Đại Tiểu Thư Đi Học

Chương 73

/91


Ngoài cửa một người đàn ông cao chừng 1m8 mấy đó ko biết, chỉ biết là anh đứng gần tới mép trên cửa rồi, áo sơ mi trắng tinh ko một nếp nhăn, quần âu sẫm màu trông rất phong độ, nhưng điều cuốn hút ở đây ko phải là dáng người chuẩn ko cần chỉnh của anh mà là khuôn mặt quá menly của anh, từng đường nét trên khuôn mặt quá hoàn hảo, từ đôi mắt đến bờ môi, tất cả đều làm chết người, hiện tại anh đang đứng dựa vào cửa, hai tay dút túi quần trông phong trần ko thể tả, đôi mắt đảo quanh khắp cả lớp, chứng tỏ anh đang tìm kiếm ai đó. Và … đôi mắt ấy dừng lại ở mấy bàn cuối lớp, một đám con gái đang loi nhoi làm mấy hành động như đánh ghen, còn con nhỏ bị đánh ghen thì miệng la í ới, cũng chỉ xoay quanh nội dung : tao sẽ giết hết tụi mầy.

Đôi môi mỏng đầy ma lực của anh khẽ nhếch lên làm mấy nàng ở đây ngất xỉu rầm rầm, ánh mắt anh đầy ma mị. Riêng chỉ có 4 chàng trai của chúng ta là bất động nãy giờ vì quá sock. Thiên Vũ cảm thấy bầu trời như sụp xuống dưới chân của mình, tim anh co thắt lại, nỗi lo sợ chiếm giữ hết toàn bộ tâm trí anh.

Sau một hồi bị nắm tai giựt tóc, hết chịu nổi nó dùng hết công lực hất tung mấy con nhỏ kia ra, chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc, đang chuẩn bị công cuộc báo thù thì cảm thấy không khí lớp là lạ, nhìn sang mấy bàn bên cạnh thì thấy 4 chàng đang bất động mắt hướng về phía cửa lớp, nó cũng tò mò nhìn theo.

Và …..

Giây phút này, người bất động là nó, trái tim nhỏ bé khẽ nhói lên, nó sửng sờ, ko biết mình đang mơ hay tỉnh, người đàn ông trước mặt nó chẳng phải là người mà đêm đêm nó vẫn mơ thấy đó sao, người đã lấy đi ko ít nước mắt của nhỏ sao, anh đã nói là ko bao giờ trở về nữa mà … anh đã bỏ nó đi mà, sao giờ lại … giây phút này đây sao nó ko có cảm giác vui mừng hay hạnh phúc ? cảm giác bây giờ là gì ? Lúc này cả lớp mới để ý tới thái độ của nó. Nó rút điện thoại vô thức bấm một số nào đó, dãy số mà trong những cơn đau nó đã bấm ko biết bao nhiêu lần và cũng ko biết bao nhiêu cái điện thoại ra đi chỉ vì ko thể liên lạc được với chủ nhân của dãy số kia, nhưng… bây giờ điện thoại nó lại có tín hiệu, tiếng chuông đổ dồn, ngoài cửa người đàn ông kia rút điện thoại trong túi ra bấm phím nghe:

- ….

- ….

Ko biết là hai người ở tình trạng này trong bao lâu, không khí cả lớp trở nên căng thẳng và ngột ngạt, giống như tâm trạng của nó vậy, tại sao anh lại xuất hiện, mới hôm qua nó đã có ý định ghen tuông xử lý người đàn bà của anh,vậy mà giờ đây khi gặp lại anh, cảm giác này là gì? Nó ko còn yêu anh sao ? hay thời gian qua tất cả chỉ là ảo giác, ảo giác rằng bản thân vẫn luôn nhớ, luôn đau khổ vì anh. Nhỏ ngu ngốc ko biết rằng giây phút anh xuất hiện là giây phút mà nó gần như đã quên được anh và gần như đã yêu người khác.

Nó lại nghi ngờ, nhưng ko biết là nghi ngờ điều gì. Bất giác nó lại lên tiếng hỏi anh.

- Về làm gì ?

- Có việc.

- ….

- ….

- Việc gì ?

- Tìm một thiên thần.

- ….

- …

- Để làm gì?

- Để nói với cô ấy rằng … anh yêu em … anh rất nhớ em.

Lúc này chân nó vô thức bước. Nó bước từng bước một, hướng về phía cánh cửa kia, nước mắt bắt đầu ko theo ý muốn của mình, nhỏ từng giọt lạnh buốt, ngay cả bản thân cũng ko biết tại sao lại khóc, chỉ là muốn ôm anh, muốn tìm lại cảm giác gì đó, bước chân nhanh dần, nhanh dần rồi biến thành những bước chạy. Cảm giác này ko phải là cảm giác hạnh phúc khi gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách, cũng ko phải là vui vẻ khi gặp lại người bạn lâu ngày ko gặp, cảm giác này lạ lẫm, chỉ là nó muốn chạy tới cạnh anh. Nó chạy nhanh về phía anh, chạy tới cạnh anh, nó ôm chầm lấy anh trong sự ngỡ ngàng của cả lớp, ko hẹn nhưng tất cả đều quay lại nhìn Thiên Vũ, thấy anh nồi bất động, ánh mắt khó hiểu cả 3 người kia cũng vậy, họ cũng hiểu được tình hình ko nói gì chỉ im lặng nhìn ra cửa.

Nó ôm chầm lấy Nam Phong, nước mắt vẫn chảy dài, tay ko ngừng đánh vào ngực anh (phải nói là bụng mới đúng. Đi học nó ko mang giày cao gót nên chỉ đứng tới ngực anh mà thôi).Anh cũng đưa tay ôm choàng lấy nó, mặc dù trong lòng anh đã có câu trả lời, nó đã thay đổi thật, điều mà anh đã cố gắn dối lòng trong hơn một tháng qua. Anh đã cố gắn lấy lại những gì thuộc về mình, vốn là của mình để trở về bên cạnh nó, để có thể ở bên nó, vì anh luôn gạt bản thân cho rằng nó là yêu anh, cảm nhận suy nghĩ của anh là sai, nhưng giờ đây, sự thật luôn phủ phàng, người nó yêu là chàng trai ngồi cuối lớp. Cả hai ko nói nhau câu nào, chỉ đứng đó ôm nhau, người khóc, người trầm tư suy nghĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi, từng giây từng phút trôi qua. Cuối cùng nó cũng nhận ra, cảm giác này ko phải, ko giống như lúc trước, cũng ko giống như lúc ôm Thiên Vũ, là vậy… cuối cùng nó cũng biết nó thật sự hết yêu anh rồi, nhưng … sao khi biết sự thật này nó lại đau lòng vậy, cảm giác nuối tiếc này là gì chứ?

Nam Phong cuối đầu hôn lên tóc nó, anh đưa tay kéo đầu nó ra khỏi ngực mình, áo trắng tinh tươm bị nước mắt của nó làm ướt một mảng lớn. Anh nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt tràn ngập yêu thương, đôi môi khẽ nhếch lên:

- Ngốc ko phải anh đã về với em rồi sao?

- Hức …hức… nó vẫn ko nói câu gì của nhìn anh, rồi khóc.

- Ngốc ko được khóc nữa, em mà khóc nữa là anh lại đi đó- Nam Phong buông một câu dọa đã làm cho nó im bặt luôn ko còn nghe lấy một tiếng thút thít. Điều này làm cả lớp choáng váng, atula ko sợ trời ko sợ đất mà thế kia sao? Ngay cả Thiên Vũ cũng nhận thấy điều đó, nó ngoan ngoãn nghe lời người đàn ông kia, điều mà anh có mơ cũng ko được.

- Anh là đồ xấu xa dám bỏ em đi như vậy hả? tại sao lại bỏ em đi chứ? Sao anh lại làm em trở thành người xấu xa như vậy chứ ?- người ngoài nhìn vào sẽ thấy nó chu môi trách anh, nhõng nhẽo với anh trông thật dễ thương hết mức, nhưng đối với người trong cuộc thì họ mới biết câu nói kia nghĩa là gì, anh ra đi đã làm cho tình cảm của nó thay đổi?

- Uhm anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ ko dám như vậy nữa bà chủ. – anh vừa nói vừa đưa tay lên véo vào má nó.

Lập tức cái mặt đáng yêu của nó được chuyển sang vẻ mặt lạnh tanh tràn đầy sát khí. Làm cho cả lớp bật ngửa ,ngay cả bọn người ngồi cuối lớp kia cũng ngạc nhiên ko kém. Nhưng đó chưa là gì cả khi nó cất giọng hót thánh thót lên để câu tiếp theo thì ko ai là còn còn đủ độ tỉnh táo để biết được chuyện gì đang xảy ra và cũng ko biết là hai người kia đang nói chuyện gì.

- Biết vậy là tốt, phản tôi chỉ có một con đường chết.

- Dạ.

- Thôi anh về đi tôi phải học, khi nào xong tôi gọi.

- Dạ

Nói xong nó chờ anh đi khỏi tầm nhìn của mình rồi quay lại chỗ ngồi ko quên nhìn mấy cái mặt đang ngơ ra đến tội.

Nam Phong bước ra xe, khuôn mặt anh trở nên méo mó đến sợ, bây giờ anh nên làm gì,thủ đoạn để có được nó thì anh có thừa, nhưng…. Anh có nỡ làm vậy ko?

Còn nó cũng chẳng khá hơn là bao. Tâm trạng rối bời được thể hiện qua khuôn mặt vô cảm , nó lặng lẽ bước về chỗ ngồi, nhìn qua người bên cạnh cố tìm kiếm trong trí nhớ của mình, anh đã có khi nào nói yêu nó chưa, mặc dù anh đã chờ nó 18 năm, nhưng chẳng phải hai năm trước anh cũng đã có tình cảm với người khác. Nó thở phì một cái, như lấy quyết tâm cao độ làm cho người bên cạnh tưởng rằng nó lấy quyết tâm để từ hôn nhưng đâu ngờ rằng là nó quyết định sẽ nói rõ tình cảm của mình cho Nam Phong biết và cũng sẽ nói rõ với anh.

/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status