"Đại Sơn, anh thấy ngực em có lớn không?" Tề Ái ôm cổ Huệ Đại Sơn, lấy ngực của mình cọ xát vào bộ ngực cứng rắn của anh, bộ dạng cô giống như mèo con khẩn cầu chủ nhân an ủi. "Đại Sơn, anh sờ thử xem!"
"Đại tiểu thư. . . . . ." Thân thể Huệ Đại Sơn cứng đờ, anh không biết phải phản ứng như thế nào, không ngờ cô lại lớn mật khiêu khích anh. "Như vậy không tốt lắm, em đi xuống được không?"
"Không được." Cô không chịu nổi thái độ cương trực của anh, Tề Ái muốn anh tỏ rõ thái độ. "Đại Sơn, anh cho em biết, anh rốt cuộc có thích em không? Giống như một người đàn ông thích một người phụ nữ."
Cô muốn xác định Huệ Đại Sơn có phải bởi vì ân tình xưa mà đối xử tốt với cô, cô không hy vọng Huệ Đại Sơn vì báo ân mà đối xử tốt với cô.
"Đại tiểu thư."
"Anh gọi đại tiểu thư một lần nữa xem!" Cô không biết đã cảnh cáo anh bao nhiêu lần, Trán Tề Ái đụng vào trán Huệ Đại Sơn."Đại Sơn, nếu anh còn gọi em là Đại tiểu thư, em liền trừng phạt anh."
"Đại. . . . . ." Anh kịp thời sửa lại lời nói ."Em muốn trừng phạt anh như thế nào?"
Hai người ngồi quá gần, nên toàn bộ hơi thở của cô đều phun vào mặt anh.
Qua một lúc lâu, Tề Ái không biết phải trừng phạt làm sao, hai mắt trừng lớn, cô cong môi lên như chuồn chuồn lướt nước hôn anh một cái."Nếu anh còn gọi em như vậy, em liền hôn anh!"
Đây là nụ hôn đầu của cô, Tề Ái không hối hận vì đã chủ động hôn anh, dù sao cô cũng muốn "ăn" Huệ Đại Sơn!
Huệ Đại Sơn vô lực thở dài đây rốt cuộc là trừng phạt hay là khích lệ?"Đại tiểu thư, anh. . . . ."
Vừa nghe anh gọi đại tiểu thư, Tề Ái lập tức phùng má, miệng nghiêng về phía trước, Huệ Đại Sơn còn chưa nói hết câu, cô dán đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô đụng vào hàm răng trắng của anh.
Anh thở dài lui ra sau, bưng lấy mặt của Tề Ái cẩn thận kiểm tra môi cô."Đại tiểu thư, em có sao không? Có bị thương hay không?"
Huệ Đại Sơn nghiêng người kiểm tra liền bị một cái hôn công kích, nhìn đại tiểu thư của anh không biết trừng phạt hay là khích lệ anh.
Tề Ái liếm khóe môi đau đớn, giống như Tiểu Miêu bị chọc giận gầm nhẹ: "Anh gọi nữa xem! Anh gọi mấy lần, em liền hôn anh mấy cái."
Huệ Đại Sơn dở khóc dở cười nhìn Tề Ái, từ nhỏ anh đã không có biện pháp nào đối với đại tiểu thư; được rồi! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh thực sự rất muốn cùng cô chơi trò hôn nhẹ, chỉ vì ngại thân phận, nên anh không dám làm quá phận, hiện tại nếu như cô muốn anh, anh cũng chỉ có thể thuận theo chấp nhận cô.
"Hôn là không phải như vậy, đại tiểu thư."
"Dầy! Anh còn nói?"
"Đại tiểu thư!" Huệ Đại Sơn hôn Tề Ái."Em có muốn biết hôn là như thế nào không?"
"Ah?" Tề Ái tức giận nhìn anh cố chấp, anh nói gì đều không lọt vào lổ tai cô. Anh vừa mới nói cái gì? Cô tức giận, nên không có nghe cẩn thận, "Đại Sơn, anh nói cái gì?"
"Hôn." Huệ Đại Sơn mỉm cười nhìn đôi môi mềm mại đỏ mọng của Tề Ái.
Đầu tiên anh nhẹ nhàng đụng chạm, không giống như cô thô lỗ đụng anh, bốn phiến môi chạm vào nhau, Huệ Đại Sơn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của Tề Ái, thưởng thức vị ngọt ngào trong miệng của cô.
Hơi thở Tề Ái trở nên dồn dập, Huệ Đại Sơn dùng đầu lưỡi xâm nhập, bắt đầu chơi đùa với cái lưỡi của cô.
Huệ Đại Sơn nhìn phản ứng xấu hổ của cô, gương mặt Tề Ái đỏ ửng động lòng người bộ dáng thật sự hấp dẫn, anh không tự chủ lần nữa cúi thấp đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô mút nhẹ .
"Đại Sơn, em còn muốn." Tề Ái chủ động mở cánh môi, hoan nghênh anh xâm lấn. "Hôn!"
Cái hôn vừa rồi, thật giống như trong giấc mộng của cô! Tề Ái tiến sát vào lồng ngực Huệ Đại Sơn, lần nữa ra lệnh và bắt buộc anh hôn cô.
"Đại tiểu thư, cô gái tốt không nên làm như vậy."
Tránh cho mình mất khống chế, Huệ Đại Sơn đẩy người trong ngực ra, sau đó Tề Ái liền lớn tiếng kháng nghị.
"Không cho phép anh đẩy em ra." Tề Ái lập tức dính trở về, đầu dán vào ngực Huệ Đại Sơn trừng mắt nhìn anh."Đại Sơn, em muốn hôn, anh hôn em đi!"
Làm sao trở thành như vậy? Huệ Đại Sơn hối hận mình vừa rồi nhất thời xúc động, tính cách đại tiểu thư từ nhỏ đã là như vậy, cô muốn gì thì làm nấy không ai cản được cô.
Tề Ái yêu cầu khiến Huệ Đại Sơn có chút chịu không nổi, bởi vì thân thể mềm mại của cô di chuyển trên đùi của anh, làm cho anh có "phản ứng sinh lý", nếu cô cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không khống chế được chính mình.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Huệ Đại Sơn, Tề Ái lần nữa cảm thấy hỗn loạn, anh mới vừa tích cực chủ động như thế nào lập tức liền biến thành như vậy? Cô và anh chỉ mới hôn có một lần! Cô còn muốn nhiều hơn nữa.
Huệ Đại Sơn cũng rất phiền não, thân thể của anh cũng muốn tiếp tục, nhưng trong lòng anh lại không ngừng do dự, rốt cuộc anh nên làm như thế nào cho phải đây? "Đại tiểu thư, chúng ta. . . . . ."
Hắn và đại tiểu thư có thể phát triển sao? Huệ Đại không phải là loại người không chịu trách nhiệm, chỉ là anh sợ Tề Ái không cho anh có cơ hội chịu trách nhiệm.
Đại tiểu thư thích anh sao? Cô có phải tò mò nên muốn cùng anh vui đùa hay không? Người nhà đại tiểu thư biết được sẽ phản ứng như thế nào? Huệ Đại Sơn bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề sau này, nên không dám tiến thêm bước nữa với đại tiểu thư.
Tề Ái thấy Huệ Đại Sơn rơi vào trong chính suy nghĩ của mình, cô ôm lấy mặt anh, mãnh liệt hôn anh. Rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, cô tuyệt đối không cho anh thời gian suy nghĩ, nếu không cô không biết phải làm sao.
Đây là Hạo Phàm dạy cô, Hạo Phàm nói tiểu thuyết tình yêu đều là như vậy, cho nên cô càng phải hăng hái dũng cảm tiến tới.
"Em. . . . . . Ưmh!" Môi Tề ái đụng vào răng anh, Huệ Đại Sơn cau mày đẩy cô ra. "Đại tiểu thư, anh mới vừa nói với em, hôn môi không phải như vậy."
"Em biết rõ! Anh cũng không phải dạy học sinh tiểu học, nói một lần em liền biết."
"Em tại sao lại không làm được?"
"Ai kêu anh không cho em hôn!" Tề Ái cong đôi môi đỏ mọng bất mãn kháng nghị, "Đại Sơn, anh đẩy em ra, anh có phải hay không không thích em? Anh rất ghét em sao?"
"Anh không có." Huệ Đại Sơn cảm thấy đau đầu nhìn Tề Ái. "Đại tiểu thư, em như vậy anh rất khổ sở."
"Ý của anh là anh cũng yêu em có phải hay không?" Tề Ái thất vọng hỏi.
"Đại tiểu thư, em yêu anh thật sao?" Huệ Đại Sơn hỏi ngược lại cô."Giống như một người phụ nữ yêu một người đàn ông?"
"Đương nhiên! Đại Sơn, cái gì em cũng cho anh, anh còn không hiểu sao? Này! Em thật muốn khóc nha! Người ta là cô gái đơn thuần? Làm ra bộ dáng này, như thế nào có thể chưa lâm trận đã lùi bước?" Tề Ái mãnh liệt lắc đầu than thở. "Khó trách Hạo Phàm mắng anh là một người đàn ông lòng dạ sắt đá, hỏi em tại sao lại yêu anh giống như một con ngốc?"
"Hạo Phàm là bạn cùng phòng của em? Sao cô ấy lại nói như vậy? Hả?"
Đại tiểu thư thiếu chút nữa bị anh làm cho tức tới khóc, Huệ Đại Sơn vội vàng ôm cô, an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô.
"Người ta đã tỏ tình với anh nhiều lần như vậy, anh đều không chịu đáp ứng em...em mới phát hiện ra em rất đần! Biết như vậy em sẽ không ra ám hiệu với anh, mà trực tiếp nói với anh?"
Tề Ái nói xong câu đó, nhìn Huệ Đại Sơn. Trong lòng anh đang do dự cái gì, cô vô cùng rõ ràng; nhưng là, cô chờ đợi thật là khó chịu nha!
Huệ Đại Sơn nhìn Tề Ái tới gần, anh giơ tay lên chặn cô lại. "Đại tiểu thư, đừng đụng nữa, em sẽ bị thương."
"Anh nãy giờ không nói gì, em không biết anh đang suy nghĩ cái gì!"
Trừ cường hôn anh ra, cô không còn cách nào để thu hút sự chú ý của anh?.
"Anh không nói lời nào! Em. . . . . . Ô. . . . . . Không được không được! Anh không cần nói." Tề Ái sợ nghe Huệ Đại Sơn nói ra lời cự tuyệt, cho nên cô vội vàng che miệng anh lại.
"Đại Sơn, bắt đầu từ bây giờ em hỏi anh, anh chỉ cần gật đầu."
Huệ Đại Sơn bị che miệng không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
"Đại Sơn, anh cũng yêu em, có phải hay không?" Tề Ái sử dụng cách thức của bọn bỉ ổi, ép buộc Huệ Đại Sơn thừa nhận. "Anh gật đầu nhanh một chút, có phải hay không?"
Thật sự là gặp cướp mà, xem ra tối nay anh không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.
"Anh không gật đầu?" Hai mắt Tề Ái trừng lớn, không có kiên nhẫn hỏi .
Huệ Đại Sơn sợ cô không khống chế được tâm tình sẽ khóc, anh vội vàng gật đầu.
"Ừm! Ý của anh là yêu em có phải hay không?" Tề Ái hài lòng cười, sau đó lại hỏi một câu hỏi khó khăn. "Anh yêu em, em cũng yêu anh, vậy em làm bạn gái anh có được hay không?"
Tề Ái khẽ nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mê người, Huệ Đại Sơn nhất thời ngây dại, anh thuận theo ý của cô gật đầu.
"Oa! Tuyệt quá!" Tề Ái hoan hô một tiếng sau đó lại chơi tiếp trò chơi "Em hỏi anh gật đầu"."Vậy. . . . . . Đại Sơn, buổi tối hôm nay anh có thể hay không đem em trở thành người của anh? Em muốn cùng anh làm. . . . . . Làm chuyện yêu đương!".
Vừa nói xong, hai má Tề Ái lập tức đỏ bừng.
Làm sao có thể? Nhịp tim Huệ Đại Sơn trong nháy mắt tăng mạnh, thân thể cứng đờ, trong khoảng thời gian đó anh không biết phải làm sao.
"Em mặc kệ! Anh mau gật đầu? Không em sẽ khóc!" Hai mắt cô chứa đầy nước mắt, Tề Ái sử dụng chiêu lợi hại nhất của cô.
"Anh làm cho em khóc, ba em và chú Huệ sẽ đánh anh!"
Anh cực kì bất đắt dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Đừng nói Tề lão gia hay cha anh không tha cho anh, anh thấy đại tiểu thư khóc, anh càng không tha thứ cho chính mình.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Tề Ái buông tay bịt miệng Huệ Đại Sơn ra, ngồi ở trên đùi của anh chờ anh chủ động, hai người nhìn nhau vài giây, Huệ Đại Sơn nhìn cô chằm chằm, ngay cả đầu ngón tay anh cũng không động.
"Đại Sơn, anh bắt đầu nhanh lên? Người ta chờ lâu lắm rồi!" Tề Ái giận đến miệng nhô lên có thể treo được thịt heo.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh rồi, thế nhưng anh lại chậm chạp không hành động, như vậy cô rất lúng túng nha!
"Đại tiểu thư, chúng ta. . . . . . Như vậy không tốt lắm. . . . . ."
"Anh cũng chỉ biết nói không tốt, bằng không anh muốn như thế nào?"
"Chúng ta. . . . . ." Huệ Đại Sơn vốn muốn đem gia quy Tề gia khuyên nhủ cô, anh còn chưa nói chuyện liền bị cô nói.
"Cha em nói em học đại học có thể nói chuyện yêu thương." Đôi mắt Tề Ái ánh lên tia sáng."Như thế nào? Anh không còn lời nào để nói chứ?"
Hừ! Nghĩ đem cha đến dọa cô, không có cửa đâu!
"Anh còn không mau lên? Người ta muốn hôn hôn?"
Cô nâng đôi môi của mình về phía anh, thấy anh vẫn không có phản ứng, cô ôm cổ anh, đôi môi của cô hôn anh.
Hàaa...! Xem ra Vương Hạo Phàm nói sai rồi, thời điểm cô gặp Đại Sơn không hoàn toàn ngốc nghếch, cô vẫn còn một chút năng lực học tập.
Cô tại sao lại yêu Huệ Đại Sơn như vậy? Yêu đến mức từ bỏ lòng tự trọng của mình chủ động câu dẫn anh. Cô ôm cổ Huệ Đại Sơn, trái tim của cô cảm thấy ngọt ngào.
Bởi vì cô là con gái một trong gia đình, từ nhỏ đã không có ai làm bạn, cô cô đơn, cũng nhờ có anh, tuổi thơ của cô không còn cảm giác buồn chán.
Không biết từ lúc nào, Tề Ái yêu Huệ Đại Sơn người luôn nghe lời của cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô, làm bạn với cô, trong lòng cô đã sớm xem Huệ Đại Sơn là anh hùng của mình.
Cô là tiểu công chúa của Tề gia được nâng niu trong lòng bàn tay, cô muốn cùng anh hùng của cô có một tình yêu thật lãng mạn!
Cho nên, người nào chủ động trước không quan trọng, mà quan trọng là cô có thể yêu người anh hùng của mình!
Anh là người đàn ông có tính tự chủ rất tốt, nhưng khi gặp đại tiểu thư thì anh không thể nào khống chế được chính mình, huống chi cô còn ngồi trên đùi anh lắc lư!
Đại tiểu thư của anh thanh thuần động lòng người, làm cho tâm hồn anh nhộn nhạo, anh bắt đầu theo kịp tiết tấu của cô, ôm cô hôn mãnh liệt.
Cô thấy anh phối hợp, lập tức giao quyền chủ động cho anh, cả người mềm nhũn tiến sát vào ngực anh, mở miệng nhỏ nhắn ra cho anh hôn sâu hơn.
Lưỡi Huệ Đại Sơn đi vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, hai tay của cô ôm anh, chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt của anh.
A! Anh thật sự quá giỏi! Nụ hôn nóng bỏng, hôn cô đến choáng váng, làm cho toàn thân cô nóng lên.
Cô đã sớm muốn vứt bỏ hình tượng đại tiểu thư ngang ngược trong lòng anh, bây giờ cô muốn làm một cô gái dịu dàng trong lòng anh.
"Không được!" Huệ Đại Sơn rời khỏi đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tề Ái, nghiêng mặt đi không cô hôn."Không được như vậy, chúng ta không nên tiếp tục, đại tiểu thư, anh sẽ không khống chế được chính mình!"
"Anh tại sao lại như vậy? Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Tề Ái vừa buồn vừa tức đem mặt Huệ Đại Sơn quay về.
Tề Ái không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, tóm lại ! Tối hôm nay cô quyết định "Quật ngã" anh; cho nên, cô dựa theo kế hoạch mà hành động.
Hôn liền gác qua một bên đi! Tay nhỏ bé của Tề Ái đưa đến trước ngực Huệ Đại Sơn, mười ngón tay linh hoạt đem áo sơ mi của anh cởi ra.
Tề Ái nhìn thấy đám lông màu đen trước ngực Huệ Đại Sơn, cô có chút kinh sợ.
"Đại Sơn, anh khi nào có lông ngực rồi hả?" Anh càng giống như Vương Hạo Phàm hình dung là một con gấu lớn? Chỉ là, đầu tiên cô bị dọa, sau đó cô rất thích ."Oa! lông mọc rất nhiều nha! Đại Sơn, như vậy anh có đau hay không?"
Tề Ái nắm sợi lông trước ngực anh, khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh.
"Đừng đùa." Huệ Đại Sơn chịu không nổi bắt lấy tay Tề Ái."Đại tiểu thư, anh nói rồi anh sẽ không khống chế được chính mình."
"Em chính là muốn anh mất khống chế."
Hai tay bị Huệ Đại Sơn cầm chặt, Tề Ái không thể làm gì khác hơn là đổi một cách khác, cô cười hì hì dùng miệng mình hôn lồng ngực Huệ Đại Sơn.
"Đại Sơn, em không muốn anh nhẫn nại! Anh mau lại đây đi!"
Huệ Đại Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Ái."Đại tiểu thư, em có biết em đang nói cái gì không?"
"Ừm!" Ánh mắt Tề Ái nghiêm túc nhìn anh.
"Đại Sơn, em thật sự thật sự. . . . . . Rất yêu anh, yêu anh đến không thể tự kiềm chế mình, anh có biết hay không? Qua nhiều năm như vậy, hiện tại em cũng có cơ hội để nói với anh, nhưng anh cứ kéo dài, anh nói đi rốt cuộc anh có yêu em hay không?"
Tề Ái lại bịt miệng Huệ Đại Sơn, chỉ cho anh gật đầu, không cho anh có đáp án khác.
Anh còn có lựa chọn sao? Huệ Đại Sơn do dự.
"Ô. . . . . . Oa. . . . . ." Đợi không được Huệ Đại Sơn gật đầu, Tề Ái bắt đầu khóc rống lên."Đáng ghét! Đại Sơn, anh khi dễ em!"
Không ngờ cô hy sinh nhiều như vậy, Huệ Đại Sơn cũng không chịu ôm cô, nếu chuyện này truyền đi, cô còn có thể gặp ai? Thật quá mất mặt! Vương Hạo Phàm nhất định sẽ cười cô, còn nữa, Huệ Đại Sơn sẽ ghét cô sao?
"Đừng khóc." Anh thật sự không cách nào tha thứ cho mình."Đại tiểu thư, đừng khóc, được không? Ngoan." Huệ Đại Sơn an ủi, môi của anh hôn lên mặt cô, lau đi giọt nước mắt của cô.
Tề Ái là cô gái thích khóc. Huệ Đại Sơn nhìn thấy nước mắt của cô, tâm của anh liền luống cuống, ngoài an ủi cô ra, anh không biết phải làm sao.
Tề Ái lần nữa chủ động hôn anh. Lần này, cô học tập rất giỏi, cô trượt cái lưỡi bá đạo của mình vào trong miệng anh.
Sự nhiệt tình của cô làm cho sự tự chủ của Huệ Đại Sơn hoàn toàn biến mất. Anh ngậm lưỡi phấn nộn của cô, đưa vào bên môi của mình đùa bởn.
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn có thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ vớ vẫn rồi cự tuyệt mình, cô muốn anh chỉ suy nghĩ về cô.
Lần này Huệ Đại Sơn đã thất bại."Đại tiểu thư. . . . . ."
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn nói hết câu, miệng cô đã chạm vào miệng anh, lại một lần nữa hôn triền miên, hai người thậm chí đã quên đêm nay là đêm nào, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động.
Trong cơ thể Huệ Đại Sơn dấy lên ngọn lửa hừng hực, anh ôm cô vào ngực không ngừng di chuyển tới giường, đem Tề Ái đặt dưới thân thể của mình, chính thức tuyên cáo anh đã mất khống chế.
"Đại tiểu thư. . . . . ." Thân thể Huệ Đại Sơn cứng đờ, anh không biết phải phản ứng như thế nào, không ngờ cô lại lớn mật khiêu khích anh. "Như vậy không tốt lắm, em đi xuống được không?"
"Không được." Cô không chịu nổi thái độ cương trực của anh, Tề Ái muốn anh tỏ rõ thái độ. "Đại Sơn, anh cho em biết, anh rốt cuộc có thích em không? Giống như một người đàn ông thích một người phụ nữ."
Cô muốn xác định Huệ Đại Sơn có phải bởi vì ân tình xưa mà đối xử tốt với cô, cô không hy vọng Huệ Đại Sơn vì báo ân mà đối xử tốt với cô.
"Đại tiểu thư."
"Anh gọi đại tiểu thư một lần nữa xem!" Cô không biết đã cảnh cáo anh bao nhiêu lần, Trán Tề Ái đụng vào trán Huệ Đại Sơn."Đại Sơn, nếu anh còn gọi em là Đại tiểu thư, em liền trừng phạt anh."
"Đại. . . . . ." Anh kịp thời sửa lại lời nói ."Em muốn trừng phạt anh như thế nào?"
Hai người ngồi quá gần, nên toàn bộ hơi thở của cô đều phun vào mặt anh.
Qua một lúc lâu, Tề Ái không biết phải trừng phạt làm sao, hai mắt trừng lớn, cô cong môi lên như chuồn chuồn lướt nước hôn anh một cái."Nếu anh còn gọi em như vậy, em liền hôn anh!"
Đây là nụ hôn đầu của cô, Tề Ái không hối hận vì đã chủ động hôn anh, dù sao cô cũng muốn "ăn" Huệ Đại Sơn!
Huệ Đại Sơn vô lực thở dài đây rốt cuộc là trừng phạt hay là khích lệ?"Đại tiểu thư, anh. . . . ."
Vừa nghe anh gọi đại tiểu thư, Tề Ái lập tức phùng má, miệng nghiêng về phía trước, Huệ Đại Sơn còn chưa nói hết câu, cô dán đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô đụng vào hàm răng trắng của anh.
Anh thở dài lui ra sau, bưng lấy mặt của Tề Ái cẩn thận kiểm tra môi cô."Đại tiểu thư, em có sao không? Có bị thương hay không?"
Huệ Đại Sơn nghiêng người kiểm tra liền bị một cái hôn công kích, nhìn đại tiểu thư của anh không biết trừng phạt hay là khích lệ anh.
Tề Ái liếm khóe môi đau đớn, giống như Tiểu Miêu bị chọc giận gầm nhẹ: "Anh gọi nữa xem! Anh gọi mấy lần, em liền hôn anh mấy cái."
Huệ Đại Sơn dở khóc dở cười nhìn Tề Ái, từ nhỏ anh đã không có biện pháp nào đối với đại tiểu thư; được rồi! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh thực sự rất muốn cùng cô chơi trò hôn nhẹ, chỉ vì ngại thân phận, nên anh không dám làm quá phận, hiện tại nếu như cô muốn anh, anh cũng chỉ có thể thuận theo chấp nhận cô.
"Hôn là không phải như vậy, đại tiểu thư."
"Dầy! Anh còn nói?"
"Đại tiểu thư!" Huệ Đại Sơn hôn Tề Ái."Em có muốn biết hôn là như thế nào không?"
"Ah?" Tề Ái tức giận nhìn anh cố chấp, anh nói gì đều không lọt vào lổ tai cô. Anh vừa mới nói cái gì? Cô tức giận, nên không có nghe cẩn thận, "Đại Sơn, anh nói cái gì?"
"Hôn." Huệ Đại Sơn mỉm cười nhìn đôi môi mềm mại đỏ mọng của Tề Ái.
Đầu tiên anh nhẹ nhàng đụng chạm, không giống như cô thô lỗ đụng anh, bốn phiến môi chạm vào nhau, Huệ Đại Sơn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của Tề Ái, thưởng thức vị ngọt ngào trong miệng của cô.
Hơi thở Tề Ái trở nên dồn dập, Huệ Đại Sơn dùng đầu lưỡi xâm nhập, bắt đầu chơi đùa với cái lưỡi của cô.
Huệ Đại Sơn nhìn phản ứng xấu hổ của cô, gương mặt Tề Ái đỏ ửng động lòng người bộ dáng thật sự hấp dẫn, anh không tự chủ lần nữa cúi thấp đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô mút nhẹ .
"Đại Sơn, em còn muốn." Tề Ái chủ động mở cánh môi, hoan nghênh anh xâm lấn. "Hôn!"
Cái hôn vừa rồi, thật giống như trong giấc mộng của cô! Tề Ái tiến sát vào lồng ngực Huệ Đại Sơn, lần nữa ra lệnh và bắt buộc anh hôn cô.
"Đại tiểu thư, cô gái tốt không nên làm như vậy."
Tránh cho mình mất khống chế, Huệ Đại Sơn đẩy người trong ngực ra, sau đó Tề Ái liền lớn tiếng kháng nghị.
"Không cho phép anh đẩy em ra." Tề Ái lập tức dính trở về, đầu dán vào ngực Huệ Đại Sơn trừng mắt nhìn anh."Đại Sơn, em muốn hôn, anh hôn em đi!"
Làm sao trở thành như vậy? Huệ Đại Sơn hối hận mình vừa rồi nhất thời xúc động, tính cách đại tiểu thư từ nhỏ đã là như vậy, cô muốn gì thì làm nấy không ai cản được cô.
Tề Ái yêu cầu khiến Huệ Đại Sơn có chút chịu không nổi, bởi vì thân thể mềm mại của cô di chuyển trên đùi của anh, làm cho anh có "phản ứng sinh lý", nếu cô cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không khống chế được chính mình.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Huệ Đại Sơn, Tề Ái lần nữa cảm thấy hỗn loạn, anh mới vừa tích cực chủ động như thế nào lập tức liền biến thành như vậy? Cô và anh chỉ mới hôn có một lần! Cô còn muốn nhiều hơn nữa.
Huệ Đại Sơn cũng rất phiền não, thân thể của anh cũng muốn tiếp tục, nhưng trong lòng anh lại không ngừng do dự, rốt cuộc anh nên làm như thế nào cho phải đây? "Đại tiểu thư, chúng ta. . . . . ."
Hắn và đại tiểu thư có thể phát triển sao? Huệ Đại không phải là loại người không chịu trách nhiệm, chỉ là anh sợ Tề Ái không cho anh có cơ hội chịu trách nhiệm.
Đại tiểu thư thích anh sao? Cô có phải tò mò nên muốn cùng anh vui đùa hay không? Người nhà đại tiểu thư biết được sẽ phản ứng như thế nào? Huệ Đại Sơn bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề sau này, nên không dám tiến thêm bước nữa với đại tiểu thư.
Tề Ái thấy Huệ Đại Sơn rơi vào trong chính suy nghĩ của mình, cô ôm lấy mặt anh, mãnh liệt hôn anh. Rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, cô tuyệt đối không cho anh thời gian suy nghĩ, nếu không cô không biết phải làm sao.
Đây là Hạo Phàm dạy cô, Hạo Phàm nói tiểu thuyết tình yêu đều là như vậy, cho nên cô càng phải hăng hái dũng cảm tiến tới.
"Em. . . . . . Ưmh!" Môi Tề ái đụng vào răng anh, Huệ Đại Sơn cau mày đẩy cô ra. "Đại tiểu thư, anh mới vừa nói với em, hôn môi không phải như vậy."
"Em biết rõ! Anh cũng không phải dạy học sinh tiểu học, nói một lần em liền biết."
"Em tại sao lại không làm được?"
"Ai kêu anh không cho em hôn!" Tề Ái cong đôi môi đỏ mọng bất mãn kháng nghị, "Đại Sơn, anh đẩy em ra, anh có phải hay không không thích em? Anh rất ghét em sao?"
"Anh không có." Huệ Đại Sơn cảm thấy đau đầu nhìn Tề Ái. "Đại tiểu thư, em như vậy anh rất khổ sở."
"Ý của anh là anh cũng yêu em có phải hay không?" Tề Ái thất vọng hỏi.
"Đại tiểu thư, em yêu anh thật sao?" Huệ Đại Sơn hỏi ngược lại cô."Giống như một người phụ nữ yêu một người đàn ông?"
"Đương nhiên! Đại Sơn, cái gì em cũng cho anh, anh còn không hiểu sao? Này! Em thật muốn khóc nha! Người ta là cô gái đơn thuần? Làm ra bộ dáng này, như thế nào có thể chưa lâm trận đã lùi bước?" Tề Ái mãnh liệt lắc đầu than thở. "Khó trách Hạo Phàm mắng anh là một người đàn ông lòng dạ sắt đá, hỏi em tại sao lại yêu anh giống như một con ngốc?"
"Hạo Phàm là bạn cùng phòng của em? Sao cô ấy lại nói như vậy? Hả?"
Đại tiểu thư thiếu chút nữa bị anh làm cho tức tới khóc, Huệ Đại Sơn vội vàng ôm cô, an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô.
"Người ta đã tỏ tình với anh nhiều lần như vậy, anh đều không chịu đáp ứng em...em mới phát hiện ra em rất đần! Biết như vậy em sẽ không ra ám hiệu với anh, mà trực tiếp nói với anh?"
Tề Ái nói xong câu đó, nhìn Huệ Đại Sơn. Trong lòng anh đang do dự cái gì, cô vô cùng rõ ràng; nhưng là, cô chờ đợi thật là khó chịu nha!
Huệ Đại Sơn nhìn Tề Ái tới gần, anh giơ tay lên chặn cô lại. "Đại tiểu thư, đừng đụng nữa, em sẽ bị thương."
"Anh nãy giờ không nói gì, em không biết anh đang suy nghĩ cái gì!"
Trừ cường hôn anh ra, cô không còn cách nào để thu hút sự chú ý của anh?.
"Anh không nói lời nào! Em. . . . . . Ô. . . . . . Không được không được! Anh không cần nói." Tề Ái sợ nghe Huệ Đại Sơn nói ra lời cự tuyệt, cho nên cô vội vàng che miệng anh lại.
"Đại Sơn, bắt đầu từ bây giờ em hỏi anh, anh chỉ cần gật đầu."
Huệ Đại Sơn bị che miệng không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
"Đại Sơn, anh cũng yêu em, có phải hay không?" Tề Ái sử dụng cách thức của bọn bỉ ổi, ép buộc Huệ Đại Sơn thừa nhận. "Anh gật đầu nhanh một chút, có phải hay không?"
Thật sự là gặp cướp mà, xem ra tối nay anh không thoát khỏi lòng bàn tay của cô.
"Anh không gật đầu?" Hai mắt Tề Ái trừng lớn, không có kiên nhẫn hỏi .
Huệ Đại Sơn sợ cô không khống chế được tâm tình sẽ khóc, anh vội vàng gật đầu.
"Ừm! Ý của anh là yêu em có phải hay không?" Tề Ái hài lòng cười, sau đó lại hỏi một câu hỏi khó khăn. "Anh yêu em, em cũng yêu anh, vậy em làm bạn gái anh có được hay không?"
Tề Ái khẽ nhếch khóe môi lộ ra nụ cười mê người, Huệ Đại Sơn nhất thời ngây dại, anh thuận theo ý của cô gật đầu.
"Oa! Tuyệt quá!" Tề Ái hoan hô một tiếng sau đó lại chơi tiếp trò chơi "Em hỏi anh gật đầu"."Vậy. . . . . . Đại Sơn, buổi tối hôm nay anh có thể hay không đem em trở thành người của anh? Em muốn cùng anh làm. . . . . . Làm chuyện yêu đương!".
Vừa nói xong, hai má Tề Ái lập tức đỏ bừng.
Làm sao có thể? Nhịp tim Huệ Đại Sơn trong nháy mắt tăng mạnh, thân thể cứng đờ, trong khoảng thời gian đó anh không biết phải làm sao.
"Em mặc kệ! Anh mau gật đầu? Không em sẽ khóc!" Hai mắt cô chứa đầy nước mắt, Tề Ái sử dụng chiêu lợi hại nhất của cô.
"Anh làm cho em khóc, ba em và chú Huệ sẽ đánh anh!"
Anh cực kì bất đắt dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Đừng nói Tề lão gia hay cha anh không tha cho anh, anh thấy đại tiểu thư khóc, anh càng không tha thứ cho chính mình.
"Được, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Tề Ái buông tay bịt miệng Huệ Đại Sơn ra, ngồi ở trên đùi của anh chờ anh chủ động, hai người nhìn nhau vài giây, Huệ Đại Sơn nhìn cô chằm chằm, ngay cả đầu ngón tay anh cũng không động.
"Đại Sơn, anh bắt đầu nhanh lên? Người ta chờ lâu lắm rồi!" Tề Ái giận đến miệng nhô lên có thể treo được thịt heo.
Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh rồi, thế nhưng anh lại chậm chạp không hành động, như vậy cô rất lúng túng nha!
"Đại tiểu thư, chúng ta. . . . . . Như vậy không tốt lắm. . . . . ."
"Anh cũng chỉ biết nói không tốt, bằng không anh muốn như thế nào?"
"Chúng ta. . . . . ." Huệ Đại Sơn vốn muốn đem gia quy Tề gia khuyên nhủ cô, anh còn chưa nói chuyện liền bị cô nói.
"Cha em nói em học đại học có thể nói chuyện yêu thương." Đôi mắt Tề Ái ánh lên tia sáng."Như thế nào? Anh không còn lời nào để nói chứ?"
Hừ! Nghĩ đem cha đến dọa cô, không có cửa đâu!
"Anh còn không mau lên? Người ta muốn hôn hôn?"
Cô nâng đôi môi của mình về phía anh, thấy anh vẫn không có phản ứng, cô ôm cổ anh, đôi môi của cô hôn anh.
Hàaa...! Xem ra Vương Hạo Phàm nói sai rồi, thời điểm cô gặp Đại Sơn không hoàn toàn ngốc nghếch, cô vẫn còn một chút năng lực học tập.
Cô tại sao lại yêu Huệ Đại Sơn như vậy? Yêu đến mức từ bỏ lòng tự trọng của mình chủ động câu dẫn anh. Cô ôm cổ Huệ Đại Sơn, trái tim của cô cảm thấy ngọt ngào.
Bởi vì cô là con gái một trong gia đình, từ nhỏ đã không có ai làm bạn, cô cô đơn, cũng nhờ có anh, tuổi thơ của cô không còn cảm giác buồn chán.
Không biết từ lúc nào, Tề Ái yêu Huệ Đại Sơn người luôn nghe lời của cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô, làm bạn với cô, trong lòng cô đã sớm xem Huệ Đại Sơn là anh hùng của mình.
Cô là tiểu công chúa của Tề gia được nâng niu trong lòng bàn tay, cô muốn cùng anh hùng của cô có một tình yêu thật lãng mạn!
Cho nên, người nào chủ động trước không quan trọng, mà quan trọng là cô có thể yêu người anh hùng của mình!
Anh là người đàn ông có tính tự chủ rất tốt, nhưng khi gặp đại tiểu thư thì anh không thể nào khống chế được chính mình, huống chi cô còn ngồi trên đùi anh lắc lư!
Đại tiểu thư của anh thanh thuần động lòng người, làm cho tâm hồn anh nhộn nhạo, anh bắt đầu theo kịp tiết tấu của cô, ôm cô hôn mãnh liệt.
Cô thấy anh phối hợp, lập tức giao quyền chủ động cho anh, cả người mềm nhũn tiến sát vào ngực anh, mở miệng nhỏ nhắn ra cho anh hôn sâu hơn.
Lưỡi Huệ Đại Sơn đi vào chỗ sâu nhất trong miệng cô, hai tay của cô ôm anh, chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt của anh.
A! Anh thật sự quá giỏi! Nụ hôn nóng bỏng, hôn cô đến choáng váng, làm cho toàn thân cô nóng lên.
Cô đã sớm muốn vứt bỏ hình tượng đại tiểu thư ngang ngược trong lòng anh, bây giờ cô muốn làm một cô gái dịu dàng trong lòng anh.
"Không được!" Huệ Đại Sơn rời khỏi đôi môi đỏ mọng mềm mại của Tề Ái, nghiêng mặt đi không cô hôn."Không được như vậy, chúng ta không nên tiếp tục, đại tiểu thư, anh sẽ không khống chế được chính mình!"
"Anh tại sao lại như vậy? Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Tề Ái vừa buồn vừa tức đem mặt Huệ Đại Sơn quay về.
Tề Ái không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, tóm lại ! Tối hôm nay cô quyết định "Quật ngã" anh; cho nên, cô dựa theo kế hoạch mà hành động.
Hôn liền gác qua một bên đi! Tay nhỏ bé của Tề Ái đưa đến trước ngực Huệ Đại Sơn, mười ngón tay linh hoạt đem áo sơ mi của anh cởi ra.
Tề Ái nhìn thấy đám lông màu đen trước ngực Huệ Đại Sơn, cô có chút kinh sợ.
"Đại Sơn, anh khi nào có lông ngực rồi hả?" Anh càng giống như Vương Hạo Phàm hình dung là một con gấu lớn? Chỉ là, đầu tiên cô bị dọa, sau đó cô rất thích ."Oa! lông mọc rất nhiều nha! Đại Sơn, như vậy anh có đau hay không?"
Tề Ái nắm sợi lông trước ngực anh, khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh.
"Đừng đùa." Huệ Đại Sơn chịu không nổi bắt lấy tay Tề Ái."Đại tiểu thư, anh nói rồi anh sẽ không khống chế được chính mình."
"Em chính là muốn anh mất khống chế."
Hai tay bị Huệ Đại Sơn cầm chặt, Tề Ái không thể làm gì khác hơn là đổi một cách khác, cô cười hì hì dùng miệng mình hôn lồng ngực Huệ Đại Sơn.
"Đại Sơn, em không muốn anh nhẫn nại! Anh mau lại đây đi!"
Huệ Đại Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Ái."Đại tiểu thư, em có biết em đang nói cái gì không?"
"Ừm!" Ánh mắt Tề Ái nghiêm túc nhìn anh.
"Đại Sơn, em thật sự thật sự. . . . . . Rất yêu anh, yêu anh đến không thể tự kiềm chế mình, anh có biết hay không? Qua nhiều năm như vậy, hiện tại em cũng có cơ hội để nói với anh, nhưng anh cứ kéo dài, anh nói đi rốt cuộc anh có yêu em hay không?"
Tề Ái lại bịt miệng Huệ Đại Sơn, chỉ cho anh gật đầu, không cho anh có đáp án khác.
Anh còn có lựa chọn sao? Huệ Đại Sơn do dự.
"Ô. . . . . . Oa. . . . . ." Đợi không được Huệ Đại Sơn gật đầu, Tề Ái bắt đầu khóc rống lên."Đáng ghét! Đại Sơn, anh khi dễ em!"
Không ngờ cô hy sinh nhiều như vậy, Huệ Đại Sơn cũng không chịu ôm cô, nếu chuyện này truyền đi, cô còn có thể gặp ai? Thật quá mất mặt! Vương Hạo Phàm nhất định sẽ cười cô, còn nữa, Huệ Đại Sơn sẽ ghét cô sao?
"Đừng khóc." Anh thật sự không cách nào tha thứ cho mình."Đại tiểu thư, đừng khóc, được không? Ngoan." Huệ Đại Sơn an ủi, môi của anh hôn lên mặt cô, lau đi giọt nước mắt của cô.
Tề Ái là cô gái thích khóc. Huệ Đại Sơn nhìn thấy nước mắt của cô, tâm của anh liền luống cuống, ngoài an ủi cô ra, anh không biết phải làm sao.
Tề Ái lần nữa chủ động hôn anh. Lần này, cô học tập rất giỏi, cô trượt cái lưỡi bá đạo của mình vào trong miệng anh.
Sự nhiệt tình của cô làm cho sự tự chủ của Huệ Đại Sơn hoàn toàn biến mất. Anh ngậm lưỡi phấn nộn của cô, đưa vào bên môi của mình đùa bởn.
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn có thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ vớ vẫn rồi cự tuyệt mình, cô muốn anh chỉ suy nghĩ về cô.
Lần này Huệ Đại Sơn đã thất bại."Đại tiểu thư. . . . . ."
Tề Ái không cho Huệ Đại Sơn nói hết câu, miệng cô đã chạm vào miệng anh, lại một lần nữa hôn triền miên, hai người thậm chí đã quên đêm nay là đêm nào, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động.
Trong cơ thể Huệ Đại Sơn dấy lên ngọn lửa hừng hực, anh ôm cô vào ngực không ngừng di chuyển tới giường, đem Tề Ái đặt dưới thân thể của mình, chính thức tuyên cáo anh đã mất khống chế.
/10
|