Buổi chiều, trên sân khấu kịch đang ca hát náo nhiệt, Tề Vân Đình cùng phụ thân, mẫu thân và cậu, mợ trò chuyện với nhau thật vui.
Bản thân lại không có tâm trạng xem diễn, ngoắc gọi Tề Hưng tới, nhỏ giọng nói: “Nàng ăn cơm chưa?”
“Sáng sớm tỉnh lại, thiếu nãi nãi rất tiều tụy, lại không ngừng nôn mửa, nôn đến mức chỉ nôn ra được nước chua. Giữa trưa có vẻ là rất đói, miễn cưỡng ăn một chút. Bảo hạ nhân mang chút điểm tâm vào phòng, lúc này đã đóng cửa ngủ rồi, nói là tối hôm qua không ngủ được, phải ngủ bù. Buổi tối không cần đánh thức nàng ăn cơm, đói bụng sẽ ăn chút điểm tâm.”
Tề Vân Đình gật gật đầu, tiếp tục xem diễn. Lúc tan cuộc, cảm thấy có người dùng ánh mắt u oán nhìn hắn. Ngẩng đầu nhìn lại, là một con hát mặt đầy phấn son đang xoay người rời đi, tấm lưng kia lại có vài phần quen thuộc.
Đảo mắt đã không thấy người, Tề Vân Đình cười thầm mình hoa mắt, Uyển châu thành cũng chỉ có vài gánh hát nổi danh như vậy, xem đi xem lại, tự nhiên nhìn quen mắt.
Buổi tối gia yến, chỉ thiếu mình Hân Duyệt, Tề Vân Đình trong lòng không có tư vị, cơm cũng không ăn nhiều. Thật vất vả đến sáng sớm hôm sau, tiễn bước gia đình nhà cậu, lại ở trong phòng mẫu thân ngồi nói chuyện một lúc liền đi ra.
Má Ngô mang theo Tiểu Nghiên đang hoang mang rối loạn chạy lại đây: “Đại thiếu gia, ngài đi xem thiếu nãi nãi đi, đã ngủ từ chiều hôm qua, cho tới bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, nhóm nô tỳ kêu nàng cũng không đáp, cửa lại khóa trái, chúng tôi cũng không dám phá cửa. Chỉ sợ thiếu nãi nãi hôn mê cũng không ai biết.”
Tề Vân Đình trên mặt hiện lên một tia lo lắng, nhanh chân chạy tới Noãn Ngọc đinh.
Đến khi hắn nhìn thấy một cánh cửa sổ đang khép hờ: “Duyệt Duyệt, nàng dậy chưa? Mau đứng lên mở cửa.”
Trong phòng hết thảy như thường, chỉ là trên bàn một khối điểm tâm cũng không thấy. Màn giường buông xuống, thấy không rõ bên trong có gì động tĩnh.
Hắn nhảy cửa sổ mà vào, ngồi vào bên giường. “Duyệt Duyệt, kỳ thật ta cũng đau lòng lắm, chỉ là...... Nàng cũng quá không hiểu chuyện. Mau đứng lên đi, ta cùng nàng ăn cơm trưa.”
Phía sau màn giường lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không thấy.
Nhẹ nhàng xốc lên màn đỏ uyên ương hí thủy, nghĩ tới sẽ nhìn thấy gương mắt nhỏ nhắn sưng đỏ, Tề Vân Đình trong lòng lại rối rắm.
Trong giây lát, hắn nhảy dựng lên.
Trên giường trống rỗng, trừ bỏ một cái áo gối ướt nước mắt, cũng chỉ thấy một mảnh giấy.
Hắn vội vàng cầm lấy, thật là bút tích của Hân Duyệt.
“Vốn dĩ ta ngóng trông chàng trở về, là muốn nói cho chàng, chúng ta có một đứa nhỏ, nó ở trong bụng ta đã hơn hai tháng. Nhưng mà, bây giờ ta muốn nói cho chàng, nó không còn, đã cùng nhau bị vứt bỏ như trái tim của ta.”
Mỏng manh một trang giấy, lại như nặng tựa ngàn quân, đè nặng hai tay Tề Vân Đình không kiềm được run run. Cuối cùng, phiến giấy kia từ ngón tay chảy xuống, bay tới góc tường.
Những người ngoài cửa sổ nhìn thấy đại thiếu gia hai mắt thất thần, run run hai tay, đã thấy việc lớn không tốt.
Trố mắt một lát, Tề Vân Đình phục hồi tinh thần lại, nhặt thư lên, ôm vào trong lòng.
Sau nửa canh giờ, hắn dường như đã lật nghiên toàn bộ Tề phủ, nhưng không có tìm được tung tích của nàng, thậm chí không có một chút manh mối.
Cẩn thận kiểm tra trong phòng có thiếu gì không, phát hiện nàng chỉ mang đi vài bộ quần áo, một mâm
Bản thân lại không có tâm trạng xem diễn, ngoắc gọi Tề Hưng tới, nhỏ giọng nói: “Nàng ăn cơm chưa?”
“Sáng sớm tỉnh lại, thiếu nãi nãi rất tiều tụy, lại không ngừng nôn mửa, nôn đến mức chỉ nôn ra được nước chua. Giữa trưa có vẻ là rất đói, miễn cưỡng ăn một chút. Bảo hạ nhân mang chút điểm tâm vào phòng, lúc này đã đóng cửa ngủ rồi, nói là tối hôm qua không ngủ được, phải ngủ bù. Buổi tối không cần đánh thức nàng ăn cơm, đói bụng sẽ ăn chút điểm tâm.”
Tề Vân Đình gật gật đầu, tiếp tục xem diễn. Lúc tan cuộc, cảm thấy có người dùng ánh mắt u oán nhìn hắn. Ngẩng đầu nhìn lại, là một con hát mặt đầy phấn son đang xoay người rời đi, tấm lưng kia lại có vài phần quen thuộc.
Đảo mắt đã không thấy người, Tề Vân Đình cười thầm mình hoa mắt, Uyển châu thành cũng chỉ có vài gánh hát nổi danh như vậy, xem đi xem lại, tự nhiên nhìn quen mắt.
Buổi tối gia yến, chỉ thiếu mình Hân Duyệt, Tề Vân Đình trong lòng không có tư vị, cơm cũng không ăn nhiều. Thật vất vả đến sáng sớm hôm sau, tiễn bước gia đình nhà cậu, lại ở trong phòng mẫu thân ngồi nói chuyện một lúc liền đi ra.
Má Ngô mang theo Tiểu Nghiên đang hoang mang rối loạn chạy lại đây: “Đại thiếu gia, ngài đi xem thiếu nãi nãi đi, đã ngủ từ chiều hôm qua, cho tới bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, nhóm nô tỳ kêu nàng cũng không đáp, cửa lại khóa trái, chúng tôi cũng không dám phá cửa. Chỉ sợ thiếu nãi nãi hôn mê cũng không ai biết.”
Tề Vân Đình trên mặt hiện lên một tia lo lắng, nhanh chân chạy tới Noãn Ngọc đinh.
Đến khi hắn nhìn thấy một cánh cửa sổ đang khép hờ: “Duyệt Duyệt, nàng dậy chưa? Mau đứng lên mở cửa.”
Trong phòng hết thảy như thường, chỉ là trên bàn một khối điểm tâm cũng không thấy. Màn giường buông xuống, thấy không rõ bên trong có gì động tĩnh.
Hắn nhảy cửa sổ mà vào, ngồi vào bên giường. “Duyệt Duyệt, kỳ thật ta cũng đau lòng lắm, chỉ là...... Nàng cũng quá không hiểu chuyện. Mau đứng lên đi, ta cùng nàng ăn cơm trưa.”
Phía sau màn giường lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe không thấy.
Nhẹ nhàng xốc lên màn đỏ uyên ương hí thủy, nghĩ tới sẽ nhìn thấy gương mắt nhỏ nhắn sưng đỏ, Tề Vân Đình trong lòng lại rối rắm.
Trong giây lát, hắn nhảy dựng lên.
Trên giường trống rỗng, trừ bỏ một cái áo gối ướt nước mắt, cũng chỉ thấy một mảnh giấy.
Hắn vội vàng cầm lấy, thật là bút tích của Hân Duyệt.
“Vốn dĩ ta ngóng trông chàng trở về, là muốn nói cho chàng, chúng ta có một đứa nhỏ, nó ở trong bụng ta đã hơn hai tháng. Nhưng mà, bây giờ ta muốn nói cho chàng, nó không còn, đã cùng nhau bị vứt bỏ như trái tim của ta.”
Mỏng manh một trang giấy, lại như nặng tựa ngàn quân, đè nặng hai tay Tề Vân Đình không kiềm được run run. Cuối cùng, phiến giấy kia từ ngón tay chảy xuống, bay tới góc tường.
Những người ngoài cửa sổ nhìn thấy đại thiếu gia hai mắt thất thần, run run hai tay, đã thấy việc lớn không tốt.
Trố mắt một lát, Tề Vân Đình phục hồi tinh thần lại, nhặt thư lên, ôm vào trong lòng.
Sau nửa canh giờ, hắn dường như đã lật nghiên toàn bộ Tề phủ, nhưng không có tìm được tung tích của nàng, thậm chí không có một chút manh mối.
Cẩn thận kiểm tra trong phòng có thiếu gì không, phát hiện nàng chỉ mang đi vài bộ quần áo, một mâm
/109
|