Duyệt ra, đương nhiên hắn không hài lòng việc bị che chở sau lưng nữ nhân.

Nhìn hai mắt đỏ ngầu của hắn, Hân Duyệt mới nhớ tới mối hận đoạt vợ xưa nay vẫn sánh ngang với thù giết cha, gọi là không đội trời chung.

Hai người từ từ tới gần, đều là bộ dạng lửa hận ngút trời, hận không thể xông lên mà chém giết nhau.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.” Dùng hết sức bình sinh xông lên ôm lấy thắt lưng Tề Vân Đình. Điên rồi, đúng là điên rồi, chàng không biết chàng không phải đối thủ của hắn sao.

Hắn cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng: Không cần nàng lo.

“Sở Nhất Nặc, ngươi đây không phải hại ta sao, uổng công ta xem ngươi là bằng hữu, sao ngươi lại đến phá hoại gia đình ta.”

Sở Nhất Nặc khóe miệng vô lực run rẩy, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.

Hân Duyệt cảm giác thân mình nhẹ nhàng bay đến phía sau, hắn nhìn thẳng ánh mắt Sở Nhất Nặc.

Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc, Vân Hải cảm giác không khí không đúng, lặng lẽ tới gần cửa sổ.

Nhìn bên này, nhìn bên kia, meo meo, ta nên làm cái chi bây giờ?

Hân Duyệt đành phải từ phía sau ôm chặt lấy Tề Vân Đình, uy hiếp: “Chàng lại bỏ ra ta, ta cũng chỉ còn cách ngăn cản hắn.”

Cũng dùng cách này ngăn cản sao?

Tề Vân Đình dừng bước, đứng thẳng thân người.

Ha ha, có tác dụng. “Hắn không nói, vậy để ta nói, ta cùng hắn chỉ gặp nhau có hai lần, tổng cộng cũng chưa nói được mấy câu. Ta cũng không nói tên của mình, không biết sao hắn lại hiểu lầm, cho rằng ta là Thải Vân.”

Tề Vân Đình quay đầu hung hăng liếc mắt trừng nàng: “Chỉ gặp nhau hai lần, hai lần còn ít sao? Tổng cộng cũng chưa nói mấy câu, vậy là nàng chưa nói đủ có phải hay không, vậy nàng nói đi, nói trước mặt ta này.”

Mẹ nó......

“Ta không phải cố ý gạt của chàng, là vì...... Không phải chỉ là việc nhỏ thôi sao, ta với hắn cũng chẳng có gì.” Nàng tội nghiệp nói.

“Người ta đã đến cầu hôn, nàng còn muốn thế nào?” Hắn gầm nhẹ.

“Ta...... Ta cũng không biết đây là chuyện gì mà, chẳng lẽ ta cứ để mặc hay sao?”

“Nàng…… tự nàng gây ra.”

“Vân Đình, ta cam đoan, ta chỉ yêu một mình chàng, chưa từng có suy nghĩ khác. Ta là vô tội, không tin chàng cứ hỏi Sở Nhất Nặc.”

Ôi chao? Người đâu?

Gắt gao ôm hắn, sợ hắn bị thương; Liều mạng giải thích, sợ hắn hiểu lầm; Hừ! Ta còn phải ở lại xem hay sao? Sở Nhất Nặc lướt bay trên không, cáu giận vuốt ve một con chim nhỏ.

Tề Vân Đình nổi giận đùng đùng đi đến thư phòng, Hân Duyệt ở phía sau vén vạt áo bị hắn tha đi.

Trên đường gặp phải hạ nhân, đây là có chuyện gì?

Tuy nói đại thiếu gia và thiếu nãi nãi có không ít chuyện thú vị, có điều chuyện hôm nay lần đầu mới thấy.

Mặt đại thiếu gia cũng tái đi, trên trán gân xanh nổi lên, cặp mắt đỏ rực kia thật đúng là vạn lục tùng trung nhất điểm hồng mà (*một điểm đỏ giữa vạn lá xanh), làm cho khuôn mặt trở nên lãnh diễm vô cùng.

Thiếu nãi nãi chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vân Hải đại khái hiểu ra chân tướng, loại chuyện này, không thể khuyên can gì được. Trước kia cưng chìu như vậy, lần này đúng là đã nhổ lông trên đầu đại ca, ha ha, có trò hay




/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status