- Đúng vậy tam ca người hãy biểu diễn cho huynh đệ cùng thưởng thức đi.
- Hắc hắc vậy để ta biểu diễn cho mọi người xem.
Tên đại hán lấy ra một cây roi màu đỏ tiến lại chỗ Tố Lôi trên mặt hắn hiện lên nụ cười tàn bạo ánh mắt dâm đãng, cây roi trong tay vung liền để lại một đường màu đỏ trên cơ thể nàng.
- Tố Lôi tiên tử người nên bò nhanh lên một chút tam ca huynh ấy không biết thương hoa tiết ngọc đâu.
- Đúng vậy phải bò như vậy chứ.
Mấy tên xung quanh thấy nàng tăng tốc liền hò hét cổ vũ tên tam ca vẫn tiếp tục vung roi đánh xuống đến khi nàng bò tới nơi trên người đã đầy vết thương, Tố Lôi hai tay không ngừng rung rẩy dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Tố Lôi tiên tử nếu người còn không làm lần sao không chỉ có 10 trượng thôi đâu.
Tố Lôi nhìn bàn chân hôi thối trước mắt nàng cố nén cảm giác nôn mửa cánh tay cong lại đầu nàng cuối xuống chiếc lưỡi nhỏ tiến ra bên ngoài mùi vị đầu tiên không phải là cảm giác hôi thối mà là vị mặn của nước mắt nàng, do thân hình nàng cuối xuống toàn bộ phía sao đều hướng lên 5 tên đại hán nhìn thấy ánh mắt lập tức đỏ rực màu huyết sôi trào, chiếc lưỡi của nàng sắp chạm vào chân của tên đại hán đột nhiên cảnh vật xung quanh tan biến trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng đến khi nàng mở mắt phát hiện mình đã trở lại căn phòng lúc trước tứ chi vẫn bị khóa, nàng cố gắn làm cho bản thân bình tỉnh một lúc sao liền hiểu ra tấc cả ánh mắt nhìn Linh Phương tràn đầy sát khí.
- Tiện nhân ta không ngờ các người lại vô sĩ như vậy.
Tố Lôi trong lòng như được thả lỏng cũng may mọi chuyện không phải là thật, Trần Linh Phương nghe nàng mắng chửi cũng không có phản ứng hai mắt nhắm lại đứng sang một bên.
- Trần Linh Phương nếu như một ngày nào đó ta có thể thoát khỏi nơi đây Tố Lôi ta xin thề sẽ làm cho người sống không bằng chết.
- Người không cần phải đợi đến khi đó.
Một giọng nói đột ngột vang lên Linh Phương đang đứng im đột nhiên thân thể nàng lao đi đâm thẳng vào một vách tường miệng nàng phun ra một ngụm máu vô lực nằm trên đất, cửa phòng mở ra Lâm Thần từ bên ngoài tiến vào vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai nàng.
- Chủ nhân.
- Người thật sự xem ta là chủ nhân sao?
- Linh Phương… phụt.
Nàng vừa lên tiếng miệng liền phun ra một ngụm máu, Lâm Thần đi đến trước người nàng cánh tay giơ lên một tia âm dương nhị khí tiến vào trong cơ thể của nàng.
- Bản đế hận nhất chính là những kẻ làm trái lời ta.
Trần Linh Phương cảm thấy thân thể nóng lên bên trong như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt giống như muốn luyện hóa thân thể của nàng, toàn thân nàng đầy mồ hôi không ngừng rung rẩy, nàng cắn chặt răng cuối đầu đứng một bên chịu đựng đột nhiên ngọn lửa bên trong cơ thể nàng biến mất thay vào đó là một luồn hàn khí bao quanh khinh mạch của nàng, mỗi nơi hàn khí đi qua tất cả đều đóng băng thân thể của nàng bắt đầu co rút.
- Áaaa…
Trần Linh Phương hét lên một tiếng thảm thiết thân thể nàng ngã nằm trên mặt đất không ngừng rung rẩy đôi môi tái nhợt khẽ mở, ánh mắt cầu xin nhìn về chủ nhân mình, Tố Lôi tôn giả một bên quan sát hai mắt nàng tràn đầy phẩn nộ nhìn Lâm Thần.
- Lâm Thần chẳng lẽ người chỉ biết hành hạ nữ nhân hay sao?
Lâm Thần dường như không nghe nàng nói ánh mắt lạnh nhạt nhìn Linh Phương, bên ngoài thân thể nàng bị một lớp băng bao phủ bên trong cơ thể bị một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, nàng cắn răng chóng đỡ thân thể ngồi dậy tứ chi rung rẩy bò đến chỗ Lâm Thần.
- Chủ… chủ nhân… nô… nô tỳ…
Tố Lôi thấy hắn không để ý đến, hai bàn tay nắm chặt đôi mắt nhắm lại một ấn kí hình lôi điện màu vàng kim hiện lên trên trán nàng hướng Lâm Thần bắn đến, ấn kí vừa chạm vào người Lâm Thần liền biến mất hắn cảm nhận bên trong cơ thể một thứ gì đó đang không ngừng công kích ý thức của mình.
- Linh hồn ấn kí sao?
Ý niệm khẽ động một luồn ánh sáng hiện ra trước mặt hắn bên trong luồn ánh sáng hiện lên khuôn mặt của một lão nhân ánh mắt liếc nhìn Lâm Thần giống như một vị thần nhìn xuống.
- Tiểu bối nể mặt lão phu bỏ qua cho nàng được không?
Hắn nhìn lão già trước mặt có chút kinh ngạc không ngờ tên này lại đạt đến cảnh giới chân tiên.
- Lão là người của thần lôi điện?
Lão già nghe Lâm Thần nói ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tiểu tử người làm sao biết Thần lôi điện?
- Kẻ thù của mình làm sao ta có thể không biết.
Lâm Thần một tay giơ ra trong hư không xuất hiện một bàn tay vô hình bao trùm lấy luồn sáng, lão già cảm nhận được một lực lượng vô cùng khủng bố đánh tới lập tức biến mất giữa không trung xuất hiện cách đó vài trăm vạn dặm, phía trên luồn sáng một bàn tay vô hình hiện ra bao lấy toàn bộ.
- Không… không thể…
Tố Lôi tôn giả đột nhiên mở mắt miệng nàng phun ra một ngụm máu sắc mặt trở nên tái nhợt ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt tràn đầy hoảng sợ.
- Người… người là ai?
- Bổn tọa là ai người vẫn chưa đủ tư cách biết.
Lâm Thần liếc nhìn nàng khóe miệng khẽ cong lên.
- Bổn tọa cho người một cơ hội cuối cùng có chịu thần phục hay không?
Tố Lôi ánh mắt phức tạp nhìn hắn trong mắt không còn kiêu ngạo như ban đầu thay vào đó là thù hận, hoảng loạn, cam chịu, tuyệt vọng đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một viên lục thạch bên trong một nữ nhân đang trần chuồn cùng mấy tên đại hán, hình ảnh nhục nhã liên tục hiện lên trong đầu nàng hai hàng lệ từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống đầu nàng khẽ cuối xuống, Lâm Thần phất tay mấy sợ dây xích biến mất, tia âm dương nhị khí cũng được hắn thu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Phương.
- Lần này ta tạm tha cho người.
Hắn vừa nói xong liền biến mất, Tố Lôi nhìn Lâm Thần rời đi thân thể đổ gục xuống trong đôi mắt mờ mịt kia nước mắt không ngừng chảy ra thân thể bắt đầu rung rẩy tiếng khóc của nàng vang vọng khắp căn phòng.
Lâm Thần xuất hiện bên trong căn phòng Liễu Yên Nguyệt nhìn nàng ngồi trên giường nữa thân trên lộ ra bên người phần bên dưới được một tấm chăn che lại vẻ mặt đầy oán khí miệng không ngừng lảm nhảm.
- Yên Nguyệt.
Nàng nghe có người gọi tên mình liền giật mình quay qua đến khi nhìn thấy Lâm Thần xuất hiện nàng liền kéo tấm chăn che đi thân thể ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
- Chủ… chủ nhân sao người không gõ cửa a.
- Người mau thay y phục ta có chuyện cần người đi làm.
- Vâng.
Yên Nguyệt chu mỏ trả lời nàng từ bên trong giới chỉ lấy ra một bộ quần áo mặt vào động tác vô cùng chậm rãi ánh mắt vũ mị liên tục khiêu kích chủ nhân mình, nàng nhìn hắn lạnh nhạt đứng một bên trong lòng có chút thất vọng.
- Ngay cả loạn hồn tiểu pháp cũng không có tác dụng chủ nhân ngày càng khó chơi a.
Liễu Yên Nguyệt thay xong y phục liền tiến đến đứng bên cạnh Lâm Thần.
- Chủ nhân có chuyện gì sao?
- Tối nay ta sẽ đối phó Ngọc Li thánh sứ ta cần người dùng loạn hồn tiểu pháp khống chế nàng.
Nàng nghe chủ nhân mình nói ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
- Chủ nhân yên tâm Yên Nguyệt nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Liễu Yên Nguyệt tiến lại ôm lấy cánh tay Lâm Thần trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thiên sứ.
- Chủ nhân lúc nãy người đưa Linh nhi tỷ tỷ đi đâu vậy?
- Ta giúp nàng gia tăng cảnh giới.
- Vậy người có thể giúp Yên Nguyệt được không?
- Nàng có thể người không thể.
Yên Nguyệt nghe chủ nhân mình nói trong lòng lập tức không phục.
- Chủ nhân rõ ràng là thiên vị.
Lâm Thần quay qua nhìn nàng khóe miệng khe nhếch lên.
- Nến người muốn bây giờ ta có thể dẫn người đi độ kiếp.
- A… hi hi vẫn là chuyện của chủ nhân quan trọng hơn Yên Nguyệt lập tức đi chuẩn bị.
Bên trong căn phòng Ngọc Li thánh sứ đang vận công tu luyện mày liễu khẽ nhíu mắt phượng mở ra nàng đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên trong đầu có chút hổn loạn theo bản năng một tay nàng cầm lấy chiếc túi hương khẽ ngửi một hơi.
- Lần này trở về có lẽ phải nhờ cô cô áp chế tâm ma.
- Ngọc Li tỷ tỷ người có ở bên trong không?
Ngọc Li nhìn ra bên ngoài thấy Yên Nguyệt đang đứng trước cửa phòng trên tay còn mang theo mấy loại linh quả vừa ăn vừa kêu réo.
- Ta ở trong này muội mau vào đây.
Liễu Yên Nguyệt đẩy của tiến vào nàng nhìn thấy trên tay Ngọc Li cầm túi hương khóe miệng khẽ cong lên lập tức chạy đến ngồi bên cạnh ôm lấy một cánh tay của nàng.
- Tỷ tỷ Yên Nguyệt rất nhớ người a.
- Người đến tìm ta có chuyện gì sao?
- Hì hì lần này trong cung gửi đến mấy loại linh quả Yên Nguyệt liền mang đến cho tỷ ngay cả muội cũng chưa được ăn a.
Ngọc Li nhìn ánh mắt to tròn đáng thương trước mặt nếu không phải chính mình nhìn thấy thì nàng đã bị tiểu nha đầu này lừa đi mất.
- Nha đầu nhà người còn tưởng ta không hiểu bản tính của người sao?
Liễu Yên Nguyệt biết mình bại lộ liền nở nụ cười lấy lòng.
- Tỷ tỷ đúng là hiểu muội nhất.
Nàng từ bên trong giới chỉ lấy ra mấy loại linh quả đưa cho Ngọc Li.
- Tỷ tỷ người dùng thử những thứ này xem muội xin mãi phụ hoàng mới cho đó.
Ngọc Li cầm lấy một trái đôi môi đỏ mộng khẽ mở nhẹ nhàn cắn một miếng hình ảnh vô cùng câu nhân.
- Người tìm ta có chuyện gì?
- Ngọc Li tỷ tỷ muội nghe nói mấy ngày nữa người tỷ sẽ trở lại Phong Minh đại quốc đúng không?
- Muội tìm ta để hỏi chuyện này thôi sao?
- Tất nhiên không phải?
Liễu Yên Nguyệt tiến sát gương mặt nhỏ của nàng gần như chạm vào ngực của Ngọc Li.
- Tỷ tỷ người có thể mang Yên Nguyệt theo được không?
- Việc này ta có thể làm được nhưng còn phụ hoàng của muội thì sao?
- Tỷ tỷ không cần lo lắng phụ hoàng nhất định đồng ý.
- Được rồi vậy đến lúc đó muội chỉ cần đi theo phía sao ta là được.
- Đa tạ tỷ tỷ.
Liễu Yên Nguyệt nhào vào lòng nàng cái đầu nhỏ liên tục cọ lấy bộ ngực sung mãng của Ngọc Li làm nàng vô cùng khó chịu nhỏ giọng rên lên một tiếng, Yên Nguyệt nghe được liền ngẩn đầu nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
- Tỷ tỷ người lại cảm thấy khó chịu sao?
- Ân chỉ là có chút.
- Để Yên Nguyệt xoa bóp cho người có được không?
- Vậy làm phiền muội.
- Không có gì, không có gì.
Ngọc Li thánh sứ cởi lấy y phục bên ngoài để lộ ra bộ nội y màu đỏ bên trong nàng nằm sấp xuống giường hai mắt khép hờ.
- Yên Nguyệt hay là sao này muội đi theo bên cạnh tỷ được không?
- Ân.
Yên Nguyệt lấy một chút tán linh phấn thoa vào lòng bàn tay sao đó nhẹ nhàng áp vào lưng Ngọc Li, nàng nhìn tấm lưng vừa trắng vừa mịn lại còn trơn bóng làm nàng thích đến không muốn rời tay, Yên Nguyệt chuyển người ngồi lên mong nàng hai tay vẫn tiếp tục xoa lấy tấm lưng ngọc eo nàng khẽ chuyển động tăng thêm khoái cảm, Ngọc Li hai mắt mê li đôi môi khẽ rên rỉ toàn bộ tinh thần nàng thả lỏng hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Yên Nguyệt một tay xoa bóp một tay còn lại tự cởi y phục của mình ngay cả nội y cũng bị nàng ném qua một bên, bàn tay trên lưng Ngọc Li tiến đến tháo đi nội y màu đỏ trên người nàng, Liễu Yên Nguyệt cuối người bộ ngực nhỏ áp lên lưng nàng hai tay ôm lấy bộ ngực sung mãng đôi môi kề sát tai Ngọc Li hơi thở nóng bỏng liên tục từ miệng nàng tuông ra.
- Ngọc Li tỷ tỷ có thoải mái không?
- Hắc hắc vậy để ta biểu diễn cho mọi người xem.
Tên đại hán lấy ra một cây roi màu đỏ tiến lại chỗ Tố Lôi trên mặt hắn hiện lên nụ cười tàn bạo ánh mắt dâm đãng, cây roi trong tay vung liền để lại một đường màu đỏ trên cơ thể nàng.
- Tố Lôi tiên tử người nên bò nhanh lên một chút tam ca huynh ấy không biết thương hoa tiết ngọc đâu.
- Đúng vậy phải bò như vậy chứ.
Mấy tên xung quanh thấy nàng tăng tốc liền hò hét cổ vũ tên tam ca vẫn tiếp tục vung roi đánh xuống đến khi nàng bò tới nơi trên người đã đầy vết thương, Tố Lôi hai tay không ngừng rung rẩy dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
- Tố Lôi tiên tử nếu người còn không làm lần sao không chỉ có 10 trượng thôi đâu.
Tố Lôi nhìn bàn chân hôi thối trước mắt nàng cố nén cảm giác nôn mửa cánh tay cong lại đầu nàng cuối xuống chiếc lưỡi nhỏ tiến ra bên ngoài mùi vị đầu tiên không phải là cảm giác hôi thối mà là vị mặn của nước mắt nàng, do thân hình nàng cuối xuống toàn bộ phía sao đều hướng lên 5 tên đại hán nhìn thấy ánh mắt lập tức đỏ rực màu huyết sôi trào, chiếc lưỡi của nàng sắp chạm vào chân của tên đại hán đột nhiên cảnh vật xung quanh tan biến trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng đến khi nàng mở mắt phát hiện mình đã trở lại căn phòng lúc trước tứ chi vẫn bị khóa, nàng cố gắn làm cho bản thân bình tỉnh một lúc sao liền hiểu ra tấc cả ánh mắt nhìn Linh Phương tràn đầy sát khí.
- Tiện nhân ta không ngờ các người lại vô sĩ như vậy.
Tố Lôi trong lòng như được thả lỏng cũng may mọi chuyện không phải là thật, Trần Linh Phương nghe nàng mắng chửi cũng không có phản ứng hai mắt nhắm lại đứng sang một bên.
- Trần Linh Phương nếu như một ngày nào đó ta có thể thoát khỏi nơi đây Tố Lôi ta xin thề sẽ làm cho người sống không bằng chết.
- Người không cần phải đợi đến khi đó.
Một giọng nói đột ngột vang lên Linh Phương đang đứng im đột nhiên thân thể nàng lao đi đâm thẳng vào một vách tường miệng nàng phun ra một ngụm máu vô lực nằm trên đất, cửa phòng mở ra Lâm Thần từ bên ngoài tiến vào vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai nàng.
- Chủ nhân.
- Người thật sự xem ta là chủ nhân sao?
- Linh Phương… phụt.
Nàng vừa lên tiếng miệng liền phun ra một ngụm máu, Lâm Thần đi đến trước người nàng cánh tay giơ lên một tia âm dương nhị khí tiến vào trong cơ thể của nàng.
- Bản đế hận nhất chính là những kẻ làm trái lời ta.
Trần Linh Phương cảm thấy thân thể nóng lên bên trong như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt giống như muốn luyện hóa thân thể của nàng, toàn thân nàng đầy mồ hôi không ngừng rung rẩy, nàng cắn chặt răng cuối đầu đứng một bên chịu đựng đột nhiên ngọn lửa bên trong cơ thể nàng biến mất thay vào đó là một luồn hàn khí bao quanh khinh mạch của nàng, mỗi nơi hàn khí đi qua tất cả đều đóng băng thân thể của nàng bắt đầu co rút.
- Áaaa…
Trần Linh Phương hét lên một tiếng thảm thiết thân thể nàng ngã nằm trên mặt đất không ngừng rung rẩy đôi môi tái nhợt khẽ mở, ánh mắt cầu xin nhìn về chủ nhân mình, Tố Lôi tôn giả một bên quan sát hai mắt nàng tràn đầy phẩn nộ nhìn Lâm Thần.
- Lâm Thần chẳng lẽ người chỉ biết hành hạ nữ nhân hay sao?
Lâm Thần dường như không nghe nàng nói ánh mắt lạnh nhạt nhìn Linh Phương, bên ngoài thân thể nàng bị một lớp băng bao phủ bên trong cơ thể bị một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, nàng cắn răng chóng đỡ thân thể ngồi dậy tứ chi rung rẩy bò đến chỗ Lâm Thần.
- Chủ… chủ nhân… nô… nô tỳ…
Tố Lôi thấy hắn không để ý đến, hai bàn tay nắm chặt đôi mắt nhắm lại một ấn kí hình lôi điện màu vàng kim hiện lên trên trán nàng hướng Lâm Thần bắn đến, ấn kí vừa chạm vào người Lâm Thần liền biến mất hắn cảm nhận bên trong cơ thể một thứ gì đó đang không ngừng công kích ý thức của mình.
- Linh hồn ấn kí sao?
Ý niệm khẽ động một luồn ánh sáng hiện ra trước mặt hắn bên trong luồn ánh sáng hiện lên khuôn mặt của một lão nhân ánh mắt liếc nhìn Lâm Thần giống như một vị thần nhìn xuống.
- Tiểu bối nể mặt lão phu bỏ qua cho nàng được không?
Hắn nhìn lão già trước mặt có chút kinh ngạc không ngờ tên này lại đạt đến cảnh giới chân tiên.
- Lão là người của thần lôi điện?
Lão già nghe Lâm Thần nói ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tiểu tử người làm sao biết Thần lôi điện?
- Kẻ thù của mình làm sao ta có thể không biết.
Lâm Thần một tay giơ ra trong hư không xuất hiện một bàn tay vô hình bao trùm lấy luồn sáng, lão già cảm nhận được một lực lượng vô cùng khủng bố đánh tới lập tức biến mất giữa không trung xuất hiện cách đó vài trăm vạn dặm, phía trên luồn sáng một bàn tay vô hình hiện ra bao lấy toàn bộ.
- Không… không thể…
Tố Lôi tôn giả đột nhiên mở mắt miệng nàng phun ra một ngụm máu sắc mặt trở nên tái nhợt ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt tràn đầy hoảng sợ.
- Người… người là ai?
- Bổn tọa là ai người vẫn chưa đủ tư cách biết.
Lâm Thần liếc nhìn nàng khóe miệng khẽ cong lên.
- Bổn tọa cho người một cơ hội cuối cùng có chịu thần phục hay không?
Tố Lôi ánh mắt phức tạp nhìn hắn trong mắt không còn kiêu ngạo như ban đầu thay vào đó là thù hận, hoảng loạn, cam chịu, tuyệt vọng đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một viên lục thạch bên trong một nữ nhân đang trần chuồn cùng mấy tên đại hán, hình ảnh nhục nhã liên tục hiện lên trong đầu nàng hai hàng lệ từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống đầu nàng khẽ cuối xuống, Lâm Thần phất tay mấy sợ dây xích biến mất, tia âm dương nhị khí cũng được hắn thu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Linh Phương.
- Lần này ta tạm tha cho người.
Hắn vừa nói xong liền biến mất, Tố Lôi nhìn Lâm Thần rời đi thân thể đổ gục xuống trong đôi mắt mờ mịt kia nước mắt không ngừng chảy ra thân thể bắt đầu rung rẩy tiếng khóc của nàng vang vọng khắp căn phòng.
Lâm Thần xuất hiện bên trong căn phòng Liễu Yên Nguyệt nhìn nàng ngồi trên giường nữa thân trên lộ ra bên người phần bên dưới được một tấm chăn che lại vẻ mặt đầy oán khí miệng không ngừng lảm nhảm.
- Yên Nguyệt.
Nàng nghe có người gọi tên mình liền giật mình quay qua đến khi nhìn thấy Lâm Thần xuất hiện nàng liền kéo tấm chăn che đi thân thể ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
- Chủ… chủ nhân sao người không gõ cửa a.
- Người mau thay y phục ta có chuyện cần người đi làm.
- Vâng.
Yên Nguyệt chu mỏ trả lời nàng từ bên trong giới chỉ lấy ra một bộ quần áo mặt vào động tác vô cùng chậm rãi ánh mắt vũ mị liên tục khiêu kích chủ nhân mình, nàng nhìn hắn lạnh nhạt đứng một bên trong lòng có chút thất vọng.
- Ngay cả loạn hồn tiểu pháp cũng không có tác dụng chủ nhân ngày càng khó chơi a.
Liễu Yên Nguyệt thay xong y phục liền tiến đến đứng bên cạnh Lâm Thần.
- Chủ nhân có chuyện gì sao?
- Tối nay ta sẽ đối phó Ngọc Li thánh sứ ta cần người dùng loạn hồn tiểu pháp khống chế nàng.
Nàng nghe chủ nhân mình nói ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
- Chủ nhân yên tâm Yên Nguyệt nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Liễu Yên Nguyệt tiến lại ôm lấy cánh tay Lâm Thần trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thiên sứ.
- Chủ nhân lúc nãy người đưa Linh nhi tỷ tỷ đi đâu vậy?
- Ta giúp nàng gia tăng cảnh giới.
- Vậy người có thể giúp Yên Nguyệt được không?
- Nàng có thể người không thể.
Yên Nguyệt nghe chủ nhân mình nói trong lòng lập tức không phục.
- Chủ nhân rõ ràng là thiên vị.
Lâm Thần quay qua nhìn nàng khóe miệng khe nhếch lên.
- Nến người muốn bây giờ ta có thể dẫn người đi độ kiếp.
- A… hi hi vẫn là chuyện của chủ nhân quan trọng hơn Yên Nguyệt lập tức đi chuẩn bị.
Bên trong căn phòng Ngọc Li thánh sứ đang vận công tu luyện mày liễu khẽ nhíu mắt phượng mở ra nàng đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên trong đầu có chút hổn loạn theo bản năng một tay nàng cầm lấy chiếc túi hương khẽ ngửi một hơi.
- Lần này trở về có lẽ phải nhờ cô cô áp chế tâm ma.
- Ngọc Li tỷ tỷ người có ở bên trong không?
Ngọc Li nhìn ra bên ngoài thấy Yên Nguyệt đang đứng trước cửa phòng trên tay còn mang theo mấy loại linh quả vừa ăn vừa kêu réo.
- Ta ở trong này muội mau vào đây.
Liễu Yên Nguyệt đẩy của tiến vào nàng nhìn thấy trên tay Ngọc Li cầm túi hương khóe miệng khẽ cong lên lập tức chạy đến ngồi bên cạnh ôm lấy một cánh tay của nàng.
- Tỷ tỷ Yên Nguyệt rất nhớ người a.
- Người đến tìm ta có chuyện gì sao?
- Hì hì lần này trong cung gửi đến mấy loại linh quả Yên Nguyệt liền mang đến cho tỷ ngay cả muội cũng chưa được ăn a.
Ngọc Li nhìn ánh mắt to tròn đáng thương trước mặt nếu không phải chính mình nhìn thấy thì nàng đã bị tiểu nha đầu này lừa đi mất.
- Nha đầu nhà người còn tưởng ta không hiểu bản tính của người sao?
Liễu Yên Nguyệt biết mình bại lộ liền nở nụ cười lấy lòng.
- Tỷ tỷ đúng là hiểu muội nhất.
Nàng từ bên trong giới chỉ lấy ra mấy loại linh quả đưa cho Ngọc Li.
- Tỷ tỷ người dùng thử những thứ này xem muội xin mãi phụ hoàng mới cho đó.
Ngọc Li cầm lấy một trái đôi môi đỏ mộng khẽ mở nhẹ nhàn cắn một miếng hình ảnh vô cùng câu nhân.
- Người tìm ta có chuyện gì?
- Ngọc Li tỷ tỷ muội nghe nói mấy ngày nữa người tỷ sẽ trở lại Phong Minh đại quốc đúng không?
- Muội tìm ta để hỏi chuyện này thôi sao?
- Tất nhiên không phải?
Liễu Yên Nguyệt tiến sát gương mặt nhỏ của nàng gần như chạm vào ngực của Ngọc Li.
- Tỷ tỷ người có thể mang Yên Nguyệt theo được không?
- Việc này ta có thể làm được nhưng còn phụ hoàng của muội thì sao?
- Tỷ tỷ không cần lo lắng phụ hoàng nhất định đồng ý.
- Được rồi vậy đến lúc đó muội chỉ cần đi theo phía sao ta là được.
- Đa tạ tỷ tỷ.
Liễu Yên Nguyệt nhào vào lòng nàng cái đầu nhỏ liên tục cọ lấy bộ ngực sung mãng của Ngọc Li làm nàng vô cùng khó chịu nhỏ giọng rên lên một tiếng, Yên Nguyệt nghe được liền ngẩn đầu nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
- Tỷ tỷ người lại cảm thấy khó chịu sao?
- Ân chỉ là có chút.
- Để Yên Nguyệt xoa bóp cho người có được không?
- Vậy làm phiền muội.
- Không có gì, không có gì.
Ngọc Li thánh sứ cởi lấy y phục bên ngoài để lộ ra bộ nội y màu đỏ bên trong nàng nằm sấp xuống giường hai mắt khép hờ.
- Yên Nguyệt hay là sao này muội đi theo bên cạnh tỷ được không?
- Ân.
Yên Nguyệt lấy một chút tán linh phấn thoa vào lòng bàn tay sao đó nhẹ nhàng áp vào lưng Ngọc Li, nàng nhìn tấm lưng vừa trắng vừa mịn lại còn trơn bóng làm nàng thích đến không muốn rời tay, Yên Nguyệt chuyển người ngồi lên mong nàng hai tay vẫn tiếp tục xoa lấy tấm lưng ngọc eo nàng khẽ chuyển động tăng thêm khoái cảm, Ngọc Li hai mắt mê li đôi môi khẽ rên rỉ toàn bộ tinh thần nàng thả lỏng hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Yên Nguyệt một tay xoa bóp một tay còn lại tự cởi y phục của mình ngay cả nội y cũng bị nàng ném qua một bên, bàn tay trên lưng Ngọc Li tiến đến tháo đi nội y màu đỏ trên người nàng, Liễu Yên Nguyệt cuối người bộ ngực nhỏ áp lên lưng nàng hai tay ôm lấy bộ ngực sung mãng đôi môi kề sát tai Ngọc Li hơi thở nóng bỏng liên tục từ miệng nàng tuông ra.
- Ngọc Li tỷ tỷ có thoải mái không?
/31
|