Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 78 - Chương 78

/109


“Vân Đình chàng xem, có bất ngờ không.”

Tề Vân Đình quả thật giật mình, trong nhà ấm lại trồng mấy thứ này.

Hân Duyệt tháo xuống một quả dâu tây, vui sướng cắn một ngụm nhỏ, mỉm cười gật gật đầu.

Đem nửa quả còn lại bỏ vào trong miệng hắn, “Ngọt không?”

“Ừ.”

Khó trách người ta nói phụ nữ có thai kén ăn, người sợ lạnh như Duyệt Duyệt thế nhưng lại không chịu ở nhà ấm, thì ra là vì đồ ăn, đúng là con mèo tham ăn.

“Chàng biết không, những thứ kia mỗi ngày có thể bán bảy, tán trăm văn tiền, có khi còn có thể bán được một hai lượng bạc nữa đó, cũng đủ chi tiêu trong ngày của mấy người bọn ta. Lão Âu vốn nói để ta ở chỗ này, nhưng ta đã nghĩ ra chủ ý kiếm tiền thật tốt. Thế nào, ta có thông......” Nét mặt hưng phấn của nàng đông lại, chữ “minh” kia cũng không nói ra. Bởi vì phát hiện sắc mặt Tề Vân Đình đã từ hồng biến thành tím, rồi biến đen.

“Nàng không ở nhà ấm, lại trồng mấy thứ này, vì đổi lấy vài đồng tiền như vậy?” Từng câu từng chữ mang theo sương lạnh.

Hân Duyệt không không chịu thua kém run cầm cập: “Việc đó, chàng...... Đừng nóng giận mà, có khi ta cũng ăn một vài thứ......” Càng nói giọng càng nhỏ.

Cố nén cảm giác muốn làm thịt nàng, xoay người tông cửa xông ra. Ngẫm lại trời tối đường trơn, lại vòng trở về, ôm lấy nàng về phòng.

“Nè, có thể kẹp chết con ruồi đó.” Tay nhỏ bé không thể vuốt thẳng nếp nhăn trên mi tâm của hắn.

“Đang mùa đông, làm sao có ruồi bọ.” Đạp một cước đóng cửa lại.

Rất cẩn thận đặt nàng lên giường, nắm đôi tay nhỏ bé bị đông lạnh lẽo. Hai ba bước cởi bỏ ngoại bào, cũng giúp nàng cởi áo bông, tiến vào ổ chăn để nàng gối đầu lên cánh tay mình.

Trong ngực hắn rất ấm áp, chỉ cách một lớp y phục mỏng manh, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ. Cuối cùng cũng trở về trong vòng tay của hắn, khóe miệng Hân Duyệt khẽ cong lên.

“Cười cái gì?” Mặt mày hắn đang rối rắm, trong lòng cũng rối như tơ vò.

“Ha ha! Ngày nào ta cũng ngủ không ngon, cảm thấy rất lạnh, lúc nào cũng nghĩ nếu Vân Đình ở đây thì tốt rồi, cả người giống như một cái lò lửa.”

Cụp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của nàng, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn không nhịn được phập phồng trong ngực: “Nàng tình nguyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ không ngon cũng không chịu trở về tìm ta? Duyệt Duyệt, thật sự hận ta như vậy?” Giọng nói kiềm nén, làm như đang nức nở.

“Không phải mà, nào có thảm như vậy.” Nhỏ giọng tranh cãi, cũng không dám nhìn hắn.

“Còn nói không có, có biết hay không lúc mới nhìn thấy nàng, tim ta có bao nhiêu đau đớn. Sắc mặt tái nhợt như vậy, hai mắt sưng đỏ, trong lòng ta......” Hắn nắm tay Hân Duyệt đánh vào trong ngực mình, “Duyệt Duyệt, ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, mơ thấy nàng chịu đau, chịu khổ, có nguy hiểm, mỗi đêm đều không thể ngủ yên giấc. Nàng lại nhẫn tâm như vậy, hai tháng cũng không chịu gặp ta, làm cho ta nóng ruột nóng gan, làm cho ta...... Sống không bằng chết.”

Khi Hân Duyệt ngẩng hai mắt đã đẫm lệ mông lung: “Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ. Chàng giận ta sao?”

Nàng cuộn mình cọ cọ vào lòng hắn.

Yên lặng ôm chặt nàng, nhẹ nhàng hôn ở hai má, hà hơi sưởi ấm gương mặt và trái tim của hai người.

Nàng lẳng lặng ngủ, mang theo tươi cười ngọt ngào.

Tề Vân Đình nhìn thiên hạ mình ngày nhớ đêm mong, thấy thế nào cũng nhìn không đủ. Nửa năm trước, tại chiếc giường này, bọn họ có da thịt chi thân lần đầu tiên, vừa hưng phấn lại lo lắng, khi đó nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, trong lòng ngọt có thể biến thành mật. “Bảo bối, nàng ngủ đi, ta bảo vệ nàng đến bình minh.”

Bàn tay to nhẹ nhàng phủ lên cái bụng hơi nhô lên, nay, con

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status