Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 23 - Chương 23

/110


Tiểu Liễu nhảy lên, hung hăng tát lên mặt Phùng Mãn một cái, lại duỗi tay tóm lấy khoé miệng hắn, lạnh giọng nói: ngươi còn dám nói bậy? Lão nương xé mồm ngươi ra.

Tiểu Liễu nhìn lớn lên tuy gầy nhưng tay đặc biệt có khí lực, hai ngón tay tóm chặt lấy thịt mỡ trên mặt Phùng Mãn, hắn đau đến mức ngao ngao kêu gào.

Tiểu Đào nắm chặt nắm tay, dùng hết sức lực đám hắn mấy đấm: cho ngươi nói bậy, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!

Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, tuy rằng Tiểu Đào tính tình luôn luôn ôn hoà, nhưng lúc này lại tức giận không kiềm chế được, thật sự muốn một ngụm cắn chết hắn.

Phùng Mãn tuy to béo nhưng người ngợm yếu như sên, sinh ở thôn nhưng lại chưa xuống ruộng làm việc. Bị hai tỷ muội hung hăng đánh một trận, đầu óc choáng váng đi về nhà. Đánh người như vậy Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu trong lòng tự hiểu, ở đây Phùng gia là tài chủ, không ai dám chọc đến. Tuy có thể nói là tiểu hài tử đánh nhau các lão nhân sẽ không quá để ý, nhưng cũng không thể đánh hắn đến bầm dập mặt mũi được.

Về đến nhà, Tiểu Liểu đem sọt hạt dẻ đổ ra đầy cả hai thùng gỗ. Điền Anh cùng Điền Tùng sung sướng vây quanh chậu hạt dẻ, Diệp thị ở một bên nhìn các con, nhẹ giọng nói tính toán của mình: buổi tối nay, trước nấu chín một nửa, nương làm cho các con bánh hạt dẻ, ngày mai lên trấn mua chút xương, hầm một nồi canh xương hạt dẻ.

nương, mua xương sườn được không? Đã thật lâu chưa có ăn qua, trên xương kia không có thịt nha. Điền Anh đặc biệt nhớ tới nương đã làm xương sườn hạt dẻ ăn ngon thế nào a, vừa thơm vừa ngọt, ăn ngon miễn bàn.

Diệp thị cười khổ, nàng làm sao không nghĩ làm cho bọn nhỏ nhà mình một nồi thịt ăn chưa, nhưng rốt cuộc tết trung thu, chính là...

Tiểu Liễu cùng Tiểu Anh đều ngóng trông ăn thịt, bất quá tình huống nhà mình các nàng đều hiểu được. Có thể ăn được đương nhiên là tốt nhất, không có cũng sẽ không quá cưỡng cầu. Tiểu Liễu cười sáng lạn: Anh tử, có hạt dẻ ăn là đã tốt rồi nha, làm gì mà một hai phải ăn thịt đây?

Tiểu Anh nhận mệnh gật gật đầu, trên mặt lại che giấu không được mất mát.

Tiểu Đào trong bếp cất rổ xong vỗ vỗ vào hầu bao nặng trĩu vào cửa: mọi người nhìn đây là gì nha.

oa! Tiểu Anh kinh ngạc đứng lên: đại tỷ, hôm nay bán được nhiều tiền như vậy a!

đúng rồi, hôm nay người đi họp chợ rất nhiều, nương làm đầy một rổ, đều bán xong. Tiền bán được đều chứa đầy hai cái hầu bao. Tiểu Đào kiêu ngạo mà giơ lên khuôn mặt nhỏ, hôm nay đối với nàng thật vừa lòng.

Nàng không dám nói mượn phòng bếp nhà Hoắc Trầm, đưa hắn hai mươi văn hắn sống chết không chịu nhận. Tiểu Đào liền nhét tiền vào giữa khe hở để thớt ở nhà hắn, nghĩ về sau có cơ hội, đem tiền này đưa Hoắc thợ rèn.

Hiện giờ nàng mang về là tiền của nhà mình, hai cái hầu bao mở ra đổ trên giường đất. rầm một đống lớn tiền đồng cả nhà đều đặc biệt cao hứng, xúm lại bên cạnh chỗ tiền đồng.

Thời điểm Điền Mãn Thương bước vào cửa nhà, vừa lúc nhìn thấy một màn tràn ngập vui mừng, cả bốn người đều chăm chú nhìn vào đồ ở giữa, mỗi người đều mang theo vẻ mặt vui sướng, dùng tay nhỏ đếm tiền thành từng chồng một. Thê tử Diệp thị ở một bên nhìn mỉm cười vui vẻ.

đếm tiền sao? Được! Cha nơi này còn một chồng lớn các con cũng tới đây đếm. Điền Mãn Thương đem bao bố trên vai gỡ xuống, ở bên cạnh chỗ tiền đồng kia đổ ra một đống tiền đồng lớn nữa.

oa tiền a! Nhà chúng ta phát tài sao? Cha cũng có nhiều tiền như vậy. Tiểu Anh hưng phấn mà vỗ tay, Điền Tùng thấy tỷ tỷ vỗ tay cảm thấy thú vị hắn cũng liền bạch bạch học theo.

Điền Mãn Thương duỗi tay bế nhi tử lên, nhìn ba khuê nữ nói: ăn tết, chủ gánh cho mỗi người ba trăm văn tiền công, lần này có thể mua thịt cho các con ăn rồi.

Thời điểm người một nhà đang nhảy nhót hoan hô, cừa phòng lại bị người dùng chân đá văng, âm thanh sắc nhọn đầy tức giận đâm vào tai mỗi người trong nhà: các ngươi hai tiểu tiện nhân, chán sống rồi đúng không? Dám đánh Phùng Mãn, nhà họ không phải xem mặt mũi của ta, đã sớm tìm tới cửa tính sổ rồi. Hai ngươi không biết trời cao đất rộng, không hung hăng dạy bảo các ngươi các ngươi liền không coi ai ra gì.

Tiểu Đào vừa thấy Đinh thị nổi giận đùng đùng chạy tới mắng chửi, liền biết mình không có ngày lành sợ tới mức lui tới góc tường.

Tiểu Liễu lại không sợ, đứng dậy chắn ngang Đinh thị đang hùng hổ đi đến không chút yếu thế nói: đúng, là chúng ta đánh Phùng Mãn, đó hắn xứng đáng hắn đáng đánh đánh chết hắn mới đúng, người biết hắn nói với tỷ tỷ ta thế nào sao? Nói khó nghe đến mức muốn giết hắn cho rồi.

Phùng Mãn là tên xấu xa từ nhỏ đã được nuông chiều, Điền Mãn Thương cùng Diệp thị cũng biết được tính tình xấu xa của hắn, nếu khuê nữ nhà mình đã đến mức đánh hắn khẳng định là không thể nhịn thêm được nữa mới xuống tay.

Đinh thị nào chịu nghe lời giải thích kia, vươn tay ra tóm lấy tai Tiểu Liễu, trong miệng phun ra toàn những lời khó nghe tính toán hôm nay sẽ dạy dỗ các nàng một phen. Nếu hôm nay đổi lại là người khác, Tiểu Liễu khẳng định hung hăng cào cho mặt hắn năm vệt máu rồi. Nhưng là lại nói đây thế nào cũng là bà nội của mình, không thể làm vậy được nha.

Điền Mãn Thương vội vàng tiến lên kéo lão nương nhà mình ra: nương, ngài làm gì vậy? Hỏng tai TIểu Liểu thì làm sao bây giờ?

điếc cũng xứng đáng, cho ngươi thành như thế làm sao ra ngoài gây chuyện, có tai cũng như không. Ta phí bao tâm huyết, đi lo việc hôn nhân này cho nhà các ngươi, họ đang tính đi cầu hôn đấy, bây giờ thì tốt rồi, không thành rồi. Không riệng gì chuyện không thành, họ bị đánh thì làm sao có thể bỏ qua chuyện này được, nếu không phải vì thể diện đã sớm tìm tới cửa tính sổ rồi. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ có việc hôn phối thất bại họ còn muốn một xâu tiền phí thuốc bệnh kia kìa, các ngươi nhìn rồi làm đi.

Tiểu Đào tuy sợ hãi nhưng trong lòng thập phần tức giận, ở trong góc nhà nhưng nhịn được lên tiếng: hắn da dày thịt béo, ta cũng không đánh hắn được mấy quyền, cũng không đem hắn đả thương, đòi phí thuốc bệnh cái gì?

ngươi còn dám cùng ta già mồm. Đinh thị xông thẳng đến chỗ Tiểu Đào, TIểu Đào sợ bị đánh liền ngồi xuống lấy tay che đầu. Ai ngờ, Đinh thị thế nhưng hung hăng cấu vào tay Tiểu Đào lại chưa hết giận dùng sức nghiến lấy thịt non trên tay Tiểu Đào, TIểu Đào bị đau liền khóc thét lên.

Diệp thị luôn luôn nhu nhược, không dám cùng bà bà tranh luận nhưng nhìn không nổi hài tử của mình chịu uỷ khuất, chạy tới ôm lấy Tiểu Đào che trước người Đinh thị: nương có chuyện gì từ từ nói, đánh đứa nhỏ làm gì a? Trên tay da thịt đều đau.

Điền Mãn Thương cũng sốt ruột: nương, hài tử đã đi mệt mỏi một ngày trời, người sao có thể đối xử với nó như vậy, hôn sự về sau lại thương lượng, trừ bỏ Phùng Mãn liền tìm không nổi nam nhân tốt nữa hay sao?

Đinh thị thấy nhi tử luôn hiếu thuận nay cũng cãi lại mình, trong lòng liền không thể chịu được, bùm một cái ngồi xuống đất, vỗ đùi gào khan: lão già a, ngươi mau mang ta đi theo a, ta không sống nổi nữa rồi, có mấy đứa con trai đều không hiếu thuận, không nhìn ra tâm của ta a, ta là vì ai a? Ta còn sống được mấy ngày làm này không phải là cho bọn họ sống qua ngày tốt hơn sao? Không ai biết ơn ta thì thôi lại còn một đám cùng nhau oán ta, về sau thương lượng? Người ta còn cùng các ngươi thương lượng cái rắm a, ngươi có đi cầu người ta, họ cũng không cưới ngươi.

Tiểu Đào ở một bên khóc nhưng vẫn quật cường nói: vốn dĩ là không có gì, nhưng thương lượng....ta thà treo cổ chết cũng không gả cho Phùng Mãn.

Diệp thị liếc mắt nhìn Tiểu Liễu, muốn nàng kéo Tiểu Đào vào tây phòng để bà cùng trượng phu ở lại khuyên bảo bà bà.

Trở lại phòng của mình, Tiểu Đào ngồi lên giường ôm đầu khóc, Tiểu Liễu cũng không khuyên bảo nàng chỉ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm góc tường, nắm tay cũng nắm lại thật chặt.

Phía đông phòng dần im ắng lại, Diệp thị ra cửa bê chậu nước vào cho Đinh thị rửa mặt lại đem tiền trên giường đất nhặt lại đưa cho bà bà, lão bà tử đếm liền hừ hừ rời đi.

Điền Mãn Thương cùng Diệp thị đi đến tây phòng, nhìn thấy khuê nữ khóc đến mức hai mắt sưng đỏ đau lòng không thôi. Diệp thị nhìn trượng phu nói; ta không ra cửa nhiều không nhận thức được nhiều người. Nhưng chàng mấy năm nay đi xây nhà cho người xung quanh đây, đi nhiều nơi chàng ngẫm lại kĩ một chút, tiểu tử nhà ai tính tình tốt lại có khả năng, tìm cho Tiểu Đào một nơi ổn thoả.

Điền Mãn Thương nặng nề mà thở dài: tính tình của nương nàng cũng rõ, nếu không theo ý bà, bà liền ồn ào khắp nơi nói chúng ta không hiếu thuận. Ý của nàng ta hiểu, chính ta cũng muốn khuê nữ của mình gả cho người thành thật đáng tin cậy, nhưng nếu gia đình điều kiện kém nương chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai, nói ra ta cũng không muốn khuê nữ gả qua lại chịu khổ. Chính là muốn tìm người nhân phẩm tốt lại giàu có nào có dễ dàng đây.

Tiieru Đào hoảng hốt bò lên: cha, nương, con mới 14 tuổi, con không muốn lấy chồng bây giờ, đừng nói nữa được không? Con không muốn nghe thấy chuyện này nữa.

Diệp thị thở dài, lại khuyên bảo nữ nhi vài câu, liền cho nàng nghỉ ngơi lại đến phòng bếp nấu cơm. Buổi tối, một nhà ăn cơm trong nặng nề tâm sự, người luôn ăn nhiều cơm là Tiểu Liễu cũng chưa ăn, chống má không biết suy nghĩ cái gì. Tiểu đào càng không ăn uống gì chỉ cầm một miếng bánh hạt dẻ, liền ủ rũ quay về phòng nằm.

Tới thời điểm đi ngủ, Tiểu Liễu thổi tắt đèn dầu, chui vào ổ chăn chọc chọc vào người Tiểu Đào, hai tỷ muội thì thầm nói chuyện.

tỷ, muội biết tỷ chưa ngủ. Muội cảm thấy, tỷ vẫn là tự mình tìm nhà chồng tốt đi. Tính tình kia của bà nội tỷ còn không biết sao? Lần này không thành chuyện Phùng Mãn này, chắc chắn lại đi tìm một cái Phùng Mãn nữa trong thôn ra tìm tới tìm lui, lại tìm ra thứ chẳng tốt đẹp gì. Đại đường tỷ không phải là ví dụ tốt nhất sao? Tỷ phu kia mỗi lần đến nhà đại bá đều vênh váo tự đắc, không phải đơn giản là quăng cho bà hai túi điểm tâm sao, bà liền mừng đến nỗi không tìm ra nam bắc. Đại đường tỷ ở nhà chồng không phải bị khinh bỉ rất nhiều sao? Nhà chồng đều không coi nàng ra gì.

Tiểu Đao đích xác không ngủ, nàng không nghĩ ra, chính mình mới có 14 tuổi còn không vội phải gả ra ngoài đâu, vì sao lại gặp phải chuyện ép gả này.

Đại đường tỷ gả đi sống không tốt, nàng biết. Nàng cũng hy vọng người trong nhà sẽ tìm cho nàng một nam nhân thành thật tốt bụng, chính là cha nương đều là người hiền lành, bà nội lại là một người thích nhảy nhót lung tung khắp nơi thu xếp, rất có khả năng nàng cũng sẽ dẫm vào vết xe đổ như đại đường tỷ.

Tiểu Liễu, tỷ đương nhiên biết đại đường tỷ sống như thế nào, tỷ cũng không muốn sống như vậy, chính là, tỷ cũng không biết làm thế nào bây giờ, cũng bà nội khóc nháo như vậy có thể kéo dài bao lâu? Nói không chừng ngày nào đó bà trực tiếp cùng bọn họ định ra.

Tiểu Liễu sốt ruột nói: cho nên nha, muội mới nói tỷ nhanh nhanh tìm ra một nhà chồng tốt, đem việc hôn sự định ra tới, bà nội liền không thể đánh chủ ý lên người tỷ được nữa.

muội lại nói bừa rồi tỷ là một cô nương, như thế nào tự mình tìm nhà chồng a, nếu tự định chung thân, không được liền hỏng thanh danh, về sau làm sao ngẩng đầu lên làm người đây? Tiểu Đào từ nhỏ vẫn là một cô nương ngoan ngoãn, chưa làm qua chuyện khác người bao giờ. Chính mình tìm nhà chồng loại chuyện này nàng thật sự làm không nổi.

tỷ nha, sâo lại cố chấp như vậy? Tỷ ở trên trấn bán hàng hai năm,mặc kệ như thế nào cũng phải nhận thức được vài người trẻ tuổi đi. Tỷ ngẫm lại hinh dáng của những người đó, tính tình, kể cả những người không đặc biệt vừa lòng cũng hơn tên Phùng Mãn kia nhiều lần. Chúng ta là cô nương đương nhiên không thể đi nàh trai cầu hôn, nhưng là tỷ có thể tìm biện pháp cho nhà hắn tới nhà ta cầu hôn nha.

như vậy có được không? Tiểu Đào có chút động tâm.

đương nhiên là được rồi, chính tỷ tuyển người chắc chắn không thể kém. Đến nhà chúng ta nói chuyện, cha nương đáp ứng, bà nội sẽ không nhớ tới tỷ nữa. Hiện tại cha cũng bắt đầu tìm nhà chồng cho tỷ, mắt của cha nha, nhìn khắp nơi ai cũng là người tốt cả, tỷ tin được hay không?

Tiểu Đào cảm thấy lời này của muội muội nói rất đúng, nếu thật tâm chính mình tìm, nàng chắc chắn muốn chọn người hợp ý. Lão cha nhà mình là người thành thật, người không xấu, nhưng lại không có ánh mắt, trong mắt cha tất cả mọi người đều là người tốt. Kể cả tên tỷ phu khi dễ đại đường tỷ cha cũng vẫn nghĩ hắn là người tốt, chuyện Phùng Mãn lần này nếu không phải do nàng kiên quyết phản đối, rất có thể Điền Mãn Thương liền sẽ theo ý của Điinh thị mà đính hôn cho nàng.

muội cứ ngủ trước đi, để tỷ suy nghĩ một lát. Tiểu Đào không thể không nghiêm túc tự hỏi việc hôn sự của chính mình, nàng vẫn luôn cảm thấy tuổi tác của mình còn nhỏ, không có cẩn thận suy xét vấn đề này, chính là hiện giờ việc lại đến nước này, trốn tránh cũng không giải quyết được, chỉ có thể nghĩ lại nên làm thế nào bây giờ.

Tới gần trung thu, trăng vừa tròn vừa sáng. Tiểu đào gối đầu nghĩ, nhìn ánh trăng mông lung bên ngoài, nội tâm cuồn cuộn đem những người chưa lập gia đình mấy năm nay nhận biết đều suy xét một lượt, từng người một.

Nếu muốn tìm một người thật sự nhận biết tính tình lại là một nhà chồng thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, người tốt nhất chính là—— đại thợ rèn Hoắc Trầm.

Thợ rèn cần mẫn lại có bản lĩnh, người lại thành thật, nhân phẩm tốt, vừa không khoe khoang, cũng không khi dễ người khác, còn rất cẩn thận lại thương người. Hơn nữa nhà bọn họ nhân khẩuu đơn giản, chỉ có mình hắn, tương lai cũng sẽ không đau đầu vì chuyện mẹ chồng nàng dâu.

Nghĩ như vậy Tiểu Đào tâm tình vơi bớt phần nào, ngực lại có chút buồn bực, lật người lại, nằm xuống nhắm mắt lại yên lặng tưởng tượng nếu thật sự gả cho Hoắc Trầm về sau sẽ có cuộc sống như thế nào.

Hắn thích ăn đò ăn nàng làm, nàng liền có thể thay đổi đa dạng đồ ăn cho hắn, nàng vẫn có thể ở trên trấn tiếp tục bán đồ ăn vặt, nhà gần như vậy càng tiện. Bất quá, tính tình của Hoắc Trầm, có khả năng sẽ không cho tức phụ ra ngoài làm việc, ngồi ở cửa tiệm thu tiền cho hắn là tốt rồi. Như vậy hắn liền có thể toàn tâm toàn ý mà làm việc, một ngày liền làm thêm được hai cái dao phay, liền so với nàng dâu ra ngoài bán hàng chạy đi chạy lại kiếm tiền càng đỡ vất vả hơn.

Hoắc Trầm lớn lên cao to,nhưng tính tình lại tốt, chưa từng thấy hắn tức giận qua lần nào, chắc sẽ không giống đường tỷ phu khi dễ đại đường tỷ.

Tiểu Đào cang nghĩ càng thấy Hoắc thợ rèn là người thích hợp nhất, chính là hắn có muốn thú nàng về nhà hay không?

Tiểu Đào nghĩ tới mấy ngày chung đụng này, trừ bỏ mượn tiền của hắn, còn ở lại ăn uống này nọ lại còn được một cây kéo đặc biệt tốt. Thật sự giống như mình đã chiếm rất nhiều thứ tốt từ hắn, có phải hay không hắn đã cảm thấy mình thật là phiền toái rồi hay không?

Hẳn là không như thế đâu, Hoắc đại ca đối xử rất tốt với mình.

Tiểu Đào lăn qua lộn lại mà cân nhắc suy nghĩ, hối hân chính mình trước đó không quan sát qua biểu tình của hắn, cũng không hỏi qua hắn muốn thú một tức phụ như thế nào. Hiện tại không biết như nào, cũng không đoán ra tâm tư của hắn, không biết hắn có muốn lấy một cô nương như mình về nhà hay không.

Trằn trọc đến hơn nửa đêm tới gần sáng mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Diệp thị làm tốt đò ăn vặt không đành lòng gọi nàng dậy, cho nàng ngủ đến tự tỉnh.

Thời điểm Tiểu Đào tỉnh dậy mặt trời đã muốn nhô lên cao, nàng hoảng hốt bò dậy thay nhanh quần áo, ra phòng ngoài rửa mặt ăn cơm: nương, sao không gọi con dậy? Hôm nay chính là 14 nha, còn rất nhiều người vẫn đi chợ mua đồ nữa đấy, con phải chạy nhanh lên trấn nữa.

Diệp thị vén tay áo lên, giúp khuê nữ nhà mình vấn một kiểu đầu đẹp, cảm thán nói: Tiểu Đào nhà ta thật xinh đẹp a, trước kia không có trang điểm qua nếu trang điểm lên một chút, muốn tìm nhà chồng tốt liền không khó khăn gì rồi. Tiểu Đào con ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn a, hôm nay bà nội lại đến, chuyện Phùng Mãn nương sẽ không đồng ý.

Tiểu Đào trước kia luôn búi tóc theo kiểu của tiểu hài tử, trên đầu không mang bất kì một châm thoa nào, bởi vì trong lòng nàng vẫn cảm thấy mình là một tiểu hài tử. Hiện giờ thay đổi thành một búi tóc cao xinh đẹp, cảm giác giống như sau một đem liền trưởng thành, thật sự là sẽ phải cân nhắc chuyện gả chồng sao?

nương người yên tâm đi, con chỉ nói ngoài miệng như thế thôi sẽ không ngốc đến mức thật sự tìm một cái cây treo cổ.

Tiểu Đào tay cầm một cái bánh nướng một tay ôm rổ bước ra ngoài. Hôm nay tuy rằng không phải họp chính nhưng người đi lên trấn cũng không phải ít, sắp ăn tết, mọi người không trấnh khỏi muốn mua vài thứ đi thăm họ hàng.

Xâu quả giòn xốp, đường táo thơm ngon, già trẻ đều thích, mau mau tới xem a.

Trên đường truyền tới âm thanh rao hàng quen thuộc, Hoắc trầm dừng đại chuỳ trong tay, thăm dò nhìn ra ngoài đường xem xét.

Hôm nay nàng mặc váy cao đã có chút bạc màu, nàng đi lại trên đường làn váy lắc qua lắc lại, nhìn đặc biệt đẹp. Hoắc Trầm cảm thấy, hôm nay Tiểu đào có chỗ nào đó không giống ngày thường, hắn không thể nghĩ ra không giống cái gì, chỉ cảm thấy nàng giống như đã trưởng thành hơn.

Trần thịt lợn vừa bán cho khách nhân xong, giơ tay vẫy vẫy Tiểu Đào lại: Tiểu Đào lại đây, mỗi thứ cho ta sáu cái, sáu sáu đại thuận.

được a. Tiểu Đào cầm rổ chạy tới, vừa vặn đối mặt với một người vừa đi ra.

a! Muội là Tiểu Đào đúng không? Một năm không gặp muội lớn như vậy rồi a Trần Mẫn Đạt hì hì cười nói..

Tiểu Đào nghiêm túc gật đầu: đúng ta là Tiểu Đào, Trần đại ca ngươi khảo xong cử nhân đã về rồi có phải rất nhanh liền thành quan lão gia không?

Trần Mẫn Đạt gãi đầu ngượng ngùng mà nơr nụ cười: làm quan cái gì nha, con kế nghiệp cha, bán thịt rất tốt. Tương lai ta liền, kế thừa tiệm thịt của cha ta mỗi ngày ở đây bán thịt, ngày ngày đều mua đồ ăn vặt của muội có được không?

Tiểu Đào bị hắn chọc cười, dùng giấy gói đồ ăn lại đưa tới tay hắn. Trần thịt lợn khí thế dùng chân đá một cái qua, Trần Mẫn Đạt linh hoạt tránh được nhảy sang một bên. tiểu tử không có chí ngươi lại còn muốn bán thịt như cha ngươi sao? Ta phi! Ta dù đập nát cũng không cho ngươi, lão tử tiêu nhiều tiền như vậy cho ngươi đi đọc sách, là cho ngươi về bán thịt sao? Vậy thì đọc sách làm gì cho ngươi đi bán thịt từ nhỏ là được rồi. Lão tử tốn trăm văn tiền để cho người ta đặt cho ngươi cái tên tốt như vậy.

Trần Mẫn Đạt ăn nhanh ba viên đường táo, cau mày nói: cha nha, con đã nói trước với ngài rồi ngài lại không chịu nghe. Chức quan không phải muốn làm là được, người xưa đã nói, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột sinh ra đã biết đào hang. Con chính là nhi tử nhà đồ tể, là sẽ đi bán thịt, đệ tử quan gia nhiều như vậy chúng ta làm sao có thể cùng người ta tranh nha. Vốn dĩ đầu ta không đọc được sách, văn chương cùng người ta cũng không giống nhau, thứ tự khẳng định cũng không giống nhau. Kịch không phải cũng thường xướng, quan lại quan hệ bao che cho nhau hay sao? Ngài như thế nào còn không nghĩ thông đây.

Trần thịt lợn đem dao phay chém xuống thớt: lão tử nghĩ thông mới là lạ, lão tử chỉ trông cậy vào ngươi thi cử làm quang tông diệu tổ đâu, ngươi một chút đều không chút cố gắng. Ngươi mà sinh ở tiền triều chỉ bằng ngươi là nhi tử của tên đồ tể tư cách thi đều không có đâu, hiện tại vừa kịp lúc, còn không đọc sách tốt cho ta, cả ngày đều nói những thứ vô dụng. Không bằng cả Tiểu Đào kiên định, ngươi nhìn xem tiểu cô nương dãi nắng dầm mưa, bán đồ ăn hai năm chưa thấy nàng nghỉ ngày nào mà ngươi chỉ cần có một nữa ý chí như vậy thì ngươi đã thi đậu rồi.

cha, con cảm thấy bán thịt rẩt tốt nha, mỗi ngày đều có thịt ăn ngài xem đò ăn trong thư viện nha, một mẩu thịt vụn cũng không có bằng không sao con lại có thể gầy như thế này được? Ngài nhìn thân thể này xem có chỗ nào giống với nhi tử của nhà bán thịt sao? Trần Mẫn Đạt ăn xong sáu viên đường táo, lại cầm lấy xâu quả từ tay Tiểu Đào, từ rổ tiền của lão cha lấy tiền ra đưa cho Tiểu Đào.

Tiểu Đào nghiêm túc đếm tiền phát hiện ra hắn đưa nhiều hơn ba văn tiền liền thả lại vào rổ tiền: Trần đại ca, ngươi đưa thừa rồi ta trả lại cho ngươi.

Trần Mẫn Đạt nhìn tiểu cô nương, vừa ăn vừa cười nói: mọi người đều nói gian thương, thương nhân lâu ngày cũng sẽ học gian. Tiểu Đào muội không như vậy có tiền đồ, có tiền đồ.

Tiểu Đào bị hắn nói đến cười khanh khách không ngừng: ta chỉ là một nha đầu trong thôn, có cái gì tiền đò nha, nhìn ngươi nói kìa.

Trần Mẫn Đạt một tay nâng xâu quả một tay chống vào cây cột của hàng thịt, cười hì hì nói: Tiểu Đào, muội không thể nghĩ như vậy được tục ngữ đều nói, ba trăm sáu mươi nghè nghề nào cũng có trạng nguyên. Bán đồ ăn vặt thì không thể ra cái trạng nguyên hay sao? Muội phải làm một tiểu cô nương có chí hướng a, đem đường táo cùng xâu quả bán được đến trong cung muội liền thành đường táo đại vương. Tiểu Đào ha ha cười không ngừng, ngày hôm qua vì khóc nhiều mà bây giờ giọng có chút khàn khàn bởi vậy liền ho khụ lên một cái.

Tiểu Đào có phải muội khát rồi không? Tới nhà ta uống chén nước đi. Trần Mẫn Đạt hào sảng dẫn Tiểu Đào vào trong cửa.

Tiểu Đào, ta cũng muốn mua đường táo. Phía đối diện đột nhiên truyền đến một âm thanh to lớn vang dội.

Tiểu Đào quay đầu lại liền thấy Hoắc Trầm trầm khuôn mặt đứng ở cửa, toàn thân đều mang vẻ ẩn ẩn tức giận.

Trần Mẫn Đạt thấy là Hoắc Trầm liền giơ xâu quả trong tay: Đại Trầm ca, huynh cũng về rồi nghe nói sinh ý tiệm thợ rèn không tồi đâu nha, ngày khác đánh cho ta một con dao phay tốt nha, ta muốn bán thịt.

Hoắc Trầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: ngươi chùng nào thì trở về? Đã thị cử nhân sao không ở lại chờ làm quan đi?

đêm qua ta mới ra khỏi, sau tết trung thu mới yết bảng đâu, với ta mà nói đi hay ở đều như vậy, ta khẳng định thi không đậu, làm quan cái gì nha. Về sau ta liền ở đây bán thịt, chúng ta hai nhà cả đời đều đối diện nhau nha.

Trần Mẫn Đạt vừa ăn vừa nói, đối với chuyện mình thi không đậu tựa hồ đã dự liệu trước, nói đến say sưa.

Hoắc Trầm trong lòng chửi thầm: ai cùng ngươi muốn cả đời đối diện, lăn được bao xa liền lăn đi, chạy nhanh đi nơi khác đi, đừng ở đây quấn lấy Tiểu Đào nhà hắn.

Tiểu Đao xách rổ đi đến trước mặt hấn ngọt ngào cười: Hoắc đại ca, ngươi muốn mấy cái nha?

ta muốn tất, ta mua hết Hoắc Trầm đè thấp âm thanh nói, trong lòng như đang có ngàn vạn ngọn lửa vô danh hừng hực thiêu đốt, hắn biết chính mình không nên như vậy, Tiểu Đào với mình không có quan hệ gì, bất quá chính mình nghĩ cách cho nàng đến nhà mình làm cơm buổi trưa nay.

Nhưng hắn chính là nhìn không nổi, nghe không được Tiểu Đào cùng tên kia cười cười nói nói. Tên tiểu tử thối kia, một thân thư sinh lịch sự văn nhã kia, lại còn biết làm cho Tiểu Đào cười vui vẻ như vậy, Hoắc Trầm hắn trong lòng không chịu nổi nha.

Chính mình cũng muốn đem nàng cười vui vẻ, lại luôn làm không được. Còn tên kia dù không được cử nhân thì cũng là tú tài nha, các tiểu cô nương không phải đều thích tú tài sao? Nhưng như vậy cũng không thể để hán đem Tiểu Đào cướp đi a.

Hoắc Trầm càng nghĩ càng gấp mồ hôi chảy đầy mặt, kêu Tiểu đào cùng nhau đi vào tiệm thợ rèn, mới nhỏ giọng nói: Tiểu Đào, ta buổi sáng còn chưa có ăn cơm, đồ ăn vặt của muội ta đều mau hết, muội đừng ở đây chạy tới chạy lui mệt mỏi a, đi làm cơm cho ta ăn được không?

Tiểu Đào gật gật đầu: được, ta hiện tại nấu cơm cho ngươi, nhưng không thể từ nơi này đi vào hậu viện nha, Trần đại ca cùng Trần đại thúc đều thấy ta bước vào đây nha. Như vậy đi, ta bây giờ đi ra ngoài ngươi đem cửa sau viện mở ra ta liền đi vào từ đó.

Tiểu Đào vẫn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, vừa nghe chính mình từ sáng chưa ăn gì, liền nguyện ý chạy đi làm cơm cho hắn, Hoắc Trầm lúc này trong long mới thoáng kiên định chút, cảm thấy Tiểu Đào vẫn là Tiểu Đào, không có bị tên tiểu tử kia dạy hư, lúc này mới yên tâm gật đầu, nhìn theo bóng dáng nàng chạy ra khỏi tiệm thợ rèn.

Âm thanh leng keng leng keng lại lần nữa vang lên, quán thịt đối diện cũng có khách nhân đến mua thịt, ai ai cũng vội vàng chuyện của mình không rảnh nói chuyện phiếm.

Tiểu đào ở trên phố vòng một vòng, lièn từ ngõ nhỏ đi vào hậu viện, vào trong bếp bận việc.

Rất nhanh một chén mì sợi nóng hổi liền xong. Hoắc Trầm nghe thấy mùi thơm bay ra liểnn vào phòng bếp: có món gì ăn đây a? Nhanh như vậy liền xong rồi?

Nhìn Tiểu Đào bận rộn thợ rèn ttrong lòng đặc biệt thoả mãn.

Hoắc đại ca, ngươi tới đúng lúc tới đây nếm thử thịt nấu cay. Ngươi bụng đói không thể ăn nhiều, ta chỉ thả một chút ớt vào thôi nếu ngươi cảm thấy không đủ cay lần sau có thể bỏ thêm nhiều một chút nữa. Tiểu Đào để chén lên bàn mặt đầy chờ mong nhìn hắn.

thơm quá! Khẳng định đặc biệt ngon. Hoắc Trầm gấp đến không nhịn được cầm đũa lên gắp một miếng vào miệng, nóng đến mức liên tục hà hơi.

ngươi đừng vội như vậy, nước mì rất nóng a, uống trước một chén nước đi. Tiểu Đào nhanh chóng đưa cho hắn một chén nước, đưa tới trước mặt hắn.

Tiểu Đào muội thật tốt, Hoắc Trầm đặc biêthj hưởng thụ thời gian như vậy, chỉ có hắn cùng Tiểu Đào cùng nhau ở trong phòng bếp nhà hắn. Tiểu Đào ngoan ngoãn ôn nhu lại thương hắn, làm hắn nghĩ đây là giấc mơ hắn nguyện không muốn tỉnh.

Tiểu Đào hé miệng cười cười, đem một đĩa đồ ăn sáng đẩy đến phía trước: ta dùng dưa chuột cùng củ cải trộn lên ngươi thấy ăn tốt không?

Hoắc Trầm gắp một đũa rau trộn cho nhanh vào miệng, phát hiện ra chua chua ngọt ngọt. Thật ngon miệng. Vị chua kia vừa vào đến miệng dạo qua một vòng liền biến mất, vị ngọt dọc theo yết hầu ngọt đến tận trong lòng, làm cho mây đen trong lòng tan đi hết cả người đều thoải mái.

Tiểu Đào muội đem miệng ta kén ăn rồi qua sinh thần của ta muội không đến nữa ta không phải sẽ đói chết sao?

Hoắc Trầm vừa thống khoái ăn mì vừa lầu bầu cảm khái. Tiểu Đào ngồi phía đối diện tay vân vê góc áo, suy nghĩ không biết như thế nào mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không thể nói ra thành lời e thẹn nhìn hắn vài lần, rũ mắt xuống khuôn mặt hồng hồng miệng nhỏ cười trộm.

Hoắc Trầm lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được hôm nay không giống mọi lần nha. Nhưng không giống ở đâu hắn lại không thể nghĩ ra은지은

Nhưng là, chính là không giống nhau.

Đôi mắt nàng có chút sưng giống như là đã khóc qua, nhưng khoé miệng vẫn như cũ tươi cười nhìn qua rất vui vẻ, không giống như đang có chuyện không vui. Hoắc Trầm gãi gãi đầu đoán tới đoán lui, tâm sự của tiểu cô nương hắn cũng không đoán được.

Rửa xong chén đũa, Tiểu Đào không giống như mọi lần liền vội vã rời đi cũng không có đuổi hắn đi ra cửa tiệm. Chỉ nhìn mặt hắn ôn nhu hỏi: ngươi nói, ta hôm nay cần phải bán thêm đường táo nữa hay không?

muội hỏi ta? Hoắc Trầm kinh ngạc chỉ vào mình không thể tin được một màn trước mắt này. Nghĩ đến hôm qua Tiểu Đào hấp tấp chạy vào, gọn gàn dứt khoát nói với hắn trưa nay không thể đến làm cơm cho hắn, phải về nhà làm đường táo để kịp chưa tan chợ.

Lúc ấy nàng nhưng là không có nửa ý muốn hỏi ý kiến của mình, hôm nay đây là làm sao vậy a? Thế nhưng lại hỏi ý kiến của hắn.

ta...ta cảm thấy muội vẫn là đừng đi, ngày hôm nay chạy mệt cả một ngày mệt như vậy, hôm nay liền nghỉ một lát đi. Sáng mai, ta muốn đi bái tế cha nương ta,cho nên, trong rổ của muội còn lại bao nhiêu ta mua hết muội không cần lại phải chạy đi bán nữa.

Hắn đương nhiên không muốn nàng đi hắn đặc biết muốn Tiểu Đào ở lại càng lâu càng tốt, kể cả phải từ cửa tiệm nhìn nàng trong lòng cũng thực cao hứng.

Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu: được, ta liền không đi nữa, mấy ngày này chịu không ít chiếu cố từ ngươi, nếu ngươi ngày mai muốn đi bái hai lão nhân gia, đường táo này cũng không thể thu tiền của ngươi, ta tặng cho ngươi.

Hoắc Trầm có chút ngây người, không thu tiền đường táo vậy là không tính là mua ngày mai đi viếng mộ cha nương, hắn có phải hay không nói đây là đồ nàng dâu tương lai của các ngài làm.

kia...kia cũng đúng, chính là muội không mang theo tiền về nhà vậy muội đinh nói với cha nương muội như thế nào? Nếu không thì như vậy Tiểu Đào, muội mang khối vải này về nhà đi coi như muội bán đường táo rồi mua. Hoắc Trầm lấy trên giường đất khối vải bông xinh đẹp kia, nhét vào tay Tiểu Đào. Ở trong lòng lại một lần nữa tự giơ ngón cái với chính mình.

Gần đây càng ngày hắn càng thông minh rồi, nếu không lấy được nàng dâu về không phải là muốn chết sao?

Tuy là như vậy nhanh trí nhưng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, rốt cuộc là ngày hôm qua nói nữa ngày Tiểu Đào cũng không chịu muốn, nhưng là trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Tiểu Đào cầm lấy khối vải.

Hoắc đại ca, không phải ngươi nói ai giúp ngươi làm y phục vải này liền tặng cho người đó làm tạ lễ sao, ngươi hiện tại đem vải cho ta vậy tạ lễ người ta như thế nào đây?

không có việc gì không sao...vậy ta lại đi mua một khối khác đưa họ. Chỉ cần Tiểu Đào chịu muốn, muốn hắn làm gì cũng được cái gì gọi tạ lễ với không tạ lễ hắn lấy cớ cả thôi. Tiểu Đào khuôn mặt nhỏ càng đỏ cắn môi do dự một lát, ngẩng lên dùng ánh mắt to xinh đẹp thật sâu nhìn hắn một cái, liền e thẹn cúi đầu xuống: ta nói là... nếu không ta giúp ngươi làm y phục...

Hoắc Trầm ngơ ngẩn mà đứng im tại chỗ, hoài nghi lỗ tai mình hỏng rồi xuất hiện cả lời mình muốn nghe nha. Tiểu Đào nói là muốn làm y phục cho hắn cơ đấy ừ,... trời ạ, đây là lão thiên gia mở mắt nhìn xuống, là nguyệt lão tỉnh ngủ sao?

Hoắc Trầm kích động tới nói năng lộn xộn: thật sự? Tiểu Đào muội... muội nguyện ý giúp ta làm y phục a, ta ta ta, vậy muội... a! Hắn nói không lên lời, cũng không nhịn được ý cười, khoé miệng đã muốn kéo lên tận mang tai.

Tiểu Đào mất một lượng lớn dũng khí mới dám nói ra lời như vậy, nguyên là nàng lo lắng Hoắc Trầm cho rằng nàng không biết kiềm chế, giờ phút này thấy hắn như vậy liền bỏ xuống băn khoăn trong lòng, toàn tâm toàn ý nghĩ làm tốt y phục cho hắn, cho hắn xem tay nghề của nàng. 지은

ngươi lại đây Tiểu Đào nhẹ giọng nói.

? Hoắc Trầm kinh ngạc nhìn nàng, không rõ ý tứ của nàng.

ngươi lại đây nha, ta đo kích cỡ của ngươi bằng không, làm sao may được y phục đây.

à.. Hoắc Trầm lúc này mới phản ứng lại, kinh hỷ cười đi qua, lại cảm thấy chính mình cười như vậy thật quá đáng, vội vàng khép miệng lại. Bước lớn hai bước tới trước Tiểu Đào đứng ngây người.

Tiểu Đào đem vải bố trải ra giường đất, khay kim chỉ đều đầy đủ lại lấy ra một miếng vôi nhỏ màu trắng.

Thấy Hoắc Trầm đứng im chỗ đó không nhúc nhích mà chỉ ngây ngô cười, Tiểu Đào cũng bị hắn làm cho cười, vòng ra phía sau hắn, dùng ngón cái đè lại một bên vai, duỗi tay ngang ra giữ lại ở giữa lại đổi vị trí tới chỗ khác.

Trong tay bây giờ không có thước, đây là cách mọi người ở trong nông gia thường dùng để đo, dùng chính tay mình, một gang một mà đo. Tay Tiểu Đào nhỏ vai Hoắc Trầm lại rộng đo xuống dưới thế nhưng tận bốn gang tay nữa. Nàng liền ước lượng chiều dài, ở trên miếng vải đánh dấu lại.

mở tay ra. Tiểu Đào đo tay áo liền nói hắn duỗi tay ra.

Hoắc Trầm nghe theo lời Tiểu Đào nói, ngoan ngoãn đứng ở đó làm theo, đứng đơ ra như tượng gỗ mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng giống như lửa đổ thêm dầu càng cháy càng mạnh dập thế nào cũng không tắt được.

Hôm nay hắn mặc một cái áo ngắn tay, vải rất mỏng khi TIểu Đào chạm vào vai hắn, thân thể hắn đã cứng đờ trong lòng nhảy bùm bùm không ngừng.

Theo sát, Tiểu Đào kêu hắn mở hai tay, đôi tay nhỏ bé kia như muốn mệnh hắn bắt đầu trên eo hắn di chuyển, từ bên trái vòng ra phía sau, sau đó nàng lại từ phía dưới cánh tay chui qua, đôi tay nhỏ bé kia nhẹ nhàng lướt qua bụng hắn. Hoắc Trầm cắn răng nín thở, sợ thân thể mình có gì biến hoá, làm nàng sợ. Nhưng dày vò như vậy ai chịu được đây? Cô nương ngươi thích đang ở trên người ngươi sờ tới sờ lui, nàng thập phần nghiêm túc đo kích cỡ. Hắn từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồng hồng, cần cổ duyên dáng trắng trắng, vòng eo nhỏ ngực phập phồng, hắn thu hết vào đáy mắt, trong đầu hắn liền trống rỗng rồi.지은

Tiểu Đào cũng tự khắc chế chính mình xúc động muốn chạy trốn, cùng một đại nam nhân tiếp xúc gần như vậy không phải là thói quen của nàng. Chính là trong nhà hắn kim chỉ thước đo phấn kẻ cái gì cũng đều không có nàng đành phải dùng cách này.

Đến khi đo đến chiều dài áo choàng, nàng thật sự không thể chịu được thêm, lau mồ hôi trên chóp mũi, nhẹ giọng nói: Hoắc đại ca, ngươi có áo bông dài nào cũ không? Ta đo áo cũ rồi làm đi.

Hình phạt ôn nhu này làm hắn vừa hưởng thụ vừa thống khổ a, chính là nghe ý tứ của Tiểu Đào, hắn vừa muốn theo nhưng hắn luyến tiếc nha, liền trái lương tâm nói: có một cái áo choàng cũ, nhưng mặc không thoải mái, hơn nữa gần đây hình như ta mập lên, muội hay là vẫn đo cho ta đi

à vậy thì không có biên pháp, Tiểu Đào chỉ có thể đo bằng tay cho hắn chiều dài áo choàng bông thôi. Tay nhỏ run rấy bắt đầu đo từ trên vai xuống một đường đo tới phía dưới, thời điểm đo đến eo Hoắc Trầm hít sâu một hơi dùng sức nín thở. Chính là, tay nhỏ kia lại như có như không chạm đến đùi hắn...

Tựa như có một cỗ nhiệt lưu tập trung dồn tại một chỗ, trong nháy mắt liền bùng nổ.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status