Trường thọ trong điện, Trần Thủy Hà cẩn thận hầu hạ Nhậm Thái Hậu, tự tay pha trà dâng lên, cười nói: "Mời Thái Hậu nương nương nếm thử trà nô tỳ pha."
Nhậm Thái Hậu nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, màu trà trong, vị thanh, uống một ngụm mùi hương quanh quẩn trong miệng, bởi vậy với Trần Thủy Hà càng thêm hài lòng. Tiêu gia cũng tốn một phen tâm huyết mới bỗi dưỡng được ra thế này, nay coi như là mất không đem đến hầu hạ con trai con dâu mình, phải dặn hai đứa đối đã người ta tốt một tý mới được.
Trần Thủy Hà rất có mắt sắc quan sát, thấy vẻ mặt Nhậm Thái Hậu liền biết bà đối với chính mình vừa lòng, nhất thời trong lòng thả lỏng, lặng lẽ cảm tạ trời đất.
Nhậm Thái Hậu vừa lòng Trần Thủy Hà, liền muốn nhắc nhở nàng mấy câu: "Bạch Thạch nhà ta từ nhỏ đến lớn không thay đổi, ăn thích ăn đồ thanh đạm, ngồi thích ngồi nơi yên tĩnh, có chút mắc bệnh sạch sẽ, tính tình tuy cổ quái, nhưng chỉ cần ngươi không chọc tới hắn, hắn cũng không chọc đến ngươi. Đan Nữ tính tình hoạt bát, ngay thẳng, cũng không khó ở chung. Ngươi hầu hạ hai đứa nó thật tốt, tương lai lại chăm sóc đứa nhỏ, không cần ta nói, bọn họ cũng sẽ cho ngươi một cái danh phận."
Trần Thủy Hà ửng đỏ mặt, lại oán thầm: phu nhân đưa ta sang đây, tuy nói là để hầu hạ Hoàng Thượng cùng Quý phi, nhưng Ngài thật sự để ta đi hầu hạ bọn họ sao? Chẳng lẽ không phải nói với Hoàng Thượng một tiếng, phong ta phi vị, ban một tòa cung điện, cùng ăn cùng ngồi với Đan Nữ hay sao?
Nhậm Thái Hậu thấy Trần Thủy Hà cúi đầu xuống, giống như ngượng ngùng, liền lại nói: "Hai đứa chúng nó từ nhỏ thanh tu ở đạo quán, làm việc thường không quá coi trọng phép tắc, ngươi lại lớn lên ở Tiêu gia, nay đến bên hầu hạ, chỗ nào cần sửa thì cứ nhắc nhở, nhưng nếu là chuyện nhỏ, thì thôi coi như không phát hiện, cũng không cần để ở trong lòng."
Trần Thủy Hà cũng hiểu, Nhậm Thái Hậu là Thái Hậu nương nương tôn quý, chịu nói chuyện như vậy với nàng, cũng là cho nàng mặt mũi, cũng là cho Tiêu gia mặt mũi,vì vậy hành lễ nói: "Tạ Thái Hậu nương nương chỉ bảo!"
Lúc này có người báo Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ đến, Trần Thủy Hà liền lùi về phía sau Nhậm Thái Hậu, lẳng lặng đứng đó.
Nhậm Thái Hậu thấy mành mở ra, Huyền Dương Tử bước vào, Hoài Nhạn đỡ Đan Nữ đi sau, nàng vừa nhìn, liền kinh ngạc hỏi: "Hai đứa uống rượu hả? Sao đứa nào mặt cũng đỏ bừng thế này."
Huyền Dương Tử sờ sờ mặt nói: "Có lẽ do bọn con đi vội nên nóng mặt mà thôi."
Đan Nữ đứng thẳng lên, tiến đến hành lễ cười hỏi: "Mẫu hậu bảo chúng con lại đây, là có chuyện gì phân phó ạ?"
Nhậm Thái Hậu chỉ Trần Thủy Hà phía sau nói: "Đây là Thủy Hà cô nương, từ nhỏ do Tiêu phu nhân nuôi lớn, tài mạo song toàn, lại hiểu rõ quy củ trong cung, đặc biệt mang đến để hầu hạ hai đứa. Con mang nàng về đi!"
Trần Thủy Hà không chút lo lắng tiến lên bái kiến Huyền Dương Tử và Đan Nữ: "Trần thị Thủy Hà gặp qua Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương."
"Cổ điển mỹ nhân!" Đan Nữ vừa gặp Trần Thủy Hà, toàn thân liền hưng phấn, mơ hồ nhớ hình như mình trước kia rất thích nhất thu thập thẻ đánh dấu sách vẽ hình cổ điển mĩ nhân, hôm nay được nhìn thấy người thật đứng trước mặt, như thế nào không hưng phấn?
Nhậm Thái Hậu thấy được Đan Nữ rất hoan hỉ, cũng vui vẻ hỏi: "Thích không?"
"Thích, con rất thích!" Đan Nữ xoa xoa tay, hận không thể lập tức xông lên ôm lấy mỹ nhân mang về.
Huyền Dương Tử đứng ở một bên, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ đây là mỹ nhân chuẩn bị cho dâm tăng?
Trần Thủy Hà ngược lại lén nhìn Huyền Dương Tử, thấy hắn mới có tầm hai mươi tuổi, dáng người cao thẳng, mắt phượng mày ngài, tuy không nói không cười, lại làm tim người ta đập thình thịch.
"Được rồi, trời không còn sớm, hai đứa mang người về xong cũng đi nghỉ sớm đi!" Nhậm Thái Hậu phân phó một tiếng, giọng điệu có vẻ mệt mỏi.
Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ vội cáo từ, mang theo Trần Thủy Hà trở về.
Nhậm Thái Hậu thấy bọn họ đi rồi, liền hỏi Hoài Nhạn nói: "Lúc ngươi đến, hai đứa đang uống rượu à?"
Hoài Nhạn nói: "Bẩm Thái Hậu, không có, trong Ngự Thư phòng chỉ có một chén trà."
Nhậm Thái Hậu lắc đầu nói: " Ta nghe nói có mấy đạo quan, thường xuyên luyện một ít đan hoàn, ăn xong thân thể khô nóng, hai má đỏ ửng, toàn thân lâng lâng, sợ bọn họ..."
Hoài Nhạn nói: "Thái Hậu, không phải Tam Thanh quán bị cháy, toàn bộ đan hoàn cũng bị hủy sao?"
"Sợ rằng bọn họ giấu riêng, thỉnh thoảng mang ra ăn." Nhậm Thái Hậu có chút buồn bã, năm ấy đưa Huyền Dương Tử đến Tam Thanh quán, nàng mất đến ba năm mới có thể chấp nhận được con trai là đạo sĩ, không có ràng buộc với thế tục, cho nên nghe trong đạo quan ăn đan hoàn, nàng lo lắng nhưng lại cảm thấy chính mình không có quyền đi can thiệp. Hôm nay con trai đã trở về phàm trần, còn làm Hoàng đế, đan hoàn này, tất nhiên không ăn mới tốt.
Hoài Nhạn nghĩ một chút, liền nói: "Lúc nô tỳ đến có gặp Huyền Phi Tử đạo trưởng thần thần bí bí nói chuyện với Hoàng Thượng, hình như đang bàn bạc chuyện gì."
Nhậm Thái Hậu nghe xong, lập tức nói: "Ngươi đi mới Huyền Phi Tử đến đây."
"Vâng." Hoài Nhạn vội mở mành ra ngoài đi đến chỗ của Huyền Phi Tử.
Lúc này, Huyền Phi Tử đã mặc quần áo dạ hành, có điều canh giờ chưa đến, đang ở trong phòng chờ đợi, đi qua đi lại một hồi cảm thấy sốt ruột, liền nhún chân nhảy lên, trèo lên xà nhà đung đưa trên ấy.
Hoài Nhạn đến phòng của Huyền Phi Tử, gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời, không khỏi cảm thấy kì lạ, thử ẩy nhẹ cửa một cái, không ngờ cửa mở ra, nàng không nghĩ ngợi gì đi vào, chỉ thấy trong phòng không một bóng người, nến lại vẫn sáng, trước bàn còn có một quyển sách đang mở.
Huyền Phi Tử đang treo ở trên xà nhà không trả lời Hoài Nhạn, cũng là không muốn để nàng nhìn thấy mình mặc quần áo dạ hành, nghĩ nàng không nghe được âm thanh đương nhiên sẽ rời đi, không ngờ nàng lại đẩy cửa đi vào, vô cùng ngạc nhiên, ta tuy giả làm nội thị, nhưng bên trong là nam nhân hàng thật giá thật hẳn hoi, vị cung nữ tỷ tỷ này như thế nào không chút kiêng kị, nửa đêm khuya khoắt cứ như vậy vào phòng?
Hoài Nhạn đêm nay vẫn hưng phấn, bước chân cũng bay bổng, lúc này đẩy cửa vào, trong lòng cũng không cảm thấy có gì là sai, thấy phòng không có người, vì vậy đến bên bàn tiện tay lật quyển sách.
Quyển sách này, chính là "sách dạy nấu ăn" Đan Nữ tìm được ở Ngự Thư phòng, sau đó bị Huyền Dương Tử tịch thu, chuyển đến tay Huyền Phi Tử.
Mà Huyền Phi Tử hai đêm nay đều đọc quyển sách này, đến khi đi ngủ thường nằm mơ kì quái, kết quả sáng sớm thức dậy phải đi giặt quần. Nay thấy Hoài Nhạn mở sách đọc, không khỏi nôn nóng, cung nữ tỷ tỷ, đi nhanh đi, sách này ngươi không nên xem!
Hoài Nhạn lật vài tờ, mặt đỏ rực, vội để vào chỗ cũ, sau lại tự nhủ: nhìn thêm vài tờ rồi đi.
Huyền Phi Tử từ trên xà nhà nhìn xuống, liền thấy Hoài Nhạn giở sách một tờ lại một tờ, một bên đọc, một bên ngực phập phồng, giống như vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn không thể tin, không tin có người có thể viết ra như vậy.
Huyền Phi Tử bám trên xà nhà đã lâu, tay mỏi mắt hoa, lại nhìn ngực Hoài Nhạn phập phồng, tự nhiên cũng thấy tim mình cũng phập phồng theo, cuối cùng không thể nhịn được nữa, buông tay nhảy xuống đất, đứng phía sau Hoài Nhạn hỏi: "Xem xong chưa vậy?"
Hoài Nhạn vô cùng giật mình, đúng lúc trong lòng đang chột dạ vì đọc loại sách này, vì vậy vô thức hét lên một tiếng, ngờ đâu miệng vừa mới mở, liền bị Huyền Phi Tử bịt chặt, nghiêm túc nhắc nhở: "Nửa đêm cô nam quả nữ ở chung, trên án đài lại bày quyển sách này, ngươi vừa kêu, chẳng may có người đến, lúc bây giờ giải thích kiểu gì?"
Hoài Nhạn ngửi được mùi thân thể nam nhân, tim liền đập thình thịch, đợi Huyền Phi Tử buông tay, nàng đỏ bừng mặt giải thích: "Ta, ta chỉ tiện tay mở ra, không nghĩ tới..."
"Không nghĩ tới không dứt ra được, phải không?" Huyền Phi Tử cúi đầu, hương thơm mĩ nữ trong ngực quanh quẩn nơi chóp mũi, lông mi khẽ chớp nói: "Xem xong cảm giác thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Hoài Nhạn chống ngược hai tay ra bàn phái sau, lại càng hiện đường cong trước ngực, chỉ có nàng mơ màng không biết, còn bận rộn giải thích: "Ta biết chữ không nhiều, tuy rằng đọc qua, kỳ thật ý nghĩa thế nào cũng không hiểu lắm."
"À, phải không?" Huyền Phi Tử nhướn mày, hôm qua hắn đến chỗ Thái Hậu nương nương còn nhìn thấy vị cung nữ tỷ tỷ này niệm Phật kinh cho Thái Hậu nương nương, miệng đọc rất lưu loát, nàng biết ít chữ sao?
Lúc này tại bên kia, đám người Huyền Dương Tử vừa mới về được nửa đường, liền có Ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình đến bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tể tướng đại nhân cầu kiến, đang đợi ở Ngự Thư phòng."
Huyền Dương Tử vốn lệnh Tể tướng điều tra quan hệ của Tiêu lão gia cùng Thái Nguyên Vương, nghe được Trần Tử Bình đến báo, cảm thấy hẳn Tể tướng đã có tin tức, vì vậy quay sang bảo Đan Nữ: "Ngươi mang người về trước." Nói xong cùng Trần Tử Bình rời đi.
Đan Nữ bị gió thổi, thân mình có chút nhũn xuống, liền ghé luôn vào Trần Thủy Hà bên cạnh, dịu dàng nói: "Đi thôi!"
Trần Thủy Hà lặng lẽ quay đầu nhìn theo bóng dáng Huyền Dương Tử, sau mới quay đầu nâng Đan Nữ hồi điện, vờ như vô tình hỏi: "Quý phi nương nương, Hoàng Thượng đêm nay còn về đây nghỉ ngơi không?"
"Chẳng biết nữa!" Đan Nữ vô tâm trả lời, đợi vào điện liền kêu thô sử ma ma mang nước đến, chuẩn bị tắm rửa.
Hồng Liên thấy Đan Nữ trở lại, định đến bên hầu hạ, đã thấy Đan Nữ chỉ Trần Thủy Hà nói: "Thái Hậu nương nương ban cho chúng ta một mĩ nhân, về sau ban đêm để mỹ nhân này hầu hạ, Hồng Liên ngươi chỉ cần phụ trách việc ban ngày là được."
Hồng Liên tò mò đánh giá Trần Thủy Hà, cười hỏi: "Không biết tỷ tỷ tên là?"
Trần Thủy Hà thấy chính mình bị biến thành cung nữ, trong lòng khó chịu nhưng không dám phát tác, đáp lời: "Ta họ Trần, tên Thủy Hà." Có danh có họ hẳn hoi, không giống như ngươi chỉ có tên không có họ.
Hồng Liên liền nhắc nhở nàng một số chuyện cần lưu ý, sau mới lui xuống.
Đan Nữ đợi ma ma mang nước vào bình phong xong, liền cởi quần áo vào thùng tắm, nũng nịu gọi Trần Thủy Hà: "Hà Hoa, vào đây kì lưng cho ta!"
Trần Thủy Hà vào bình phong, sửa lời Đan Nữ: "Quý phi nương nương, nô tỳ tên gọi Thủy Hà, không phải Hà Hoa."
"Tùy tiện, dẫu sao chẳng phải đều có một chữ Hà ư?" Đan Nữ vung tay, thấy nước bắn tung té lên người Trần Thủy Hà, không khỏi phá lên cười.
Trần Thủy Hà có chút bất đắc dĩ, Quý phi nương nương hẳn là uống rượu say.
Đan Nữ thấy nàng mím môi, nàng càng vui vẻ, dứt khoát múc nước trực tiếp hắt lên người Trần Thủy Hà, nói: "Đến đây, cùng tắm nào!"
Lúc này, Huyền Dương Tử đã trở về, vừa lúc gặp Hồng Liên, nghe nói Trần Thủy Hà ở trong điện hầu hạ Đan Nữ tắm rửa, nhất thời đen mặt, không ổn, dâm tăng lại muốn quyến rũ hoàng hoa khuê nữ!
Nhậm Thái Hậu nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, màu trà trong, vị thanh, uống một ngụm mùi hương quanh quẩn trong miệng, bởi vậy với Trần Thủy Hà càng thêm hài lòng. Tiêu gia cũng tốn một phen tâm huyết mới bỗi dưỡng được ra thế này, nay coi như là mất không đem đến hầu hạ con trai con dâu mình, phải dặn hai đứa đối đã người ta tốt một tý mới được.
Trần Thủy Hà rất có mắt sắc quan sát, thấy vẻ mặt Nhậm Thái Hậu liền biết bà đối với chính mình vừa lòng, nhất thời trong lòng thả lỏng, lặng lẽ cảm tạ trời đất.
Nhậm Thái Hậu vừa lòng Trần Thủy Hà, liền muốn nhắc nhở nàng mấy câu: "Bạch Thạch nhà ta từ nhỏ đến lớn không thay đổi, ăn thích ăn đồ thanh đạm, ngồi thích ngồi nơi yên tĩnh, có chút mắc bệnh sạch sẽ, tính tình tuy cổ quái, nhưng chỉ cần ngươi không chọc tới hắn, hắn cũng không chọc đến ngươi. Đan Nữ tính tình hoạt bát, ngay thẳng, cũng không khó ở chung. Ngươi hầu hạ hai đứa nó thật tốt, tương lai lại chăm sóc đứa nhỏ, không cần ta nói, bọn họ cũng sẽ cho ngươi một cái danh phận."
Trần Thủy Hà ửng đỏ mặt, lại oán thầm: phu nhân đưa ta sang đây, tuy nói là để hầu hạ Hoàng Thượng cùng Quý phi, nhưng Ngài thật sự để ta đi hầu hạ bọn họ sao? Chẳng lẽ không phải nói với Hoàng Thượng một tiếng, phong ta phi vị, ban một tòa cung điện, cùng ăn cùng ngồi với Đan Nữ hay sao?
Nhậm Thái Hậu thấy Trần Thủy Hà cúi đầu xuống, giống như ngượng ngùng, liền lại nói: "Hai đứa chúng nó từ nhỏ thanh tu ở đạo quán, làm việc thường không quá coi trọng phép tắc, ngươi lại lớn lên ở Tiêu gia, nay đến bên hầu hạ, chỗ nào cần sửa thì cứ nhắc nhở, nhưng nếu là chuyện nhỏ, thì thôi coi như không phát hiện, cũng không cần để ở trong lòng."
Trần Thủy Hà cũng hiểu, Nhậm Thái Hậu là Thái Hậu nương nương tôn quý, chịu nói chuyện như vậy với nàng, cũng là cho nàng mặt mũi, cũng là cho Tiêu gia mặt mũi,vì vậy hành lễ nói: "Tạ Thái Hậu nương nương chỉ bảo!"
Lúc này có người báo Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ đến, Trần Thủy Hà liền lùi về phía sau Nhậm Thái Hậu, lẳng lặng đứng đó.
Nhậm Thái Hậu thấy mành mở ra, Huyền Dương Tử bước vào, Hoài Nhạn đỡ Đan Nữ đi sau, nàng vừa nhìn, liền kinh ngạc hỏi: "Hai đứa uống rượu hả? Sao đứa nào mặt cũng đỏ bừng thế này."
Huyền Dương Tử sờ sờ mặt nói: "Có lẽ do bọn con đi vội nên nóng mặt mà thôi."
Đan Nữ đứng thẳng lên, tiến đến hành lễ cười hỏi: "Mẫu hậu bảo chúng con lại đây, là có chuyện gì phân phó ạ?"
Nhậm Thái Hậu chỉ Trần Thủy Hà phía sau nói: "Đây là Thủy Hà cô nương, từ nhỏ do Tiêu phu nhân nuôi lớn, tài mạo song toàn, lại hiểu rõ quy củ trong cung, đặc biệt mang đến để hầu hạ hai đứa. Con mang nàng về đi!"
Trần Thủy Hà không chút lo lắng tiến lên bái kiến Huyền Dương Tử và Đan Nữ: "Trần thị Thủy Hà gặp qua Hoàng Thượng cùng Quý phi nương nương."
"Cổ điển mỹ nhân!" Đan Nữ vừa gặp Trần Thủy Hà, toàn thân liền hưng phấn, mơ hồ nhớ hình như mình trước kia rất thích nhất thu thập thẻ đánh dấu sách vẽ hình cổ điển mĩ nhân, hôm nay được nhìn thấy người thật đứng trước mặt, như thế nào không hưng phấn?
Nhậm Thái Hậu thấy được Đan Nữ rất hoan hỉ, cũng vui vẻ hỏi: "Thích không?"
"Thích, con rất thích!" Đan Nữ xoa xoa tay, hận không thể lập tức xông lên ôm lấy mỹ nhân mang về.
Huyền Dương Tử đứng ở một bên, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ đây là mỹ nhân chuẩn bị cho dâm tăng?
Trần Thủy Hà ngược lại lén nhìn Huyền Dương Tử, thấy hắn mới có tầm hai mươi tuổi, dáng người cao thẳng, mắt phượng mày ngài, tuy không nói không cười, lại làm tim người ta đập thình thịch.
"Được rồi, trời không còn sớm, hai đứa mang người về xong cũng đi nghỉ sớm đi!" Nhậm Thái Hậu phân phó một tiếng, giọng điệu có vẻ mệt mỏi.
Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ vội cáo từ, mang theo Trần Thủy Hà trở về.
Nhậm Thái Hậu thấy bọn họ đi rồi, liền hỏi Hoài Nhạn nói: "Lúc ngươi đến, hai đứa đang uống rượu à?"
Hoài Nhạn nói: "Bẩm Thái Hậu, không có, trong Ngự Thư phòng chỉ có một chén trà."
Nhậm Thái Hậu lắc đầu nói: " Ta nghe nói có mấy đạo quan, thường xuyên luyện một ít đan hoàn, ăn xong thân thể khô nóng, hai má đỏ ửng, toàn thân lâng lâng, sợ bọn họ..."
Hoài Nhạn nói: "Thái Hậu, không phải Tam Thanh quán bị cháy, toàn bộ đan hoàn cũng bị hủy sao?"
"Sợ rằng bọn họ giấu riêng, thỉnh thoảng mang ra ăn." Nhậm Thái Hậu có chút buồn bã, năm ấy đưa Huyền Dương Tử đến Tam Thanh quán, nàng mất đến ba năm mới có thể chấp nhận được con trai là đạo sĩ, không có ràng buộc với thế tục, cho nên nghe trong đạo quan ăn đan hoàn, nàng lo lắng nhưng lại cảm thấy chính mình không có quyền đi can thiệp. Hôm nay con trai đã trở về phàm trần, còn làm Hoàng đế, đan hoàn này, tất nhiên không ăn mới tốt.
Hoài Nhạn nghĩ một chút, liền nói: "Lúc nô tỳ đến có gặp Huyền Phi Tử đạo trưởng thần thần bí bí nói chuyện với Hoàng Thượng, hình như đang bàn bạc chuyện gì."
Nhậm Thái Hậu nghe xong, lập tức nói: "Ngươi đi mới Huyền Phi Tử đến đây."
"Vâng." Hoài Nhạn vội mở mành ra ngoài đi đến chỗ của Huyền Phi Tử.
Lúc này, Huyền Phi Tử đã mặc quần áo dạ hành, có điều canh giờ chưa đến, đang ở trong phòng chờ đợi, đi qua đi lại một hồi cảm thấy sốt ruột, liền nhún chân nhảy lên, trèo lên xà nhà đung đưa trên ấy.
Hoài Nhạn đến phòng của Huyền Phi Tử, gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời, không khỏi cảm thấy kì lạ, thử ẩy nhẹ cửa một cái, không ngờ cửa mở ra, nàng không nghĩ ngợi gì đi vào, chỉ thấy trong phòng không một bóng người, nến lại vẫn sáng, trước bàn còn có một quyển sách đang mở.
Huyền Phi Tử đang treo ở trên xà nhà không trả lời Hoài Nhạn, cũng là không muốn để nàng nhìn thấy mình mặc quần áo dạ hành, nghĩ nàng không nghe được âm thanh đương nhiên sẽ rời đi, không ngờ nàng lại đẩy cửa đi vào, vô cùng ngạc nhiên, ta tuy giả làm nội thị, nhưng bên trong là nam nhân hàng thật giá thật hẳn hoi, vị cung nữ tỷ tỷ này như thế nào không chút kiêng kị, nửa đêm khuya khoắt cứ như vậy vào phòng?
Hoài Nhạn đêm nay vẫn hưng phấn, bước chân cũng bay bổng, lúc này đẩy cửa vào, trong lòng cũng không cảm thấy có gì là sai, thấy phòng không có người, vì vậy đến bên bàn tiện tay lật quyển sách.
Quyển sách này, chính là "sách dạy nấu ăn" Đan Nữ tìm được ở Ngự Thư phòng, sau đó bị Huyền Dương Tử tịch thu, chuyển đến tay Huyền Phi Tử.
Mà Huyền Phi Tử hai đêm nay đều đọc quyển sách này, đến khi đi ngủ thường nằm mơ kì quái, kết quả sáng sớm thức dậy phải đi giặt quần. Nay thấy Hoài Nhạn mở sách đọc, không khỏi nôn nóng, cung nữ tỷ tỷ, đi nhanh đi, sách này ngươi không nên xem!
Hoài Nhạn lật vài tờ, mặt đỏ rực, vội để vào chỗ cũ, sau lại tự nhủ: nhìn thêm vài tờ rồi đi.
Huyền Phi Tử từ trên xà nhà nhìn xuống, liền thấy Hoài Nhạn giở sách một tờ lại một tờ, một bên đọc, một bên ngực phập phồng, giống như vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn không thể tin, không tin có người có thể viết ra như vậy.
Huyền Phi Tử bám trên xà nhà đã lâu, tay mỏi mắt hoa, lại nhìn ngực Hoài Nhạn phập phồng, tự nhiên cũng thấy tim mình cũng phập phồng theo, cuối cùng không thể nhịn được nữa, buông tay nhảy xuống đất, đứng phía sau Hoài Nhạn hỏi: "Xem xong chưa vậy?"
Hoài Nhạn vô cùng giật mình, đúng lúc trong lòng đang chột dạ vì đọc loại sách này, vì vậy vô thức hét lên một tiếng, ngờ đâu miệng vừa mới mở, liền bị Huyền Phi Tử bịt chặt, nghiêm túc nhắc nhở: "Nửa đêm cô nam quả nữ ở chung, trên án đài lại bày quyển sách này, ngươi vừa kêu, chẳng may có người đến, lúc bây giờ giải thích kiểu gì?"
Hoài Nhạn ngửi được mùi thân thể nam nhân, tim liền đập thình thịch, đợi Huyền Phi Tử buông tay, nàng đỏ bừng mặt giải thích: "Ta, ta chỉ tiện tay mở ra, không nghĩ tới..."
"Không nghĩ tới không dứt ra được, phải không?" Huyền Phi Tử cúi đầu, hương thơm mĩ nữ trong ngực quanh quẩn nơi chóp mũi, lông mi khẽ chớp nói: "Xem xong cảm giác thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Hoài Nhạn chống ngược hai tay ra bàn phái sau, lại càng hiện đường cong trước ngực, chỉ có nàng mơ màng không biết, còn bận rộn giải thích: "Ta biết chữ không nhiều, tuy rằng đọc qua, kỳ thật ý nghĩa thế nào cũng không hiểu lắm."
"À, phải không?" Huyền Phi Tử nhướn mày, hôm qua hắn đến chỗ Thái Hậu nương nương còn nhìn thấy vị cung nữ tỷ tỷ này niệm Phật kinh cho Thái Hậu nương nương, miệng đọc rất lưu loát, nàng biết ít chữ sao?
Lúc này tại bên kia, đám người Huyền Dương Tử vừa mới về được nửa đường, liền có Ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình đến bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tể tướng đại nhân cầu kiến, đang đợi ở Ngự Thư phòng."
Huyền Dương Tử vốn lệnh Tể tướng điều tra quan hệ của Tiêu lão gia cùng Thái Nguyên Vương, nghe được Trần Tử Bình đến báo, cảm thấy hẳn Tể tướng đã có tin tức, vì vậy quay sang bảo Đan Nữ: "Ngươi mang người về trước." Nói xong cùng Trần Tử Bình rời đi.
Đan Nữ bị gió thổi, thân mình có chút nhũn xuống, liền ghé luôn vào Trần Thủy Hà bên cạnh, dịu dàng nói: "Đi thôi!"
Trần Thủy Hà lặng lẽ quay đầu nhìn theo bóng dáng Huyền Dương Tử, sau mới quay đầu nâng Đan Nữ hồi điện, vờ như vô tình hỏi: "Quý phi nương nương, Hoàng Thượng đêm nay còn về đây nghỉ ngơi không?"
"Chẳng biết nữa!" Đan Nữ vô tâm trả lời, đợi vào điện liền kêu thô sử ma ma mang nước đến, chuẩn bị tắm rửa.
Hồng Liên thấy Đan Nữ trở lại, định đến bên hầu hạ, đã thấy Đan Nữ chỉ Trần Thủy Hà nói: "Thái Hậu nương nương ban cho chúng ta một mĩ nhân, về sau ban đêm để mỹ nhân này hầu hạ, Hồng Liên ngươi chỉ cần phụ trách việc ban ngày là được."
Hồng Liên tò mò đánh giá Trần Thủy Hà, cười hỏi: "Không biết tỷ tỷ tên là?"
Trần Thủy Hà thấy chính mình bị biến thành cung nữ, trong lòng khó chịu nhưng không dám phát tác, đáp lời: "Ta họ Trần, tên Thủy Hà." Có danh có họ hẳn hoi, không giống như ngươi chỉ có tên không có họ.
Hồng Liên liền nhắc nhở nàng một số chuyện cần lưu ý, sau mới lui xuống.
Đan Nữ đợi ma ma mang nước vào bình phong xong, liền cởi quần áo vào thùng tắm, nũng nịu gọi Trần Thủy Hà: "Hà Hoa, vào đây kì lưng cho ta!"
Trần Thủy Hà vào bình phong, sửa lời Đan Nữ: "Quý phi nương nương, nô tỳ tên gọi Thủy Hà, không phải Hà Hoa."
"Tùy tiện, dẫu sao chẳng phải đều có một chữ Hà ư?" Đan Nữ vung tay, thấy nước bắn tung té lên người Trần Thủy Hà, không khỏi phá lên cười.
Trần Thủy Hà có chút bất đắc dĩ, Quý phi nương nương hẳn là uống rượu say.
Đan Nữ thấy nàng mím môi, nàng càng vui vẻ, dứt khoát múc nước trực tiếp hắt lên người Trần Thủy Hà, nói: "Đến đây, cùng tắm nào!"
Lúc này, Huyền Dương Tử đã trở về, vừa lúc gặp Hồng Liên, nghe nói Trần Thủy Hà ở trong điện hầu hạ Đan Nữ tắm rửa, nhất thời đen mặt, không ổn, dâm tăng lại muốn quyến rũ hoàng hoa khuê nữ!
/31
|