Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 234: Trói lại. (1+2+3)

/540


Tô Sĩ Quốc đành phải giải thích với nàng, tối hôm qua hắn với nàng căn bản không phát sinh quan hệ, nàng bây giờ vẫn còn là một xử nữ. Nhưng thiếu nữ này không nghe, quần áo của nàng đều bị cởi bỏ, tên sắc lang này chẳng lẽ không làm gì nàng sao? Nàng chẳng những không nghe hắn giải thích còn đánh cho hắn một trận.

Tô Sĩ Quốc e ngại trước uy vũ của nàng đành phải đáp ứng. Hắn đưa rất nhiều tiền để cho bốn mươi lão bà của mình tự tìm đường đi. Tuy nhiên đây là hắn giả vờ giả vịt, sau lưng nàng liền nháy mắt với bốn mươi phu nhân kia. Đoạn tình nghĩa bao lâu sao có thể so với thiếu nữ hung dữ này, nếu cưới nàng, về sau hắn cùng với Phòng Huyền Linh (1) trong thiên cổ kia có gì khác nhau đâu?

Đây là hắn dùng kế hoãn binh, trên thực tế là hắn muốn thoát khỏi nữ tử này. Vì thế khi hắn bị nữ tử này bắt buộc đến nhà nàng bái phỏng, lúc này hắn mới biết cha nàng chính là thông phán Phượng Châu, có quyền thế, lúc ấy hắn liền cảm thấy muốn hôn mê. Hắn thật sự đã đụng trúng tổ ong vò vẽ rồi.

Thạch Kiên vừa nghe cũng cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, thật không ngờ Đại tiểu thư mạnh mẽ này là thiên kim của Chủng Thế Hành. Tuy nhiên ngẫm lại đích xác cũng có khả năng này. Chủng Thế Hành này hai mươi mấy năm trước bởi vì thúc thúc hắn Chủng Phóng luôn cần nhiệt độ cao. Sau đó biết tới huyện Kính Dương liền trú ngụ luôn ở phía Tây Bắc. Cho nên mấy tên con trai hắn đều lây nhiễm tính dũng mãnh của dân tộc Tây Bắc, chỉ ngoại trừ tiểu nhi tử của hắn bởi vì tuổi còn quá nhỏ. Còn lại ba đứa con trai kia Chủng Cổ, Chủng Ngạc, Chủng Chuẩn thì toàn bộ đều đã đến đây. Lúc ấy Thạch Kiên hai mắt tỏa sáng, đây chính là đại nhân vật nha, so với Chiết gia huynh đệ còn lớn hơn. Trong lịch sử huynh đệ bọn họ thậm chí còn từng vượt qua Dương Văn Quảng.

Hắn liên tục nói hảo nam nhi, hảo nam nhi.

Một câu phẩm luận này đã đem Chủng Thế Hành mừng rỡ đến mức miệng cười không thể khép lại. Cha mẹ nào không hi vọng con cái họ không thành công? Có thể được Thạch Kiên đánh giá như vậy, theo như trong quá khứ của Thạch Kiên thì trăm phần trăm xác suất là thành công, mấy con trai của họ về sau tiền đồ đều không phải lo lắng nữa.

Quả nhiên trận chiến ở Thiên Đô Sơn, ba người con trai của hắn đều lập chiến công. Đặc biệt tiểu tướng lừa mở cửa doanh trại biểu hiện về sau chính là một kẻ dũng cảm và tàn bạo. Theo sử ký nhà Tống: Chủng Ngạc giỏi dùng binh, đánh địch rất biến hóa, đã chiến là thắng, tuy nhiên hay lừa đảo lại tàn nhẫn, tả hữu nếu có người phạm tội lập tức trảm, hoặc trước tra tấn, bản thân che mặt ngồi ở phía trước tự nhiên uống trà. Quân địch cũng sợ không dám đánh tới, có rất nhiều chiến công. Quân của Lý Tắc gia nhập trại của Ngạc, đánh trống lên gây rối, Chủng Ngạc hỏi:

- Quân có bao nhiêu soái? Phải mượn đầu ngươi để làm gương.

Lập tức định chém, Lý Tắc sợ quá bỏ chạy. Khi qua sông bất ngờ gặp địch, Lý Tắc cho thủ hạ hô lên:

- Đại tướng Lý Ngạc đến đây.

Địch sợ quá bỏ chạy hết.

Một người giả mạo Chủng Ngạc lại có thể doạ quân địch thành như vậy, có thể thấy Chủng Ngạc ở Tây Bắc danh tiếng ra sao. Lúc ấy hắn mang theo mấy trăm bính lính mở cửa trại. Binh lính Tây Hạ ở Thiên Đô Sơn lúc ấy cũng cam tâm để cho hắn dẫn quân qua. Vì thế khi đối mặt với quân đội Tây Hạ lớn hơn gấp 10 lần, Chủng Ngạc liền vung tay hô to, huyết chiến xảy ra gần nửa canh giờ, thẳng đến khi đại quân của Chủng Thế Hành tiến đến. Lúc này mấy trăm binh lính chỉ còn lại có một nửa. Chủng Ngạc trên người mang gần mười vết thương do đao kiếm gây ra. Lúc Thạch Kiên nhận được hồi báo từ trận chiến này từng nói:

- Lại có thêm một Địch Thanh tướng quân.

Địch Thanh trong trận chiến ở trại Kim Minh đã trở nên nổi tiếng số một. Chu Sỉ cũng bởi vì dẹp phản loạn ở Đông Kinh và bảo vệ vùng Duyên Châu đã chiến đấu dũng cảm, nên cũng khiến cho Nguyên Hạo đánh giá cao, thanh danh cũng không nhỏ. Tuy nhiên Thạch Kiên lại đem Chủng Ngạc và bọn họ đều đặt ở hàng nhất phẩm. Từ đó có thể thấy được trận chiến trước đó thật thảm thiết. Muốn đại tiểu thư này dịu dàng là không có khả năng. Tuy nhiên Thạch Kiên là nam nhân nên cũng có thể lý giải được tâm tình của Tô Sĩ Quốc. Ai lại muốn cưới một sư tử Hà Đông như vậy về nhà chứ.

Tuy nhiên Chủng Thế Hành luôn sống giản dị. Quý phủ cũng không có nhiều người thân. Xem tình hình lúc này, Tô Sĩ Quốc liền quyết định, hắn giả vờ giống như thật, đứng trước Chủng gia, bởi vì Chủng Thế Hành phải đi thăm ba trại quân, hôn nhân là việc đại sự, Chủng tiểu thư khẳng định phải chờ phụ thân về mới quyết định việc hôn nhân này.

Tuy nhiên vài ngày sau, Tô Sĩ Quốc nhân ban đêm đã trèo tườngmà trốn khỏi Chủng gia. Hắn đi vào nhà trọ nơi mà bốn mươi lão bà vẫn còn đang chờ hắn định cùng nhau chạy đến Phượng Châu. Nhưng Đại tiểu thư này được thừa kế trí tuệ cũng như những phẩm chất tốt đẹp khác của lão tử nhà mình, thấy bốn mươi lão bà đó ở nhà trọ không chịu đi nàng liền có tính toán. Tô Sĩ Quốc nhất định là nghĩ một đằng nói một nẻo, vì thế nàng luôn ở trong tối chăm chú theo dõi Tô Sĩ Quốc.

Kỳ thật Tô Sĩ Quốc trước vừa động thân, nàng ở phía sau đều đã biết. Tuy nhiên nàng không ngăn cản mà đi theo xem hắn rốt cuộc muốn làm gì

Vì thế Tô Sĩ Quốc lại bị một trận đòn hiểm

Tô Sĩ Quốc vừa cầm quần áo xốc lên một chút, Thạch Kiên quả nhiên nhìn thấy sau lưng hắn có một vết màu xanh tím, cho đến bây giờ vẫn chưa biến mất.

Thạch Kiên quả thật muốn cười. Xem ra Tô Sĩ Quốc đúng là một tên nam tử lãng tình. Cái này gọi là người xấu còn có người xấu hơn. Tuy nhiên Thạch Kiên hiểu rất rõ, Tô Sĩ Quốc có một chút tài học, tài buôn bán, đã bị Đại tiểu thư này nhìn trúng. Lúc ấy có thể không biết nhưng về sau chẳng lẽ lại không biết thân thể mình có bị chạm qua hay không sao? Nàng đây là lấy cớ lưu lại Tô Sĩ Quốc, nhưng không cam lòng chia sẽ nam nhân mình thích với bốn mươi nữ tử khác, ví thế dùng phương pháp thô bạo này để giải quyết vấn đề.

Lúc này Tô Sĩ Quốc cũng hiểu được, chiến sự ở Thiên Đô Sơn đã kết thúc, lão Chủng kia cũng sẽ trở lại chức vị cũ. Lão Chủng cũng đang đau đầu việc hôn nhân đại sự của nữ nhi, thấy nữ nhi của mình không học thục nữ lại cả ngày cưỡi ngựa đánh nhau, nay người kia dám cưới nàng, lão liền bắt chuyện cùng Tô Sĩ Quốc, phát giác hắn có một chút tài hoa, diện mạo cũng rất được, dường như trong nhà lại rất có tiền. Tuy rằng xuất thân từ thương nhân, nhưng chính mình cũng không tính là danh môn, bằng không đến bây giờ hắn cũng đã có thể thăng cấp vì thế liền vui vẻ cho phép.

Đương nhiên dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Chủng tiểu thư, Tô Sĩ Quốc cũng không dám nói là chính mình bị nữ nhi của hắn bắt buộc. Nghe đến đó, Thạch Kiên rốt cuộc không kìm nổi cười ha ha. Lúc trước hắn bị Lý Nam kia “cưỡng gian” đến bây giờ còn buồn bực không vui. Nhưng thật không ngờ Tô Sĩ Quốc gặp tình huống này so với hắn còn thảm hơn nhiều.

Tô Sĩ Quốc cũng không đơn giản, trong lòng hắn muốn cự tuyệt cuộc hôn nhân này. Cho nên địa chỉ của người thân là giả. Nhưng Chủng Thế Hành lại cho là thật, liền phái một người đến nhà hắn thông tri, muốn thân hắn báo người nhà tới nhà gái cầu hôn. Tuy nhiên không biết qua bao nhiêu ngày, tôi tớ của Chủng gia tìm không thấy địa chỉ này, Chủng tiểu thư còn không cho hắn một trận sao.

Vì thế hắn nói với Chủng tiểu thư, bốn mươi lão bà kia còn đang ở nhà trọ, ta muốn tiễn bọn họ đi. Chủng tiểu thư cảm thấy rất vui mừng, vì thế phái một nha hoàn đi theo giám thị. Tuy lừa không được Chủng tiểu thư nhưng một nha hoàn thì hoàn toàn có thể giấu diếm được. Tô Sĩ Quốc đã sớm viết sẵn một tờ giấy, nhạy bén nhét vào trong tay một lão bà biết chữ. Sau đó giả vờ giả vịt cầm một ít tiền, biểu hiện bên ngoài chính là đuổi các nàng đi.

Bốn mươi nữ tử này khóc sướt mướt mà ly khai Phượng Châu mà đi hướng về phía Triệu phủ. Nhưng đến nửa đường các nàng lại thuê mấy chiếc xe ngựa, lặng lẽ hướng về phía Trường Vũ.

Những nữ tử đó đi rồi, Chủng tiểu thư cũng bớt đi một mối lo. Hơn nữa cũng đã phái người đi thông tri Tô gia, sau mấy ngày nữa sẽ tới cầu hôn, lúc ấy Chủng tiểu thư cũng sẽ yên lòng.

Kết quả lần này Tô Sĩ Quốc rốt cuộc thừa lúc nàng không phòng bị chạy thoát thân ra ngoài, định chạy trốn tới Trường Vũ, ở quán trọ tìm các phu nhân của hắn. Nhưng hắn sợ Chủng tiểu thư tìm được Triệu phủ vì thế từ hướng bắc chuyển sang hướng đi Duyên Châu, thuận tiện xem có cơ hội nào khác không. Muốn gặp Thạch Kiên, và đi theo Thạch Kiên. Nhưng “trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng” trời vừa sáng, vừa tới Bảo An quận đã bị người của Chủng tiểu thư chặn lại

Thạch Kiên nghe hắn kể lại tình hình mạo hiểm thế nào liền cười to

Cười xong hắn nói:

- Ngươi luôn nói ngươi có tài học, nhưng vì sao ngươi lại bị một nữ tử truy đuổi đến khó thoát thân như vậy.

Kỳ thật nói những lời này, hắn trong lòng đã hiểu hết những tâm sự của Tô Sĩ Quốc. Dù sao có thể khiến cho Chủng Thế Hành khen ngợi là có tài học, được coi trọng chính là không phải kém, nhưng lời hắn nói cũng là sự thật, một cô gái yếu ớt đều đấu không lại thì làm sao có thể vượt qua được độ cao của Thân Nghĩa Bân. Tô Sĩ Quốc quát to một tiếng:

- Thạch đại nhân, ta oan uổng a, không phải ta đấu không lại nàng, mấu chốt là ta đánh không lại nàng. Nàng không nói không rằng đã động quyền cước đá, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không cho. Hơn nữa bị một nữ tử đánh thành như vậy, ta còn mặt mũi nào tố khổ h với người khác nữa.

Thạch Kiên cười một tiếng, việc này hôm nay chỉ là vui đùa. Hắn nói:

- Ngươi nói ngươi có tài học, vậy có thể xem tình hình Tây Bắc hiện tại thế nào không?

Tô Sĩ Quốc lúc này mới tỉnh táo lại tinh thần, Thạch Kiên là đang cấp cho hắn cơ hội đây. Hắn nói:

- Kỳ thật tiểu nhân rất là khâm phục phương pháp làm kinh tế của Thạch đại nhân, phương pháp này so với những phương pháp triều đình dùng trước đây hữu dụng hơn nhiều.

Thạch Kiên cũng không nói nhiều, chỉ cần là người thông minh đều có thể nhìn ra ưu đãi này. Nhưng những người thông minh có rất nhiều, mà hắn cần lại là loại người đặc biệt thông minh này.

Tô Sĩ Quốc còn nói thêm:

- Hơn nữa Thạch đại nhân cũng không thừa thắng xông lên, đây quả thực là vô cùng chính xác. Tuy rằng đại đa số tình huống nếu thừa thắng xông lên là tốt nhưng cũng nên phòng ngừa quân sĩ Tây Hạ chó cùng rứt giậu. Nguyên Hạo lúc này đại bại, sau khi trở về đến Tây Hạ khẳng định có bộ tộc sẽ làm loạn. Trước để cho bọn họ tự náo loạn, Thạch đại nhân chỉ cần thừa cơ thêm dầu vào lửa, đợi khi bọn họ náo loạn tới đỉnh điểm, lúc đó tấn công Tây Hạ khẳng định không khó đánh.

Thạch Kiên lúc này mới gật nhẹ đầu, quả nhiên là hắn có chủ ý này. Dù sao dân chúng bình thường tin tức hữu hạn, có thể phân tích tình huống kỹ càng như vậy, cũng có thể làm một tiểu mưu thần.

Tô Sĩ Quốc thấy Thạch Kiên gật đầu, hắn vốn thuộc loại người thích thêm mắm thêm muối nên nhắc nhở thêm

- Nhưng Thạch đại nhân phải chú ý hai điểm.

- Hai điểm sao.

- Thứ nhất là một tù binh.

Không cần đoán, Thạch Kiên liền hiểu được hắn đang nói là Ngô Hạo. Hắn hỏi:

- Nói xem sao.

- Ta cũng nghe được Thạch đại nhân lần này bắt được không ít tù binh, mà trong đó người có thanh danh lớn nhất chính là Ngô Hạo. Người này tài hoa so với những người bên cạnh Thạch đại nhân cũng không kém chút nào. Ta là lo lắng Thạch đại nhân vì yêu quý tài hoa của hắn mà lưu hắn lại.

- Nói như vậy, hắn chính là không thể dùng, thử nói nguyên nhân xem.

- Địch tướng quân vì sao ở quân trại Kim Minh, có được thành tích dũng mãnh như vậy, không phải bởi vì binh Tống trong tay hắn đặc biệt vũ dũng mà bởi vì Địch tướng quân đi đầu bảo vệ quốc gia, cho nên binh lính mới không sợ chết, cứng rắn chống cự kháng lại quân đại địch. Đây là một loại tinh thần bảo vệ quốc gia. Giống như Thạch đại nhân từng viết là “chính khí ca”. Hoặc là tiểu nhân có một ví dụ thô tục mà so sánh, ví như cha mẹ nuôi vài đứa con, tuy nhiên trong quá trình nuôi nấng không có công bình. Bọn họ có lẽ chỉ yêu thương một đứa, mà lại ghét bỏ một đứa, điều này có thể làm cho con cái oán hận, nhưng lại không thể câu kết với người ngoài, giết chết cha mẹ mình được.

Thạch Kiên lúc này mới cười nói:

- Ví dụ này quả thực không tồi.

- Đây mới là điều thứ nhất. Điều thứ hai, đối với loại người phản bội triều đình và quốc gia như vậy, nếu Thạch đại nhân muốn trọng dụng, tuy rằng về sau Thạch đại nhân có thể dễ triệu tập nhân tài hơn, nhưng đới với triều đình không hẳn có lợi. Về sau khi giao chiến, các tướng lĩnh sẽ nghĩ, dù sao đầu hàng cũng là vô sự, vì thế sẽ không quyết tâm chiến đấu. Cũng chính là muốn lặp lại trường hợp của Địch đại tướng quân huyết chiến Kim Minh là rất khó.

- Không tồi, còn gì nữa?

- Thứ ba, Thạch đại nhân vốn có tuệ nhãn sáng suốt, cho nên mới lung lạc được nhiều người đứng về phía đại nhân. Hiện tại những nhân tài như vậy, Thạch đại nhân cũng muốn dùng, như vậy triều đình sẽ càng tăng thêm nghi ngờ với Thạch đại nhân. Thứ tư, Nguyên Hạo tiến công tây bắc, rất nhiều người đều biết đây là chủ ý của Trương Nguyên và Ngô Hạo. Đặc biệt lần trước Nguyên Hạo giết rất nhiều bá tánh bình thường, hiện tại Thạch đại nhân chẳng những không xử lý hắn, ngược lại còn trọng dụng hắn, như vậy dân tâm Thạch đại nhân thật vất vả mới xây dựng được sẽ nhanh chóng mất đi. Đương nhiên nếu là Ngô Hạo chủ động tìm đến nương tựa nơi Thạch đại nhân, còn có thể nói hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng hắn hiện tại chính là bị bắt đến. Thứ năm, loại người này giống như ai có sữa chính là mẹ, chính là có mưu có trí, nhưng lại không có lòng trung thành. Nói không chừng một ngày nào đó vì lợi ích cá nhân mà làm hại đến chủ nhân mình.

Thạch Kiên khẽ mỉm cười. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ loại Hán gian này, tuy là có bản lĩnh nhưng cũng muốn giết cho rồi. Nhóm người như Tần Cối, Ngô Tam Quế, Trương Bang Xương, Uông Tinh Vệ ai mà không có bản lĩnh to lớn. Nhưng những người này một người cũng không nên giết. Tuy nhiên thật không ngờ hoa hoa công tử này lại có thể phân tích ra nhiều điểm không thể dùng bọn họ như vậy.

Hắn hỏi:

- Vậy bản quan còn phải chú ý điều gì nữa?

- Thạch đại nhân ngài còn phải chú ý điều này, trước kiadanh tiếng của ngài lan đến Hoa Sơn, nay Thạch đại nhân trải qua trận chiến lần này, hiện tại thanh danh đều đã trả rộng tới Tần Lĩnh, sắp vượt qua cả núi Côn Lôn. Tuy rằng Thạch đại nhân trung quân ái quốc nhưng triều đình cũng có kiêng kị. Cũng như Thái tổ xưa kia rất trung thành và tận tâm với triều Chu. Cho nên Thạch đại nhân không thể không phòng bị. Thạch đại nhân nếu vì kẻ tiểu nhân đó mà bị mang tiếng phải rời khỏi tây bắc, thì phen này Thạch đại nhân khổ tâm kinh doanh chính là hao phí. Thạch đại nhân không vì chính mình thì cũng nên vì mọi người ở tây bắc, nên vì triều đình mà sớm nên có tính toán.

Thạch Kiên khẽ mỉm cười, hắn đã cùng Thân Nghĩa Bân thương lượng qua vấn đề này. Hắn nói:

- Như vậy bản quan nên làm thế nào?

Tô Sĩ Quốc thở dài:

- Thực ra có một phương pháp, Thạch đại nhân có thể thỉnh cầu triều đình phái một thái giám thân tín đi tới Tây bắc làm giám quân. Cứ như vậy, Thạch đại nhân làm việc, tất nhiên cũng không thoải mái lắm, nhưng so với việc Thạch đại nhân phải rời khỏi Tây bắc thì tốt hơn nhiều. Nhưng phương pháp này cũng chỉ có thể trị ngọn không thể trị được gốc, theo quy củ xưa của triều đình, nếu Thạch đại nhân giả ngốc ở Tây bắc đợi cho đến khi tiêu diệt được Tây Hạ chỉ sợ là rất khó.

- Nói rất hay.

Thạch Kiên tán dương một chút. Kỳ thật hắn và Thân Nghĩa Bân đã thương lượng qua việc này, nếu triều đình quả thực làm như vậy, Thạch Kiên nhất địch sẽ dùng phương pháp đáp trả triệt để hơn, tâm độc hơn nhiều so với phương pháp của Tô Sĩ Quốc. Theo như lời Thân Nghĩa Bân nói, nếu không nhẫn tâm như vậy, Tây Hạ cả đời này cũng đừng mong thu hồi lại được, càng không nói đến việc khôi phục U Vân tiến thêm một bước mở mang bờ cõi.

Thạch Kiên nói xong liền hướng hộ vệ ở ngoài cửa đối diện hô:

- Mời Chủng tiểu thư ở bên ngoài tiến vào.

Trong chốc lát Phạm Hộ Nhạc đem Chủng gia Đại tiểu thư tiến vào.

Tiểu cô nương mạnh mẽ này khi tiến vào Thạch phủ cũng không dám kiêu ngạo, vội vàng thi lễ. Nàng dù sao cũng có xuất thân từ quan lại, hơn nữa, lần này thực sự là do Tô Sĩ Quốc làm nàng giận dữ, cũng làm nàng mất hết thể diện nên mới biến thành như vậy.

Sau khi đã thi lễ xong nàng liền im lặng đứng một bên, vừa rồi còn là bộ dáng điêu ngoa dã tính, hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn lại là một cô nương văn nhã an tĩnh. Thạch Kiên ngạc nhiên, có người nói con gái trưởng thành biến đổi khôn lường, nhưng nàng chỉ mới một giờ đã thay đổi hẳn.

Hắn nói:

- Vừa rồi Tô Điển đã đem sự tình nói rõ. Quả thật hắn không có động chạm tới ngươi, nhưng là vì hảo tâm, mới chỉ nhìn cánh tay của ngươi thôi.

Trên thực tế khi đó Chủng Thế Hành đến trại Tam Xuyên, hiện tại không có ai quản chế nàng, nàng ham chơi đến phát điên nên đã đóng giả nam trang đấu rượu cùng Tô Sĩ Quốc. Cũng may là Tô Sĩ Quốc, nếu đổi lại là người khác sẽ rất nguy hiểm. Đương nhiên như vậy không có nghĩa là Tô Sĩ Quốc là người tốt, chỉ có điều hắn không dám hứng thú Đại tiểu thư này, hơn nữa bên người hắn còn có mấy chục đại cô nương như hoa như ngọc.

Thực tế nàng nhớ tới hôm đó quả thực vô cùng sợ hãi. Về phần Tô Sĩ Quốc bởi vì không dám hứng thú, cho nên khi phát hiện nàng là một nữ tử, chỉ cởi quần áo bên ngoài của nàng ra, đem nàng ném lên giường. Đương nhiên khi đó Tô Sĩ Quốc cũng không ngờ nàng lại có võ công lợi hại như vậy, nếu không có đánh chết hắn hắn cũng không dám làm thế. Ít nhất ngày hôm sau cũng sẽ không nói giỡn khiến nàng tin là thật. Buổi tối ngày đó Tô Sĩ Quốc nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy khuỷu tay cánh tay của nàng lộ ra, những nơi khác căn bản không có xem qua, nếu nói hắn quá phận thì chỉ có thể là khi hắn dùng ánh mắt chú ý bộ ngực không lớn của nàng mà thôi, ngoài ra còn có khi đem nàng lên giường chạm tới quần áo nàng. Việc này cũng không tính là khinh bạc nàng đi. Thạch Kiên chính mình cảm thấy rất buồn cười liền cúi đầu nhìn xuống đất bản mặt lộ ra ý cười.

Chủng tiểu thư dường như cũng cảm thấy chính mình làm náo động rối loạn quá mức. Nhưng hiện tại trong nhà mọi người đã đem việc hôn nhân này tuyên bố ra ngoài. Lão Chủng cả đời thông minh nhưng thật không ngờ trong chuyện này còn có rất nhiều tình tiết phức tạp. Kết quả Tô Sĩ Quốc vừa chạy, lão Chủng liền cảm giác sự tình không đúng, rốt cục đợi khi hắn biết rõ chân tướng, hắn cũng là lại người sĩ diện. Hiện tại Chủng gia đầu tiên là khiến cho người dân Phượng Châu cảm thấy vô cùng quang vinh, nhưng cũng bởi vậy mà làm cho một số người ghen tị, chuyện này vừa xảy ra, những người này vụng trộm nơi nơi loan tin, khiến cho Chủng Thế Hành mất hết mặt mũi, hắn đem vị Đại tiểu thư này ra đánh một trận đòn, nhốt nàng lại, muốn cho nàng hồi tâm suy nghĩ lại.

Nhưng những nha hoàn hầu hạ bên người nàng nhìn thấy tiểu thư đáng thương liền vụng trộm thả nàng ra. Sau đó vài thiếu nữ liền bỏ chạy thoát khỏi phủ Chủng gia. Hiện tại Chủng tiểu thư thông minh, lập tức nghĩ đến tiếu lang quân phong lưu của mình sẽ không trở lại kinh Triệu, mà có thể đi Duyên Châu tìm Thạch Kiên, xem có thể gặp được Thạch Kiên hay không. Kỳ thật nàng hiện tại chính là đâm lao phải theo lao, không biết nên xử lý ra sao, thậm chí còn muốn cùng Tô Sĩ Quốc liều mạng, cùng nhau đồng quy vu tận mà quên đi tất cả. Nàng vừa rồi trong tay không có cung tiễn, nếu có nàng có thể thực sự bắn chết Tô Sĩ Quốc.

Nàng hàm hồ đem sự việc nói ra. Nghe thấy nàng thật sự muốn cùng mình đồng quy vu tận, Tô Sĩ Quốc sợ tới mức run run.

Thạch Kiên cũng nhìn ra thần sắc của Tô Sĩ Quốc. Hắn thản nhiên nói:

- Chủng tiểu thư, ngươi phải nhớ kỹ lời bản quan nói. Tình cảm là phải chậm rãi bồi dưỡng mà thành, ngươi muốn người khác đối xử tốt với ngươi, ngươi cũng phải đối xử tốt với họ, nếu có thể sử dụng côn bổng đánh cho ra tình cảm, như vậy thật sự là kỳ quái, hoặc là người đó có bệnh, chính là một loại thích ngược đãi.

Tô Sĩ Quốc vừa nghe, vội vàng gật đầu nói:

- Mị mị, nàng nghe thấy lời Thạch đại nhân nói không?

Thạch Kiên xoay mặt chuyển qua hướng này, nói với Tô Sĩ Quốc:

Ngươi cũng đừng đắc ý trước.

Nói xong, quát lớn một tiếng:

- Người đâu, đem Tô Sĩ Quốc trói lại.

PS: Diễn giải thêm. Chủng Thế Hành, Tự Trọng Bình, là người Lạc Dương Hà Nam, xuất thân từ dòng dõi thư hương. Trong thời gian ngắn chăm chỉ hiếu học, trọng nghĩa khinh tài, hắn đem toàn bộ gia sản cho huynh đệ, chỉ để lại sách báo cho bản thân, suốt ngày ra sức học hành. Đầu thời kỳ Nhân Tông, hắn được triều đình tấn phong liền đi vào con đường làm quan, sau nhiều lần đảm nhiệm chức vụ tri huyện Kính Dương, thông phán Đồng Châu, tri châu Hoàn Châu, kiềm hạt binh mã lộ Hoàn Khánh …

Thế Hành khi làm tri huyện Kính Dương, Lý Tư Vương biết Tri Khiêm tà ác không quy củ, làm cho dân chúng rất phẫn nộ . Thế Hành truy vấn tội danh, Tri Khiêm nghe thấy vậy liền chạy trốn, không lâu sau đợi đại xá mà về. Vì bách tính căm phẫn, Thế Hành khiến cho dân chúng đem hắn về quy án, dùng trọng hình, đạt được nhân tâm.

Thế Hành khi làm thông phán Đồng Châu, Vương Mông là hoàng thân lại làm xằng làm bậy, Thế Hành quyết định đem việc này ra công lý. Vương biết được, trước tiên lấy quyền thế ra áp chế, Thế Hành lại bất khuất, liền lấy vàng bạc ra dụ dỗ, Thế Hành không chịu. Vương giận dữ, xui khiến Vương Tri Khiêm vu cáo hãm hại Thế Hành, bị tước chức quyền, lưu đày Đậu Châu. Sau khi đến Nhữ Châu, vì đệ đệ Thế Tài nộp tiền bảo lãnh, người kế nhiệm Mạnh Châu Tư Mã nhờ các long đồ học sỹ biện bạch, án oan đã được giải tội.

Khi đó, mùa hè lũ lụt hoành hành, Hành thủ binh đưa tấu lên triều đình, đề nghị trùng tu Khoan Châu đã bị hủy hoại nghiêm trọng. (nay là Thiểm Tây). Trong tấu viết: “Khoan Châu nằm cách Đông bắc Diên An hai trăm dặm, là chỗ xung yếu ở biên cảnh phía tây, nếu có thể sửa chữa xây dựng, sẽ tạo nên thế bên trái bảo vệ Diên An, bên phải bảo vệ Hà Đông, phía bắc là Đồ Ngân (Ngân Châu, nay là huyện Thiểm Tây) Hạ (Hạ Châu, nay là huyện Hoành Sơn Thiểm Tây)”. Triều đình hạ lệnh đốc tu. Khi thi công, lũ lụt gây nên tranh đoạt, Thế Hành nhận mệnh dịch công, các sĩ tốt vừa chiến đấu vừ tu sửa. Khoan Châu khô hạn thiếu nước, thi công khó khăn, mọi người theo mệnh đục đá mở nguồn nước, giải quyết nước uống cho cả người lẫn vật. Không lâu sau thành xây xong, thiếc danh giản thành. Thế Hành một mặt mệnh lệnh cho sĩ tốt khai hoang gieo trồng, một mặt chiêu mộ thương nhân, lấy tiền vốn cổ vũ kinh thương, binh dân do đó trở nên giàu có. Thế Hành còn đích thân tới các bộ Chúc Khương, thăm hỏi các tộc trưởng, thưởng cho các cấp dưới, đạt được sự tín nhiệm tin cậy của người dân biên cảnh Chúc Khương.

Thời gian Thế Hành đảm nhiệm chức tri phủ, thủ lĩnh Ngưu gia bộ lạc Đảng Hạng tộc Nô Ngoa tính tình cao ngạo, nhiều lần thấy quan tri phủ đảm nhiệm chức vụ tới nhưng không ra nghênh đón. Thế Hành tới Hoàn Châu, Nô Ngoa nghênh đón ở vùng ngoại ô, cũng ước hẹn với phó tướng của tộc người Trung Uỷ vào ngày hôm sau. Ban đêm tuyết rơi rất lớn, ước chừng ba thước dày. Ngày tiếp theo, hai người tả hữu theo bên người khuyên Thế Hành: “Đường đi gian nan chúng ta không thể đi tới trước được.” Hành nói: “Ta cùng với Sơ Dữ Chư Khương kết giao, phải tuần theo tín ước, không thể thất hẹn.” Vì vậy dù đường đi nguy hiểm nhưng vẫn hướng về phía trước. Nô Ngoa nghĩ đường tuyết nguy hiểm, Thế Hành chưa chắc đã đến nên yên tâm nằm trong trướng. Đợi khi Thế Hành tới trước trướng mới hấp tấp ra nghênh đón, nói: “Tiền tri phủ chưa bao giờ tới trướng của ta, nay đích thân tân tri phủ tới, đủ để thấy ngài không nghi ngờ chúng ta!” Nói xong liền quỳ xuống bái lạy

Trong Chúc Khương, Mộ Ân bộ lạc có thế lực lớn nhất, lần này mới tới uống rượu, vừa là thưởng thức ca mua, vừa là gia tăng hoà hảo. Từ nay về sau được lực lượng lớn nhất Mộ Ân này tương trợ, phàm là có rắc rối trong bộ lạc, Thế Hành thừa mệnh Mộ Ân xử phạt, không một ai ngoại lệ. Có lần, Ngột nhị tộc, Hành Lũ Chiêu chưa đến, theo mệnh phát binh thảo phạt, khiến hơn trăm trướng lần lượt quy phục, Hành nhân lần này được thăng chức Đông Nhiễm Viện Sử, phụ trách toàn binh mã trong châu.

Thế Hành thủ biên mấy năm, đối xử rất tốt với binh sĩ, mỗi một binh lính nếu có bệnh sẽ được khám và phát dược. Vả lại còn coi trọng tướng sĩ và dân chúng vùng biên giới được huấn luyện, đã quy định: binh dân nếu bắn trúng bia đều có thưởng. Dân chúng vùng biên giới tập võ tự vệ, thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, quân địch không dám xâm phạm biên giới. Năm Khánh Lịch, Phạm Trọng Yêm phối hợp cùng Thế Hành xây dựng phần eo thành. Khi đó, Hành nhiễm bệnh nằm trên giường, nghe được mệnh lệnh liền tức thì tiến hành thi công trong người ngày đem lien tục làm cho bệnh nặng thêm, dần dần tử vong. Sau khi mất dân chúng lập đền tế mấy ngày, đơn giản mà cung kính. Hành có bốn con trai: Chủng Cổ, Chủng Ngạc, Chủng Chẩn, Chủng Nghị đều có tài năng. Thế Hành sau khi mất, người con cả kế thừa sự nghiệp của cha, chịu trách nhiệm binh mã ở Hoàn Khánh. Đời nhà Thần Tông, có một vị sư phụ đã nói, con trai có thể kế thừa tri phủ Hoàn Châu. Chủng gia ba đời cố thủ ở Hoàn Châu đã được mọi người truyền nhau ca tụng. Nhân dân huyện Hoàn đến nay còn truyền lưu: “Thế Hành ba đời cố thủ Hoàn Châu, bách tính an cư lạc nghiệp, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn vang da ngàn dặm, công lao Chủng thị vô cùng to lớn.”

Mấy con trai của hắn cũng là danh tướng trên đời. Một ví dụ gián tiếp chính là trong “Thuỷ hử” các hảo hán đều có nhắc tới lão Chủng và tiểu Chủng kinh lược tương công, lão Chủng tế lược tương công chính là Chủng Ngạc, tiểu Chủng chính là tốn tử của hắn Chủng Sư. Giống như Vương Tiến, Lỗ Trí Thâm, Dương Chí đều là kinh lược tướng công, báo gấm tử thang long đều là dưới tay lão Chủng kinh lược tương công nên tạo cho quân sĩ khí thế mà quang vinh. Nói cách khác giống như Lỗ Trí Thâm là nhân vật hoành tráng như vậy nhưng cũng chỉ là một tên mãnh tốt thủ hạ của Chủng Thế Hành.

Nhưng lão Chủng cả đời lập ra vô số công lao lại bị Nguyên Hạo gián tiếp vu oan. Có thể xưng danh sau Địch Thanh, lúc ấy là nhân vật lớn thứ hai Tây bắc, nhưng địa vị cả đời cũng không hiển hách, hơn nữa khi hắn chết ở tuổi sáu mươi mốt thì con đê nhỏ còn đang xây dang dở được hơn tháng, cuộc sống gian khổ, thời tiết lạnh khủng khiếp lại mệt nhọc quá độ, cho nên khi đê nhỏ vừa mới hoàn thành thì bệnh cũ tái phát nên mất đi. Con hắn thấy triều đình ban thưởng quá ít, triều đình mới cho làm đoàn luyện Thành Châu, phong một chức quan nhỏ trung hạ đẳng ở huyện.

Mặt trời lên rốt cục cũng đem đến cho người ta cảm giác ấm áp. Ánh mặt trời buổi ban mai chiếu xuống dịu dàng tựa như rắc một lớp lông ngỗng mịn như nhung trải dài trên mặt đất.

Ánh mặt trời cũng chiếu vào trong sân, lấp lánh qua tán cây ở khoảng giữa sân tạo nên những tầng tầng lớp màu vàng nhạt mờ ảo, xoay vòng giống như khói nhẹ bay lên. Nhưng nếu chú ý có thể nhìn thấy ở trong góc sân mơ hồ có ánh kiếm hàn quang, làm cho người ta cảm giác được một loại sát khí lạnh như băng.

Dù là thân thủ tốt nhưng chỉ cần xông lên sẽ có vô số tên bay tới tập trung bắn kẻ thù thành nhím. Loại tình huống này với tiểu tử bình thường có khuôn mặt tươi cười giống như ánh mặt trời kia và tiểu viện yên lặng này có vẻ không hợp lắm.

Nhưng mà chuyện này cũng đã đến mức không còn cách giải quyết nào khác. Sau một trận chiến chỉ sợ Nguyên Hạo đã hận Thạch Kiên thấu xương. Chính bản thân Thạch Kiên cũng không muốn chết dưới tay thích khách.

Giọng Thạch Kiên không lớn nhưng lập tức có mấy hộ vệ tiến vào trói Tô Sĩ Quốc lại.

Tô Sĩ Quốc tỏ ra rất ngạc nhiên, y hỏi:

- Vì sao trói ta?

Điều này làm cho Chủng đại tiểu thư cũng cảm thấy ngạc nhiên, nàng hỏi:

- Thạch đại nhân vì sao trói hắn?

Không ngờ Thạch Kiên lại nói tiếp:

- Người đâu, bắt vị Đại tiểu thư này lại.

- Vì sao bắt ta?

Chủng Đại tiểu thư không ngừng vặn vẹo cánh tay bị trói. Nhưng nàng ức hiếp Tô Sĩ Quốc còn được, với những hộ vệ của Thạch Kiên thân thủ tốt hơn nhiều, không mấy chốc đã bị trói gô lại.

Thạch Kiên nói:

-Bản quan mỗi ngày bận rộn bao nhiêu chuyện, các ngươi ở ngoài phủ bản quan gây rối, cản trở nghiêm trọng công vụ của bản quan, bởi vậy mới bắt các ngươi lại. Tuy nhiên tội các ngươi cũng không nặng cho nên bản quan sẽ sai người áp giải các ngươi về Phượng Châu giao cho Phượng Châu thông phán Chủng đại nhân xử lý.


/540

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status