Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 5 - Chương 5

/110


Điền Đào uống xong nước, nhẹ nhàng đem chén sứ lớn đặt trên tủ chén: Cảm ơn Hoắc đại ca.

không phải cảm ơn không có gì hết, muội xem muội, cứ tạ tới tạ lui, ta cũng cảm thấy ngượng ngùng. Hoắc Trầm gãi gãi đầu, quay mặt đi đổ một chén nước.

Điền Đào không tiếp tục nhìn hắn uống nước, mà ngồi vào băng ghế nhỏ, khép chặt hai chân, vuốt nếp váy, đem tiền trong hầu bao đổ vào trên đùi, nhặt từng văn một đếm lên. Cứ mười văn để chỉnh tề thành một chồng nhỏ.

Hoắc Trầm lại uống hết một chén nước lớn, đứng dựa vào tủ chén, yên lặng mà nhìn nàng đếm tiền, cảm giác đặc biệt buồn cười.

Tiểu cô nương nghiêm túc nhập tâm đếm tiền, mỗi khi đếm được một chồng nhỏ đặt trên đùi thì khoé miệng lại hơi nhếch lên một chút, vui sướng liếc nhìn một chồng nhỏ tiền đồng, rồi lại tiếp tục đếm số tiền còn lại.

Nha! Ta hôm nay tổng cộng bán được bảy mươi sáu văn, quá tuyệt vời, thật vui a! tiểu cô nương lầm bầm lầu bầu, đem một chồng lại một chồng thả vào lại hầu bao, chỉ để lại duy nhất một chồng nhỏ chỉnh tề cẩn thận nắm trong lòng bàn tay, nâng lên trước mặt Hoắc Trầm: Hoắc đại ca, hôm nay ta bán được nhiều tiền, hôm nay trả ngươi mười văn. Như vậy ta còn thiếu ngươi ba mươi văn, nếu ngày 6 cũng tấp nập như vậy đông người mua, ta liền có thể trả mười văn. Như vậy xem ra, không cần đến mười ngày ta có thể đem năm mươi văn trả hết.

Chỉ là mười văn tiền mà thôi, Hoắc Trầm cũng ngượng ngùng duỗi tay ra nhận, chỉ đem hộp tiền tới, ý bảo nàng ném vào trong.

Ta ghét nhất đếm tiền, đếm từng chú từng chút một nhưng lại dễ sai. Tiểu Đào, muội có thể giúp ra được không? Đem hộp tiền đếm ra, đủ một xâu tiền thì dùng dây thừng buộc vào. Hoắc Trầm xoay người sang chỗ khác, từ hoả lò lấy ra một khối sắt bị nung đến đỏ bừng, để lên khối sắt to để đánh, lèn keng leng keng gõ lên.

Điền Đào nhìn hộp tiền đầy một đống lớn tiền bên trong, theo bản năng bĩu miệng nhỏ, thật làm người ta hâm mộ ghen tị, tiểu Đào hận a. Còn có người nào không thích tiền đâu? Ta thích nhất chính là làm chuyện này —đếm tiền, dù cho đếm tới tay rút gân cũng vui.

Trước kia, thời điểm trong nhà còn tốt, Điền Đào đã nhìn qua một xâu tiền, nặng trĩu một chuỗi, chỉ là không được nhìn thêm nữa. Lúc này đây, thật sự đúng là đã đủ nghiện, chồng văn thành một chồng, mười chông như vậy là một trăm văn. Mười lần một trăm văn gom lại thành một ngàn văn ( 1 lượng bạc = 1000 văn), xâu dây thừng vào thành một chuỗi. Nhìn trên bàn một đống tiền đồng, tiểu Đào thở dài. Người ta mấy ngày là có thể bán được một xâu tiền, nhưng còn mình gần một tháng may ra có thể bán được nhiều như thế. Hoắc Trầm đem lưỡi hái vừa gõ tốt xong ném vào thùng nước lớn, sau đó liền nghe được Điefn Đào thở dài một hơi như có như không, liền đi qua cười nói: Có phải hay không muội cũng thấy đếm phiền?

Không có a, đếm tiền như này làm sao mà phiền được? Hoắc đại ca, ngươi có một tay nghề thật tốt, ta nếu là nam nhân ta cũng sẽ đi học rèn sắt. Điền Đào một bên đếm tiền một bên nói.shitbâydỷtoi

Hoắc Trầm bị nàng chọc cười ha ha: muội rèn sắt? Bằng thân hình nhỏ như vậy, muội đi thử đi, đại thiết chùy của ta muội có thể làm động đậy hay không?

Điền Đào xâu xong dây thừng nhanh nhẹn buộc lại một cái nút, rồi thả vào trong hộp, liền tò mò đi đến trước thiết chùy. Nhìn nhìn thiết chùy trước mắt này đúng là có chút doạ người.

Tiểu cô nương nhỏ xinh cùng với thiết chùy tạo lên hình ảnh đối lập, Hoắc Trầm nhìn thấy thập phần thú vị, liền đi theo qua xem: tiểu Đào, muội thử xem, tới cầm thử một chút, xem có thể cầm được sao?

Điền Đào từ nhỏ đến lớn liền giống nương, thân thể mềm yếu, không có nhiều sức. Lúc trong nhà thời điểm dọn thóc phơi đều là Điền Liễu cùng cha dọn, đừng nhìn Điền Liễu so với nàng nhỏ hơn một tuổi, lực tay so với Điền Đào lớn hơn rất nhiều. Một bao tải thóc nâng lên căn bản là bất động. Giờ phút này nàng nhìn tới thiết chùy to âm thầm hít khí, trong lòng có ít nhiều có điểm không phục, nóng lòng muốn thử một chút.

Nếu ta nhấc được lên thì sao? Điền Đào nhướng mày,đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, mỉm cười nhìn qua.

Hoắc Trầm nhìn đến thần sắc sửng sốt, ngơ ngác mà đứng im một chỗ, nhất thời quên luôn việc trả lời. Điền Đào thấy hắn mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt nháy mắt bay lên hai đám mây đỏ, không đợi hắn trả lời, quay đầu, đôi tay cầm lấy đại thiết chùy cắn răng dùng sức nâng lên.

Hoắc Trầm không nghĩ tới tiểu nha đầu mềm như bông này, trên tay thế nhưng lại có chút sức lực, đại thiết chuỳ nặng mấy chục cân, thế nhưng thật sự được nàng nâng lên một chút.

a.. ai nha!! Điền Đào đột nhiên hét lên kinh hãi, rốt cuộc chịu không nổi thiết chuỳ, thân mình ngã về phía trước buông bỏ đồ trên tay.

cẩn thận. Hoắc Trầm duỗi tay đỡ lấy vững vàng cầm lấy thiết chuỳ, nhẹ nhàng để lại trên bàn rèn sắt. Điền Đào bị hoảng sợ, ngập ngừng nói: vừa mới không biết bị làm sao tự nhiên sứ lực trên tay đều không có, ta...

Nàng rũ mắt nhìn xuống tay nhỏ của minh, lại phát hiện ra, tay mình thế nhưng bị một bàn tay to bao lấy. Điền Đào đang nói thì ngừng lại, Hoắc Trầm có chút không rõ buồn bực cúi đầu xem, lúc này mới phát hiện ra thế nhưng tay mình đang càm lấy tay cô nương nhà người ta.Lòng bàn tay nóng như lò lửa, nháy mắt nóng rực lên, Hoắc Trầm vội vàng buông tay. Lúc này mới phát hiện ra hôm nay cảm xúc lúc nắm lấy thiết chuỳ không giống mọi khi,nóng nóng ấm ấm mềm như bông, hoàn toàn khác với thiết chuỳ lạnh băng cứng rắn ngày thường hắn cầm. Thực xin lỗi..... Ta không phải cố ý làm... Hoắc Trầm không biết nói gì, trừ bỏ mấy câu này rốt cuộc nói không được lời khác liền im. Điền Đào nhỏ giọng nói một câu gì đó, hắn nghe cũng không rõ, liền thấy tiểu cô nương vội lấy rổ của mình, chạy trối chết ra ngoài.

Có phải hay không đắc tội với người ta rồi? Hoắc Trầm rối rắm, buổi chiều lúc rèn sắt vẫn luôn cảm thấy thiết chuỳ cầm trong tay hôm nay có chút khác lạ.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Trầm mở cửa đón khách. Hoắc Trầm kéo bễ, nổi lửa thật lớn trong hoả lò, ném mấy khối thiết vào lò rồi đi tới hậu viện hai cái màn thầu to, đặt cạnh cửa lò nướng lên.

Trên trấn này người rất nhiều nhưng mọi người sinh hoạt đều rất tiết kiệm, phàm là việc nhà mình có thể tự tay làm thì luôn làm, rất ít khi mua đồ làm sẵn. Cho nên, trấn này tất ít người bán thức ăn, tiệm trang phục,tiệm giày linh tinh gì đó căn bản là không có. Mấy thứ này nông gia đều là tự mình làm.

Cửa hàng rèn sở dĩ sinh ý tốt là bởi vì lưỡi hái, cuốc, đồ sắt linh tinh hán tử nông gia chế tạo không ra, không có cái tay nghề kia không làm được.Đồ ăn vặt của Điền Đào có thể mang ra ngoài bân là bởi vì nhà nàng làm đồ ăn vặt ngon, xâu quả vừa xốp vừa giòn, đường táo thơm ngọt, người dân bình thường không làm được như vậy. Cũng là bởi vì nương của nàng DIệp thị khi còn nhỏ từng ở nhà giàu làm phụ bếp, mới có thể làm đồ ăn phức tạp như vậy.

Trấn trên lớn như vậy cũng chỉ có một nhà bán đậu hũ, nhưng tay nghề không tốt lắm Hoắc Trầm không thích ăn, còn không bằng hắn nướng cái màn thầu ăn thoải mái hơn.

Chính là lúc màn thầu nướng tốt rồi hắn từ chạn thức ăn, chính mình ngày hôm qua đã đem bình tương ăn sạch sẽ rồi. Thợ rèn hậm hực mà đem bình ném về tủ chém, yên lặng gặm từng miếng màn thầu khô khốc, trong lòng tính toán lát nữa đi tìm Thái bà bà giúp mình làm một bình tương. Phiền bà mỗi ngày giúp mình xào rau, vại tương này có thể ăn đến mấy ngày là tốt rồi.

Hoắc đại ca, ngươi đã dùng bữa sáng chưa?

Thanh âm ngọt ngào của tiểu cô nương truyền tới, Hoắc Trầm đang ủ rũ cụp đuôi lập tức tinh thần liền phấn trấn, ngẩng đầu lên nhìn cô nương đang mỉm cười ôn nhu, là Tiểu Đào, nhất thời kích động liền đem lời trong lòng nói ra: muội không có giận ta? Ta còn sợ hôm nay muội không có tới đây

Điền Đào chu môi lên, có chút buồn bực, người này sao lại như vậy? Chuyện xấu hổ ngày hôm qua, không phải không nên nhắc lại nữa mới đúng sao? Không phải chuyện đã qua rồi sao? Tại sao lại còn nhắc lại nữa?

Tiểu cô nương sác mặt cứng đờ, Hoắc Trầm tự biết mình nói sai rồi, nhưng chính là lời nói ra ngoài như bát nước hắt ra, muốn đem lời nói nuốt lại cũng không nuốt lại được. Hắn chỉ có thể mặt dày cười nịnh nọt.

Hoắc đại ca, kì thật ta tới mang cho ngươi bình tương, nhà chúng ta mấy năm nay cuộc sống qua ngày khó khăn, trong nhà cũng không có gì ăn ngon. Ta thấy hôm qua ngươi đã ăn hết tương, sáng nay ta cố ý lấy một bình tương tới tặng cho ngươi, đây là tương đậu nành từ tay nương ta làm, so vơi tương của nhà người khác ngon hơn một ít, ngươi nếm thử một chú đi. Còn đây là mấy vại dưa muối nhỏ, ta dùng hành hoa cùng hoa tiêu trộn lên muối tốt lắm, ngươi ăn luôn trực tiếp là được rồi. Điền Đào từ rổ lấy ra hai bình nhỏ, để lên tủ chén. Nắp bình vừa mở ra, một cỗ mùi hương mê người bay đến.

Hoắc Trầm vừa ngửi thấy mùi liền thèm, cảm thấy miệng tiết ra nước miếng, rất muốn ăn: Thơm quá, tiểu Đào muội thật khéo tay, không chỉ làm được xâu quả đường táo mà còn có thể tương đậu ngon như vậy.

Điền Đào bị hắn nói đến xì một cái cười lên: Ngươi còn chưa có ăn đâu, làm sao biết được là ngon như thế nào?

Ta vừa ngửi thấy mùi liền cảm thấy ngon rồi, Thái bà làm tương sao có mùi thơm như vậy đâu? Hoắc Trầm đúng lý hợp tình nói. Bị người khen, Điền Đào tự nhiên là vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: ngươi mau nếm thử đi, ăn vào miệng mới biết là ngon hay không. Cũng đừng kì vọng quá cao, như vậy sẽ làm ngươi thất vọng

Điền Đào ngoài miệng thì khách khí, kỳ thật trong lòng vẫn rất có tự tin, tay nghề làm cơm của nương tuyệt đối số một, xung quanh làng trên xóm dưới chỉ sợ tìm không ra người có thể so với nương tay nghề nấu cơm, Điền Đào có tài nấu nướng cũng là do một tay nương nàng truyền cho.

Giữa trưa ngày hôm qua nàng nhìn thấy Hoắc Trầm ăn tương, nàng liền có ý tưởng này, người ta đã cấp cho mình mượn năm mươi văn đã giúp nàng một việc lớn như vậy. Nàng không có biện pháp nào để hồi báo lại, nếu hắn thích ăn tương, thì làm một bình tương tới đưa cho hắn. Đã thế lại còn giúp người ta một chuyện, nàng cũng không có thiệt cái gì.

Hoắc Trầm múc ra một muỗng tương đậu cũng không bôi lên màn thầu mà trực tiếp cho vào trông miệng.

Điền Đào nghiêng nghiêng đầu nhìn, nhìn thần sắc của hắn từ giật mình kinh ngạc tới tâm hoa nộ phóng, lại thấy hắn gắp một chút dưa muối bỏ vào trong miệng, một bên nhai một bên cười.

Tiểu Đào, ăn ngon quá thật sự quá ngon, ta chưa bao giờ từng ăn qua đồ ngon như vậy.

Điền Đào vui vẻ nở nụ cười: cái này làm sao tính là đồ ăn nha? Chỉ là bình tương đậu cùng với dưa muối thôi, đáng tiếc nhà ta không có thịt, nếu làm cùng thịt thì càng ngon càng thơm hơn. Bất quá, vãn là thịt hầm ngon nhất, nương của ta làm thịt hầm đặc biệt ăn ngon. Ta dám cam đoan trên trấn của chúng ta tuyệt đối không có người nào làm ngon hơm.

thật sự a, cái kia..... Hoắc Trầm thật muốn nói: ta đây cũng muốn ăn thử.

Chính là lời này không có cách nào nói ra, cùng người ta không thân chẳng quen, người ta chỉ là cảm kích mình cho mượn tiền, người ta làm cho một bình tương đã là không tồi,hắn như thế nào có thể muốn người ta làm cho thịt hầm ăn đâu.

Chính là hắn thật sự thèm, từ đáy lòng phát thèm, nhìn Tiểu Đào liền nghĩ muốn ăn.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status