Đại Tranh Chi Thế

Chương 59: Một đêm hoang đường (2)

/374


Mang theo cảm giác say lâng lâng, Khánh Kỵ được đỡ vào phòng tắm, căn phòng này rất rộng lớn, toàn bộ được làm bằng gỗ, mùi gỗ thông mát lạnh lướt qua mặt. Ở giữa có bình phong ngăn cách, một bên là ao, một bên là một cái giường nhỏ cực kỳ rộng. Bốn vách tường có ánh nến, trong ao nước nóng bốc hơi mù mịt, ôm Khánh Kỵ tiến vào, bảy tay tám chân thoát hết quần áo khiến hắn trần truồng rồi đẩy hắn vào trong hồ, sáu mỹ nhân liền ở trước mặt hắn thoải mái cởi dây lưng y phục.

Nhất thời cả sảnh đường tràn đầy xuân sắc, làm cho Khánh Kỵ lần đầu tiên nhìn thấy chuyện phong lưu bậc này xem tới hoa cả mắt, trong mông lung, hắn cảm giác dường như giống với năm đó lần đầu tiên ở sau bục nhìn trộm người mẫu thay quần áo, vụng trộm rụt rè, nhìn những đường cong cho đã đã mắt, xem một lúc vẫn còn có cảm giác lóa hết cả mắt. Khác biệt chính là, khi đó chỉ có thể vụng trộm mà nhìn, hiện tại lại có thể thưởng thức thoải mái, mà những người mẫu đó cũng không thuộc về chính mình, khi bọn họ lướt qua bên người mình, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc trộm xem xét, mà hiện tại, các nàng đều thuộc về chính mình.

Một thùng nước ấm không ngừng rót vào trong ao, các nàng cười duyên bước tới tiến vào trong ao xúm tới bên người hắn, sáu đôi cánh tay ngọc vờn ở quanh người, trơn nhẵn mềm mại ở trên người hắn dường như không có ma sát, cái loại tư vị thế này thì ai mà chịu nổi? Khánh Kỵ đã bắt đầu giở thủ đoạn phản công, sáu thiếu nữ vờ chống cự lại nghênh đón, cười duyên liên tục, ở trong ao khí nóng cuồn cuộn, xa xa thoạt nhìn, giống như là bóng trắng của sáu mỹ nữ uốn éo vờn quanh quấn lấy hắn.

Lúc này cảnh này, Khánh Kỵ như tên đã trên dây, dục hỏa như núi lửa cuồn cuộn bốc lên.

Cái gì?

Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?

Đó có còn là người không, quả thực không bằng cả cầm thú! Vô luận là Khánh Kỵ hiện tại, hay là Khánh Kỵ ban đầu, cũng đều không phải là một tiên sinh cổ lỗ.

Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Thân mình trần truồng nóng hôi hổi bước ra từ trong ao, được đỡ lên chiếc giường mềm mại bên cạnh ạo, sáu thiếu nữ vây tới, tóc và kiều đồn như rừng, vờn quanh thân thể giống như một đám tinh linh yêu mỵ. Mười hai bàn tay mềm mại cái thì nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai, cái thì niết bàn chân, cảm giác tê dại từ đầu chạy thẳng tới tận đầu ngón chân, thoải mái khiến cho hắn không mở nổi mắt nữa.

Nhân sinh như vậy, còn cầu gì nữa? Đây là cuộc sống muôn màu muôn vẻ đến mức nào. Tuy rằng có những thời khắc lo lắng về tính mạng, nhưng mà sự huy hoàng sáng lạn của loại cuộc sống này, không biết rằng còn phấn khích hơn biết bao nhiêu lần so với cuộc sống bình thường quá khứ. Nếu hiện tại cho hắn cơ hội có thể trở lại trước kia, tiếp tục trở lại cuộc sống của một tiểu nhân vật giống như một con kiến, cho dù có thể kéo dài đến trăm tuổi, hắn cũng sẽ vứt bỏ không nhận, loại tranh đoạt sớm chiều hiện nay, lại tràn đầy mạo hiểm và kích thích, đồng thời cũng là cuộc sống tràn đầy kinh hỉ và mộng ảo, trên đời liệu có mấy người có thể ngăn được sự hấp dẫn này?

- Công tử, người chỉ cần nằm thôi, ngay cả ngón tay cũng không cần phải động, tỷ muội chúng ta, đêm nay nhất định sẽ hầu hạ cho người thư giãn thoải mái, giống như thiên thượng nhân gian.

Dịch Niểu êm dịu nép sát vào người Khánh Kỵ, bắt lấy tay hắn đang bừa bãi ở trước ngực mình, thở gấp ghé vào tai hắn thì thầm.

Lập tức, những đôi môi thơm mùi đàn hương liên tiếp dán lên mặt hắn, lên cơ ngực rắn chắc, lên cơ bụng bằng phẳng hữu lực..., những đôi môi anh đào tràn ngập sức hút kỳ lạ, đem một loại cảm giác run rẩy và tê dại đưa đến chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn...

- A! - Một tiếng rên rỉ của nam nhân truyền ra, ánh lửa bập bùng, ở giữa một cặp đùi xinh đẹp tròn trịa, đột nhiên xuất hiện một cặp đùi của nam nhân, mười ngón chân căng cứng thẳng ra, chân như cánh của chuồn chuồn, dùng một loại tần suất cực cao rung động...

o0o

Ánh sao mông lung, cảnh xuân vô hạn, không biết từ khi nào, trận chiến kịch liệt cũng đã chấm dứt, một đôi tay nhỏ bé đang nhẹ nhàng ấn xoa trên người Khánh Kỵ mới vừa trải qua cực lạc, khôi phục thể lực cho hắn, Khánh Kỵ quả nhiên thử động đậy cũng không động được, hiện tại thì cũng chẳng nghĩ tới động nữa.

Bên tai Tiểu Nhã hương khí như lan, dùng âm điệu kiều diễm ôn nhu ca ngợi: 

- Công tử, ngươi là người lợi hại nhất trong mắt nhân gia, nếu là... nam nhân khác, ngay cả hai tỷ muội cũng không ứng phó nổi...

Khánh Kỵ cười nói: 

- Được rồi, không phải khoa trương, bản công tử cũng không phải thân làm bằng sắt, nói một câu là đã lâng lâng muốn khoe mẽ anh hùng, chúng ta đắp chăn to cùng ngủ ở đây đi, sáng sớm ngày mai khi đã hồi phục sức lực, bản công tử sẽ lại cho các ngươi hiểu biết sự lợi hại của ta.

Dịch Niểu đang quỳ xuống thưởng thức 'đồ vật' nọ của hắn, Khánh Kỵ ở trên kiều đồn trơn bóng của nàng vỗ 'bộp' một cái, khiến nàng 'ai da' kêu lên một tiếng đáng yêu, lười biếng cười nói: 

- Muốn ép khô ta sao? Ngủ, ngủ...

Sáu thiếu nữ ha ha cười duyên ôm lấy người hắn, kéo lên một cái chăn mỏng thật lớn, nhẹ nhàng che khuất ngọc thể ngang dọc khắp giường, Khánh Kỵ thu hồi ý cười nhắm mắt lại, bình tĩnh hô hấp, trải qua một trận phóng túng này, cảm giác say của hắn cũng đã toàn bộ biến mất, những cảm xúc lung tung phiền não bởi chuyện gặp đêm nay cũng đã hoàn toàn bĩnh tĩnh lại.

Gió nhẹ nhàng thổi, tấm màn lụa trên cửa sổ theo gió lay động, Khánh Kỵ lẳng lặng nằm ở đó, một hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên mở mắt, ánh nến chiếu lên mặt hắn, trong ánh mắt có một tia trấn tĩnh. Khánh Kỵ nhẹ nhàng đẩy hai cánh tay ngọc trên ngực ra, rời khỏi đầu vai của một nử tử rồi ngồi dậy, sau đó xê dịch rút hai chân ra, một ở dưới hai chân nữ tử, một ở dưới kiều đồn nữ tử, thân thể đi hướng tới cửa sổ.

Dáng người hắn phi thường ưu mỹ, eo tinh tế, đùi thon dài rắn chắc, đường cong của đồn bộ to lớn khỏe mạnh hữu lực, ở dưới ánh nến thân hình của hắn lại phủ thêm một tầng màu vàng, lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp. Hắn vén màn ra, gió nhẹ lập tức nổi lên thổi vào mái tóc dài trên đầu hắn, Khánh Kỵ ngửng mặt nhìn lên, bầu trời không trăng, ánh sao sáng lạn.

- Tới lúc rồi!

Khánh Kỵ bắt lấy áo mỏng, quần ngắn bên cạnh, nhanh chóng mặc vào, sau đó nắm lấy bức màn kia giật xuống, một tiếng 'xoẹt' rất nhỏ của vải lụa bị xé phát ra, trong tay hắn đã có một vài mảnh vải Lỗ cảo rộng khoảng ba ngón tay. Khánh Kỵ dùng mảnh vải quấn cẩn thận mấy vòng vào cổ chân và cổ tay, trở thành hình thức giống như trang phục của võ sĩ hậu thế, sau đó thắt chặt đai lưng, nhặt lấy đoản kiếm xuyên qua đai lưng, lúc này mới mặc áo bào bên ngoài, quay đầu lại nhìn sáu nữ tử nguyện ý hầu hạ hắn mà mệt tới say sưa chìm vào giấc ngủ, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lướt ra ngoài.

Ở một góc tiền viện, Anh Đào mang theo hai mươi bộ hạ thân thủ mạnh mẽ, đang lẳng lặng đứng chờ ở đó, một đám thân hình cao ngất tựa như những cây cột, chỉ có binh khí trên người bọn họ, ở dưới ánh sáng lập lòe của các vì sao mà lấp lóe hàn quang.

Tỉnh nắm kiếm giết người, say gối đùi mỹ nhân...

Lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng nhiên hiện lên một tia hưng phấn khó hiểu, hắn bắt đầu thích cuộc sống phấn khích như vậy.


/374

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status