Tiểu Đào đi vào phòng thu thập đồ vật, Hoắc Trầm liền ngoan ngoãn ôm a Huyên đi theo sau chờ nàng. Diệp thị giữ bọn họ ở lại ăn cơm chiều rồi hẵng đi, Hoắc Trầm cười khan: không được, nương, mọi người ăn đi, con đã nói cùng Tiểu Đào, hôm nay nàng sẽ làm mì trường thọ cho con ăn, đã hứa từ năm trước, một năm nay con đều mong đâu.
Con rể thuần phác hàm hậu, Diệp thị tuy nghe được vài câu nguyên do cãi nhau, trong lòng lại vẫn thấy nữ nhi nhà mình chuyện bé xé ra to. Sợ nàng bởi vì chút chuyện nhỏ, làm quan hệ phu thê có ngăn cách, liền đi theo dặn dò Tiểu Đào: con đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy, Đại Trầm đối với con rất tốt, trượng phu tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không ra, con đừng không biết tốt xấu.
Tiểu Đào thu thập tốt, đeo sọt lên lưng, xách rổ của mình lên, quay ra nói: nương, người sao khuỷu tay lại quẹo ra ngoài rồi, vốn dĩ là hắn sai, nương còn đứng về phía hắn, về sau hắn càng không phân rõ phải trái trắng đen nữa.
Hoắc Trầm ôm con gái, vội vàng đuổi theo bước chân của nương tử, vừa đi vừa liên tục gật đầu: đúng vậy, Tiểu Đào nói rất đúng, là ta sai, ta lần sau sẽ chú ý, sẽ không có lần sau nữa.
Nhìn hai người song song rời đi, Diệp thị bất đắc dĩ nhìn thoáng qua trượng phu: hắc, ông nói ta có phải là lo thừa rồi không. Cái này là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận.
Điền Mãn Thương cười khẽ: bà cũng đừng suy nghĩ nhọc lòng, Tiểu Đào có phúc, mới có thể tìm được nam nhân tốt như vậy, chuyện phu thể chúng nó, để phu thê chúng nói tự giải quyết đi.
Tiểu a Huyên sắp được 1 tuổi, béo lùn chắc nịch, ôm ở trên tay đặc biệt nặng, cho nên mỗi lần Tiểu Đào mang bé ra ngoài đều để bé trong sọt địu trên lưng. Nếu ôm trên tay khẳng định đi được vài bước, Tiểu Đào người liền đổ đầy mồ hôi.
Hoắc Trầm ôm con gái bảo bối trong ngực, bước chân nhẹ nhàng đi trên đường nhỏ,ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy mấy con bướm bay tới, hai cha con sẽ chạy đi theo đuổi bắt, lại nhào lên mấy lần.
Tiểu Đào đi sau bọn họ, thỉnh thoảng lại bĩu môi, thân thể hắn sao lại có thể tốt như vậy? Ôm cục thịt nhỏ nặng như vậy lại đi đường xa, thế nhưng một chút cũng không thấy mệt!
nương, nương...nhìn, nhìn...... a Huyên túm một bông hoa dại xinh đẹp đưa tới.
Hoắc Trầm chỉ vào búi tóc nàng, nói với con gái ngoan: a Huyên, chúng ta cài hoa đẹp vào tóc của nương có được không? Chắc chắn sẽ rất đẹp.
A Huyên tựa hồ như hiểu được lời của cha nói, dùng sức gật đầu một cái: được, tốt, tốt.
Hoắc Trầm hái hoa, đưa tay muốn giúp Tiểu Đào cài trên búi tóc,lại bị Tiểu Đào đưa tay hất ra: ta không cần, chàng chơi với con đi.
Thần thái vui mừng trong mắt Hoắc Trầm nháy mắt ta đi, thì ra Tiểu Đào vẫn còn chưa có nguôi giận đâu, thật sự là một rắc rối lớn, về đến nhà vẫn còn phải tiếp tục dỗ nàng.
Tiểu Đào, nàng còn giận ta sao? Hoắc Trầm đi đến bên cạnh Tiểu Đào, cẩn thận nhìn trộm sắc mặt nàng.
Tiểu Đào lại không để ý tới hắn, căn bản là liếc một cái cũng lười, lập tức bước nhanh lên vài bước, lần này Hoắc Trầm cả người đều ủ rũ, không còn nhiệt tình bắt chuồn chuồn bươm bướm cho con gái nữa.
Nương tử tức giận thật đáng sợ, thật sự khó dỗ a!
Thành thân hai năm, hai người chưa cãi nhau lần nào, có đôi khi buổi tối hắn đòi hỏi quá đáng làm nàng mệt, Tiểu Đào cũng chỉ giận hắn nói hai câu, nhưng kia không phải là tức giận chân chính a, là làm nũng xin tha thôi, xem ra Tiểu Đào tức giận thật sự, hắn liền lao lực.
A Huyên không biết giữa cha nương có chuyện gì xảy ra, bé vẫn còn tiếp tục cùng cha chơi đùa, chính là lão cha nhà mình không phối hợp gì cả, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nương phía trước, a Huyên cũng nhìn theo qua, bé cảm thấy chắc chắn trên người nương có đồ vật chơi rất vui, bằng không cha vì sao lại nhìn chằm chằm lưng nương đâu?
Về đến nhà, Tiểu Đào rửa tay nhào bột, làm mì thịt bát bửu, Hoắc Trầm ở trong sân cùng chơi đùa với a Huyên.
Nhào xong bột, Tiểu Đào đậy nắp chậu bột lại, đặt sang một bên. Lại làm các món ăn kèm, ở trong nồi bay ra mùi thịt thơm nồng.
Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn được trước đình viện một lớn một nhỏ đang chơi đùa. A Huyên đôi mắt lớn lên rất giống Tiểu Đào, to to tròn tròn, ngập nước, cái mũi cùng miệng lại giống Hoắc Trầm, mũi cao thẳng, đường cong khóe môi cũng rõ ràng. Thời điểm hai cha con cười lên, khóe miêng đều như một khuôn đúc ra.
a Huyên mau lại đây, đi tới, đi tới, cha cho con bay cao lên trời. Hoắc Trầm ngồi xổm dưới đất, hướng về con gái vỗ tay.
A Huyên đứng cách hắn 3 thước, uốn éo thân mình không chịu đi, tiểu nha đầu thật ra là biết đi rồi, nhưng lại nhát gan, không dám đi một mình, có người nắm tay mới dám bước đi vài bước.
Mùi thịt thơm lừng bay ra, hai cha con đồng thời quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp, Hoắc Trầm cười nói: thơm quá, nương của con lại làm thịt cho chúng ta ăn rồi, đi, chúng ta đi ăn thịt, mau tới đây cha ôm đi.
Nghe được có đồ ăn ngon, a Huyên thèm thèm liếm môi, vỗ vỗ tay nhỏ, tự khuyến khích mình, bước chân nhanh đi tới chỗ cha nhào vào lồng ngực cha để cha ôm đi tìm đồ ăn ngon.
a, giỏi quá, a Huyên nhà chúng ta còn không thèm học đi liền chạy luôn sao, ha ha ha... Hoắc Trầm quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng bếp, quả nhiên thấy được nương tử đang ôn nhu mỉm cười nhìn con gái, chính là lại đụng phải ánh mắt của hắn, nụ cười liền tắt, lạnh mặt quay đầu đi.
Hoắc Trầm ảo não thở dài ngửa mặt lên trời, nương tử không vui cuộc sống trôi qua thật khó khăn!
Mì trường thọ hôm nay, Tiểu Đào đúng là dụng tâm rất nhiều, thật sự ăn rất ngon, Hoắc Trầm ăn một hơi ba chén mì lớn, vừa ăn lại vừa luôn mồm nịnh nọt khen Tiểu Đào nấu ăn ngon. Tiểu Đào cũng không cười, chỉ lấy một ít mì vào chén nhỏ cùng chút thịt vụn đút cho a Huyên ăn.
Hoắc Trầm sờ bụng tròn vo, nhìn con gái mặt mày hớn hở ăn mì nương đút: a Huyên ăn thật tốt a, đây là mì trường thọ của cha, 10 ngày nữa chúng ta lại được ăn mì trường thọ của a Huyền rồi.
Nghĩ đến sinh thần một tuổi của a Huyên hai mắt của Hoắc Trầm sáng ngời, nương tử vẫn luôn mặc kệ hắn, hắn lại không tìm được đề tài nào tốt để nói chuyện. Hiện tại hắn liền biết bản thân nên cùng Tiểu Đào nói cái gì: Tiểu Đào, lễ chọn đồ vật của a Huyên, chúng ta chuẩn bị như thế nào? nghe nói sinh thần 1 tuổi rất quan trọng, nếu ngày này không vui, năm sau sẽ có rất nhiều chuyện không thoải mái phát sinh, chúng ta nên chuẩn bị thật tốt cho a Huyên, để con gái chúng ta thật vui vui vẻ vẻ.
Tiểu Đào không dám để a Huyên ăn quá nhiều mì, chỉ cho bé ăn một sợi mì dài liền không cho ăn thêm nữa: thật sao? sinh thần không hôm nay cũng không vui đâu, một năm này cũng sẽ gặp chuyện không thoải mái sao?
Hoắc Trầm nghiêm túc gật đầu, mặt biểu tình nghiêm túc nói: đương nhiên là sự thật, đây là lúc ta còn nhỏ nãi nãi đã từng nói qua. Nói cha có một năm sinh thần không vui, thời điểm làm việc liền đập phải tay, thiếu chút nữa đem tay đập nát, may mắn lúc đó chỉ là chùy nhỏ.
Tiểu Đào đang vớt mì tay liền run lên, đũa đang gắp mì trượt xuống bồn, nàng khẩn trương nhìn bàn tay của Hoắc Trầm. Tay của hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ, một tay đang đỡ vai tiểu a Huyên, một tay khác đang nâng tay nhỏ của a Huyên để mặc bé chụp chụp trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt Tiểu Đào thay đổi, run giọng hỏi: thật sự? Chàng không gạt ta?
không có, ta sao lại có thể lấy chuyện này lừa nàng. sinh thần a Huyên nhà chúng ta, nhất định phải suy nghĩ một phen, ngày đó ngàn vạn lần không để con khóc.
Tiểu Đào thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: ừ, ta đẫ biết.
Hoắc Trầm rũ mắt cười thầm, lại sợ nương tử nhìn thấy, liền bế a Huyên lên để bé đứng trên đùi, mượn thân hình tròn vo như gạo nếp viên của con gái, ngăn lại khuôn mặt đang mừng thầm của mình.
Lần này hắn nói không sai, hắn không thẹn với lương tâm.
Cha hắn thật sự có một lần bị búa đập vào tay, năm ấy sinh thần cũng không vui vẻ, là nương hắn gây ra, cho nên sau chuyện kia, nãi nãi luôn luôn chửi, nói bởi vì bà nên cha hắn mới bị thương tay.
Thật ra lão cha hắn đã nói qua, ông lần đó là tay ra mồ hôi quá nhiều lại chưa kịp lau, chùy lại nặng, liền tuột ra.
Quả nhiên Tiểu Đào thương hắn a, lo lắng cho hắn xảy ra chuyện. Sau khi hắn nói xong, liền chưa lại để mặt lạnh nhìn hắn nữa, hai người nói chuyện sinh thần của a Huyên, lại bồi con gái trên giường đất chơi đùa.
Ánh nến mờ nhạt lay động, một nhà ba người ngồi trên giường đất, ngồi chơi. Hoắc Trầm quay mặt nằm nghiêng, Tiểu Đào lại lấy chổi lông gà lấy ra một cái lông gà đưa cho a Huyên để bé đi chọc vào cổ cha để cho hắn ngứa.
Tiểu nha đầu vậy mà lại hiểu cười hắc hắc bò qua, dùng lông gà chà vào mặt cha, sau đó liền cười lớn bò về phía nương. Hoắc Trầm làm bộ muốn đi qua bắt bé, làm mặt quỷ đuổi theo: a Huyên, có phải con chọc cha ngứa đúng không, có phải con không? Cha cũng muốn làm con ngứa a.
A Huyên linh hoạt từ dưới cánh tay chui qua, ghé vào lưng của nương, ôm cổ hướng cha cười, cười tới mức nước miếng cũng chảy xuống dưới.
Tiểu Đào mở tay ra che chở a Huyên, thời điểm Hoắc Trầm nhào sang bên trái, nàng lại nghiêng người sang trái ngăn hắn lại. Hắn lại nhào qua bên phải, Tiểu Đào lại chuyển hướng, để a Huyên chạy vào góc tường trốn đi.
Thời điểm Tiểu Đào ngăn hắn lại, Hoắc Trầm liền nhân cơ hội đem nàng ôm vào ngực cọ cọ, muốn dùng da mặt dày ở trên mặt nàng hôn một cái, trong miệng lại nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: không cho ta bắt được a Huyên, phải để cho ta hôn một cái.
Sau khi hôn xong, a Huyên liền dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn hắn sau đó tay béo giữ lấy mặt của nương, lại vươn người lên chu môi ra hôn bẹp lên má nương một cái: nương, con...
con nói cái gì? Nương của con? không đúng, nương của con là của cha, con cũng là của cha. Hoắc Trầm bắt lấy a Huyên, ôm vào ngực hôn lên khuôn mặt bụ bẫm kia: để cha hôn một cái, liền tha cho tội làm chuyện xấu vừa rồi.
Con rể thuần phác hàm hậu, Diệp thị tuy nghe được vài câu nguyên do cãi nhau, trong lòng lại vẫn thấy nữ nhi nhà mình chuyện bé xé ra to. Sợ nàng bởi vì chút chuyện nhỏ, làm quan hệ phu thê có ngăn cách, liền đi theo dặn dò Tiểu Đào: con đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy, Đại Trầm đối với con rất tốt, trượng phu tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không ra, con đừng không biết tốt xấu.
Tiểu Đào thu thập tốt, đeo sọt lên lưng, xách rổ của mình lên, quay ra nói: nương, người sao khuỷu tay lại quẹo ra ngoài rồi, vốn dĩ là hắn sai, nương còn đứng về phía hắn, về sau hắn càng không phân rõ phải trái trắng đen nữa.
Hoắc Trầm ôm con gái, vội vàng đuổi theo bước chân của nương tử, vừa đi vừa liên tục gật đầu: đúng vậy, Tiểu Đào nói rất đúng, là ta sai, ta lần sau sẽ chú ý, sẽ không có lần sau nữa.
Nhìn hai người song song rời đi, Diệp thị bất đắc dĩ nhìn thoáng qua trượng phu: hắc, ông nói ta có phải là lo thừa rồi không. Cái này là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận.
Điền Mãn Thương cười khẽ: bà cũng đừng suy nghĩ nhọc lòng, Tiểu Đào có phúc, mới có thể tìm được nam nhân tốt như vậy, chuyện phu thể chúng nó, để phu thê chúng nói tự giải quyết đi.
Tiểu a Huyên sắp được 1 tuổi, béo lùn chắc nịch, ôm ở trên tay đặc biệt nặng, cho nên mỗi lần Tiểu Đào mang bé ra ngoài đều để bé trong sọt địu trên lưng. Nếu ôm trên tay khẳng định đi được vài bước, Tiểu Đào người liền đổ đầy mồ hôi.
Hoắc Trầm ôm con gái bảo bối trong ngực, bước chân nhẹ nhàng đi trên đường nhỏ,ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy mấy con bướm bay tới, hai cha con sẽ chạy đi theo đuổi bắt, lại nhào lên mấy lần.
Tiểu Đào đi sau bọn họ, thỉnh thoảng lại bĩu môi, thân thể hắn sao lại có thể tốt như vậy? Ôm cục thịt nhỏ nặng như vậy lại đi đường xa, thế nhưng một chút cũng không thấy mệt!
nương, nương...nhìn, nhìn...... a Huyên túm một bông hoa dại xinh đẹp đưa tới.
Hoắc Trầm chỉ vào búi tóc nàng, nói với con gái ngoan: a Huyên, chúng ta cài hoa đẹp vào tóc của nương có được không? Chắc chắn sẽ rất đẹp.
A Huyên tựa hồ như hiểu được lời của cha nói, dùng sức gật đầu một cái: được, tốt, tốt.
Hoắc Trầm hái hoa, đưa tay muốn giúp Tiểu Đào cài trên búi tóc,lại bị Tiểu Đào đưa tay hất ra: ta không cần, chàng chơi với con đi.
Thần thái vui mừng trong mắt Hoắc Trầm nháy mắt ta đi, thì ra Tiểu Đào vẫn còn chưa có nguôi giận đâu, thật sự là một rắc rối lớn, về đến nhà vẫn còn phải tiếp tục dỗ nàng.
Tiểu Đào, nàng còn giận ta sao? Hoắc Trầm đi đến bên cạnh Tiểu Đào, cẩn thận nhìn trộm sắc mặt nàng.
Tiểu Đào lại không để ý tới hắn, căn bản là liếc một cái cũng lười, lập tức bước nhanh lên vài bước, lần này Hoắc Trầm cả người đều ủ rũ, không còn nhiệt tình bắt chuồn chuồn bươm bướm cho con gái nữa.
Nương tử tức giận thật đáng sợ, thật sự khó dỗ a!
Thành thân hai năm, hai người chưa cãi nhau lần nào, có đôi khi buổi tối hắn đòi hỏi quá đáng làm nàng mệt, Tiểu Đào cũng chỉ giận hắn nói hai câu, nhưng kia không phải là tức giận chân chính a, là làm nũng xin tha thôi, xem ra Tiểu Đào tức giận thật sự, hắn liền lao lực.
A Huyên không biết giữa cha nương có chuyện gì xảy ra, bé vẫn còn tiếp tục cùng cha chơi đùa, chính là lão cha nhà mình không phối hợp gì cả, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của nương phía trước, a Huyên cũng nhìn theo qua, bé cảm thấy chắc chắn trên người nương có đồ vật chơi rất vui, bằng không cha vì sao lại nhìn chằm chằm lưng nương đâu?
Về đến nhà, Tiểu Đào rửa tay nhào bột, làm mì thịt bát bửu, Hoắc Trầm ở trong sân cùng chơi đùa với a Huyên.
Nhào xong bột, Tiểu Đào đậy nắp chậu bột lại, đặt sang một bên. Lại làm các món ăn kèm, ở trong nồi bay ra mùi thịt thơm nồng.
Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn được trước đình viện một lớn một nhỏ đang chơi đùa. A Huyên đôi mắt lớn lên rất giống Tiểu Đào, to to tròn tròn, ngập nước, cái mũi cùng miệng lại giống Hoắc Trầm, mũi cao thẳng, đường cong khóe môi cũng rõ ràng. Thời điểm hai cha con cười lên, khóe miêng đều như một khuôn đúc ra.
a Huyên mau lại đây, đi tới, đi tới, cha cho con bay cao lên trời. Hoắc Trầm ngồi xổm dưới đất, hướng về con gái vỗ tay.
A Huyên đứng cách hắn 3 thước, uốn éo thân mình không chịu đi, tiểu nha đầu thật ra là biết đi rồi, nhưng lại nhát gan, không dám đi một mình, có người nắm tay mới dám bước đi vài bước.
Mùi thịt thơm lừng bay ra, hai cha con đồng thời quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp, Hoắc Trầm cười nói: thơm quá, nương của con lại làm thịt cho chúng ta ăn rồi, đi, chúng ta đi ăn thịt, mau tới đây cha ôm đi.
Nghe được có đồ ăn ngon, a Huyên thèm thèm liếm môi, vỗ vỗ tay nhỏ, tự khuyến khích mình, bước chân nhanh đi tới chỗ cha nhào vào lồng ngực cha để cha ôm đi tìm đồ ăn ngon.
a, giỏi quá, a Huyên nhà chúng ta còn không thèm học đi liền chạy luôn sao, ha ha ha... Hoắc Trầm quay đầu nhìn về phía cửa sổ phòng bếp, quả nhiên thấy được nương tử đang ôn nhu mỉm cười nhìn con gái, chính là lại đụng phải ánh mắt của hắn, nụ cười liền tắt, lạnh mặt quay đầu đi.
Hoắc Trầm ảo não thở dài ngửa mặt lên trời, nương tử không vui cuộc sống trôi qua thật khó khăn!
Mì trường thọ hôm nay, Tiểu Đào đúng là dụng tâm rất nhiều, thật sự ăn rất ngon, Hoắc Trầm ăn một hơi ba chén mì lớn, vừa ăn lại vừa luôn mồm nịnh nọt khen Tiểu Đào nấu ăn ngon. Tiểu Đào cũng không cười, chỉ lấy một ít mì vào chén nhỏ cùng chút thịt vụn đút cho a Huyên ăn.
Hoắc Trầm sờ bụng tròn vo, nhìn con gái mặt mày hớn hở ăn mì nương đút: a Huyên ăn thật tốt a, đây là mì trường thọ của cha, 10 ngày nữa chúng ta lại được ăn mì trường thọ của a Huyền rồi.
Nghĩ đến sinh thần một tuổi của a Huyên hai mắt của Hoắc Trầm sáng ngời, nương tử vẫn luôn mặc kệ hắn, hắn lại không tìm được đề tài nào tốt để nói chuyện. Hiện tại hắn liền biết bản thân nên cùng Tiểu Đào nói cái gì: Tiểu Đào, lễ chọn đồ vật của a Huyên, chúng ta chuẩn bị như thế nào? nghe nói sinh thần 1 tuổi rất quan trọng, nếu ngày này không vui, năm sau sẽ có rất nhiều chuyện không thoải mái phát sinh, chúng ta nên chuẩn bị thật tốt cho a Huyên, để con gái chúng ta thật vui vui vẻ vẻ.
Tiểu Đào không dám để a Huyên ăn quá nhiều mì, chỉ cho bé ăn một sợi mì dài liền không cho ăn thêm nữa: thật sao? sinh thần không hôm nay cũng không vui đâu, một năm này cũng sẽ gặp chuyện không thoải mái sao?
Hoắc Trầm nghiêm túc gật đầu, mặt biểu tình nghiêm túc nói: đương nhiên là sự thật, đây là lúc ta còn nhỏ nãi nãi đã từng nói qua. Nói cha có một năm sinh thần không vui, thời điểm làm việc liền đập phải tay, thiếu chút nữa đem tay đập nát, may mắn lúc đó chỉ là chùy nhỏ.
Tiểu Đào đang vớt mì tay liền run lên, đũa đang gắp mì trượt xuống bồn, nàng khẩn trương nhìn bàn tay của Hoắc Trầm. Tay của hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, rắn chắc mạnh mẽ, một tay đang đỡ vai tiểu a Huyên, một tay khác đang nâng tay nhỏ của a Huyên để mặc bé chụp chụp trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt Tiểu Đào thay đổi, run giọng hỏi: thật sự? Chàng không gạt ta?
không có, ta sao lại có thể lấy chuyện này lừa nàng. sinh thần a Huyên nhà chúng ta, nhất định phải suy nghĩ một phen, ngày đó ngàn vạn lần không để con khóc.
Tiểu Đào thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu: ừ, ta đẫ biết.
Hoắc Trầm rũ mắt cười thầm, lại sợ nương tử nhìn thấy, liền bế a Huyên lên để bé đứng trên đùi, mượn thân hình tròn vo như gạo nếp viên của con gái, ngăn lại khuôn mặt đang mừng thầm của mình.
Lần này hắn nói không sai, hắn không thẹn với lương tâm.
Cha hắn thật sự có một lần bị búa đập vào tay, năm ấy sinh thần cũng không vui vẻ, là nương hắn gây ra, cho nên sau chuyện kia, nãi nãi luôn luôn chửi, nói bởi vì bà nên cha hắn mới bị thương tay.
Thật ra lão cha hắn đã nói qua, ông lần đó là tay ra mồ hôi quá nhiều lại chưa kịp lau, chùy lại nặng, liền tuột ra.
Quả nhiên Tiểu Đào thương hắn a, lo lắng cho hắn xảy ra chuyện. Sau khi hắn nói xong, liền chưa lại để mặt lạnh nhìn hắn nữa, hai người nói chuyện sinh thần của a Huyên, lại bồi con gái trên giường đất chơi đùa.
Ánh nến mờ nhạt lay động, một nhà ba người ngồi trên giường đất, ngồi chơi. Hoắc Trầm quay mặt nằm nghiêng, Tiểu Đào lại lấy chổi lông gà lấy ra một cái lông gà đưa cho a Huyên để bé đi chọc vào cổ cha để cho hắn ngứa.
Tiểu nha đầu vậy mà lại hiểu cười hắc hắc bò qua, dùng lông gà chà vào mặt cha, sau đó liền cười lớn bò về phía nương. Hoắc Trầm làm bộ muốn đi qua bắt bé, làm mặt quỷ đuổi theo: a Huyên, có phải con chọc cha ngứa đúng không, có phải con không? Cha cũng muốn làm con ngứa a.
A Huyên linh hoạt từ dưới cánh tay chui qua, ghé vào lưng của nương, ôm cổ hướng cha cười, cười tới mức nước miếng cũng chảy xuống dưới.
Tiểu Đào mở tay ra che chở a Huyên, thời điểm Hoắc Trầm nhào sang bên trái, nàng lại nghiêng người sang trái ngăn hắn lại. Hắn lại nhào qua bên phải, Tiểu Đào lại chuyển hướng, để a Huyên chạy vào góc tường trốn đi.
Thời điểm Tiểu Đào ngăn hắn lại, Hoắc Trầm liền nhân cơ hội đem nàng ôm vào ngực cọ cọ, muốn dùng da mặt dày ở trên mặt nàng hôn một cái, trong miệng lại nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: không cho ta bắt được a Huyên, phải để cho ta hôn một cái.
Sau khi hôn xong, a Huyên liền dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn hắn sau đó tay béo giữ lấy mặt của nương, lại vươn người lên chu môi ra hôn bẹp lên má nương một cái: nương, con...
con nói cái gì? Nương của con? không đúng, nương của con là của cha, con cũng là của cha. Hoắc Trầm bắt lấy a Huyên, ôm vào ngực hôn lên khuôn mặt bụ bẫm kia: để cha hôn một cái, liền tha cho tội làm chuyện xấu vừa rồi.
/110
|