Hoắc Trầm thẳng tắp đứng ở khung cửa, một tay dùng khăn lau, một bên dùng khoé mắt liếc nhìn về phía Tiểu Đào.
Quả nhiên, như hắn mong đợi tiểu cô nương ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, hai má hồng hồng cúi thấp đầu xuống không tiếp tục nhìn hắn nữa.
Có lẽ đây chính là thích đi, Hoắc Trầm ở trong lòng tự nói cho chính mình nghe. Xem ra mắt nhìn của bà mối Phó rất sáng nha, mới liếc một cái thôi đã nhìn ra tâm tư của Tiểu Đào nhà hắn rồi, thật sự Tiểu Đào đã thích mình mà mình lại quá ngốc không nhận ra được.
Tâm trí của Hoắc Trầm đều là những suy nghĩ vui mừng, cầm lên một cái bánh nướng nguội ngắt bôi tương thịt lên, cho hành ngâm vào, răng rắc cắn xuống một miếng.
ngươi sao không mang bánh nướng lại cho nóng lên? Tiểu Đào khó hiểu hỏi hắn.
không sao, không lạnh, ăn rất ngon hai tháng nay, Hoắc Trầm vẫn luôn là bữa đói bữa no chắp vá qua ngày, cơm canh ăn ngon như vậy, với hắn mà nói đã là rất tốt rồi còn lo nóng lạnh cái gì.
Tiểu Đào lại có chút khó tiếp nhận được, mặc kệ nhà mình qua ngày tốt xấu như thế nào, đồ ăn vẫn là luôn nóng hổi, đồ ăn lạnh dạ dày sẽ không tốt, đẩy Hoắc Trầm ra ngoài, để hắn đi ra lò lửa lớn ngoài tiệm, đem bánh nướng cho nóng rồi hẵng ăn.
mau nướng đi a, lát nữa đều bị ngươi ăn hết rồi Tiểu Đào đứng sau hắn đẩy một phen.
Hoắc Trầm cười, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương chỉ cao tới bả vai của hắn một cái, trong lòng chợt thấy ấm áp. Bụng hắn tốt, ăn lạnh không có vấn đề gì, nhưng nếu Tiểu Đào nhà hắn nói kiên trì như vậy, hắn liền vui vẻ nghe theo lời nàng nói.
Vào cửa tiệm, Hoắc Trầm tìm một cái kẹp sạch sẽ kẹp bánh nướng lên để cạnh lò lửa để nướng bánh nóng lên. Rất nhanh mùi bánh nướng kẹp tượng thịt cùng hành ngâm toả ra thơm nức, bánh nướng vỏ ngoài vàng vàng giòn tan, bên trong lại mềm, nước thịt từ tương cùng hành càng làm cho mùi thơm thêm nồng đậm. Vài giọt nước thịt chảy ra từ bánh rơi xuống ngọn lửa bên dưới vang lên tiếng lách tách nho nhỏ.
Hoắc Trầm sốt ruột muốn chết rồi, đem kẹp bánh thu lại duỗi tay ra trực tiếp cầm bánh nướng lên, bị nóng đến thổi khí không ngừng.
nhìn ngươi, sao lại trực tiếp cầm lên như vậy không sợ bỏng đến nổi bọt nước sao? Nhanh, dùng giấy lót liền không sao nữa.
Tiểu Đào từ trong rổ lấy ra giấy lót, lại cẩn thận giúp hắn quấn lấy bánh nướng, tay nhỏ nâng giấy lót bên dưới bánh, để cho hắn cầm phía trên. Hoắc Trầm nắm chặt bánh nướng, chính là tay hắn quá lớn Tiểu Đào lại để chỗ cầm có chút nhỏ, nắm một cái, tay của Tiểu Đào liền ở trong tay hắn rồi.
Tiểu Đào run lên, vội vàng lui trở lại mặt nhỏ hiện lên hai đám mây hồng hồng trên má, ngước mắt nhìn hắn một cái, liền vội vã xoay người dang chỗ khác: ta đi đây, tự ngươi ăn đi.
Tiểu Đào.... Hoắc Trầm giơ bánh nướng lên, si ngốc nhìn nàng.
làm... sao? Tiểu Đào dừng lại bước chân nhưng không quay đầu lại.
Hoắc Trầm cười chung quy không có nói gì thêm, chỉ dùng ngữ khí phi thương ôn nhu nói: giữa trưa sớm chút lại đây đi, bán không hết cũng đừng cố, còn lại ta mua hết của muội.
Tiểu Đào hé miệng cười, chưa nói không cũng chưa nói được liền nhấc chân ra khỏi cửa. Hoắc Trầm ăn bánh nướng thơm nức mũi, nhìn theo thân ảnh của tiểu cô nương ngoài cửa sổ đi qua hàng liễu rủ ngoài đường, tiếng rao hàng thanh thuý truyền vào cửa tiệm.
Cơm nước xong, Hoắc Trầm cả người sức lực tràn trề vung đại thiết chuỳ lên gõ xuống đầu sắt nung đỏ, rất nhanh liền thành hình của một cái kéo mới. Kéo này so với chất lượng của ngày hôm qua lại càng tốt. Cả một buổi sáng không làm đồ khác chỉ làm duy nhất một dạng dụng cụ như vậy, trình tự cứ như vậy mà làm nung nóng ba lần làm lạnh ba lần, lại đem mài đến sáng bóng, sắc bén lại bền chắc. Sau khi làm xong, lại dùng thanh săt nhỏ nối hai lưỡi dao lại, lại đem các lỗi nhỏ không hài lòng chỉnh sửa lại một lần.
Làm tốt hết tất cả, Hoắc Trầm rất vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình, chạy ra cửa nhìn xung quanh lại nhìn người trên đường.
Không có thân ảnh nhỏ xinh của Tiểu Đào, hắn có chút mất mát. Còn chưa tới chính ngọ, bụng cũng chưa đói, giờ phút này hắn cũng không có tâm tư đi làm lưỡi hái hay cuốc linh tinh kia, đột nhiên hắn nghĩ tới 지은một chủ ý tuyệt diệu.
Hoắc Trầm đem một cây sắt mỏng nhỏ ném vào lò nung, nung đỏ rồi lấy ra dùng mấy khối sắt đẩy vào bên trong lại dùng thanh sắt nhọn dùng sức chọc, đem cạnh móc xuống một vòng, ở giữa hình thành một quả đào. Hoắc Trầm khéo léo đem quả đào mài sáng, mài nhẵn hai bên cầm lên nhìn đến cảnh đẹp ý vui, mới kẹp lên thanh thép, ở thùng nước lớn nhúng vào nước.
Kéo mới được thành hình lại bị nung lại, đến lúc không sai biệt lắm hắn lấy thanh thép mỏng có gắn bên trên là quả đào nhỏ, gắn lên từ chuôi đến đầu lưỡi dao, nhẹ nhàng gõ gõ khắp nơi.
Nhìn quả đào nho nhỏ xinh đẹp trên kéo, Hoắc Trần đặc biệt vừa lòng cười đến miệng đều không khép lại được. Đem kéo mới hoàn thành tu chỉnh lại một phen, mỗi một chỗ nhỏ trên kéo đều không bỏ qua, thẳng đến khi cây kéo xinh đẹp tinh xảo đến mức làm người khác không rời ánh mắt đi được. Tiểu Đào hôm nay bán hàng không được tốt cho lắm, nhưng nàng cũng không có vì vậy mà buồn bực, ngày hôm qua Hoắc đại ca có muốn ăn đường táo, nhưng lại bị chính mình bán đi hết, không lưu lại cho hắn chút nào. Hôm nay dư lại một ít vừa vặn đưa cho hắn ăn.
Đi đến trước cây hoè to cạnh tiệm vải, nàng thăm dò nhìn vào cưar hàng của Trần thịt lợn.
Bên cạnh của tiệm thợ rèn có hai gian hàng có khả năng có thể nhìn thấy nàng đi vào nhất chính là Trần thịt lợn. Cũng may, vào thời điểm không có người mua, Trầm đại thúc thích ngồi trên ghế cầm bình trà nhỏ, vừa uống vừa đung đưa ghế sẽ không nhìn ra ngoài đường.
Tiểu Đào chính là lúc ông không chú ý liền chạy nhanh vào cửa tiệm thợ rèn. Mấy ngày nay, lần nào cũng đúng lúc Trần thịt lợn không để ý ngoài đường, nàng chạy đến tiệm thợ rèn bí mật ăn trưa ở đây.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bởi vì không phải ngày họp chợ chính người mua thịt không nhiều, Trần thịt lợn lại thảnh thơi ngồi trên ghế bập bênh, vừa uống trà, vừa ngồi tựa vào ghế đi vào mộng đẹp.
Tiểu Đào tránh cửa sổ của tiệm vải, để cho hàng liễu rủ xuống che lấp đi thân ảnh, dọc theo chân tường, rất nhanh liền tới được của tiệm thợ rèn, bước chân nhẹ nhàng mà vào cửa.
Tiểu Đào, muội tới rồi! Mau tới đây nhìn một cái, ta đánh cây kéo này đẹp hay không? Hoắc Trầm giống như đang hiến vật quý, dâng lên kiệt tác của chính mình đưa cho người trong lòng mình xem.
đây chính là ngươi làm.... Tiểu Đào bị cây kéo làm cho kinh diễm, so với cái nồi sắt kia lại càng kinh diễm. Kéo này thật sự quá xinh đẹp nàng chưa bao giờ nhìn thấy cây kéo nào tinh xảo đẹp đẽ như vậy. Cầm ở trong tay thử một lần, lớn nhỏ vừa vặn, giống như đã đo tay nàng mà làm theo yêu cầu vậy.
Không làm theo yêu cầu cũng không thể làm tốt như vậy, bởi vì đây là thiết khí nha, không phải là y phục theo kích cỡ mà cắt ra được, đồ rèn nơi nào có thể cắt ra được chứ!
Hoắc đại ca, ngươi quá lợi hại, ta thực sự bội phục ngươi sát đất, ngươi như thế nào có thể đánh ra được cây kéo tốt như vậy a! Tiểu Đào thích đến nỗi không không biết nói gì, từ trong rổ rút ra hai tờ giấy lót, dùng kéo cắt thử phát hiện ra kéo thật sự sắc bén vô cùng, lưỡi kéo đi đến đâu giấy liền đứt đoạn đến đo. Nàng đem kéo lật xem, muốn nhìn xem một chú bộ dạng kia của cây kéo, lại phát hiện ra quả đào nho nhỏ: trời a! Nơi này còn có cả quả đào, a!!! Hoắc đại ca, chỗ này còn có cà quả đào.
Tiểu Đào kích động không nói lên lời, thế nhưng cầm kéo lên đưa cho Hoắc Trầm nhìn. Hoắc Trầm ha hả cười không ngừng, hắn đương nhiên biết ở đó có quả đào, bởi vì chính hắn là người gắn lên nha.
quá xinh đẹp, cái này là bao nhiêu tiền a? Tiểu Đào muốn mua, chính là cây kéo tốt như vậy nàng sợ chính mình mua không nổi.
Hoắc Trầm thần bí lắc đầu: đây chính là báu vật vô giá của ta, muội nói muốn mua ta cũng không bán mang một toà kim sơn tới đây cũng không bán, nhưng, ta có thể tặng cho muội không cần tiền.
Tiểu Đào liền lập tức suy sụp tinh thần: như vậy sao được? Vật quý trọng như vậy, ta cũng không thể tuỳ tiện muốn có.
Kéo bị bị Tiểu Đào nhẹ nhàng mà thả lại bàn, thật cẩn thận nhẹ nhàng như đang cầm một đồ sứ dễ vỡ, giống như sợ đem bảo bối kia làm hỏng.
Tiểu cô nương không dám nhìn nhiều thêm một cái, sợ chính mình luyến tiếc, nhấc bước thật nhanh đi về phía hậu viện, chính mình đáp ứng cho người ta chưng màn thầu tốt vậy đi làm đi. Trong lòng nghĩ nghĩ, về sau vẫn là ít đến tiệm của thợ rèn lại, bằng không ngày nào đó bị đồ vật tốt câu lấy lại mua không nổi, chẳng phải càng khó chịu sao.
Hoắc Trầm nhìn nàng một bộ dáng rối rắm, cầm lấy kéo đuổi theo bước chân của nàng, vào hậu viện.
Tiểu Đào, ta là muốn nói tặng cho muội, muội còn khách khí với ta làm gì? Muội nhìn, trên kéo là quả đào, còn không phải là vì muội mà mới làm ra sao.
Tiểu Đào tự nhiên là hiểu được, quả đào kia là hắn cố ý làm ra, cũng hiểu được tâm ý của hắn, đánh ra kéo này cũng là tính toán muốn tặng cho mình, chính là đồ vật quý trọng như vậy làm sao dám nhận đây a.
ta nói không cần chính là không cần, ta không thích nhất chính là thiếu nhân tình của người khác
Hoắc Trầm có chút phát sầu, hắn thích tiểu cô nương này tuy rằng chịu giúp hắn nấu cơm nhưng lại không chịu nhận lấy đồ hắn tặng, rõ ràng là còn khách khí với hắn đấy.
Như thế nào mới có thể làm cho nàng nhận ra tâm tư của mình đây? Hoắc Trầm cầm kéo, rũ đầu ở trong phòng yên lặng đi lại. Đi đi lại lại ánh liền dừng lại ở giày trên chân, đôi giày vải này là sư nương giúp hắn làm lúc sắp rời đi Thâm Châu, sư nương giúp hắn làm đi hơn hai tháng rồi, đi nhiều sắp rách mũi chân rồi, sợi chỉ khâu cũng sắp đứt rồi. Tinh quang trong mắt Hoắc Trầm loé lên, liền có chủ ý trong đầu. Trong thôn tiểu cô nương nếu đính hôn, đều phải tự mình làm cho vị hôn phu một đôi giày. Cho nhà chồng biết được tay nghề của bản thân như thế nào, cũng chính là đồ vật đính ước của hai người. Nếu Tiểu Đào chịu giúp hắn làm giày, kia không phải là thừa nhận nguyện ý gả cho hắn làm tiểu tức phụ sao.
Hoắc Trầm trong lòng sóng ngầm nổi lên cuồn cuộn, đem kéo phóng tới tủ kéo, bước đi ra bên ngoài. Tiểu Đào vừa mới đem bột ra đang ở không lại thấy hắn rời đi, Tiểu Đào rửa sạch tay, lại cầm kéo lên nhìn, càng nhìn càng thấy thích, luyến tiếc không buông tay được, liền đến khi Hoắc Trầm vào trong rồi mà còn chưa phát hiện ra.
Tiểu Đào, giày vải của ta sắp hỏng, hơn nữa cũng sắp lạnh nên làm một đôi giày nữa. Ta vừa ở tiệm vải bên cạnh mua một cuộn vải bố, ta đem cây kéo tặng cho muội, muội giúp ta làm một đôi giày, được không?
Quả nhiên, như hắn mong đợi tiểu cô nương ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, hai má hồng hồng cúi thấp đầu xuống không tiếp tục nhìn hắn nữa.
Có lẽ đây chính là thích đi, Hoắc Trầm ở trong lòng tự nói cho chính mình nghe. Xem ra mắt nhìn của bà mối Phó rất sáng nha, mới liếc một cái thôi đã nhìn ra tâm tư của Tiểu Đào nhà hắn rồi, thật sự Tiểu Đào đã thích mình mà mình lại quá ngốc không nhận ra được.
Tâm trí của Hoắc Trầm đều là những suy nghĩ vui mừng, cầm lên một cái bánh nướng nguội ngắt bôi tương thịt lên, cho hành ngâm vào, răng rắc cắn xuống một miếng.
ngươi sao không mang bánh nướng lại cho nóng lên? Tiểu Đào khó hiểu hỏi hắn.
không sao, không lạnh, ăn rất ngon hai tháng nay, Hoắc Trầm vẫn luôn là bữa đói bữa no chắp vá qua ngày, cơm canh ăn ngon như vậy, với hắn mà nói đã là rất tốt rồi còn lo nóng lạnh cái gì.
Tiểu Đào lại có chút khó tiếp nhận được, mặc kệ nhà mình qua ngày tốt xấu như thế nào, đồ ăn vẫn là luôn nóng hổi, đồ ăn lạnh dạ dày sẽ không tốt, đẩy Hoắc Trầm ra ngoài, để hắn đi ra lò lửa lớn ngoài tiệm, đem bánh nướng cho nóng rồi hẵng ăn.
mau nướng đi a, lát nữa đều bị ngươi ăn hết rồi Tiểu Đào đứng sau hắn đẩy một phen.
Hoắc Trầm cười, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương chỉ cao tới bả vai của hắn một cái, trong lòng chợt thấy ấm áp. Bụng hắn tốt, ăn lạnh không có vấn đề gì, nhưng nếu Tiểu Đào nhà hắn nói kiên trì như vậy, hắn liền vui vẻ nghe theo lời nàng nói.
Vào cửa tiệm, Hoắc Trầm tìm một cái kẹp sạch sẽ kẹp bánh nướng lên để cạnh lò lửa để nướng bánh nóng lên. Rất nhanh mùi bánh nướng kẹp tượng thịt cùng hành ngâm toả ra thơm nức, bánh nướng vỏ ngoài vàng vàng giòn tan, bên trong lại mềm, nước thịt từ tương cùng hành càng làm cho mùi thơm thêm nồng đậm. Vài giọt nước thịt chảy ra từ bánh rơi xuống ngọn lửa bên dưới vang lên tiếng lách tách nho nhỏ.
Hoắc Trầm sốt ruột muốn chết rồi, đem kẹp bánh thu lại duỗi tay ra trực tiếp cầm bánh nướng lên, bị nóng đến thổi khí không ngừng.
nhìn ngươi, sao lại trực tiếp cầm lên như vậy không sợ bỏng đến nổi bọt nước sao? Nhanh, dùng giấy lót liền không sao nữa.
Tiểu Đào từ trong rổ lấy ra giấy lót, lại cẩn thận giúp hắn quấn lấy bánh nướng, tay nhỏ nâng giấy lót bên dưới bánh, để cho hắn cầm phía trên. Hoắc Trầm nắm chặt bánh nướng, chính là tay hắn quá lớn Tiểu Đào lại để chỗ cầm có chút nhỏ, nắm một cái, tay của Tiểu Đào liền ở trong tay hắn rồi.
Tiểu Đào run lên, vội vàng lui trở lại mặt nhỏ hiện lên hai đám mây hồng hồng trên má, ngước mắt nhìn hắn một cái, liền vội vã xoay người dang chỗ khác: ta đi đây, tự ngươi ăn đi.
Tiểu Đào.... Hoắc Trầm giơ bánh nướng lên, si ngốc nhìn nàng.
làm... sao? Tiểu Đào dừng lại bước chân nhưng không quay đầu lại.
Hoắc Trầm cười chung quy không có nói gì thêm, chỉ dùng ngữ khí phi thương ôn nhu nói: giữa trưa sớm chút lại đây đi, bán không hết cũng đừng cố, còn lại ta mua hết của muội.
Tiểu Đào hé miệng cười, chưa nói không cũng chưa nói được liền nhấc chân ra khỏi cửa. Hoắc Trầm ăn bánh nướng thơm nức mũi, nhìn theo thân ảnh của tiểu cô nương ngoài cửa sổ đi qua hàng liễu rủ ngoài đường, tiếng rao hàng thanh thuý truyền vào cửa tiệm.
Cơm nước xong, Hoắc Trầm cả người sức lực tràn trề vung đại thiết chuỳ lên gõ xuống đầu sắt nung đỏ, rất nhanh liền thành hình của một cái kéo mới. Kéo này so với chất lượng của ngày hôm qua lại càng tốt. Cả một buổi sáng không làm đồ khác chỉ làm duy nhất một dạng dụng cụ như vậy, trình tự cứ như vậy mà làm nung nóng ba lần làm lạnh ba lần, lại đem mài đến sáng bóng, sắc bén lại bền chắc. Sau khi làm xong, lại dùng thanh săt nhỏ nối hai lưỡi dao lại, lại đem các lỗi nhỏ không hài lòng chỉnh sửa lại một lần.
Làm tốt hết tất cả, Hoắc Trầm rất vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình, chạy ra cửa nhìn xung quanh lại nhìn người trên đường.
Không có thân ảnh nhỏ xinh của Tiểu Đào, hắn có chút mất mát. Còn chưa tới chính ngọ, bụng cũng chưa đói, giờ phút này hắn cũng không có tâm tư đi làm lưỡi hái hay cuốc linh tinh kia, đột nhiên hắn nghĩ tới 지은một chủ ý tuyệt diệu.
Hoắc Trầm đem một cây sắt mỏng nhỏ ném vào lò nung, nung đỏ rồi lấy ra dùng mấy khối sắt đẩy vào bên trong lại dùng thanh sắt nhọn dùng sức chọc, đem cạnh móc xuống một vòng, ở giữa hình thành một quả đào. Hoắc Trầm khéo léo đem quả đào mài sáng, mài nhẵn hai bên cầm lên nhìn đến cảnh đẹp ý vui, mới kẹp lên thanh thép, ở thùng nước lớn nhúng vào nước.
Kéo mới được thành hình lại bị nung lại, đến lúc không sai biệt lắm hắn lấy thanh thép mỏng có gắn bên trên là quả đào nhỏ, gắn lên từ chuôi đến đầu lưỡi dao, nhẹ nhàng gõ gõ khắp nơi.
Nhìn quả đào nho nhỏ xinh đẹp trên kéo, Hoắc Trần đặc biệt vừa lòng cười đến miệng đều không khép lại được. Đem kéo mới hoàn thành tu chỉnh lại một phen, mỗi một chỗ nhỏ trên kéo đều không bỏ qua, thẳng đến khi cây kéo xinh đẹp tinh xảo đến mức làm người khác không rời ánh mắt đi được. Tiểu Đào hôm nay bán hàng không được tốt cho lắm, nhưng nàng cũng không có vì vậy mà buồn bực, ngày hôm qua Hoắc đại ca có muốn ăn đường táo, nhưng lại bị chính mình bán đi hết, không lưu lại cho hắn chút nào. Hôm nay dư lại một ít vừa vặn đưa cho hắn ăn.
Đi đến trước cây hoè to cạnh tiệm vải, nàng thăm dò nhìn vào cưar hàng của Trần thịt lợn.
Bên cạnh của tiệm thợ rèn có hai gian hàng có khả năng có thể nhìn thấy nàng đi vào nhất chính là Trần thịt lợn. Cũng may, vào thời điểm không có người mua, Trầm đại thúc thích ngồi trên ghế cầm bình trà nhỏ, vừa uống vừa đung đưa ghế sẽ không nhìn ra ngoài đường.
Tiểu Đào chính là lúc ông không chú ý liền chạy nhanh vào cửa tiệm thợ rèn. Mấy ngày nay, lần nào cũng đúng lúc Trần thịt lợn không để ý ngoài đường, nàng chạy đến tiệm thợ rèn bí mật ăn trưa ở đây.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, bởi vì không phải ngày họp chợ chính người mua thịt không nhiều, Trần thịt lợn lại thảnh thơi ngồi trên ghế bập bênh, vừa uống trà, vừa ngồi tựa vào ghế đi vào mộng đẹp.
Tiểu Đào tránh cửa sổ của tiệm vải, để cho hàng liễu rủ xuống che lấp đi thân ảnh, dọc theo chân tường, rất nhanh liền tới được của tiệm thợ rèn, bước chân nhẹ nhàng mà vào cửa.
Tiểu Đào, muội tới rồi! Mau tới đây nhìn một cái, ta đánh cây kéo này đẹp hay không? Hoắc Trầm giống như đang hiến vật quý, dâng lên kiệt tác của chính mình đưa cho người trong lòng mình xem.
đây chính là ngươi làm.... Tiểu Đào bị cây kéo làm cho kinh diễm, so với cái nồi sắt kia lại càng kinh diễm. Kéo này thật sự quá xinh đẹp nàng chưa bao giờ nhìn thấy cây kéo nào tinh xảo đẹp đẽ như vậy. Cầm ở trong tay thử một lần, lớn nhỏ vừa vặn, giống như đã đo tay nàng mà làm theo yêu cầu vậy.
Không làm theo yêu cầu cũng không thể làm tốt như vậy, bởi vì đây là thiết khí nha, không phải là y phục theo kích cỡ mà cắt ra được, đồ rèn nơi nào có thể cắt ra được chứ!
Hoắc đại ca, ngươi quá lợi hại, ta thực sự bội phục ngươi sát đất, ngươi như thế nào có thể đánh ra được cây kéo tốt như vậy a! Tiểu Đào thích đến nỗi không không biết nói gì, từ trong rổ rút ra hai tờ giấy lót, dùng kéo cắt thử phát hiện ra kéo thật sự sắc bén vô cùng, lưỡi kéo đi đến đâu giấy liền đứt đoạn đến đo. Nàng đem kéo lật xem, muốn nhìn xem một chú bộ dạng kia của cây kéo, lại phát hiện ra quả đào nho nhỏ: trời a! Nơi này còn có cả quả đào, a!!! Hoắc đại ca, chỗ này còn có cà quả đào.
Tiểu Đào kích động không nói lên lời, thế nhưng cầm kéo lên đưa cho Hoắc Trầm nhìn. Hoắc Trầm ha hả cười không ngừng, hắn đương nhiên biết ở đó có quả đào, bởi vì chính hắn là người gắn lên nha.
quá xinh đẹp, cái này là bao nhiêu tiền a? Tiểu Đào muốn mua, chính là cây kéo tốt như vậy nàng sợ chính mình mua không nổi.
Hoắc Trầm thần bí lắc đầu: đây chính là báu vật vô giá của ta, muội nói muốn mua ta cũng không bán mang một toà kim sơn tới đây cũng không bán, nhưng, ta có thể tặng cho muội không cần tiền.
Tiểu Đào liền lập tức suy sụp tinh thần: như vậy sao được? Vật quý trọng như vậy, ta cũng không thể tuỳ tiện muốn có.
Kéo bị bị Tiểu Đào nhẹ nhàng mà thả lại bàn, thật cẩn thận nhẹ nhàng như đang cầm một đồ sứ dễ vỡ, giống như sợ đem bảo bối kia làm hỏng.
Tiểu cô nương không dám nhìn nhiều thêm một cái, sợ chính mình luyến tiếc, nhấc bước thật nhanh đi về phía hậu viện, chính mình đáp ứng cho người ta chưng màn thầu tốt vậy đi làm đi. Trong lòng nghĩ nghĩ, về sau vẫn là ít đến tiệm của thợ rèn lại, bằng không ngày nào đó bị đồ vật tốt câu lấy lại mua không nổi, chẳng phải càng khó chịu sao.
Hoắc Trầm nhìn nàng một bộ dáng rối rắm, cầm lấy kéo đuổi theo bước chân của nàng, vào hậu viện.
Tiểu Đào, ta là muốn nói tặng cho muội, muội còn khách khí với ta làm gì? Muội nhìn, trên kéo là quả đào, còn không phải là vì muội mà mới làm ra sao.
Tiểu Đào tự nhiên là hiểu được, quả đào kia là hắn cố ý làm ra, cũng hiểu được tâm ý của hắn, đánh ra kéo này cũng là tính toán muốn tặng cho mình, chính là đồ vật quý trọng như vậy làm sao dám nhận đây a.
ta nói không cần chính là không cần, ta không thích nhất chính là thiếu nhân tình của người khác
Hoắc Trầm có chút phát sầu, hắn thích tiểu cô nương này tuy rằng chịu giúp hắn nấu cơm nhưng lại không chịu nhận lấy đồ hắn tặng, rõ ràng là còn khách khí với hắn đấy.
Như thế nào mới có thể làm cho nàng nhận ra tâm tư của mình đây? Hoắc Trầm cầm kéo, rũ đầu ở trong phòng yên lặng đi lại. Đi đi lại lại ánh liền dừng lại ở giày trên chân, đôi giày vải này là sư nương giúp hắn làm lúc sắp rời đi Thâm Châu, sư nương giúp hắn làm đi hơn hai tháng rồi, đi nhiều sắp rách mũi chân rồi, sợi chỉ khâu cũng sắp đứt rồi. Tinh quang trong mắt Hoắc Trầm loé lên, liền có chủ ý trong đầu. Trong thôn tiểu cô nương nếu đính hôn, đều phải tự mình làm cho vị hôn phu một đôi giày. Cho nhà chồng biết được tay nghề của bản thân như thế nào, cũng chính là đồ vật đính ước của hai người. Nếu Tiểu Đào chịu giúp hắn làm giày, kia không phải là thừa nhận nguyện ý gả cho hắn làm tiểu tức phụ sao.
Hoắc Trầm trong lòng sóng ngầm nổi lên cuồn cuộn, đem kéo phóng tới tủ kéo, bước đi ra bên ngoài. Tiểu Đào vừa mới đem bột ra đang ở không lại thấy hắn rời đi, Tiểu Đào rửa sạch tay, lại cầm kéo lên nhìn, càng nhìn càng thấy thích, luyến tiếc không buông tay được, liền đến khi Hoắc Trầm vào trong rồi mà còn chưa phát hiện ra.
Tiểu Đào, giày vải của ta sắp hỏng, hơn nữa cũng sắp lạnh nên làm một đôi giày nữa. Ta vừa ở tiệm vải bên cạnh mua một cuộn vải bố, ta đem cây kéo tặng cho muội, muội giúp ta làm một đôi giày, được không?
/110
|