Dẫn Sói Về Nhà (Sắc, Cao H)

CHƯƠNG 26

/288


CHƯƠNG 26  

 

Một loạt động tác này khiến Lâm Ảnh Hàn vừa ghê tởm vừa sợ hãi, cô cảm giác bộ ρhận sinh dục của mình đau giống như bị lửa đốt, tɾong cơ thể giống như có một con rắn dài đang trườn ra ngoài. Cô cúi đầu nhìn đến khi dương vật của Lâm Mục Thanh ra khỏi cơ thể cô h0àn toàn. Lâm Ảnh Hàn the0 dõi toàn bộ quá trình… Cây gậy thịt mềm mại thô dài màu nâu kia rút ra từ tɾong cơ thể cô…

 

Cô giãy giụa giống như phát điên, tay không vùng vẫy loạn xạ, muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Mục Thanh  “Anh buông tôi ra  Cút ngay. Đừng chạm vào tôi ” Cô hét thật lớn, không cần biết đánh phải thứ gì, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

 

Lâm Mục Thanh biết mình đuối lý, lúc này không thể đưa ra lời giải thí¢h phù hợp nhưng anh không muốn để cô gái nhỏ chạy thoát. Người đàn ông không nói không rằng, chỉ ôm chặt lấy Lâm Ảnh Hàn, mặc kệ cô đánh lên tay hay lên mặt Lâm Mục Thanh cũng không buông tay.

 

Lâm Ảnh Hàn vốn không phải là đối thủ của anh, chỉ mấy phút sau cô đã bị người đàn ông đè xuống. Lâm Mục Thanh khống chế hai tay của cô ở trên đỉnh đầu, trọng lượng cơ thể đều dồn hết lên người cô, hai bắp đùi trắng nõn cũng bị anh chặn lại. Lâm Ảnh Hàn giãy giụa quá nhiều nên há miệng thở dốc… Người đàn ông cũng chẳng khá hơn là bao nhưng anh vẫn chiếm thế thượng phong, không có cảm giác thất bại.

 

Hai người mặt đối mặt, Lâm Ảnh Hàn tiếp tục mắng còn Lâm Mục Thanh tiếp tục im lặng không đáp lại. Một lúc lâu sau, cô ngừng chửi bới, nhìn thẳng vào mắt Lâm Mục Thanh, nhìn đến mức anh không thể lờ đi… Lâm Ảnh Hàn nức nở chất vấn anh  “Chẳng lẽ anh quên mất, anh là anh ruột của tôi sao?”

 

Lâm Mục Thanh bị cô hỏi thẳng mặt, sửng sốt một lúc  “Xin lỗi… Là lỗi của anh.” Ngoại trừ xin lỗi, anh không tư cách để nói những lời khác.

 

“Nhưng anh vẫn làm. Không phải sao?” Lâm Ảnh Hàn cắn răng, nước mắt trào ra, cô không mắng cũng không đánh, càng không giãy giụa, chỉ bị Lâm Mục Thanh đè ở trên giường. Lâm Ảnh Hàn h0àn toàn suy sụp, mặc dù cô không tiếp tục chửi rủa nhưng mỗi một tiếng kho"c đều vô cùng bi thống. Cô gái nhỏ kho"c đến khi hai mắt sưng lên, cơ thể mềm nhũn run rẩy.

 

Lâm Mục Thanh vẫn không nói lời nào, duy trì động tác khống chế cô, chờ đến khi tiếng kho"c của cô yếu dần. “Xin lỗi…” Dường như anh chỉ có thể nói mỗi câu này. Câu nói cứ lặp đi lặp lại bên tai Lâm Ảnh Hàn, anh vừa nói vừa đỏ mắt… Lâm Mục Thanh không thể tin được mình lại làm ra loại chuyện bê bối này. Đối mặt với sự lên án công khai và lăng nhục của Lâm Ảnh Hàn, anh lại chẳng thể phản bác.

 

Đương nhiên Lâm Mục Thanh biết mình có tội, anh hiểu rõ hơn những người khác nhưng lại cố chấp không muốn buông tay. Lăng trì anh cũng được, chém đầu cũng được, anh không hối hận vì chuyện đã làm tối hôm qua. Nếu phải đi tù, anh thề, ngày được ra tù, anh ¢hắc chắn sẽ đi tìm cô ngay lập tức.

 

“Xin lỗi có tác dụng͟͟ không? Cuộc đời của tôi đã bị anh hủy hoại, anh cảm thấy tôi có thể tiếp tục sống bình thường như không có chuyện gì xảy ra hay sao? Ba mất còn chưa được một trăm ngày, anh lại dám làm chuyện này. Lâm Mục Thanh, rốt cuộc anh có còn là con người hay không?” Lâm Ảnh Hàn run rẩy chất vấn, giọng điệu mang chút nức nở nên không hề có tính uy hiếp, giống như một sự lên án đến từ vực sâu tuyệt vọng.

 

Lâm Mục Thanh không đáp lại một câu, anh biết những lời mình nói ra bây giờ điều biểu hiện cho sự dối trá.

 

Lâm Mục Thanh tựa đầu lên hõm vai của cô, kho"c thầm ở nơi mà thấy.

 

“Anh sẽ không hủy hoại em, sau này em đừng làm em gái của anh nữa, làm người phụ nữ của anh được không?” Lâm Mục Thanh không dám ngẩng đầu nhìn cô, chỉ có thể thấp giọng thì thầm bên tai cô gái nhỏ. Nước mắt trượt xuống từ chóp mũi, rơi lên mái tóc của Lâm Ảnh Hàn. Anh muốn ở bên cô mãi mãi.

 

Lâm Ảnh Hàn ngây dại, cô nằm mơ cũng không ngờ người đàn ông này lại có thể nói ra những lời trơ trẽn như vậy. Từ nhỏ cô đã cảm thấy anh hơi kỳ lạ, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy của anh luôn nhìn cô chằm chằm, lúc đầu cô còn không nghi ngờ, còn ngây thơ hỏi anh nhìn cái gì. Từ trước đến nay anh chưa từng trả lời thành thật, sau đó vì không có chuyện gì xảy ra nên cô cũng không hỏi nữa. Nhưng Lâm Ảnh Hàn vẫn chưa quên buổi tối 5 năm trước, anh đã làm những chuyện như vậy. Cô quá ngu ngốc, ba mẹ mất, người đầu tiên mà cô nghĩ đến lại chính là Lâm Mục Thanh

 

 

 

 


/288

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status