chắc ko tầm thường đâu!
- là boy hay girl?
-......
- người đó đẹp ko? - hai mắt Wind sáng lên, có khi nào là một cô bé đáng yêu ko nhỉ?
- em đâu có mê gái như anh! Sao biết được! - nó liếc mắt khinh thường.
Reeeeengggggg.....
Chuông báo vang lên, tất cả giải tán về lại chỗ ngồi, ai cũng chống mắt lên để nhìn xem bạn mới là người như thế nào.
- các em! Hôm nay lớp ta rất hân hạnh đón một du học sinh người Tây Ban Nha! - bà cô chủ nhiệm mỉm cười, thầm thở phào vì cái lớp hôm nay im lặng khác thường.
"bộp....bộp" những cái vỗ tay lát đát vang lên, mọi người đa số đã mất dần hứng thú với người bạn mới. Tây Ban Nha? Ko biết có phải thổ dân hay ko nữa!
Bạn mới vừa bước vào đã khiến tim bay loạn xạ, máu văng tứ tung, xác người chất đống. (mình cảm thấy càng ngày mình càng đưa truyện phát triển theo xu hướng biến thái. =.=!)
- waooooooooo........quá đẹp!!!! - đám con trai thốt lên.
Bạn mới chính là một cô gái, 101% xinh đẹp diễm lệ, đôi mắt xanh ngọc bích khiến người khác phải say mê. Khuôn mặt lạnh lùng của cô gái khiến mọi người e sợ. Cô chủ nhiệm nhìn bạn mới tươi cười.
- em giới thiệu đi.
- Lãnh Nguyệt Tâm! - đôi môi anh đào chỉ nhả ra ba chữ rồi ko nói thêm gì nữa. Cô chủ nhiệm cũng sờ sợ, liếc mắt quan sát cả lớp để tìm chỗ ngồi cho Nguyệt Tâm, cả lớp hiện giờ chỉ còn lại hai chỗ trống duy nhất, bàn đầu của chàng vương tử và bàn cuối của công tử đào hoa. Cô chủ nhiệm sau một lúc suy xét thì lên tiếng.
- Nguyệt Tâm! Em ngồi với Wind nhé! - bà ko dám cho ai ngồi với chàng vương tử, nếu ko chắc có án mạng mất.
Ánh mắt lạnh của Nguyệt Tâm đảo quanh lớp, dừng ở nơi Wind đại công tử đang ngồi, hai tay ôm hai mĩ nữ, hoàn toàn ko coi ai ra gì, Nguyệt Tâm lại nhìn về phía cô chủ nhiệm.
- ai là Wind?
Câu nói thản nhiên của cô học sinh mới làm cả lớp nín cười, còn người nào đó đang ôm mĩ nữ bị đả kích đến mức suýt thì té ghế. Wind ko dám tin có cô gái nào lại ko biết anh. Cái câu "ai là Wind?", anh sống 17 năm trời thật lòng chưa từng nghe qua câu hỏi nào lạ như vậy. Cô chủ nhiệm hả hê nhìn khuôn mặt baby đang đen lại, cuối cùng cũng có người trị được cậu rồi nhé! Công tử đào hoa!
- cô vẫn chưa trả lời tôi! - Nguyệt Tâm ko thèm để ý đến vẻ mặt đau khổ của Wind, cô chỉ thản nhiên hỏi lại cô chủ nhiệm.
- ờ....là bàn cuối đó! - tay cô chủ nhiệm chỉ về nơi công tử đào hoa đang ngồi.
Nguyệt Tâm ko nói gì, thẳng bước đến vị trí của mình, nhưng đến nơi căn bản cô ko thể ngồi được.
- biến! - lạnh lùng nhã ra một chữ, hai cô gái xinh đẹp xanh mặt vội vàng rời đi. Nguyệt Tâm ngồi xuống, nhỏ giọng chỉ đủ cô và Wind nghe.
- háo sắc!
Sau mấy phút ngơ ngác, Wind đã lấy lại được phong độ của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Tâm bỗng dưng tim anh nhói lên một nhịp. Anh quyết định rồi! Nhất định anh phải có được cô gái này! Nghĩ vậy, Wind cười híp mắt.
- cô bé! Hân hạnh được gặp mặt!
- ......... - im lặng, Nguyệt Tâm gắn heaphone vào nghe nhạc.
- này! Tôi nói em đó! - Wind nhíu mày, hơi khó chịu trước thái độ phớt lờ của cô bạn mới.
- ........ - im lặng, Nguyệt Tâm khẽ nhắm mắt lại, lười biếng gục người xuống bàn.
Khóe miệng công tử đào hoa giật giật, chỉ nghe xung quanh vang lên từng tiếng cười khúc khích đầy hả hê.
- im lặng hết cho tôi! - Wind đại công tử bộc phát cơn thịnh nộ, cái này là thẹn quá hóa khùng đây mà.
- hí hí.....Wind à~ sao này đừng có lúc nào cũng tự kỷ là ko có cô gái nào là ko biết anh nhé? - nó chống cằm cười đểu.
- Jeny! Bạn tốt là người ko nên xát muối vào vết thương của người khác! - Sophia cười đáng yêu, chớp chớp mắt nhìn Wind.
- phải xát vào để giúp nó khử trùng chứ! - lời nói phát ra từ bạn thân của nạn nhân nghe thật phũ phàng.
- anh hai à~ đừng buồn! Anh cứ đi thẩm mĩ lại thì thế nào cô ấy cũng để ý anh thôi! - Rain cười cười vỗ vai ông anh mình, em út nó tốt thấy ghê.
- ......... - Wind chỉ muốn trốn vào một chỗ nào đó mà tự kỷ, anh ko muốn sống chung một bầu trời với cái đám bạn ko ra gì này! Anh muốn lên Sao Hỏa!!!!
- là boy hay girl?
-......
- người đó đẹp ko? - hai mắt Wind sáng lên, có khi nào là một cô bé đáng yêu ko nhỉ?
- em đâu có mê gái như anh! Sao biết được! - nó liếc mắt khinh thường.
Reeeeengggggg.....
Chuông báo vang lên, tất cả giải tán về lại chỗ ngồi, ai cũng chống mắt lên để nhìn xem bạn mới là người như thế nào.
- các em! Hôm nay lớp ta rất hân hạnh đón một du học sinh người Tây Ban Nha! - bà cô chủ nhiệm mỉm cười, thầm thở phào vì cái lớp hôm nay im lặng khác thường.
"bộp....bộp" những cái vỗ tay lát đát vang lên, mọi người đa số đã mất dần hứng thú với người bạn mới. Tây Ban Nha? Ko biết có phải thổ dân hay ko nữa!
Bạn mới vừa bước vào đã khiến tim bay loạn xạ, máu văng tứ tung, xác người chất đống. (mình cảm thấy càng ngày mình càng đưa truyện phát triển theo xu hướng biến thái. =.=!)
- waooooooooo........quá đẹp!!!! - đám con trai thốt lên.
Bạn mới chính là một cô gái, 101% xinh đẹp diễm lệ, đôi mắt xanh ngọc bích khiến người khác phải say mê. Khuôn mặt lạnh lùng của cô gái khiến mọi người e sợ. Cô chủ nhiệm nhìn bạn mới tươi cười.
- em giới thiệu đi.
- Lãnh Nguyệt Tâm! - đôi môi anh đào chỉ nhả ra ba chữ rồi ko nói thêm gì nữa. Cô chủ nhiệm cũng sờ sợ, liếc mắt quan sát cả lớp để tìm chỗ ngồi cho Nguyệt Tâm, cả lớp hiện giờ chỉ còn lại hai chỗ trống duy nhất, bàn đầu của chàng vương tử và bàn cuối của công tử đào hoa. Cô chủ nhiệm sau một lúc suy xét thì lên tiếng.
- Nguyệt Tâm! Em ngồi với Wind nhé! - bà ko dám cho ai ngồi với chàng vương tử, nếu ko chắc có án mạng mất.
Ánh mắt lạnh của Nguyệt Tâm đảo quanh lớp, dừng ở nơi Wind đại công tử đang ngồi, hai tay ôm hai mĩ nữ, hoàn toàn ko coi ai ra gì, Nguyệt Tâm lại nhìn về phía cô chủ nhiệm.
- ai là Wind?
Câu nói thản nhiên của cô học sinh mới làm cả lớp nín cười, còn người nào đó đang ôm mĩ nữ bị đả kích đến mức suýt thì té ghế. Wind ko dám tin có cô gái nào lại ko biết anh. Cái câu "ai là Wind?", anh sống 17 năm trời thật lòng chưa từng nghe qua câu hỏi nào lạ như vậy. Cô chủ nhiệm hả hê nhìn khuôn mặt baby đang đen lại, cuối cùng cũng có người trị được cậu rồi nhé! Công tử đào hoa!
- cô vẫn chưa trả lời tôi! - Nguyệt Tâm ko thèm để ý đến vẻ mặt đau khổ của Wind, cô chỉ thản nhiên hỏi lại cô chủ nhiệm.
- ờ....là bàn cuối đó! - tay cô chủ nhiệm chỉ về nơi công tử đào hoa đang ngồi.
Nguyệt Tâm ko nói gì, thẳng bước đến vị trí của mình, nhưng đến nơi căn bản cô ko thể ngồi được.
- biến! - lạnh lùng nhã ra một chữ, hai cô gái xinh đẹp xanh mặt vội vàng rời đi. Nguyệt Tâm ngồi xuống, nhỏ giọng chỉ đủ cô và Wind nghe.
- háo sắc!
Sau mấy phút ngơ ngác, Wind đã lấy lại được phong độ của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Tâm bỗng dưng tim anh nhói lên một nhịp. Anh quyết định rồi! Nhất định anh phải có được cô gái này! Nghĩ vậy, Wind cười híp mắt.
- cô bé! Hân hạnh được gặp mặt!
- ......... - im lặng, Nguyệt Tâm gắn heaphone vào nghe nhạc.
- này! Tôi nói em đó! - Wind nhíu mày, hơi khó chịu trước thái độ phớt lờ của cô bạn mới.
- ........ - im lặng, Nguyệt Tâm khẽ nhắm mắt lại, lười biếng gục người xuống bàn.
Khóe miệng công tử đào hoa giật giật, chỉ nghe xung quanh vang lên từng tiếng cười khúc khích đầy hả hê.
- im lặng hết cho tôi! - Wind đại công tử bộc phát cơn thịnh nộ, cái này là thẹn quá hóa khùng đây mà.
- hí hí.....Wind à~ sao này đừng có lúc nào cũng tự kỷ là ko có cô gái nào là ko biết anh nhé? - nó chống cằm cười đểu.
- Jeny! Bạn tốt là người ko nên xát muối vào vết thương của người khác! - Sophia cười đáng yêu, chớp chớp mắt nhìn Wind.
- phải xát vào để giúp nó khử trùng chứ! - lời nói phát ra từ bạn thân của nạn nhân nghe thật phũ phàng.
- anh hai à~ đừng buồn! Anh cứ đi thẩm mĩ lại thì thế nào cô ấy cũng để ý anh thôi! - Rain cười cười vỗ vai ông anh mình, em út nó tốt thấy ghê.
- ......... - Wind chỉ muốn trốn vào một chỗ nào đó mà tự kỷ, anh ko muốn sống chung một bầu trời với cái đám bạn ko ra gì này! Anh muốn lên Sao Hỏa!!!!
/31
|