Nơi Diệp Mạn Lâm sống cách không xa cục cảnh sát, đi bộ khoảng nửa giờ, trên đường cô mua bánh nướng của bà lão làm bữa sáng, ăn xong vừa lúc đến cục cảnh sát.
Lương Định Tư đã đợi sẵn ở cửa văn phòng của cậu ta, thấy Diệp Mạn Lâm liền vui vẻ đến hỏi thăm cô dạo này thế nào, tối qua ngủ có tốt không.
“Rất tốt.” Diệp Mạn Lâm liếc mắt nhìn cậu ta, “Sao lại hỏi vậy, lo lắng tôi bị sốc vì chuyện tối qua sao?”
Lương Định Tư gật đầu.
Diệp Mạn Lâm cười một cái, cũng lười giải thích với Lương Định Tư, cậu ta ở đây lâu sẽ tự biết, kẻ sát nhân tối qua đối với cô mà nói căn bản chẳng là gì cả.
Diệp Mạn Lâm nói với Lương Định Tư: “Từ hôm nay cậu theo tôi điều tra án, thời điểm không có vụ án thì đi xem hồ sơ các vụ án mạng trong ba năm qua.”
Nửa giờ sau, Thẩm Tề Đồng triệu tập đội điều tra họp.
Thẩm Tề Đồng hỏi về tình hình điều tra vụ nát đầu, sau đó thông báo với Diệp Mạn Lâm rằng kẻ sát nhân đã bị bắt, có thể kết thúc vụ án. Anh ta tiếp tục đưa cho Diệp Mạn Lâm một hồ sơ vụ án trong tay.
“Chiều qua ở thôn Lạc An lại xảy ra vụ trẻ em mất tích, đây đã là vụ thứ tư trong năm nay.”
Diệp Mạn Lâm nhận hồ sơ và lật xem.
Trẻ em ở nông thôn thường chạy chơi đùa khắp nơi, không ai quản lý.
Ba cậu bé mất tích trước đó đều vì chạy lên núi chơi mà không thấy đâu. Mỗi lần xảy ra vụ mất tích, người dân trong thôn lại tập trung lên núi tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Vụ này khiến người dân trong thôn hoang mang, các bậc phụ huynh liền cấm trẻ con lên núi. Vụ mất tích thứ tư vừa xảy ra là một cậu bé mười tuổi ở nhà một mình, lúc ấy khi mẹ cậu bé đi mang cơm cho chồng ở ngoài ruộng, chưa đầy mười phút, trở về đã phát hiện cậu bé không thấy đâu.
“Đội an ninh trật tự trong thôn không giải quyết được vụ này, đã nhờ người viết đơn gửi gấp đến đây, hy vọng cục cảnh sát thành phố có thể phái người đến thôn Lạc An giúp đỡ. À, bọn họ còn phát hiện một vật ở nơi đứa trẻ mất tích.” Thẩm Tề Đồng lấy ra một thứ giống như giấy da mỏng, kích thước bằng bàn tay, đặt lên bàn.
“Đây là cái gì? Không phải trong núi thôn Lạc An có quái vật chứ?” Tề Phong vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vật đó.
“Da rắn.”
Diệp Mạn Lâm và Thẩm Tề Đồng đồng thanh nói.
Tề Phong ngớ ra, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là như vậy. Trước đây khi anh ta sống ở nông thôn cũng đã thấy da rắn, nhưng đều nhỏ và mềm. Mảnh này chỉ là một phần nhỏ vụn, không có chút độ cong của thân rắn, cho thấy thân rắn phải lớn hơn mảnh vụn này, chắc chắn là một con mãng xà.
“Chẳng lẽ trẻ mất tích đều do mãng xà gây ra? Vậy chúng ta có phải đi bắt rắn không?” Tề Phong hỏi ngạc nhiên.
“Đây chỉ là một mảnh vụn được phát hiện tại hiện trường, có thể đã có từ lâu, hoặc vừa mới để lại, tình hình cụ thể phải chờ mấy người đi điều tra mới biết. Nhưng để phòng ngừa, mấy người vẫn nên mang theo hai khẩu súng, cùng một ít hùng hoàng.” Thẩm Tề Đồng đề nghị.
Diệp Mạn Lâm gật đầu đồng ý, tiện tay cho mảnh da rắn vào phong bì mang đi. Do thôn Lạc An khá xa, Thẩm Tề Đồng đã đưa xe của mình cho đám người Diệp Mạn Lâm mượn, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng đến hiện trường điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Xe chỉ chở được bốn người, do trong thôn cũng có đội an ninh trật tự của riêng bọn họ, Diệp Mạn Lâm quyết định dẫn theo ba người là Tề Phong, Lương Định Tư và Miêu Nhị Thanh.
Trước khi đi, Diệp Mạn Lâm đặc biệt yêu cầu tài xế dừng lại ở bệnh viện Ân Lương, vì cô nhớ ra một chuyện quan trọng. Để tránh việc cô vô tình khóc và phóng ra điện giật, làm tổn thương người vô tội, Diệp Mạn Lâm đã xin Lục Quân Lễ một hộp găng tay cao su lớn. Như vậy khi cô khóc, đeo găng tay có thể ngăn cách được nguồn điện.
Lục Quân Lễ nghe nói Diệp Mạn Lâm sắp ra khỏi thành phố, hỏi cô đi đâu, khi biết cô đi thôn Lạc An điều tra vụ án, Lục Quân Lễ đã cởi áo blouse trắng, bảo người chuẩn bị d.a.o mổ, tuyên bố sẽ đi cùng Diệp Mạn Lâm.
“Hả? Anh cũng đi sao?”
Lương Định Tư đã đợi sẵn ở cửa văn phòng của cậu ta, thấy Diệp Mạn Lâm liền vui vẻ đến hỏi thăm cô dạo này thế nào, tối qua ngủ có tốt không.
“Rất tốt.” Diệp Mạn Lâm liếc mắt nhìn cậu ta, “Sao lại hỏi vậy, lo lắng tôi bị sốc vì chuyện tối qua sao?”
Lương Định Tư gật đầu.
Diệp Mạn Lâm cười một cái, cũng lười giải thích với Lương Định Tư, cậu ta ở đây lâu sẽ tự biết, kẻ sát nhân tối qua đối với cô mà nói căn bản chẳng là gì cả.
Diệp Mạn Lâm nói với Lương Định Tư: “Từ hôm nay cậu theo tôi điều tra án, thời điểm không có vụ án thì đi xem hồ sơ các vụ án mạng trong ba năm qua.”
Nửa giờ sau, Thẩm Tề Đồng triệu tập đội điều tra họp.
Thẩm Tề Đồng hỏi về tình hình điều tra vụ nát đầu, sau đó thông báo với Diệp Mạn Lâm rằng kẻ sát nhân đã bị bắt, có thể kết thúc vụ án. Anh ta tiếp tục đưa cho Diệp Mạn Lâm một hồ sơ vụ án trong tay.
“Chiều qua ở thôn Lạc An lại xảy ra vụ trẻ em mất tích, đây đã là vụ thứ tư trong năm nay.”
Diệp Mạn Lâm nhận hồ sơ và lật xem.
Trẻ em ở nông thôn thường chạy chơi đùa khắp nơi, không ai quản lý.
Ba cậu bé mất tích trước đó đều vì chạy lên núi chơi mà không thấy đâu. Mỗi lần xảy ra vụ mất tích, người dân trong thôn lại tập trung lên núi tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không thấy. Vụ này khiến người dân trong thôn hoang mang, các bậc phụ huynh liền cấm trẻ con lên núi. Vụ mất tích thứ tư vừa xảy ra là một cậu bé mười tuổi ở nhà một mình, lúc ấy khi mẹ cậu bé đi mang cơm cho chồng ở ngoài ruộng, chưa đầy mười phút, trở về đã phát hiện cậu bé không thấy đâu.
“Đội an ninh trật tự trong thôn không giải quyết được vụ này, đã nhờ người viết đơn gửi gấp đến đây, hy vọng cục cảnh sát thành phố có thể phái người đến thôn Lạc An giúp đỡ. À, bọn họ còn phát hiện một vật ở nơi đứa trẻ mất tích.” Thẩm Tề Đồng lấy ra một thứ giống như giấy da mỏng, kích thước bằng bàn tay, đặt lên bàn.
“Đây là cái gì? Không phải trong núi thôn Lạc An có quái vật chứ?” Tề Phong vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vật đó.
“Da rắn.”
Diệp Mạn Lâm và Thẩm Tề Đồng đồng thanh nói.
Tề Phong ngớ ra, nhìn kỹ lại thì thấy đúng là như vậy. Trước đây khi anh ta sống ở nông thôn cũng đã thấy da rắn, nhưng đều nhỏ và mềm. Mảnh này chỉ là một phần nhỏ vụn, không có chút độ cong của thân rắn, cho thấy thân rắn phải lớn hơn mảnh vụn này, chắc chắn là một con mãng xà.
“Chẳng lẽ trẻ mất tích đều do mãng xà gây ra? Vậy chúng ta có phải đi bắt rắn không?” Tề Phong hỏi ngạc nhiên.
“Đây chỉ là một mảnh vụn được phát hiện tại hiện trường, có thể đã có từ lâu, hoặc vừa mới để lại, tình hình cụ thể phải chờ mấy người đi điều tra mới biết. Nhưng để phòng ngừa, mấy người vẫn nên mang theo hai khẩu súng, cùng một ít hùng hoàng.” Thẩm Tề Đồng đề nghị.
Diệp Mạn Lâm gật đầu đồng ý, tiện tay cho mảnh da rắn vào phong bì mang đi. Do thôn Lạc An khá xa, Thẩm Tề Đồng đã đưa xe của mình cho đám người Diệp Mạn Lâm mượn, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng đến hiện trường điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Xe chỉ chở được bốn người, do trong thôn cũng có đội an ninh trật tự của riêng bọn họ, Diệp Mạn Lâm quyết định dẫn theo ba người là Tề Phong, Lương Định Tư và Miêu Nhị Thanh.
Trước khi đi, Diệp Mạn Lâm đặc biệt yêu cầu tài xế dừng lại ở bệnh viện Ân Lương, vì cô nhớ ra một chuyện quan trọng. Để tránh việc cô vô tình khóc và phóng ra điện giật, làm tổn thương người vô tội, Diệp Mạn Lâm đã xin Lục Quân Lễ một hộp găng tay cao su lớn. Như vậy khi cô khóc, đeo găng tay có thể ngăn cách được nguồn điện.
Lục Quân Lễ nghe nói Diệp Mạn Lâm sắp ra khỏi thành phố, hỏi cô đi đâu, khi biết cô đi thôn Lạc An điều tra vụ án, Lục Quân Lễ đã cởi áo blouse trắng, bảo người chuẩn bị d.a.o mổ, tuyên bố sẽ đi cùng Diệp Mạn Lâm.
“Hả? Anh cũng đi sao?”
/67
|