Tại sao có thể có loại chuyện này, Đại Đế chí cao vô thượng làm sao lại nói ra những lời này, Trình đại thiếu gia, thanh danh gần đây ở Nam Chiêm Bộ Châu vô cùng vang dội, vừa rồi chính hắn cũng giới thiệu qua, đứng đầu Tứ đại hại Vân Ca Thành, Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất quần áo lụa là đại thiếu gia, tại sao Đại Đế lại đi theo hắn.
Thậm chí ngay cả vị này có được huyết mạch Cự Linh tộc, năm đó Cự Linh tộc được là xưng thiên địa chi linh, vạn vật chi linh, đã từng thống trị thiên địa vô số tuế nguyệt. Rồi sau đó mới đến Tiên trong truyền thuyết, về phần người Tu Chân Giới càng là ở đằng sau.
- Có thể đi theo đại thiếu gia là phúc khí mà ngươi tu luyện vô số tuế nguyệt, nói thật cho ngươi biết, ngươi muốn làm vũ khí cho Ân Chủ cũng không đủ tư cách, một gia hỏa vừa mới trở thành Đạo khí chỉ có ngàn năm, lại cho mình là đại nhân vật. Cố làm ra vẻ, tự cho là đúng.
Từ vừa bắt đầu bị khí thế của Man Hoang Đại Đế này lừa gạt, thiếu chút nữa mang theo Trình Cung đào tẩu, sau đó Man Hoang Đại Đế luôn khắp nơi nhằm vào hắn, đã làm cho Tiểu Phong Tử càng ngày càng phẫn nộ.
Thấy Trình Cung không mở miệng nói chuyện, rốt cục Tiểu Phong Tử nhịn không được nã pháo về phía Man Hoang Đại Đế.
- So với tiểu gia hỏa ngươi ngay cả cọng lông còn không có dài đủ thì tốt hơn nhiều, mặc dù ngươi là huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh, nhưng bây giờ đối với bản Đại Đế không có bất kỳ ý nghĩa. Ngươi hẳn là Cự Nhân Tộc a, dựa theo tình huống Cự Nhân Tộc mà nói, ngươi ở tuổi này có lẽ vẫn là tiểu gia hỏa vị thành niên, trách không được vừa rồi bản Đại Đế phóng thích một ít uy áp ngươi đã chịu không được muốn chạy trốn, tiểu oa nhi chính là tiểu oa nhi.
Thanh âm của Man Hoang Đại Đế là công chính, trầm ổn như cũ, nhưng mà lời nói cũng sắc bén không kém.
Mặc dù thần niệm không hoàn chỉnh, nhưng từ tình huống Man Hoang Đại Đế nói chuyện mà xem, thân là Đại Đế một đời, nó cũng là thế hệ không thua ai.
- Một khí linh đầu không bình thường, còn tự xưng Đại Đế, Man Hoang Đại Đế đã sớm chết rồi, ngươi bất quá chỉ là khí linh, không phục chúng ta đánh một hồi, vừa vặn ta muốn nâng trình độ luyện khí của ta. Vạn nhất Tiên Thiên linh quang của ta tăng lên, có khi lại luyện ngươi một lần nữa.
Thật sự Tiểu Phong Tử có chút ít đợi không kịp, hận không thể hiện tại đánh một hồi, bây giờ hắn thấy khí linh rất không vừa mắt.
Mẹ kiếp, trang bức, cố làm ra vẻ, không ngờ một khí linh của Đạo khí hạ phẩm lại dám kiêu ngạo như thế. Tuyệt đối nhịn không được. Nếu không phải vừa rồi Ân Chủ đã từng nói qua, chỉ sợ Tiểu Phong Tử đã sớm phát nổ.
- Đánh đau cũng đừng về nhà khóc nhè, cho tới bây giờ bản Đại Đế không có dỗ hài tử.
Man Hoang Đại Đế hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào.
- Đến đi!
Xương cốt toàn thân Tiểu Phong Tử bạo tạc nổ tung. Thân thể tùy thời đều có xu thế bạo phát, về phần Man Hoang Đại Đế, giờ phút này cũng đã khống chế lực lượng, một đạo quang mang như ẩn như hiện trong thân thể.
Vừa rồi A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt đã bị hù sợ, đến lúc này càng không hiểu ra sao. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là tình huống gì, vừa mới bảo cả Man Tộc coi Man Thần là thần linh, hiện tại bọn hắn lại muốn đấu võ, chúng ta làm sao bây giờ?
Hơn nữa một khi bọn hắn đấu võ, động tĩnh kia có thể to lắm, mấu chốt là hiện tại bọn hắn không biết nên đứng về phía ai, càng không dám lên tiếng. Bởi vì áp lực kia làm cho bọn họ có một loại cảm giác hít thở không thông.
Một cái là Vạn Tượng Nhất Long, thiên tài ngàn năm có một của Man tộc, nếu như không phải bởi vì muốn giữ lực lượng dừng lại ở Vạn Tượng Nhất Long, tránh khỏi quy củ Nhân Anh kỳ không được nhúng tay chiến đấu thế tục của Cửu Châu đại địa. Hắn muốn đột phá liền đột phá. Một cái khác là Địa Anh, trải qua Địa Hỏa ma kiếp. Nhưng hiện tại hai người ngay cả thở cũng không dám thở gấp, khẩn trương như sắp chết.
Đây rốt cuộc đang làm cái gì a, vừa rồi xuống còn giới thiệu như vậy, không ngờ hiện tại hai người giương cung bạt kiếm, nhìn nhau liền muốn động thủ. Hơn nữa khí thế bọn hắn bộc phát, ngay cả A Cổ Đan Tuyền cũng có một cảm giác như đang đứng ở miệng núi lửa, ngay cả hắn cũng không có cơ hội đào tẩu a...! !
- Được rồi, đều câm miệng hết đi, muốn làm gì thì hãy đợi bản đại thiếu đi đã, thời điểm thật muốn đánh đâu còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Giờ phút này đã tiến vào một tòa đại điện hạch tâm, nơi này nguyên lai là đại điện nghị sự của Man tộc, mặc dù không có khoa trương như cung điện của Tiểu Phong Tử, nhưng mà tương đối to lớn. Sau khi đi vào hai người này còn ở đằng kia ngươi một câu ta một câu, hơn nữa lực lượng bành trướng, tùy thời có ý tứ muốn động thủ, Trình Cung phẫn nộ quát một tiếng.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, nếu không như thế, lực lượng vừa rồi của hai người đã tùy thời muốn bộc phát lập tức thu liễm hoàn toàn, cả hai cũng như người bình thường cẩn thận đi theo sau lưng Trình Cung.
- Ngươi nói thế nào thì làm như thế đó, nhưng vừa rồi là do hắn gây sự trước.
Man Hoang Đại Đế trả lời, có một chút không cam lòng, nhưng hơn nữa là một loại sợ hãi, thanh âm rất nhỏ lộ ra vẻ hoảng sợ của hắn.
- Vâng.
Tiểu Phong Tử thì trực tiếp cúi đầu nhận lỗi, không nói thêm cái gì.
Xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác thời kì lo sợ, nguy cơ thời khắc sinh tử, trong nội tâm bọn hắn suy nghĩ nên bảo vệ tánh mạng như thế nào, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có cơ hội. Loại trình độ động thủ này, bọn hắn cách gần như vậy, căn bản cơ hội tránh né cũng không có.
Nhưng vào lúc này, lập tức tan thành mây khói, mây đen tan hết.
Hơn nữa, hơn nữa. . .
Quả thực hai người không thể tin được lỗ tai của mình, Đại Đế đang nói cái gì, ngữ khí như thế nào. . . có chút cảm giác sợ hãi, thực tế câu giải thích cuối cùng kia, rõ ràng cho thấy. . . rất sợ Trình Cung.
Về phần Man Thần kia càng không cần phải nói, lúc trước cũng đã để cho bọn họ rất rung động, nhưng hiện tại càng làm cho bọn họ giật mình.
Trời ạ, thế giới này đến cùng làm sao vậy, Trình Cung này bất quá là một đại thiếu gia quần áo lụa là trong thế tục Lam Vân đế quốc mà thôi. Cho dù hiện tại, hắn có được lực lượng đối kháng Nhân Anh kỳ, cho dù hắn chém giết qua Nhân Anh kỳ, cho dù hắn rất náo động ở Nam Hoang, nhưng sao có thể làm cho Man Hoang Đại Đế đã từng thống nhất toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, được Man nhân coi như thần minh phải sợ hãi, e ngại chứ?
Sao có thể làm cho Man Thần là Thiên Anh, có được huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh nói gì nghe nấy như thế, coi như là nhi tử đối với Lão Tử cũng không có cung kính như vậy a?
Hai người bọn họ nào biết quan hệ của Trình Cung cùng Tiểu Phong Tử, bọn hắn nào biết đâu rằng, Man Hoang Đại Đế của bọn họ vừa rồi bị Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh dọa sợ. Dù nó có được thần niệm của Man Hoang Đại Đế, nhưng cuối cùng nó vẫn là khí linh, mà áp lực của Cửu Châu đệ nhất thần khí đối với nó, so với huyết mạch Cự Linh tộc áp chế đối với Man nhân còn mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Áp bách kia đã khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
- Hiện tại ta muốn biết tình huống cụ thể của Man tộc, tình huống xung quanh một chút, các ngươi cẩn thận giới thiệu thoáng một phát.
Trình Cung quát bảo hai người này ngưng lại, cũng không có ngồi vào chủ vị cực lớn kia, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Nhưng mặc dù là một vị trí tùy ý, đối với Trình Cung mà nói so với giường cũng lớn hơn nhiều, sau khi ngồi xuống liền nhìn A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt trước mặt hỏi thăm.
Về phần Man Hoang Đại Đế cùng Tiểu Phong Tử, hai người rất tự nhiên đứng ở sau lưng Trình Cung, chẳng qua hai người đều hậm hực nhìn đối phương.
Bất luận là A Cổ Đạt, A Cổ Đan Tuyền hoặc là Man Hoang Đại Đế hay Tiểu Phong Tử ở sau lưng Trình Cung, đều là người có thân hình cao lớn, chẳng qua là giờ phút này chỉ có Trình Cung ngồi, bọn hắn thì cẩn thận đứng ở nơi đó, phía trước hai người, phía sau hai người, lộ ra vẻ vô cùng kỳ quái, giống như bốn cây cột cực lớn đứng ở đó, nếu như giờ phút này trên đầu bốn người bọn họ để một tấm ván, cũng có thể xây dựng một tòa phòng ốc cao lớn.
- Vâng. . .
A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt đang ngây người, phản ứng đều chậm một nhịp.
- Ah. . . vâng, cái này để ta trả lời.
A Cổ Đạt sửng sốt một chút, vội vàng cướp lời nói:
- Mười mấy năm trước lão tổ tông bị người hãm hại, tham dự đến cuộc chiến đó, vẫn bế quan dưỡng thương, cho nên không biết quá nhiều tình huống.
- Bắt đầu từ mười mấy năm trước, nói cẩn thận một chút.
Trình Cung nghe xong lập tức minh bạch hắn nói mười mấy năm trước là cái gì.
A Cổ Đạt cũng sững sờ, trong nội tâm đột nhiên mãnh liệt run lên, Trình đại thiếu gia, Trình Cung. Giờ phút này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Trình Cung Trình đại thiếu gia này là cháu trai của Trình Tiếu Thiên, là nhi tử của Bạo Hùng Trình Vũ Phi a, sự tình năm đó chính là nhằm vào Trình gia bọn họ, cái này. . .
- Nói đi, hiện tại đều là người một nhà rồi, hơn nữa nhìn bộ dáng các ngươi không giống như là người khởi xướng, năm đó bất luận phát sinh cái gì ta sẽ không trách tội.
Đoán được A Cổ Đạt lo lắng cái gì, Trình Cung trực tiếp khoát tay, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Nghe Trình Cung nói như vậy, lúc này A Cổ Đạt mới thở dài một hơi, A Cổ Đan Tuyền ở một bên cũng đồng dạng thở dài một hơi. Dùng tình huống hiện tại mà nói, chỉ cần một câu của Trình Cung, có thể quyết định sinh tử của bọn hắn, thậm chí sinh tử toàn bộ người Man Tộc. Man Thần là tổ tiên sáng tạo bọn hắn, bọn hắn tôn sùng là thần linh, Man Hoang Đại Đế vĩ đại nhất của bọn hắn cũng theo Trình Cung, bọn hắn không sợ hãi đó là giả dối.
- Năm đó là người Phù Văn Tông tới thành Đại Đế chúng ta, lúc ấy bởi vì vừa mới trải qua Huyết Luyện Ngục tập kích, Đại Đế cũng bế quan tu luyện. Mà khi đó Phù Văn Tông khai ra điều kiện quá mê người, giao bảy tỉnh đông nam cho Man nhân nhất tộc chúng ta quản lý, sau đó còn có thể liên hợp đối kháng thú triều Song Long thành, tập hợp toàn bộ lực lượng Nam Chiêm Bộ Châu giúp đỡ chúng ta đối kháng sinh vật Huyết Luyện Ngục.
Nhắc tới cái này, thanh âm, thần sắc của A Cổ Đạt trở nên ảm đạm, trầm giọng nói:
- Sinh vật Huyết Luyện Ngục càng ngày càng lớn mạnh, nhưng chúng ta lại đang không ngừng suy yếu, hôm nay ngay cả nửa thành lực lượng thời kỳ toàn thịnh cũng chưa tới, chúng ta rất khó tiếp tục chống cự sinh vật Huyết Luyện Ngục tập kích quy mô lớn, lúc ấy sau khi trải qua thương nghị liền đồng ý đề nghị của Phù Văn Tông. Vì vậy kết minh cùng bốn quốc gia khác, lúc ấy chúng ta xuất động công kích mạnh nhất gần mấy ngàn năm nay, tập hợp trên trăm vạn đại quân. Đây là mặt thế tục, còn Nhân Anh kỳ thì chúng ta ra ba gã, Địa Anh ra một gã. Nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng bị người xếp đặt hãm hại, không hiểu thấu lâm vào bên trong một trận pháp thật lớn, về sau lão tổ tông mang theo bốn gã lục địa Thần Tiên khác trong tộc đến trợ giúp, cuối cùng lại. . .
Thậm chí ngay cả vị này có được huyết mạch Cự Linh tộc, năm đó Cự Linh tộc được là xưng thiên địa chi linh, vạn vật chi linh, đã từng thống trị thiên địa vô số tuế nguyệt. Rồi sau đó mới đến Tiên trong truyền thuyết, về phần người Tu Chân Giới càng là ở đằng sau.
- Có thể đi theo đại thiếu gia là phúc khí mà ngươi tu luyện vô số tuế nguyệt, nói thật cho ngươi biết, ngươi muốn làm vũ khí cho Ân Chủ cũng không đủ tư cách, một gia hỏa vừa mới trở thành Đạo khí chỉ có ngàn năm, lại cho mình là đại nhân vật. Cố làm ra vẻ, tự cho là đúng.
Từ vừa bắt đầu bị khí thế của Man Hoang Đại Đế này lừa gạt, thiếu chút nữa mang theo Trình Cung đào tẩu, sau đó Man Hoang Đại Đế luôn khắp nơi nhằm vào hắn, đã làm cho Tiểu Phong Tử càng ngày càng phẫn nộ.
Thấy Trình Cung không mở miệng nói chuyện, rốt cục Tiểu Phong Tử nhịn không được nã pháo về phía Man Hoang Đại Đế.
- So với tiểu gia hỏa ngươi ngay cả cọng lông còn không có dài đủ thì tốt hơn nhiều, mặc dù ngươi là huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh, nhưng bây giờ đối với bản Đại Đế không có bất kỳ ý nghĩa. Ngươi hẳn là Cự Nhân Tộc a, dựa theo tình huống Cự Nhân Tộc mà nói, ngươi ở tuổi này có lẽ vẫn là tiểu gia hỏa vị thành niên, trách không được vừa rồi bản Đại Đế phóng thích một ít uy áp ngươi đã chịu không được muốn chạy trốn, tiểu oa nhi chính là tiểu oa nhi.
Thanh âm của Man Hoang Đại Đế là công chính, trầm ổn như cũ, nhưng mà lời nói cũng sắc bén không kém.
Mặc dù thần niệm không hoàn chỉnh, nhưng từ tình huống Man Hoang Đại Đế nói chuyện mà xem, thân là Đại Đế một đời, nó cũng là thế hệ không thua ai.
- Một khí linh đầu không bình thường, còn tự xưng Đại Đế, Man Hoang Đại Đế đã sớm chết rồi, ngươi bất quá chỉ là khí linh, không phục chúng ta đánh một hồi, vừa vặn ta muốn nâng trình độ luyện khí của ta. Vạn nhất Tiên Thiên linh quang của ta tăng lên, có khi lại luyện ngươi một lần nữa.
Thật sự Tiểu Phong Tử có chút ít đợi không kịp, hận không thể hiện tại đánh một hồi, bây giờ hắn thấy khí linh rất không vừa mắt.
Mẹ kiếp, trang bức, cố làm ra vẻ, không ngờ một khí linh của Đạo khí hạ phẩm lại dám kiêu ngạo như thế. Tuyệt đối nhịn không được. Nếu không phải vừa rồi Ân Chủ đã từng nói qua, chỉ sợ Tiểu Phong Tử đã sớm phát nổ.
- Đánh đau cũng đừng về nhà khóc nhè, cho tới bây giờ bản Đại Đế không có dỗ hài tử.
Man Hoang Đại Đế hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào.
- Đến đi!
Xương cốt toàn thân Tiểu Phong Tử bạo tạc nổ tung. Thân thể tùy thời đều có xu thế bạo phát, về phần Man Hoang Đại Đế, giờ phút này cũng đã khống chế lực lượng, một đạo quang mang như ẩn như hiện trong thân thể.
Vừa rồi A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt đã bị hù sợ, đến lúc này càng không hiểu ra sao. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là tình huống gì, vừa mới bảo cả Man Tộc coi Man Thần là thần linh, hiện tại bọn hắn lại muốn đấu võ, chúng ta làm sao bây giờ?
Hơn nữa một khi bọn hắn đấu võ, động tĩnh kia có thể to lắm, mấu chốt là hiện tại bọn hắn không biết nên đứng về phía ai, càng không dám lên tiếng. Bởi vì áp lực kia làm cho bọn họ có một loại cảm giác hít thở không thông.
Một cái là Vạn Tượng Nhất Long, thiên tài ngàn năm có một của Man tộc, nếu như không phải bởi vì muốn giữ lực lượng dừng lại ở Vạn Tượng Nhất Long, tránh khỏi quy củ Nhân Anh kỳ không được nhúng tay chiến đấu thế tục của Cửu Châu đại địa. Hắn muốn đột phá liền đột phá. Một cái khác là Địa Anh, trải qua Địa Hỏa ma kiếp. Nhưng hiện tại hai người ngay cả thở cũng không dám thở gấp, khẩn trương như sắp chết.
Đây rốt cuộc đang làm cái gì a, vừa rồi xuống còn giới thiệu như vậy, không ngờ hiện tại hai người giương cung bạt kiếm, nhìn nhau liền muốn động thủ. Hơn nữa khí thế bọn hắn bộc phát, ngay cả A Cổ Đan Tuyền cũng có một cảm giác như đang đứng ở miệng núi lửa, ngay cả hắn cũng không có cơ hội đào tẩu a...! !
- Được rồi, đều câm miệng hết đi, muốn làm gì thì hãy đợi bản đại thiếu đi đã, thời điểm thật muốn đánh đâu còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Giờ phút này đã tiến vào một tòa đại điện hạch tâm, nơi này nguyên lai là đại điện nghị sự của Man tộc, mặc dù không có khoa trương như cung điện của Tiểu Phong Tử, nhưng mà tương đối to lớn. Sau khi đi vào hai người này còn ở đằng kia ngươi một câu ta một câu, hơn nữa lực lượng bành trướng, tùy thời có ý tứ muốn động thủ, Trình Cung phẫn nộ quát một tiếng.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, nếu không như thế, lực lượng vừa rồi của hai người đã tùy thời muốn bộc phát lập tức thu liễm hoàn toàn, cả hai cũng như người bình thường cẩn thận đi theo sau lưng Trình Cung.
- Ngươi nói thế nào thì làm như thế đó, nhưng vừa rồi là do hắn gây sự trước.
Man Hoang Đại Đế trả lời, có một chút không cam lòng, nhưng hơn nữa là một loại sợ hãi, thanh âm rất nhỏ lộ ra vẻ hoảng sợ của hắn.
- Vâng.
Tiểu Phong Tử thì trực tiếp cúi đầu nhận lỗi, không nói thêm cái gì.
Xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác thời kì lo sợ, nguy cơ thời khắc sinh tử, trong nội tâm bọn hắn suy nghĩ nên bảo vệ tánh mạng như thế nào, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có cơ hội. Loại trình độ động thủ này, bọn hắn cách gần như vậy, căn bản cơ hội tránh né cũng không có.
Nhưng vào lúc này, lập tức tan thành mây khói, mây đen tan hết.
Hơn nữa, hơn nữa. . .
Quả thực hai người không thể tin được lỗ tai của mình, Đại Đế đang nói cái gì, ngữ khí như thế nào. . . có chút cảm giác sợ hãi, thực tế câu giải thích cuối cùng kia, rõ ràng cho thấy. . . rất sợ Trình Cung.
Về phần Man Thần kia càng không cần phải nói, lúc trước cũng đã để cho bọn họ rất rung động, nhưng hiện tại càng làm cho bọn họ giật mình.
Trời ạ, thế giới này đến cùng làm sao vậy, Trình Cung này bất quá là một đại thiếu gia quần áo lụa là trong thế tục Lam Vân đế quốc mà thôi. Cho dù hiện tại, hắn có được lực lượng đối kháng Nhân Anh kỳ, cho dù hắn chém giết qua Nhân Anh kỳ, cho dù hắn rất náo động ở Nam Hoang, nhưng sao có thể làm cho Man Hoang Đại Đế đã từng thống nhất toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, được Man nhân coi như thần minh phải sợ hãi, e ngại chứ?
Sao có thể làm cho Man Thần là Thiên Anh, có được huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh nói gì nghe nấy như thế, coi như là nhi tử đối với Lão Tử cũng không có cung kính như vậy a?
Hai người bọn họ nào biết quan hệ của Trình Cung cùng Tiểu Phong Tử, bọn hắn nào biết đâu rằng, Man Hoang Đại Đế của bọn họ vừa rồi bị Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh dọa sợ. Dù nó có được thần niệm của Man Hoang Đại Đế, nhưng cuối cùng nó vẫn là khí linh, mà áp lực của Cửu Châu đệ nhất thần khí đối với nó, so với huyết mạch Cự Linh tộc áp chế đối với Man nhân còn mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Áp bách kia đã khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
- Hiện tại ta muốn biết tình huống cụ thể của Man tộc, tình huống xung quanh một chút, các ngươi cẩn thận giới thiệu thoáng một phát.
Trình Cung quát bảo hai người này ngưng lại, cũng không có ngồi vào chủ vị cực lớn kia, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Nhưng mặc dù là một vị trí tùy ý, đối với Trình Cung mà nói so với giường cũng lớn hơn nhiều, sau khi ngồi xuống liền nhìn A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt trước mặt hỏi thăm.
Về phần Man Hoang Đại Đế cùng Tiểu Phong Tử, hai người rất tự nhiên đứng ở sau lưng Trình Cung, chẳng qua hai người đều hậm hực nhìn đối phương.
Bất luận là A Cổ Đạt, A Cổ Đan Tuyền hoặc là Man Hoang Đại Đế hay Tiểu Phong Tử ở sau lưng Trình Cung, đều là người có thân hình cao lớn, chẳng qua là giờ phút này chỉ có Trình Cung ngồi, bọn hắn thì cẩn thận đứng ở nơi đó, phía trước hai người, phía sau hai người, lộ ra vẻ vô cùng kỳ quái, giống như bốn cây cột cực lớn đứng ở đó, nếu như giờ phút này trên đầu bốn người bọn họ để một tấm ván, cũng có thể xây dựng một tòa phòng ốc cao lớn.
- Vâng. . .
A Cổ Đan Tuyền cùng A Cổ Đạt đang ngây người, phản ứng đều chậm một nhịp.
- Ah. . . vâng, cái này để ta trả lời.
A Cổ Đạt sửng sốt một chút, vội vàng cướp lời nói:
- Mười mấy năm trước lão tổ tông bị người hãm hại, tham dự đến cuộc chiến đó, vẫn bế quan dưỡng thương, cho nên không biết quá nhiều tình huống.
- Bắt đầu từ mười mấy năm trước, nói cẩn thận một chút.
Trình Cung nghe xong lập tức minh bạch hắn nói mười mấy năm trước là cái gì.
A Cổ Đạt cũng sững sờ, trong nội tâm đột nhiên mãnh liệt run lên, Trình đại thiếu gia, Trình Cung. Giờ phút này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Trình Cung Trình đại thiếu gia này là cháu trai của Trình Tiếu Thiên, là nhi tử của Bạo Hùng Trình Vũ Phi a, sự tình năm đó chính là nhằm vào Trình gia bọn họ, cái này. . .
- Nói đi, hiện tại đều là người một nhà rồi, hơn nữa nhìn bộ dáng các ngươi không giống như là người khởi xướng, năm đó bất luận phát sinh cái gì ta sẽ không trách tội.
Đoán được A Cổ Đạt lo lắng cái gì, Trình Cung trực tiếp khoát tay, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Nghe Trình Cung nói như vậy, lúc này A Cổ Đạt mới thở dài một hơi, A Cổ Đan Tuyền ở một bên cũng đồng dạng thở dài một hơi. Dùng tình huống hiện tại mà nói, chỉ cần một câu của Trình Cung, có thể quyết định sinh tử của bọn hắn, thậm chí sinh tử toàn bộ người Man Tộc. Man Thần là tổ tiên sáng tạo bọn hắn, bọn hắn tôn sùng là thần linh, Man Hoang Đại Đế vĩ đại nhất của bọn hắn cũng theo Trình Cung, bọn hắn không sợ hãi đó là giả dối.
- Năm đó là người Phù Văn Tông tới thành Đại Đế chúng ta, lúc ấy bởi vì vừa mới trải qua Huyết Luyện Ngục tập kích, Đại Đế cũng bế quan tu luyện. Mà khi đó Phù Văn Tông khai ra điều kiện quá mê người, giao bảy tỉnh đông nam cho Man nhân nhất tộc chúng ta quản lý, sau đó còn có thể liên hợp đối kháng thú triều Song Long thành, tập hợp toàn bộ lực lượng Nam Chiêm Bộ Châu giúp đỡ chúng ta đối kháng sinh vật Huyết Luyện Ngục.
Nhắc tới cái này, thanh âm, thần sắc của A Cổ Đạt trở nên ảm đạm, trầm giọng nói:
- Sinh vật Huyết Luyện Ngục càng ngày càng lớn mạnh, nhưng chúng ta lại đang không ngừng suy yếu, hôm nay ngay cả nửa thành lực lượng thời kỳ toàn thịnh cũng chưa tới, chúng ta rất khó tiếp tục chống cự sinh vật Huyết Luyện Ngục tập kích quy mô lớn, lúc ấy sau khi trải qua thương nghị liền đồng ý đề nghị của Phù Văn Tông. Vì vậy kết minh cùng bốn quốc gia khác, lúc ấy chúng ta xuất động công kích mạnh nhất gần mấy ngàn năm nay, tập hợp trên trăm vạn đại quân. Đây là mặt thế tục, còn Nhân Anh kỳ thì chúng ta ra ba gã, Địa Anh ra một gã. Nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng bị người xếp đặt hãm hại, không hiểu thấu lâm vào bên trong một trận pháp thật lớn, về sau lão tổ tông mang theo bốn gã lục địa Thần Tiên khác trong tộc đến trợ giúp, cuối cùng lại. . .
/1050
|