Tiểu Đào lần đầu tiên bị người khác coi là Hoắc phu nhân, nhất thời không phản ứng kịp, nhìn trượng phu cùng con gái bên cạnh, nàng mới đột nhiên lấy lại tinh thần nói: ta....ngài gọi ta là Tiểu Đào đi, người ở chỗ chúng ta đều gọi ta như vậy.
Cố thừa trăn cười: ta biết người ở trong thôn chất phác, đều là trực tiếp gọi tên, ở quê chúng ta cũng như vậy. Nhưng là, ở trong vương phủ thì không như vậy, ta gọi ngươi là Hoắc phu nhân sau này sẽ càng có nhiều người gọi như vậy, sẽ thành quen.
Nhân gia không chịu gọi tên mình, Tiểu Đào cũng ngại ép người, chỉ có thể nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Đêm hôm đó, Triệu vương mở tiệc làm lễ tẩy trần cho Hoắc Trầm(rửa sạch bụi bặm; dùng để nói việc thiết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về)
Lại không bao gồm có Tiểu Đào cùng a Huyên trong đó, Cố trưởng sử phu nhân mời các nàng tới nhà, Tưởng thị mang theo ba nữ nhi làm lễ tẩy trần cho hai người.
đa tạ Cố phu nhân. Tiểu Đào cậu nệ, nỗ lực học bộ dáng xưng hô của người trong thành, để không thất lễ.
Tưởng thị hòa khí cười cười: muội đừng quá khách khí, nam nhân nhà ta có 10 người huynh đệ, hắn đứng hàng thứ ba, Thừa Nam là nhỏ nhất. Muội gọi ta là tam tẩu đi, đây là ba đứa con gái của ta, Hiểu Tình, Hiểu Vân, Hiểu Tuyết.
Tiểu Đào mỉm cười gật đầu, cũng học theo Tưởng thị giới thiệu: ta là Điền Đào, người trong thôn gọi ta là Tiểu Đào, nữ nhi nhà ta gọi là a Huyên.
Tưởng thị gắp một khối thịt gà tẩm mật, đặt trong đĩa trước mặt a Huyên: a Huyên, nếm thử xem thịt gà này có ngon không, rất mềm, lại dễ tiêu hóa, Tiểu Đào, muội cũng ăn đi đừng khách khí.
Tiểu Đào sửng sốt, mắt to ngập nước chớp chớp nhìn về phía Tưởng thị, muốn nói lại thôi. Tưởng thị cũng cảm nhận được nàng có chuyện muốn nói, liền cười hỏi: Tiểu Đào, muội đừng thấy ta khác biệt, quê của ta ở Phủ Bảo Định, chúng ta cũng coi như nửa đồng hương, có chuyện gì nói thẳng đi.
Trong lòng Tiểu Đào cũng thấy có hảo cảm với tẩu tử này, hào phóng ôn hòa lại thân thiết. Cố thừa trăn tuy ôn hòa nhưng vẫn làm người ta có cảm giác xa cách.
tam tẩu, hôm nay Cố đại nhân gọi ta là Hoắc phu nhân, ta nói với ngài gọi ta là Tiểu Đào là được, ngài ấy liền không đồng ý, tẩu cùng ngài ấy không giống nhau, tẩu đã gọi ta là Tiểu Đào.
Tưởng thị nhìn tiểu nương tử đơn thuần trước mặt, tâm sự gì trong lòng cũng đều hiện trên mặt, liền cười: có phải gọi muội là Tiểu Đào muội liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, giống như đang ở quê? Ta nói với muội, ta nhũ danh ở nhà gọi là Nữu Nữu ( bé gái sơ sinh) nếu ai gọi ta bằng nhũ danh này ta liền cảm thấy đặc biệt thân thiết. Nhưng ở trong vương phủ, thật sự không ai gọi ta như vậy, cha đứa nhỏ nhà ta lại càng không thể gọi muội là Tiểu Đào được. hắn cùng với nam nhân nhà muội xưng huynh gọi đệ, nhưng lớn hơn muội hơn 10 tuổi, nếu gọi muội thân thiết như vậy, chẳng phải là thành đại bá đùa giỡn đệ muội sao?
Tiểu Đào nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý. Rốt cuộc đây là nơi xa lạ, không giống với Đại Doanh trấn, nếu nơi này nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng cười hì hì gọi Tiểu Đào, có khả năng nàng cũng không thể tiếp thu được.
Ba nữ nhi của Cố gia, lớn nhất 12 tuổi, đứng thứ hai 7 tuổi, nhỏ nhất là Hiểu Tuyết cũng chỉ có 4 tuổi, lớn hơn a Huyên 1 tuổi.
A Huyên cuối cùng cũng tìm được bạn cùng tuổi chơi cùng, rất vui vẻ, ăn cơm xong cũng không muốn đi, còn muốn đi vào phòng của người ta chơi, Tiểu Đào sợ quấy rầy nhiều không thích hợp, liền dỗ a Huyên đi về tiểu viện nhà mình.
Về đến viện, sắc trời cũng đã tối lại, Hoắc Trầm còn chưa có về, Tiểu Đào châm nến lên, vào bếp đun một nồi nước ấm, tắm rửa cho a Huyên, sau đó bế bé lên giường lớn chơi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối lại, Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng đỡ Hoắc Trầm trở lại. Vừa mới vào cửa, Tiểu Đào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vội vàng tới đón, đưa tay muốn đỡ trượng phu ngồi xuống.
Cố Thừa Nam cũng có chút không vững, nhưng vẫn còn không phải quá say hướng về Tiểu Đào xua tay: tẩu tử, tẩu mau tránh ra đi, hai người bọn họ đều say, tẩu đỡ không được.
Hắn lại dùng sức túm lấy Hoắc Trầm, lôi kéo Hoàng Bằng, đi đến mép giường, dìu hắn ngồi xuống. Hoắc Trầm vừa nhìn thấy nương tử liền tỉnh táo hơn một chút, nhưng hai mí mắt lại díu lại, nằm trên giường liền ngủ luôn.
Hoàng Bằng giơ tay khoa tay múa chân lung tung: Hoắc đại ca, chúng ta tiếp tục,lại tới ba lượt...
Cố Thừa Nam giữ tay hắn lại, đem người túm lên: lại tới ba lượt cái gì? Nhìn ngươi xem, đây không phải ở nhà ngươi, chúng ta đi nhanh đi.
Hoàng Bằng bị hắn túm đi ra ngoài, lại vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu nhìn về phía giường Hoắc Trầm: ta không đi,....không đi, ta không say, ta đã tới vương phủ mấy lần rồi, cũng không thấy được Vương gia, hôm nay lại nhờ ánh sáng của Hoắc đại ca, được cùng Vương gia uống rượu, ta không đi, ta muốn được uống nữa.
Cố Thừa Nam bị hắn nói vui vẻ, lại dặn dò Tiểu Đào, để nàng đóng cửa, lại kéo Hoàng Bằng rời đi: đi nhanh đi, nơi này không có rượu, ta mang ngươi đi đến chỗ có rượu.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, a Huyên đều phải chơi với cha một lát, nhưng là hôm nay cha về lại không chơi với bé, ngã xuống ngủ khò khò rồi, tiểu nha đầu không vui, bò lên ngồi lên người lão cha nhà mình, dùng tay nhỏ túm lấy áo cha: giá, giá, cưỡi ngựa lớn.
a Huyên mau xuống đi, cha uống say, không thể cưỡi ngựa, có biết không?
Tiểu Đào giúp Hoắc Trầm cởi giày, lại nâng đôi chân dài ngoằng kia lên giường, để a Huyên ngồi ngoan một bên, nàng múc nước ấm, giúp trượng phu rửa mặt rửa chân.
nương, cha bệnh? a Huyên chưa thấy cha uống say bao giờ,còn không hiểu uống say là gì, cho rằng cha bị bệnh.
Tiểu Đào dùng nước ấm giặt khăn, nhẹ nhàng giúp Hoắc Trầm lau mặt: ừ, cha mệt, a Huyên ngoan, không quấy cha được không, tự mình vào chăn ngủ ngoan, được không?
được! a Huyên ngoan ngoãn đồng ý, tự mình bò vào chăn nhỏ, nhắm chặt hai mắt, im lặng đi ngủ.
Tiểu Đào giúp Hoắc Trầm rửa tay rửa chân cũng không tốn bao nhiêu sức lực, giúp hắn cởi quần áo, lại làm nàng thở hồng hộc. rốt cuộc thu thập tốt, thời điểm nằm xuống giường a Huyên đã ngủ rồi, Tiểu Đào nghe thấy bé nói mơ tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Đào mỉm cười giúp con gái vén lại góc chăn, hôm nay cùng tiểu tỷ tỷ Cố Hiểu Tuyết chơi, bé chơi rất vui, lại không muốn về. Vương phủ ban đêm thật yên tĩnh, gió thổi mang mùi hoa thơm vào phòng, nhàn nhạt, ngọt ngào. Đêm nay, Tiểu Đào cho rằng mình sẽ giống như lần đó tới Hoàng phủ, một đêm không ngủ, nhưng giữa tiếng hít thở của trượng phu cùng con gái rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Trầm vừa mở mắt, liền thấy con gái đang ngồi bên người, tay béo đang sờ sờ lên trán hắn. Thấy hắn mở mắt, a Huyên kinh hỷ nói: cha, còn bệnh không?
Tiểu Đào đang đứng cạnh tủ sắp xếp lại đồ, thấy hắn tỉnh, liền đi đến mép giường ngồi xuống: tối hôm qua chàng uống say, a Huyên không hiểu chuyện như thế nào, ta liền nói với con là chàng bị bệnh, để con không quấy chàng. Hôm nay sáng sớm tỉnh lại đã để tay lên trán chàng rồi, muốn sờ xem có nóng hay không,xem có phải hết bệnh rồi không.
Hoắc Trầm khó nén lại vui mừng, kéo a Huyên qua để tay béo của bé lên tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, thật sự là áo bông tri kỷ làm người thương. Tháng trước Tiểu Đào bị nhiễm phong hàn, lúc ấy hắn dùng tay vuốt trán Tiểu Đào, nhìn xem có nóng không, a Huyên có lẽ học theo, mà bây giờ còn biết đau cha nha, quan tâm hắn có phải hết bệnh không.
Trong lòng Hoắc Trầm vui mừng, ngồi dậy, lại thấy đầu có chút choáng, đưa tay đỡ trán. Tiểu Đào vội hỏi: chàng không sao chứ, vẫn còn choáng sao?
Hoắc Trầm vặn vẹo cổ, nói: không có việc gì, vừa rồi là ngồi dậy nhanh quá.
Tiểu Đào lúc này mới yên tâm, đi vào phòng bếp đi làm đồ ăn, để hắn đi rửa mặt, sắc trời đã không còn sớm nữa.
ngày hôm qua, Cố phu nhân mời ta cùng a Huyên đi qua ăn cơm, tam tẩu là người tốt, không giống với phu nhân nhà quan. Còn có là đồng hương của chúng ta. Tẩu nói, nếu chúng ta có thể tự mình nấu cơm, thì có thể tùy ý sử dụng phòng bếp trong viện, nếu không muốn làm, cũng có thể đi đến phòng bếp của vương phủ lấy đồ ăn. Mấy viện gần đây đều là khách ở trong phủ, sư gia gì đó, không giống như nơi ở của những nha hoàn bà tử linh tinh gì đó, không phải là hạ nhân.
Tiểu Đào vừa bày biện chén đũa, vừa cùng trượng phu nói.
Thấy nương tử tâm tình không tồi, Hoắc Trầm cũng yên tâm hơn, cười: ta còn nghĩ nàng sẽ không thích nơi này, hiện tại xem ra, bản lĩnh của Tiểu Đào nhà ta rất lớn nha, thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, rất tốt.
Mặt Tiểu Đào đỏ lên: chàng đừng cười ta, ta mới không có thích ở đây đâu, nhưng là nếu tới rồi cũng không có khả năng đi được luôn, vẫn phải chờ chàng làm việc cho Vương gia xong đã. Chàng chuyên tâm làm đi, ta cùng a Huyên sẽ ngốc ở đây, sẽ không đi ra ngoài gây chuyện thị phi.
Hoắc Trầm đương nhiên hiểu nương tử nhà mình tính tình như thế nào, không sợ nàng cùng người khác có mâu thuẫn, chỉ sợ nàng bị người khác bắt nạt cũng không nói, nghẹn ở trong lòng, cả ngày buồn buồn.
Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm đến chỗ Cố trưởng sử hỏi xem chút chuyện, Vương gia đối đãi một hán tử nhà nông tốt như vậy, lại còn tự mình mời tiệc, còn liền tiếp kính rượu, vinh sủng như vậy, làm hắn cảm động tới cực điểm.
Tiểu Đào đưa hắn tới cửa viện, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo hắn: chàng có thể nói với Cố đại nhân, chúng ta không cần hai nha hoàn kia có được không? Chúng ta một nhà ba người ở rất tốt, không có vấn đề, không cần có người ngoài tới.
Hoắc Trầm gật đầu: thật ra đây là lòng tốt của Vương gia, an bài hai hạ nhân hầu hạ, nhưng chúng ta là nông dân quê mùa, không cần người tới hầu hạ. Ta cũng cảm thấy, hai người ngoài tới rất kì cục, vậy chúng ta dứt khoát từ chối đi.
Tiểu Đào từ tối hôm qua đã rối rắm chuyện hai cái nha hoàn này rồi, bây giờ được trượng phu đáp ứng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Lúc này mới ngọt ngào cười, buông tay áo hắn ra: vậy chàng mau đi đi, giữa trưa trở lại sớm chút ăn cơm, đừng ở bên ngoài uống rượu.
được! Hoắc Trầm ngoan ngoãn đồng ý, theo đường đi ngày hôm qua đã đi, đi tìm Cố trưởng sử.
Gà viên mật ong
Cố thừa trăn cười: ta biết người ở trong thôn chất phác, đều là trực tiếp gọi tên, ở quê chúng ta cũng như vậy. Nhưng là, ở trong vương phủ thì không như vậy, ta gọi ngươi là Hoắc phu nhân sau này sẽ càng có nhiều người gọi như vậy, sẽ thành quen.
Nhân gia không chịu gọi tên mình, Tiểu Đào cũng ngại ép người, chỉ có thể nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Đêm hôm đó, Triệu vương mở tiệc làm lễ tẩy trần cho Hoắc Trầm(rửa sạch bụi bặm; dùng để nói việc thiết tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về)
Lại không bao gồm có Tiểu Đào cùng a Huyên trong đó, Cố trưởng sử phu nhân mời các nàng tới nhà, Tưởng thị mang theo ba nữ nhi làm lễ tẩy trần cho hai người.
đa tạ Cố phu nhân. Tiểu Đào cậu nệ, nỗ lực học bộ dáng xưng hô của người trong thành, để không thất lễ.
Tưởng thị hòa khí cười cười: muội đừng quá khách khí, nam nhân nhà ta có 10 người huynh đệ, hắn đứng hàng thứ ba, Thừa Nam là nhỏ nhất. Muội gọi ta là tam tẩu đi, đây là ba đứa con gái của ta, Hiểu Tình, Hiểu Vân, Hiểu Tuyết.
Tiểu Đào mỉm cười gật đầu, cũng học theo Tưởng thị giới thiệu: ta là Điền Đào, người trong thôn gọi ta là Tiểu Đào, nữ nhi nhà ta gọi là a Huyên.
Tưởng thị gắp một khối thịt gà tẩm mật, đặt trong đĩa trước mặt a Huyên: a Huyên, nếm thử xem thịt gà này có ngon không, rất mềm, lại dễ tiêu hóa, Tiểu Đào, muội cũng ăn đi đừng khách khí.
Tiểu Đào sửng sốt, mắt to ngập nước chớp chớp nhìn về phía Tưởng thị, muốn nói lại thôi. Tưởng thị cũng cảm nhận được nàng có chuyện muốn nói, liền cười hỏi: Tiểu Đào, muội đừng thấy ta khác biệt, quê của ta ở Phủ Bảo Định, chúng ta cũng coi như nửa đồng hương, có chuyện gì nói thẳng đi.
Trong lòng Tiểu Đào cũng thấy có hảo cảm với tẩu tử này, hào phóng ôn hòa lại thân thiết. Cố thừa trăn tuy ôn hòa nhưng vẫn làm người ta có cảm giác xa cách.
tam tẩu, hôm nay Cố đại nhân gọi ta là Hoắc phu nhân, ta nói với ngài gọi ta là Tiểu Đào là được, ngài ấy liền không đồng ý, tẩu cùng ngài ấy không giống nhau, tẩu đã gọi ta là Tiểu Đào.
Tưởng thị nhìn tiểu nương tử đơn thuần trước mặt, tâm sự gì trong lòng cũng đều hiện trên mặt, liền cười: có phải gọi muội là Tiểu Đào muội liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, giống như đang ở quê? Ta nói với muội, ta nhũ danh ở nhà gọi là Nữu Nữu ( bé gái sơ sinh) nếu ai gọi ta bằng nhũ danh này ta liền cảm thấy đặc biệt thân thiết. Nhưng ở trong vương phủ, thật sự không ai gọi ta như vậy, cha đứa nhỏ nhà ta lại càng không thể gọi muội là Tiểu Đào được. hắn cùng với nam nhân nhà muội xưng huynh gọi đệ, nhưng lớn hơn muội hơn 10 tuổi, nếu gọi muội thân thiết như vậy, chẳng phải là thành đại bá đùa giỡn đệ muội sao?
Tiểu Đào nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý. Rốt cuộc đây là nơi xa lạ, không giống với Đại Doanh trấn, nếu nơi này nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng cười hì hì gọi Tiểu Đào, có khả năng nàng cũng không thể tiếp thu được.
Ba nữ nhi của Cố gia, lớn nhất 12 tuổi, đứng thứ hai 7 tuổi, nhỏ nhất là Hiểu Tuyết cũng chỉ có 4 tuổi, lớn hơn a Huyên 1 tuổi.
A Huyên cuối cùng cũng tìm được bạn cùng tuổi chơi cùng, rất vui vẻ, ăn cơm xong cũng không muốn đi, còn muốn đi vào phòng của người ta chơi, Tiểu Đào sợ quấy rầy nhiều không thích hợp, liền dỗ a Huyên đi về tiểu viện nhà mình.
Về đến viện, sắc trời cũng đã tối lại, Hoắc Trầm còn chưa có về, Tiểu Đào châm nến lên, vào bếp đun một nồi nước ấm, tắm rửa cho a Huyên, sau đó bế bé lên giường lớn chơi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối lại, Cố Thừa Nam cùng Hoàng Bằng đỡ Hoắc Trầm trở lại. Vừa mới vào cửa, Tiểu Đào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vội vàng tới đón, đưa tay muốn đỡ trượng phu ngồi xuống.
Cố Thừa Nam cũng có chút không vững, nhưng vẫn còn không phải quá say hướng về Tiểu Đào xua tay: tẩu tử, tẩu mau tránh ra đi, hai người bọn họ đều say, tẩu đỡ không được.
Hắn lại dùng sức túm lấy Hoắc Trầm, lôi kéo Hoàng Bằng, đi đến mép giường, dìu hắn ngồi xuống. Hoắc Trầm vừa nhìn thấy nương tử liền tỉnh táo hơn một chút, nhưng hai mí mắt lại díu lại, nằm trên giường liền ngủ luôn.
Hoàng Bằng giơ tay khoa tay múa chân lung tung: Hoắc đại ca, chúng ta tiếp tục,lại tới ba lượt...
Cố Thừa Nam giữ tay hắn lại, đem người túm lên: lại tới ba lượt cái gì? Nhìn ngươi xem, đây không phải ở nhà ngươi, chúng ta đi nhanh đi.
Hoàng Bằng bị hắn túm đi ra ngoài, lại vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu nhìn về phía giường Hoắc Trầm: ta không đi,....không đi, ta không say, ta đã tới vương phủ mấy lần rồi, cũng không thấy được Vương gia, hôm nay lại nhờ ánh sáng của Hoắc đại ca, được cùng Vương gia uống rượu, ta không đi, ta muốn được uống nữa.
Cố Thừa Nam bị hắn nói vui vẻ, lại dặn dò Tiểu Đào, để nàng đóng cửa, lại kéo Hoàng Bằng rời đi: đi nhanh đi, nơi này không có rượu, ta mang ngươi đi đến chỗ có rượu.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, a Huyên đều phải chơi với cha một lát, nhưng là hôm nay cha về lại không chơi với bé, ngã xuống ngủ khò khò rồi, tiểu nha đầu không vui, bò lên ngồi lên người lão cha nhà mình, dùng tay nhỏ túm lấy áo cha: giá, giá, cưỡi ngựa lớn.
a Huyên mau xuống đi, cha uống say, không thể cưỡi ngựa, có biết không?
Tiểu Đào giúp Hoắc Trầm cởi giày, lại nâng đôi chân dài ngoằng kia lên giường, để a Huyên ngồi ngoan một bên, nàng múc nước ấm, giúp trượng phu rửa mặt rửa chân.
nương, cha bệnh? a Huyên chưa thấy cha uống say bao giờ,còn không hiểu uống say là gì, cho rằng cha bị bệnh.
Tiểu Đào dùng nước ấm giặt khăn, nhẹ nhàng giúp Hoắc Trầm lau mặt: ừ, cha mệt, a Huyên ngoan, không quấy cha được không, tự mình vào chăn ngủ ngoan, được không?
được! a Huyên ngoan ngoãn đồng ý, tự mình bò vào chăn nhỏ, nhắm chặt hai mắt, im lặng đi ngủ.
Tiểu Đào giúp Hoắc Trầm rửa tay rửa chân cũng không tốn bao nhiêu sức lực, giúp hắn cởi quần áo, lại làm nàng thở hồng hộc. rốt cuộc thu thập tốt, thời điểm nằm xuống giường a Huyên đã ngủ rồi, Tiểu Đào nghe thấy bé nói mơ tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Đào mỉm cười giúp con gái vén lại góc chăn, hôm nay cùng tiểu tỷ tỷ Cố Hiểu Tuyết chơi, bé chơi rất vui, lại không muốn về. Vương phủ ban đêm thật yên tĩnh, gió thổi mang mùi hoa thơm vào phòng, nhàn nhạt, ngọt ngào. Đêm nay, Tiểu Đào cho rằng mình sẽ giống như lần đó tới Hoàng phủ, một đêm không ngủ, nhưng giữa tiếng hít thở của trượng phu cùng con gái rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Trầm vừa mở mắt, liền thấy con gái đang ngồi bên người, tay béo đang sờ sờ lên trán hắn. Thấy hắn mở mắt, a Huyên kinh hỷ nói: cha, còn bệnh không?
Tiểu Đào đang đứng cạnh tủ sắp xếp lại đồ, thấy hắn tỉnh, liền đi đến mép giường ngồi xuống: tối hôm qua chàng uống say, a Huyên không hiểu chuyện như thế nào, ta liền nói với con là chàng bị bệnh, để con không quấy chàng. Hôm nay sáng sớm tỉnh lại đã để tay lên trán chàng rồi, muốn sờ xem có nóng hay không,xem có phải hết bệnh rồi không.
Hoắc Trầm khó nén lại vui mừng, kéo a Huyên qua để tay béo của bé lên tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, thật sự là áo bông tri kỷ làm người thương. Tháng trước Tiểu Đào bị nhiễm phong hàn, lúc ấy hắn dùng tay vuốt trán Tiểu Đào, nhìn xem có nóng không, a Huyên có lẽ học theo, mà bây giờ còn biết đau cha nha, quan tâm hắn có phải hết bệnh không.
Trong lòng Hoắc Trầm vui mừng, ngồi dậy, lại thấy đầu có chút choáng, đưa tay đỡ trán. Tiểu Đào vội hỏi: chàng không sao chứ, vẫn còn choáng sao?
Hoắc Trầm vặn vẹo cổ, nói: không có việc gì, vừa rồi là ngồi dậy nhanh quá.
Tiểu Đào lúc này mới yên tâm, đi vào phòng bếp đi làm đồ ăn, để hắn đi rửa mặt, sắc trời đã không còn sớm nữa.
ngày hôm qua, Cố phu nhân mời ta cùng a Huyên đi qua ăn cơm, tam tẩu là người tốt, không giống với phu nhân nhà quan. Còn có là đồng hương của chúng ta. Tẩu nói, nếu chúng ta có thể tự mình nấu cơm, thì có thể tùy ý sử dụng phòng bếp trong viện, nếu không muốn làm, cũng có thể đi đến phòng bếp của vương phủ lấy đồ ăn. Mấy viện gần đây đều là khách ở trong phủ, sư gia gì đó, không giống như nơi ở của những nha hoàn bà tử linh tinh gì đó, không phải là hạ nhân.
Tiểu Đào vừa bày biện chén đũa, vừa cùng trượng phu nói.
Thấy nương tử tâm tình không tồi, Hoắc Trầm cũng yên tâm hơn, cười: ta còn nghĩ nàng sẽ không thích nơi này, hiện tại xem ra, bản lĩnh của Tiểu Đào nhà ta rất lớn nha, thích ứng hoàn cảnh rất nhanh, rất tốt.
Mặt Tiểu Đào đỏ lên: chàng đừng cười ta, ta mới không có thích ở đây đâu, nhưng là nếu tới rồi cũng không có khả năng đi được luôn, vẫn phải chờ chàng làm việc cho Vương gia xong đã. Chàng chuyên tâm làm đi, ta cùng a Huyên sẽ ngốc ở đây, sẽ không đi ra ngoài gây chuyện thị phi.
Hoắc Trầm đương nhiên hiểu nương tử nhà mình tính tình như thế nào, không sợ nàng cùng người khác có mâu thuẫn, chỉ sợ nàng bị người khác bắt nạt cũng không nói, nghẹn ở trong lòng, cả ngày buồn buồn.
Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm đến chỗ Cố trưởng sử hỏi xem chút chuyện, Vương gia đối đãi một hán tử nhà nông tốt như vậy, lại còn tự mình mời tiệc, còn liền tiếp kính rượu, vinh sủng như vậy, làm hắn cảm động tới cực điểm.
Tiểu Đào đưa hắn tới cửa viện, nhẹ nhàng kéo lấy tay áo hắn: chàng có thể nói với Cố đại nhân, chúng ta không cần hai nha hoàn kia có được không? Chúng ta một nhà ba người ở rất tốt, không có vấn đề, không cần có người ngoài tới.
Hoắc Trầm gật đầu: thật ra đây là lòng tốt của Vương gia, an bài hai hạ nhân hầu hạ, nhưng chúng ta là nông dân quê mùa, không cần người tới hầu hạ. Ta cũng cảm thấy, hai người ngoài tới rất kì cục, vậy chúng ta dứt khoát từ chối đi.
Tiểu Đào từ tối hôm qua đã rối rắm chuyện hai cái nha hoàn này rồi, bây giờ được trượng phu đáp ứng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống. Lúc này mới ngọt ngào cười, buông tay áo hắn ra: vậy chàng mau đi đi, giữa trưa trở lại sớm chút ăn cơm, đừng ở bên ngoài uống rượu.
được! Hoắc Trầm ngoan ngoãn đồng ý, theo đường đi ngày hôm qua đã đi, đi tìm Cố trưởng sử.
Gà viên mật ong
/110
|