Trình Cung vừa mới ly khai chỗ đó, xuất hiện ở phạm vi cách tiểu Cửu hai trăm mét, tiểu Cửu mãnh liệt quay đầu lại, khi thấy Trình Cung từ chỗ đó đi ra, trước mắt nàng không khỏi sáng ngời, lập tức minh bạch vì sao mình tìm không thấy Trình Cung. Bởi vì khắp nơi đều là khe hở, mình không có khả năng đều đi vào tìm kiếm, tinh thần lực dò xét đôi khi cũng dò xét không đến.
- Có phải đã thông tri ca ca ngươi rồi hay không hả?
- Ân.
- Trên người có mang theo Vân Cáp hay không.
- Ân.
Không đợi tiểu Cửu nói chuyện, Trình Cung liên tiếp hỏi hai vấn đề, sau đó trực tiếp lấy ra giấy bút. Rất nhanh đã viết hai trang giấy, trên mỗi tờ giấy chỉ có mấy chữ, sau đó giao cho tiểu Cửu.
- Giao cho ca ca ngươi, ngươi ở đây trông coi.
Lần này Trình Cung thẩm vấn rất kỹ, kể cả những sự tình về Cuồng Phong Mã Bang, một tia không lọt. Trình Cung làm việc không thích nhất đúng là bị động, trước kia Mã Huân không biết hắn là ai, tạm thời bình an vô sự. Nhưng nay Mã Huân đã tìm tới cửa, Trình Cung tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội đánh lén mình lần thứ hai.
Tiểu Cửu rất nhanh dựa theo Trình Cung nói mà làm, sau đó một mình đứng ở đó gãi đầu, có chút mơ hồ, hình như mình đến là trông chừng ca ca a, trước kia đi theo Trình Cung cũng là muốn tỷ thí cùng hắn, sao hiện tại lại biến thành chân chạy rồi?
. . .
Bên ngoài Vân Ca Thành
- Chậm một chút, chậm một chút, Vân Cáp đã đến. . .
Lúc này, Bàn Tử bị Trình lão gia tử mang theo, trên người cũng có vật dụng gọi Vân Cáp, chỉ cần ở dưới tình huống bình thường, những Vân Cáp kia đều có thể tìm được hắn, hơn nữa chung quanh có Vân Cáp xuất hiện, thì Vân Cáp trên người hắn cũng sẽ có phản ứng. Trình lão gia tử nghe xong, dưới chân hơi động một chút, Thiên Long Câu lập tức dừng lại.
Vừa rồi bởi vì Bàn Tử khẩn trương cho an nguy của Trình Cung, cũng không có để ý mình bị Trình lão gia tử mang theo, giờ phút này mới phát hiện mình thật sự có chút thảm, nhưng hiện tại hắn cũng không dám đi gây với Trình lão gia tử. Từ trên người móc ra một mảnh đồng lớn bằng ngón út, bên trong có một cơ quan đặc thù, lập tức phát ra một thanh âm đặc biệt.
Loại thanh âm này rất thấp, người bình thường căn bản không nghe được, chỉ có đến trình độ như Trình lão gia tử mới có thể phát giác được một ít.
- Vèo. . .
Nương theo thanh âm này, Vân Cáp từ không trung lao xuống giống như một đạo thiểm điện. Bàn Tử vội vàng gỡ thư tín ra xem, thân thể kích động không khỏi run rẩy.
- Thật tốt quá, thật sự là con mẹ nó tốt quá, không có việc gì rồi.
Bàn Tử vô cùng hưng phấn, trên giấy Trình Cung nói không có việc gì, hưng phấn hô hào, kích động vỗ bả vai Trình lão gia tử. Hắn bị Trình lão gia tử cầm lấy, đập bả vai Trình lão gia tử ngược lại rất dễ dàng.
- Cái gì. . .
Trình lão gia tử nghe xong, vốn trên mặt như sa mạc muôn đời, mang theo tĩnh mịch khôn cùng, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Ách. . .
Bàn Tử nghe xong thanh âm của Trình lão gia tử, tay muốn vỗ xuống lần nữa thoáng cái cứng tại chỗ, đã xong, đã xong, vừa rồi mình làm gì, trước kia nói những gì. Đúng rồi, Sắc Quỷ nói Trình Cung có một phong thư ghi cho Trình lão gia tử.
Bàn Tử vội gỡ lấy đưa cho Trình lão gia tử:
- Lão. . . Lão gia tử, cái này. . . đây là đại thiếu. . . Hắc hắc, giao cho ngài, hắc hắc. . .
Bàn Tử nịnh nọt cười cười, trong nội tâm chột dạ a, làm sao bây giờ, cái này chết chắc rồi. Hình như trước kia mình chỉ vào Trình lão gia tử mắng. Đừng nói là mình, hai ngày trước ngay cả cha vợ hoàng đế Trịnh Tam Nguyên, còn có Âu Dương gia tộc Âu Dương Hải cũng bị lão gia tử đánh cho răng rơi đầy đất, cho dù lão gia tử đánh mình thành thịt xay, cũng không có người dám phóng cái rắm ah. Vừa rồi hình như mình còn vỗ bả vai lão gia tử, đã xong, đã xong, cái này đã xong rồi.
Trình lão gia tử căn bản không có đi để ý tới Bàn Tử, giờ phút này nghe được cháu trai không có việc gì, hắn đã là mở cờ trong bụng. Lão soái cầm lấy tờ giấy Trình Cung ghi, tay cũng có chút phát run.
- Trịnh gia cấu kết Cuồng Phong, chứng cớ vô cùng xác thực, ta muốn hắn phải xét nhà diệt tộc, ta muốn hắn so với chết còn khó chịu hơn.
Trình lão gia tử vừa đọc xong là sững sờ, lập tức nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn, vốn tay đang xách Bàn Tử cũng buông ra.
- Bành. . .
Bàn Tử đang lo lắng vì sự tình trước kia, căn bản không có một chút phòng bị, trực tiếp rớt xuống. Thân thể hắn vừa rơi xuống, mặt đất cũng run rẩy thoáng một phát, mà ngay cả Thiên Long Câu rất có linh tính cũng không khỏi ghé mắt, động đất sao?
Bàn Tử cũng cảm giác bờ mông mình bị ném thành tám múi, có chuẩn bị cùng không chuẩn bị hoàn toàn là hai việc khác nhau, lần này ngã đủ đau a. Mấu chốt là thấy Trình lão gia tử cười đến vui vẻ như vậy, Bàn Tử có đau cũng không dám nói ra, dốc sức liều mạng dùng tay bụm lấy mông của mình.
Đã biết rõ sẽ rất thê thảm, không nghĩ tới đến nhanh như vậy, cái mông của ta ah! !
Trình lão gia tử không có tâm tình đi để ý tới Bàn Tử, cười tủm tỉm khẽ vuốt chòm râu, quả nhiên không hổ là cháu trai Trình Tiếu Thiên ta, không ngờ dưới loại tình huống này cũng có thể bình yên vô sự, còn có thể cầm đến chứng cớ xác thực.
Lập tức trong mắt Trình lão gia tử hiện lên một vòng hàn quang, Trịnh Tam Nguyên tính toán cái gì, cũng dám ra tay đối với cháu trai ta. Nếu không phải cháu trai ta đã nói như vậy, hiện tại Trình Tiếu Thiên có thể đi triệt Trịnh gia.
- Thông tri lão La, đình chỉ tất cả động tác, bảo vệ trong nhà, người Huyết Chiến trở về toàn bộ.
Sau khi Trình lão gia tử nhìn mấy lần, mới cất kỹ tờ giấy kia, nhìn về phía thành viên Huyết Chiến sau lưng khoát tay áo, sau một khắc đám người kia trực tiếp thúc ngựa quay người rời đi.
- Béo tiểu tử, ta rất thích ngươi, đi, đi với ta tới thành Bắc Đại doanh một chuyến.
Trình lão gia tử nói xong, đưa tay lăng không một trảo, Bàn Tử hơn bốn trăm cân bị hắn nắm lên, giống như một người trưởng thành nắm lấy một bao rơm rạ, rất là nhẹ nhõm, Thiên Long Câu lập tức lao nhanh trên đường.
Bàn Tử bị Trình lão gia tử bắt lấy lần nữa, giờ phút này biết rõ Trình Cung không có việc gì, cũng bắt đầu cân nhắc chuyện của mình, chỉ vào lão gia tử mắng, coi như là hoàng đế chỉ sợ cũng chưa làm qua a. Còn vỗ bả vai Trình lão gia tử, aii, chết rồi! !
Cái này thảm rồi, đại thiếu, ngươi ở đâu, cứu mạng ah! ! !
. . .
Sắc trời vừa tảng sáng, cửa thành chậm rãi mở ra, một ít người bán đồ ăn từ vùng ngoại ô ra vào nhộn nhịp, nguyên một đám Thành vệ quân ở cửa thành thì ngáp dài.
- Đội trưởng, khí trời cũng dần dần lạnh rồi, qua ít ngày nữa chỉ sợ sẽ có tuyết rơi a, các đội khác đều đang xin tiền củi lửa, có phải chúng ta cũng nên. . .
Một lão binh đến bên cạnh đội trưởng, cười ha hả nói.
- Lão tửu quỷ, cách tuyết rơi ít nhất còn một tháng nữa, ngươi nói uống rượu hết tiền chẳng phải được sao. Đi thôi, bất quá đừng quá mức, gần đây bên trên tra rất kỹ, thực gặp chuyện không may ta cũng rất khó giữ.
Người đội trưởng kia cười mắng, nhưng bất luận lộng tiền như thế nào, kiếm nhiều vĩnh viễn là hắn, chỉ là thái độ lão binh này làm cho hắn rất ưa thích.
- Cái này ngài yên tâm, ta làm việc. . .
Lão tửu quỷ trong miệng đội trưởng kia nói đến một nửa, đột nhiên cứng đờ, sau đó úp sấp trên mặt đất. Hắn không phải gác phiên trực, nhưng giờ phút này động tác so với những thành vệ quân kia còn nhanh hơn rất nhiều.
Đội trưởng kia xem xét thoáng cái ngây ngẩn cả người, nhíu mày:
- Lão tửu quỷ, ngươi làm cái gì vậy?
- Đại quân. . . Có đại quân, ít nhất mấy ngàn người. . .
Lão tửu quỷ kia cũng có chút không dám tin tưởng, nhưng sau đó lại nghe nghe, hướng về phía đội trưởng khẳng định gật đầu.
- Ngươi uống say sao, uống bao nhiêu, còn mấy ngàn người, nơi này là Vân Ca Thành, bên ngoài đóng quân hơn mười vạn. . .
Đội trưởng kia tức giận răn dạy.
- Ta cũng biết, nhưng. . .
Lão tửu quỷ kia không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nhìn địa hình chung quanh, lại nhìn phương hướng xa xa.
Lúc này, vài người chung quanh khác cũng cười to, nói cái gì cũng có.
Thời điểm bọn hắn nói đùa, đột nhiên đội trưởng kia cảm giác được mặt đất có chút rung rung, không chỉ là hắn, tất cả mọi người cũng cảm giác được mặt đất phát ra run rẩy rất nhỏ. Giờ phút này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía xa xa, chỉ thấy phương đông mặt trời còn chưa có bay lên, bụi mù cuồn cuộn, sau đó một đội ngũ như nước lũ lao đến.
- Không tốt, địch tập kích, nhanh đóng cửa thành, lập tức...
Đội trưởng kia xem xét, lập tức luống cuống.
- Đội trưởng, đừng, đừng, hình như. . . hình như là người chúng ta ah.
Lão tửu quỷ bỗng nhúc nhích con mắt, giờ phút này con mắt lờ mờ của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, thời gian dần trôi qua, có người cũng nhìn rõ ràng, phía trước nhất có một tên mập tay cầm đại kỳ, trên đại kỳ có in một chữ Trình. Mà cái tên mập mạp này, thì đang bị người nắm trong tay chạy như bay.
- Như thế nào. . . Làm sao bây giờ?
Có mấy tân binh đã luống cuống, chạy đến bên cạnh đội trưởng.
- Ta nào biết được, nhanh đi báo cáo. . .
Giờ phút này, thời điểm lão tửu quỷ thấy được phía trước nhất là Trình Tiếu Thiên, thân thể mãnh liệt thẳng tắp, lúc này vừa vặn Trình Tiếu Thiên dẫn người lao tới, vậy mà hướng về phía hắn nhẹ gật đầu. Năm đó bên trong một chiến dịch thảm thiết nhất, năm trăm người của Công Kích doanh chỉ còn lại một người sống duy nhất.
Trên người Lão tửu quỷ đột nhiên bộc phát ra hào quang kinh người, sau một khắc dưới chân phát lực, người giống như đạn pháo phóng đến, Công Kích doanh, chỉ cần đại soái xuất chinh, chỉ cần Công Kích doanh còn có một người, vĩnh viễn xông lên trước nhất.
Mà những người nhận thức lão tửu quỷ này, kể cả đội trưởng kia cũng trợn tròn mắt, đây là lão tửu quỷ ham tiện nghi nhỏ, mỗi ngày chỉ biết uống rượu sao?
Lại nhìn phía sau, mấy ngàn binh sĩ đi theo nhảy vào trong thành, giống như nước lũ vọt tới. Nguyên nhân làm cho những binh lính ở cửa thành kia giật mình cũng không dám cản trở là, ngoại trừ đại kỳ chữ Trình kia, có một phần ba đi theo phía sau đều là Quan quân, từ Đại tướng quân, cho tới Tiểu đội trường, hai phần ba còn lại là binh sĩ tinh nhuệ nhất, loại trận thế này ai dám ngăn cản
- Có phải đã thông tri ca ca ngươi rồi hay không hả?
- Ân.
- Trên người có mang theo Vân Cáp hay không.
- Ân.
Không đợi tiểu Cửu nói chuyện, Trình Cung liên tiếp hỏi hai vấn đề, sau đó trực tiếp lấy ra giấy bút. Rất nhanh đã viết hai trang giấy, trên mỗi tờ giấy chỉ có mấy chữ, sau đó giao cho tiểu Cửu.
- Giao cho ca ca ngươi, ngươi ở đây trông coi.
Lần này Trình Cung thẩm vấn rất kỹ, kể cả những sự tình về Cuồng Phong Mã Bang, một tia không lọt. Trình Cung làm việc không thích nhất đúng là bị động, trước kia Mã Huân không biết hắn là ai, tạm thời bình an vô sự. Nhưng nay Mã Huân đã tìm tới cửa, Trình Cung tuyệt đối sẽ không cho hắn có cơ hội đánh lén mình lần thứ hai.
Tiểu Cửu rất nhanh dựa theo Trình Cung nói mà làm, sau đó một mình đứng ở đó gãi đầu, có chút mơ hồ, hình như mình đến là trông chừng ca ca a, trước kia đi theo Trình Cung cũng là muốn tỷ thí cùng hắn, sao hiện tại lại biến thành chân chạy rồi?
. . .
Bên ngoài Vân Ca Thành
- Chậm một chút, chậm một chút, Vân Cáp đã đến. . .
Lúc này, Bàn Tử bị Trình lão gia tử mang theo, trên người cũng có vật dụng gọi Vân Cáp, chỉ cần ở dưới tình huống bình thường, những Vân Cáp kia đều có thể tìm được hắn, hơn nữa chung quanh có Vân Cáp xuất hiện, thì Vân Cáp trên người hắn cũng sẽ có phản ứng. Trình lão gia tử nghe xong, dưới chân hơi động một chút, Thiên Long Câu lập tức dừng lại.
Vừa rồi bởi vì Bàn Tử khẩn trương cho an nguy của Trình Cung, cũng không có để ý mình bị Trình lão gia tử mang theo, giờ phút này mới phát hiện mình thật sự có chút thảm, nhưng hiện tại hắn cũng không dám đi gây với Trình lão gia tử. Từ trên người móc ra một mảnh đồng lớn bằng ngón út, bên trong có một cơ quan đặc thù, lập tức phát ra một thanh âm đặc biệt.
Loại thanh âm này rất thấp, người bình thường căn bản không nghe được, chỉ có đến trình độ như Trình lão gia tử mới có thể phát giác được một ít.
- Vèo. . .
Nương theo thanh âm này, Vân Cáp từ không trung lao xuống giống như một đạo thiểm điện. Bàn Tử vội vàng gỡ thư tín ra xem, thân thể kích động không khỏi run rẩy.
- Thật tốt quá, thật sự là con mẹ nó tốt quá, không có việc gì rồi.
Bàn Tử vô cùng hưng phấn, trên giấy Trình Cung nói không có việc gì, hưng phấn hô hào, kích động vỗ bả vai Trình lão gia tử. Hắn bị Trình lão gia tử cầm lấy, đập bả vai Trình lão gia tử ngược lại rất dễ dàng.
- Cái gì. . .
Trình lão gia tử nghe xong, vốn trên mặt như sa mạc muôn đời, mang theo tĩnh mịch khôn cùng, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Ách. . .
Bàn Tử nghe xong thanh âm của Trình lão gia tử, tay muốn vỗ xuống lần nữa thoáng cái cứng tại chỗ, đã xong, đã xong, vừa rồi mình làm gì, trước kia nói những gì. Đúng rồi, Sắc Quỷ nói Trình Cung có một phong thư ghi cho Trình lão gia tử.
Bàn Tử vội gỡ lấy đưa cho Trình lão gia tử:
- Lão. . . Lão gia tử, cái này. . . đây là đại thiếu. . . Hắc hắc, giao cho ngài, hắc hắc. . .
Bàn Tử nịnh nọt cười cười, trong nội tâm chột dạ a, làm sao bây giờ, cái này chết chắc rồi. Hình như trước kia mình chỉ vào Trình lão gia tử mắng. Đừng nói là mình, hai ngày trước ngay cả cha vợ hoàng đế Trịnh Tam Nguyên, còn có Âu Dương gia tộc Âu Dương Hải cũng bị lão gia tử đánh cho răng rơi đầy đất, cho dù lão gia tử đánh mình thành thịt xay, cũng không có người dám phóng cái rắm ah. Vừa rồi hình như mình còn vỗ bả vai lão gia tử, đã xong, đã xong, cái này đã xong rồi.
Trình lão gia tử căn bản không có đi để ý tới Bàn Tử, giờ phút này nghe được cháu trai không có việc gì, hắn đã là mở cờ trong bụng. Lão soái cầm lấy tờ giấy Trình Cung ghi, tay cũng có chút phát run.
- Trịnh gia cấu kết Cuồng Phong, chứng cớ vô cùng xác thực, ta muốn hắn phải xét nhà diệt tộc, ta muốn hắn so với chết còn khó chịu hơn.
Trình lão gia tử vừa đọc xong là sững sờ, lập tức nụ cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn, vốn tay đang xách Bàn Tử cũng buông ra.
- Bành. . .
Bàn Tử đang lo lắng vì sự tình trước kia, căn bản không có một chút phòng bị, trực tiếp rớt xuống. Thân thể hắn vừa rơi xuống, mặt đất cũng run rẩy thoáng một phát, mà ngay cả Thiên Long Câu rất có linh tính cũng không khỏi ghé mắt, động đất sao?
Bàn Tử cũng cảm giác bờ mông mình bị ném thành tám múi, có chuẩn bị cùng không chuẩn bị hoàn toàn là hai việc khác nhau, lần này ngã đủ đau a. Mấu chốt là thấy Trình lão gia tử cười đến vui vẻ như vậy, Bàn Tử có đau cũng không dám nói ra, dốc sức liều mạng dùng tay bụm lấy mông của mình.
Đã biết rõ sẽ rất thê thảm, không nghĩ tới đến nhanh như vậy, cái mông của ta ah! !
Trình lão gia tử không có tâm tình đi để ý tới Bàn Tử, cười tủm tỉm khẽ vuốt chòm râu, quả nhiên không hổ là cháu trai Trình Tiếu Thiên ta, không ngờ dưới loại tình huống này cũng có thể bình yên vô sự, còn có thể cầm đến chứng cớ xác thực.
Lập tức trong mắt Trình lão gia tử hiện lên một vòng hàn quang, Trịnh Tam Nguyên tính toán cái gì, cũng dám ra tay đối với cháu trai ta. Nếu không phải cháu trai ta đã nói như vậy, hiện tại Trình Tiếu Thiên có thể đi triệt Trịnh gia.
- Thông tri lão La, đình chỉ tất cả động tác, bảo vệ trong nhà, người Huyết Chiến trở về toàn bộ.
Sau khi Trình lão gia tử nhìn mấy lần, mới cất kỹ tờ giấy kia, nhìn về phía thành viên Huyết Chiến sau lưng khoát tay áo, sau một khắc đám người kia trực tiếp thúc ngựa quay người rời đi.
- Béo tiểu tử, ta rất thích ngươi, đi, đi với ta tới thành Bắc Đại doanh một chuyến.
Trình lão gia tử nói xong, đưa tay lăng không một trảo, Bàn Tử hơn bốn trăm cân bị hắn nắm lên, giống như một người trưởng thành nắm lấy một bao rơm rạ, rất là nhẹ nhõm, Thiên Long Câu lập tức lao nhanh trên đường.
Bàn Tử bị Trình lão gia tử bắt lấy lần nữa, giờ phút này biết rõ Trình Cung không có việc gì, cũng bắt đầu cân nhắc chuyện của mình, chỉ vào lão gia tử mắng, coi như là hoàng đế chỉ sợ cũng chưa làm qua a. Còn vỗ bả vai Trình lão gia tử, aii, chết rồi! !
Cái này thảm rồi, đại thiếu, ngươi ở đâu, cứu mạng ah! ! !
. . .
Sắc trời vừa tảng sáng, cửa thành chậm rãi mở ra, một ít người bán đồ ăn từ vùng ngoại ô ra vào nhộn nhịp, nguyên một đám Thành vệ quân ở cửa thành thì ngáp dài.
- Đội trưởng, khí trời cũng dần dần lạnh rồi, qua ít ngày nữa chỉ sợ sẽ có tuyết rơi a, các đội khác đều đang xin tiền củi lửa, có phải chúng ta cũng nên. . .
Một lão binh đến bên cạnh đội trưởng, cười ha hả nói.
- Lão tửu quỷ, cách tuyết rơi ít nhất còn một tháng nữa, ngươi nói uống rượu hết tiền chẳng phải được sao. Đi thôi, bất quá đừng quá mức, gần đây bên trên tra rất kỹ, thực gặp chuyện không may ta cũng rất khó giữ.
Người đội trưởng kia cười mắng, nhưng bất luận lộng tiền như thế nào, kiếm nhiều vĩnh viễn là hắn, chỉ là thái độ lão binh này làm cho hắn rất ưa thích.
- Cái này ngài yên tâm, ta làm việc. . .
Lão tửu quỷ trong miệng đội trưởng kia nói đến một nửa, đột nhiên cứng đờ, sau đó úp sấp trên mặt đất. Hắn không phải gác phiên trực, nhưng giờ phút này động tác so với những thành vệ quân kia còn nhanh hơn rất nhiều.
Đội trưởng kia xem xét thoáng cái ngây ngẩn cả người, nhíu mày:
- Lão tửu quỷ, ngươi làm cái gì vậy?
- Đại quân. . . Có đại quân, ít nhất mấy ngàn người. . .
Lão tửu quỷ kia cũng có chút không dám tin tưởng, nhưng sau đó lại nghe nghe, hướng về phía đội trưởng khẳng định gật đầu.
- Ngươi uống say sao, uống bao nhiêu, còn mấy ngàn người, nơi này là Vân Ca Thành, bên ngoài đóng quân hơn mười vạn. . .
Đội trưởng kia tức giận răn dạy.
- Ta cũng biết, nhưng. . .
Lão tửu quỷ kia không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nhìn địa hình chung quanh, lại nhìn phương hướng xa xa.
Lúc này, vài người chung quanh khác cũng cười to, nói cái gì cũng có.
Thời điểm bọn hắn nói đùa, đột nhiên đội trưởng kia cảm giác được mặt đất có chút rung rung, không chỉ là hắn, tất cả mọi người cũng cảm giác được mặt đất phát ra run rẩy rất nhỏ. Giờ phút này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía xa xa, chỉ thấy phương đông mặt trời còn chưa có bay lên, bụi mù cuồn cuộn, sau đó một đội ngũ như nước lũ lao đến.
- Không tốt, địch tập kích, nhanh đóng cửa thành, lập tức...
Đội trưởng kia xem xét, lập tức luống cuống.
- Đội trưởng, đừng, đừng, hình như. . . hình như là người chúng ta ah.
Lão tửu quỷ bỗng nhúc nhích con mắt, giờ phút này con mắt lờ mờ của hắn trở nên vô cùng rõ ràng, thời gian dần trôi qua, có người cũng nhìn rõ ràng, phía trước nhất có một tên mập tay cầm đại kỳ, trên đại kỳ có in một chữ Trình. Mà cái tên mập mạp này, thì đang bị người nắm trong tay chạy như bay.
- Như thế nào. . . Làm sao bây giờ?
Có mấy tân binh đã luống cuống, chạy đến bên cạnh đội trưởng.
- Ta nào biết được, nhanh đi báo cáo. . .
Giờ phút này, thời điểm lão tửu quỷ thấy được phía trước nhất là Trình Tiếu Thiên, thân thể mãnh liệt thẳng tắp, lúc này vừa vặn Trình Tiếu Thiên dẫn người lao tới, vậy mà hướng về phía hắn nhẹ gật đầu. Năm đó bên trong một chiến dịch thảm thiết nhất, năm trăm người của Công Kích doanh chỉ còn lại một người sống duy nhất.
Trên người Lão tửu quỷ đột nhiên bộc phát ra hào quang kinh người, sau một khắc dưới chân phát lực, người giống như đạn pháo phóng đến, Công Kích doanh, chỉ cần đại soái xuất chinh, chỉ cần Công Kích doanh còn có một người, vĩnh viễn xông lên trước nhất.
Mà những người nhận thức lão tửu quỷ này, kể cả đội trưởng kia cũng trợn tròn mắt, đây là lão tửu quỷ ham tiện nghi nhỏ, mỗi ngày chỉ biết uống rượu sao?
Lại nhìn phía sau, mấy ngàn binh sĩ đi theo nhảy vào trong thành, giống như nước lũ vọt tới. Nguyên nhân làm cho những binh lính ở cửa thành kia giật mình cũng không dám cản trở là, ngoại trừ đại kỳ chữ Trình kia, có một phần ba đi theo phía sau đều là Quan quân, từ Đại tướng quân, cho tới Tiểu đội trường, hai phần ba còn lại là binh sĩ tinh nhuệ nhất, loại trận thế này ai dám ngăn cản
/1050
|