9h. Trường Hoàng Gia. Lớp 11C VIP.
- oáp~~ - hắn vươn vai, ngáp một cái muốn sái quai hàm.
- tối qua thức làm chuyện gì bậy bạ sao mà giờ trông bơ phờ thế? - Wind nhiều chuyện nhoài người lên hỏi.
Mọi người cũng đưa ánh mắt lên nhìn hắn, nó khinh bỉ.
- chắc ko làm chuyện gì tốt đâu!
- ồ~ em yêu à, sao em nỡ nói như thế? Ko phải suốt đêm qua anh ở bên cạnh em à? Anh làm gì thì em phải là người rõ nhất chứ? - hắn nhìn nó cười mờ ám.
- ohhhh~ - cả lớp.
- anh nói cái gì đó tên kia? - nó đỏ mặt xù lông nhím lên.
- sự thật thôi! - hắn tỉnh bơ.
- mà này! Tối qua......hai người làm cái gì thế? - kẻ có suy nghĩ đen tối nhất bọn, công tử đào hoa cười nham nhở hỏi.
- lúc này trong đầu mầy nghĩ cái gì thì tao làm cái đó! - hắn cười đểu nhìn nó, hình như nó sắp bốc khói tới nơi rồi.
- thật là ko nhìn ra nha! Chậc....chậc... - Rain cười ko đứng đắn chút nào.
- theo khoa học chứng minh, nếu một nam một nữ ở cùng nhau trong một thời gian dài......rất có thể sẽ.....
- Sophia!!!!!!! - nó hét lên, mắt tóe lửa lướt qua đám người làm cả đám im bặt lại, rồi nó nghiếng răng quay qua nhìn hắn.
- Hạ Diệp Duy Khang! Tôi hận anh!
- tôi có làm gì em đâu? - hắn vô tội nói.
- anh......
- hai người im lặng chút được ko? - giọng nói lạnh lùng từ phương xa truyền đến, thì ra là chàng vương tử của chúng ta.
- anh hai~ anh xem tên này dám hủy hoại thanh danh của em gái anh này! - nó nhanh chóng tố cáo.
- Kyo! Cậu lại đây! - Andy nhíu mày gọi.
- Andy! Ko phải anh định xử em thật chứ? - hắn nuốt nước bọt hỏi.
- cậu qua đây! - anh ko kiên nhẫn nhắc lại.
Hắn te te đi lại, Andy nhìn chằm chằm hắn giống như chỉ một giây sau anh có thể nhào đến mà bóp cổ hắn vậy, đôi mắt lam u tối, bỗng dưng Andy xoay người đưa latop lại cho hắn.
- phá giải mật mã này đi!
Hắn giật mình. Mọi người cũng giật mình, cứ ngỡ Andy sẽ vặn cỗ bẻ họng hắn chứ.
- mật mã? - hắn ngơ ngơ.
- ...... - Andy im lặng, anh chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng đủ làm hắn toát mồ hôi.
- em biết rồi....em biết rồi.... - hắn nhanh chóng chộp lấy latop của Andy rồi chăm chú vào làm việc.
- anh hai! - nó phồng má giận dỗi.
- Jeny! Em đừng phá nữa, để Kyo chuyên tâm làm việc đi! - Andy xoa đầu nó, nhẹ giọng.
Nó bĩu môi, cũng bước lại gần hắn xem hắn làm gì, chỉ thấy trên latop bây giờ là một biểu đồ với những đường xanh đỏ chằng chịt, rồi có một chấm đen trên màn hình, chấm đen ấy di chuyển nhanh chóng theo đường màu xanh, mỗi lần đụng phải đường màu đỏ chấm đen sẽ phải trở lại vị trí ban đầu. Hắn mím môi, cố gắng cẩn thận, nhưng cũng ko thể đi được nữa chặng đường, vậy cũng đủ hiểu người đã thiết lập nên đường đi này tài giỏi cỡ nào. Nó quay sang hỏi Andy.
- anh hai! Kyo đang giải mật mã nào vậy?
- mật mã của một tổ chức bí mật.... - Andy giải thích.
- tổ chức bí mật? Giỏi hơn cả Dạ Vương của chúng ta sao? - nó tròn mắt hỏi.
- có thể là ngang ngửa với Dạ Vương đấy! - Wind xen vào.
- oa~ thật sao? - nó hâm mộ, mắt nâu lóe lên tia sáng khó hiểu được.
- Andy! Em bó tay rồi! Ko phá được... - hắn ảo não, một tay hacker cũng khá cỡ như hắn mà cũng ko giải được, đúng là mất mặt mà.
- Rain! Tới cậu! - Andy khoát tay, anh thật ko tin ko ai có thể phá vỡ mật mã này.
- về máy tính tôi ko giỏi mà~ - Rain nhăn nhó. Trong bốn người thì chỉ có Andy và hắn là giỏi về lĩnh vực này, chứ anh có biết gì đâu, hazii....
Hắn thở dài thườn thượt, vỗ vai Andy.
- anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng giải được....
- chỉ còn có cách đó!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Văn phòng Hiệu Trưởng.
Trên một bàn họp dài, có bốn người đang ngồi, một người đàn ông trung niên hướng đến người ngồi phía chủ tọa.
- Hiệu Trưởng! Đây chính là giáo sư Kim Phan Linh, cô ấy là một người cực kì xuất sắc ạ!
- có chắc là cô Kim đây có thể trị nỗi lớp 11C VIP đó ko? - Hiệu trưởng hiện giờ chính là vị thầy hotboy năm nào của học viện_ Nguyễn Hữu Tâm. (nếu ai ko hiểu mời đọc lại truyện "Osin hay đại ca??" ^^ ).
- cô Kim đã từng dạy ở nhiều học viện, cũng đã gặp qua rất nhiều học viên khó trị, chắc kinh nghiệm cũng rất phong phú rồi...
- vậy cô có từng dạy ở một lớp nào mà chưa đến 30' giáo viên phải đưa đi cấp cứu chưa? - theo thói quen đưa tay lên đẩy gọng kính, cử chỉ vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã. Hiệu trưởng Nguyễn Hữu Tâm hỏi.
- tôi nghĩ với kinh nghiệm dạy học bấy lâu của mình, có thể chịu được! - cô Kim Phan Linh lên tiếng, khuôn mặt trái xoan tràn đầy tự tin, bà ko tin chỉ là mấy đứa con nít miệng còn hôi sữa có thể làm gì bà. Đồng thời cô Kim cũng cảm thán ko thôi, đúng là trường Quý tộc có khác, cả hiệu trưởng cũng đẹp trai như vậy.....ôi~
- được rồi! Vậy cô Kim hôm nay cứ tiếp nhận lớp! - ông Nguyễn Hữu Tâm mỉm cười, trong lòng cũng thầm tiếc rẻ cho một nhân tài như cô Kim đây, ko phải là tôi ko muốn giúp cô, là tự cô đòi dạy cái lớp toàn là quỷ đó, có gì thì đừng trách tôi nhé! Tội nghiệp cho vị hiệu trưởng nào đó, chắc thời gian cũng ko làm phai nhạt những cái chiến tích huy hoàng do ba mẹ bọn quỷ nhỏ kia để lại, nên giờ ông phải khổ tâm vậy đấy!
- oáp~~ - hắn vươn vai, ngáp một cái muốn sái quai hàm.
- tối qua thức làm chuyện gì bậy bạ sao mà giờ trông bơ phờ thế? - Wind nhiều chuyện nhoài người lên hỏi.
Mọi người cũng đưa ánh mắt lên nhìn hắn, nó khinh bỉ.
- chắc ko làm chuyện gì tốt đâu!
- ồ~ em yêu à, sao em nỡ nói như thế? Ko phải suốt đêm qua anh ở bên cạnh em à? Anh làm gì thì em phải là người rõ nhất chứ? - hắn nhìn nó cười mờ ám.
- ohhhh~ - cả lớp.
- anh nói cái gì đó tên kia? - nó đỏ mặt xù lông nhím lên.
- sự thật thôi! - hắn tỉnh bơ.
- mà này! Tối qua......hai người làm cái gì thế? - kẻ có suy nghĩ đen tối nhất bọn, công tử đào hoa cười nham nhở hỏi.
- lúc này trong đầu mầy nghĩ cái gì thì tao làm cái đó! - hắn cười đểu nhìn nó, hình như nó sắp bốc khói tới nơi rồi.
- thật là ko nhìn ra nha! Chậc....chậc... - Rain cười ko đứng đắn chút nào.
- theo khoa học chứng minh, nếu một nam một nữ ở cùng nhau trong một thời gian dài......rất có thể sẽ.....
- Sophia!!!!!!! - nó hét lên, mắt tóe lửa lướt qua đám người làm cả đám im bặt lại, rồi nó nghiếng răng quay qua nhìn hắn.
- Hạ Diệp Duy Khang! Tôi hận anh!
- tôi có làm gì em đâu? - hắn vô tội nói.
- anh......
- hai người im lặng chút được ko? - giọng nói lạnh lùng từ phương xa truyền đến, thì ra là chàng vương tử của chúng ta.
- anh hai~ anh xem tên này dám hủy hoại thanh danh của em gái anh này! - nó nhanh chóng tố cáo.
- Kyo! Cậu lại đây! - Andy nhíu mày gọi.
- Andy! Ko phải anh định xử em thật chứ? - hắn nuốt nước bọt hỏi.
- cậu qua đây! - anh ko kiên nhẫn nhắc lại.
Hắn te te đi lại, Andy nhìn chằm chằm hắn giống như chỉ một giây sau anh có thể nhào đến mà bóp cổ hắn vậy, đôi mắt lam u tối, bỗng dưng Andy xoay người đưa latop lại cho hắn.
- phá giải mật mã này đi!
Hắn giật mình. Mọi người cũng giật mình, cứ ngỡ Andy sẽ vặn cỗ bẻ họng hắn chứ.
- mật mã? - hắn ngơ ngơ.
- ...... - Andy im lặng, anh chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng đủ làm hắn toát mồ hôi.
- em biết rồi....em biết rồi.... - hắn nhanh chóng chộp lấy latop của Andy rồi chăm chú vào làm việc.
- anh hai! - nó phồng má giận dỗi.
- Jeny! Em đừng phá nữa, để Kyo chuyên tâm làm việc đi! - Andy xoa đầu nó, nhẹ giọng.
Nó bĩu môi, cũng bước lại gần hắn xem hắn làm gì, chỉ thấy trên latop bây giờ là một biểu đồ với những đường xanh đỏ chằng chịt, rồi có một chấm đen trên màn hình, chấm đen ấy di chuyển nhanh chóng theo đường màu xanh, mỗi lần đụng phải đường màu đỏ chấm đen sẽ phải trở lại vị trí ban đầu. Hắn mím môi, cố gắng cẩn thận, nhưng cũng ko thể đi được nữa chặng đường, vậy cũng đủ hiểu người đã thiết lập nên đường đi này tài giỏi cỡ nào. Nó quay sang hỏi Andy.
- anh hai! Kyo đang giải mật mã nào vậy?
- mật mã của một tổ chức bí mật.... - Andy giải thích.
- tổ chức bí mật? Giỏi hơn cả Dạ Vương của chúng ta sao? - nó tròn mắt hỏi.
- có thể là ngang ngửa với Dạ Vương đấy! - Wind xen vào.
- oa~ thật sao? - nó hâm mộ, mắt nâu lóe lên tia sáng khó hiểu được.
- Andy! Em bó tay rồi! Ko phá được... - hắn ảo não, một tay hacker cũng khá cỡ như hắn mà cũng ko giải được, đúng là mất mặt mà.
- Rain! Tới cậu! - Andy khoát tay, anh thật ko tin ko ai có thể phá vỡ mật mã này.
- về máy tính tôi ko giỏi mà~ - Rain nhăn nhó. Trong bốn người thì chỉ có Andy và hắn là giỏi về lĩnh vực này, chứ anh có biết gì đâu, hazii....
Hắn thở dài thườn thượt, vỗ vai Andy.
- anh yên tâm đi, em sẽ cố gắng giải được....
- chỉ còn có cách đó!
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Văn phòng Hiệu Trưởng.
Trên một bàn họp dài, có bốn người đang ngồi, một người đàn ông trung niên hướng đến người ngồi phía chủ tọa.
- Hiệu Trưởng! Đây chính là giáo sư Kim Phan Linh, cô ấy là một người cực kì xuất sắc ạ!
- có chắc là cô Kim đây có thể trị nỗi lớp 11C VIP đó ko? - Hiệu trưởng hiện giờ chính là vị thầy hotboy năm nào của học viện_ Nguyễn Hữu Tâm. (nếu ai ko hiểu mời đọc lại truyện "Osin hay đại ca??" ^^ ).
- cô Kim đã từng dạy ở nhiều học viện, cũng đã gặp qua rất nhiều học viên khó trị, chắc kinh nghiệm cũng rất phong phú rồi...
- vậy cô có từng dạy ở một lớp nào mà chưa đến 30' giáo viên phải đưa đi cấp cứu chưa? - theo thói quen đưa tay lên đẩy gọng kính, cử chỉ vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã. Hiệu trưởng Nguyễn Hữu Tâm hỏi.
- tôi nghĩ với kinh nghiệm dạy học bấy lâu của mình, có thể chịu được! - cô Kim Phan Linh lên tiếng, khuôn mặt trái xoan tràn đầy tự tin, bà ko tin chỉ là mấy đứa con nít miệng còn hôi sữa có thể làm gì bà. Đồng thời cô Kim cũng cảm thán ko thôi, đúng là trường Quý tộc có khác, cả hiệu trưởng cũng đẹp trai như vậy.....ôi~
- được rồi! Vậy cô Kim hôm nay cứ tiếp nhận lớp! - ông Nguyễn Hữu Tâm mỉm cười, trong lòng cũng thầm tiếc rẻ cho một nhân tài như cô Kim đây, ko phải là tôi ko muốn giúp cô, là tự cô đòi dạy cái lớp toàn là quỷ đó, có gì thì đừng trách tôi nhé! Tội nghiệp cho vị hiệu trưởng nào đó, chắc thời gian cũng ko làm phai nhạt những cái chiến tích huy hoàng do ba mẹ bọn quỷ nhỏ kia để lại, nên giờ ông phải khổ tâm vậy đấy!
/31
|