Cơn gió mềm nhẹ đưa âm thanh của núi đồi đến bên tai, khi thì trầm thấp, khi thì vút cao; Khi thì nhẹ nhàng, khi thì thư hoãn...... Lúc này, bầu trời phương đông đã hơi lộ ra.
Một đôi bích nhân đang đứng song song trên đỉnh núi, vòng eo mềm mại của nàng được hắn ôm trong tay, hơi hơi nghiêng người dựa vào hắn, mang theo chút biếng nhác, mỹ nhân tựa mặt vào vai hắn.
Lặng im nhìn về phía xa xa, nơi phía chân trời mây mù đang lượn lờ. Bỗng nhiên, một đạo kim quang xé rách u ám, làm cho trước mắt người ta trở nên sáng ngời. Ánh sáng kia mặc dù không chói mắt, nhưng vẻ sáng ngời đặc biệt đó làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta cảm thán.
Đột nhiên, kim quang lại biến thành một đường tròn, bên trong lại có ánh sáng màu hồng, dần dần tỏa sáng, đẹp mắt. Thái dương tựa như muốn đem hết vẻ đẹp trai của mình phô bày ra, cứ thiên biến vạn hóa từng luồn ánh sáng, cuối cùng nhảy vọt lên trời. Nhất thời, hàng vạn tia sáng đã soi rọi khắp mặt đất.
Ngọn núi yên lặng đã thức tỉnh, thế gian vạn vật phủ thêm một tấm lụa mỏng màu hoàng kim. Sương mù trắng ngà dần dần tán đi. Trên khắp cành cây ngọn cỏ, lăn lăn những giọt sương trong suốt, mượt mà lấp lánh, lay động trong ánh nắng ấm áp và từng cơn gió khẽ vờn qua. Mấy chú chim nhỏ sặc sỡ cất tiếng hát vang, âm thanh trên những tán cổ thụ to lớn cũng tấu lên khúc nhạc xanh hài hòa thanh sắc.
Những đám mây trăng tinh chung quanh mặt trời cũng bị nhiễm vàng óng ánh, đương nhảy múa trên bầu trời rộng lớn. Vạn vật trên mặt đất được ánh sáng chiếu soi, tràn ngập sức sống.
Mặt trời mọc, mang đến không chỉ là một khoảnh khắp xinh đẹp, mà là sức sống bừng bừng.
“Vân Đình, thật sự đẹp quá a!”
“Ta cuối cùng cũng cảm thấy đời người nên sáng lạn tốt đẹp như vậy, trước đây, ta dụng tâm học võ, cố gắng kinh doanh, đó là vì mỗi một ngày lại là một thách thức. Hiện tại, có nàng bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy đời người tốt đẹp như thế, con đường phía trước một mảnh sáng lạn.” Hắn nắm chặt tay nàng, ấm áp, những thử thách của đời người hãy để chúng ta cùng nhau cảm nhận.
Hân Duyệt nghĩ: Hắn có năng lực kinh thương, tư duy kinh tế nhạy bén thay đổi theo thời cuộc. Tuổi còn trẻ, lại tạo dựng gia nghiệp to lớn như vậy, không chỉ lo kiếm tiền, mà còn thống lĩnh thương giới, có thể nói là chúa tể một mảnh giang sơn. Làm một người nam nhân, ở bên ngoài hô phong hoán vũ, về nhà có vợ hiền con ngoan làm bạn, đó là cực lạc ở nhân gian.
Lại nghĩ tới mình, cả ngày nằm lăn ở nhà làm một con sâu gạo, ai!
Nhưng cũng phải nói lại, nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ mới chinh phục được nữ nhân, nữ nhân dựa vào chinh phục nam nhân mới chinh phục được thiên hạ. Đúng vậy, chỉ cần sống yên ổn bên người nam nhân này, không phải giống như chiếm được một nửa thiên hạ sao? Nghĩ đến bản thân mình cũng gánh nửa bầu trời, không khỏi đắc chí.[ thiệt là a Q*] (*tinh thần a Q trong tác phẩm a Q chính truyện của nhà văn Lỗ Tấn)
Nam tử áo trắng phiêu dật bay qua trước mặt bọn họ, như một con chim cắt trắng bay lượn phía chân trời, bay về phía mặt trời, chẳng mấy chốc đã khuất dạng sau những ánh mây màu tía.
Tề Vân Đình thở dài: “Sở Nhất Nặc quả nhiên không giống bình thường, chỉ một ngày đã khôi phục như lúc ban đầu.”
“Hắn chỉ có võ công là tốt, đâu giống như phu quân nhà ta mọi thứ đều tốt.”
Ừ, những lời này, ta thích nghe.
Đêm trung thu, người một nhà tề tụ sau hoa viên, cười nói ngắm trăng. Tề phu nhân nắm tay Thải Vân, thỉnh thoảng thở dài, cảm giác muôn từ vạn ngữ nói không thành lời. Hai mươi sáu tháng tám là ngày hoàng đạo, ngày nào đó thuyền hoa của Vương gia ở Hàng sẽ đến đây.
Mới đầu, Hân Duyệt không quá để ý, kết hôn thôi mà, cũng không phải cả đời không gặp lại. Sau đó suy nghĩ, đây là cổ đại nha, gọi là xuất giá tòng phu. Nhớ tới Cổ gia trong [ Hồng Lâu Mộng ] có thế lực lớn như vậy, sau khi gả Nghênh Xuân đi rồi cũng không bất đắc dĩ sao?
Huống chi Tề gia chính là phú thương, từ xưa thương không cùng quan đấu, chủ yếu là đấu không lại. Nhưng cố tình thương nhân lại đồng ý kết thân cùng nhà quan, vì thế tạo thành vận mệnh khó khăn như vậy.
Kỳ thật Thải Vân lớn lên xinh đẹp, người lại ôn nhu hiền lành, hẳn là sẽ không bị lạnh nhạt đâu. Lại nói Tề gia với Vương gia là thế giao, công tử Vương gia kia nghĩ đến hẳn là không kém.
Nhị di nương ở bên
Một đôi bích nhân đang đứng song song trên đỉnh núi, vòng eo mềm mại của nàng được hắn ôm trong tay, hơi hơi nghiêng người dựa vào hắn, mang theo chút biếng nhác, mỹ nhân tựa mặt vào vai hắn.
Lặng im nhìn về phía xa xa, nơi phía chân trời mây mù đang lượn lờ. Bỗng nhiên, một đạo kim quang xé rách u ám, làm cho trước mắt người ta trở nên sáng ngời. Ánh sáng kia mặc dù không chói mắt, nhưng vẻ sáng ngời đặc biệt đó làm cho người ta kinh ngạc, làm cho người ta cảm thán.
Đột nhiên, kim quang lại biến thành một đường tròn, bên trong lại có ánh sáng màu hồng, dần dần tỏa sáng, đẹp mắt. Thái dương tựa như muốn đem hết vẻ đẹp trai của mình phô bày ra, cứ thiên biến vạn hóa từng luồn ánh sáng, cuối cùng nhảy vọt lên trời. Nhất thời, hàng vạn tia sáng đã soi rọi khắp mặt đất.
Ngọn núi yên lặng đã thức tỉnh, thế gian vạn vật phủ thêm một tấm lụa mỏng màu hoàng kim. Sương mù trắng ngà dần dần tán đi. Trên khắp cành cây ngọn cỏ, lăn lăn những giọt sương trong suốt, mượt mà lấp lánh, lay động trong ánh nắng ấm áp và từng cơn gió khẽ vờn qua. Mấy chú chim nhỏ sặc sỡ cất tiếng hát vang, âm thanh trên những tán cổ thụ to lớn cũng tấu lên khúc nhạc xanh hài hòa thanh sắc.
Những đám mây trăng tinh chung quanh mặt trời cũng bị nhiễm vàng óng ánh, đương nhảy múa trên bầu trời rộng lớn. Vạn vật trên mặt đất được ánh sáng chiếu soi, tràn ngập sức sống.
Mặt trời mọc, mang đến không chỉ là một khoảnh khắp xinh đẹp, mà là sức sống bừng bừng.
“Vân Đình, thật sự đẹp quá a!”
“Ta cuối cùng cũng cảm thấy đời người nên sáng lạn tốt đẹp như vậy, trước đây, ta dụng tâm học võ, cố gắng kinh doanh, đó là vì mỗi một ngày lại là một thách thức. Hiện tại, có nàng bên cạnh, bỗng dưng cảm thấy đời người tốt đẹp như thế, con đường phía trước một mảnh sáng lạn.” Hắn nắm chặt tay nàng, ấm áp, những thử thách của đời người hãy để chúng ta cùng nhau cảm nhận.
Hân Duyệt nghĩ: Hắn có năng lực kinh thương, tư duy kinh tế nhạy bén thay đổi theo thời cuộc. Tuổi còn trẻ, lại tạo dựng gia nghiệp to lớn như vậy, không chỉ lo kiếm tiền, mà còn thống lĩnh thương giới, có thể nói là chúa tể một mảnh giang sơn. Làm một người nam nhân, ở bên ngoài hô phong hoán vũ, về nhà có vợ hiền con ngoan làm bạn, đó là cực lạc ở nhân gian.
Lại nghĩ tới mình, cả ngày nằm lăn ở nhà làm một con sâu gạo, ai!
Nhưng cũng phải nói lại, nam nhân dựa vào chinh phục thiên hạ mới chinh phục được nữ nhân, nữ nhân dựa vào chinh phục nam nhân mới chinh phục được thiên hạ. Đúng vậy, chỉ cần sống yên ổn bên người nam nhân này, không phải giống như chiếm được một nửa thiên hạ sao? Nghĩ đến bản thân mình cũng gánh nửa bầu trời, không khỏi đắc chí.[ thiệt là a Q*] (*tinh thần a Q trong tác phẩm a Q chính truyện của nhà văn Lỗ Tấn)
Nam tử áo trắng phiêu dật bay qua trước mặt bọn họ, như một con chim cắt trắng bay lượn phía chân trời, bay về phía mặt trời, chẳng mấy chốc đã khuất dạng sau những ánh mây màu tía.
Tề Vân Đình thở dài: “Sở Nhất Nặc quả nhiên không giống bình thường, chỉ một ngày đã khôi phục như lúc ban đầu.”
“Hắn chỉ có võ công là tốt, đâu giống như phu quân nhà ta mọi thứ đều tốt.”
Ừ, những lời này, ta thích nghe.
Đêm trung thu, người một nhà tề tụ sau hoa viên, cười nói ngắm trăng. Tề phu nhân nắm tay Thải Vân, thỉnh thoảng thở dài, cảm giác muôn từ vạn ngữ nói không thành lời. Hai mươi sáu tháng tám là ngày hoàng đạo, ngày nào đó thuyền hoa của Vương gia ở Hàng sẽ đến đây.
Mới đầu, Hân Duyệt không quá để ý, kết hôn thôi mà, cũng không phải cả đời không gặp lại. Sau đó suy nghĩ, đây là cổ đại nha, gọi là xuất giá tòng phu. Nhớ tới Cổ gia trong [ Hồng Lâu Mộng ] có thế lực lớn như vậy, sau khi gả Nghênh Xuân đi rồi cũng không bất đắc dĩ sao?
Huống chi Tề gia chính là phú thương, từ xưa thương không cùng quan đấu, chủ yếu là đấu không lại. Nhưng cố tình thương nhân lại đồng ý kết thân cùng nhà quan, vì thế tạo thành vận mệnh khó khăn như vậy.
Kỳ thật Thải Vân lớn lên xinh đẹp, người lại ôn nhu hiền lành, hẳn là sẽ không bị lạnh nhạt đâu. Lại nói Tề gia với Vương gia là thế giao, công tử Vương gia kia nghĩ đến hẳn là không kém.
Nhị di nương ở bên
/109
|