Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm lại đến nơi làm binh khí, Tiểu Đào dắt a Huyên, mang theo muội muội, muội phu đến tìm Tất thần y. Tình trạng của Thạch Đầu hôm nay đã chuyển biến tốt hơn nhiều, tuy sắc mặt vẫn đỏ bừng, nhưng đã có thể mở mắt nhìn người khác, cũng không còn run rẩy người nữa.
Tất Cảnh cẩn thận kiểm tra, liên tục gật đầu: khôi phục không tồi, xem ra là đúng theo canh giờ nghiêm túc bấm huyệt cho thằng bé. Lão phu ghét nhất là cha nương không có trách nhiệm với con cái, các ngươi cũng coi như không sợ vất vả. Nhìn xem tiến triển tốt như vậy, chỉ cần 7 ngày là có thể tốt rồi. Ta đem phương thuốc sửa lại, bấm huyệt cũng thêm mấy huyệt nữa.
Tất Cảnh đặt ngón tay lên trên bụng, cách rốn bốn thốn. Trần Mẫn Đạt nghiêm túc nhìn, nhẹ giọng hỏi: muốn bấm thêm huyệt trung quản đúng không ạ? Huyệt vị này được chi phối bởi dây thần kinh trên bụng, chủ yếu trị dạ dày đau, ợ chua, viêm gan mãn tính, viêm dạ dày, nôn mửa, ăn không tiêu, đầy hơi, tiêu chảy.
Tất Cảnh gật đầu, làm mẫu bấm huyệt cho Thạch Đầu, lại đặt tay lên vị trí tiếp theo, Trần Mẫn Đạt nói thêm: đây là huyệt kỳ môn? Thái âm, âm khích, chủ yếu trị đau bụng, bệnh sa nang, băng lậu( xuất huyết bất bình thường ở tử cung nữ, khí huyết hao tổn lâu ngày thành lậu), đới hạ.
Tất Cảnh ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cố ý để tay tới mấy huyệt khác trên người Thạch Đầu để hỏi hắn, thế nhưng đều được hắn nói đúng. Dược đồng bên người lập tức giật mình kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn: trong một đêm, ngươi có thể nhớ được nhiều huyệt vị đến như vậy!
Trần Mẫn Đạt mỉm cười đáp: đúng, 720 huyệt vị, ta đều nhớ kỹ.
Tất Cảnh ngước mắt nhìn, nhìn thanh niên thon gầy trước mắt, hốc mắt của hắn rất sâu, trong mắt đều là tơ máu, bên trong mỏi mệt lại có vài phần hưng phấn cùng vui mừng, nhìn con trai ôn nhu như nước.
Ông cũng không nói gì, tiếp tục chẩn trị cho Thạch Đầu, âm thầm mà quan sát Trần Mẫn Đạt.
Thạch Đầu có chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi châm cứu, a Huyên đặc biệt thích bạn mới tới này, tuy rằng không nói cũng không đi được chỉ nằm im một chỗ nhưng chơi rất vui. Tiểu Liễu liền trêu bé: a Huyên, nói với nương con sinh cho con một đệ đệ, cùng con ngủ chung một chăn được không?
A Huyên cười hì hì gật đầu: được.
Buổi tối ăn cơm, a Huyên nói với cha: cha, đệ đệ chơi rất vui, con muốn, đệ đệ, ngủ chung chăn.
Hoắc Trầm sờ sờ đầu con gái, cười nói: đệ đệ là của nhà dì hai, không ngủ cùng chăn với con được.
A Huyên nâng tay béo lên chỉ vào nương: nương, sinh đệ đệ, con, chơi.
Cái này thì Hoắc Trầm vui vẻ ra mặt: a, a Huyên là nói muốn nương sinh cho con đệ đệ để cho con chơi cùng sao, được, được, để nương sinh cho con đệ đệ.
Tiểu Đào liếc mắt nhìn hai cha con, mím miệng cười, chưa nói cái gì.
Tới lúc đi ngủ, sau khi a Huyên ngủ say, Hoắc Trầm liền không chút do dự mà chui vào chăn của nương tử, ôm Tiểu Đào muốn thân thiết. Lại không nghĩ tới, nương tử luôn hiền lành, thế nhưng lại đẩy hắn ra: không được.
sao lại không được, a Huyên nói muốn đệ đệ nha, chúng ta nên thỏa mãn cho tâm nguyện chính đáng của con cái, mau tới đây đi. Nàng có phải bên Đông phòng nghe thấy không, không có việc gì, ta làm nhỏ một chút, nàng không ra tiếng là được rồi.
Hoắc Trầm lại đưa tay ra, bắt đầu tiến công, tiểu nương tử lại ỡm ờ từ chối, câu người, làm hắn đặc biệt có cảm giác.nhưng Tiểu Đào lần này không phải ỡm ờ mà là kiên quyết cự tuyệt hắn: nói không được chính là không được, chàng đừng lộn xộn.
Hoắc Trầm ủy khuất mím môi, đáng thương vô cùng mà nhìn Tiểu Đào: nếu không chúng ta về quê đi, Tiểu Đào, tính khí nàng so với trước đây lớn hơn rồi.
Nhìn người trước mắt đang tỏ ra vẻ buồn buồn đáng thương vô cùng, Tiểu Đào buồn cười: cái gì mà tính khí lớn, ta là sợ....sợ đứa nhỏ có chuyện gì.
a Huyên đã ngủ rồi, có thể có chuyện.... Hoắc Trầm nói được một nửa bỗng nhiên hiểu được, ánh mắt sáng ngời chống tay lên, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đào: nàng là nói, có?
Tiểu Đào thẹn thùng đỏ mặt: cũng không nhất định có đâu, đến bây giờ cũng chưa có phản ứng có, nhưng thật sự thì nguyệt sự đã muộn nửa tháng.
Hoắc Trầm cẩn thận đặt bàn tay ấm áp lên bụng Tiểu Đào, vui mừng, sau đó lại lo lắng: nàng mới sinh a Huyên hơn một năm, bây giờ lại có thai, sẽ không có vấn đề gì chứ? Nếu không ngày mai chúng ta đi thỉnh Tất Thần y xem mạch cho nàng, bằng không, lòng ta liền không yên.
Tiểu Đào ôn nhu nói: ta cũng không phải bệnh nặng gì, sao lại không biết xấu hổ đi làm phiền người ta, lại mấy ngày nữa, nếu nguyệt sự vẫn không tới, liền đi tới y quán bắt mạch đi.
đừng để mấy ngày nữa, ngày mai chúng ta đi luôn đi. Hoắc Trầm không dám có suy nghĩ gì nữa, thành thật mà nằm xuống bên cạnh nàng ôm nương tử ngủ.
Sáng hôm sau, Hoắc Trầm liền chạy tới nhà Cố trưởng sử xin nghỉ, nói hôm nay đưa nương tử cùng con gái lên phố, thuận tiện hỏi luôn y quán tốt nhất ở Hàm Đan là ở đâu.
Cố Thừa Trăn có chút buồn bực: hài tử nhà em vợ ngươi không phải là có chuyển biến tốt đẹp rồi hay sao, sao lại còn muốn đổi y quán khác?
Hoắc Trầm sốt ruột đi ra ngài, thuận miệng đáp: không phải là cho Thạch Đầu, là xem mạch cho nương tử của ta.
Cố Thừa Trăn như lọt vào sương mù, đã thấy hắn đi ra khỏi cửa, chỉ có thể nói với Tưởng thị: nương tử của Hoắc thợ rèn có thể là sinh bệnh rồi, lát nữa họ đi về nàng sang bên đó hỏi thăm một chút, nếu có cần nha hoàn nàng chuẩn bị cho họ hai nha hoàn.
Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm bế a Huyên, dắt tay Tiểu Đào cùng nhau lên phố. Ngày thường cha luôn đi sớm về muộn, chỉ có lúc rời giường, lúc ăn cơm chiều là mới có thể cùng chơi đùa với cha. Hôm nay thế nhưng lại được đi ra ngoài chơi với cha, a Huyên rất hưng phấn, được cha bế trên tay vui vẻ đung đưa chân béo.
bẹp lại hôn lên mặt cha một cái, Hoắc Trầm mặt mũi lập tức như nở hoa, cả ngày làm việc nào có thời gian đi dạo cùng với nương tử và con gái thoải mái như này?
Bên đường có bán dây hoa nhỏ, Tiểu Đào cầm lấy một đôi đặt lên đầu a Huyên so so, hỏi qua Hoắc Trầm: đẹp không?
đẹp, mua đi, nàng cũng mua một đôi đi. Hoắc Trầm cười, có thể cùng nương tử và con gái cùng nhau đi dạo phố, hắn thật sự rất vui.
ta sao có thể buộc hoa như vậy được, bao nhiêu tuổi rồi chứ. Tiểu Đào cười thanh toán tiền, cất dây hoa nhỏ đi.
nàng cũng không lớn, so với ta chính là tiểu nha đầu đấy, nàng thích cái gì liền mua cái đấy, ta tuy mỗi ngày đều đi qua phố nhưng lại không biết phải mua cái gì. Hoắc Trầm hàm hậu cười.
Một nhà đi tới y quán tốt nhất Hàm Đan, đại phu ngồi bắt mạch, cười tủm tỉm nói: là hỉ mạch, chúc mừng hai vị, mạch rất tốt, an tâm dưỡng thai đi.
Tiểu Đào ngước mắt nhìn trượng phu, hai người hiểu ý cười. Ra khỏi y quán, Hoắc Trầm nói với con gái: a Huyên, con không phải muốn đệ đệ sao, rất nhanh sẽ có rồi, nương sẽ sinh tiểu đệ đệ cho con chơi cùng.
A Huyên giống như là hiểu được cha đang nói cái gì, khanh khách cười lên: nương sinh đệ đệ, đệ đệ. Tiểu nha đầu nói chuyện ngây ngô, nói từng chữ cũng không rõ ràng quá. đệ đệ hai chữ này có chút giống như nói cha , Hoắc Trầm vội vàng sửa lại cho đúng: a Huyên, không phải là cha, là đệ đệ, nương của con nếu có thể sinh ra cha thì, kia....không phải cha phải gọi con là tỷ tỷ sao.
Tiểu Đào bị hai cha con chọc cười, hai người trên phố mua không ít đồ, vui mừng về nhà. Đi ngang qua viện của Cố gia, thấy Tưởng thị mang theo Hiểu Tuyết ở trước cửa chơi đùa, a Huyên nhìn thấy liền muốn chơi cùng tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Đào, nàng về trước nghỉ ngơi đi, ta nhìn con gái cho. Hoắc Trầm cười nhìn nương tử nói.
Tưởng thị thấy khí sắc Tiểu Đào hồng hào, không giống như là người có bệnh, vốn dĩ cho rằng trượng phu nghĩ nhiều, giờ phút này lại nghe thấy Hoắc Trầm nói vậy nghi hoặc hỏi: Tiểu Đào làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?
Không chờ hai người nói chuyện, a Huyên đã nói trước: tiểu đệ đệ, nương, đệ đệ.
Tưởng thị rất nhanh liền hiểu được: a, là Tiểu Đào có hỉ nha.
Tiểu Đào chung quy thì tuổi vẫn còn nhỏ, lại có tình tình hay xấu hổ, đỏ mặt gật đầu một cái, không nói chuyện. Hoắc Trầm lại ở bên cạnh kiêu ngạo nói: đúng vậy, là nương tử nhà ta có thai, a Huyên nhà chúng ta có bạn chơi chung rồi.
Tưởng thị liên thanh nói chúc mừng, lại quan tâm hỏi: muội vừa phải chăm a Huyên, lại phải làm cơm dọn nhà, bây giờ trong bụng lại có đứa nữa, sao có thể làm được đây? Nếu không ta chuẩn bị cho muội hai nha hoàn thành thật nghe lời tới đây.
Tiểu Đào vừa nghe thấy từ nha hoàn, liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay: không, không cần, ta có thể làm được.
Hoắc Trầm nhìn nương tử sắc mặt hoảng sợ, rất đau lòng: Tiểu Đào, nàng đừng sợ, chúng ta chọn hai nha hoàn tới đi, bằng không nàng sẽ rất mệt.
Tiểu Đào tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trầm: chàng muốn thì nhận đi, dù sao ta cũng không cần.
Tiểu nương tử tức giận vung tay mà đi, Hoắc Trầm ở tại chỗ trợn mắt há hốc miệng. Tưởng thị vừa nhìn liền hiểu, cười nói: Hoắc huynh đệ, ta trông chừng a Huyên cho, ngươi mau đi dỗ Tiểu Đào đi, ngươi nói với muội ấy, không cần nha hoàn, đưa tới bà tử lớn tuổi được không?
Hoắc Trầm thở dài, chạy theo mông Tiểu Đào đi vao nhà. Tiểu Liễu cùng Trần Mẫn Đạt ôm Thạch Đầu vừa mới về từ chỗ của Tất thần y, thấy bọn họ vội vàng hỏi: tỷ, thế nào, có phải có rồi không?
có, có nha hoàn. Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ đi vào phòng.
Tiểu Liễu ngẩn người, hỏi Hoắc Trầm đang đi theo phía sau: tỷ phu, tỷ tỷ ăn phải thuốc nổ sao?
Hoắc Trầm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Tiểu Đào có thai, Cố phu nhân có ý tốt muốn đưa tới hai nha hoàn, nàng liền tức giận với ta, giống như là ta rất muốn đem nha hoàn về vậy, ta là hạng người như thế sao?
Tiểu Liễu vừa nghe, liền bật cười: tỷ phu, đừng đi vào nghe mắng đó, để ta đi vào khuyên tỷ ấy giúp, đảm bảo tâm phục khẩu phục.
Hoắc Trầm biết Tiểu Liễu có tài ăn nói, cũng dám nói được mấy lời không nói được, mừng rỡ chuyển công việc to lớn dỗ nương tử cho Tiểu Liễu, trịnh trọng hứa hẹn, nếu Tiểu Liễu làm tốt việc này sẽ mời Tiểu Liễu tới tửu lâu ăn một bữa no, lúc này mới quay người đi tìm con gái.
Tiểu Liễu ôm Thạch Đầu cười đi vào phòng, thấy Tiểu Đào tức giận ngồi trên ghế, nàng liền cười ha hả.
Tất Cảnh cẩn thận kiểm tra, liên tục gật đầu: khôi phục không tồi, xem ra là đúng theo canh giờ nghiêm túc bấm huyệt cho thằng bé. Lão phu ghét nhất là cha nương không có trách nhiệm với con cái, các ngươi cũng coi như không sợ vất vả. Nhìn xem tiến triển tốt như vậy, chỉ cần 7 ngày là có thể tốt rồi. Ta đem phương thuốc sửa lại, bấm huyệt cũng thêm mấy huyệt nữa.
Tất Cảnh đặt ngón tay lên trên bụng, cách rốn bốn thốn. Trần Mẫn Đạt nghiêm túc nhìn, nhẹ giọng hỏi: muốn bấm thêm huyệt trung quản đúng không ạ? Huyệt vị này được chi phối bởi dây thần kinh trên bụng, chủ yếu trị dạ dày đau, ợ chua, viêm gan mãn tính, viêm dạ dày, nôn mửa, ăn không tiêu, đầy hơi, tiêu chảy.
Tất Cảnh gật đầu, làm mẫu bấm huyệt cho Thạch Đầu, lại đặt tay lên vị trí tiếp theo, Trần Mẫn Đạt nói thêm: đây là huyệt kỳ môn? Thái âm, âm khích, chủ yếu trị đau bụng, bệnh sa nang, băng lậu( xuất huyết bất bình thường ở tử cung nữ, khí huyết hao tổn lâu ngày thành lậu), đới hạ.
Tất Cảnh ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, cố ý để tay tới mấy huyệt khác trên người Thạch Đầu để hỏi hắn, thế nhưng đều được hắn nói đúng. Dược đồng bên người lập tức giật mình kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn: trong một đêm, ngươi có thể nhớ được nhiều huyệt vị đến như vậy!
Trần Mẫn Đạt mỉm cười đáp: đúng, 720 huyệt vị, ta đều nhớ kỹ.
Tất Cảnh ngước mắt nhìn, nhìn thanh niên thon gầy trước mắt, hốc mắt của hắn rất sâu, trong mắt đều là tơ máu, bên trong mỏi mệt lại có vài phần hưng phấn cùng vui mừng, nhìn con trai ôn nhu như nước.
Ông cũng không nói gì, tiếp tục chẩn trị cho Thạch Đầu, âm thầm mà quan sát Trần Mẫn Đạt.
Thạch Đầu có chuyển biến tốt đẹp, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi châm cứu, a Huyên đặc biệt thích bạn mới tới này, tuy rằng không nói cũng không đi được chỉ nằm im một chỗ nhưng chơi rất vui. Tiểu Liễu liền trêu bé: a Huyên, nói với nương con sinh cho con một đệ đệ, cùng con ngủ chung một chăn được không?
A Huyên cười hì hì gật đầu: được.
Buổi tối ăn cơm, a Huyên nói với cha: cha, đệ đệ chơi rất vui, con muốn, đệ đệ, ngủ chung chăn.
Hoắc Trầm sờ sờ đầu con gái, cười nói: đệ đệ là của nhà dì hai, không ngủ cùng chăn với con được.
A Huyên nâng tay béo lên chỉ vào nương: nương, sinh đệ đệ, con, chơi.
Cái này thì Hoắc Trầm vui vẻ ra mặt: a, a Huyên là nói muốn nương sinh cho con đệ đệ để cho con chơi cùng sao, được, được, để nương sinh cho con đệ đệ.
Tiểu Đào liếc mắt nhìn hai cha con, mím miệng cười, chưa nói cái gì.
Tới lúc đi ngủ, sau khi a Huyên ngủ say, Hoắc Trầm liền không chút do dự mà chui vào chăn của nương tử, ôm Tiểu Đào muốn thân thiết. Lại không nghĩ tới, nương tử luôn hiền lành, thế nhưng lại đẩy hắn ra: không được.
sao lại không được, a Huyên nói muốn đệ đệ nha, chúng ta nên thỏa mãn cho tâm nguyện chính đáng của con cái, mau tới đây đi. Nàng có phải bên Đông phòng nghe thấy không, không có việc gì, ta làm nhỏ một chút, nàng không ra tiếng là được rồi.
Hoắc Trầm lại đưa tay ra, bắt đầu tiến công, tiểu nương tử lại ỡm ờ từ chối, câu người, làm hắn đặc biệt có cảm giác.nhưng Tiểu Đào lần này không phải ỡm ờ mà là kiên quyết cự tuyệt hắn: nói không được chính là không được, chàng đừng lộn xộn.
Hoắc Trầm ủy khuất mím môi, đáng thương vô cùng mà nhìn Tiểu Đào: nếu không chúng ta về quê đi, Tiểu Đào, tính khí nàng so với trước đây lớn hơn rồi.
Nhìn người trước mắt đang tỏ ra vẻ buồn buồn đáng thương vô cùng, Tiểu Đào buồn cười: cái gì mà tính khí lớn, ta là sợ....sợ đứa nhỏ có chuyện gì.
a Huyên đã ngủ rồi, có thể có chuyện.... Hoắc Trầm nói được một nửa bỗng nhiên hiểu được, ánh mắt sáng ngời chống tay lên, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đào: nàng là nói, có?
Tiểu Đào thẹn thùng đỏ mặt: cũng không nhất định có đâu, đến bây giờ cũng chưa có phản ứng có, nhưng thật sự thì nguyệt sự đã muộn nửa tháng.
Hoắc Trầm cẩn thận đặt bàn tay ấm áp lên bụng Tiểu Đào, vui mừng, sau đó lại lo lắng: nàng mới sinh a Huyên hơn một năm, bây giờ lại có thai, sẽ không có vấn đề gì chứ? Nếu không ngày mai chúng ta đi thỉnh Tất Thần y xem mạch cho nàng, bằng không, lòng ta liền không yên.
Tiểu Đào ôn nhu nói: ta cũng không phải bệnh nặng gì, sao lại không biết xấu hổ đi làm phiền người ta, lại mấy ngày nữa, nếu nguyệt sự vẫn không tới, liền đi tới y quán bắt mạch đi.
đừng để mấy ngày nữa, ngày mai chúng ta đi luôn đi. Hoắc Trầm không dám có suy nghĩ gì nữa, thành thật mà nằm xuống bên cạnh nàng ôm nương tử ngủ.
Sáng hôm sau, Hoắc Trầm liền chạy tới nhà Cố trưởng sử xin nghỉ, nói hôm nay đưa nương tử cùng con gái lên phố, thuận tiện hỏi luôn y quán tốt nhất ở Hàm Đan là ở đâu.
Cố Thừa Trăn có chút buồn bực: hài tử nhà em vợ ngươi không phải là có chuyển biến tốt đẹp rồi hay sao, sao lại còn muốn đổi y quán khác?
Hoắc Trầm sốt ruột đi ra ngài, thuận miệng đáp: không phải là cho Thạch Đầu, là xem mạch cho nương tử của ta.
Cố Thừa Trăn như lọt vào sương mù, đã thấy hắn đi ra khỏi cửa, chỉ có thể nói với Tưởng thị: nương tử của Hoắc thợ rèn có thể là sinh bệnh rồi, lát nữa họ đi về nàng sang bên đó hỏi thăm một chút, nếu có cần nha hoàn nàng chuẩn bị cho họ hai nha hoàn.
Ăn xong cơm sáng, Hoắc Trầm bế a Huyên, dắt tay Tiểu Đào cùng nhau lên phố. Ngày thường cha luôn đi sớm về muộn, chỉ có lúc rời giường, lúc ăn cơm chiều là mới có thể cùng chơi đùa với cha. Hôm nay thế nhưng lại được đi ra ngoài chơi với cha, a Huyên rất hưng phấn, được cha bế trên tay vui vẻ đung đưa chân béo.
bẹp lại hôn lên mặt cha một cái, Hoắc Trầm mặt mũi lập tức như nở hoa, cả ngày làm việc nào có thời gian đi dạo cùng với nương tử và con gái thoải mái như này?
Bên đường có bán dây hoa nhỏ, Tiểu Đào cầm lấy một đôi đặt lên đầu a Huyên so so, hỏi qua Hoắc Trầm: đẹp không?
đẹp, mua đi, nàng cũng mua một đôi đi. Hoắc Trầm cười, có thể cùng nương tử và con gái cùng nhau đi dạo phố, hắn thật sự rất vui.
ta sao có thể buộc hoa như vậy được, bao nhiêu tuổi rồi chứ. Tiểu Đào cười thanh toán tiền, cất dây hoa nhỏ đi.
nàng cũng không lớn, so với ta chính là tiểu nha đầu đấy, nàng thích cái gì liền mua cái đấy, ta tuy mỗi ngày đều đi qua phố nhưng lại không biết phải mua cái gì. Hoắc Trầm hàm hậu cười.
Một nhà đi tới y quán tốt nhất Hàm Đan, đại phu ngồi bắt mạch, cười tủm tỉm nói: là hỉ mạch, chúc mừng hai vị, mạch rất tốt, an tâm dưỡng thai đi.
Tiểu Đào ngước mắt nhìn trượng phu, hai người hiểu ý cười. Ra khỏi y quán, Hoắc Trầm nói với con gái: a Huyên, con không phải muốn đệ đệ sao, rất nhanh sẽ có rồi, nương sẽ sinh tiểu đệ đệ cho con chơi cùng.
A Huyên giống như là hiểu được cha đang nói cái gì, khanh khách cười lên: nương sinh đệ đệ, đệ đệ. Tiểu nha đầu nói chuyện ngây ngô, nói từng chữ cũng không rõ ràng quá. đệ đệ hai chữ này có chút giống như nói cha , Hoắc Trầm vội vàng sửa lại cho đúng: a Huyên, không phải là cha, là đệ đệ, nương của con nếu có thể sinh ra cha thì, kia....không phải cha phải gọi con là tỷ tỷ sao.
Tiểu Đào bị hai cha con chọc cười, hai người trên phố mua không ít đồ, vui mừng về nhà. Đi ngang qua viện của Cố gia, thấy Tưởng thị mang theo Hiểu Tuyết ở trước cửa chơi đùa, a Huyên nhìn thấy liền muốn chơi cùng tiểu tỷ tỷ.
Tiểu Đào, nàng về trước nghỉ ngơi đi, ta nhìn con gái cho. Hoắc Trầm cười nhìn nương tử nói.
Tưởng thị thấy khí sắc Tiểu Đào hồng hào, không giống như là người có bệnh, vốn dĩ cho rằng trượng phu nghĩ nhiều, giờ phút này lại nghe thấy Hoắc Trầm nói vậy nghi hoặc hỏi: Tiểu Đào làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?
Không chờ hai người nói chuyện, a Huyên đã nói trước: tiểu đệ đệ, nương, đệ đệ.
Tưởng thị rất nhanh liền hiểu được: a, là Tiểu Đào có hỉ nha.
Tiểu Đào chung quy thì tuổi vẫn còn nhỏ, lại có tình tình hay xấu hổ, đỏ mặt gật đầu một cái, không nói chuyện. Hoắc Trầm lại ở bên cạnh kiêu ngạo nói: đúng vậy, là nương tử nhà ta có thai, a Huyên nhà chúng ta có bạn chơi chung rồi.
Tưởng thị liên thanh nói chúc mừng, lại quan tâm hỏi: muội vừa phải chăm a Huyên, lại phải làm cơm dọn nhà, bây giờ trong bụng lại có đứa nữa, sao có thể làm được đây? Nếu không ta chuẩn bị cho muội hai nha hoàn thành thật nghe lời tới đây.
Tiểu Đào vừa nghe thấy từ nha hoàn, liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay: không, không cần, ta có thể làm được.
Hoắc Trầm nhìn nương tử sắc mặt hoảng sợ, rất đau lòng: Tiểu Đào, nàng đừng sợ, chúng ta chọn hai nha hoàn tới đi, bằng không nàng sẽ rất mệt.
Tiểu Đào tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trầm: chàng muốn thì nhận đi, dù sao ta cũng không cần.
Tiểu nương tử tức giận vung tay mà đi, Hoắc Trầm ở tại chỗ trợn mắt há hốc miệng. Tưởng thị vừa nhìn liền hiểu, cười nói: Hoắc huynh đệ, ta trông chừng a Huyên cho, ngươi mau đi dỗ Tiểu Đào đi, ngươi nói với muội ấy, không cần nha hoàn, đưa tới bà tử lớn tuổi được không?
Hoắc Trầm thở dài, chạy theo mông Tiểu Đào đi vao nhà. Tiểu Liễu cùng Trần Mẫn Đạt ôm Thạch Đầu vừa mới về từ chỗ của Tất thần y, thấy bọn họ vội vàng hỏi: tỷ, thế nào, có phải có rồi không?
có, có nha hoàn. Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ đi vào phòng.
Tiểu Liễu ngẩn người, hỏi Hoắc Trầm đang đi theo phía sau: tỷ phu, tỷ tỷ ăn phải thuốc nổ sao?
Hoắc Trầm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: Tiểu Đào có thai, Cố phu nhân có ý tốt muốn đưa tới hai nha hoàn, nàng liền tức giận với ta, giống như là ta rất muốn đem nha hoàn về vậy, ta là hạng người như thế sao?
Tiểu Liễu vừa nghe, liền bật cười: tỷ phu, đừng đi vào nghe mắng đó, để ta đi vào khuyên tỷ ấy giúp, đảm bảo tâm phục khẩu phục.
Hoắc Trầm biết Tiểu Liễu có tài ăn nói, cũng dám nói được mấy lời không nói được, mừng rỡ chuyển công việc to lớn dỗ nương tử cho Tiểu Liễu, trịnh trọng hứa hẹn, nếu Tiểu Liễu làm tốt việc này sẽ mời Tiểu Liễu tới tửu lâu ăn một bữa no, lúc này mới quay người đi tìm con gái.
Tiểu Liễu ôm Thạch Đầu cười đi vào phòng, thấy Tiểu Đào tức giận ngồi trên ghế, nàng liền cười ha hả.
/110
|